Chương 1: Ngộ độc miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm......"

"Tiểu Kiều."

"Vâng......" Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng đáp lại.

"Nhớ em."

"A......" Cung Tiểu Kiều kinh ngạc! Cô không nghe lầm chứ?

"Muốn gặp em."

"A......?!" Cung Tiểu Kiều A một tiếng bỗng nhiên bừng tỉnh, "Bây giờ?!"

"Ừ."

"Đại gia, Bây giờ là lúc nào?! Em thấy...... mới ba giờ sáng! Có thể đừng phiền em không?" Trong lòng Cung Tiểu Kiều cảm thấy bất an, Cố Hành Thâm có phải uống lầm thuốc hay không? Đột nhiên nói muốn gặp cô?!

"Trong vòng 10ph, em tới đây, hoặc là anh sẽ tới chỗ em."

"Cố Hành Thâm! Xem như anh lợi hại!"

Cung Tiểu Kiều nhắm mắt nằm ở trên giường, cố gắng thư giãn ba mươi giây, rốt cuộc ngửa mặt lên và nhịn xúc động muốn gào thét, xoay người ngồi dậy, lưu loát mặc quần áo rời giường.

Khốn khiếp! Hơn nửa đêm, nói những lời không thể hiểu được, khiến tâm thần cô cảm thấy không yên.

Cung Tiểu Kiều vội vã chạy tới chung cư.

Đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, một người nào đó bỗng lảo đảo vấp ngã.

"Này, đau chết mất! Cái gì......"

Cung Tiểu Kiều bật điện đèn điện thoại chiếu tới, đúng là "đồ vật" đột nhiên hơn nửa đêm lên cơn thần kinh hành hạ cô - Cố Hành Thâm.

"Thì ra không phải là cái gì......" Cung Tiểu Kiều lẩm bẩm bò dậy.

"Này! Cố Hành Thâm, anh làm trò quỷ gì vậy? Hơn nửa đêm không vào nhà, còn nằm ở cửa làm gì?" Cung Tiểu Kiều tức giận dùng chân đá hắn một cái.

Nếu như Cố Hành Thâm lúc này đang thanh tỉnh, cho dù cô có mười lá gan cũng không dám chạm vào một sợi tóc của hắn, bất quá, hắn là ma men sao! Chính là lúc có thù báo thù, có oán báo oán.

Đang muốn đá thêm mấy đá cho hả giận, Cố Hành Thâm đột nhiên mở to mắt, con ngươi trong trẻo không có một chút men say, Cung Tiểu Kiều hoảng sợ, vội vàng thu hồi chân lại, "Hắc, anh tỉnh...... sao lại không vào trong nhà mà ngủ?! Trời như vậy rất dễ bị cảm lạnh!"

"Không mang chìa khóa." Cố Hành Thâm nói với vẻ mặt thản nhiên, không hề có cảm giác tội lỗi.

"Không mang chìa khóa?! Vậy sao anh nói ngươi nhớ em, muốn gặp em?! Hại em hơn nửa đêm sợ bị chó cắn phải nhảy qua cửa sổ chạy tới đây!" Cung Tiểu Kiều nổi trận lôi đình.

"Em chưa tình ngủ sao, nghe lầm sao?"

"Em...... em nghe lầm?" Lại bị chơi một cú, Cung Tiểu Kiều buồn nôn cào thẳng vào tường.

"Giúp anh đứng dậy." Cố Hành Thâm xoa trán.

Tên khốn này nói rất được!

Cung Tiểu Kiều tức giận trừng hắn liếc hắn một cái, "Em đưa chìa khóa cho anh, em phải đi!"

Kết quả, cô mới vừa xoay người lâm tức nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ.

Người đàn ông lúc này mệt mỏi dựa một chân dài vào tường, nhíu chặt mày, dường như rất khó chịu......

Tức chết được, dứt khoát mặc kệ hắn chết quách cho xong!

Trong lòng Cung Tiểu Kiều nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đỡ hắn vào phòng.

Chờ sau khi nâng hắn đến trên giường thì cô đã kiệt sức, đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy ít nước, đột nhiên không kịp đề phòng bị bàn tay hắn cuốn vào vòng eo đè ép trở lại.

Hai tay cô chống ở trước ngực hắn, không thể động đậy, "Cố Hành Thâm, anh uống rượu nên điên rồi sao?!"

Cố Hành Thâm nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi, biểu tình rất dịu dàng, không lạnh lùng kiêu ngạo giống như ngày thường, môi mỏng hơi nhấp, lông mi thật dài đáng yêu, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là...... rất hấp dẫn!

Tuy nhiên, so với gương mặt ngây thơ của hắn, bàn tay của hắn chạm đến vị trí thật sự rất nhạy cảm.

"Buông tay!"

"Không buông thì sao?"

"Nếu không buông em sẽ cắn anh!"

"Em thật sự cắn anh sao?!"

"Nói cho anh biết, em vừa mới bị chó cắn!"

Không chờ Cung Tiểu Kiều đáp lại, Cố Hành Thâm đã chế trụ cổ cô và mãnh liệt đầu độc miệng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro