Chương 3. Kinh mộng. (Giấc mộng kinh hoàng), Chương 4. Cao nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Ngôn cùng Doãn Chu ngồi trong phòng chơi game cả đêm, nói cũng kì quái, con quỷ kia tựa hồ không định làm gì, chỉ dùng hơi thở lạnh lẽo nhắc nhở Lâm Ngôn nhớ đến sự hiện diện của nó, một đêm bình an vô sự.

Đến hừng đông, hắn cùng Doãn Chu đều đã ngáp ngắn ngáp dài, Lâm Ngôn khoát tay nói về nhà ngủ, dụi dụi mắt thay quần áo, vừa quay liền bắt gặp Doãn Chu đang chắp tay trước ngực gục mất, liễm y đỏ thẫm từ trên mép giường trượt xuống đất, chen chúc với rác rưởi trên sàn nhà, dưới ánh nắng mặt trời, thoạt nhìn không khác gì những bộ quần áo cổ trang trong phim, hoàn toàn không cảm thấy chút khí tức âm lãnh nào.

Có lẽ là trùng hợp mà thôi.

Ngày hè tươi đẹp, bầu trời quang đãng, chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng, Lâm Ngôn đi ngang qua hoa viên, lười biếng duỗi eo, dùng lực hít thở không khí thanh thuần của buổi sớm mai. Về phần quỷ ảnh kia, Lâm Ngôn nghĩ, có lẽ là do hệ quả của nghề nghiệp, Lâm Ngôn tự giễu lắc đầu, xem ra lần sau ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn, phải về nói với gia gia đi cầu cho mình một lá bùa bình an mới được.

Trên đường về nhà đi ngang qua chợ, Lâm Ngôn thuận tay mua một cân xương heo cùng đùi gà, thêm mấy chai bia, chỉ trong một đêm, chậu lan hồ điệp ở nhà lại có thêm hai nụ hoa, chính giữa lộ ra những cánh hoa trắng nõn non mịn, tựa như cái miệng nhỏ nhắn chúm chím đáng yêu.

Lâm Ngôn cắm ổ điện, ấn nút mở máy, "choảng" nhỏ một tiếng, dòng chữ win7 quen thuộc xuất hiện trên màn hình, nhạc khởi động máy là Lâu Thạch Phiến, bình thường chẳng để ý, hôm nay lại nghe có vẻ đặc biệt thân thương.

Hết thảy đều như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ném quần áo vào máy giặt, bỏ thịt vào tủ lạnh, thuận tiện dọn dẹp phòng. Làm xong, Lâm Ngôn cầm điện thoại chỉnh chế độ im lặng, một đống vỏ bia dưới giường đã nói lên công dụng của nó – giúp Lâm Ngôn thôi miên bản thân. Đây là phương pháp điều tiết thân thể mà hắn đã rút ra được sau nhiều lần thức đêm làm việc, ban ngày chỉ chợp mắt, dùng cồn định thần, sau đó vô thanh vô tức ngủ đến hừng đông, không chỉ tiết kiệm được một ngày tiền cơm, đồng hồ sinh học cũng được bảo trì nguyên vẹn.

Bia vào miệng mang theo điểm chua xót, lại thoang thoảng chút thuần lương của ngũ cốc.

Lâm Ngôn uống không ngừng nghỉ, không lâu sau đầu óc bắt đầu mơ màng thư sướng, tứ chi mềm nhũn vô lực, một đêm không ngủ đánh úp lại, Lâm Ngôn chỉ mặc một độc một chiếc quần lót ghé vào giường, nhấp thêm mấy ngụm liền gục mất, bất tri bất giác chai bia trong tay rơi xuống mặt đất, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.

Tựa hồ đã ngủ thật lâu, toàn thân đổ một tầng mồ hôi, ánh nắng bên ngoài từ màu trắng gay gắt chuyển dần sang màu ấm, vàng chanh sau đó tối đen, trong phòng vô cùng yên tĩnh ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có. Lâm Ngôn mơ một giấc mộng rất dài, trong lúc ngủ hắn có cảm giác nhiệt độ trong phòng càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, phảng phất như có người cố ý giảm nhiệt độ điều hòa, Lâm Ngôn trùm chăn, lẩm bẩm "Lão Đại, ngươi tắt máy lạnh đi."

Dọn ra khỏi trường đã hơn một năm nhưng vẫn chưa có thói quen, cứ luôn cho rằng mình vẫn còn trong kí túc xá, mùa hè rất thích rúc vào tường cọ cọ, không phải là chiếc giường nhỏ trong kí túc xá nên không có song sắt chống đỡ, thường thường ngủ quên lăn xuống giường, xoa đầu nhìn xung quanh, ảo não nghĩ thì ra mình không còn trong kí túc xá.

Lúc ở kí túc xá rất thích dán tường ngủ, vừa mát mẻ lại có cảm giác an toàn, ở nhà chỉ có thể ôm gối, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Một người, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch.

Có ai đó đang đứng bên giường nhìn mình, đầu choáng váng, Lâm Ngôn nghĩ, chắc là lão đại không tìm thấy đồ điều khiển đây mà?

Có thứ gì đó lạnh lẽo mềm nhẵn chạm vào môi hắn, dùng sức gặm cắn, xuyên qua hàm răng liếm mút đầu lưỡi của hắn, linh hoạt uyển chuyển như một con rắn, đảo lộng xung quanh. Tư vị thật ôn hòa lại tốt đẹp, giống như đang thân mật với một đóa hoa, Lâm Ngôn mở chăn, há miệng đón nhận, vật mềm mại kia giống như được cổ vũ, chậm rãi xâm nhập vào bên trong, càng hôn càng sâu, trên người phảng phất như có cái gì đó, một chút lại một chút áp lên. Vật mềm nhuyễn trong miệng đột nhiên trượt ra ngoài, Lâm Ngôn theo bản năng vươn đầu lưỡi giữ lấy nó, bỗng thứ kia chợt dừng lại, một thứ lạnh lẽo như xà hút lấy đầu lưỡi của hắn.

Lãnh, sao lại lạnh như thế?

Lão Đại, đồ điều khiển ở trong ngăn tủ, mau tắt đi, lạnh muốn chết.

Tựa hồ bên tai có người thở dài một tiếng.

Hứ, không phải chỉ là máy lạnh sao, không tắt thì thôi, cần gì phải than thở như vậy a.

Ta trùm chăn là được chứ gì.

Phảng phất như có vậy gì đó mang theo hàn khí khoác lên người hắn, toàn thân dần dần ngấm rượu bắt đầu không nghe sai sử, Lâm Ngôn bị một cỗ lực lượng kéo lên, ôm vào trong lòng, tơ lụa mềm mại ma sát với làn da mang lại cảm giác thật dễ chịu, bao phủ khắp cơ thể, sau đó khép lại ở ngực.

Ai hảo tâm như vậy...

Không đúng, Lâm Ngôn bỗng nhiên giật mình, đây không phải là kí túc xá, căn bản không có người ngoài, vậy là ai?

Vừa định giãy dụa ngồi dậy, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, thân thể liền ngã xuống. Rượu say khiến người ta quên đi sợ hãi để hưởng thụ vui sướng. Lâm Ngôn không khỏi cười ha ha ra tiếng, vật giữa hai chân bị ai đó nắm lấy, vuốt ve nhu lộng, lực đạo mạnh yếu thỏa đáng, Lâm Ngôn cau mày, tâm lại chìm xuống.

Mộng xuân sao... Người trưởng thành, không có bạn gái, phải dựa vào cách này để giải quyết, thật mất mặt.

Lâm Ngôn thả lỏng quay đầu đi, vùi cả mặt vào trong gối, từ lần cuối cùng làm mộng xuân dường như đã thật lâu, cũng nên phát tiết một lần.

Lần này nhân vật chính lại là ai đây?

Lâm Ngông mơ mơ màng màng há miệng, thứ mềm nhuyễn kia lại đi vào, mút lấy đầu lưỡi của hắn, cuốn vào miệng chậm rãi nhấm nháp.

Lực đạo phía dưới dần dần tăng lên, làm hắn cảm thấy có chút bức rức, trướng đau, Lâm Ngôn muốn cuộn người lại, nhưng đầu gối lại bị người nọ giữ lấy, một cỗ lực lượng đè lấy vai hắn, Lâm Ngôn đành ngoan ngoãn duỗi người ra. Bàn tay cách quần lót bắt đầu xoa nắn huynh đệ của hắn, vật dưới quần lót bắt đầu không an phận, dưới nhiệt độ lạnh lẽo mà thức tỉnh, vừa lạnh vừa khô ráp, nhưng quả thật rất kích thích. Lâm Ngôn hít sâu một hơi, không kiên nhẫn nuốt nước miếng.

Ai a, ai mà biết cách hầu hạ người khác như vậy.

Lâm Ngôn vừa lòng chậc chậc lưỡi.

Động tác càng lúc càng nhanh, biên độ cũng theo đó mà càng ngày càng lớn, một bàn tay không hề có độ ấm theo trên người cao thấp trấn an hắn, ngón cái xoa nắn đỉnh mẫn cảm, từng đợt khoái cảm ập tới khiến Lâm Ngôn không khỏi siết chặt drap giường, eo căng thẳng, cả người bất tri bất giác phối hợp theo từng động tác. Ăn ý như vậy, phảng phất như trước kia sớm đã cùng với bàn tay này làm rất nhiều lần, Lâm Ngôn cắn môi dưới, nhịn không được phe phẩy đầu.

Thực thoải mái, thật sự rất thoải mái.

Chưa từng ở trong mộng xuân được người an ủi mà hưng phấn thành cái dạng này, Lâm Ngôn không an phận uốn éo thân thể, lúc nghiêng người lại bị bàn tay kia giữ lấy eo, vuốt ve hai điểm trước ngực. Toàn thân Lâm Ngôn như chìm trong hầm băng, run rẩy lợi hại, bởi vì lạnh, cũng bởi vì tình dục.

Cao trào một khắc, trong đầu Lâm Ngôn hoàn toàn trống rỗng, hắn kiệt lực không để cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng, nhưng hình thức lại đột nhiên thay đổi, bàn tay kia bỗng dưng chế trụ yết hầu của hắn, tiếng rên rỉ trong nháy mắt hòa lẫn với dòng khí xông thẳng ra khỏi cổ họng, hóa thành một tiếng "A!", cằm đau lợi hại, bàn tay kia dường như muốn bóp nát xương cốt của hắn, không chút do dự mà vặn gãy cổ hắn.

Giết người cướp của?!

Không thể hô hấp, khí quản bị bóp nghẹt, mặt trướng đỏ bừng. Lâm Ngôn cơ hồ trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh, chuyện này không thích hợp, căn bản hoàn toàn không thích hợp!

Chung quanh tối đen như mực, Lâm Ngôn bị bóp cổ ú ớ kêu lên, nhưng bàn tay lại rất biết dùng lực, cố tình vẫn chừa cho hắn một con đường sống, máu tràn lên não nhưng lại không mang theo dưỡng khí, ngón tay lạnh như băng ngạnh sinh sinh chen vào phía sau, một ngón, hai ngón, ba ngón, không chút do dự đưa vào rút ra, xâm nhập tuần hoàn.

Đau đớn cùng khó thở khiến cả người Lâm Ngôn đều đã ướt đẫm mồ hôi, ý thức nói cho hắn biết, hắn đang bị một thứ không rõ ở thi giường thi bạo, không khí không thể lưu thông làm cho con mắt lòi ra, mạch máu nơi huyệt thái dương mãnh liệt nổi lên, Lâm Ngôn muốn bài khai những ngón tay đang gắt gao siết chặt cổ mình, nhưng nó lại mạnh mẽ như một cái kìm, dòng khí len lỏi trong yết hầu nhỏ hẹp phát ra những tiếng rít bén nhọn, mệnh huyền một đường. (ta nghĩ là tình huống ngàn cân trên sợi tóc.)

_"Ta đến lấy mạng ngươi."

Giọng nam âm trầm vang lên bên tai, có cái gì đó ướt át lạnh lẽo liếm mút vành tai của hắn, dùng một loại biến thái mà điên cuồng chậm rãi nhấm nháp. Biểu tình Lâm Ngôn đã trở bên cực kì vặn vẹo, trái tim đập liên hồi, thoát không khỏi mà tránh cũng không xong, hắn sắp chết!

Đột nhiên, cỗ lực lượng dã man kia bỗng dưng tiêu thất, hệt như lúc nó tới, không hề báo trước.

Lâm Ngôn ôm lấy cổ cố gắng hít lấy mới mẻ không khí, lồng ngực phập phồng dần dần khôi phục hô hấp, sự sợ hãi giống như một bàn tay vô hình bức hắn phát điên, điên rồi, chắc chắn là điên rồi, hắn rốt cuộc là đã đắc tội với ai chứ????

Kinh hồn táng đảm chưa kịp định xuống, thì thình lình "Choảng!" một tiếng, màn hình máy tính bỗng dưng sáng lên, một hàng chữ đỏ tươi xuất hiện trên màn hình "Tháng mậu thân, ngày trăng tròn, tử kì buông xuống."

Lâm Ngôn vươn tay bật đèn ngủ, nhìn cảnh tượng trước mắt cơ hồ khiến hắn muốn nôn mửa, bốn vách tường, cửa sổ, không có gì ngoài những sợi tơ đỏ tươi tán loạn khắp phòng, hợp rồi lại tan tan rồi lại hợp, ngay cả cửa thủy tinh cũng không ngoại lệ, bám đầu tơ đỏ giống như nguyền rủa, lại giống như một loại trận pháp, bủa vây, giam cầm hắn trong căn phòng đáng sợ này.

Lâm Ngôn cúi đầu, bạch trọc còn dính trên tính khí cùng bụng, ngay cả quần áo cũng bị tinh dịch nhiễm bẩn một khối, tơ lụa đỏ thẫm dính bệch vào da, nhìn hệt như vết máu khô.

Quần áo màu đỏ?

Lâm Ngôn run rẩy nâng cánh tay lên, thứ hắn mặt trên người, là một bộ xiêm y đỏ thẫm rộng thùng thình, tay áo có đường viền màu đen, giăng đầy những họa tiết thêu tay tinh tế, là liễm phục cùa người chết, bộ liễm phục đáng ra giờ phút này đang nằm dưới sàn nhà Doãn Chu, sao có thể mặc trên người hắn chứ!!!

Đã gần 29 giờ trôi qua kể từ khi sự kiện quái gở kia phát sinh, Lâm Ngôn lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng.

_"Linh linh linh..." Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên.

Lâm Ngôn ngây người, sau đó cơ hồ dùng hết dũng khí nhào qua, hung hăng cầm lấy di động, lớn giọng rít gào "Ta mặc kệ ngươi là ai, là người hay quỷ, có ngon thì lại đây! Chúng ta đấu tay đôi!"

Đầu dây bên kia một trận trầm mặc, rồi đột nhiên truyền đến giọng nói của Doãn Chu "Lâm Tử, ngươi... Không sao chứ? Làm sao vậy?"

Là tiếng gọi của dương gian, cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi từ dương gian, trong nháy mắt Lâm Ngôn cảm thấy mình giống như một đứa con nít, mừng muốn khóc, hắn lập tức áp chế cơn xúc động đang rục rịch bùng nổ, kiệt lực điều chỉnh hô hấp, dùng loại ngữ khí bình thường nhất trả lời "Không sao, vừa mới đùa với ngươi thôi."

Doãn Chu trong giọng nói lại có chút không được bình thường "Ta ngủ thẳng cả đêm, tỉnh dậy thì không thấy bộ đồ kia đâu, sợ ngươi gặp chuyện không may. Mẹ ta biết một cao nhân, sáng mai dẫn ngươi đi gặp hắn."

Lâm Ngôn ôm điện thoại do dự một hồi, trước đây hắn chưa bao giờ tin mấy chuyện vớ vẩn như thế này, nhưng hiện tại, ngay cả việc bản thân có thuận lợi sống tới sáng mai hay không cũng chưa biết.

_"Đừng nói cho ba mẹ của ta."

_"Yên tâm, ta không nói gì đâu."

Lâm Ngôn thở dài, đến nước này rồi thì cái gì cũng phải thử thôi "Đi, tám giờ ta đến đón ngươi, nếu ta còn mạng đến sáng mai."

Ném điện thoại, Lâm Ngôn nhìn xung quanh phòng, ở hơn một năm, phải thảo luận cùng kiến trúc sư kết hợp với sửa chữa nhiều lần mới hoàn thành tác phẩm, bây giờ lại có cảm giác xa lạ đến đáng sợ, loang lổ máu tươi, máy tính liên thông với âm phủ, một con quỷ tùy thời sẽ đến lấy mạng, cảm giác vô lực khiến cả người hắn như đang bồng bềnh trên mặt nước, tìm không thấy điểm tựa.

Tinh thần cùng thân thể suy nhược làm cho Lâm Ngôn cũng lười cởi bộ liễm phục trên người ra, Lâm Ngôn nằm trên gối, ngửa mặt nhìn chằm chằm trần nhà, thì thào lẩm bẩm, đến cùng thì ta làm sai cái gì, rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?

_"Linh linh linh..." Chuông điện thoại lại vang lên.

Lâm Ngôn cầm di động, chậm rì rì kê vào tai, nhẹ nhàng nói "A Chu, ngươi nói, vì cái gì ta lại gặp phải những chuyện này?"

Không ai trả lời.

Da đầu Lâm Ngôn bỗng dưng run lên, cảm giác âm lãnh cùng trầm mặc này vô cùng quen thuộc...

_Ta... Muốn... Ngươi... Chết.

Đầu dây bên kia lạnh lẽo trả lời.

Lâm Ngôn cười gượng hai tiếng, mặt không biến sắc buông điện thoại.

Mọi chuyện, để ngày mai rồi tính.

Tiếp đó lại quá mức bình tĩnh, khiến Lâm Ngôn thật ngoài ý muốn, "nó" tựa hồ cảm thấy đã tra tấn hắn đủ, nên quyết định dừng tay. Lâm Ngôn thay quần áo, rút phích máy tính, tuy rằng hắn biết làm như vậy cũng vô dụng, chính là màn hình quả thật tối đen, đến nửa đêm cũng không thấy tự khởi động.

Có lẽ sắp có một hồi bão táp ập đến phía sau sự bình yên này, nhưng Lâm lại lười truy cứu, chất cồn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán là liều thuốc an thần tốt nhất cho hắn lúc này, hắn xoay người, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ say, thứ lạnh như băng kia lại hôn lên môi hắn, Lâm Ngôn ngủ rất say, căn bản không hề phát giác.

Lúc tỉnh dậy, toàn bộ căn phòng đều rất sạch sẽ, không hề có tơ đỏ giăng đầy khắp phòng, màu xám của giấy dán tường điểm thêm những đóa hoa ngọc bích vẫn được bảo trì nguyên dạng, trên cửa thủy tinh cũng không cái gì bất thường, trừ bỏ bộ liễm phục trên người cùng những dấu vết đáng xấu hổ kia ra cũng không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào chứng minh chuyện hoang đường vừa phát sinh đêm qua. Lâm Ngôn tắm rửa, thuận tay ném liễm phục vào bồn nước, hắn rõ ràng đang mắc kẹt trong hoàn cảnh xấu, so với việc hoảng loạn như rắn mất đầu, không bằng ngồi yên xem chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Chuẩn bị xong, Lâm Ngôn cầm di động nhắn tin cho Doãn Chu, hẹn trước địa điểm gặp mặt, tin vừa phát đi lập tức nhận được hồi âm "Nửa giờ sau gặp trước cửa trường học."

Lâm Ngôn nhìn chính mình trong gương, chỉ mới hai đêm không ngủ, cả người lại giống như đã mất ngủ nhiều năm, râu mọc dài cùng với một đôi mắt che kín tơ máu. Mùi kem cạo râu vị bạc hà khiến hắn cảm thấy cuộc sống đơn điệu của mình là cỡ nào tốt đẹp, lưỡi dao bạc sắc bén, chỉ cần ở trên cổ ấn mạnh tay một chút, thì tất cả sẽ kết thúc. Con người chính là sinh vật cực kì yếu ớt.

_"Tê..." Lâm Ngôn nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, thật là người xui xẻo ngay cả uống nước cũng bị nghẹn, vừa trượt tay đầu ngón tay liền bị lưỡi dao rạch một đường, màu máu đỏ thẫm xì ra, thật đau. Lâm Ngôn dán một miếng băng keo cá nhân lên đầu ngón tay, dựa vào tường thất thần nghĩ, còn có cảm giác đau đớn, này không phải rất may mắn sao?

Bộ liễm phục kia không biết dùng loại thuốc nào nhuộm thành, ở trong nước phai màu rất nhanh, chưa bao lâu mà cả bồn bước đã bị nhiễm thành đỏ tươi, Lâm Ngôn chán ghét nhìn thoáng qua, hung hăng đá cửa mà đi.

Đúng tám giờ sáng, Lâm Ngôn đến trước cửa trường học liền bắt gặp Doãn Chu đang đứng chờ ở đó, trên tay còn cầm theo một phần bánh rán trái cây.

Chưa đi được bao lâu hai người liền hối hận, giờ cao điểm nơi nơi đều chật như nêm cối, dòng xe cuồn cuộn nối đuôi nhau không có điểm dừng, không biết vị thiên tài nào thiết kế cầu vượt cho cái thành phố này, giờ này làn xe đang xếp thành năm hàng kẹt cứng thành một vòng tròn bao quanh trung tâm thành phố, cùng nhau cúng bái nền tảng khoa học của chủ nghĩa xã hội.

Lâm Ngôn cùng Doãn Chu ngồi trong xe, xe lại không thể nhúc nhích, đành phải một bên mở radio vừa cắn bánh rán.

_"Tại một ngôi làng hẻo lánh thuộc tỉnh Tứ Xuyên vừa có một bé trai mười ba tuổi, mặc một bộ đồ đỏ treo cổ tự tử, người dân xung quanh nghi ngờ là do tà thuật gây nên, trong quá trình tìm hiểu thì chúng tôi được biết ngày sinh tháng đẻ cùng với ngày giờ tử vong của bé trai trên đều lọt vào chí âm, cực kì tương hợp..."

Lâm Ngôn "Ba!" một tiếng, tắt radio.

Dường như chỉ trong một đêm, thế giới hoàn toàn bị đảo lộn, ngay cả loại tin tức nhảm nhí này mà cũng được phát.

Doãn Chu lại không để ý, nuốt xuống ngụm bánh cuối cùng, ợ một cái, vừa lòng nói "Nửa đêm căn tin trong thư viện đều đóng cửa, đói bụng muốn chết lại không thể mua cái gì để ăn, cảm giác được ăn no thật đã."

_"Gần nhất không thi, ngươi vào thư viện làm gì?"

_"Nghiên cứu thông tin về quân địch, địch tối ta sáng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thế nào, bạn của người tốt không?"

Lâm Ngôn quay đầu ra cửa sổ, nhìn dòng xe chật chội xếp hàng chờ di chuyển, trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói "Ngươi thật sự tin trên thế giới này có quỷ sao? Ta cảm thấy là ta đang có vấn đề, nói không chừng phải đi gặp bác sĩ tâm thần."

Doãn Chu kinh ngạc mở to hai mắt "Nói nhảm, nếu nói ngươi bị điên thì ta bình thường chắc, bộ quần áo kia giải thích như thế nào? Chúng ta đều tận mắt chứng kiến a."

_"... Hôm trước ở nhà ngươi, chỉ có ta cảm thấy lạnh, cũng chỉ có ta nhận ra "nó" đang ở trong phòng."

Lâm Ngôn chậm rãi kể lại chuyện đêm qua bị bóp cổ cho Doãn Chu nghe.

Không giống như Lâm Ngôn dự đoán, Doãn Chu nghe xong liền tức giận, lớn tiếng mắng "Ta thao, con quỷ kia kiếp trước là thỏ nhị gia (nam kĩ) sao?" Nói xong liền nhìn Lâm Ngôn, cẩn thận đánh giá gương mặt của hắn "Tiểu Lâm Tử, giờ mới phát hiện a, nhìn kĩ ngươi cũng coi như là một tiểu thư sinh tuấn tú, nói không chừng "nó" chết vẫn luôn cảm thấy tịch mịch, muốn lấy ngươi về làm vợ a."

_"Im đi, nếu nói nữa ta cho ngươi ra khỏi xe, chờ khi ta chết, đến tiết thanh minh (tảo mộ) nhớ đốt cho ta hai bộ quần áo a." Lâm Ngôn bực bội nói. Phía sau vang lên tiếng còi xe, Lâm Ngôn mới phát hiện trong lúc mình chỉ lo nói chuyện thì phía trước đã nhích được năm sáu thước, hắn vội vàng chạy lên.

_"Lại nói nửa đêm ta rõ ràng thấy cả phòng đầu phủ đầy tơ đỏ, buổi sáng lại không thấy gì hết, giống như là đang nằm mơ."

Doãn Chu lấy balô từ ghế sau ôm vào trong ngực, liếc nhìn Lâm Ngôn bĩu môi "Hứ, cho ngươi xem thành quả nghiên cứu của ta." Nói xong liền mở túi ra, lấy ra một xấp giấy nhàu nát đặt lên đầu gối, dùng sức ủi phẳng ra, sau đó đưa cho Lâm Ngôn.

_"Mẹ! Ngươi không thể cẩn thận hơn được sao??? Ta không đọc được."

_"Ân, thuộc tính nhân thê, con quỷ kia thật có mắt nhìn người."

Một tràng rít gào chạy như điên trong lòng Lâm Ngôn.

Quả nhiên trạch nam đều rất "đặc biệt".

_"Nghe cho kĩ a." Doãn Chu dùng tay chỉnh kính mắt "Theo giải thích của khoa học thì quỷ được chia làm hai loại, đầu tiên là do vật chất tối gây ra, biết định luật bảo toàn năng lượng sao?"

_"... Tiếp tục." Lâm Ngôn liếc cặp mắt trắng dã.

_"Hằng năm, vũ trụ đều bành trướng theo một tốc độ nhất định, nếu định luật bảo toàn năng lượng không sai thì năng lượng duy trì tốc độ bành trướng của vũ trụ từ đâu mà đến? Căn cứ vào vấn đề này, các nhà vật lý học đã đưa ra khái niệm Dark Matter (vật chất tối)* và Dark Energy (năng lượng đen)*, chúng không sinh ra sóng điện từ, không thể cảm giác được, không thể trắc lượng*, theo định luật vạn vật hấp dẫn mà tính toán thì chúng chiếm đến 96% lượng chất vũ trụ, còn 4% còn lại là các loại năng lượng mà con người đã phát hiện.

Những hiện tượng mà con người không thể giải thích được sẽ được cho là kết quả của Dark Matter, tỷ như Kinh Lạc* của Trung Y, niệm lực* ma quỷ. Về lĩnh vực này, ở nước ngoài đã thảo luận rất nhiều, nhưng trong nước lại bị ngăn cấm, rất khó tìm."

Lâm Ngôn gật đầu, cái này có điểm giống như những bộ phim khoa học viễn tưởng mà hắn đã từng xem.

_"Thứ hai là gì?"

_"Loại thứ hai được cho là do sóng điện từ, con người khi chết trong hoàn cảnh bất lợi thì sóng điện từ sẽ suy giảm, cùng với ý niệm mãnh liệt trước khi chết mà sinh một loại năng lượng độc đáo, nếu một người nào đó đến gần phát ra tần số phù hợp, sẽ xảy ra hiện tượng cộng hưởng, giúp cho mức sóng của linh hồn kia tăng mạnh, từ đó hai bên có thể cảm giác được nhau."

Lâm Ngôn sửng sốt "Ngươi là nói ta cùng con quỷ kia... cộng hưởng?"

Doãn Chu không lập tức khẳng định, chỉ xáp lại gần, cười một cách thần bí "Ngươi có biết trong lĩnh vực điện từ học giải thích như thế nào về nhất kiến chung tình sao?"

Lâm Ngôn trong lòng giật giật.

_Chính là cộng hưởng, nam nữ đều giống nhau.

Doãn Chu thở dài "Kĩ sư phần mềm tại gia đương nhiên không có cơ hội nói chuyện yêu đương, người không có thì thôi, ngay cả quỷ cũng không."

Ô tô một đường chậm chạp bò đi, mất gần ba giờ mới thoát khỏi đám đông, Lâm Ngôn mở bản đồ, đạp chân ga vọt về phía trước.

Hắn vẫn cảm thấy tình yêu tựa như ma quỷ, ngoài miệng nói không tin, khi chứng kiến tận mắt thì khủng hoảng hay kinh ngạc thì chỉ có bản thân tự biết, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến ma quỷ cũng giống như tình yêu, cần phải ở trong hoàn cảnh đặc biệt cùng với chất xúc tác, mạnh mẽ hút lấy nhau, từ nay về sau không thể trốn tránh.

_"Ngươi gần nhất có tiếp xúc với thứ gì đặc biệt không, hoặc là đi đến nơi nào đặc thù?"

Lâm Ngôn hồi tưởng một lúc, sau đó lắc đầu "Không có, mỗi ngày đều đến phòng tự học, văn phòng đạo sư, thư viện, căn tin, hết rồi, chính là đồ vật thì tiếp xúc không ít, các loại triều đại nào cũng có."

Doãn Chu chồng tư liệu trong tay, không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Lâm Ngôn mà nhét chúng là balô, "ca đát" một tiếng, kéo khóa lại.

_"Rất ít khả năng, sóng điện từ theo tuổi thọ của một vật mà giảm dần, mấy thứ di vật kia sớm đã mất sạch từ trường rồi, mấy thứ Mao Sơn Thuật* chỉ là diễn trò cho người ta xem mà thôi."

Một ý niệm bỗng nhiên lóe lên trong óc Lâm Ngôn.

_"Có một chỗ rất đặc biệt. Tháng trước, lão gia tử trong nhà có giúp ta an bài một vị trí thực tập trong đội khảo cổ, là Minh mộ (ngôi mộ thời Minh), quy mô không lớn, không đến một tuần đã trở lại."

Hai mắt Doãn Chu lập tức sáng rực lên "Có hi vọng, đợi trở về ra sẽ điều tra... Ai ta thao!"

Lâm Ngôn thình lình đạp phanh, Doãn Chu "Phịch!" một tiếng, đầu đập vào kính chắn gió, đau đến mức hắn không ngừng kêu rên.

Lâm Ngôn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cửa kính, vội vàng dừng xe lại, quay đầu qua, sắc mặt tái nhợt nhìn Doãn Chu.

_"Ngươi làm gì! Đang trên đường lớn mà thắng gấp, không muốn sống nữa sao, tông vào đuôi xe thì làm sao bây giờ?"

_"Ngươi... Ngươi không thấy gì sao?"

_"Cái gì a!!" Doãn Chu tháo xuống cặp kính vì bị đập mạnh mà biến hình, dùng sức cố định nó về chỗ cũ, nhịn không được bi phẫn oán giận.

_"Một bàn tay... từ trên nóc xe thò xuống..."

Doãn Chu ngây ngẩn cả người, thật cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ, một chiếc xe tải từ phía sau chạy tới, thúc giục bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Ngôn nhất thời bị hoảng sợ mà không nói nên lời, hắn nhớ vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy một bàn tay tái nhợt từ trên nóc xe thò xuống kính chắn gió, ai ngờ chỉ trong chớp mắt liền không thấy tăm hơi. Trên quốc lộ, xe đến xe đi, nơi nơi đều là xe tải tấn hoặc xe vận chuyển xăng dầu, hắn há hốc mồm nhìn Doãn Chu, đối phương cũng lập tức hiểu được ý của hắn, Doãn Chu thở hổn hển, do dự nói "Thứ kia... Thật sự là muốn mạng người mà!"

Lâm Ngôn lắc đầu, hắn luôn cảm thấy chuyện này có điểm không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói rõ.

Ô tô nhanh chóng rời khỏi địa phận thành phố, vùng ngoại thành hai bên đường thẳng tắp những hàng dương thụ xanh mát, thấp thoáng vài cánh đồng lúa mượt mà thanh thuần làm cho không khí căng thẳng trong xe dịu đi rất nhiều, Lâm Ngôn hạ cửa sổ, trong khí trong lành mang theo mùi hương tươi mát của hoa cỏ tràn vào trong xe, mùi bánh rán trái cây dày đặc lúc sáng hóa thành hư không.

Hành trình đã đi hơn phân nửa, ô tô quẹo vào một con đường nhỏ gập ghềnh đầy sỏi đá. Kiến trúc cao tầng xung quanh đổi thành những sân nhỏ với những tòa nhà trệt độc lập, hoàng cẩu ngồi chồm hổm trên bậc thang nhìn ra ngoài, đám gà mái lười biếng tụm năm tụm ba cùng một chỗ, trên đường nhỏ thường thường có thể nhìn thấy một con ngỗng hiên ngang hùng dũng đi qua đi lại. Lâm Ngôn thả chậm tốc độ, nhìn chằm chằm bản đồ, dùng ánh mắt không tín nhiệm mà liếc Doãn Chu.

_"Vào thôn đi, người mà mẫu thân đại nhân giới thiệu cho ta là một cao nhân đã ẩn cư lâu năm."

Doãn Chu cũng vươn người qua nghiên cứu một hồi, mờ mịt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc đi ngang qua một hộ gia đình, mái ngói vách đất, trên cửa còn dán hàng câu đối đã phai màu, lão nhân gãy hết chỉ còn hai cái răng cửa, cùng lũ trẻ con uốn éo xem náo nhiệt, Doãn Chu nghi hoặc gãi gãi đầu "Địa chỉ mẹ ta đưa là ở ngay thôn này, còn nói người nọ rất lợi hại, kêu ta khi đi phải mang theo chút quà biếu, không thể tay không vào cửa."

Vì thế để biểu đạt thành ý, lúc đi ngang qua chợ Lâm Ngôn cố ý dừng xe lại, theo lời Doãn Chu đề nghị mua hai... con rùa.

_"Ngươi xác định tặng thứ này sẽ không bị người ta chửi vào mặt chứ?" Lâm Ngôn ngại ngùng nhìn trái nhìn phải, hai tay cầm hai con rùa sống trở về, Doãn Chu vui mừng hớn hở miết miết đầu rùa, nói "Ngươi thì biết cái gì, cao nhân thông linh như bọn họ phải dựa vào thứ này để bồi bổ thân thể, nghe lời ta đi."

Lâm Ngôn ném hai con rùa vào thùng xe, thuận tay lấy một bình nước khoáng đưa cho Doãn Chu, bản thân cũng tự mở một chai uống mấy ngụm.

Cách đó không xa có có vài đứa trẻ mặc những bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ ngồi chồm hổm chơi đánh bài, Lâm Ngôn hỏi Doãn Chu "Mẫu thân đại nhân có nói cao nhân xưng hô như thế nào sao? Để ta còn đi hỏi thăm."

Trong đầu không khỏi ảo tưởng tới cảnh tượng một túp lều tranh trong rừng trúc, màn cửa buông xuống, lão nhân bạch y phiêu phiêu vuốt vuốt hàm râu trắng tinh nở nụ cười hiền lành, hắn cùng Doãn Chu đi tới quỳ xuống trước mặt người kia, hai tay ôm quyền nói "Thỉnh đại sư chỉ giáo!"

Doãn Chu lấy tờ giấy từ trong túi áo, nhìn kĩ một lượt, mờ mịt nói "Nhị Tiên Cô."

Lâm Ngôn còn chưa kịp nuốt xuống ngụm nước, vừa nghe xong lập tức phun ra toàn bộ.

_"Khụ khụ... thật đúng là dở hơi."

Cuối cùng, tại một tòa tiểu viện nằm ở phía Đông Bắc của thôn, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu tìm được trong truyền thuyết "Nhị Tiên Cô". Lúc Lâm Ngôn đứng ngoài cửa nhìn thấy tôn dung của Tiên Cô, làn sóng hối hận trong lòng hắn đổ ào ào như biển lớn, chỉ thấy trong căn phòng tối đặt một cái bàn thờ, bên trên không biết thờ phụng vị thần tiên nào, Tiên Cô mình mặc áo vải màu xanh lam, ngồi xếp bằng trên tấm đệm nhắm mặt dưỡng thần, trước ót còn có một miếng vải đỏ trông rất khí thế.

_"Tư thế này, hệt như trong phim a!" Doãn Chu chỉ chỉ trong nhà, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.

_"Cẩn thận cái mồm, đây chính là do mẹ ngươi giới thiệu, chúng ta cũng phải chừa chút mặt mũi cho người ta a." Lâm Ngôn xấu hổ nói.

_"Làm sao bây giờ?"

Lâm Ngôn cùng Doãn Chu đi vào cửa, nghe tiếng động, Tiên Cô bà bà chậm rãi mở mắt, hờ hững dùng giọng mũi "ân" một tiếng.

_"A khụ..." Doãn Chu nhịn cười, nhanh chóng dùng tiếng ho khan che giấu.

Chuyện sau đó hoàn toàn trở thành một trò khôi hài, Tiên Cô sau khi nhận của Lâm Ngôn hai con rùa cùng hai trăm đồng tiền liền lập tức tỉnh táo lại, dâng hương kính thần, múc bát nước một bên vẩy nước lên người Lâm Ngôn vừa lẩm bẩm, ước chừng đi xung quanh Lâm Ngôn hơn mười vòng mới mãnh liệt mở mặt, Lâm Ngôn bị nàng dọa sợ tới mức nhảy dựng lên, chỉ nghe Tiên Cô bà bà la lên "A! Ta nhìn thấy rồi!"

_"Sau lưng ngươi có một cô bé."

Lâm Ngôn cùng Doãn Chu hai mắt nhìn nhau, nghẹn đến đầy mặt nội thương.

_"Ai nha, con cái nhà ai lại chết thảm như vậy, nàng nói nàng bị người ta giam cầm nên không đầu thai được, không có tiền mua quần áo, không có tiền hối lộ phán quan, cho nên mới bám lấy ngươi..."

_"Các ngươi đợi đã đợi đã, để ta hỏi nàng xem làm cách nào để hóa giải..."

Tiên Cô ăn không nói có bắt đầu thao thao bất tuyệt, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu nhìn ra cửa, dùng khẩu hình nói "Lòng bàn chân bôi dầu hay sao, còn chần chờ gì nữa?"

Tiên Cô tụng xong, liền mở mắt ra, nhưng nào còn thấy bóng dáng của hai người trong phòng?

Tiên Cô đành phải vuốt vuốt hai trăm đồng tiền mới thu, nhắc mới nói, thanh niên bây giờ thật không có tính nhẫn nại, sau đó tiếp tục lắc lắc dọn dẹp mọi thứ.

Thời điểm cầm hai con rùa, lại nhịn không được thở dài.

*Kinh Lạc:

Kinh lạc là đường vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Kinh lạc phân ra hai loại chính kinh và kỳ kinh, chính kinh có mười hai sợi, tả hữu đối xứng, tức và , gọi chung mười hai , mỗi kinh thuộc một hoặc một . Kỳ kinh có tám sợi, tức , , , , , , , . Thông thường nhắc đến mười hai kinh mạch và thêm vào hai mạch nhâm đốc gọi chung mười bốn kinh mạch chính.

Tác dụng sinh lý của kinh lạc là Hành khí huyết, dinh âm dương, nhu cân cốt, lợi quan tiết (lưu thông khí huyết, dưỡng âm dương tố chất, nuôi dưỡng các cơ quan), trong thuộc tạng phủ, ngoài lạc chi khớp, thông trong đạt ngoài, vận hành khí huyết, liên hệ toàn thân, để duy trì bình thường công năng sinh lý cơ quan tổ chức cơ thể. , , , , , bì nhục cân cốt... của cơ thể, đều phải nhờ liên hệ của kinh lạc với sự dưỡng nuôi của , mới có thể phát huy công năng của nó, đồng thời hỗ tương hiệp điều thành một chỉnh thể .

*Niệm lực: ta nghĩ là sức mạnh của ý thức a.

Mỗi hình thái năng lượng tồn tại trong mỗi người đều có sự vận động khác nhau. Quá trình tập rung động thư giãn và nâng khí theo màu cũng là một cách để chúng ta vận động nội lực tiềm ẩn trong cơ thể.

Trắc địa (trắc lượng) là một ngành khoa học chuyên nghiên cứu về hình dạng, về kích thước của một phần hay toàn bộ bề mặt quả đất. Cụ thể nó nghiên cứu cách đo đạc, phương pháp xử lý kết quả đo và biểu diễn bề mặt đó lên mặt phẳng dưới dạng bản đồ hoặc bình đồ. Căn cứ vào đối tượng và phương pháp nghiên cứu người ta chia trắc lượng ra thành một số ngành riêng với nhiệm vụ tương ứng với nó. – Trắc địa cao cấp: Trắc địa này chuyên nghiên cứu các phương pháp xây dựng đo đạc, tính toán, bình sai... mạng lưới trắc địa toàn quốc đủ khả năng phục vụ cho việc nghiên cứu hình dạng kích thước trái đất. – Trắc địa công trình: Trắc địa này chuyên nghiên cứu các phương pháp xây dựng đo đạc, tính toán, bình sai... mạng lưới trắc địa đủ khả năng phục vụ cho việc thiết kế thi công quản lý khai thác công trình. – Trắc địa ảnh: Nghiên cứu về phương pháp chụp hình để lập bản đồ hay bình đồ nhằm phục vụ cho ngành kinh tế quốc dân. – Trắc địa mỏ: Nghiên cứu đo đạc để phục vụ khai thác mỏ. – Ngành bản đồ: Chuyên nghiên cứu các phương pháp thành lập các loại bản đồ, tiến hành biên tập chỉnh lý, in ấn và xuất bản các loại bản đồ.

*Mao Sơn Thuật

Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa. Là một môn phái lớn trong tám đại huyền thuật của Trung Quốc với những pháp như: Hành thông linh pháp (đi xuyên thấu tam giới), Luyện cương thi (luyện xác chết thành thi biến nhằm mục đích đưa về quê an táng)... Ngoài những pháp thuật kể trên Mao Sơn cón có những trận pháp vô cùng huyền diệu như: Cửu đăng liên hoa trận, cửu tiền bôi đỉnh trận, bát quái trận.

Cho đến nay Mao Sơn không cón phát triển rộng rãi như ngày xưa, do quá trình hiện đại hóa của xã hôi, nhưng vẫn còn những người biết và tìm đến học đạo thuật Mao Sơn, hiện mao sơn phái còn hoạt động ở 3 nơi là Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan (tổ đình thì ở núi Mao - Trung Quốc) có lẽ Mao Sơn đạo phái sẽ không bị thất truyền trong tương lai mai sau.

Do tính chất coi trọng phù chú, đàn pháp mà nó đã có những nghi thức nghi lễ khá hay. Khiến quần chúng bị mê hoặc khi người Thầy đó nếu không phải là Minh sư. Bùa chú nói chung rất mơ hồ, do đó trước khi làm một việc gì đó cần phải xem xét kỹ lưỡng tránh bị lừa gạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro