Chương 10: Thượng Hạ Ngân Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Con gì ăn lũ cá nheo được, trong lòng tôi xuất hiện ý niệm đầu tiên là Bàn Tử.

Thầm nói chẳng lẽ Bàn Tử không cam lòng, lợi dụng lúc chúng tôi không để ý, đuổi theo lũ cá bắt ăn. Ai da, nếu như vậy thật tôi đây nhất định sẽ bóp chết cái lão không biết ngại đó.

Nghĩ tới cũng không đúng, đừng nói là không tìm được cá, cả tín hiệu GPS cũng phân bố thành hình, kéo dài hơn mười thước, Bàn Tử không thể nào có cái hình dạng đó được.

"Có phải cậu từng nói tới loài du diên không." Tiểu Hoa hỏi.

Tôi gật đầu, có lẽ là, khi rừng về đêm, đây là loài ăn đêm, lúc này nếu gặp phải du diên, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng nổi. Nếu bị du diên ăn, lúc bắt được chắc chỉ còn nước hỏa táng bỏ cốt vào bình tro, người nhà tôi không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.

"Bác ơi, đây là hộp gỉ mắt của Ngô Tà, mọi người nén bi thương."

Bàn Tử chắc chắn làm được chuyện này.

Cánh rừng này nằm trong sơn cốc, giờ trở về núi không kịp rồi, chúng tôi đành tìm một cây đại thụ leo lên.

Trên cây đầy những tơ hồng, loại thực vật này có thể leo lên tán lá thành một tầng như mành che vậy, đối với vật chủ sẽ gây thương tổn rất lớn, nhưng lúc này lại là nơi trốn tạm thời của chúng tôi.

Ánh trăng bắt đầu ló ra khỏi tầng mây, sơn cốc soi rọi dưới ánh sáng bạc lạnh ngắt, Tiểu Hoa thích chỗ cao, trèo lên cành cây phía trên tôi, nghịch điện thoại di động, chắc là không có tín hiệu. Hắn uể oải ngẩng đầu nhìn qua lớp tơ hồng trông về khoảng không sáng vằng vặc.

"Cậu nói xem, anh ấy có nhớ tới chúng ta không?" Tiểu Hoa hỏi.

Tôi biết hắn đang không tìm ra cái gì để nói, hiểu ý nhau nhiều năm như vậy, thực ra chỉ cần im lặng không cần lên tiếng.

"Không thể nói là anh ta có nhớ hay không, đến tôi cũng còn không nhớ được hình dáng mình trước kia ra sao nữa." Cuộc sống ngày đó thực ra vẫn hiện lên trước mắt tôi, chỉ là diện mạo bản thân không thể nhớ rõ được, đây là lời nói thật, cuộc sống của tôi đã quá tập trung vào những người xung quanh.

"Nếu như không nhớ ra, chắc anh ấy sẽ đi lướt qua chúng ta. Mà cũng chưa hẳn anh ấy đã đi ra từ chỗ trước đây đi vào. Chúng ta nhiều người mạo hiểm như vậy, ngay cả một cái bóng cũng không bắt được."

"Mọi người đều có mục đích của mình." Tôi đáp.

Tiểu Hoa đưa cho tôi một miếng lương khô, là bánh bích quy đặc biệt, Tiểu Hoa thì ăn được ngon lắm, tôi chỉ nhai vài cái, ánh trăng lờ mờ, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện sao.

Cùng lúc đó, tôi thấy sâu dưới rừng cây, lúc này hiện lên từng điểm từng điểm huỳnh quang.

Những ánh huỳnh quang này lấy miệng giếng làm trung tâm, bắt đầu tràn ra, số lượng rất nhiều, giống như từ trong giếng trào ra một dòng sông ngân lóng lánh màu sắc vậy.

Tôi ngồi dậy, quả nhiên không sai, bỗng ánh sáng trong đầu lóe lên, ai da, nơi này tơ hồng phát triển rậm rạp như vậy, chẳng lẽ là chúng không ngừng bò lên cây, ươm mầm giống xuống những thân cây này.

Bầu trời lấm tấm sao, sao tràn lên từ mặt đất, toàn bộ sơn cốc bị một màu huỳnh quang xanh biếc ngập đầy, trong đó có không ít ánh chớp đỏ lòe, như một con mắt vậy. Nhưng chúng tôi không thể thưởng thức kỳ cảnh xung quanh. Bởi vì... Ánh đỏ dày đặc bắt đầu bò lên trên tơ hồng.

"Dầu hỏa". Tôi hô.

Khảm Kiên lôi ra một bình xịt từ trong túi đeo lưng, chúng tôi phun xuống phía dưới thân cây một lớp dầu hỏa, tôi lấy ra cái bật lửa, hai chân treo trên cành người lộn ngược xuống dưới, châm lửa.

Dầu hỏa bùng lên, tạo thành một lá chắn nho nhỏ trên cây, tiếp theo nghe rắc một tiếng, thân cây tôi treo lơ lửng liền bị gãy lìa, người ngã nhào xuống, toàn thân văng vào giữa những điểm sáng.

Tôi không chút do dự, lập tức bật dậy dùng bật lửa soi lên người, đầy người du diên, chỉ thấy Khảm Kiên ném bình xịt cho tôi, tôi dùng bật lửa để phía trước rồi bắt đầu xịt, làm thành một cái súng phun lửa. Bắt đầu đốt trên người mình. Phun vài cái, tôi nhìn qua ánh lửa, chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Trong bóng tối trước mặt tôi, cách đại khái hơi ba thước sau một thân cây, hình như có thứ gì đang đứng. Là một hình người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị