Chương 43: Kế Hoạch Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Vạn giống như đang đính kim cương giả, đem từng cái vỏ bọ cánh cứng dán lên người Hắc Nhãn Kính, keo cao su không dùng để dính da nên dán lên khá là khó khăn, dán trên quần áo thì còn dễ, phiền toái nhất chính là ở các khớp xương, khi khớp hoạt động, da kéo căng ra, bọ dính vào đều rơi xuống hết.

Tô Vạn bảo Hắc Nhãn Kính, nếu dùng keo cao su mà vẫn không dính được thì nó chỉ còn cách dùng dịch thể của mình để dính mất. Hắc Nhãn Kính cười ha hả, không biết có cảm tưởng gì.

Vất vả lắm mới dính xong toàn bộ, Tô Vạn liền lấy ra con rắn chết thối đã cắt thành hạt lựu, vừa ngửi thấy mùi liền có cảm giác cực kỳ kinh tởm với bất kỳ loại thủy sản nào.

Thứ này mà không bọc nylon thì quá nguy hiểm, khả năng vừa lộ ra đã dẫn đầy bọ đến, Hắc Nhãn Kính cầm thứ này đi vào đường ống, bắt đầu rải “thịt băm” dọc đường.

Công việc này lúc đầu Tô Vạn nói để nó làm, nhưng Hắc Nhãn Kính không đồng ý, đề nghị này rất kịp thời, bây giờ hắn vẫn còn chút thể lực, Tô Vạn không cần mạo hiểm.

Tô Vạn tạm biệt hắn, nó biết khi Hắc Nhãn Kính vừa đi, kế hoạch sẽ bắt đầu. Khức giác của bọn chúng rất nhạy, Hắc Nhãn Kính sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

Nó lùi vào một góc, cảm giác xung quanh lại không còn ai, nó bắt đầu run lẩy bẩy.

Trong lòng nó hơi hối hận vì đã tự đặt bản thân vào tình huống này, nhưng nó biết mình không thể không làm vậy, bằng không chính mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Nó tin tưởng Hắc Nhãn Kính sẽ trở lại, chỉ cần hắn còn sống.

Vì kế hoạch của nó, có thể sẽ làm rất nhiều người chết, tuy Hắc Nhãn Kính nói bọn họ có chết cũng chưa hết tội, hơn nữa nếu bọn họ bắt được nó thì họ tuyệt đối không tha cho nó, nhưng trong lòng Tô Vạn vẫn rất khó chịu, nó luôn nghĩ đến người nhà của bọn họ sẽ ra sao.

Chuyện đó giống như không thể tìm được một lối thoát trong cơn ác mộng.

Tô Vạn gục đầu xuống đầu gối, nó biết sau khi sự sợ hãi của mình biến mất, nó sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại, còn bây giờ nó cứ việc tha hồ sợ hãi, tha hồ phát tiết cảm xúc của mình.

Hai giờ sau, nó khóc, nó phát hiện đến tận lúc này, sự sợ hãi vẫn không có cách nào biến mất, trái lại sự yên tĩnh bốn phía càng làm sự sợ hãi trở nên rõ ràng hơn.

Nó nhìn đồng hồ trên tay, lấy cục pin dự phòng ra lắp vào, sau đó nhấn vài cái, đồng hồ lại khôi phục công năng. Nó mở chế độ đếm bước chân, đặt nhắc nhở ở một bước chân, sau đó dùng một đồng xu đặt ở cửa ra.

Xong xuôi nó cẩn thận lùi ra sau, dựa vào tường bên cạnh đống than hồng.

Như vậy, chỉ cần có người vừa bước đến hoặt gây ra tiếng động lớn, tới gần nó, chức năng đếm bước chân sẽ cảm ứng được, rung lên, cùng lúc đồng hồ báo thức sẽ kêu lên.

Nó nhắm mắt lại, đêm dài dằng dặc không biết phải làm gì, cho dù lòng đầy sợ hãi và những ý nghĩ đáng sợ, nó vẫn dựa theo kế hoạch của mình, trước tiên phải ngủ một giấc thật dài.

Tô Vạn mơ thấy rất nhiều hình ảnh, nó mơ mình đi học muộn, mơ phòng học biến thành một đường ống tối tăm, tất cả bạn học đang ngồi thành hàng trong đường ống, cô giáo đang giảng bài ở đầu cuối, nó không nhìn thấy mặt cô giáo, chỉ nghe tiếng giảng bài hòa lẫn với những âm thanh quái dị xung quanh từng đợt từng đợt truyền tới.

Nó cũng mơ thấy Hắc Nhãn Kính đã trở về, nhưng là bóng ma hắn trở về, hắn nói với nó, kế hoạch thất bại, hắn vĩnh viễn không thể tới cứu nó.

Nó còn mơ thấy Lê Thốc và Dương Hảo, ba người đi trên con phố ở Bắc Kinh trong một đêm hè, ăn chuối sấy, nhìn người đến người đi. Những người đó dường như rất vui vẻ, nhưng Tô Vạn có thể nghe ra từ những tiếng ồn ào này những âm thanh khác nhau, bọn nó cảm nhận được, bọn họ nói về tương lai mình sẽ như thế nào, uống bia, nghe ông chủ bảo bọn họ uống ít thôi. Trong đêm hè mát mẻ có pháo hoa và hương rượu, bọn nó sẽ tưởng tượng ở một nơi xa, có cô gái mình yêu, mình luôn nhớ nhung nhưng không bao giờ chạm tới.

Rất nhiều ảo cảnh đan vào nhau, Tô Vạn cau mày, cắn chặt răng, ngủ rất khổ sở.

Lúc tỉnh lại, nó phát hiện mình vừa khóc trong mơ.

Chỉ khi có một mình, nó mới có thể chảy nước mắt, vĩnh viễn những gì nó làm đều có sự chuẩn bị tốt nhất, mọi người đều nghĩ cả cuộc đời của nó cha nó cũng đã chuẩn bị xong cho nó, nó là một kẻ luôn sống dễ dàng vui sướng trên thế giới này.

Chỉ có mình nó biết, khi nó kết bạn với Lê Thốc và Dương Hảo, bỏ qua những mối bạn bè hợp tác của cha nó. Nó lựa chọn ở cùng bạn bè của mình, không dùng tiền tài để theo đuổi cô gái mình thích, không dùng tiền đi mua tình cảm. Nó vẫn đang tích góp từng tí một, đợi cơ hội tự quyết định cuộc sống của bản thân.

Nó biết ơn cha mẹ đã cho nó một cuộc sống có thể vô lo vô nghĩ, nhưng nó phải có cuộc sống của riêng mình, cách nó chọn không phải là chống đối, chỉ trích sự can thiệp của cha mẹ mà là yên lặng chuẩn bị tất cả, nó tin rằng, một ngày nào đó, khi nó mang tất cả sự chuẩn bị của mình ra cho cha mẹ xem, họ sẽ giật mình rồi mỉm cười gật đầu với nó.

Khi trở thành bạn bè với Lê Thốc, Dương Hảo, nó đã học được rất nhiều thứ, bài học lớn nhất là, trước đây nó từng oán trách cuộc sống bình lặng, sau này, một cuộc sống ổn định như vậy khó có được đến dường nào.

Nó là một đứa trẻ lớn lên dưới quyền uy của cha mẹ, khác nhau rất lớn với Lê Thốc, Dương Hảo bị số mệnh ép buộc. Trời biết nó phải thay đổi nhiều thế nào mới có thể trở thành bạn bè với họ, hơn nữa là bạn bè thực sự.

Tuy nhiên trong lúc này, tình hình đã ngoài phạm vi nó có thể kiểm soát, thói quen đùa giỡn của nó cũng không thể thay đổi được cái gì.

Con người tới một lúc nào đó, bất luận là hạng người gì cũng đều nhỏ bé như nhau, cho dù là như vậy, nó vẫn cảm giác mình sẽ đối mặt chính diện với tất cả.

Chức năng đếm bước của đồng hồ không phát ra cảnh cáo, nơi này theo lời Hắc Nhãn Kính vẫn còn tương đối an toàn. Nó tỉnh dậy, chuẩn bị tắt chức năng này đi.

Nó thổi than hồng sáng lên, đi tới bên cạnh cửa vào, thận trọng nhấn tắt bộ đếm bước, vừa lúc đặt tay lên dây đồng hồ, nó phát hiện đường ống phía dưới lối vào hình như hơi khác lúc trước.

Nó không dám chiếu sáng, chỉ cúi người xuống nghe, nó nghe được tiếng nước, nó xem bộ đo độ ẩm không khí, dùng một cục than ném xuống dưới đường ống.

Cục than tắt ngấm trong nháy mắt, cùng lúc đó nó thấy dòng nước dưới đáy ống bắt đầu chảy rất xiết.

Trời mưa. Nó xoa mũi, thầm nghĩ hỏng bét, nếu vận khí của Hắc Nhãn Kính không tốt, nhất định sẽ gặp tai ương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro