Chương 6b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại có chút ngập ngừng, há há miệng, chậm rãi từ từ nói: "Ta ...... ta xem Đông Cung, không phải tâm thuật bất chính, mà là, chuẩn bị trước bài tập."

Lam Khải Nhân cả giận nói: "Hoang đường! Bài tập cái gì!"

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Thuật phòng the á, Giang thúc thúc không phải tổ chức đại hội chiêu thân cho ta sao, chuyện này, nếu như không có gì bất ngờ, ít ngày nữa là Nguỵ Anh có thể ôm được mỹ nhân về, sau khi lễ thành hôn kết thúc, động phòng hoa chúc, nếu như ngay cả hành sự như thế nào cũng không biết, thì làm sao có thể chu toàn lễ Chu Công? Làm thế nào nối dõi tông đường, kéo dài hậu duệ? Cho nên, bài tập này không chỉ phải học trước lúc đó, mà còn phải học một cách nghiêm túc, tỉ mỉ, không thể có nửa điểm khinh thường qua loa, tính ra thời gian còn có mấy tháng, Nguỵ Anh hao tâm tổn trí tìm được mấy quyển sách hay, hàng đêm học tập nghiên cứu khổ cực, chỉ để đến lúc đó phát huy hoàn mỹ trách nhiệm của trượng phu. Nếu không, ra trận mới lau vũ khí, thì bài tập này có thể làm tốt được không, mạo phạm đến nương tử mới cưới kia của ta, Lam tiên sinh có thể bồi thường cho ta không?"

Nói đến đây, ánh mắt lại hăng hái lướt qua Lam Khải Nhân, bơi tới trên người Lam Mạch Vân, nháy mắt trái với nàng, nói: "Mạch Vân cô nương, nàng nói có đúng không?"

Đôi gò má như tảng băng của Lam Mạch Vân hiện lên hai vệt ửng hồng thật lớn, mấy đầu ngón tay xoắn chặt trong tay áo, cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu nói: "Ngươi ...... ngươi hỏi ta làm cái gì ......"

Sắc mặt Lam Vong Cơ kém hết mức có thể, thấy phản ứng của Lam Mạch Vân, hơi sửng sốt, quay đầu về phía Ngụy Vô Tiện nói: "Nguỵ Anh, chú ý lời nói!"

Ngụy Vô Tiện thè lưỡi với y, "Chú ý lời nói gì? Ta rất chú ý nha, lời nói mới vừa rồi, có một câu nào vô lý không? Lam Nhị công tử, ta hỏi ngươi, nếu ai nấy đều chính nhân quân tử như ngươi đây, bất học vô 'thuật' (ý là không chịu học hành), đối với thuật phòng the chẳng biết tí gì, đêm tân hôn, hẳn không phải ngay cả ngón tay của tân nương tử cũng không dám chạm vào đi? Sau khi thành thân, ngày ngày canh suông quả thủy, hàng đêm mặc áo mà ngủ hả?" Hắn bên này nói năng hùng hồn, càng nói càng quá đáng, bên kia lại truyền đến âm thanh của thứ gì đó ngã xuống đất.

"Lam tiên sinh ----! Ngài không sao chứ?!"

"Thúc phụ?"

Một đám người kêu la vây quanh Lam Khải Nhân sắc mặt tái nhợt, miệng thở thoi thóp, tròng mắt trợn trắng lên trời, người thì lấy ghế, người thì xoa ngực, người thì dâng trà, Giang Phong Miên cũng vội tiến lên xem xét, đang lúc vô cùng bận rộn cũng quét mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện một cái, có ý khiển trách, nhưng chỉ thấy hắn và Nhiếp Hoài Tang gấp gáp vội vã nhào xuống đất, trong lúc binh hoang mã loạn bảo vệ các quyển sách Đông Cung nằm đầy đất.

Ngụy Vô Tiện khẩn trương nhìn về phía Giang Phong Miên: "Giang thúc thúc, mấy thứ này là công cụ học tập của ta?"

Giang Phong Miên bị hắn làm cho nghẹn lời, tức giận nói: "Cầm đi cầm đi tự mình cầm về đi!"

Một trận càn quấy này của Ngụy Vô Tiện, chẳng có gì bất ngờ, không thể tránh khỏi số phận bị phạt quỳ ở từ đường, tội danh là nói năng vô ý, chọc khách quý giận ngất xỉu.

Buổi tối, một bóng người nằm nhoài trên chiếc bàn nhỏ, hai đầu gối mỗi cái kê lên một tấm đệm mềm, thỉnh thoảng tê chân lại cử động một chút, một đôi mắt đen láy toả ra ánh sáng tà khí, cán bút trong tay lả lướt trên tờ giấy Tuyên Thành, như cá gặp nước, múa bút không biết mệt.

Bóng người này phát ra một tiếng cười còn tà khí hơn: "Ông già, nói ta tàng ô nạp cấu (tàng trữ thứ dơ bẩn, tiếp tay cho việc sai trái) đúng không, để ta xem đồ đệ bảo bối kia của ông còn có thể băng thanh ngọc khiết, bạch ngọc không tỳ vết bằng cách nào?"

Ánh đèn trong phòng sáng nguyên một đêm.

Ngày hôm sau, phía sau hoa viên, bên trong ngôi đình ở ngọn giả sơn.

Cả người Nhiếp Hoài Tang khuất sau một bức tranh được vẽ tỉ mỉ, tròng mắt sắp lồi ra ngoài: "Ngụy huynh, ngươi đây là, diệu bút sinh hoa, giống y như đúc! Cấp bậc đại sư, tác phẩm thiên tài!"

Ngụy Vô Tiện giang hai tay ra, tiêu sái thích ý dựa vào chiếc ghế mỹ nhân sơn son thếp vàng, phủi phủi hạt bụi vô hình trên vạt áo, khóe miệng hơi cong lên, khẽ cười một tiếng: "Ngụy Vô Tiện ta ra tay, tất nhiên là trình độ này."

Trong tay Giang Trừng là một bức tranh khác, nét vẽ như nhau, hiển nhiên xuất phát từ tay một người, lông mày y nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi, hoàn toàn không có vẻ sùng bái như Nhiếp Hoài Tang, nghi hoặc nói: "Ngươi chuẩn bị đưa cái này, cho Lam Vong Cơ xem?"

Trong đôi mắt có quầng thâm lớn của Ngụy Vô Tiện lộ ra ý cười bỉ ổi và vẻ sâu xa khó đoán: "Cũng không phải, ta chỉ tự mình cất tự mình xem."

Khóe mắt Giang Trừng giật giật.

Nhiếp Hoài Tang "Phì" một tiếng phụt cười: "Ngụy huynh ..... Ngươi đây là ....."

Ngụy Vô Tiện vô cùng chu đáo tiếp lời y: "Lam lão nhân không phải luôn yêu quý Lam Vong Cơ sao, ta cứ cố tình muốn 'vấy bẩn', để cho đồ đệ băng thanh ngọc khiết kia của ông ta phục vụ cho những suy nghĩ dâm đãng của ta hàng đêm."

Hắn thức một đêm, chính là chọn ra ba bức tranh xuất sắc từ mấy quyển sách Đông Cung trân quý kia, tự mình vẽ lại trên giấy, hơn nữa trong lúc vẽ nam chính, tất cả đều đổi thành Lam Vong Cơ, nét vẽ tự nhiên, thiên tinh xảo diệu, không hề thấy dấu vết ghép nối.

Giang Trừng đầy mặt ghét bỏ: "Hứng thú ghê tởm này của ngươi cũng hơi quá ghê tởm rồi đó, nếu là ta, còn khuya mới thèm xem Xuân Cung đồ của Lam Vong Cơ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi quản hứng thú của ta làm gì, cái này kêu là gậy ông đập lưng ông. Ta chỉ không hiểu, thực sắc (ăn uống và sex), là bản tính của con người, xem Xuân Cung đồ thì làm sao, con người sẽ ô uế à? Thế mà túm lấy đòi phạt ta, bản thân ông ta không thích xem cũng không cho người khác xem, còn có thể ngang ngược hơn nữa không. Ta cứ không nghe, ta sẽ xem mỗi ngày xem mỗi đêm, lại còn là xem Đông Cung của đồ đệ bảo bối của ông ta. Nhưng ngươi đừng nói, Lam Trạm là nam tử tuấn mỹ số một số hai trong huyền môn như vậy, vẽ trong tranh Xuân Cung, mới là cảnh đẹp ý vui, y càng cao lãnh băng khiết, không nhiễm trần tục, thì ở trên Đông Cung, mới càng lãnh diễm vô song, đúng là có hứng thú khác."

Đúng lúc này, một cơn gió không lớn không nhỏ thổi xéo xéo tới, thổi lung lay tờ giấy trên tay ba người, rung lên phần phật, Ngụy Vô Tiện nheo nheo mắt trước cơn gió này, bỗng nhiên, không biết từ đâu nhảy ra một vật tròn tròn màu vàng nào đó, đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, mấy thứ gì đó sắc nhọn roẹt một tiếng xé rách áo hắn, ngay sau đó là một loạt tiếng thét chói tai hỗn loạn không chịu nổi, hiện trường dần dần mất kiểm soát.

"Á á ——! Đó đó đó là thứ gì??"

"Hồ ly! Là một con hồ ly!"

"Liên Hoa Ổ lấy đâu ra hồ ly??"

Một giọng nói thiếu nữ vang lên dưới tán cây: "Viên Viên? Viên Viên? Ngươi chạy đi đâu rồi hả?"

Thiếu nữ theo tiếng động đi lên ngọn giả sơn, từ xa nhìn thấy mấy thiếu niên đang luống cuống tay chân nháo nhào một nùi, làm như muốn che giấu mấy bức tranh ra phía sau, một vị thiếu niên mặc đồ đen trong đó hướng về phía nàng mỉm cười: "Cô nương, con hồ ly vừa rồi là nàng nuôi hả? Nó ...... móng vuốt quá bén, nàng nên cắt móng cho nó một chút." Thiếu niên kia xoa xoa chỗ ngực, nghĩ lại còn sợ.

Thiếu nữ đại kinh thất sắc, "Ngụy công tử, Viên Viên nó, nó cào ngươi bị thương hả? Xin, xin lỗi! Nhưng mà, Viên Viên không phải ta nuôi, là tiểu thư nhà ta nuôi, ta sẽ bắt nó về liền, để tiểu thư dạy dỗ nó đàng hoàng."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không sao, màu lông của con hồ ly do cô nương nuôi đẹp quá, là vật hiếm có, ngàn vạn lần đừng đánh nó bị thương vì chuyện này, xin hỏi quý danh của cô nương, Ngụy mỗ tới cửa xin thuốc trị thương là được."

Phía sau, thiếu niên áo tím càu nhàu nói: "Ngụy Vô Tiện, đến lúc này rồi mà ngươi còn lo đi thả thính?! Nhanh lên, cất kỹ mấy thứ này đi, ê ----- Tờ kia bị thổi đi rồi!"

Ngụy Vô Tiện tức giận quay đầu lại: "Ngươi nhanh đuổi theo đi chứ, thất thần làm gì?" Lại quay đầu nói, "Cô nương, ta không nghe thấy, nàng tên là gì?"

Thiếu nữ cúi đầu, mặt lặng lẽ ửng đỏ, lúc này, ở xa xa truyền đến một tiếng gọi: "Miên Miên? Miên Miên ngươi ở đâu? Đuổi kịp Viên Viên chưa?"

Thiếu nữ cả kinh, hoảng hốt lo sợ nói: "Tiểu thư nhà ta tới, Ngụy công tử, ta phải đi tìm hồ ly đi, tạm biệt!"

Thiếu nữ dáng người yểu điệu thướt tha biến mất vào bụi hoa, Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói nhỏ: "Hoá ra tên là 'Miên Miên', hèn chi, giọng nói cũng là mềm mại, người cũng như tên, quá hay. Không biết là thị nữ nhà ai, lớn lên xinh đẹp như vậy?"

Bên kia, Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đuổi theo bức tranh kia chạy khắp trong sân.

Ngụy Vô Tiện ôm hai bức tranh hai người kia nhét vào lòng hắn lúc rời đi, rồi cũng đuổi theo.

Bên hồ sen, hai bóng người đang thong thả nói chuyện, Giang Phong Miên dẫn đường cho Lam Khải Nhân, vừa đi vừa chỉ vào khu vườn tràn ngập sắc hoa này, phía sau hoa viên của Liên Hoa Ổ được chăm sóc cẩn thận bởi người có chuyên môn, rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo ngay cả trong huyền môn cũng hiếm gặp, Lam Khải Nhân vuốt râu, gật đầu khen ngợi.

Bên hồ đột nhiên thổi tới trận gió này rất quái lạ, thổi đông thổi tây, mang theo tờ giấy kia bay một trận, tờ giấy kia lại dẫn Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang chạy theo một trận, Nguỵ Vô Tiện chạy cuối cùng vẫn cứ lẩm nhẩm mãi hai chữ "Miên Miên", trên mặt còn hiện lên dư vị.

Cơn gió mạnh bất ngờ chuyển hướng một cái, bức vẽ giống như bị một sức mạnh vô hình kéo xuống, không nghiêng không lệch, đáp lên mặt một người.

Người nọ trầm ngâm một tích tắc, rồi kéo tờ giấy vẽ từ trên mặt xuống, để lộ ra một gương mặt có hàm râu dê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro