Chương 72: Quá Khứ Của Ông Nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tên vừa xuất hiện chính là một cái tên đã rất lâu rồi chưa từng hiển thị trên màn hình di động tôi. Vào khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ, cho dù là bất cứ cái tên nào trong danh bạ tôi xuất hiện, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên gì. Nhưng không ngờ lại duy chỉ có cái tên này, là khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Thực ra đó không phải là một cái tên, mà là một đại từ xưng hô.

Ông nội

Cái tên hiển thị trên di động tôi chính là dãy số điện thoại mà ông nội tôi từng sử dụng trước khi qua đời. Kể từ khi ông được an táng, không một ai gọi đến dãy số ấy nữa. Thật không ngờ, đến tận bây giờ mà dãy số ấy vẫn chưa bị hủy.

Tôi đi đi lại lại trong sân, nghĩ thầm, mẹ kiếp, xem ra là đã đến gần điểm mấu chốt lắm rồi. Phương hướng thì đúng, nhưng tôi vẫn không hiểu, những người này rốt cuộc đang làm cái gì?

Tôi suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục gọi vào số điện thoại này. Không biết tôi có thể nghe được cái gì đây. Thật ra tôi cảm thấy rất mong chờ, dù là nghe thấy bất kỳ thứ gì, tôi đều rất mong chờ.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Tôi buông di động xuống, di động của ông nội tôi chắc chắn đã hết pin, có lẽ trong đó vẫn còn một ít tiền, bởi những ngày tháng cuối đời của Ngô Lão Cẩu khá là sung túc. Chú Ba tôi thường nạp thẻ điện thoại cho ông nội, có lẽ mỗi lần nạp là đủ dùng đến mấy năm liền, cho nên dãy số này vẫn chưa bị hủy. Nhưng còn chiếc di động kia, thì chắc chắn là không có ai sạc pin cho.

Bà nội tôi không phải tuýp người lụy tình. Bà rất sáng suốt, khi ông nội tôi qua đời, bà có vẻ không quá suy sụp. Bây giờ tôi cũng không muốn làm phiền bà.

Căn nhà này là do ông nội tôi thuê, hơn nữa, còn thuê một lèo suốt mười chín năm.

Tôi đã không còn muốn suy nghĩ đến những khả năng trong đó nữa. Tôi gọi lại cho chủ nhà, nói với anh ta, rằng tôi đã liên hệ được với người thuê kia, tôi sẽ trả cho người kia và anh chủ nhà mỗi người một khoản tiền là năm trăm đồng mỗi tháng. Người thuê kia đã bảo tôi liên hệ thẳng với chủ nhà, nhờ chủ nhà gửi biên lai chuyển khoản của anh ta lúc trước cho bên trung gian là tôi.

Chủ nhà rất nhiệt tình, biết từ nay mỗi tháng mình có thể thu được thêm năm trăm đồng mỗi tháng nữa, anh ta liền gửi ngay danh sách chuyển khoản cho tôi. Tôi châm điếu thuốc, nhảy ra khỏi bờ tường, vừa gọi cho thủ hạ, sai mấy thằng biết cạy cửa đến đây, vừa tìm đến một anh bạn làm việc ở ngân hàng, nhờ anh ta truy tìm chủ nhân của số tài khoản đã chuyển tiền này.

Ban đầu, anh bạn ngân hàng này có vẻ khó xử lắm, tôi liền nói, xin biếu anh ta một chút gọi là tiền trà nước, còn nói, tôi chỉ cần biết tên tài khoản của số tài khoản đã gửi tiền này thôi, thì anh ta mới chịu đồng ý. Chẳng bao lâu sau, tên tài khoản đã được gửi tới. Tôi nhập tên tài khoản này nào máy gửi tiền tự động, rất nhanh, một cái tên tương ứng với tên tài khoản này hiển thị ngay trên màn hình.

Tôi nhìn vào màn hình, ngẩn ra một lúc lâu.

Là tên của ông nội tôi.

Có thể là ông nội đã sử dụng dịch vụ chuyển khoản tự động.

Tôi quay lại con phố, lúc qua đường, tôi suýt nữa thì bị xe tải tông trúng. Nhưng tôi mặc kệ tất cả, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước vào một quán cà phê, tìm một chỗ, ngồi xuống, nhận ra mình đã không tài nào suy nghĩ được gì nữa.

Thế là thế nào? Chẳng lẽ, căn phòng bí mật dưới đất đó là do ông nội tôi đào nên?

Ông nội thuê căn nhà bên cạnh, đào một căn phòng bí mật dưới lòng đất, sau đó, theo dõi chính con trai của mình?

Ông nội tôi không biến thái như vậy đâu, ông nội trong ấn tượng của tôi đã gần như là xuất thế rồi, ông chỉ sống trong hồi ức và thế giới của chính mình. Những năm tháng cuối đời, trong lòng ông chỉ có một chén trà, vài con chó, và một bà lão dắt tay ông đi dọc theo bờ Tây Hồ.

Có điều, mười chín năm. Tôi nhớ đến con số này, mười chín năm trước ông nội tôi là người như thế nào?

Trong đầu tôi xẹt qua rất nhiều thông tin vụn vặt, tôi nhớ đến những câu mập mờ mà chú Hai từng nói với tôi, ám chỉ rằng, bọn họ không phải là không hề biết chú Ba đó là giả.

Mười chín năm trước, hình như đó cũng chính là lúc chú Ba giả từ Hoàng Sa trở về Hàng Châu. Sau khi chú trở về, chẳng bao lâu, chú Hai và ông nội tôi phát hiện ra điều không ổn, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc ấy, tất cả mọi người vẫn còn khá kiêng kỵ "nó", đặc biệt là ông nội tôi, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ chuyện này có liên quan đến "nó", vì thế mới không muốn bứt dây động rừng. Ông nội đào một căn hầm ngầm dưới lòng đất, mục đích là để theo dõi chú Ba giả này.

Có thể là vậy, rất có thể là vậy.

Vậy thì, tại sao lại có một người quanh năm ở trong căn hầm ngầm đó chứ? Chẳng lẽ hồi đó, ông nội đã tìm một người theo dõi chú Ba, người này ở trong căn hầm đó ròng rã nhiều năm, không chịu tan ca, cho đến tận bây giờ?

Vãi thật, thế thì đó đúng là một công việc khốn khổ bậc nhất thế giới này con mẹ nó rồi, địa điểm công tác nằm ở dưới cống thoát nước, hơn nữa, lại còn không có ngày nghỉ. Nếu căn phòng bí mật đó được đào ra từ mười chín năm trước, tức nghĩa là người đó đã phải chờ đợi dưới lòng đất tối tăm đó suốt mười chín năm, không được nhìn thấy ánh mặt trời, như vậy còn khổ cực hơn cả làm việc trong mỏ than nữa.

Ngoài ra, còn một vấn đề không hợp lý nữa. Mười chín năm ấy, với sự quyết đoán của ông nội tôi, của chú Hai tôi, chẳng lẽ lại không có gì thay đổi hay sao? Mười chín năm, cũng đủ để thay đổi cả một vương triều rồi, thế mà vì sao vẫn còn theo dõi cho đến tận bây giờ? Có thể là, ông nội và chú Hai có lẽ đã phát hiện ra điểm bất thường từ rất sớm, những ám chỉ mà chú Hai gợi ý cho tôi cũng có ý nghĩa này, bọn họ đã sớm biết chú Ba thực chất chính là Giải Liên Hoàn, nhưng vì sao bọn họ lại không có bất kỳ hành động nào?

Chẳng lẽ, cứ theo dõi mãi lại cuối cùng nảy sinh tình cảm? Hay là chú Hai và ông nội còn có kế hoạch gì của riêng mình? Nếu vậy thì đó là kế hoạch gì?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra, sắp không thể chịu nổi nữa. Tôi ý thức được rằng, cho dù chú Hai có khó xơi, khôn khéo đến mức nào đi nữa, thì tôi cũng quyết phải lật cho được lá bài này của chú. Tôi phải biết, rốt cuộc bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Quay lại chỗ chú Ba, tôi nằm dài trên ghế sô-pha, suy nghĩ vẩn vơ.

Theo kinh nghiệm trước kia, tính kế chú Hai về cơ bản thì chẳng khác gì tự lao đầu vào chỗ chết. Chú Hai chẳng cần đến quá trình trung gian để nhìn thấu được một ván cờ, chú chỉ cần nhìn nét mặt và tổng thể lý do lý trấu là đủ để biết ngay đối phương đang ngấm ngầm giở trò rồi. Hơn nữa, chú còn thích nhất là trò vờ vịt thuận theo bố cục của bạn để giăng lưới. Tôi nhớ có một lần, chúng tôi về quê, chú Ba muốn nuốt chửng báu vật mà tổ tiên để lại, bèn bày ra một thế cục. Chú Hai từ đầu đến cuối đều vờ vịt như thể mình đang bị xoay trong thế cục này, nhưng thực ra chú đã sắp đặt đủ các loại bố trí ở dọc đường rồi. Chú mượn cục để phá cục, mượn bố cục của chú Ba để phá một bố cục khác còn lớn hơn của một người trong gia tộc. Khi chú Ba đang hí hửng tưởng mình cuối cùng cũng thắng được ông anh một phen, thì chú Hai, chỉ bằng vài câu nói, đã gặt hái hết sạch mọi thành quả thắng lợi.

Tôi nghĩ, không biết liệu chú Hai có kể tất cả mọi chuyện cho tôi nghe hay không? Muốn chú kể cho tôi nghe, thì điều kiện tiên quyết phải là gì?

Tôi quả thực không nghĩ ra được. Chú Hai là loại người mềm không ăn, cứng cũng không ăn, cách duy nhất để tôi có thể ép chú chính là lấy mạng mình ra mà ăn vạ.

Nhưng mà, chú Hai rất khéo léo. Chú biết thừa tôi là loại người không thể lấy mạng ra mà liều, tôi nghĩ, rất có thể chú sẽ ngồi một chỗ thảnh thơi uống trà, chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi. Dẫu sao thì tôi cũng không thể thật sự tự giết chết chính mình được.

Hay là tôi giả vờ mình bị bắt cóc? Tôi nghĩ thầm, nếu tôi tự chặt đứt một ngón tay của mình, gửi cho chú Hai, liệu có ép chú được không nhỉ?

Tôi cảm thấy, nếu làm thế thì chú sẽ chịu thua tôi thôi. Nhưng mà, tôi nghĩ chú sẽ không chịu ngay từ đầu đâu, một ngón tay chắc chắn là không đủ, thần kinh của chú Hai có thể chịu đựng đến ít nhất là ba ngón.

Vào phòng bếp, tôi nhìn tay trái của mình, cầm con dao phay lên, chọn ra ba ngón tay không cần sử dụng quá nhiều, ướm thử một chút, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này quá tốt đẹp, mình hà tất phải đi đến nước này?

Liệu chú Hai có đích thân chủ động kể cho tôi biết hay không? Nếu cái hang bên dưới là do chú đào, người bên dưới kia đã chạy đi rồi, vậy thì chắc chắn là chú đã biết. Nếu vậy, liệu chú có thực hiện các biện pháp cấp thiết gì hay không? Liệu một lát nữa sẽ có quả tên lửa hành trình cài sẵn định vị lao thẳng vào đây, nổ bùm một cái, bắn tôi lên trời cao không? Đã qua một lúc khá lâu rồi, khi tôi quay về đây, vẫn không có gì xảy ra cả. Thế thì lạ thật, nếu không có bất kỳ biện pháp cấp thiết nào, thì loại giám sát này được ích lợi gì chứ?

Tôi nghĩ đến mọi phương hướng, trong chuyện này, gần như theo hướng nào cũng có thể nói xuôi được, nhưng tôi lại thiếu mất một cái chìa khóa, một cái chìa khóa duy nhất. Tôi của trước kia cách chân tướng sự việc quá xa, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều manh mối kéo dài thẳng tắp, những mâu thuẫn qua lại giữa các bên. Nhưng lần này, tôi đã ở quá gần với chân tướng, cho nên, tôi nhìn thấy vô số khả năng. Đem so sánh giữa "tuyệt đối không thể" với "vô số khả năng", tôi nhận ra, cái thứ nhất kia lại nhân từ hơn cái thứ hai một chút.

Tính kế chú Hai.

Tôi lại cầm con dao làm bếp lên, đè tay mình xuống thớt, như thể đây đã là biện pháp duy nhất của tôi rồi. Mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng tôi cứ như thể đã đi đến đường cùng rồi.

Một cảm xúc vô cùng quyết liệt và đáng sợ dần dâng lên từ tận đáy lòng tôi, lúc này, tôi ý thức được là mình sắp phát điên rồi, tâm ma của tôi đã đến một mức độ không tài nào kìm chế lại nổi.

Cứu tôi với! Tôi lầm bầm một câu, vừa định phang một nhát dao thật mạnh xuống, ngay trong chớp mắt này, chiếc di động đặt bên cạnh tôi bỗng nhiên réo vang.

Tôi giật bắn cả mình, ngay lập tức, mọi quyết tâm cũng tụt hẳn xuống. Toàn thân như mệt lả đi vậy. Tôi cầm di động lên, khựng lại một chút, đó là một số điện thoại xa lạ. Tôi nghe máy, hỏi đối phương là ai. Đối phương nói: "Buông dao xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ."

Tôi vừa nghe giọng nói này, liền kịp thời nhận ra đó chính là giọng nói của người trong căn hầm ngầm kia. Tôi lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Liền thấy trong một căn nhà phía xa xa, có một ánh đèn pin lóe lên.

Tôi đang buồn bực hết sức, liền nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài: "Tôi đặt đèn pin ở chỗ này, những gì mà cậu muốn biết, tôi đều để lại ở bên cạnh chiếc đèn pin rồi. Sau khi đọc xong, cậu sẽ biết mình nên làm cái gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro