chương 2: đồ vật khủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhớ ra quả thật 15 phút trước, Tiểu Hoa đã xuống đây mở cửa thông khí. Trong tầng hầm tích nhiều khí nặng, nên trước khi tiến vào phải mở ống thông gió.

Chúng tôi đều chờ bên ngoài nói chuyện phiếm, cho nên không thể có người thừa dịp cả bọn không để ý, lén đi vào đặt thứ kia lại.

Người giúp việc của Giải gia cũng không thể có trò đùa quái đản đó.

Làm tôi kinh ngạc nữa là thứ này lớn hơn cửa, làm thế nào mang xuống đây được?

Tuyệt đối không thể từ cửa đi xuống.

"Cậu thông minh như vậy, thử nói xem là chuyện gì?" Tôi hỏi Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa lặng lẽ nói: "Trên thực tế, kẻ thông minh nhất trong thế hệ này là anh. Người của Giải gia chủ yếu sở trường là mắt nhìn."

Dưới vải trắng không có động tĩnh gì. Cái tôi sợ nhất chính là có người trốn bên trong, dùng thân thể căng ra thành hình dạng này, nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy không thể.

Chúng tôi ngây người trong chốc lát. Tiểu Hoa kéo dài súy côn thành bốn khúc, tiến tới trực tiếp đánh bay vải trắng phủ trên thứ kia.

Tro bụi bị thổi tung lên. Bên trong lớp vải trắng là một cây đàn dương cầm. Bởi vì trên đàn còn bày rất nhiều công cụ, nên dưới lớp vải có hình dạng thật đặc biệt. Tôi không nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy.

Đàn dương cầm nhìn qua không có gì nguy hiểm. Tôi và Tiểu Hoa đến gần, liền nhìn thấy trên ghế cạnh đàn để một đôi găng tay lao động.

Tiểu Hoa cầm găng tay lên. Chúng tôi kinh ngạc phát hiện nó hết sức đặc biệt, tuy rằng chỉ là vải cotton bình thường, nhưng trên găng không phải 5 ngón tay. Mà là 7 ngón.

Đây là bao tay của một kẻ có 7 ngón tay.

"Là hắn?" Tiểu Hoa nhìn lên trần gian trong.

"Cậu biết chuyện gì đã xảy ra à?"

"Câu chuyện 7 ngón tay, cậu chưa từng nghe?" Tiểu Hoa nói, "Người nhà cậu không nói cho cậu biết?"

Tôi lắc đầu.

"Khi tôi còn bé, còn có người chăm sóc, trưởng bối thường hay kể về chuyện này." Tiểu Hoa nhìn kết cấu đơn giản xung quanh gian phòng, "Cái này giống như ăn cắp vặt ở nước ngoài, trong gia tộc của tôi, mọi đứa trẻ đều biết."

Không phải từ nhỏ ta đã bị đá ra khỏi mọi chuyện sao, lòng tôi thầm nghĩ, tỏ vẻ mặt cẩn thận lắng nghe.

Tiểu Hoa không thích giải thích dài dòng như chú ba, nhưng lần này cậu ta quả thực đang hồi tưởng, "Bảy ngón tay là một dấu hiệu. Các gia tộc chúng ta, vào những năm 90 đã thu gom rất nhiều bất động sản trong nước. Chỉ chuyên đi tìm mua những căn nhà cũ có hệ thống phòng trống, chủ yếu để làm hầm trú ẩn hoặc có thể dùng làm kho hàng. Cậu cũng biết những người như chúng ta rất nhạy cảm với các cơ quan đánh lừa thị giác, trong cổ mộ nếu có một cục gạch có sự khác biệt rất nhỏ trên bức tường gạch thì chúng ta sẽ lập tức nhận ra. Chúng tôi phát hiện, trong quá trình lựa chọn bất động sản này, nhiều người đã tìm ra một vài hiện tượng thú vị."

Tiểu Hoa trở lại cầu thang, ngồi xuống, xem giờ trên điện thoại: "Có rất nhiều tòa nhà, tồn tại các bộ phận 'dư thừa', những phần này bị giấu đi do các loại ảo giác. Ví dụ, phía đông bắc của ngôi nhà có một 100 mét hành lang, nhưng thực tế lại được mở rộng tới 130 mét, như vậy dư ra 30 mét. Ở đó, sau khi chúng tôi tới cuối hành lang, phát hiện một cầu thang bị giấu sau bức tường, chỉ là liền một dải cầu thang, trước sau đều bị bịt kín, không dùng được, nhưng trên từng bậc thang, đều khắc đầy con số."

"Đây là một bản xây dựng lỗi?" Tôi nhìn cậu ta. Tiểu Hoa nói: "Không đúng, đây là một trò đùa dai. Chúng tôi nhìn thấy trên tường xi măng dấu vân tay của 7 ngón tay, sau đó, ở các tòa nhà khác cũng thấy vấn đề tương tự. Chúng tôi kết luận rằng, thời gian ngắn sau giải phóng, có một kiến trúc sư, đang ấp ủ thứ gì đó mà không thể phát huy tài năng, cho nên trong tất cả các hạng mục hắn từng phụ trách, liền tiến hành trò đùa dai này như một sáng tác nghệ thuật. Tất nhiên, nếu gọi hắn là bậc thầy lừa bịp, thì đó là một sự xúc phạm, bởi vì rất nhanh sau đó chúng tôi tìm được một vài thứ, không chỉ thú vị, mà còn là kiến trúc nghệ thuật chân chính. Những kiến trúc đó bề ngoài đều rất bình thường, nhưng thành quả bên trong, thật không thể tưởng tượng nổi, vô cùng kì quái. Rải rác trong đường ngầm là mật thất và cửa ngầm không thể phát hiện, chính hắn cũng thường mượn những thứ này, thiết kế các "cửa sau", che giấu các bộ phận này trong chính kiến trúc toà nhà."

Tiểu Hoa nói dứt lời, nhìn nhìn gian trong. Tôi bỗng hiểu ra được, "Phần này trong ngôi nhà cũng là tác phẩm của hắn."

Tiểu Hoa gật đầu: "Trong gia tộc tôi có người cuồng nhiệt muốn tìm ra vị kiến trúc sư kia. Có một thời gian mua lại rất nhiều căn nhà do kiến trúc sư đó thiết kế, căn nhà này cũng được mua lại trong thời gian đó. Thời điểm mua lại căn nhà này, sau giải phòng người trong nhà đã tiến hành cho tu sửa lại. Trong quá trình tu sửa, người đó đã can thiệp vào cấu trúc ngôi nhà."

Tôi nhìn vào cây đàn dương cầm ở trung tâm căn phòng: "Có người móc nối với hắn sao?"

Giải Ngữ Hoa lắc đầu: "Tuy nhiên, tôi tin người này hiện tại đang ở trong phòng. Cây đàn dương cầm, là tín hiệu hắn thả ra cho chúng ta. Hắn là một kẻ đặc biệt tinh nghịch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro