《Sa Hải 1》Chương 6: Ông Chủ Ngô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, đến giờ Lê Thốc vẫn không nói gì, cậu nhìn đường phố qua cửa kính, trong lòng nghĩ, mình có nên nhảy xuống xe rồi chạy trốn không?

Thế nhưng có thể chạy trốn đến chỗ nào đây? Đến chỗ mẹ? Không được, tuy mẹ vẫn quan tâm đến cậu nhưng bà đã có gia đình mới của mình, nơi đó không có chỗ cho cậu. Đến chỗ cha? Đoán chừng lại đang trong một chầu rượu.

Lúc này thì cậu mới thấm thía được cái gì gọi là không có nhà để về, nghĩ mà có chút buồn cười.

Thực sự thì không phải là không có nhà để về, mà là không muốn trở về để đối mặt với gia đình. Cậu bỗng nhiên nghĩ tới Trương Vi Vi, một buổi tối cậu đã từng thấy cô ấy khóc một mình ở sân tập của trường. Cô ấy ở trong kí túc xá, mẹ cô làm việc ở nước ngoài, cô ấy nhất định cũng chưa từng cảm nhận được cái gọi là ý nghĩa của gia đình. Đáng tiếc, ngay cả kí túc xá mình cũng không có, xét cho cùng bảm thân vẫn là không xứng với cô ấy.

Lương Loan rõ ràng bị điện giật cực kỳ đau, dọc đường vẫn không ngừng càu nhàu, cũng không quan tâm đến cậu. Tay Lê Thốc đặt trên tay nắm cửa xe, vài lần dừng đèn đỏ cậu đều muốn xuống xe, thế nhưng cuối cùng Lê Thốc vẫn buông tay. Bỗng nhiên cậu cảm thấy vô cùng đau xót, cậu nghĩ, nếu thực sự mình đi rồi không về, dường như đối với người khác đó cũng chẳng là chuyện đáng quan tâm.

"Sao cậu không nói gì?" Khi xe đi qua khu vực Thiên An Môn, Lương Loan mới hỏi cậu, "Bị tôi làm cho sợ ngu người luôn rồi à?"

"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Lê Thốc quay đầu lại, "Tôi không biết nên nói cái gì, rốt cuộc bọn họ là ai? Quan hệ giữa chị với bọn họ như thế nào, tại sao muốn bán tôi cho bọn họ?"

Lương Loan nhíu mày một cái, có phần không muốn trả lời, vì hiện tại nhìn lại sự việc, cô nghĩ chuyện đã phát triển rất phức tạp. Nhưng nhìn vẻ mặt Lê Thốc, cô biết nếu bây giờ không nói rõ chắc chắn cậu sẽ nghi ngờ, vả lại sau sự việc này cũng nên giải thích phân minh, cho nên ngẫm nghĩ giây lát cô ấy đáp: "Tôi cũng không biết nhiều, thân phận bọn họ rất đặc biệt, bọn họ cũng không phải xã hội đen, thế nhưng tính chất so với xã hội đen còn thần bí hơn."

"Vậy là cái gì? Chẳng lẽ là đặc công?"

"Không, những người này là dân trộm mộ."

"Dân trộm mộ?"

"Đúng vậy." Lương Loan gật đầu nói. Sau đó đem chuyện gặp được Vương Minh ngày hôm kia kể lại một lần.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Minh là khi đang trong ca trực đêm, lúc đó đã rạng sáng, đang lúc chán muốn chết, ngồi chơi zombie, sau đó liền thấy Vương Minh đi vào. Lúc ấy Vương Minh mặc một bộ Âu phục màu đen, vóc người thon dài, đây chính là kiểu người cô thích, cho nên cô thấy trước mắt sáng lên.

Lương Loan đặc biệt thích những người đẹp trai, Vương Minh tuy không được gọi là soái, nhưng trong lúc cư xử có một loại khí chất đặc biệt. Lúc này cô lại thấy được một người khác, người đó đi phía sau Vương Minh, Vương Minh gọi anh ta là ông chủ. Anh ta chỉ đi vào nhìn một lần rồi lập tức bước nhanh ra ngoài. Cô nghe được anh ta nói với Vương Minh: "Cậu đi xử lý, tôi không gặp người lạ." Sau đó liền rời đi.

Nhìn theo góc độ của Lương Loan, ông chủ của Vương Minh tuy còn trẻ tuổi nhưng giữa hai đầu lông mày luôn có một vẻ buồn mang mác mà người thường không có được. Nói tóm lại, cả hai người đó đều làm cho người ta cảm giác đặc biệt kỳ quái.

Sau đó Lương Loan mới biết là Vương Minh tới xử lý khối thi thể cảnh sát để ở đây. Xác chết kia đã giải phẫu xong nên cô dẫn Vương Minh tới phía dưới để cho anh ta ký tên, nhận thi thể đưa đi. Ngay lúc cô quyết định quay về phòng làm việc tiếp tục ca trực, Vương Minh đột nhiên gọi cô lại, nói ông chủ của hắn muốn nhờ cô giúp một chuyện, cô có thể đi ăn cơm cùng hắn vào ngày mai không?

Lương Loan nghĩ tới dáng vẻ của ông chủ hắn, lập tức đáp ứng. Người này có khí chất rất đặc biệt, làm cho cô nổi lên lòng hiếu kỳ chưa từng có.

Tuy nhiên cô cũng không nghĩ tới là ngày hôm sau ông chủ kia không đến, chỉ có Vương Minh đến. Hai người nói chuyện một lúc, Vương Minh nói cho cô một chuyện khiến cô hơi nghi ngờ.

"Hình trên lưng cậu hẳn là có lai lịch gì đó. Vương Minh nói, bọn họ là những công nhân đào đất, cũng chính là những kẻ trộm mộ. Đồ án trên lưng cậu, là ở ba tháng trước khi mấy người phụ tá của họ xuống ngôi mộ cổ đã khai quật được một quan tài mà có được. Thế nhưng không biết vì sao, tên phụ tá phụ trách gửi đồ án đến cho ông chủ của bọn họ ở đây bỗng nhiên mất tích. Bọn họ đã tìm suốt ba tháng nhưng kiểu gì cũng không được. Mãi cho đến lúc hắn chết bên cạnh cậu, đồng thời khắc lại hình kia lên lưng cậu."

"Trộm mộ? Có phải là mấy người trộm mộ trên TV nói không?" Lê Thốc hỏi.

Lương Loan gật đầu, tiếp tục nói: "Người ta nói ba tháng trước bọn họ đã trộm một ngôi mộ cổ rất đặc biệt, phát hiện ra một quan tài vô cùng kỳ quái. Lúc đó tin tức này đã bị ông chủ của bọ họ chặn lại hoàn toàn, việc trộm mộ cũng không tiếp tục nữa, thay vào đó để một trong những tên phụ tá đó chuyển tin tức đi. Tôi đoán rằng tên đàn em phụ trách tung tin muốn cầm tin tức uy hiếp, hoặc là, muốn bán tin tức này cho người khác, nhưng sau đó lại phát sinh chuyện gì đó, mới biến thành tình huống như hiện nay. Lúc đó tên đàn em này -- cũng chính là tên khắc đồ án sau lưng cậu -- trên người đã bị thương rất nặng, hắn biết mình sống không được bao lâu nên mới bắt cậu để khắc lại đồ án đó."

"Chị nói xem tại sao hắn phải khắc trên người tôi chứ? Hắn khắc trên mặt đất cũng vẫn được mà?" Lê Thốc nói, "Có là đồ ngốc cũng không ngốc đến mức đó chứ?"

"Tôi cũng không biết, hay là bởi vì trông cậu thanh tú non nớt, trước đây không phải có bộ phim nói Đức Quốc xã đặc biệt thích xăm lên người trẻ con sao?"

"Không thể nào." Lê Thốc nghĩ thấy kỳ lạ, trong ký ức khi người kia tập kích cậu, lúc đó mục đích của hắn hết sức rõ ràng. Bản thân bị tấn công chắc chắn không phải nguyên nhân là do đối phương ngu ngốc.

"Nếu biết Vương Minh là kẻ trộm mộ, tại sao chị lại không báo cảnh sát?" Lê Thốc suy nghĩ một chút, lòng nghĩ:《Chị mà sớm báo cảnh sát thì ngày hôm nay cũng không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.》

"Báo cảnh sát? Loại người này, dám đường hoàng nói những chuyện đó với tôi, nhất định là có cây cao bóng cả nên chẳng sợ gì. Hơn nữa làm sao tôi biết hắn nói thật hay giả, lỡ như hắn là kẻ lừa đảo thì sao? Hơn nữa trộm mộ là một nghề rất tàn khốc. Người này nhìn cũng không tệ, tôi nghĩ nên quan sát thêm một thời gian nữa, nếu chắc chắn mới báo cảnh sát. Mà tôi cũng có hứng thú với ông chủ hắn, nếu như tôi có thể gặp lại anh ta thì tốt."

"Bà chị, dù chị mê trai cũng đừng liên lụy đến tôi chứ." Lê Thốc nói, "Tiểu gia tôi hôm nay thiếu chút nữa bị đối tượng mê trai của chị giật điện."

"Ai biết hắn chỉ muốn lợi dụng tôi, tôi với hắn nói chuyện rất hợp." Lương Loan thở dài, đau đớn sau lưng làm cô cau đôi mày thanh tú, "Đàn ông, mẹ nó, ai cũng không đáng tin."

"Cả cái người như chị, mẹ nó, cũng không đáng tin đâu!" Lê Thốc kêu to với tài xế: "Bác ơi, đi tới đồn cảnh sát gần nhất, chúng tôi muốn báo cảnh sát, có kẻ trộm mộ đánh lén chúng tôi."

Tài xế quay đầu lại, liếc mắt nhìn bọn họ có chút khó hiểu, Lương Loan lập tức nói: "Chỉ là nói đùa thôi, bạn trai tôi thần kinh hơi có vấn đề."

"Nhỏ tuổi như thế mà yêu đương được sao? Lợi hại nha." Tài xế lẩm bẩm.

"Tại sao không báo cảnh sát?" Nghe Lương Loan gọi mình là bạn trai, Lê Thốc mềm lòng, nhẹ giọng hỏi.

"Nghe tôi nói, đám người này không phải dạng vừa đâu, tôi nhìn dáng vẻ của ông chủ hắn, tuyệt đối không phải là người bình thường. Hơn nữa rõ ràng họ có nhiều người, nếu tùy tiện báo cảnh sát sẽ làm lớn chuyện, bọn họ sẽ trả thù chúng ta, chúng ta sẽ trốn được đi đâu?" Lương Loan nói, "Cậu phải tin tưởng kinh nghiệm sống của lão nương tôi, thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, không phải chuyện gì cảnh sát cũng giải quyết được."

Lê Thốc há miệng nhưng không nói nổi, lòng nghĩ dù thế nào đi nữa cảnh sát vẫn tốt hơn mấy người mê giai.

Xe taxi tiếp tục đi, một lúc sau thì dừng lại, Lương Loan mang giày cao gót nên rất khó đi đường, Lê Thốc phải đỡ cô lảo đảo bước vào một tòa nhà trong tiểu khu. Lên đến tầng 14 là nhà Lương Loan. Bọn họ mở rộng cửa đi vào, trong nhà tối đen. Lê Thốc còn ngửi được một mùi hương đặc thù trong nhà con gái, không phải là mùi hương gì đặc biệt nhưng dễ làm người ta cảm thấy yên tâm.

"Chờ một chút, hơi lộn xộn, cậu đừng để ý." Lương Loan bật đèn trong phòng lên, Lê Thốc liền nhìn thấy bên trong phòng khách nội thất rất đơn giản, ngoại trừ ghế sofa thì không có thứ đồ gia dụng nào khác, ngược lại thì các loại quần áo và quần tất đen thì chỗ nào cũng thấy.

Lê Thốc nhíu mày một cái, lòng nghĩ nếu không phải cô nói trước thì cậu chắc chắn sẽ nghĩ ở đây vừa mới bị cướp tạt qua. Lê Thốc vừa định chế nhạo vài tiếng, bỗng nhiên Lương Loan kêu lên sợ hãi, cậu lập tức nhìn theo, từ lúc nào trên sofa lại có một người ngồi đó.

Người kia hình như đã ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu, cho đến khi đèn sáng mới mở mắt ra.

Đó là một người thanh niên chưa đến 30 tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc một bộ jacket màu nâu, đeo găng tay, bộ dạng nhàn nhã. Trước mặt người này có một ly cà phê, cũng không biết là tự mua ngoài hay là dùng đồ trong nhà của Lương Loan để pha. Người thanh niên chậm rãi nhìn bọn họ, dường như không hề cảm thấy ngạc nhiên.

"Bạn trai chị?" Lê Thốc hỏi, lòng nghĩ không xong rồi, mình chưa chuẩn bị đối mặt với tình huống này.

"Không phải, đây là ông chủ của Vương Minh." Lương Loan nói, "Tôi đã từng gặp anh ta một lần ở bệnh viện."

"Tôi tên là Ngô Tà." Người thanh niên đứng lên, châm một điếu thuốc, Lê Thốc phát hiện cùng một nhãn hiệu thuốc lá với Vương Minh, "Xin lỗi hai vị, người của tôi làm việc không tốt, mong hai người thứ lỗi. Tôi nghĩ, giữa chúng ta có chút hiểu lầm."

Lương Loan không khỏi run lên, bước lùi về sau. Lê Thốc trông thấy Lương Loan sợ hãi thì cũng lây theo, thoái lui mấy bước.

Vừa lùi lại, bọn họ nghe liền thấy có tiếng động sau lưng, sau đó cửa thang máy mở ra, tử trong đi ra mấy người đầu trâu mặt ngựa chặn đường họ.

"Tôi sẽ không làm hại hai người, chỉ là thủ hạ của tôi hơi nóng vội, cho nên mới phải dùng tới biện pháp này." Người thanh niên xưng là Ngô Tà tiến tới chỗ Lê Thốc, "Cho tôi thời gian năm phút, tôi chỉ cần nhìn sau lưng vị tiểu huynh đệ đây, sau năm phút chúng tôi sẽ rời đi."

"Tôi có ảnh chụp." Lương Loan nói, "Các người cầm ảnh chụp rồi đi đi." Cô run run mang tập hồ sơ trong túi ra.

"Thứ ảnh chụp này, chúng tôi có thể lấy nó bất cứ lúc nào, thứ tôi muốn xem, là đồ hình thật, hình dạng của nó trên da người."

"Có liên quan gì sao?" Lê Thốc hỏi

Ngô Tà gật đầu: "Đương nhiên có liên quan, cậu để tôi xem là đúng rồi, sau này tôi cũng không làm khó hai người." Nói xong liền hút một hơi thuốc, "Chúng tôi phải lập tức đến sa mạc Ba Đan Cát Lâm, vì vậy, mời nhanh tay một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro