Chương 18, 19: Đánh Vương Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiêu

Lời còn chưa dứt thì một con khỉ nhào tới mặt Bàn Tử, Bàn Tử đập đầu mình vào vách giếng, khiến nó bị đụng tới choáng váng. Ngã thẳng vào trong động. Nhìn lại xung quanh liên tục có khỉ chui từ lỗ hổng bò ra, liền nâng súng lên bắn.

Tiếp theo tôi nhìn những thủ hạ khác, lục tục từ trong bóng tối bò lên, thấy chúng tôi người nào cũng lấy làm kinh hãi

"Sao lắm khỉ quá vậy!" Bàn Tử giận dữ: "Các người đã làm cái trò mèo gì? A Hoa có phải hóa trang Tôn Ngộ Không của cậu bị lộ rồi không?"

"Im đê! Súng!" Tiểu Hoa quát lên, Bàn Tử xoay người ném súng AK47 "hàng nội địa" cho Tiểu Hoa.

Tay Bàn Tử bám lên vách động, Tiểu Hoa hai chân cắm vào hai bên để rảnh tay dùng súng, bắn tỉa vài phát, đem toàn bộ những con khỉ ở gần cửa động đánh tan. Trong không gian như này tiếng súng dường nổ tới điếc tai chúng tôi, đạn nóng ran rơi liên tiếp lên mặt, sưng lên thành một cục lớn.

Dưới sự che chắn của Tiểu Hoa, Bàn Tử lập tức leo lên lỗ thủng, người bên dưới đem súng và đạn lắp vào quăng sang.

Súng AK nội địa nặng trịch vừa tới tay, lão tử liền nổi điên lên, can đảm trỗi dậy, thế mới nói đừng có áp bức người ta quá đáng tới mức phải cầm vũ khí lên. Tôi giơ tay lên bắn vào tầng đá trên đỉnh đầu, nơi đó trong giây lát liền bị tỉa cho nở hoa cùng với mớ thịt bầy nhầy của lũ khỉ trút xuống. Rơi hết lên đầu Bàn Tử. Tôi quay sang một miệng giếng bắn phá, vừa bò đi, người chui ra khỏi miệng giếng.

Tôi xoay người lập tức bật dậy, liền thấy bốn phía là mặt chim, đứng trên cây, kề sát bên miệng giếng... Ít nhất... Có tới một trăm con, đồng thời cùng lúc, tất cả những cái "mặt" đó đều chuyển hướng lao về phía chúng tôi.

"Toàn bộ hỏa lực!". Tôi hét lớn, chĩa súng về phía gần nhất bắt đầu bắn phá. Đánh bay được một con thì sau lưng bỗng tê rần, có một con khác đã kịp bò tới, quay người giáng một báng súng. Lại thấy Tiểu Hoa cũng vừa chui ra, cùng đứng dựa vào một chỗ với tôi, dường như là đồng thời bọn chim mặt người lại bay vút lên, che hết ánh trăng.

"Đạn!" Tôi gào lên, hai người cùng nhau bắn phá, một trời lông chim phất phới, trong miệng giếng có mấy người ném đạn ra, tôi quăng băng đạn đã hết nhẵn đi thay vào một băng mới. Áp lực trên đầu lập tức ập xuống, tôi lại rống: "Con mẹ nó, đừng có ở trong giếng mà ngẩn người nữa!". Lại nhìn trời bắn điên loạn.

Bỗng bên cạnh nổi lên một trận gió, Tiểu Hoa lập tức bị lôi lên không trung. Tôi nâng súng, trong bóng tối không dám bắn lung tung. Khảm Kiên là người thứ ba lao ra, một cung bắn hạ con chó chim đang quắp Tiểu Hoa. Tôi xông tới đạp lên người nó bắn kết liễu. Tiểu Hoa lại tung cước đá bay người tôi. Sau lưng chợt mát lạnh, một vuốt dường như lướt qua sát ngay sau lưng tôi, Tiểu Hoa nằm dưới đất tỉa lên, máu văng đầy người tôi. Tiểu Hoa bật dậy, nhìn Khảm Kiên mắng:

"Con mẹ nó ngươi lần sau nhắm chuẩn rồi hãy bắn! Đau bome ra!"

"Xin lỗi! Hoa gia!" Khảm Kiên quay sang Tiểu Hoa giựt phựt một cung, bi sắt lướt qua tóc Tiểu Hoa bắn trúng con chim sau lưng. Đồng thời Bàn Tử cũng nhảy khỏi giếng, trong tay nắm hai khối lựu đạn. Tung vào không trung.

"Tránh đi!!!!!!!!!!!"

"Cái đệch!!!!!!" Tôi giận dữ, ba người nhảy lên, lại thụt vào trong miệng giếng lần thứ hai.

Lựu đạn phát nổ, rọi cho khung cảnh sáng như ban ngày, tiếp theo dưới chân tôi thõng xuống, lại bị trượt vào trong đường hầm.

Gần như là lăn vào giữa đống khỉ, tôi lấy báng súng vung lên thoát thân, một loạt súng lại nổ rền, đem toàn bộ khỉ trước mặt tôi quét sạch, đằng sau đã leo hết lên, đau nhức khiến tôi hiểu ra xương mình đã bị trúng thương.

Tôi bắt chước Bàn Tử đập người lên vách đá, làm cho lũ khỉ trên lưng bị quệt rơi, Khảm Kiên cũng từ miệng giếng tôi vừa rơi xuống chạy tới, cả người đầy máu. Bắt đầu cầm một cành cây chém loạn ép lui bọn khỉ, tôi tỉa thêm mấy phát rồi cũng lùi về miệng giếng. Hỏi hắn: "Cậu bị sao vậy?"

"Cái chết tiệt! Bàn gia dùng lựu đạn ném xuống miệng giếng chỗ tôi, nếu không phải tôi nhanh tay nhanh chân chạy được, chắc cái mạng này giờ đã nát thành mắm tôm. Ông chủ về sau tôi có thể không đi cùng Bàn Tử nữa được không, Bàn Tử so với mấy thứ này còn kinh khủng hơn nhiều"

Tôi muốn nổ cả đầu, đánh bay lũ khỉ đang xông tới, lại leo ngược lên, thấy Bàn Tử đang bị một con chim chộp trúng lôi lên không trung, nhưng do anh ta quá nặng, con chim kia không bay nổi, tôi giơ tay lên bắn cho nó tung máu. Quay sang Bàn Tử mắng lớn:

"Có thể đừng dùng thuốc nổ nữa được không!"

Nhìn lại thấy trong không trung đầy những chim mặt người, gần như đã rụng lả tả hết trên mặt đất.

Bàn Tử đứng lên chĩa súng về phía con chim vừa quắp mình bồi thêm một phát nữa, xong quay lại làm động tác chào chỉ huy, "Xem Bàn gia rồi làm việc có hiệu suất không, một quả pháo kép, chim to cũng không là gì, hai quả pháo kép..."

Khảm Kiên bò lên: "Bay luôn cả quân mình."

"Tiểu Hoa" Tôi rống gọi. Thầm nói trăm ngàn lần đừng bị Bàn Tử nổ chết. Lũ chim mặt người đáp xuống đất bắt đầu đứng lên.

Tôi bắn mấy phát, lại thấy không thể nhấc nổi nòng súng, giờ mới ý thức được tay mình đang bị thương. Tình huống vừa rồi quá phấn khích nên bao nhiêu đau đớn- cảm giác đều không có, còn có thể sử dụng được đao, nhưng dùng sức để giật súng trường như vậy thì không được, sau một lúc, cánh tay hoàn toàn mất đi tri giác. Lập tức kéo Khảm Kiên tới, gác súng lên vai hắn.

Khảm Kiên có kỹ thuật nhắm bắn rất tốt, nắm nòng súng liền biết ngay tôi định làm gì, lập tức làm bệ nhắm cho tôi, tôi bắn liên tiếp như con thoi, khiến cho tóc sau gáy hắn bị đốt trụi.

Người trong giếng lần lượt chui ra, hỏa lực càng lúc càng mạnh, lai thấy cả Tiểu Hoa cũng ở trong đó, chắc vừa rồi cũng kịp nhảy vào. Mọi người đã giết tới đỏ con mắt, tiếp tục bắn đến không nhìn thấy đâu là mục tiêu mới ngừng lại được.

Trong tai vẫn là tiếng súng nổ rát, không khí tràn ngập một mùi lưu huỳnh. Trên không trung chẳng còn con gì, trên mặt đấy lan tràn đầy máu thịt.

"Hướng họng súng xuống dưới." Tôi dùng hết khí lực toàn thân hô lên những lời đó.

Vô vàn những du diên bắt đầu bâu đến, gặm nhấm xác của lũ chim, dưới đất tuôn ra thành một dòng sông huỳnh quang sáng lấp lóa.

"Cút đi" Bàn Tử giậm chân. Tôi để súng lại cho Khảm Kiên cầm, hạ lệnh lập tức ra khỏi rừng.

Tất cả du diên đều bị hấp dẫn bởi máu, chúng tôi không ngừng phủi, rất nhanh sau đó thì cũng đi tới bên ngoài, Bàn Tử phun chất diệt trùng gì đó, đi khỏi rừng rồi lên chỗ bụi cây trên sườn núi, Bàn Tử châm đuốc thiêu rụi một bụi cây, lúc dập lửa, tôi bước vào trong đống tro của nó, trời cũng bắt đầu tảng sáng.

Tro rất ấm, trùm lên một tấm vải chống nước, ngủ thật say, lúc tỉnh dậy, đau đớn trên tay tạm thời chịu được. Tôi trở mình, thấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Khảm Kiên núp ở bên cạnh tôi ngủ say như chết.

Tôi đứng lên đá hắn dậy, thấy Bàn Tử và Tiểu Hoa đang ở bên cạnh đun nước nấu trà. Vương Minh bọn hắn đang nằm ở một góc ngủ thin thít.

Tôi qua chỗ Bàn Tử túm lấy chân anh ta, cởi một bên giày đang đi ra, lại đi đến cạnh Vương Minh cầm giày đập mạnh vào sau gáy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdị