Chương 61: Thông Đạo Ở Trong Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lập tức nhảy tùm xuống nước. Thực ra nước chỉ ngập đến eo tôi, tôi từ tốn lần mò trong nước, chẳng mấy đã mò được một cửa hang thực, nằm ở trên vách tường sát mép con sông hộ quan.

Dưới nước có một cái xác đã nát bấy, khiến nước có mùi rất khó ngửi. Tôi cầm đèn pin soi quanh miệng hang, mò mẫm vách tường bên mép hang một lúc rồi vội vàng cầm đèn pin chiếu về phía thi thể đang nổi lềnh bềnh kia, chỉ sợ cái xác ấy lại trôi đến chỗ tôi.

Bàn Tử cũng lội xuống giúp đỡ. Anh ta mò đến chỗ cửa hang, rồi đứng lên nói với tôi: “Chuẩn rồi, bọn họ đi ra ngoài từ hang động này. Xem ra kết cấu ở đây, về mặt nguyên tắc thì rất giống chỗ ngôi mộ dưới đáy biển ấy.”

Dường như mọi kỹ thuật đến bắt nguồn từ Uông Tàng Hải, xem ra Trương gia và Uông Tàng Hải có rất nhiều đầu dây mối nhợ dính nhằng với nhau đây. Giữa bọn họ có sự chuyển giao và tiếp nhận rất nhiều kỹ thuật và kiến thức.

Bàn Tử lặn xuống nước, dò dẫm suốt một lúc lâu ở dưới ấy, rồi thử thò đầu vào trong hang động kia thám thính. Tôi thấy ánh đèn pin chui dần vào trong, rồi lại từ từ lùi ra.

“Bên trong rất rộng, tiến vào trong khoảng mấy mét thì có bậc thang đi lên!” Bàn Tử ngoi lên khỏi mặt nước, nói: “Nhưng tôi đoán là cả một đoạn đường dưới nước đấy, không biết quãng đường phía trước như thế nào, nhưng nếu muốn ra ngoài thì chỉ có thể thử một lần thôi.”

Tôi hơi hơi an tâm.

Hai chúng tôi trèo lên khỏi con sông hộ quan, đi theo đường cũ quay về, chuẩn bị cõng Muộn Du Bình quay lại.

Tuy nhiên, ngay sau khi tôi vừa cõng Muộn Du Bình lên lưng, vừa bước được mấy bước, lại cảm thấy có gì đó không ổn – cổ họng tôi có cảm giác rất không thoải mái.

Hệ hô hấp của Bàn Tử đã bị thương rồi, anh ta còn khó chịu hơn cả tôi. Mới đi được mấy bước, anh ta đã vội bịt mũi miệng, vẻ mặt rất đau đớn.

Tôi lấy làm lạ, tại sao hai chúng tôi lại gặp phải tình trạng này.

Sắc mặt Bàn Tử đã xanh mét, bỗng nhiên anh ta giơ tay ra hiệu tôi đừng cử động, rồi sau đó nghiêng đầu chạy một mạch vào trong mật đạo. Nói là chạy, mà anh ta gần như là vừa lăn vừa trèo vừa chạy.

Tôi thả Muộn Du Bình xuống, cũng chạy theo, kết quả còn chưa chui được qua lối vào mật đạo, chúng tôi đã thấy một làn sương mù dày đặc bồng bềnh trôi xuống. Ở chỗ này, chỉ cần hít một hơi, là cảm thấy cả một quãng từ lỗ mũi đến phổi đau rát như bị thiêu cháy.

“Mẹ kiếp, cơ quan khởi động rồi?” Tôi cực kỳ khiếp hãi.

Bàn Tử bên cạnh ra sức gật đầu: “Chạy mau!”

Chúng tôi lại vừa lăn vừa bò vừa chạy trở về, tôi nghĩ thầm, tiên sư cha nhà nó thật là nham hiểm, cái cơ quan này cứ thế lẳng lặng khởi động, thậm chí còn không có lấy một chút động tĩnh nào.

Chạy đến chỗ Muộn Du Bình, tôi cõng hắn lên, Bàn Tử nhặt cái ba lô vừa đặt xuống lúc nãy, sau đó chúng tôi bất chấp hết cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về phía con sông hộ quan kia.

Đến bờ sông, chúng tôi không chút do dự, nhảy tùm xuống. Sau đó vội vàng mò đến chỗ cửa hang kia, lặn xuống nước, chui vào trong, chưa đến mười mét, Bàn Tử kéo tay tôi, tôi cõng Muộn Du Bình vừa cố ngoi lên vừa điên cuồng mò mẫm, chẳng mấy liền phát hiện quả nhiên có bậc thang ở trước mặt. Chúng tôi giẫm lên từng nấc thang mà trèo lên, chẳng bao lâu sau liền nổi lên khỏi mặt nước hẳn.

Chúng tôi cầm đèn pin chiếu khắp nơi, phát hiện nơi này là một lối đi, nước đọng trong này ngập đến đầu gối, mà đi men theo lối này thẳng về phía trước chừng bảy tám mét là đến một cửa hang.

Liệu có phải là cái hang khí độc toàn là đầm nước kia chăng? Nếu quả đúng là nó, thì xem như có thể thoát khỏi đây mà không gặp nguy hiểm lớn gì rồi. Không ngờ lần này lại thuận buồm xuôi gió đến thế, nếu có thể ra ngoài thực, chắc chắn tôi phải tìm một ông thần phật nào đó bày tỏ lòng thành một chút.

Trong lòng tôi mừng rỡ như điên, cứ thế lội nước mà xông tới, Bàn Tử chạy ngay phía trước tôi. Vừa mới bước qua cửa hang kia, bước chân Bàn Tử lập tức khựng lại, cả người tôi va phải tấm lưng gấu to tướng của anh ta. Còn chưa kịp phản ứng gì, Bàn Tử đã bắt đầu giật lùi về phía sau.

“Làm gì đấy?” Tôi hỏi. Bàn Tử nói: “Con mụ nội nhà nó, phiền phức rồi, phen này ba đứa tụi mình lành ít dữ nhiều.”

Tôi nghển cổ nhìn về phía trước qua bả vai của Bàn Tử, liền thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ quái xuất hiện ở bên ngoài cửa hang trước mặt: tôi nhìn thấy một lối đi có chăng đầy những thứ gì nom như sợi tơ, trên những sợi tơ này còn treo lủng lẳng vô số thứ gì đó trông như là trái cây vậy.

Làm sao để hình dung được kết cấu của hang động này bây giờ. Thực sự quá khó để miêu tả.

Đây là một hang động hình tròn cơ bản, đáy hang là một đầm nước ngập đến mắt cá chân chúng tôi. Có thể thấy ở giữa có một cây cầu khỉ bắc bằng xích sắt, kéo dài đến tít phía xa trước mặt, ở phía đó có một cửa hang. Nhưng ở giữa hang lại có vô số sợi tơ gì đó không biết là dây sắt hay là chất liệu khác giăng ngang chằng chịt, nom cứ như là cái Động Bàn Tơ vậy. Trên những sợi dây này lại treo vô số thứ gì trông như trái cây, nhưng thực ra là một món đồ tôi đã từng gặp trước kia mà mỗi lần nghe về nó đều sợ mất mật – chuông đồng lục giác. Tôi nhìn thấy cơ man là chuông đồng lục giác treo chi chít đầy trên các sợi dây, chẳng lẽ Bàn Tử nói lành ít dữ nhiều chính là chỉ cái này? Chỉ cần vô tình động phải một sợi tơ, tất cả số chuông đồng lục giác ở đây sẽ đồng loạt vang lên. Nếu thế, chúng tôi sẽ hoàn toàn không thể khống chế được tình hình nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi rùng mình ớn lạnh, nghĩ thầm, không biết nhóm Muộn Du Bình đã vượt qua nơi này như thế nào? Có điều, tôi đoán lúc ấy tình huống của mọi người đã rất tệ, nếu Muộn Du Bình cứ cõng từng người một đi qua, với thân thủ và định lực của hắn thì cũng có khả năng lắm.

“Hệ thống chống trộm đây mà.” Bàn Tử nói. Anh ta chỉ lên trên vách hang, ở đó có mấy cái lỗ, được trang trí bằng phù điêu miệng rồng, “Mỗi khi người Trương gia đi qua đây, ắt hẳn họ sẽ đổ nước ngập đầy hết số chuông này thông qua các lỗ kia, sau đó lặn xuống mà qua.”

Hiển nhiên, chúng tôi không thể đi khởi động cơ quan được nữa. Tôi ngẩng lên nhìn phía trên các sợi tơ, nếu có thể trèo qua đường trần hang thì cũng được. Nhưng đến khi nhìn lên, mới thấy trên trần hang cũng treo đầy chuông đồng.

“Hay chui xuống dưới nước?” Tôi hỏi Bàn Tử. Bàn Tử lắc đầu: “Cậu xem, cái hang này rộng khoảng ba mươi mét, nhưng mực nước này lại chỉ sâu có nửa bàn tay, chúng ta làm sao mà lặn qua được. Trừ phi tụi mình biến thành gián hết.”

“Biến thành rùa cũng được.” Tôi nói.

Bàn Tử liền bảo: “Có điều bây giờ tụi mình vẫn tạm thời an toàn. Đừng nóng vội, nghỉ ngơi một chút, thế nào cũng nghĩ ra cách.”

Tôi ngồi phịch xuống đất, nghĩ thầm, trên con đường này mà được một chỗ có thể yên tâm nghỉ ngơi thực chẳng dễ dàng tẹo nào, sau đó tôi đi xem Tiểu Ca. Tôi thấy Tiểu Ca hơi chớp chớp mắt một chút, tôi liền nói: “Chúng ta đã ra ngoài rồi, anh yên tâm, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ an toàn thôi.” Muộn Du Bình rất yếu ớt, hắn lập tức nhắm nghiền hai mắt lại, tôi nói: “Anh cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe.” Nói xong, tôi liền thấy đôi môi Muộn Du Bình mấp máy.

Tôi cảm thấy hắn ta như thể đang nói điều gì. Chờ một lúc, quả nhiên môi hắn lại giật giật lần nữa. Tôi đã chắc chắn là hắn muốn nói chuyện, bèn áp sát tai lại gần để nghe, mới nghe thấy hắn nói: “Cha ai mao.”

Cha ai mao là cái gì? Một thương hiệu sản phẩm máy tính nào à? Tôi liền bảo: “Được rồi, ngoan, ra ngoài rồi bọn tôi mua cho.” Bàn Tử quay đầu lại, anh ta đã hơi hoảng rồi, hỏi: “Mua cái gì cơ?”

Tôi kể cho Bàn Tử nghe. Bàn Tử bèn lắng nghe, rồi cau mày nói: “Không phải, Tiểu Ca bảo chúng ta nấu cháo, cậu ta muốn ăn cháo đấy.”

Sao lại ăn cháo, Tiểu Ca trở nên nhảm nhí như vậy từ bao giờ? Bàn Tử bỗng nhiên vỗ đùi cái đét, “Cái gì mà ăn cháo, Tiểu Ca bảo chúng ta chạy mau!”

“Chạy mau? Chạy mau là sao? Chẳng lẽ ở đây cũng có nguy hiểm?” Tôi nói.

Bàn Tử dòm vào trong lối đi tối om om, liền thử quay về mấy bước, vừa mới đi được vài bước anh ta đã gào ầm lên: “Cái con mẹ nó, chạy mau!”

“Làm sao?”

“Sương mù!” Tôi cũng thò đầu vào nhìn thử, liền thấy trên vách tường bên trong lối đi có hai cái lỗ nhỏ, sương mù kiềm mạnh màu trắng đang rỉ ra từ đó. Sương mù cứ dần dần lan tràn khắp không trung, cứ như là có sinh mệnh vậy, ngày càng dày đặc.

Hệ thống khí độc giết sâu bọ ở đây đúng là không có góc chết tí nào, tất cả mọi lối đi đều sẽ bị bơm đầy khí độc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro