Chương 8: Lê Thốc Hoang Mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[“Gọi là Ngô Tà đi, lấy tên đồng âm, hy vọng nó ngây thơ, sạch sẽ.” Ngô Lão Cẩu nhìn đứa cháu trai trong tã lót, nước mắt người già rơi xuống, dường như đã thấy trước số phận tương lai của đứa bé này. Ngô Tà vẫn cho là “vô tà” là một loại kỳ vọng của ông nội hắn, muốn hắn thoát khỏi số mệnh. Khi hắn thật sự hiểu hàm ý của “vô tà”, hàn ý thấu triệt tận xương, hắn tuyệt vọng gào khóc trước bia mộ ông nội, chưa từng có cảm giác bất lực và thê lương đến thế.]

***

Yên lặng, yên lặng vô cùng, yên lặng đến mức mọi âm thanh không nên nghe được cũng trở nên hết sức rõ ràng.

Những người này cũng không nói chuyện sao? Lê Thốc nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm đánh giá. Sau khi trao đổi qua loa với nó, những người này đập tắt thiết bị chiếu sáng của chính mình, xung quanh nó chìm vào yên lặng, ẩn trong bóng tối. Nó không nghe được âm thanh hô hấp, không nghe được nhịp tim, không nghe được một chút xao động nào.

REPORT THIS AD

Những người này giống như được điều khiển bằng máy móc. Nếu không phải nó biết chắc chắn rằng bọn họ sẽ không rời khỏi nơi này, thì Lê Thốc cũng không rõ đám người này có còn ở xung quanh hay không.

Tất cả miệng vết thương trên người nó đều đã được xử lí, làn da bị ăn mòn đã được khử trùng và băng bó. Chân bị thương sưng vù, bị cắt vài lỗ lấy máu tiêu sưng, cố định lại các khớp xương. Thuốc dường như là đặc trị, đau đớn chưa từng bị áp chế rõ rệt như vậy, tất cả miệng vết thương đều cảm thấy ấm áp, tê dại.

Sau khi tất cả đạt mức tồi tệ nhất, sự tình sẽ bắt đầu tốt dần lên. Mỗi chút phục hồi, đều vô cùng hạnh phúc.

Nó bắt đầu định ra cho mình một nguyên tắc, nếu là một hành vi chưa rõ hậu quả, thì tuyệt đối không được thực hiện.

Còn trẻ, còn nông nổi, cảm giác bản thân có thể gánh vác mọi hậu quả, nhưng thực tế thì sao? Một đặc trưng khác của còn trẻ và nông nổi chính là rất nhanh liền phát hiện ra mình không đủ khả năng thừa nhận bất cứ hậu quả nào.

Nó đã từ bỏ sự lo âu trong lòng mình, làm cho bản thân cũng hòa vào sự yên lặng của những người này, làm một kẻ ngu ngơ chính là một trong số ít tuyệt kĩ của nó, trong bóng tối nó càng lúc càng trở nên bình ổn. Trừ Vương Minh ra, đờ người là việc nó không hề thua bất kì ai.

Thời điểm ngọn đèn lại sáng lên, Lê Thốc chợt sinh ra một tia hoảng hốt, tự dưng trong trạng thái ngẩn người bị kéo trở lại, theo quán tính có một chút không thích ứng. Từ từ, từng góc những người kia ẩn khuất, đều có ánh đèn sáng lên. Những cái bóng đổ dài, cùng bốn bề dây leo bám rễ quấn quýt, và tổ hợp kì quái giữa lân quang và ánh đèn, khiến cho kết thảy trở nên vô cùng mộng ảo, như thể những người này là tinh linh xuất hiện trong rừng rậm Bắc Âu.

Họ thì thầm trò chuyện, dường như có người trở về thông báo tin tức. Họ nói một thứ ngôn ngữ không hiểu nổi, Lê Thốc không biết họ đang nói cái gì.

Sau khi bọn họ nói chuyện xong, người cầm đầu đi tới bên cạnh Lê Thốc, nhìn nó nói: “Cậu có biết Ngô Tà rốt cuộc muốn cái gì không? Hắn có để lộ tin tức gì hay không?”

REPORT THIS AD

Lê Thốc lắc đầu, người kia lộ rõ vẻ nghi ngờ. Hắn trầm tư trong chốc lát, dùng ngôn ngữ kỳ quái kia chia đám người thành 3 tổ, tản ra mà đi. Tiếp theo Lê Thốc cũng bị cõng lên, bắt đầu leo rất nhanh lên dây.

Những người áo đen này hành động rất mau lẹ, cả đường không nói chuyện. Bọn họ xuyên qua các ống dẫn, bất đầu tiến tới trung tâm khối kiến trúc này.

Người cõng nó hết sức cường tráng, tốc độ không hề bị ảnh hưởng bởi sức nặng của nó. Cũng không rõ qua bao lâu, bốn phía vách tường đã có biến đổi, không còn là xi măng mà biến thành nham thạch. Hang là hình vuông, rõ ràng là nhân tạo.

Tiếp tục đi vào trong hang, Lê Thốc phát hiện nơi này là một hầm được khai thác, bắt đầu thấy các loại giàn giáo hỗ trợ cùng ray xe đẩy, phía trên đều là đá được đào ra.

Tiến về phía trước, thạch đạo trở nên hỗn loạn, mất trật tự, hình dáng cũng trở nên cực kỳ bất quy tắc.

Rõ ràng nhóm người này cũng không mấy hiểu biết về nơi đây, thường xuyên đi vào ngõ cụt nhưng bọn họ chưa bao giờ do dự, nhìn thấy đường cụt, lập tức ra kí hiệu rời khỏi. Đi tiếp một đoạn rất dài, bỗng xuất hiện một sơn động.

Sơn động này cũng là được đào móc, hướng đào đi xuống, đáy sơn động phải thấp hơn thông đạo tầm hơn mười thước. Chỗ này giống như một hố bom.

Toàn bộ phía trong sơn động đều là kết cấu giàn giáo, rất nhiều móc thép treo cả đống rổ giữa các giàn giáo.

Đáy sơn động được đào khá gồ ghề, có vô số hốc nhỏ chỉ vừa một người phân bố dày đặc, có thể thấy vô số dây thừng móc vào các hốc.

Bọn họ rời xuống đáy động, tới bên cạnh hốc nhỏ, liền ý thức đươc chúng là các giếng mỏ đâm thẳng xuống dưới.

Trong nhóm có một người áo đen nói một câu: “Nếu chỗ này là một hầm mỏ, thì họ đã tìm ra mạch khoáng ở đây, cho nên tập trung khai thác ở trong này.”

REPORT THIS AD

Có hai người lôi kéo dây thừng, kiểm tra độ chắc chắn của dây, sau khi phát hiện dây thừng không ổn, liền trực tiếp dùng chân đặt hai bên miệng giếng, trượt xuống dưới.

Những người khác ở trên giàn giáo, bắt đầu gia cố một số bộ phận, kiểm tra độ kiên cố của giàn giáo, có người thì tìm vị trí canh gác, có người lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Lê Thốc không biết mục đích của bọn họ, chỉ lặng thinh nhìn, tuy nhiên nó ý thức được mình tạm thời được an toàn. Những người này có vẻ muốn đưa nó đến nơi nào đó. Hơn nữa họ còn không rõ lộ tuyến.

Sáu giờ kế tiếp, nó nhìn đám người này dùng tốc độ cực nhanh, thăm dò phía dưới tất cả các giếng mỏ. Ngô Tà trong giấc mơ đã đưa cho nó một đề nghị, trong các hoàn cảnh chưa rõ ràng, ít đặt câu hỏi nhất có thể, ít trao đổi với đối phương. Mọi tin tức trao đổi, đều phải đưa ra phân tích, đầu tiên nghe ngóng xem đối phương biết cái gì, đối phương nghĩ rằng nó biết cái gì, sau đó cẩn thận trả lời.

Nhưng Lê Thốc thấy thời gian trôi qua, họ vẫn không ngừng nhảy lên nhảy xuống ở các giếng mỏ. Nó bắt đầu có chút thiếu kiềm chế, nhịn không được liền hỏi: “Các người rốt cuộc đang làm gì?”

“Cậu không biết chúng tôi đang làm gì sao?” người kia ngồi dậy.

Lê Thốc có chút sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác không ổn, vừa định sửa lời, Hắc y nhân đã tới trước mặt nó: “Cậu như thế nào mà lại không biết chúng tôi đang làm gì?”

Lê Thốc nghẹt thở, bắt đầu không kiểm soát nổi vẻ mặt của mình. Đối phương trông ra bộ dạng sợ hãi của Lê Thốc, càng trở nên nghi hoặc. Lê Thốc lắp bắp nói: “Ý tôi nói, các người hiệu suất quá thấp. Rốt cuộc đang làm cái gì? Cho dù là kẻ ngốc cũng làm được.”

Đối phương nhìn biểu cảm của Lê Thốc, lộ vẻ chán ghét: “Vậy cậu nói cho tôi biết, chúng tôi đang làm gì? Chứng minh cậu có biết việc chúng tôi đang làm.” Lê Thốc lâm vào thế bí, nó mở miệng, lòng thầm nghĩ con mẹ nó, nhanh như vậy đã gặp phải vấn đề. Đối phương gọi tới vài người khác, vây quanh đó, dùng thứ ngôn ngữ không hiểu nổi không ngừng thảo luận. Tiếp theo, kẻ cầm đầu trở tay rút ra chủy thủ.

Hắn lạnh lùng nhìn Lê Thốc: “Cậu có chút vấn đề, tiểu bằng hữu. Tuy rằng ta không rõ là vấn đề gì, nhưng ngươi đã không nói sự thật cho chúng ta?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro