Chương 70: Khám Phá Sâu Hơn Nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cuống cuồng chạy ào vào trong nhà như phát rồ, gọi liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại, gọi hết toàn bộ thủ hạ tương đối đắc lực của tôi ở Hàng Châu đến. Tôi sắp xếp vài nhiệm vụ, một nhóm giúp tôi tìm người, tôi không nhìn thấy bộ dạng của người nọ, nên chỉ nói là tìm người có dáng vẻ khả nghi; một nhóm khác lật tung hết các thùng rác quanh khu này cho tôi, tìm xem có cuộn băng hình nào hay không. Bao nhiêu là băng hình như thế, hắn không thể mang đi hết ngay hoặc kịp đem đi tiêu hủy được, chắc chắn hắn đã giấu chúng ở một nơi nào đó khác. Cho dù là tìm được một đống tro than, thì cũng phải đem về cho tôi. Nhóm thứ ba, khuân hết tất cả đồ đạc trong căn phòng bí mật kia mang ra cho tôi. Tôi phải kiểm tra từng chi tiết nhỏ một, tôi không tin là mình không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào.

Chắc chắn nhóm thứ nhất không đem về kết quả gì, tôi chỉ thấy buồn bực trong lòng, muốn tìm vài thằng để trút giận thôi, thế mà chẳng tìm được bất kỳ người nào. Nhóm thứ hai đi mãi vẫn chưa về. Nhóm thứ ba thì lại càng bực mình hơn, có lẽ là do đồ đạc đã được đặt vào trong đó ngay từ trước khi thiết kế nên căn phòng ngầm đó, nên bây giờ hoàn toàn không thể khuân đồ đạc qua ô cửa nhỏ xíu đó được. Thủ hạ hỏi tôi làm sao bây giờ, tôi nghĩ thầm, còn có thể làm sao nữa, liền nói: "Phá!"

Tất cả đồ đạc bên trong bị dỡ thành nhiều mảnh nhỏ, chất thành đống trong sân nhà tôi, tôi nhìn đống mảnh vụn đó, lục tung từng thứ một, cho đến khi hoàn toàn không tìm ra bất kỳ manh mối nào, tôi mới bình tĩnh lại.

Tôi đuổi tất cả mọi người đi, một mình ngồi giữa sân, châm một điếu thuốc, ngẫm nghĩ. Tôi cảm thấy mình quá sức thất bại, một cơ hội tốt như vậy mà lại quăng đi mất. Nhưng nhìn đống chăn nệm, bàn ghế kia, bỗng nhiên phát hiện ra một vài điểm, tôi liền cười khẩy.

Tôi đã nhận ra, tôi không hoàn toàn thất bại, toàn bộ những chuyện mà tôi muốn biết đã ở trước mặt tôi rồi. Chẳng qua tôi phải cần đến một số biện pháp để phân tích được nó.

Tôi cầm di động lên, gọi một cú điện thoại cho một tên thủ hạ: "Tìm cho tôi một trung tâm xét nghiệm DNA, bao nhiêu tiền cũng được." Tôi lật tấm chăn ra, cẩn thận tìm kiếm bên dưới, lựa ra được một sợi tóc trong đó. "Đúng, tiền không thành vấn đề."

Nếu có một người ở trong một căn phòng bí mật suốt vài chục năm, chỉ có duy nhất một người để trao đổi là chú Ba tôi, thì vấn đề lớn nhất ở đây là gì?

Người này nhất định biết rất ít về khoa học kỹ thuật hiện đại, tôi không biết bọn họ đã liên lạc với nhau như thế nào trước khi biết sử dụng máy tính, nhưng rõ ràng bọn họ không hiểu biết quá nhiều về khoa học kỹ thuật.

Tôi đưa sợi tóc mình tìm được cho bọn họ đem đi xét nghiệm, nếu suy đoán của tôi chính xác, thì chuyện này tôi có thể biết đến một nửa con mẹ nó rồi.

Mặt khác, tôi chuyển toàn bộ hai chiếc máy tính đến chỗ anh bạn tôi, để anh ta tiếp tục nghiên cứu. Tôi biết dù có xóa trên máy tính cũng không thể xóa sạch được, dù cho có format lại cả ổ cứng thì vẫn có cách để cứu lại dữ liệu về như cũ. Tôi đã hiểu đại khái về tất cả mọi chuyện, những mảnh ghép nho nhỏ này đối với tôi chính là những gợi ý cực kỳ quý giá.

Tóm lại, không thể có được kết quả xét nghiệm DNA ngay, nhưng đến ngày thứ hai, anh bạn học của tôi đã tới rồi.

Ngoài dự liệu của tôi, anh bạn này đến tay không. Tôi ngờ vực nhìn anh ta, anh ta lắc đầu: "Ổ cứng máy tính này vô dụng, chỉ mỗi cái vỏ rỗng."

Rỗng?

"Đây là một máy trạm." Anh ta nói, "Cháu tìm được cái này trong ổ đĩa quang." Anh ta lấy một đĩa CD ra, "Ổ cứng của máy tính này chỉ để trưng bày, đây là một máy trạm, dùng ổ đĩa quang để chạy."

Tôi không hiểu lắm, anh ta liền giải thích: "Tóm lại thì máy vi tính này không có ổ cứng, mọi dữ liệu trong máy chỉ được lưu trong bộ nhớ máy tính, không sao ra bất kỳ thứ gì đâu. Chỉ cần tắt máy một cái, là toàn bộ về mo hết."

Tôi châm điếu thuốc, bảo anh ta ngồi xuống, hỏi: "Cái kỹ thuật này có cao cấp lắm không?"

Anh ta lắc đầu: "Không, thực ra còn khá là thấp ấy chứ. Cách này thường được áp dụng trong hệ thống máy tính và mạng ở các trường đại học, như thế sẽ không phải lo về vấn đề virus và cài đặt lại hệ thống nữa."

Tôi thở dài, nghĩ thầm đúng là không để lọt ngay đến một giọt nước. Có điều, chú Ba với một người thường xuyên sinh sống trong căn phòng bí mật làm sao mà thực hiện được những lắp đặt này? Chắc chắn phải có một kẻ nào đó am hiểu về kỹ thuật máy tính hướng dẫn bọn họ thực hiện việc này.

Tôi không tin chú Ba là một người âm thầm tiếp thu học hỏi nhiều tri thức hiện đại. Nhất định là có một nhân vật thứ ba tồn tại.

Tôi thở dài, rồi hỏi: "Vậy cậu kiểm tra kỹ hai cái máy tính đó, có thấy gì khác lạ không? Có chỗ nào lạ thường không?"

Anh ta gãi đầu gãi tai, ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Cháu không biết có nên nói hay không nữa." Tôi bỏ: "Nói đi, nói ra tôi cho cậu thêm tiền."

Anh ta nói: "Cháu sửa máy tính ở khu điện máy nhiều năm lắm rồi, từng gặp đủ các loại máy tính khác nhau, người ta nói chú Ba là số một số hai trong nghề đồ cổ, cháu tin, nhưng chú cũng phải tin cháu, cháu sửa máy tính bao nhiêu năm rồi, máy tính gì vào tay cháu, cháu cũng nhìn ra được chủ nhân của nó là hạng người gì, có thói quen gì. Thậm chí mập hay gầy, tính cách ra làm sao, bình thường thích chơi gì trên máy tính, cháu cũng đoán ra được."

Tôi cho anh ta điếu thuốc, nhìn thấy trong lúc nói những lời này, thằng ranh này hai mắt sáng bừng lên, tràn đầy tự hào, tôi cảm thấy rất buồn cười.

Anh ta thấy tôi đưa điếu thuốc qua, lập tức được khích lệ, liền nói tiếp: "Chú có thể không tin, cháu lấy một ví dụ, người dùng máy tính để gõ chữ làm việc hoàn toàn khác với người dùng máy tính để chơi trò chơi, ngay cả mức độ mòn của bàn phím cũng khác nhau rất nhiều. Cháu có thể căn cứ vào độ mòn của bàn phím để phán đoán."

Tôi gật đầu, bảo anh ta tiếp tục, anh ta nói: "Máy tính này là loại được lưu hành vào bảy năm trước, nói cách khác, máy tính này cơ bản là đã được sử dụng bảy năm liền. Trong thời buổi bây giờ, thời gian sử dụng này đã được coi là rất dài rồi. Nhưng cháu đã kiểm tra tất cả các bộ phận, phát hiện một điều vô cùng lạ." Anh ta dừng lại một chút, "Gần như tất cả các bộ phận của máy tính này đều không bị hao tổn chút nào."

Tôi nhíu mày, nhận ra điều mà anh ta đang nói có thể sẽ rất có giá trị.

"Chúng ta đều biết, khi sử dụng bàn phím máy tính, dầu mỡ trên ngón tay sẽ dính vào phím bấm, cho dù người sử dụng có thích sạch sẽ đến đâu, thì sau khi sử dụng một lần, dầu trên ngón tay vẫn sẽ dính trên phím bấm, tạo thành một lớp màng, sau đó, bụi bặm sẽ bám lên phím, dần dần tạo thành những vết bẩn. Một chiếc máy tính dùng được bảy năm liền, cho dù người sử dụng có thích sạch sẽ đến đâu, thì vẫn không thể tránh khỏi những vết bẩn được."

"Cậu cứ nói thẳng ra."

"Bàn phím quá sạch, con lăn chuột cũng quá sạch, kiểu sạch này không phải là do lau chùi mà sạch. Phải biết rằng, con chuột máy tính rất khó mà giữ sạch được hoàn toàn. Thế mà nó lại sạch, sạch đến mức độ nào chứ? Một chiếc máy tính vừa được lôi từ kho ra cách đây không lâu cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng mà, dựa vào dấu vết máy tính để lại trên bàn của chú, cộng với mức độ biến vàng của lớp vỏ ngoài CPU, thì quả thực máy tính này đã được bày ở ngoài rất lâu. Cho nên, kết luận gần như chỉ có một." Anh ta nói, "Hai chiếc máy tính này được sử dụng rất ít, gần như không có ai động vào."

Tôi sờ cằm, hoàn toàn hiểu rõ ý của anh ta, tôi vỗ vai anh ta, nghĩ thầm: Mẹ kiếp, hóa ra là như vậy.

Trong bảy năm chú Ba ở đây, nếu chú thường xuyên sử dụng máy tính để trao đổi với người trong căn phòng bí mật, thì chắc chắn không thể có chuyện này được. Thế mà, máy tính chắc chắn được đặt ở đó, lần nào tôi đến cũng nhìn thấy, nếu chiếc máy tính này không được sử dụng thường xuyên, mà lại đặt ở chỗ này, hơn nữa lại còn được dùng để liên lạc với người trong căn phòng bí mật...

Đây là một sự mâu thuẫn, các chứng cứ không tương thích với nhau.

"Đây là một cái bẫy, mẹ kiếp." Tôi gảy tàn thuốc, thầm chửi bới bản thân mình.

Đây là một cơ chế thăm dò, khi người trong căn phòng bí mật nhận ra có gì đó không ổn ở đây, hắn sẽ sử dụng máy tính để gửi tin tức đi, nếu là chú Ba thực, có lẽ chú sẽ trả lời ám hiệu đã giao hẹn trước.

Nhưng lúc đó tôi lại không suy nghĩ sâu đến thế, không nghĩ được nhiều thế, cho nên liền rơi vào cái bẫy. Sau nhiều lần đối thoại như vậy, tôi vẫn cứ tưởng là mình đang thử thăm dò hắn, bây giờ nhìn lại, những câu trả lời của hắn vẫn hoàn toàn kín kẽ không để lọt một chút gì, ngược lại, là hắn đang thăm dò lại tôi. Trong tất cả bố cục này, tôi hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Từ cái bẫy đáng sợ này, có thể thấy, cuộc đấu trí giữa các phe thế lực trước kia đã đạt đến mức độ mà tôi không tài nào hình dung nổi. Người nào người nấy đều như đang bước đi trên lớp băng mỏng, trước khi làm bất cứ việc gì đều phải suy tính hết toàn bộ mọi khả năng.

"Chú, rốt cuộc chú muốn điều tra cái gì về phương diện này vậy? Nếu được thì chú cứ nói cho cháu, như thế, cháu tra cứu cũng có phương hướng hơn." Anh ta nhìn vẻ mặt tôi, cũng biết là tôi đã hài lòng với lời giải thích đó rồi, tức thì trở nên cực kỳ hăng hái. "Thằng ranh Ngô Tà hồi trước cũng hay bắt cháu tra cứu các thứ lắm, có mục đích thì dễ tra hơn nhiều."

Tôi tặc lưỡi một tiếng, nói: "Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện."

Thế là, tôi đã biên lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra trong căn phòng này thành một câu chuyện rất mập mờ, thuật lại hết cho anh ta nghe.

Nghe xong, anh ta vui vẻ nói: "Nghe cứ như tình tiết trong phim phản gián và tình báo về Thế chiến thứ hai ấy nhỉ."

"Tôi muốn tìm người này, người này chắc chắn là một nhân vật then chốt."

"Nhưng mà không hợp lý." Anh ta nói tiếp, "Chú, câu chuyện vừa rồi của chú, có chỗ không hợp lý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro