chương 14: Thanh Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ma quỷ thiết kế?" Tôi nhìn con bé, nó đang đắc ý cười lớn. tiếng động xung quanh dần trầm xuống, sau đó mất hẳn. trong nụ cười của cô nhóc, tôi cảm thấy có chút hoảng loạn. Rõ ràng nó sợ hãi tiếng động vừa rồi.

"Qúa gần." Cô nhóc nói, "Đều do hai người hết. nếu nó tìm được chúng ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Tôi thực sự không hiểu con bé này đang nói gì, rõ ràng nó vẫn như cũ đang ở vị trí chủ đạo, bất kể về mặt cảm xúc hay ngôn từ. tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa, thấy hắn đang nhìn tôi, có vẻ muốn xem tôi xử lý việc này thế nào.

Từ sau khi Hắc Nhãn Kính công khai với người khác rằng anh ta muốn dạy tôi một vài chiêu, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bậc thầy soi xét tôi, cứ như tôi là kẻ rất cần dạy dỗ, không dạy cho tôi một vài điều thì không được tính là người thuộc giới thượng lưu. Điểu này làm tôi vô cùng khó chịu. Tuy nhiên tôi quả thực bó tay với con bé kia.

Bàn Tử đặc biệt hợp đối phó với mấy tình huống này, đáng tiếc anh ta không có ở đây.

"Như vậy đi." Cô nhóc liếc mắt nhìn Tiểu Hoa, sau đó nói với tôi: "Anh bảo người bạn của anh ở lại đây. Tôi đưa anh tới chỗ khác, rồi sẽ nói cho anh biết. Sau đó hai người mau chóng rời đi."

Tôi nhìn nó, nó nhìn lại tôi. Tôi nói: "Nghe có vẻ nhóc sắp giở thủ đoạn."

"Anh có thể trói tôi lại, cũng khá thuận tiện." Cô nhóc nói, "Không phải anh không dám đấy chứ."

Tôi tất nhiên không thể, lòng nghĩ: ngươi chạy rồi, ta ăn nói thế nào với Tiểu Hoa? Không ngờ, tên kia lại nhìn tôi tỏ vẻ cổ vũ.

"Chúng ta không có thời gian dây dưa với cô bé này đâu. Tôi đã kiểm tra điện thoại của nó, trên người cũng đã lục soát qua, không có vũ khí. Anh nên làm quen với tình huống này đi, sau này nhất định còn gặp."

Tôi nhìn Tiểu Hoa, hắn cũng tỏ vẻ mặt gì đó với tôi, dường như đã có dự định, nhưng tôi đoán không ra.

Nếu hắn đã nói vậy, tôi cũng chẳng chần chừ nữa, ôm lấy cô nhóc, sau đó dùng cần trục buông dây thừng xuống. Trở về trong hành lang. cô nhóc ngẩng đầu nhìn sợi dây di chuyển, thấy Tiểu Hoa không đi xuống, nhẹ nhàng thở phào.

Chúng tôi nhìn nhau, con bé lau nước mắt, nước mũi: "Đi thôi."

"Đừng có giở trò." Tôi nghiêm mặt nói.

"Anh có thể thôi trẻ con đi không? Chưa từng thấy người đàn ông nào như anh, không phải anh chạy rất nhanh sao, tôi sẽ cho rằng anh đang sợ đấy." Con bé hất cằm, nhìn tôi.

Màn hình di động sáng lên, dãy số lúc trước lại gửi tin nhắn tới, nhưng lúc này không phải cô nhóc, mà là Tiểu Hoa gửi.

"Cởi trói cho con bé, không cần giải thích tại sao. Nếu nó chạy đi, chứng tỏ nó đã tính trốn rồi, tôi ở phía trên theo dõi anh, nó không thoát được đâu. Nếu nó không chạy, chứng tỏ nó thực sự có tin tức muốn nói cho anh—Giải Ngữ."

Tôi cất di động, cởi trói cho cô nhóc. Nó có chút kinh ngạc, phất phất tay: "Tại sao?"

Tôi không thèm để ý tới nó, kệ nó tiếp tục.

"Anh không sợ tôi trốn mất à?" Con bé trợn tròn hai mắt.

"Tôi đang vội." Nói xong, tôi đi về phía trước, nó liền đi theo.

Hóa ra là vậy, tôi thầm than, đối phó với con gái phải lạt mềm buộc chặt.

Khi chúng tôi tới cửa đường hầm, xem xét từ bên trong, cơ quan này không có gì thần bí. Chính là tăng độ của cầu thang, dùng đèn khí ánh sáng yếu chiếu sáng từng tầng, giấu đi độ dày thực sự. Tôi bước tới, đẩy cửa ván, quay về cầu thang lúc đầu.

Kỳ thực từ lúc đuổi theo cô nhóc mới qua một giờ, nhưng cảm giác đã ở đây tới mấy đời.

"Cầu thang này rốt cuộc dùng để làm gì?"

"Nơi này là sào huyệt của ác ma." Cô nhóc nói, "Bảo người bạn của anh nhắn #deck – room all – c#, gửi tới 03498."

Tôi dùng điện thoại nhắn lại như nó bảo.

"Để anh mở mang một chút, tại sao tôi lại gọi hắn là ác ma."

Tiểu Hoa nhắn lại ok. Một giây sau, rít rít rít rít, tất cả đèn đều tắt ngấm. Đoạn số hiệu vừa rồi để điều khiển đèn ở đây.

Cả tầng lầu hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình di động.

Từ từ, trong không gian bắt đầu xuất hiện ánh huỳnh quang, Trên tường xi măng, hiện ra một đường cong mờ vô cùng, nhưng trong bóng tối, vẫn có thể trông rõ. Tôi xoa mắt. lấy tay che màn hình điện thoại để nhìn rõ hơn, dần dần, toàn bộ vách tường hiện ra đủ loại hình vẽ.

Tiến tới xem xét, tôi kinh ngạc phát hiện đó đều là bản thiết kế. Trên toàn bộ tường xi măng, dùng sơn huỳnh quang vẽ đầy các bản thiết kế.

"Ông nội tôi thiết kế nơi này là do lúc ấy tình hình với Liên Xô vô cùng căng thẳng, chuẩn bị để vào đây trú ẩn, có rất nhiều đồ ăn cất trong đây. Tuy nhiên sau đó, tình hình không có chuyển biến xấu, nơi này liền bỏ không. Cách đây lâu rồi, có một kẻ ngốc tiến được vào, lúc đó chỗ này hoàn toàn tối tăm, không ai biết hắn vào bằng cách nào. Hắn cứ sống như một kẻ đui mù trong đây suốt 14 năm. Những cái này đều là do hắn vẽ. Ông nội tôi đã cẩn thận phân tích các bức vẽ, ông nói, kẻ ngốc này đang cố gắng phá giải kết cấu nơi đây. Sau hai năm, hắn cuối cùng cũng thành công, nhưng thời điểm đó hắn đã hoàn toàn phát điên, không thể rời khỏi nơi này nữa. Ông nội tôi từ các kết cấu đó mà sáng tác thêm, tạo ra bản thiết kế nơi này. Thậm chí lúc bắt đầu vẽ, ông nội cũng không thể tưởng tượng hết kết cấu bên trong."

Tình cờ lọt vào một kẻ ngốc, là Lục Sỏa?

Ánh huỳnh quanh trên toàn bộ cầu thang càng ngày càng rõ, vô số chữ phức tạp và con số. Tôi ngơ ngác hỏi: "Sao lại dùng sơn huỳnh quang"

"Cái đó không phải sơn, mà là máu. Sau khi xử lý huỳnh quang mới bảo tồn được."

Tôi ngồi xuống, nhìn các vầng sáng phức tạp ngập tràn không gian.

Đây là một cái tháp, cầu thang quay quanh nó mà đi lên. Toàn bộ không gian là xi măng. Rõ ràng thi công lâu lắm rồi, lan can sắt đã rỉ sét từng đoạn.

Không có đặc trưng, trang trí, không có mỹ cảm. Tô điểm duy nhất, là ở trên vách tường cầu thang, nơi một kẻ ngốc mười mấy năm suy xét trong bóng tối, dùng máu vẽ loạn kết cấu to lớn trong đầu.

"Ông nội tôi bắt đầu dựa vào đấy thiết kế và mở rộng nơi này, sau đó biến mất không thấy tăm hơi." Cô nhóc nói, "Thời điểm công trình tiến hành được nửa chừng, ông đi vào đây, sau đó không thấy quay lại. Tới đây, tôi cho anh xem thứ này. Anh nhất định sẽ hứng thú."

Trong bóng tối, con bé kéo tôi hướng tới đỉnh cầu thang, kết thúc cầu thang chỉ là một vách tường trơ trọi. Tôi nhìn trên đó, đại khái vẽ một bản thiết kế vô cùng lớn. Bức vẽ khá cẩu thả.

Đó là một bản vẽ mặt phẳng phức tạp, vô cùng, vô cùng phức tạp, giống như sơ đồ mạch điện cao siêu. Ở cuối, tôi thấy vẽ một cánh cửa.

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng tôi nhận ra, đây là cửa Thanh Đồng.

Từng bước lui ra sau, suýt chút nữa tôi lăn người xuống cầu thang.

Đây là bản thiết kế phía sau cánh cửa Thanh Đồng.

"Tôi không lừa anh nhé." Con bé nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro