CHAPTER 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Thanks for 5100+ readers/

------------------------------------------------------------


Để có thể chạm được vào cái điện thoại đó thì đương nhiên Ha Yoon Cheol không thể có mặt ở đây được, nhớ lại đĩa thức ăn còn đang được đặt trên bàn cô đã nhanh chóng tìm cho mình một cái cớ thích hợp để có thể vin vào đó.

"Thôi được, nhưng tôi sẽ không ăn cái thứ nguội ngắt kia đâu."

"Được." – Ha Yoon Cheol cũng chẳng hiểu nổi tại sao mà cô lại quay ngoắt, thay đổi nhanh đến như vậy nhưng anh ta vẫn cầm lấy đĩa thức ăn để mang ra đổi lấy một phần ăn khác cho cô. Mới quay đi thôi mà anh ta đã nghe thấy giọng nói của cô tiếp tục vang lên.

"Lấy cả chai Bordeaux trong tủ rượu đi. Tôi muốn uống." – với lý do này thì chắc đã đủ giúp cô kéo dài thêm thời gian để bản thân hành động rồi.

"Cô có chắc là muốn uống rượu trong lúc này không?"

Anh ta đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vốn đã biết từ trước cái sở thích đặc biệt của cô với rượu vang nhưng anh ta lại không nghĩ đến việc cô lại dám uống mấy thứ đó trong lúc mang thai. Còn cô lại bày ra cái vẻ mặt kiên quyết với quyết định của mình để thay cho việc trả lời lại anh ta.

"Tốt thôi, để tôi lấy rượu cho cô." – dù sao thì đó cũng là quyết định của cô nên nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh ta cũng chẳng cần bận tâm tới hậu quả.


Nhìn anh ta từng chút một bước ra khỏi phòng, cánh cửa cũng đã được khép hờ lại cô mới tức tốc chạy lại chỗ chiếc điện thoại. Khi cầm được nó trên tay thì cũng là lúc một thử thách khó nhằn nữa được đặt ra cho cô. Chiếc điện thoại ấy đâu phải cứ thế mà có thể mở ra được, một lớp mã khóa gồm sáu số thường thấy liền xuất hiện trước mặt cô. Thật sự thì suốt bao nhiêu năm chung sống cô chưa lần nào động đến chiếc điện thoại ấy nên việc mở khóa nó bây giờ chắc chỉ có thể dựa vào may mắn mà ra. Thử qua vài dãy số mà cô có thể nghĩ ra nào là ngày sinh của anh ta, ngày sinh của Eun Byeol,... Tất thảy đều chẳng có kết quả, khi cô đã gần như bế tắc thì dường như trong đầu cô chợt nảy ra một dãy số mà trước đó cô hoàn toàn không nghĩ đến.


Ngón tay như trở trên dứt khoát trước phán đoán của bản thân mà nhấn mạnh vào từng phím số trên màn hình. "140203" – tất nhiên rồi nó là ngày đăng ký kết hôn của hai người bọn họ và may mắn thay nó lại giúp cô mở khóa được cái điện thoại ấy. Cô cũng chẳng thể biết vì sao anh ta lại chọn mấy con số ấy để đặt làm mật khẩu, do thói quen hay còn vì lý do nào khác. Mong sao đó chỉ là do thói quen, do anh ta quen tay nên mới đặt là vậy, chứ để nói là yêu thương gia đình hay trân trọng cuộc hôn nhân gì đó chỉ khiến người ta thêm buồn nôn sau khi thấy được cái cách mà anh ta đối xử với cô.

Tạm gạt chuyện đó qua một bên cô tập chung vào chuyện quan trọng hơn hết bây giờ, thực sự thì lúc này trong đầu cô chẳng thể nghĩ ra được một cái tên nào để cô đủ tin tưởng gọi cho họ, không thể gọi báo cảnh sát vì cô biết chắc mấy người đó sẽ chẳng thể giúp được cô trong chuyện này, còn phía gia đình cô thì càng không liệu họ sẽ tin những gì cô sắp nói chứ, kể cả là có thì khi nghe cô vì ngoại tình mà mang thai con của người đàn ông khác nên bị chồng nhốt ở nhà thì họ có còn đồng ý chìa tay cứu giúp cô khỏi cái nơi địa ngục này không cơ chứ. Nghĩ lại thì cô đúng thật là quá thảm hại khi suốt bao nhiêu năm sống trên đời mà lại chẳng có nổi một người có thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối khi ở cạnh.


Ấy vậy mà lúc ấy trong lòng cô đột nhiên lại nghiêng hoàn toàn về phía anh, lựa chọn đặt cược toàn bộ vào anh giống như lúc trước mặc dù họ lúc này đã chẳng còn là gì của nhau nhưng cô vẫn hi vọng anh vẫn còn chút gì đó mà giúp đỡ cô. Chỉ mới nghĩ tới đó thôi từng ngón tay của cô đã tự bao giờ gõ tìm tên anh trong danh bạ. Vội áp sát chiếc điện thoại lên tai mình, cô nóng lòng chờ đợi trong khi tiếng chuông điện thoại vẫn cứ vang vọng thì trong lòng cô cũng đã sôi sục không yên mà đi qua đi lại vài vòng trong khi tay thì vô thức cấu lấy môi mình mấy phát để giảm bớt căng thẳng. Từng hồi chuông cứ thế không ngừng reo lên, một lần rồi hai lần nó khiến cô cho dù có không muốn nhớ đến cũng phải ngờ ngợ nhìn ra đây thực sự rất giống với tình cảnh khi ấy.

Thực sự có lẽ nếu được quay trở lại chắc chắn cô sẽ chọn khác, nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra như vậy cô chắc chắn khi ấy sẽ cho anh biết toàn bộ sự thật nhưng giờ hối hận cũng chẳng thế đổi thay được điều gì. Bây giờ nếu thực thoát được ra khỏi thì có lẽ mấy cái thứ mặt mũi, tự trọng rỗng tuếch kia cô cũng chẳng cần tới nữa, rồi cô sẽ nói cho anh nghe mọi chuyện cho dù điều ấy đến có hơi muộn nhưng ít nhất sau đó cô sẽ không có gì phải hối tiếc. Suy nghĩ hồi lâu vậy mà ở phía đầu dây bên kia vẫn chả có ít động tĩnh nào. Cô đã chờ đợi rất lâu cho tới mức cô cảm tưởng bản thân lại một lần nữa thất bại trong chính cái kế hoạch mình đề ra nhưng cuối cùng thì cái âm thanh trầm đục mà cô mong mỏi cuối cùng cũng xuất hiện.


--------------

- Joo Dan Tae's Pov -

Sau khi nhận được đống thông tin ấy thì trong lòng anh cũng chẳng yên nổi mà tức tốc muốn đi tìm gặp cô. Ấy vậy mà khi anh còn chưa kịp bước chân ra khỏi phòng thì tiếng chuông điện thoại là không hẹn mà reo lên. Khựng lại đôi chút anh lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại còn đang đổ chuông không ngớt, nhìn vào phần tên người gọi đến được anh lưu trong danh bạ, cái tên đáng nhẽ ra không nên xuất hiện lúc này lại gọi đến cho anh. Cũng thật chẳng biết vì lý do gì mà Ha Yoon Cheol lại có nhã hứng gọi anh nhưng dù có là gì thì anh cũng chẳng hề có ý định nghe máy cuộc điện thoại ấy nhưng nghĩ lại thì dù sao chút nữa anh cũng sẽ tới nhà anh ta nên bắt máy để thăm dò chút tình hình có lẽ cũng là một ý hay. Chần chừ một lúc thì rốt cục anh vẫn quyết định bắt máy nghe thử.


--------------

"Có chuyện gì không?"

"Là em." – như thể vớ được chiếc phao cứu sinh cô vội vã lên tiếng bằng một âm lượng vừa đủ nhỏ để đầu giây bên kia có thể nghe thấy cô nói gì mà không để Ha Yoon Cheol nghe được bất cứ tiếng động kì lạ nào.

"Cheon Seo Jin? Cô gọi cho tôi làm gì vậy? Tôi với cô bây giờ gọi điện cho nhau như vậy sẽ dễ bị hiểu lầm đấy."

Giọng nói được truyền đến ấy thế mà lại là người anh mong đợi nhất lúc này, anh đã an tâm phần nào sau ghi nghe được giọng của cô. Anh bỗng phục hồi lại cái dáng vẻ đạo mạo của mình, dù sao thì anh chưa biết được nội dung thực sự của cuộc hội thoại hôm nay nên anh cũng chẳng muốn cô nhận ra anh vì lo lắng mà sốt sắng tìm kiếm tung tích của cô.

"Chuyện đó em sẽ nói rõ với anh nhưng không phải bây giờ. Anh giúp em được chứ. Em đang ở căn hộ, Ha Yoon Cheol hắn ta đang nhốt em ở đây. Em không biết phải làm thế nào nữa, chỉ có anh mới giúp được em..."

Cô đương nhiên cũng nhận ra được vẻ tức tối của anh về chuyện lúc trước nhưng khi ấy cô đã chẳng đủ thời gian để có thể giải thích rõ ràng cho anh biết mà chỉ kịp nói vài câu ngắn ngủi chỉ mong vớt vát được một chút nào hi vọng để anh hiểu được mà đến giúp cô kịp lúc. Vậy mà mấy vời ấy còn chưa kịp dứt đã bị cắt ngang khi Ha Yoon Cheol đã quay lại căn phòng sau khi đáp ứng mấy yêu cầu mà cô đề ra. Lần xuất hiện đột ngột này lại một lần nữa khiến cô không kịp trở tay, chẳng nghĩ được gì nhiều mà ngồi vội lên chiếc sofa ấy rồi lẳng lặng đặt lại chiếc điện thoại ra sau lưng mình để nó về đúng vị trí ban đầu, lấy lại nét mặt vô vị không có lấy một nét cảm xúc nào trưng ra trước mặt anh ta để che sự lo sợ của bản thân.


Có lẽ là anh ta vẫn chẳng hề nhận ra điều gì khác lạ xảy ra nên vẫn điềm nhiên đặt mấy thứ đã chuẩn bị lên mặt bàn gần chỗ cô. Đẩy nhẹ đĩa thức ăn đến gần chỗ cô hơn một chút, cô cũng hiểu được ý muốn của anh ta trong hành động vừa rồi nhưng cô lúc này thực sự chẳng có được một chút tâm trạng nào để nuốt trôi mấy món đó nhưng nếu lúc này cô lại quay ngoắt nói không muốn ăn gì hết thì anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ cô. Dù sao thì cô cũng là người nhờ anh ta lấy rượu ít nhiều gì thì nó cũng sẽ dễ nuốt hơn mấy thứ còn lại.

"Rót đi. Tôi sẽ ăn sau."

"Cô đang mời tôi uống cùng đấy hả?"

"Bớt nói nhảm lại đi. Không phải là anh cũng lấy sẵn hai ly rượu rồi à."

Ly rượu đã được rót đến lưng chừng, cô nhận lấy ly rượu từ tay anh ta, từ từ nhấp nhẹ lấy một chút rượu. Trong lòng thì đang căng thẳng tột độ, ôm lấy một tia hi vọng để chờ đợi sự xuất hiện của anh.

"Cô định thế nào với cái thai? Cũng nên có dự định gì đi chứ."

"Không phải việc của anh?"

"Nhưng cô định sẽ không cho Joo Dan Tae biết hả?"

Thật chẳng hiểu tại sao hôm nay anh ta lại tỏ vẻ quan tâm cô tới vậy nữa. Nhưng khi nghe tới đây cô đã chẳng muốn nói gì thêm với anh ta lời nào, đánh mắt nhìn anh ta lấy một cái chứ cũng không nói gì thêm, chỉ uống cạn ly rượu trong tay rồi nhanh chóng với lấy chai rượu để uống thêm.

"Vậy chắc là không rồi."

Sau mấy lời của Ha Yoon Cheol thì lúc này bọn họ như rơi vào khoảng lặng, cả hai đều chỉ ngồi đó uống rượu mà chẳng ai nói với ai lời nào. Suy nghĩ một hồi anh ta lại một lần nữa cất tiếng nhưng lần này thay vì mấy lời nhảm nhí thì nó có vẻ đã có ý nghĩa hơn rồi. Một lời mà cho dù chỉ nghĩ thôi cô cũng chẳng nghĩ lại có một ngày từ chính miệng anh ta thốt ra.

"Tôi với cô sẽ ly hôn."


------------------------------------------------------------

5000 views✨ Tới lúc này thì thực sự mình chẳng thể nghĩ ra được thêm bất kì lời hoa mỹ nào để nhắn gửi tới mọi người nữa rồi. Mình chỉ muốn đơn giản là gửi lời cảm ơn tới mọi người vì sự ủng hộ của tất cả các bạn dành cho mình trong khoảng thời gian là hơn 300 ngày qua. Từng lượt view, vượt vote và những cái bình luận các bạn để lại đều khiến mình vô cùng happy và có thêm cực nhiều động lực. Cảm ơn vì tất cả ạ 🫶🏻.

/ Thanks for reading /

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro