Chương 2: Chiếc xe điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bây giờ cũng đã nhá nhem tối, sáng giờ hai ông cháu chưa có gì vào bụng mà còn phải nghe mấy anh công an xã hỏi tới hỏi lui cảm giác thật không dễ chịu xíu nào.

Ngồi trong đồn mới chỉ một ngày mà mình cứ tưởng đã một tuáng trôi qua. Rồi hai ông cháu bị chuyển vô một căn phòng chẳng có gì ngoài một cái bàn và ba cái ghế được đặt ngay chính giữa trung tâm. Cứ như là phòng dùng để hỏi cung tội phạm.

Khoảng ba mươi phút sau cửa phòng mở ra cùng với tiếng kêu khó chịu vì lâu ngày nó bị rỉ sét. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào khoác trên người bộ sắc phục nghành công an. Trên vai là quân hàm trung tá. Khuôn mặt ông toát ra một phong thái rất khó tả mà bọn tội phạm khi nhìn thấy cũng phải ái ngại. Vì ông nội hành nghề đạo sĩ giúp đời nhưng luật pháp thì lại cho đó là những hành động mê tín làm rối loạn lòng dân. Và họ có lý do để cho hai người vào khám.

Hai ông cháu hồi hộp chờ đợi và chỉ nghe tiếng đế giày chạm lên mặt đất theo những bước chân của ông ta.

- Bác ngồi đi!!- Người đàn ông kéo ghế ra mời ông nội và tỏ vẻ rất tôn trọng.

- Tôi là Lý tổ trưởng đội phòng chống tệ nạn xã hội. Tôi rất hiểu rõ về bác, một vị pháp sư rất giỏi. Nhưng đối với pháp luật thì không nghĩ vậy. Với những việc bác làm có thể bị phạt hành chính và bỏ tù.

Nói đến đây ông Lý đưa tay vào túi áo lấy ra gói ba số mời ông nội. " K.....eng" tiếng bật nắp chiếc zippo của ông Lý vang khắp căn phòng dễ làm cho người ta thêm phần nào căng thẳng. Sau khi châm lửa cho nội, ông ta nói tiếp:

- Không phải vì một chuyện nhỏ nhặt mà tôi phải đích thân đến đây. Thực ra tôi muốn bác giúp một chuyện nếu thành công thì tôi sẽ đảm bảo việc hành nghề của bác sẽ không gặp bất kì trở ngại nào!!!!

Ông nội phà một hơi thuốc trả lời:

- Nếu là chuyện chính đáng thì tôi sẽ giúp, còn không thì...

Ông lý đứng dậy chắp tay sau lưng quay mặt hướng khác và chậm rãi nói:

- Năm 79 lúc xảy ra biên giới Việt-Trung ba tôi có tham gia kháng chiến ở Lạng Sơn và bị tử trận. Hài cốt của ông vẫn chưa được đưa về quê hương an tán. Tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền của để đi tìm nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả.

Ông Lý thở dài sau một hồi kiềm lại nước mắt ông nói tiếp:

- Đêm qua ông ấy có báo mộng bảo rằng ông rất lạnh và đói còn bị âm binh giam cầm.

Ông nội nghĩ đây không phải vì lợi ích cá nhân mà là một việc tích đức nên đã nhanh chóng đồng ý. Sau khi thoả thuận thời gian và những thứ cần chuẩn bị với ông Lý, rồi hai ông cháu ra về và cũng không quên tấp vô quán bà tư bán bún bò. Nếu anh em có rảnh về quê mình chơi thì mình sẽ dẫn đến quán bún này, tuy là quán bún ngoài lề đường nhưng cũng rất ngon.

Trong khi chờ bà Tư mang bún ra thì hai ông cháu lo bàn tính những thứ cần mua để lập đàn làm " Tìm Âm Trận" để biết được chính xác hồn và hài cốt ba của ông Lý đang ở đâu. Với lại còn lo cho hồn cô Trúc nữa.

" P.....im!! P.....im" một chiếc xe tải loại to đang đang bị hai chiếc bồ câu của cảnh sát đuổi theo. Mặc cho cảnh sát liên tục nổ súng bắn chỉ thiên nhưng con trâu sắt vẫn điên cuồng lao về phía trước và cán nát bất cứ những gì cản đường nó. Nhưng từ xa có thể thấy rõ vào trong buồng lái của chiếc xe điên. Ông tài xế mặt nhìn lạ lắm, hai mắt thâm quần, mặt trắng bệt cứ như một cái xác không hồn. Và vì người trong nghề nên mình có thể đoán được là ông ta đang bị thứ gì đó khống chế nên hỏi ông nội:

- Hình như là bác tài bị.....

Chưa nói dứt câu thì lão thánh ra lệnh:

- Biết vậy còn không mau chặn nó lại.

Nói thì hay lắm, chiếc xe có thể chạy với vận tốc sáu mươi, bảy mươi, mà ổng kêu chặn lại. Mình là đạo sĩ chứ đâu phải Thành Long mà toàn gặp chuyện gì nguy hiểm là ổng lại kêu mình làm. Biết vậy lúc trước lo viết truyện là ngon rồi, theo cái nghề oái ăm này làm chi nữa. Cùng lúc chủ quán mang ra hai tô bún khói nghi ngút, mùi bò cùng với nước lèo làm cho một người đang đói khó lòng cưỡng lại. Nhưng toàn bộ bàn ghế được đặt trên lề bị chiếc xe tải hút văng ra xa, cả tô bún cũng nát bét. Ông nội lộn mấy vòng để tránh cú tông tử thần ấy. Còn mình thì phóng đến bám ngay vào gương chiếc hậu và chui tọt vô cabin. Đúng như mình đoán ông tài xế đã bị nhập, mặc cho mình đấm túi bụi vào mặt mà ổng chẳng hề hấn gì. Phía trước chỉ còn khoảng năm trăm mét là cây cầu đang xây, rơi xuống đấy cỡ nào bị cũng nước cuốn trôi vì con sông này nổi tiếng là nước chảy rất xiết. Bây giờ nhảy ra ngoài vẫn còn kịp nhưng nếu bỏ ông tài xế lại thì mình không đành, nhưng cứ như vậy thì hai người sẽ ôm nhau mà chết chung. Phải chi lúc này có bùa và hình nhân của mấy vị thần thì mình có thể nhờ họ hiển linh cứu giúp, nhưng lúc bối rối thì một ý tưởng loé lên trong đầu. Minh chụp ngay tượng Quan Âm thờ trong xe, vì là đạo phái nên chỉ nhờ hoặc triệu hồi những vị thần có trong " danh sách". Còn đây là phật, nên không biết được không, nhưng tình thế đã " nghìn cân treo sợi tóc" giá nào cũng phải thử.

- Đệ tử Mao Sơn phái cẩn thỉnh Quan Âm hộ pháp diệt trừ yêu nghiệt!!! - Mình vừa trì chú vừa đưa tượng Quan Âm thẳng trước mặt ông tài xế.

Người ổng bắt đầu run lên liên hồi rồi giật ngược ra sau rất xỉu. Mình nhanh chóng đạp phanh rồi đánh vô lăng xoay sang phải. Do bị dừng đột ngột cộng với đà do chạy quá nhanh nên nó cứ lao về phía trước và xoay mấy vòng. Tông gãy thiết bị an toàn được chắn ngang trên cầu, đến khi xe dừng hẳn thì chỉ còn cách mép cầu đang thi công vài tất. Mình ngồi chết cứng trong xe, mồ hôi tuôn ướt áo luôn và mình thề sau vụ này là không bao giờ chơi cái trò đu theo xe nữa.

- Mày định ngồi luôn trong xe hay sao??? - Là ông thánh, ổng đã có mặt cùng với mấy anh cảnh sát lúc nãy đuổi theo. Khi mình nhảy khỏi xe ông nội mới hỏi:

- Sao mày khống chế được nó vậy??

Mình vừa đi đến bên ông tài xế vừa nói:

- Con dùng tượng phật trong xe đó!!

Nói đoạn ông nội xem xét rồi nói với mấy anh công an:

- Người tài xế này đã chết cách đây mấy ngày rồi!!

Một người có vẻ là lớn nhất bên phía thực thi pháp luật cười nói:

- Chú hai giỡn sao?? Xác chết gây án à?? Chắc chú xem nhiều phim Lâm Chánh Anh quá nên bị nhiễm rồi. À chú cho tụi con cảm ơn cậu kia nha!!

Mình xíu nữa đã mất mạng mà tụi nó chỉ cảm ơn cho qua, nhưng mình cũng không ngờ ông lái xe kia lại chết rồi. Vì quá tò mò nên mình mới hỏi ông nội:

- Sao nội biết ổng chết rồi!!

Ông trả lời:

- Lúc nãy mày không để ý sao? Tròng trắng mắt ông ta đã đục rồi với lại vết thương trên tay ổng máu cũng đã khô. Con nít nhìn qua cũng biết, chỉ có tụi óc heo đó mới không nhận ra thôi, tao e là tối nay lại có chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro