Chương 25: Không Có Lựa Chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn Tử lại đến bãi cắm trại của Cầu Đức Khảo, thó thêm hai cây súng trường tới. Tôi cũng không suy nghĩ gì, anh ta dẫn đường, cả đám chúng tôi lập tức lên đường.

Từ trên núi đi vòng qua còn mất thời gian hơn chui xuống dưới đất nhiều. Cũng may Bàn Tử từng đi một lần rồi, biết nhiều con đường. Anh ta dẫn đoàn mà đi suốt chặng đường, gần như không nói một lời nào, thậm chí tôi còn không có cơ hội để nói cho anh ta biết thân phận thật của tôi.

Từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ chứng kiến một Bàn Tử như thế, không kìm được lại càng thấy bất an hơn. Kiểu đi đường này của Bàn Tử, dường như cho thấy anh ta đang sốt ruột cực kỳ, nhưng toàn bộ câu chuyện mà anh ta từng kể với tôi lại không có vẻ lo lắng sốt ruột như thế, chẳng lẽ anh ta thực sự có điều gì còn giấu tôi?

Tôi không dám hỏi, đành phải cứ cắm đầu cắm cổ mà tiến bước. Vượt qua triền núi phía đối diện hồ, là đến một nơi mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Bàn Tử dẫn chúng tôi xuống núi, nói là có đường tắt. Chúng tôi xuống núi, xuống đến thung lũng bên dưới, Bàn Tử nhảy vào trong một lùm cỏ, loáng cái đã bị cả lùm cỏ đó nuốt chửng.

Tôi không ngờ cỏ ở đây lại rậm rạp như thế, cảm thấy không thể như thế được, nhưng cũng bắt chước Bàn Tử nhảy vào, lập tức xuyên qua lùm cỏ, lộn một cái, thì ra bên dưới là một đường hầm.

“Tiểu Ca phát hiện đấy, đỉnh chưa. Đây là một đường hầm cổ, phía trên thung lũng còn có một cây gỗ to tướng bắc qua thành đường, niên đại quá lâu rồi, nên bị cỏ che khuất hết. Vốn là đường phía trên thì tiện hơn, nhưng mà cỏ um tùm quá, cỏ bên dưới không được ánh nắng chiếu tới, nên mọc không rậm bằng, khá dễ đi, đường cũng khá bằng phẳng. Cuối đường chính là gần cửa vào rồi.”

Ánh nắng mặt trời lọt qua mấy khe nứt phía trên, chiếu xuống dưới. Bên trong không tối lắm, có thể nhìn thấy dưới mặt đất toàn là đá vụn to to nhỏ nhỏ. Nói là dễ đi, chứ thật ra thì chẳng thấy dễ đi tí nào, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là phải cheo leo trên vách núi dựng đứng.

“Từ đây đi vào trong chừng mười mấy dặm, tôi đã đánh dấu, lại đi lên nữa, là cách lối vào ở cây đại thụ kia không xa rồi.” Bàn Tử nói: “Phía trước rất ẩm ướt, không bằng chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát đã, nghỉ xong là đi một mạch thẳng đến tận lối vào luôn.”

Tất cả mọi người lục đục ngồi xuống, Bàn Tử chớp mắt với tôi: “Tam Gia, nói chuyện một chút.” Tôi với Bàn Tử đi vào bên trong một quãng, đến bên một táng đá lớn nằm ngang. Chúng tôi trèo qua tảng đá, anh ta liền ngồi xổm xuống.

Tôi không biết anh ta định làm gì, cũng ngồi xổm xuống theo. Anh ta lập tức nhéo mặt tôi mấy cái liền, đau đến mức tôi suýt thì rơi cả nước mắt.

“Làm cái gì đây?” Tôi mắng.

“Thiên Chân, mặt bình thường của cậu đẹp trai mà, cần gì phải chỉnh cho giống ông chú Ba cậu làm gì.” Bàn Tử thì thào nói.

Tôi kinh ngạc: “Sao anh nhìn ra được?”

“Coi cậu còi dí còi dị thế kia, người khác không nhìn ra, chứ tôi làm sao mà không nhìn ra được?” Bàn Tử nói, “Cậu tưởng trong lúc nói chuyện với cậu, tôi lơ mơ không biết gì thật à? Ông đây suy nghĩ nhanh như chớp, đã biết từ lâu rồi nhá.”

“Vậy sao không nói sớm, làm tôi cũng không tìm được cơ hội để nói.” Tôi nói, sau đó, tôi liền kể lại một lượt kế hoạch của Tiểu Hoa cho anh ta nghe.

“Mẹ kiếp, cậu không nói, tôi lại không biết kế hoạch của cậu, đương nhiên là không dám phá hỏng chuyện của cậu rồi. Với cả, cậu có biết, cái cô ả bác sĩ kia có ý với ông chú Ba nhà cậu không hả? Lúc chăm sóc tôi, cô ả cứ coi tôi như cái hốc cây luôn, rảnh cái là lải nhải tâm sự tuổi hồng với tôi hoài. Lúc đó ông đây cứ nửa tỉnh nửa mê, bị cô ả làm phiền muốn chết.” Bàn Tử liếc về phía đó, “Cậu biết cô nàng đó nói gì không? Mẹ, buồn nôn vãi cả đái, ông đây cũng được coi là nhân tài xuất chúng về nghệ thuật xổ Nho rồi, thế mà tình yêu của cô ả kia đối với ông chú Ba nhà cậu, làm răng tôi nhức đến nỗi rụng sạch. Nếu không phải tôi mệt mỏi quá rồi, nghe rồi vẫn còn ngủ được, chứ không chắc tôi bóp chết cô ta rồi. Cô ta nói, cô ta cảm thấy cậu đã thay đổi. Tôi cũng không biết là thế nào, thì chỉ có thể cứ vậy trước đã thôi.”

Tôi nghe vậy, mới thấy trong lòng hơi thả lỏng một chút, vừa định mở miệng nói, anh ta liền khoát tay chặn lại: “Nói nhiều vô ích, cậu biết là tôi biết cậu là ai là được rồi. Bây giờ tôi hỏi cậu một chuyện đây, cậu phải trả lời đấy.”

“Chuyện gì?”

“Hoa Nhi Gia đó, cậu tin được không?”

Tôi nghĩ thầm, không biết anh ta hỏi câu này để làm gì, bèn gật đầu: “Cậu ta giúp tôi rất nhiều, tôi cảm thấy tin được.”

“Cậu điều tra lai lịch của hắn chưa? Hắn đúng là bạn thuở nhỏ của cậu chứ?”

“Cái này tôi chắc chắn, sao thế?”

“Cậu đã từng nhìn thấy ảnh cũ của Lão Cửu Môn chưa?”

Tôi lắc đầu, chuyện này tôi thực không biết, liền nói: “Anh cứ nói thẳng, anh cứ nói thẳng xem rốt cuộc là có gì kỳ quặc thế?” Bàn Tử dừng một chút, mới nói: “Không sao đâu, chắc là tôi đa nghi. Tôi chỉ là cảm thấy người này bày ra kế này cho cậu, không đáng tin cậy cho lắm.”

Tôi thấy Bàn Tử có vẻ không giống như đang nói dối, liền bảo: “Nhưng lúc đó quả thực không có cách nào nữa cả, nếu không tôi cũng không thể đến cứu anh được.”

“Có tí khó khăn, chưa chắc đã khó như người khác nói.” Bàn Tử nói, rồi khoát tay, “Có điều vẫn phải cảm ơn hắn, chuyện này lúc đó tôi vẫn chưa hỏi. Chúng ta không có thời gian suy xét quá nhiều, trước hết tóm tắt lại toàn bộ sự việc đi.”

Tôi nhớ đến nỗi lo lắng của mình, hỏi: “Thế tình hình của Muộn Du Bình bọn họ, anh không lừa tôi đấy chứ? Tôi cứ cảm thấy anh không nói thật.”

Bàn Tử vỗ tôi cái đét, nói: “Bàn gia đây muốn hại cậu thì đã hại từ lâu rồi, cần gì chờ đến hôm nay.” Đây là lời nói thật, nhưng mà Bàn Tử lừa gạt tôi cũng chẳng phải lần một lần hai. Tôi nói: “Anh không hại tôi, không có nghĩa là anh sẽ không giở trò bịp tôi.”

“Thiên Chân, cậu không hiểu.” Bàn Tử chỉ ra sau lưng, “Cậu tin tưởng tất cả mọi người, gặp người ta là móc hết tim gan ra đối đãi, nhưng tôi không giống cậu, tất cả những người phía sau này, tôi không tin một ai.”

“Cái này thì liên quan gì đến tin hay không tin?”

“Liên quan nhiều chứ.” Bàn Tử nói, “Thứ tôi nhìn thấy trong gương, vẫn còn nhiều hơn những gì tôi đã nói cơ, nhưng mà những thứ này bây giờ tôi không thể nào nói ra được. Cậu phải tìm cơ hội ở một mình với tôi lâu lâu chút mới được.”

Tôi nhìn phía sau, mới phát hiện Bao Da và Chị Câm cũng đang nhìn sang bên này, hình như có chút hiếu kỳ.

“Thấy chưa?” Bàn Tử nói, “Người nơi này cũng không ai tin tưởng ai cả, đều phải lom lom dòm đối phương hết.”

Tôi nghe Bàn Tử nói mà không thấy thoải mái tí nào, Bàn Tử nói tiếp: “Vốn là tôi không muốn vạch trần cậu, nhưng mà bây giờ chúng ta đi con đường này chứ không phải kẽ hở kia, tôi phải nhắc nhở cậu, từ khi bắt đầu tiến vào ngọn núi này, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu cũng đừng lấy làm lạ.”

“Sẽ có chuyện gì lạ xảy ra à?”

“Ở nơi này có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.” Bàn Tử nghiêm túc nói, “Yêu khí của tòa Trương gia cổ lâu kia ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng lấy làm lạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro