Tiết tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Ngôn đứng trước bồn rửa mặt nhìn vào chính mình trong gương, sơmi trắng, quần bò, gương mặt thanh tú sạch sẽ, đáng tiếc bộ dáng đã tiều tụy đến mức người không ra người, hai tròng mắt che kín tơ máu, dưới mí mắt là hai luồng thâm đen nặng nề làm cho người ta như già thêm vài tuổi.

Từ khi bị vật kia đeo bám, cậu đã liên tục vài ngày không ngủ được một giấc đàng hoàng.

Lâm Ngôn dùng sức vỗ vỗ mặt, muốn đánh cho ửng ra một chút huyết sắc, mở vòi nước định đánh răng, màu gạch men đen bóng từ bồn rửa mặt phản chiếu hình ảnh của cậu, không đúng, không chỉ là của cậu. Lâm Ngôn nhìn chằm chằm vào ảnh, khuôn mặt trên đó bắt đầu vặn vẹo biến đổi, môi không khỏi run rẩy, một trận gió theo cửa sổ thổi vào, đèn bên trong giống như bị nghẽn mạch, liên tục chớp nháy vài cái.

Có người đứng ở phía sau!

Lâm Ngôn vùi cả khuôn mặt vào hai tay, lòng bàn tay không hề có một chút độ ấm, nhiệt độ cơ thể cậu đều bị cái bóng kia hút sạch, trường học, bạn bè, người nhà, toàn bộ đều bị thay đổi long trời lở đất kể từ cái đêm từ hai tuần trước, hệt như một luồng sét từ trên trời bổ xuống, mà cậu lại là kẻ cầm dù, vô tri vô giác đứng giữa đám đông.

Vì sao lại là cậu? Thế giới này lớn như vậy, có nhiều sự lựa chọn như vậy, vì cái gì cố tình chọn trúng cậu?

Lâm Ngôn suy sụp cười gượng hai tiếng, hai tay chống lên bồn thủy tinh lạnh như băng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào gương.

Sau lưng cậu là một "Người."

Chuẩn xác mà nói, đó là một bóng đen có vóc người rất cao, xiêm y loang lổ đầy những vết máu xỉn màu xưa cũ, tóc xõa chân trần đứng cách đó không xa, màu tóc dài tối đen như mực cùng với một đôi mắt ngoan lệ mà sâu thẳm thẳng thừng nhìn Lâm Ngôn.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt kia, Lâm Ngôn đã thấy sự rung động, cố chấp, tuyệt vọng, điên cuồng, với sự không cam lòng mãnh liệt, thậm chí đến mức oán độc, lạnh lẽo như một viên đá giữa đêm tháng chạp, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào liền dứt không ra, ngay cả huyết nhục đều bị giữ lại, cả bàn tay toàn là máu, lộ ra xương trắng ghê rợn.

Không có chỗ để trốn, căn bản không thể trốn được. Lâm Ngôn cầm bàn chải, rõ ràng là thời tiết tháng năm, nhưng cả người cậu như bị ném vào đầm băng, rét buốt từ đầu đến chân.

Lời của lão hòa thượng chợt hiện lên trong đầu cậu, "Tháng mậu thân, ngày trăng tròn (15/7), ngươi dương thọ đã tẫn."

Dưỡng thọ đã tẫn, dương thọ đã tẫn, chưa nói là còn gần ba tháng nữa, mẹ nó cậu hiện tại đều bị quỷ hù chết, mỗi ngày đều như vậy, ngươi nói có mệt hay không?

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!" Lâm Ngôn không thể nhịn được mà nhìn người trong gương, hung ác gầm nhẹ, cổ họng bỗng mất tiếng, khớp xương đầu ngón tay đều đông cứng hết rồi. Bóng đen từ phía sau đi lên, hai tay ôm lấy Lâm Ngôn, cằm đặt lên vai cậu, loại tư thế hết sức ỷ lại mà tràn ngập chiếm hữu. Toàn thân đều bị hàn khí vây quanh, mái tóc tán loạn cọ cọ lên mặt Lâm Ngôn, đôi môi theo bên tai dọc một đường hôn xuống, lướt qua xương quai xanh, "Phựt!" một tiếng, hàn quang lóe lên, là cúc áo đầu tiên trên sơ mi.

Một bàn tay thon dài cứng cỏi giữ lấy yết hầu của cậu.

"Nó" chưa bao giờ cho phép cậu phản kháng, cố chấp đòi mạng, cố chấp đến ích kỉ, "nó" nói "nó" muốn, Lâm Ngôn nhất định phải cho, trái tim, thân thể, cuối cùng là mạng của cậu.

Lâm Ngôn không thể phát ra thanh âm, thậm chí mệt mỏi đến mức chẳng buồn mở miệng, cậu ngẩng đầu tận lực ở trong bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này giữ cho mình một tia thanh minh, một người một quỷ cứ như vậy giằng co trước gương.

"Ngươi đi đi." Khí lạnh thấu xương khiến cho hai hàm răng không ngừng đánh lập cập, trong giọng nói mang theo run rẩy "Nhân quỷ thù đồ."

Trong nháy mắt "nó" dừng lại, Lâm Ngôn khàn giọng rống to "Mẹ nó, ngươi cút ngay cho ta!"

Bàn tay trên cổ biến mất, Lâm Ngôn mở to hai mắt, trong gương cậu đứng ngưỡng cổ, một cúc áo bị mở, lộ ra dấu hôn đỏ thẫm trên xương quai xanh.

Trong tay còn gắt gao cầm cái ly, Lâm Ngôn đột nhiên xoay người, mạnh tay ném cái ly tới vị trí mà bóng đen từng ở, "Choảng!" một tiếng thanh thúy, ly thủy tinh va đập vào tường vỡ thành tứ phân ngũ liệt, dòng nước dọc theo bồn thủy tinh chảy xuống, nhà vệ sinh lại trống trơn quang đãng.

Lâm Ngôn đứng lăng lăng tại chỗ, trong tay còn cầm bàn chải.

Không ai đáp lại cậu, đèn khôi phục bình thường, Lâm Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, vươn tay, khóa cửa lại.

Mười giây trôi qua, Lâm Ngôn nhét bàn chải vào miệng tiếp tục đánh răng.

Lúc này đây, thế giới chủ nghĩa duy vật mà cậu duy trì trong suốt hai mươi năm qua đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong chưa đầy hai tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro