Chương 9: Kết Thúc Thời Đại Của Ngô Tam Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí của tất cả mọi người đã rối tung hết rồi. Thứ tự vị trí mọi người mà Phan Tử đã sắp xếp cho tôi, bây giờ đã rối tung lên hết rồi. Cuốn sổ tôi cầm trong tay vốn đã định ném, bây giờ bỗng dưng khựng lại, rồi vứt đánh rầm xuống mặt bàn.

Tiểu Hoa nhìn tôi, lập tức biến sắc. Cậu ta biết là hỏng rồi, vì động tác này đã khựng lại.

Nếu như lúc trước, tôi không nói lời nào, đập Phan Tử, ném sổ sách, rồi lập tức bỏ đi ngay, người khác sẽ cảm thấy tôi không nói lời nào là vì tâm trạng buồn bực đến cực độ.

Nhưng bây giờ, tôi đứng lên, lại cầm một cuốn sổ ném xuống mặt bàn. Thông thường, hành động này là dấu hiệu cho thấy tôi muốn nói gì đó, nhưng nếu đã vậy rồi mà tôi không nói lời nào, thế thì người khác sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Đầu óc tôi rối tung lên, nhìn cả đống người bên dưới đang giương mắt lên nhìn tôi, chờ tôi nói gì đó, tôi chỉ có thể cố sức ghìm xuống không nói lời nào. Tôi nghĩ, nếu lúc này tôi lập tức xoay người bỏ đi, biết đâu có lẽ vẫn còn cơ may xoay chuyển được tình huống? Vì người khác tưởng tôi đột nhiên bị đau bụng?

Ngay khoảnh khắc sắp lổ tẩy đến nơi rồi, tôi gần như là bị thói quen lo lắng của mình thúc đẩy, thế là, tôi bỗng nhiên gầm lên một câu: “Không ra cái trò trống gì cả! Cút hết cho ta!”

Tôi đã cố sức gằn giọng xuống mà gầm lên, giọng khản đặc, rất khó nghe, quả thực không giống như tiếng do con người phát ra.

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn tôi. Tiểu Hoa cũng sững sờ, hiển nhiên không biết tình cảnh đến nước này phải nói như thế nào nữa rồi.

Cả gian phòng yên lặng một lúc rất lâu, bầu không khí lúng túng vô cùng. Cuối cùng Tiểu Hoa mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Các người không nghe thấy Tam Gia nói gì hay sao? Còn muốn Tam Gia lặp lại lần nữa?”

Mấy người kia nhìn nhau một cái, rồi bắt đầu lục tục dãn ra. Vẫn cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn chuẩn bị rời đi.

Tôi quả thực muốn vả vỡ mặt mình cho rồi, nghĩ thầm quả nhiên là không được, tôi vẫn làm hỏng bét mọi chuyện, chuẩn bị suốt bao lâu như thế, vậy mà tôi vẫn làm hỏng, mẹ kiếp tôi đúng là đồ vô dụng.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng vang lên một chuỗi tiếng còi xe ô tô, có chừng mười mấy chiếc. Bỗng dưng cùng lúc bấm còi kêu váng lên.

Tên bán cá kia đột nhiên mỉm cười, dừng bước, nói với tôi: “Tam Gia, lão Khâu tới rồi.” Tiểu Hoa bước đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn một cái, rồi lạnh lùng nhìn tên bán cá, cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi: “Không ổn, chuẩn bị đi thôi, bên dưới toàn là người của Vương Bát Khâu.”

Tên bán cá tiếp tục nói với những người khác: “Các vị, những ai không muốn ở cùng với Tam gia nữa thì hãy rời đi ngay bây giờ, sau này chúng ta vẫn còn hợp tác làm ăn. Còn những ai vẫn muốn ở cùng Tam Gia, nếu không ngại, mời nán lại một lúc nữa chờ xem kịch hay.” Nói đoạn, gã quay về phía tôi, “Tam Gia, không phải tôi nói ngài, loại chó như Phan Tử, ngài lại chẳng nuôi nhiều thêm vài con, một con chết rồi, thì còn ai trông nhà cho ngài nữa. Bây giờ, ngài còn lời nào không tiện nói thì cứ nói đi thôi, chúng tôi không chê ngài nói khó nghe đâu.”

Những người khác nhìn nhau, lúc này, có thủ hạ từ ngoài bước vào, rỉ tai nói gì đó với mấy người kia, loáng một cái, tất cả mọi người bắt đầu rời đi. Rõ ràng, bọn họ đều đã nhận được tin tức, chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại lão Lục và bà thím trung niên đối đầu với bọn tôi.

Không ngờ Tiểu Hoa vẫn hết sức bình tĩnh, nói: “Lão Lục, lá gan chú mày cũng lớn thật, dám làm chuyện này trước mặt bao nhiêu anh em trong nghề như vậy.”

“Làm cái nghề này, cũng đều vì tiền cả, bọn họ với Tam Gia làm gì có chút tình cảm nào.” Tên bán cá nói, “Gần đây tình hình Tam Gia như thế nào, tôi biết rất nhiều, để mọi chuyện đi đến nông nỗi này, chỉ có thể tự trách mình thất sách mà thôi. Hôm nay, nếu như lát nữa quán trà này xảy ra một trận hỏa hoạn, thế là một thời đại liền trôi qua, ngày mai những người kia vẫn xưng anh xưng em với tôi, không một ai nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngài có tin hay không?”

“Chú mày không để ta đi, vậy là ngay đến cả ta cũng dám giết rồi?” Tiểu Hoa cười nói.

“Tôi vốn không muốn, có điều, chuyện của Hoắc lão thái chính bản thân ngài hẵng còn chưa giải quyết đâu! Nếu ngài xảy ra chút vấn đề, thế thì, chưa chắc người nhà họ Hoắc đã không vui. Nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ trả tiểu thư Tú Tú về lại nhà họ Hoắc.”

Tiểu Hoa lập tức biến sắc, Tú Tú kinh ngạc nói: “Lão Lục, có phải hai người anh của tôi đã nói gì với anh không?”

“Mời tiểu thư đích thân quay về hỏi bọn họ đi.” Tên bán cá nói, “Có điều, tiểu thư cứ nghĩ mà xem, chúng tôi lấy đâu ra lá gan lớn như vậy chứ? Đùa bỡn trên sống đao không phải chuyên môn của chúng tôi, chẳng qua, nhà họ Hoắc các người thực có nhân tài.”

Tôi với Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tôi quả thực không ngờ, đằng sau còn có chuyện như thế.

Xem ra, hai người anh của Tú Tú không phải hạng xoàng, không những hợp tác với Vương Bát Khâu nuốt trọn địa bàn của chú Ba, mà ngay cả địa bàn của Tiểu Hoa, bọn chúng cũng muốn nuốt.

“Vậy chú mày dựa vào cái gì mà nghĩ là ta sẽ chịu chấp nhận đây?” Tiểu Hoa thở dài, sắc mặt tối sầm hẳn lại, không còn cái vẻ đáng yêu tinh nghịch thường ngày nữa.

“Thế ngài dựa vào cái gì mà cho rằng mình không chịu là thoát chứ? Hoa Nhi Gia, ngài cũng không có bản lĩnh của Nhị gia năm ấy. Bây giờ bên ngoài kia đầy người, cùng lắm là chỉ nửa phút nữa thôi là bọn họ sẽ ập lên đây, lúc này ngài có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.”

“Cứ nhất định phải biết đánh lộn thì mới là bản lĩnh?” Tiểu Hoa nói, “Chú mày tưởng mình thực sự giết được Tam Gia à?”

Tên bán cá nhìn Tiểu Hoa, cười khẩy: “Chẳng lẽ đến nước này rồi, các người còn có thể bay chăng?”

“Dù có giết tất cả bọn ta, chú mày cũng chẳng giết được Tam Gia.” Tiểu Hoa cười nói.

“Có ý gì?”

“Bởi vì Tam Gia vốn không hề ở nơi này.” Tiểu Hoa nói.

Tôi không biết Tiểu Hoa muốn làm gì, nhưng tôi biết chúng tôi sắp phải liều mạng rồi, sự việc đã trở nên cực kỳ bất lợi đối với chúng tôi.

Tiểu Hoa quay sang tôi: “Cưng à, dùng giọng thật của mình mà chào hỏi Lục gia đi.” Tôi tằng hắng cổ họng, rồi dùng giọng thật của mình nói: “Lục gia, vừa rồi đã đắc tội, diễn không được tốt lắm, mong ngài bỏ quá cho.”

Ngay lập tức, sắc mặt tên bán cá và bà thím trung niên tái nhợt lại: “Người này là? Giọng nói này là?”

“Tại hạ chỉ là một kép hát nho nhỏ dưới trướng Hoa Nhi Gia mà thôi.” Tôi nói.

Tiểu Hoa nói: “Tài nghệ Lão Cửu Môn để lại không ít, há lại để cho lũ dế nhũi chúng bay hiểu được?”

Từ bên ngoài đã vọng lại tiếng Vương Bát Khâu dẫn người lên, sau lưng tôi bắt đầu nổi da gà hết cả lên rồi.

“Không thể nào, sao lại có thể giống như vậy?” Tên bán cá liên tục lắc đầu.

“Còn không tin? Vậy cứ cho bọn chúng xem đi.” Tiểu Hoa nói.

Trong đầu tôi còn nghĩ, chẳng lẽ lại phải xé mặt nạ xuống? Ngẫm lại thì thấy không đúng, chỉ sợ cái mặt nạ này không dễ xé như thế, hơn nữa, xé ra rồi lại để bọn chúng nhận ra tôi là Ngô Tà thì cũng không hay ho gì. Thế là, tôi vừa nghĩ một cái, liền cởi phăng chiếc áo ra.

Vóc người của tôi kém xa chú Ba. Chú Ba thường xuyên hoạt động ở bên ngoài, cơ thể cường tráng, nước da ngăm đen, huống hồ tuổi tác giữa tôi và chú còn chênh lệch rất nhiều, rất dễ để nhận ra sự khác biệt. Tôi vừa cởi áo ra, tức thì, sắc mặt tên bán cá càng khó coi hơn.

“Vậy Tam Gia thật đang ở đâu?” Bà thím trung niên mặt mũi xanh mét, nói.

“Bây giờ Vương Bát Khâu đã huy động toàn bộ lực lượng, thế cái hang ổ của chúng bay có ai trông coi không?” Tiểu Hoa nói, “Tam Gia là người như thế nào, tụi bay không phải không biết: suốt mấy tháng nay tụi bay ra tay đến tuyệt tình như thế, chẳng lẽ ông ấy lại an tâm đến tìm tụi bay đòi sổ sách chắc?”

Đang nói, bỗng nhiên điện thoại tên bán cá đổ chuông. Gã lập tức cầm lên xem, hình như là có tin nhắn, sắc mặt gã từ tái nhợt lập tức đổi màu xanh lét. Gã nói với bà thím: “Con mẹ nó! Là thực! Bây giờ Tam Gia đang dẫn người đến cửa hàng của chúng ta! Đi mau!”

“Vậy bọn chúng…” Bà thím kia chỉ vào bọn tôi.

“Tam Gia không chết, giết chúng vô ích.” Tên bán cá giậm chân bình bịch, “Ta biết ngay là mọi chuyện không dễ dàng như thế mà!” Nói rồi, bọn chúng lập tức dẫn người xông ra ngoài.

Chẳng mấy chốc sau, chắc hẳn bọn chúng đã đụng độ Vương Bát Khâu ở hành lang, liền nghe thấy tiếng tên bán cá kêu ầm lên:

“Chúng ta bị lừa rồi! Tam Gia này là giả, Tam Gia thật đang ở trong cửa hàng của chúng ta!”

“Cái gì?” Vương Bát Khâu gào lên, “Thế là thế nào?”

“Tao đã nói lão cáo già đó không dễ xơi như vậy mà, chúng ta bị gài rồi!” Tên bán cá gần như là gầm lên, tiếng rít đó nghe the thé như tiếng thái giám vậy.

“Đi! Quay về!” Vương Bát Khâu quát lớn, rồi sau đó, tất cả bọn chúng lại lục tục chạy xuống.

Tiểu Hoa nhếch mép cười, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, liền nghe thấy tiếng nhốn nháo xa dần, mấy chiếc xe ô tô lại bắt đầu rồ máy.

Mãi cho đến khi những tiếng động đó đi xa rồi, tôi gần như tê liệt, ngã ngồi xuống đất, cảm thấy toàn thân đã toát đầy mồ hôi lạnh, bao nhiêu căng thẳng từ lúc ban nãy bây giờ mới thoát ra được khỏi lỗ chân lông.

Tiểu Hoa hình như cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta một tay xách tôi lên khỏi mặt đất, sau đó nói: “Thật nguy hiểm, chúng ta đi mau.”

“Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi hỏi.

“Loại mặt nạ này, đã có tấm thứ nhất thì có tấm thứ hai thôi.” Tiểu Hoa ra hiệu tôi đừng nói gì cả, tiếp tục giơ di động lên cho tôi xem: “Người nhà họ Giải bọn tớ, xưa nay làm việc luôn luôn chừa lại phương án dự phòng.”

“Tức là sao?” Tôi dùng khẩu hình để hỏi.

“Vừa đi vừa nói.” Cậu ta nói, “Sự việc vẫn còn nhiều nữa.” Tú Tú cười, đưa tôi ly trà cuối cùng. Tôi tu một hơi cạn sạch, rồi xốc tấm rèm lên, đi ra ngoài, nhanh chóng xuống cầu thang.

Người bên ngoài đã rời đi gần hết, chỉ còn lại một vài thủ hạ của mấy ông lớn khác. Tôi không để ý đến bất kỳ ai, cắm đầu đi thẳng ra xe, bỗng nhiên nhìn thấy trong đám người kia có một người đang đứng.

Đó là người phụ nữ của chú Ba kia. Cô ta đang đứng đằng sau đám người, lạnh lùng nhìn tôi.

Sau gáy tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không biết nên phản ứng như thế nào. Tôi nghĩ thầm, chắc không phải còn thêm một hiệp phụ nữa đấy chứ, nhưng rồi tôi thấy cô ta chỉ nhìn tôi một lúc rồi xoay người bỏ đi.

Tôi hít sâu một hơi, Tiểu Hoa đã đẩy tôi vào trong xe, để tôi ngồi vào trong.

Xe chạy. Qua kính cửa sổ, khi cái bóng của cô gái kia vừa vụt qua, tôi bỗng cảm thấy người này có thể sẽ là một phiền phức rất lớn đây. Nhưng tôi chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ thấy cơn mệt mỏi rũ rượi ập đến như nước triều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro