《Sa Hải 2》Chương 2: Điện Thọai Di Động Và Kiện Hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, Lê Thốc xuất viện, quay về trường tiếp tục đi học.

Khi bước vào cửa lớn của trường, cậu đã nghĩ thầm:《Trong thế giới này, coi như đã tham gia vào những việc mà những vị giáo viên kia cả đời cũng không thể trải nghuệm được, nhưng bản thân ở độ tuổi này vẫn không thoát được lòng bàn tay của những giáo viên đó.》

Cậu đi theo dòng người trong, mọi người mặc đồng phục học sinh giống hệt nhau, song Lê Thốc đi giữa đám người ấy, lại bắt đầu cảm thấy mình khác biệt.

Muốn bùng cháy! Lê Thốc nhìn những người xung quanh, trong lòng yên lặng nhớ lại:《Lão tử có thể bị một đám người bắt cóc, trong sa mạc trải qua hành trình tôi luyện cực hạn, bây giờ lại phải mặc đồng phục. Mẹ nó chứ! Đáng tiếc việc trong sa mạc lão tử không dám ba hoa nhiều lời, không thì, lão tử đã sáng nhất cái trường này rồi.》

Đi đến phòng học, nhìn nhìn cái bóng phản chiếu trên cửa thủy tinh, cậu dường như cảm thấy bóng của mình hơi nhuốm chút tang thương. Quả nhiên không giống với bạn học cùng khối, khiến lòng cậu tự cảm thấy có phần ưu việt. Tuy nhiên những cảm giác này, khi cậu ngồi xuống chỗ ngồi cũ của mình, lập tức mất sạch.

Cậu nhìn thấy chỗ ngồi của cậu xuất hiện đầy thứ linh tinh. Mở ngăn kéo ra, bên trong toàn rác rưởi, vỏ chuối mốc meo, giấy vo, còn có rất nhiều giấy vệ sinh kỳ quái.

Cậu đem toàn bộ mấy thứ rác thải kia quăng sạch, đột nhiên phát hiện, cả lớp chẳng ai để ý đến việc cậu đã đi học lại, đám học sinh tụm năm tụm ba tám chuyện, giống như cậu không tồn tại vậy.

Mẹ nó, không phải mấy đứa ấy nên vây quanh bàn cậu hỏi cậu về những chuyện truyền kỳ của cậu sao, cậu thầm nhủ. Như vậy cậu có thể buồn bã lắc đầu, giả bộ nói cho bọn nó biết "Tao không thể nói", kích thích tính tò mò của bọn nó. Nói không chừng lúc tan học sẽ có bạn học nữ về nhà cùng đường với cậu, xin cậu: "Cậu lén nói cho mình tớ biết thôi." Sau đó cậu có thể đứng ở ven đường, hoặc trên sân thể dục, đón ánh tà dương, giống tư thế của mấy vị giang hồ du hiệp, đem chuyện cũ nói ra. Sau đó, sau đó có thể....

Không có sau đó, đừng nói là bạn học nữ, coi như trước kia cậu có một đám bạn, giờ cũng không chú ý tới việc cậu đã đi học. Chẳng lẽ còn muốn cậu chạy qua trình diện hay sao?

Lê Thốc không cam lòng, quyết định vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Cậu yên lặng ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi người khác phát hiện ra cậu, cậu hy vọng nghe tiếng người nào đó hét lên bất ngờ: "Ố! Mày xuất viện rồi hả."

Tiết bốn của buổi sáng trôi qua, vẫn không ai phát hiện ra cậu, thậm chí đến thầy cô cũng có vẻ như cũng không phát hiện. Mãi đến khi ăn cơm trưa, Tô Vạn ngồi trước cậu mới xoay đầu lại. Đám học sinh trong phòng học đều đã đi ra ngoài hết, Tô Vạn hờ hững nhìn cậu, cậu cũng nhìn Tô Vạn. Hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Lúc này Lê Thốc mới thấy bất hợp lý, không phải người khác không nhìn thấy cậu, mà là người ta không muốn nói chuyện với cậu.

"Gì vậy?" Hai người nhìn nhau thật lâu, Lê Thốc hỏi.

"Trả tiền đây." Tô Vạn đáp.

Lê Thốc bây giờ mới chợt nhớ, mình có mượn Tô Vạn một số tiền. Sờ sờ cái túi rống tuếch, hiện tại cậu làm gì có đồng nào. Cậu nhìn Tô Vạn, nghĩ xem giải thích thể nào mới phải, những nghĩ một hồi lại thấy tức:《Tên thối tha, tao đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy, làm bạn bè với nhau, mày thấy tao liền đòi tiền. Dù là muốn tao trả tiền thật đi chăng nữa, cũng nên hỏi thăm chút đi chứ.》

"Mai tao trả!" Lê Thốc tức giận nói.

Tô Vạn tiếp tục nhìn cậu, một lúc sau, hỏi "Bệnh này khỏi chưa, không lây chứ?"

Lê Thốc nhìn cậu: "Bệnh gì? Lây cái gì?"《Mình không phải bị cướp rồi bị thương sao? Sao lại biến thành bị bệnh? Còn lây bệnh nữa?》

Tô Vạn nói: "Chủ nhiệm lớp mình nói mày bị bệnh phổi, còn lây nữa, mày phải tạm nghỉ học vài tuần."

"Mụ nội nó, lão tử đây bị ngoại thương, không phải mắc bệnh!" Lê Thốc đột nhiên hiểu được tại sao không ai để ý đến cậu, dường như nhảy dựng cả lên. Chính cậu bị bắt cóc sau đó được cứu vớt là như trong truyền thuyết, không ai sùng bái thì thôi đi, tất cả chỉ cho là cậu bị bệnh truyền nhiễm.

Trong lớp bấy giờ còn vài người, Lê Thốc buồn bực, đá mấy cái vào chân bàn cho đỡ tức, lại quay đầu nhìn Tô Vạn.

Tô Vạn cầm hộp cơm hỏi cậu: "Thật không phải bệnh truyền nhiễm?"

"Hỏi nữa thì tuyệt giao đi!" Lê Thốc chỉ vào mặt cậu, nghĩ nghĩ, liền kéo áo sơ mi của mình lên, cho cậu nhìn vết thương sau lưng. Đến khi cậu quay người lại thì Tô Vạn đã há miệng nhìn cậu, rõ ràng sau lưng cậu toàn sẹo là sẹo.

"Mày bị làm sao vậy?"

"Nói ra dài dòng lắm." Lê Thốc trả lời, "Đến sân thể dục ăn cơm trưa đi, tao kể cho mày nghe."

Dưới bóng râm ở sân thể dục, hai người ngồi ăn cơm, Lê Thốc đem toàn bộ những chuyện mình đã trải thuật lại cho Tô Vạn nghe.

Tô Vạn nghe xong rất sửng sốt, chờ Lê Thốc dứt lời, mới hỏi: "Đầu của mày cũng bị thương đúng không, trong sa mạc làm sao có thể có những thứ đó?"

Lê Thốc lấy di động trong cặp ra cho Tô Vạn xem, trên màn hình chỉ có một dãy số. Tô Vạn xem xét một lúc, lại thấy Lê Thốc cũng không phải dạng lấy việc nói bậy bạ dọa người làm chuyện tiếu lâm, nhưng cậu thực sự có phần không tiếp thu kịp.

"Vậy sau đó mày có gọi cho số này không?" Tô Vạn hỏi "Người đã cứu về chưa?"

"Tao không dám gọi, nói thật ra, tao cũng muốn biết phía bên kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tao cảm thấy, nếu như mình còn dính líu tới bọn họ, nhất định sẽ gặp chuyện không hay ho gì." Lê Thốc nói, "Hơn nữa, đối phương cũng nói, dãy số này tao không gọi tiếp được nữa."

Tô Vạn nói: "Cũng đúng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng mà tao thật hâm mộ mày, xảy ra chuyện như vậy, cha mày nhất định không trách mày nữa."

Lê Thốc nhớ tới cha mình, hình như cậu cũng chưa từng đem chuyện này ra trao đổi gì với ông ấy, lạ là cha cũng không hỏi gì, nhưng thái độ đối với cậu đã không còn tồi tệ như trước.

Cậu cảm thấy, ít nhất bản thân trước tiên phải thoát khỏi sự kiện kia, chôn chặt nó trong quá khứ. Nhưng sau này năm tháng còn dài, cha nhất định không dung túng cho cậu tiếp tục làm chuyện xằng bậy.

Tô Vạn nghịch điện thoại, hình như đang suy tư điều gì, Lê Thốc hỏi: "Mày đang nghĩ cái gì thế?"

"Tao nghĩ là mày khi nào thì trả tiền cho tao. Tao cảm thấy xác suất mày trả được không lớn lắm, nếu không mày cho tao cái điện thoại này, thanh toán sạch sẽ, nợ nần chấm dứt."

Lê Thốc ngay lập tức giựt phăng cái điện thoại: "Mày nằm mơ đi!"

"Vậy mày nói đi làm sao mày trả tiền cho tao, ngay cả cơm mày đang ăn cũng là tao mời."

"Di động này cùng tao trải qua nguy hiểm, đời này tao nghĩ sẽ không còn cơ hội trải qua chuyện như thế nữa. Ai muốn tao cũng không cho, tao thà rằng giúp mày làm bài tập một học kỳ, còn không thì về rửa xe cho ba mày cũng được."

Tô Vạn thở dài, tự nhủ: "Mày nói đó là chuyện kích thích nhất, mạo hiểm nhất trong đời mày à?"

"Đúng vậy, tuy rằng mày nhiều tiền hơn tao, nhưng, người bình thường không chắc gặp được chuyện này, mày cứ ở đó mà hâm mộ, ghen tị, tiếc hận đi." Lê Thốc nói, nội tâm cậu có phần sảng khoái lắm, nhưng so với lúc trước cậu dự đoán thì lại ít hơn nhiều, có lẽ quan hệ giữa cậu và Tô Vạn quá tốt, khoe với Tô Vạn không có cảm giác thành tựu gì lớn lao.

Con người mà, đối tượng muốn khoe khoang luôn là kẻ đã từng khinh thường mình, khoe với đứa bạn thân của mình thực chất cũng không vui vẻ bao nhiêu. Tô Vạn thở dài, cười cười.

Lê Thốc cảm thấy mặt thằng bạn rất kỳ quái, hỏi: "Mày giả bộ buồn bã làm gì, ở đây cũng không có người ngoài."

Tô Vạn sờ sờ túi quần, móc di động ra đưa cho Lê Thốc.

Lê Thốc cầm lấy, nhìn vào kiểu dáng điện thoại, so sánh với cái của mình, không ngờ là giống nhau như đúc, sau lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh. Cậu mở điện thoại Tô Vạn ra, phát hiện trong danh bạ cũng chỉ có một số điện thoại, cùng số trong danh bạ điện thoại mình hoàn toàn không khác một số.

"Đây là sao?" Lê Thốc hỏi.

"Tao cũng không biết, buổi chiều trốn tiết, mày qua nhà tao đi." Tô Vạn nói, "Tao còn có thứ đáng sợ hơn cho mày xem."

"Trốn tiết? Đây là ngày đầu tiên đi học lại của tao." Lê Thốc nói, "Dù tao không thích đi học lắm, nhưng mà sáng giờ đến ghế còn chưa ấm mà."

"Mày không cần lo, giờ mà mày biến mất cũng không ai rảnh để ý, bọn họ sẽ nghĩ mày đã đi bệnh viện tái khám thôi." Tô Vạn nói.

Lê Thốc nghĩ nghĩ, cũng đúng. Cậu nhìn di động trong tay, mắng một tiếng, liền nói: "Đi, nhưng mà không cần chờ đến tận nhà mày mới nói, lên xe buýt nói nhỏ cho tao nghe cũng được."

Hai người dọn dẹp hộp cơm xong rồi về phòng thu dọn cặp sách, giữa trưa trường đóng cửa, hai người đi vào cửa sau của sân vận động, sau đó trèo tường trốn ra ngoài, chỗ dó có một lỗ thủng bí mật mà cả trường đều biết, có thể dễ dàng bò ra ngoài. Phía ngoài chính là đường cái, hai người mặc đồng phục học sinh, đi qua đường cũng bị vài người nhìn. Kinh nghiệm trốn học của Lê Thốc rất phong phú, lập tức cởi đồng phục nhét vào trong cặp, Tô Vạn làm theo.

Hai người bọn họ sợ bị người ta thấy rồi tra hỏi, nên không dám đứng ở trước cổng trường học lên xe công cộng, đi bộ qua một trạm khác rồi mới lên xe, Lê Thốc lập tức thúc giục Tô Vạn: "Nói mau nói mau."

Tô Vạn nói: "Thứ này không phải của tao, là của mày."

"Của tao?"

"Ừ, mày không phải mất tích rồi sao? Thư và tạp chí của mày ở trường đều do tao nhận giúp mày." Tô Vạn nói, "Thứ này nằm trong bưu kiện gửi cho mày."

"Ơ?" Lê Thốc càng không hiểu gì, "Nhưng mà, tên mù kia đưa cho tao một cái rồi. Hơn nữa, mày tự dưng lại mở bưu kiện của tao."

"Không phải tao cố ý mở, mà là bởi vì bên trong có tiếng gì đó." Tô Vạn nói.

"Sau đó thì sao?"

"Tao mở bưu kiện ra, tiếp theo liền nhìn thấy cái di động này đang reo, tao bắt máy." Tô Vạn nói, "Đối phương là một người phụ nữ, cô ta nói mình là bạn của mày, có thứ cần gửi cho mày. Nhưng gửi đến nhà mày thế nào cũng bị trả về, cô ta hỏi tao có thể đưa cho cô một địa chỉ cố định. Tao nghĩ, gửi tới trường học thì rất phiền toái, thôi thì cứ gửi đến nhà tao, vì thế tao đưa địa chỉ nhà mình cho cô ta."

"Chuyện đó xảy ra lúc nào?"

"Sau khi mày đi một tuần tao nhận được điện thoại." Tô Vạn lau mặt, "Mày có biết tao cho mày vay tiền không phải ít, tao còn trông cậy vào số tiền đó để mua thẻ game. Mà tao lại không gặp được mày, có gì thế chấp cũng tạm được."

"Tao biết rồi. Sau đó thì sao? Mày nói tiếp đi!" Lê Thốc nói.

"Sau đó thì điên luôn." Tô Vạn nói, "Trong thời gian mày đi vắng, mỗi ngày tao đều nhận được bưu kiện bọn họ gửi, mãi cho đến hôm qua mới ngừng lại, phòng của tao cũng bị chất đầy rồi."

"Bọn họ gửi tới thứ gì?"

"A, mấy thứ đó thật đáng sợ." Tô Vạn nói, nhưng lúc nói đến đó, biểu cảm cũng không sợ hãi gì lắm, mà là hưng phấn vô cùng "Nhưng mà, cũng quá kích thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro