Chương 6: Bán đấu giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa bàn của tôi ở vùng Giang - Chiết*, nói thực, xác suất gặp người quen ở Bắc Kinh quả thực không cao, tôi ngẩn ra một lúc mà vẫn không nhớ ra nổi người kia là ai. Chỉ là theo phản xạ mỉm cười một cái. Người kia rõ ràng cũng như tôi, khựng lại, sau đó nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và bối rối, rồi cũng mỉm cười.

* Nguyên văn là 江浙 nghĩa là Giang Tô và Chiết Giang.

Bàn Tử kinh ngạc hết nhìn tôi lại nhìn sang người kia, suốt dọc đường đến đây anh ta liên tục khoe khoang mình là thổ địa đất này, ra vẻ “mấy đứa phải theo anh lăn lộn”, thế nên mới không ngờ lại có người nhận ra tôi ở chỗ này.

Nhưng mà hai bên cứ nhìn nhau cười dâm đãng cả nửa ngày trời, mà ai cũng không nhận ra ai, nói thật, tôi chỉ thấy tên này quen mắt thôi, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, chứ cố gắng nhớ kỹ lại cũng không nhớ ra được gì, đơn giản chỉ là thấy quen mắt.

Trước kia tôi cũng từng gặp tình trạng như thế rồi, lúc trước trong đám bọn tôi có một người mà anh em hay gọi là “chị Lục”, thường hay xuất hiện trên các chuyên mục về giám định bảo vật và thú chơi đồ cổ trên báo chí, tôi vốn không hề quen biết chị ta, chỉ là từng nhìn thấy ảnh chụp chị ta ở trên mạng, về sau trong một buổi tụ họp gặp được, tôi lại cứ ngẩn ra nói có phải đã từng đi ăn với chị ta ở đâu rồi không, nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra được, cuối cùng làm chồng chị ta giận đến tím cả mặt.

Nhưng mà vị huynh đài này, trông thế nào cũng không giống người hay xuất hiện trên báo chí, cái cảm giác quen mắt này cứ phảng phất như có như không, thậm chí tôi còn không dám khẳng định nữa.

Hai người cứ đứng đó nhìn nhau suốt hồi lâu, mà vẫn thực sự không nhớ ra nổi, cả hai đều có chút xấu hổ, viên phục vụ già kia cảm thấy thật buồn cười, ở thành Bắc Kinh này đã bao lâu, có gì mà ông ta chưa từng gặp phải chứ, thế là bèn lên tiếng gỡ rối cho bọn tôi: “Hai vị tiểu gia có phải quý nhân hay quên chăng? Chẳng lẽ đã từng gặp nhau ở đâu rồi, vậy đừng vội nghĩ, đứng ở đây mà cản trở thang máy, mời các vị vào trong có rượu trà đã nóng, không chừng hai vị gặp người quen lại nhớ ra cũng nên.”

Nói rồi bèn mời đối phương vào trong, người này lắc đầu như có vẻ không thể tin nổi, vẫn còn chưa đã ghiền mà liếc nhìn tôi thêm lần nữa, rồi mới quay đầu đi vào sảnh trong, mà cứ đi mấy bước lại quay đầu nhìn tôi một lần.

Sau đó, viên phục vụ già lại mời chúng tôi, nhưng lại dẫn chúng tôi sang một hướng khác, đúng là tay già đời, mục đích là để chúng tôi ngồi cách xa tên kia một chút. Rõ ràng chỗ ngồi là do ông ta dẫn mà, cái gì mà lễ độ, cái gì mà kiêng kỵ chứ, đều trôi tuột hết cả. Không nhớ ra thật thì thôi, nếu mà nhớ ra rồi, lại phát hiện đối phương là chủ nợ hay thù giết cha giết mẹ gì đó, cũng không xông vào choảng nhau ngay được.

Tứ Cửu hoàng thành ngay dưới chân mà, cái gì trong sáng ngoài tối, cái gì quy củ phép tắc, tất cả đều phải thực hiện đầy đủ, bởi vì người không thể nhìn bề ngoài được, ai mà biết được lai lịch của đối phương như thế nào, bởi thế, đối nhân xử thế ở đây cứ duy trì thái độ bảy phần cung kính ba phần nguyên tắc mới là bất bại. Làm quan cũng thế, mà làm phục vụ cũng phải như thế.

Tôi vào sảnh trong, mới nhận ra khách sạn này quả thực đúng là từ rạp hát tuồng sửa thành. Trong sảnh này có hai tầng, tầng dưới là các ô ghế ngồi xếp rải rác, tầng trên là các lô ghế riêng, tầng trên rỗng một khoảng ở giữa, phía dưới đó là sân khấu. Có thể thấy nơi này không chỉ để hát Kinh kịch, mà bình thường có lẽ còn tổ chức các tiết mục nghệ thuật khác nữa. Dân Bắc Kinh gốc nhiều người thích xem các tiết mục nghệ thuật truyền thống trong khung cảnh như thế này, ngày xưa người ta biểu diễn đầy đường, muốn nghe thì trả mấy văn tiền là được nghe ngay, bây giờ lại trở thành thứ lạc thú xa xỉ mà chỉ giới quý tộc mới nổi mới có thể thường xuyên hưởng thụ.

Hôm nay, sân khấu tuồng đã bị dọn đi, người ta đang sắp xếp cái gì ở chỗ đó, Bàn Tử vừa nhìn một cái liền kêu toáng lên: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, xem ra hôm nay có đấu giá.”

“Đấu giá? Bán đấu giá cái gì?”

“Ở đây thì còn có thể bán cái gì? Đây là nơi giao dịch đồ cổ văn hóa cao cấp nhất thành Bắc Kinh đấy, đem so ra, Christie’s* ở Hồng Kông chỉ là hàng rong thôi!” Bàn Tử toét miệng cười. “Có điều ở đây hàng số lượng lớn, hơn nữa, thường không bắt gặp được trên thị trường đâu, tụi mình chỉ đánh hơi được chút mùi thôi, tôi đoán phỏng chừng Hoắc lão thái thái kia hôm nay tới cũng là để tham gia phiên đấu giá này, mới tiện thể bằng lòng gặp tụi mình thôi, tiện thể thôi, để khỏi làm lỡ những việc khác của bà ta.”

* Christie’s là một công ty đấu giá chuyên tổ chức bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật trứ danh của thế giới.

Tôi nghe ngữ điệu nói chuyện của anh ta cũng thay đổi rồi, miệng nói đặc giọng Bắc Kinh, hồi lúc mới vào cửa còn không như thế, mà ngay cả bản thân tôi cũng vậy, bây giờ đầu lưỡi cứ thấy xoắn cả lên. Mới thầm nghĩ, mẹ kiếp khí tràng của tòa nhà này cùng đội ngũ nhân viên ở đây áp đảo thật, chủ yếu là do vừa bước vào đã thấy nồng nặc mùi Bắc Kinh xưa cũ thốc thẳng vào mặt, khiến mình bất giác nhập vai luôn, được nhân viên người ta cung phụng một tí đã thật sự tưởng mình là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng chốn kinh thành năm xưa. Chỉ sợ đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi lát nữa khi phiên đấu giá diễn ra, người chủ trì giọng đặc sệt Bắc Kinh ca tụng một hồi, phỏng chừng mình không muốn giơ tay cũng không kìm lòng được mà giơ tay lên trả giá ấy chứ.

Ba người bọn tôi được dẫn đến một vị trí cạnh cửa sổ mà ngồi xuống, tôi vô thức liếc sang bên nhìn xem, mới phát hiện tên sơ-mi hồng phấn đang đi thẳng lên tầng trên, xem ra khác biệt đẳng cấp với bọn tôi rồi, Bàn Tử bèn hỏi tôi: “Cậu với thằng đó là thế nào thế? Trúng sét ái tình à?”

Tôi lắc đầu, cũng không nghĩ ra nguyên cớ vì sao, mẹ kiếp rốt cuộc là tôi đã gặp người này ở đâu rồi nhỉ? Bao giờ quay về phải suy nghĩ thật kỹ xem mới được. Bàn Tử bên cạnh gọi món rẻ nhất ở đây là nước trà, thế mà cũng đã lên đến một ngàn tám tệ một ấm trà rồi, chưa kể 10% phí phục vụ. Bàn Tử nâng chén hướng lên trời cao, nói mẹ ôi thứ nước này căn bản không phải là trà, mà chính là nước bọt của Dương Quý Phi rồi. Mẹ kiếp, lát nữa phải gói bã trà về ngâm rượu mới được.

Muộn Du Bình vẫn bình chân như vại, rất xứng với chức vụ bảo kê, nhưng không hiểu sao tôi càng nhìn càng thấy ba đứa bọn tôi giống tụi đàn em chân chó của một ông chủ lớn nào đó hơn.

Vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đợi, bất giác đã nhằn hết ba đĩa hạt dưa rồi, cũng may hạt dưa ở đây là miễn phí. Bọn tôi cứ nhìn hết nhóm người này đến nhóm người khác tiến vào cửa, nhìn một hồi, tôi chợt phát hiện Bàn Tử bên cạnh có vẻ không tự nhiên, cứ thất thần nhìn về một phía khác. Tôi rất lấy làm lạ, hỏi anh ta sao thế. Anh ta nói: “Cái đệt, hôm nay có trò hay rồi.”

“Có gì hay, thấy mỹ nhân à?” Tôi hỏi, nghĩ bụng nãy giờ chỉ toàn thấy mấy bà trung niên, mặc dù nhan sắc được chăm sóc vẫn tốt.

Anh ta hất mắt nhìn lướt qua một lô ghế tầng trên cùng mấy bàn tầng dưới: “Cậu có biết tôi vừa nhìn ai không?”

“Ai?”

“Lưu Ly Tôn.” Bàn Tử thì thào bảo.

“Lưu Ly Tôn là ai?” Tôi không có ấn tượng gì cả.

“Cậu không lăn lộn ở Bắc Kinh nên không biết, người ta là ông lớn đấy, gia đình mở một công ty đầu tư ở hải ngoại, trước đây toàn mua đi bán lại ngọc lưu ly, về sau không biết vớ bẫm thế nào mà phất lên thành đại gia, trong nhà tên này toàn bảo bối, mấy thứ đồ tầm thường không thèm để vào mắt, phải có báu vật cực phẩm thật sự thì mới chịu ló mặt ra cơ. Ở thành Bắc Kinh, ông ta chính là một cái chong chóng đón hướng gió, ông ta xuất hiện ở nơi nào là nơi ấy ắt có hàng ngon. Mẹ nó chứ, cũng phải đến hai ba năm nay rồi ông ta không xuất hiện, sao hôm nay lại đến đây nhỉ?” Bàn Tử ngồi nhấp nhổm không yên.

Tôi nghe Bàn Tử nói thế trong lòng cũng có hơi ngưa ngứa, bèn quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Ly Tôn này cũng phải chừng sáu mươi tuổi đổ lên, tóc màu muối tiêu cắt đầu đinh, trong tay còn vân vê hai trái hạch đào, bước lên lầu hai vun vút như bay. Khiến tôi không khỏi phải hóng lên trên lầu.

Bàn Tử nói tiếp: “Cậu đừng nói, nãy tôi nhìn suốt rồi, toàn là máu mặt trong nghề không đấy, tụi mình tới đúng chỗ rồi, hôm nay dễ chừng có kịch hay để xem, không chừng còn là kịch hay trăm năm khó gặp một lần đấy. Không được rồi, Bàn gia nhà cậu không chịu nổi rồi, tôi muốn tìm catalogue của phiên đấu giá này, xem hôm nay rốt cuộc là bán món bảo bối mẹ gì.” Nói đoạn anh ta định đứng dậy.

Tôi vừa định nhắc anh ta hôm nay chúng ta làm chính sự chứ không phải hóng náo nhiệt, thì một viên phục vụ đã đi tới, nhẹ giọng nói: “Thưa ba vị, Hoắc lão thái đã tới, mời ba vị lên lầu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro