9, Kỳ Môn Bát Toán - Tề Thiết Chủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Môn Bát Toán – Tề Thiết Chủy, là một Môn trong Hạ Tam Môn, là một người tương đối kỳ quái. Hoắc gia và Giải gia đều là đại gia tộc, đều là dừng chân ở đây mà thành lập địa bàn, từ phía đông Mông Cổ đến Lĩnh Nam, hai nhà Hoắc gia, Giải gia đều có thế lực, thế nhưng Tề Thiết Chủy lại đi theo con đường hoàn toàn ngược lại. Trước khi thành lập, địa bàn của ông ta cũng có một nơi, chính là trong quán trà cũ coi tướng số ở Trường Sa. Cái gian hàng coi tướng số này nằm sâu trong hàng lang, phía sau chính là một cái Tiểu Hương Đường, để cho người ta giải vận đồng thời coi bói luôn, còn nếu muốn mua hàng, thì nộp sáu đồng tiền, thầy coi bói sẽ dẫn ngươi vào bên trong, phía sau có một cái phòng rất lớn, trong đó đều là bảo bối.

Dưới tình hình chung thì, với một địa bàn nhỏ như vậy rất dễ bị loại bỏ, nhưng mà Tề Thiết Chủy mở nó đã mấy đời, vẫn làm ăn rất phát đạt, tiểu Hương Đường quả thực rất náo nhiệt.

Cái này cho đến bây giờ mà nói, có lẽ đã thuộc về một cách cạnh tranh khác biệt hoặc phải nói là biến giá trị đơn giản thành giá trị phức tạp.

Mà trong nghề này và bán đồ cổ mọi người đều rất mê tín, nên thanh danh bên ngoài của Kì Môn Bát Toán, cho dù không cần hàng hóa, cũng có người vì cần coi tướng số mà đến tùy tiện đến mua một thứ gì đó, cho nên nơi này làm ăn luôn luôn liên tục không ngừng.

Như vậy Kì Môn Bát Toán có thể coi chính xác tới cỡ nào? Chuyện này có thể nói là vô cùng kì diệu.

Vào một buổi tối trước giải phóng, từng có một người lái buôn tới Tiểu Hương Đường của Tề Thiết Chủy mua hàng, cái gì cũng không để ý, lại để ý một cái lư hương ở trong Tiểu Hương Đường.

Mà cái lư hương này cũng không phải là đồ cổ gì, có thể thấy được người lái buôn này có tầm nhìn không cao, vào lúc đó người thủ hạ đi xin ý kiến Tề Thiết Chủy, ông ta nói phải theo nguyên tắc, bán đồ cổ chính là bán đồ cổ, làm sao lại có thể bán lư hương? Như vậy sẽ không đúng, nhưng mà tên thủ hạ kia lại nổi lòng tham, thầm nói cái lư hương này thì có bao nhiêu tiền chứ, mình lén bán cho hắn rồi tìm một cái khác để thay thế vào, vậy thì món tiền đó không phải là tiền của mình sao?

Vì thế lén bán cái lư hương đi, lại sợ bị Tề Thiết Chủy phát hiện, liền xua người kia đi nhanh, lúc đó Tề Thiết Chủy nhìn hắn, chờ người lái buôn kia đến cầu một quẻ, không nghĩ tới đối phương trực tiếp bước đi cũng không quay đầu lại, liền cảm thấy kỳ quái.

Nên gọi người thủ hạ đến hỏi, tên kia lá gan quá nhỏ liền khai ra tất cả, Tề Thiết Chủy nghe xong thì nói với hắn, hắn làm như vậy, đầu tiên là xúc phạm tới thần linh, thứ hai là xúc phạm tới tổ sư gia, đây là điều đại kỵ, chỉ sợ rằng ngươi sẽ gặp phải báo ứng.

Tề Thiết Chủy nói lời này chính là muốn hù dọa người kia, người thủ hạ kia sợ hãi lập tức đem hết tiền ra, nói mình chỉ là bị tiền bạc làm cho mờ mắt, hắn hỏi có phương pháp hóa giải hay không?

Lúc ấy người thủ hạ này đang định đi xuống thôn thu thuế, Tề Thiết Chủy gieo quẻ tính toán, không khỏi nhíu mày, liền đem toàn bộ tiền bán lư hương lúc nãy đưa lại cho hắn, rồi đem tiền mua lại để ở cái rương bên dưới, để cho hắn mang tiền này đi theo. Hơn nữa dặn hắn, năm này phần tiền của nông dân trồng dưa bên kia thì miễn không thu.

Người thủ hạ kia cảm thấy rất kì quái, nhưng vẫn không giải thích được mà lên đường đi, đến được thôn mới phát hiện thôn này năm nay mưa to, nông dân trồng dưa không có thu hoạch, căn bản không đóng nổi thuế ruộng, cho dù cứng rắn thu cũng tuyệt đối không thu đủ, liền miễn phần thuế năm đó cho họ. Trên đường trở về hắn gặp phải cướp, tiền trên người đều bị cướp đi hết, mà kì lạ là không hề tổn hại đến tính mạng của hắn, cũng không có lục soát cái rương của hắn mà đã bỏ chạy.

Sau khi hắn trở lại Hương Đường không bao lâu, thì tên cướp kia đã bị bắt, lại là một nông dân trồng dưa ở trong thôn, nguyên nhân cũng là vì năm đó mưa lớn khiến cho dưa đều bị hư hỏng hết, người nọ cùng đường, đành phải vào rừng làm cướp, đã phát hiện người bị cướp lại chính là vị tiên sinh thu thuế miễn phần thuế ruộng cho mình, nên không đành lòng giết người diệt khẩu, lại sợ bị nhận ra, cho nên cướp được một chút tiền liền cuống quít chạy đi.

Không khó để suy đoán, nếu người làm thuê kia không miễn thu thuế ruộng cho người nông dân trồng dưa, như vậy thì e rằng lúc này hắn ta phải chết chứ không thể nghi ngờ gì nữa, mà trên người hắn nếu không có tiền bán lư hương, thì số bạc trong rương tất nhiên sẽ gặp nạn.

Sau người thủ hạ này hỏi Tề Thiết Chủy, việc này rốt cục là như thế nào? Tề Thiết Chủy liền nói cho hắn biết, vậy tiền bán lư hương này, không phải là tiền mua lư sao, mà tiền mua lư không phải là tiền mua đường sao? Ý tứ ở đây là lúc đi ra đường sẽ bị cướp chặn, mà tiền bị cướp chính là tiền bán lư hương. Mặt khác, lúc trước người lái buôn kia không có xem bói, chính là quẻ không tính, đó không phải là không tính dưa sao? Tự ngươi tạo nghiệp thì tự ngươi gánh vác, thế nhưng may mắn tổ sư gia đã niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, cho ngươi một con đường lui, về sau phải cẩn thận làm người, không được tái phạm loại mê muội này nữa.

Người thủ hạ này rất phục tùng, từ đó về sau cũng không dám ... làm trái ý Tề Thiết Chủy nữa, mà chuyện đã xảy ra này cũng được truyền ra ngoài, rất nhanh đã truyền khắp Trường Sa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro