Chương 41: Thần Hồn Nát Thần Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Thốc sờ mặt, trong đầu tràn ngập các loại tưởng tượng như trong tiểu thuyết huyền bí, úng quan màu đen nhất định không tầm thường, nếu không thì bọn họ đã không phải thiên tân vạn khổ để mang lên, mà dùng tiền xu để kê chum lên có phải là một nghi thức gì đó hay không? Mình vừa đụng đổ cái chum, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nó thử đem đồng xu đặt về vị trí cũ nhưng sức lực của nó hiển nhiên không làm được, đành phải lùi về phía sau. Lùi sát đến vách tường bên cạnh, nó chống lên tường để bò lên xe lăn.

Sức lực cũng đã khôi phục một phần, nó từ từ nhổm lên, đầu gối lại truyền đến đau nhức, đến khi nó ngồi vững thì bỗng nhiên tiếng móng vuốt cào tường kia lại vang lên.

Nó hơi sửng sốt, bỗng nhiên ý thức được có gì không đúng.

Ngô Tà đã nói với nó, lần đầu tiên anh ta bắt liên lạc với nó sẽ thông qua cổ mộ làm trung gian. Chẳng lẽ là thông qua cái này?

Lẽ nào Ngô Tà ở trong cái chum này?

Lê Thốc hít sâu một hơi, trong cái chum này chắc chắn là có cái gì đang cào vào lòng chum, đây nhất định là hành động của vật sống. Nhưng mà quan tài sao có thể có vật còn sống, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy, điều này không có khả năng, chẳng lẽ là Ngô Tà tự nhốt mình bên trong, muốn liên lạc với mình, kết quả là chính anh ta bị mắc kẹt.

Tuy nó nghĩ ông chủ Ngô sẽ không làm chuyện quái đản như vậy, nhưng đây quả thực là phù hợp với phương thức liên lạc mà Ngô Tà từng nói.

Nó suy nghĩ một chút, lại nhìn trên bàn, trong nhà nghỉ có quyển hướng dẫn khá lớn, nó cầm lên, đập đập vào úng quan.

Cuốn sách dày đập lên úng quan, phát ra một tiếng “bạch”

Lê Thốc kêu một tiếng: “Ông chủ Ngô, anh có ở bên trong không?”

Không có động tĩnh, nó đợi một lúc, vẫn là không có động tĩnh.

Chẳng lẽ hiệu quả cách âm của úng quan tốt đến thế?

Cũng có thể, hình như trong giờ vật lý ở trường nó đã từng học điều này. Phải dùng vật cứng rắn hơn để đập thì cái úng quan này sẽ phát ra tiếng như một cái chuông.

Nó tháo móc khoá thắt lưng mình xuống, đập tới, lần này âm thanh rất vang, “Keng” một tiếng, toàn bộ cái chum đều chấn động.

“07 07, tôi là 70, nhận ra hay không?” Lê Thốc nhẹ giọng kêu lên: “Dục cùng thiên lý nhãn, bảo tháp trấn hà yêu.” (parody: Alô, chim cắt gọi đại bàng, nghe rõ trả lời 😀 )

Vẫn không có động tĩnh.

Lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác của mình?

Lê Thốc cẩn thận nhớ lại tiếng móng tay cào vừa rồi, chẳng lẽ là tiếng đồng tiền ma sát với đáy chum làm mình nghe lầm?

Nó đẩy xe lăn lùi về sau, lùi đến tủ quần áo thì đưa tay kéo một cái mắc áo xuống, sau đó buộc mắc áo vào một cái gậy.

Cây gậy to bằng một cánh tay, nó đưa qua , dùng gậy di chuyển úng quan, đẩy một chút, cái chum này rất nặng, không nhúc nhích chút nào. Nó lại dùng sức đẩy lần nữa, hi vọng có thể nghe lại tiếng móng tay cào cào.

Lần đẩy này lại phá vỡ nốt sự thăng bằng mỏng manh của mấy đống tiền xu còn lại, chum lại nghiêng hơn chút nữa, đống tiền bên dưới sụp xuống toàn bộ, chum nặng nề đập xuống sàn nhà. Nó sửng sốt, gần như là đồng thời, trong chum bắt đầu truyền ra vô số tiếng móng vuốt cào vào lòng chum, nghe thấy làm người ta sởn gai ốc.

Tay nó tuột khỏi cây gậy, bắt đầu liều chết lùi về sau, xe lăn va đụng khắp nơi tới cạnh cửa, đâm liên tục vào cánh cửa.

Năm, sáu phút sau, tiếng động trong úng quan ngày càng lớn, Lê Thốc bắt đầu sợ phát điên, lúc này, cửa rốt cục cũng mở ra, tên buôn xách theo một túi bánh bao, đứng ngay sau nó, trong tay còn cầm bánh quẩy cắn dở, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Trong úng quan có vật sống!” Lê Thốc nói không ra hơi.

“Cái gì?” Tên buôn đưa bánh bao cho Lê Thốc, đi tới thấy úng quan đã đổ xuống đất, mắng: “Cậu có thể đừng táy máy không?”

“Bên trong có thứ gì còn sống!” Lê Thốc kêu to lên, nó không hiểu tại sao hắn còn có thể bình tĩnh như vậy.

“Đương nhiên là có vật sống, không thì mang nó về làm gì. Đây là chum đựng cua.” Hắn đi tới cố sức lật chum lên, dọn dẹp xung quanh, sau đó đá mấy đồng tiền đi, “Bên trong có cua. Thực đơn của tôi có thể làm được đến 20 món.”

“Cái chum này dùng để nuôi cua?” Lê Thốc thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sao lại giống úng quan đến vậy.

“Dĩ nhiên không phải, đây là một cái quan tài, cậu thấy đường nối không?” Thương nhân dùng ngón tay cố sức ấn xuống một cái, chất dính ở đường nối trên chum bắt đầu rơi xuống. “Đường nối giữa hai chum này làm không tốt, xuất hiện lỗ hổng, bị nước bùn trát vào. Cái úng quan này chất lượng kém, khi hoá vàng mã thì lửa chưa đủ độ, hai cái úng quan không khớp được vào nhau, trong ao lại nuôi cua, ấu trùng cua chui vào từ lỗ hổng, lớn lên ở bên trong nên không ra khỏi chum được. Có không ít đâu.”

Sự thật thì ra chỉ đơn giản như vậy…

“Vậy mang cái chum này về làm gì?” Lê Thốc nói có chút sợ hãi, trong lòng nó có một dự cảm không tốt.

“Đương nhiên là để ăn.” Tên buôn nói.

“Vậy tại sao phải kê nó trên đống tiền xu, “Lê Thốc chỉ chỉ mặt đất, “Như vậy ăn sẽ ngon hơn à?”

“Lúc mở cậu sẽ biết.” Tên buôn chỉ bánh bao trên đầu gối nó: “Mua bánh cho cậu, mau ăn đi.”

Lúc này những người khác cũng đã trở về, trên lưng “tiểu tử” khuân rất nhiều dụng cụ, đắp đống xuống giường, hỏi có chuyện gì xảy ra. Tên buôn nói lại chuyện vừa rồi, mấy người kia nghe xong liền rống lên cười.

Lê Thốc có chút tức giận, biểu hiện vừa rồi của mình quả thực có chút hèn, nhưng mà thật sự trong lòng nó có một sự bất an không nói nên lời. Nó vừa ăn bánh bao vừa nghĩ lúc bọn họ ăn cua mình có nên ăn hay không. Lại suy nghĩ đống tiền rốt cục để làm gì.

Không gặp lại mấy người trộm mộ kia, không biết họ đã đi đâu, sau khi ăn sáng xong, bọn họ bắt đầu kiểm kê tang vật.

Đều là lượng lớn vàng bạc châu báu, vết bẩn bên trên cũng chưa được làm sạch hoàn toàn. Bọn họ bắt đầu phân loại. Tên buôn vừa huýt sáo vừa dùng máy tính tính toán giá trị.

Lê Thốc thấy chán chết nên đi xem ti vi, bọn họ xử lý đến tận trưa, tên buôn nói với thủ lĩnh: “Vào khoảng 200 vạn, vài thanh phỉ thuý có lỗ, màu sắc lại kỳ lạ, tôi đoán chừng không thể nâng giá hơn nữa, tối đa là 300 vạn, tôi nghĩ báo cáo lên 200 vạn là được, nếu có nhiều hơn thì chúng ta có thể mua thêm trang bị để cải thiện chút.”

Thủ lĩnh nhìn danh sách, rất dứt khoát ký tên lên, những người này bắt đầu cẩn thận nhìn chi tiết các vật bồi táng. Tên buôn đi gọi điện thoại, hẹn khác hàng của mình.

Việc này làm Lê Thốc thấy thú vị, nó tới gần hỏi xem có thể giúp được gì không, thủ lĩnh nói: “Không, cậu không có năng lực tìm ra chi tiết trên những thứ này, việc đó cần phải có kinh nghiệm, cậu có thể giúp một tay đem những thứ chúng tôi loại ra đi bán.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro