CHƯƠNG 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Có muốn theo đuổi nữa không?

Editor: Gấu. Beta: LT.

-

Sau hơn mười ngày trở về Bắc Thành, ngoại trừ thời gian dạy bổ túc cho Lưu Bác thì khoảng thời gian còn lại Tô Ðào đều bị Ninh lão phu nhân lôi kéo ra cửa.

Mấy ngày hôm trước thì lão phu nhân dẫn cô đi mua quần áo, giày dép, túi xách các kiểu khiến cô có cảm giác là bà đang muốn mua bù cho quãng thời gian nửa năm cô ra bên ngoài học đại học. Tô Ðào từ chối thế nào cũng không được, sự nhiệt tình của lão phu nhân chỉ có hơn chứ không kém, hoàn toàn không có cách nào khống chế được.

Mấy ngày tiếp theo, bà không dẫn Tô Ðào đi mua sắm nữa mà lại dẫn cô cùng đi tham gia các buổi tụ hội.

"Mấy người chị em của bà đã sớm muốn được gặp cháu rồi. Lúc trước bà vẫn luôn nói mãi với bọn họ là chính mình già rồi nhưng bỗng nhiên lại có thêm một cô cháu gái vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu khiến bọn họ đều hâm mộ không thôi. À, trong số bọn họ thì có hai người trong nhà cũng có đứa cháu chuẩn bị thi đại học đấy, chúng ta đến đó khoe khoang thành tích của cháu nào."

Lúc nói mấy lời này, trên mặt lão phu nhân tràn đầy vẻ đắc ý, Tô Ðào ở bên cạnh vừa cảm thấy buồn cười lại vừa có chút bất đắc dĩ. Nhưng vì muốn làm cho bà vui vẻ nên cô gái nhỏ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời bà.

Nhưng mà cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời lão phu nhân như vậy lại khiến cho Ninh Dã đau buồn không thôi.

Anh vốn cho rằng cô gái nhỏ đã trở về rồi thì liền tính là ở ngay dưới mí mắt của anh . Lúc trước đã cho cô thời gian để thích ứng rồi nên hiện tại gặp lại anh hẳn là có thể 'muốn làm gì thì làm'.

Nhưng ai mà ngờ được, người thì đã trở về rồi nhưng so với khoảng thời gian cô ở thành phố S học tập thì hiện tại anh muốn gặp được cô còn gian nan hơn.

Trước kia hai người ở hai nơi khác nhau, Ninh Dã đều dựa vào việc gọi điện thoại và nanh tin WeChat cho cô mỗi ngày để gia tăng cảm giác tồn tại của mình. Cô gái nhỏ nhà anh lại quá lễ phép, quá ngoan ngoãn, căn bản không biết từ chối là gì nên mỗi ngày anh đều có thể cùng cô nói chuyện qua lại với nhau, chưa từng xảy ra tình huống anh không gọi được cho cô hoặc là nanh tin WeChat mà cô không trả lời lại.

Nhưng hiện tại lại khác, đặc biệt là từ khi lão Phật gia nhà bọn họ bắt đầu gây trở ngại, số lần cô nhận điện thoại của anh càng ít, WeChat thì khỏi phải nói, có đôi khi buổi sáng anh nanh qua thì đến buổi tối mới nhận được tin trả lời của cô. Ðến cả người cũng khó có thể gặp được. Anh mỗi ngày đều đi gần hai tiếng từ nội thành đến biệt thự cũ bên này để gặp cô nhưng tiếc là không lần nào gặp được.

Dì giúp việc mấy lần đầu thấy anh đến sẽ khách khí mà hỏi han hai câu, còn bây giờ chỉ cần thấy anh vừa xuất hiện dì liền sẽ chủ động mở miệng.

"Tô tiểu thư cùng lão phu nhân ra ngoài rồi, khi nào trở về dì cũng không biết nữa, nhưng mà dì

đã chuẩn bị đồ ăn rồi này, cháu ở lại ăn một chút rồi lại đi." "..."

Ninh Dã nhiều lần bị nghẹn, nhưng cách ngày vẫn là nhịn không được lại chạy qua biệt thự bên này tìm người. Tới tới lui lui, lặp đi lặp lại, cuối cùng đến dì giúp việc mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ cảm thấy có chút đáng thương.

Nhưng mà nói vậy thôi chứ cũng không nhất định là vì gặp được chân ái nên mới thu liễm đâu. Cô gái nhỏ đó, đẹp thì có đẹp nhưng mà có chút nhạt nhẽo, cảm giác cùng với vị tiểu Ninh gia kia không xứng.

Nói không chừng gần đây sóng êm biển lặng như vậy chỉ là mặt ngoài thôi, sự tình bên trong như thế nào ai mà biết được."

"Cậu cũng biết được nhiều chuyện thật đấy..."

- 🆆🅰🆃🆃🅿🅰🅳: GauStore

Từng câu từng chữ của bọn họ đều mang theo ý tứ khinh thường quá rõ ràng, đã không coi trọng Tô Ðào, lại càng không coi trọng Ninh Dã.

Tô Ðào vốn cho rằng các cô ấy chỉ là đang thảo luận về chính mình, cũng không thấy khó chịu lắm nhưng quanh đi quẩn lại cuối cùng lại lôi kéo Ninh Dã vào câu chuyện, điều này khiến cô không khỏi nhíu chặt mày lại.

Cũng may sau đó hai người bọn họ chỉ đứng dặm lại son môi một chút rồi rời đi, thời điểm Tô Ðào đi ra ngoài cũng không đụng phải bọn họ.

Lúc Tô Ðào đứng trước bồn rửa tay, trong đầu vẫn còn đang nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy vô

tình nghe được. Ngoại trừ những phỏng đoán trống rỗng của bọn họ, điều mà Tô Ðào để ý là lời của một trong hai người nói về sự tình của Ninh gia.

Kỳ thật lúc mới bước vào Ninh gia, thấy Ninh Dã cùng với cha của mình giương cung bạt kiếm với nhau thì Tô Ðào cũng đã ẩn ẩn phỏng đoán ra được quan hệ cha con của bọn họ có gì đó không bình thường. Mà Ninh lão phu nhân vẫn luôn đứng về phía Ninh Dã, đối với vị chủ tịch Ninh và vị anh họ kia vẫn luôn là thái độ không nóng không lạnh...

Tô Ðào mang theo tâm sự đi ra bên ngoài, một đường đều rũ mắt, không quá để ý.

Phía trước có một tên say chuếnh choáng đang đi về phía bên này, lúc thấy Tô Ðào, ánh mắt của anh liền mang theo tia ác ý, nhướng mày cười cười.

Anh tiếp tục tiến về phía trước, chỉ vài bước đã đến trước mặt Tô Ðào.

Cô gái nhỏ hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau hai bước. Ðộng tác này của cô bị anh thấy

được, anh say khướt híp híp mắt, lại cố ý tiếp tục tiến lên. "Trốn cái gì? Anh đây là cố ý đến tìm em đấy! Ðừng trốn!"

Lúc nói những lời này anh đã cách Tô Ðào rất gần, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy dường như mình đã từng gặp qua người này rồi.

Cô có chút hoảng hốt, không ngừng lùi về phía sau, đôi tay cũng đưa ra sau, lén lút lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Trường hợp này quá nhạy cảm, nếu cô la to lên hẳn là sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết cho lão phu nhân. Cho nên biện pháp tốt nhất là gọi điện thoại xin giúp đỡ, sau đó lén xử lý. Nhưng vừa mới lấy được điện thoại ra thì anh dường như đã đoán được ý định của cô, anh ngay lập tức túm chặt lấy cổ tay cô, trực tiếp đẩy cô vào tường.

Ðiện thoại trong lúc xô đẩy đã rơi xuống đất. Tô Ðào ngửi thấy được trên người anh tràn ngập mùi rượu khiến cô ghê tởm muốn ói.

Anh ta dường như không nhìn thấy được biểu cảm chán ghét cùng bài xích trên mặt cô gái nhỏ, vẫn như cũ không biết xấu hổ ép đến gần.

"Tiểu mỹ nữ, thiếu bạn trai sao? Em thấy anh đây có thích hợp không?"

Tô Ðào cảm thấy tên này say không nhẹ, cô bị dọa đến run rẩy, đang do dự rối rắm không biết có nên la lên cứu người rồi chạy thật nhanh hay không thì bỗng nhiên cảm giác được lực đạo trên cổ tay cô nhẹ đi.

Người trước mặt trong nháy mắt ngã xuống đất, Tô Ðào còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền thấy được người đàn ông đã nhiều ngày không gặp xuất hiện trước mặt mình.

Ninh Dã nhấc chân đạp lên cái tay vừa mới chạm vào Tô Ðào của tên kia, ngay lập tức tiếng kêu la thảm thiết của anh vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro