Chương 33: Sự Thật Của Ngọn Núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng ma còn không buồn đốt cây đuốc, đã dẫn chúng tôi ra khỏi hang động. Chúng tôi men theo quả núi lớn, cứ thế trèo lên.

Bàn Tử đã mặc quần áo vào, cổ áo vẫn toàn là bùn. Anh ta chửi đã mệt lả, mấy lần giơ tay ra hiệu với tôi, hỏi tôi có muốn chế ngự tên kia không, tôi lắc đầu. Mức độ nhanh nhẹn khi đi đường, cái phong thái giữ một khoảng cách nhất định với chúng tôi của bóng ma này, khiến cho tôi có một cảm giác rất mãnh liệt rằng: cho dù hắn đã biến thành cái dạng này, nhưng thân thủ của hắn nhất định vẫn vượt trội hơn chúng tôi.

Thử nghĩ mà xem, một người ở lỳ trong núi này suốt bao nhiêu lâu như thế không ra ngoài, hiển nhiên luôn giữ cảnh giác với tất cả mọi thứ của nhân gian, không thể có chuyện khi vừa gặp một người bạn cũ là lơ là mọi cảnh giác được. Đừng xem hắn bước đi thoăn thoắt như không có gì xảy ra, tính cảnh giác trong hắn chắc chắn cao vô cùng, Bàn Tử muốn gây khó dễ cho hắn ta, tôi thấy xác suất thành công không cao.

Tôi không thể giải thích những điều này cho Bàn Tử được, đành phải mặc kệ anh ta, ngoài ra tôi cũng kể lại chuyện đã xảy ra lúc đó cho anh ta nghe một lượt. Bàn Tử nói: “Con mẹ nó, Bàn gia đây rõ ràng trói rất chặt, làm sao mà hắn vùng thoát được nhỉ? Không ngờ thằng đó cũng chẳng phải hạng xoàng gì. Mặt cậu không sao chứ?”

“Có lẽ trên người hắn có mang theo dao.” Tôi nói, “Chúng ta không lục soát người hắn là sai lầm. Thời gian quá gấp.”

“Là súc cốt.” Bóng ma kia quay đầu lại nói, hắn cách chúng tôi rõ là xa, nhưng hiển nhiên vẫn nghe thấy rất rõ, “Ngô Tam Tỉnh, chẳng lẽ ngay cả điều này mà ông cũng không biết?”

Tôi giật mình, biết không thể nói năng lung tung được nữa, bèn lập tức mạnh miệng: “Không phải, tôi có đề phòng, không phải súc cốt.”

Bóng ma không nói lời nào nữa. Tôi liền ra hiệu với Bàn Tử đừng có tự tiện huyên thuyên cái gì nữa. Đi được chừng mười mấy phút, một cái hang xuất hiện trên núi đá.

Chúng tôi vào trong hang, nhìn thấy trong hang bày toàn là vò gốm, bóng ma kia nhặt một cành cây gần đó lên, nhúng vào một cái vò gốm trong đó, rồi châm lửa đốt. Sau đó lại nhấc một vò gốm đựng đầy nước lên, không ngừng hắt nước lên vách đá.

Tôi cũng lờ mờ đoán ra được hắn định làm gì rồi, lập tức đi tới giúp một tay. Chẳng mấy chốc, nước ngấm vào trong vách đá.

Cầm cành cây bén lửa chiếu gần vào vách đá, chúng tôi liền phát hiện, trên vách đá toàn là những cái bóng kỳ quái.

Sau khi ngấm nước, vách đá liền trở thành một loại chất liệu nửa trong suốt, nom như ngọc thạch vậy.

“Đây là lũ người trong đá.” Bàn Tử nói, “Con mẹ nó chứ, nhiều vãi linh hồn, nếu nó chui ra hết thì gay go to.”

“Ông có biết trong đá này có bao nhiêu thứ như vậy nữa không? Có biết lai lịch thực sự của chúng là gì không?” Bóng ma kia hỏi Bàn Tử.

Bàn Tử lắc đầu: “Thứ này không phải thần núi ở đây à?”

Bóng ma lắc đầu, liếc nhìn tôi. Tôi không để lộ ra bất cứ vẻ mặt biết rõ hay không biết rõ, chỉ sờ lên vách đá, ra vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì.

“Những thứ này đều là người.” Hắn nói.

“Cái này phải kể từ việc tòa lầu ma kia vốn được che đậy như thế nào. Năm đó, khi chúng tôi nghiên cứu khảo cổ tòa lầu này, đã đưa ra vài hướng suy đoán.” Hắn nói, “Chúng tôi tin rằng, khắp mạn Quảng Tây này có tồn tại một hệ thống hang động đá vôi rất lớn, có khả năng Trương gia cổ lâu đã sử dụng một hang ngầm tương đối sâu nằm trong cả mạch núi thuộc những hệ thống hang đá vôi này. Nhưng sau đó, chúng tôi đã tiến hành các hoạt động thăm dò vùng núi ở nơi này, mới phát hiện hệ thống hang ngầm ở đây quá phức tạp, với quy mô kiến trúc trong bản vẽ Dạng thức Lôi, phải cần đến cực nhiều sức người và sức của mới có thể xây dựng được một tòa lâu khổng lồ như thế trong hang ngầm này.”

Tôi nghĩ thầm, quả nhiên là vậy, hắn chính là người thuộc đội khảo cổ năm xưa, xem ra suy đoán của tôi cũng phải chính xác đến tám chín phần.

“Ban đầu bọn họ cho rằng đây là một việc bất khả thi, chẳng qua chỉ là một ngôi mộ quần táng của một danh gia vọng tộc, chứ có phải hoàng lăng đâu. Không phải là vấn đề về tài lực, bởi vì rất khó có thể ước lượng được tài sản của loại thế gia trộm mộ này, vấn đề chủ yếu là hoạt động này quá đỗi bất tiện. Trừ phi anh là hoàng đế, còn không, bí mật xây dựng cả một công trình vĩ đại như thế là cả một công việc khó khăn vô cùng.”

“Nhưng đến khi thăm dò vùng núi xong, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề khiến họ cực kỳ kinh ngạc: cây cối mọc trên núi này cực kỳ quái lạ.”

“Nhất là cây cối ở khu vực quanh núi Sừng Dê, rất khác biệt so với cây cối ở các vùng khác, đặc biệt là về chủng loại cây. Cây cối ở vùng đó toàn là cây lấy gỗ, cực kỳ tốt.”

Nghe đến đây, tôi thầm giật mình, đã hiểu ra ý của hắn. Tôi nói: “Tôi nghe nói, vào thời Minh, khu vực gần núi Sừng Dê từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.”

“Đúng thế.” Bóng ma kia lạnh lùng nói, “Đó là kế hoạch của bọn họ.”

Tổ tiên của Trương gia cổ lâu đã lập kế hoạch phải di dời Trương gia đến quả núi này từ thời Minh rồi, cho nên, vào thời Minh, bọn họ đã phóng hỏa thiêu cháy cả khu rừng này, rồi trồng lại những loại cây lấy gỗ để ngàn năm sau con cháu có thể sử dụng.

Đây là cái loại tinh thần gì cơ chứ? Một gia tộc đáng sợ đến mức nào mới có thể tiến hành một kế hoạch lấy con số trăm năm làm đơn vị?

“Những cây gỗ này sau khi được trồng xuống, qua gần một ngàn năm sau, chúng trở thành cả một cánh rừng trải dài quanh vùng núi Sừng Dê, thợ mộc vào đó có thể lấy nguyên vật liệu ngay tại chỗ luôn. Ông sẽ thấy, ở nơi này có rất nhiều bụi cây, đó là bởi bọn họ đã vô cùng cẩn thận, đốn hạ những cái cây sao cho khoảng cách giữa các cây thật đồng đều.”

“Tuy nhiên, mặc dù có thể lấy toàn bộ vật liệu gỗ ngay tại chỗ, nhưng vận chuyển vật liệu xuống hang đá vôi cũng đã là một nhiệm vụ gần như là bất khả thi rồi. Vì loại công trình kiến trúc quy mô lớn cỡ này đòi hỏi nguyên cây gỗ lớn, vật liệu to như thế, không thể vận chuyển qua các hang đá vôi bé xíu như vậy được. Cách tốt nhất đương nhiên là vận chuyển qua đường sông ngầm, thả cây gỗ xuống nước là có thể tự động trôi xuống hang ngay. Nhưng khó lòng mà kiếm được điều kiện thuận lợi đến thế. Bọn họ đã tìm kiếm hệ thống nước ngầm, nhưng đất này địa thế quá cao, là vùng có độ cao so với mặt nước biển cao nhất trong tất cả các dãy núi phía Tây này, căn bản không thể tìm được sông ngầm.”

“Ông chắc chắn không thể nghĩ ra làm sao mà Trương gia vận chuyển được số vật liệu gỗ này xuống dưới đó.” Bóng ma kia nói, “Bên dưới quả núi đá này có một cái hang thẳng đứng, rất sâu, gần như là vuông góc, từ đỉnh núi thông thẳng xuống dưới lòng đất.”

“Kỹ xảo đào hang trộm.” Tôi nói.

Bóng ma kia gật đầu: “Quỷ phủ thần công. Vấn đề là, làm sao đào được. Vào thời đại đó, muốn đào ra một cái hang như vậy, dù có đông người đến mấy thì cũng phải mất rất rất rất nhiều năm.”

“Tất cả vật liệu gỗ đều được chuyển xuống hang đá vôi dưới lòng đất thông qua hang động này. Hơn nữa, bọn họ còn tìm được rất nhiều món đồ sắt kỳ quái trong các khe nứt của khu vực núi này. Số đồ sắt này trông như những cái muỗng canh rất dài, dẫn nước mưa trên núi chảy vào các khe nứt trong lòng núi. Chúng tôi tin rằng việc này là để tăng tốc độ hòa tan của các hang đá vôi trong lòng núi, đây cũng là một biện pháp đã được sắp đặt sẵn từ tận thời Minh. Chúng tôi cũng tìm được dấu vết đồ sắt tương tự ở khu vực gần miệng hang động kia. Ông có biết điều này có nghĩa là gì hay không?”

Tôi lắc đầu. Hắn nói: “Cái hang này là do nước mưa xói mòn mà hình thành, từ hơn ngàn năm trước. Bọn họ sắp đặt sẵn một quả cầu bằng đồng ở miệng hang, dựng một cơ quan, sau khi đào khoét hết lớp đá ở mặt ngoài, lớp đá bên trong chính là loại đá vôi dễ bị nước ăn mòn. Quả cầu đồng rất nặng, khi nước mưa được cơ quan kia dẫn về, xối thẳng vào cái hang này, lớp đá vôi bên dưới sẽ dần dần trở nên giòn, trọng lượng của quả cầu đồng sẽ dần nghiến nát lớp đá vôi đó. Trải qua gần một nghìn năm, quả cầu đồng không ngừng đè nghiến xuống dưới, cuối cùng, tạo thành cái hang động thẳng đứng thông từ đỉnh xuống tận lòng đất như vậy.”

Khi anh muốn đào một cái hang trên một quả núi nào đó, mà anh có khoảng thời gian là gần một ngàn năm, thế thì, rất nhiều công việc lại trở nên dễ dàng rồi.

Tôi lắng nghe, mà ngày càng rùng mình ớn lạnh, còn có thể như vậy thật sao? Cảm giác đầu tiên của tôi là không thể tin nổi, nhưng kiến thức trong đầu cho tôi biết điều này chắc chắn là có thể, thậm chí, còn không cần số thời gian dài đến như thế nữa. Nếu như dòng nước chảy một cách ổn định trong thời gian dài, hơn nữa, nếu trong nước còn chứa một số thành phần hóa học đặc biệt, thì có lẽ chỉ cần vài năm là đủ để ăn mòn cả một tảng đá. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tượng núi lở xảy ra liên tiếp ở một số địa phương.

Tôi vốn tỉnh lại ở một sườn núi do đất đá lở tạo thành. Ở đó, cây cối rất nhiều, theo lý mà nói, dù có lở đất thì cũng không thể tạo ra sườn dốc với kích thước lớn như vậy được. Có thể thấy, rõ ràng trong lòng núi đá ở chỗ đó vốn đã có rất nhiều khe nứt, thế thì mới tạo thành hiện trạng như bây giờ được.

Nhưng đáng sợ nhất là, tại sao lại có người nảy sinh ra được một ý tưởng như vậy?

Điều tôi muốn biết, đó là nhóm người đó rốt cuộc là loại người gì? Đã trải qua cuộc sống như thế nào? Tạo ra một thiết kế đáng sợ như vậy là vì lý do gì?

“Tôi tin rằng, chắc chắn bọn họ không chỉ tìm duy nhất một nơi như thế này, bởi vì trong khoảng thời gian gần một ngàn năm có quá nhiều biến cố, nơi này có thể chỉ là một trong nhiều địa điểm đã được bọn họ lựa chọn.” Bóng ma nói, “Ở Quảng Tây có không ít địa phương cũng như thế này. Có điều, đến cuối cùng, địa phương có thể tránh khỏi sự phát triển của các loại hình du lịch và công nghiệp, cho đến mấy năm sau vẫn chỉ là vùng đất man hoang, thì cũng chỉ có mỗi vùng trung tâm của cả dãy Thập Vạn Đại Sơn này mà thôi.”

“Những chuyện này, các ông có chứng cứ không?” Tôi hỏi, bởi vì vẫn còn nhiều vấn đề chỉ dựa vào suy đoán suông, thế thì vẫn không được.

Bóng ma nói: “Không cần, ông nghe tôi nói xong là sẽ tin thôi.”

“Về cơ bản, tất cả mọi phán đoán của chúng ta đều có thể là sự thực, nhưng giải thích đến đây, thì lại nảy ra một câu hỏi rất lớn.” Bóng ma đập đập lên vách đá, “Cũng chính là, chuyện gì đã xảy ra với quả núi này? Chúng tôi đã tiến hành rất nhiều nghiên cứu với những núi đá ở đây, rất nhanh, chúng tôi đã phát hiện ra một sự thực đáng sợ về cả ngọn núi này.” Hắn nói, “Bây giờ các ông phải xem cho kỹ, tôi sẽ cho các ông thấy, quả núi này rốt cuộc là thứ gì. Vì sao tôi lại nói, khi đám người kia tiến vào trong tòa lầu, thì chắc chắn chỉ có duy nhất con đường chết?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro