chương 20: Ngược dòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tống học theo điệu bộ của tôi, cũng sờ sờ tóc tôi, nói: "Anh đang nói cái gì đấy? Ăn phải đồ bị hỏng, đầu óc có vấn đề à? Sao lúc bình thường, lúc bất thường? Thật đáng thương?"

Tôi đẩy tay nó ra, ghét nhất là bị loại người này giả bộ thân thiết (đanh đá thế má:'D), rõ ràng tôi với nó biết nhau chưa được một ngày. Nhìn con bé, tôi nói: "Nhóc có biết khi tôi ở Tây Tạng đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi biết kẻ thù của mình, bọn họ không phải loại quan tâm tới tính mạng con người. Nếu họ biết có một cái bẫy, đi vào không thể đi ra, bọn họ sẽ không ở bên ngoài do dự, đắn đo, chắc chắn sẽ trực tiếp phái một kẻ làm vật hy sinh đi vào, thông qua hình thức nào đó đưa thư chứa tin tức ra, sau đó mặc kệ cho kẻ hy sinh kia ở trong bẫy. Nhưng tôi tin rằng, không phải ai trong bọn họ cũng không có bất kì cảm xúc gì với thế gian này, một số kẻ trời sinh đã nhạy cảm hơn người, biết sợ hãi cái chết. Đặc biệt, nếu nghĩ tới chính mình bị vây chặt trong bóng tối, dù nơi này có tích trữ lương thực, có thể ở dưới đất này mười mấy năm, cuối cùng cũng hóa điên mà chết, cái chết này so với tử vong đơn thuần còn đáng sợ hơn nhiều."

Đường Tống có vẻ trầm mặc.

"Bọn họ phái một cô nhóc xuống, sau khi cô bé này xuống đây, ý muốn sinh tồn đã phá vỡ những gì được huấn huyện lúc trước. Cô bé lựa chọn im lặng, không hề truyền tải thông tin gì ra bên ngoài, vì vậy đám người cấp trên tưởng cô bé đã chết, lại phái một người khác xuống. Cô bé lúc đầu đã dùng tọa độ tạo một cái bẫy, giết kẻ kia."

"Sau khi liên tục hai người biến mất trong cạm bẫy, đám người kia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sự tình lâm vào bế tắc. Sau khi suy tính một thời gian, ba ngày trước chúng tôi bắt đầu dọn kho, người thứ hai kia phải xuống đó nội trong ba ngày này, thì trong điện thoại của cô bé mới có ảnh chụp của tôi." Tôi chỉ vào trán Đường Tống, "Các cô gái đó đã quen việc hoạt động bên ngoài với mặt nạ da người, nhưng sau thời gian dài đeo mặt nạ, sẽ sinh ra biến dạng. Nơi này rất nóng, cô bé đó đổ rất nhiều mồ hôi, cho nên mặt mũi nhìn rất kì quái."

Đường Tống cắn mội dưới, thân hình từ từ cách xa tôi.

"Đường Tống, tôi biết đó không phải tên thật của em. Lúc em bắt đầu huyên thuyên bậy bạ, tôi cũng bắt đầu bịa chuyện lung tung. Mỗi lần tôi phân tích, đều dừng lại một chút trước điểm vạch trần bộ mặt của em, cho em thời gian hoàn thành lời nói dối của mình. Nhưng em không hề tự giác, lại còn cùng tôi xây dựng một câu chuyện ngoạn mục nhưng sơ hở chất chồng." Tôi nói, "Em không thể kìm được mà quanh quẩn trở lại mục đích thực sự của mình, mỗi lần đều giống nhau, vì thế tôi có thể biết được, em rốt cuộc muốn làm gì. Tuy nhiên, em đã không để ý một chuyện, khiến cho mọi cố gắng đều biến thành trò cười."

Đường Tống ngẩng đầu: "Anh nói tiếp đi."

"Khi tôi và người bạn của mình xuất hiện trong gian phòng, thì người thứ haivừa mới rơi vào cạm bẫy. Em trong tình thế cấp bách lại khởi động cơ quan, người kia ở trong cạm bẫy còn chưa chết hẳn, em không có thời gian kiểm tra nên đã không biết, ở chỗ ngồi của đàn dương cầm cô ta đã viết chữ vạch trần em."

Biểu cảm của Đường Tống dần biến đổi.

"Kỳ thực em không hề biết chúng tôi là ai, đúng không?" Tôi nói, "Em lấy được điện thoại của cô ấy, mới rõ thân phận của chúng tôi."

Tôi nhìn về chỗ u tối phía dưới cầu thang.

"Nhưng em không hề suy nghĩ nhiều, em đã phản bội người trong tộc mình, cho nên mặc kệ chúng tôi là ai, đối với em đều không quan trọng, em muốn giết chúng tôi. Em luôn luôn dẫn dụ bọn này, hy vọng chúng tôi phá giải cơ quan, rời khỏi đây. Miễn là chúng tôi tùy ý khởi động cơ quan em nói, thì em sẽ cùng người bị em hại đầu tiên, vĩnh viễn ở lại đây."

"Làm vậy với tôi có ích lợi gì?" Cô nhóc lạnh lùng nói, " Nếu giống như anh nói, tôi vẫn như cũ bị mắc kẹt ở đây."

"Chỉ cần cấp trên của em chưa biết bí mật chỗ này, thì em sẽ còn cơ hội được cứu vớt. Nếu bọn họ biết tin tức ở đây, sẽ giam em ở đây cả đời. Cho nên, trước khi người trong tộc tìm được cách cứu em, em không thể để cho tất cả người tiến vào đây có thể sống sót." Tôi nói, "11 căn phòng, 11 cơ quan, đều là giả. 11 cạm bẫy mới là thật. Em cũng không hề biết cách ra khỏi đây."

Con bé nhìn tôi, mắt đỏ lên: "Tôi không muốn ở lại đây, bọn họ rất nhanh sẽ quên mất tôi."

"Đường Tống, tôi thích những kẻ ham sống. Tôi nhìn thấy nhiều phẩm chất trong con người em, tôi không rõ chuyện gì đã xảy tới với em, nhưng trước đây tôi từng gặp người trong tộc em, em không giống với họ. Có lẽ em biết yêu thương, có lẽ em nhạy cảm hơn những kẻ khác." Tôi nói, "Nhưng tôi sẽ không cố tình đi làm hại người khác như em."

Con bé nhìn, tôi tiếp tục nói: "Thực ra, tôi biết cách thoát khỏi đây. Nhưng, chúng ta cần làm một giao dịch."

Con bé kinh ngạc nhìn tôi.

"Tôi không thể nói cho em vì sao tôi biết. Nhưng tôi có thể nói, khi tôi mới bắt đầu bị cuốn vào mọi chuyện, điều đầu tiên chú Ba dạy tôi, có liên quan với lúc này."

Tôi vuốt tóc nó, nói: "Đầu tiên, người bạn của tôi, vẫn luôn nghỉ ngơi, cậu ấy không hề nhìn thấy bản vẽ kia, cũng không nghe thấy chúng ta nói chuyện. Sau khi em ra ngoài, phải bảo vệ cậu ấy trước mặt người trong tộc, tôi tin em sẽ làm được. Cầm điện thoại của tôi, nói cho họ biết, hình vẽ kia là cái dạng này." Tôi dừng một chút, "Tôi sẽ ở lại đây, hai tuần nữa mới có thể rời đi, em phải giở mọi thủ đoạn, khiến bọn họ không xuống tay với tôi. Nếu không chuyện em phản bội họ, họ nhất định sẽ thông qua mọi cách để mò ra."

"Tôi có thể làm đươc." Con bé kiên quyết gật đầu, "Tôi sẽ nói với họ, anh bị lạc bên trong. Rất có thể đã chết."

Tôi xé áo phông của mình, bịt mắt cô bé lại. Cô bé đột nhiên ôm chầm lấy tôi, chừng một phút đồng hồ, mới buông ra.

"Anh có muốn nhìn khuôn mặt thật sự của tôi không?"

"Không hứng thú."

Tôi nắm tay nó, dẫn tới đoạn giữa cầu thang, về tới hành lang kia. Tiểu Hoa từ trong bóng tối đi tới, cõng Đường Tống. Tôi dùng miệng ra dấu, Tiểu Hoa gật đầu.

"Tạm biệt." Đường Tống cảm giác thấy gì đó, nói.

Tôi xoay người, lui dần vào bóng tối. Tiểu Hoa trở lại cầu thang, một mạch chạy tới căn phòng dưới cùng. Tôi khởi động cơ quan, đi trên hành lang về căn phòng Đường Tống trốn. Nhìn thấy radio, để lại trên ghế sô pha. Tôi ngồi xuống, giang hai tay, phát hiện trên tay đổ mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro