Đao thần C71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 71

Vừa nhảy lên bệ đá, Tầm bảo thử đã lấm la lấm lét nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm đám u hồn đáng sợ vừa rồi, sau khi thấy rốt cục không có gì phát sinh, nó mới kêu lên đầy khoái trá, nhảy nhót quanh cái bình quái dị kia. Hai móng vuốt nhỏ xíu còn hướng về Phó Hào không ngừng hoa tay múa chân, tựa hồ như muốn nói cho Phó Hào biết điều gì đó.

Chỉ tiếc là, lúc này Cáp Mỗ Lôi Đặc không có ở đây, Phó Hào tuy từ động tác của Tầm bảo thử có thể suy đoán đại khái một chút, nhưng cũng có giới hạn, giống như tình huống trước mắt này, hắn chịu không rõ là nó muốn nói gì. Bất quá Phó Hào đoán đại, Tầm bảo thử hẳn đang nói về cái bình này là loại bảo bối như thế nào. Tuy rằng rốt cuộc không rõ cái bình có chỗ lợi hại gì, nhưng chỉ bằng vô số u hồn tràn ngập bên trong, cũng đủ khiến Phó Hào vô cùng hiếu kỳ rồi!

Có điều hắn càng cảm thấy hứng thú hơn, bởi không phải riêng cái bình nhỏ này, mà còn vì một cái giới chỉ bên cạnh nó. Giới chỉ màu sắc ngăm đen nhìn giống như từ một loại tài liệu thấp kém chế tạo thành! Cái bình nhỏ thì rõ là bảo bối không cần phải bàn cãi rồi, cứ nhìn bộ dáng Tầm bảo thử hưng phấn thế nào liền có thể hiểu được.

Ở trên bệ đá, giới chỉ này có thể đặt cùng cái bình nhỏ, theo đạo lý mà nói nó hẳn không phải vật bình phàm mới đúng. Mà khiến cho Phó Hào cảm thấy kỳ quái là Tầm bảo thử tựa hồ với cái bình thì cảm thấy rất hứng thú, còn đối với cái nhẫn bên cạnh lại không có chút phản ứng nào, thậm chí đến nhìn cũng không thèm liếc mắt qua, đã làm hắn thấy có gì đó quái dị.

Vì không biết xung quanh có hay không còn tồn tại điều gì đáng sợ hơn nữa không, lại e Ngõa Cách với Cáp Mỗ Lôi Đặc sốt ruột, Phó Hào tạm thời thôi tìm hiểu và càng không dám nấn ná ở đây lâu hơn nữa. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đem tiểu bình cùng với cái nhẫn toàn bộ ném vào không gian giới chỉ, Phó Hào lại đặt Tầm bảo thử lên đầu, rất nhanh đi qua sợi cáp mà trở về.

Dọc theo đường về tự nhiên khó tránh khỏi một lần nữa cảm thụ nỗi khổ bỏng da rát thịt, bất quá điểm đau đớn ấy đối với tính cách vô cùng cứng cỏi của Phó Hào mà nói cũng coi như không là cái gì, chỉ khẽ cắn cắn môi, rồi cuối cùng, một đường hữu kinh vô hiểm đã về tới bên cạnh Ngõa Cách và Cáp Mỗ Lôi Đặc.

“Thần thú tại thượng, ngươi rốt cục bình an đã trở về!”

Nhìn thấy thân hình Phó Hào xuất hiện bên cạnh mình, Ngưu đầu nhân Ngõa Cách tâm tình nhất thời buông lỏng kêu lên kinh hỉ vô cùng, tiếp theo hai tay lại bày ra một tư thế kỳ quái, trên mặt tràn ngập thành kính, tựa hồ muốn cảm tạ Thú thần vĩ đại.

Nhìn thấy bộ dáng này của Ngõa Cách, Phó Hào trong lòng cũng có chút ấm áp, vỗ vỗ cánh tay tên to lớn này, tiếp theo cười cười: “Nơi này thật sự quá nóng, chúng ta đổi đến một địa phương khác rồi nói sau!”

“Chủ nhân vĩ đại a, ngài quyết định thật sự là rất anh minh, địa phương quái quỉ này quả thật dọa người nga!” Nghe được lời Phó Hào nói, Cáp Mỗ Lôi Đặc ở bên cạnh liền kêu lớn lên.

Con thằn lằn bụng phệ này, tuy vì thể chất đặc thù nên đối với loại nóng bức mà người thường khó có thể chịu được, cũng không có cảm giác được cái gì, nhưng vừa nhìn xuống vực sâu phía dưới, dung nham nóng chảy không ngừng quay cuồng, đã khiến cho tính nhát gan nổi lên, chỉ ước gì thật nhanh có thể rời khỏi nơi này.

Bởi vì đã lấy được cái bình cổ quái cùng với giới chỉ đen thùi kia, Phó Hào cũng không vội vã gọi Tầm bảo thử tìm kiếm xem nơi này còn tồn tại bảo tàng nào nữa không, hắn lúc này chỉ muốn đến một chỗ thật an toàn, tỉ mỉ nghiên cứu hai đồ vật kia xem rốt cuộc mình đã đạt được lợi ích gì.

Xét thấy địa hình trong không gian này vẫn chưa thật sự quen thuộc, Phó Hào chỉ có thể lựa chọn hướng ngược lại với vực sâu dung nham kia, nhưng hắn cũng không theo đường cũ quay lại, mà nhắm đại một hướng chưa từng biết mà đi.

Phó Hào trong lòng cũng hiểu rõ, quay lại đường cũ dĩ nhiên thập phần an toàn, nhưng cũng không nên quên An Kì và bọn người Thần Điện, có khả năng cũng sẽ tìm lại được cấm chế trong tiểu cốc. Tuy rằng đối với cấm chế đó, người bình thường trừ phi có được Cáp Mỗ Lôi Đặc ăn phong ấn chi quả mà thành biến dị ma thú mới không sợ trở ngại.

Nhưng điều này cũng chỉ đúng với người bình thường mà thôi, với loại quái vật Thần Điện tồn tại đã mấy ngàn năm, Phó Hào nào dám có tâm lý khinh thường cho được. Trời mới biết trong Thần Điện có hay không cao thủ hoặc ma thú phá giải cấm chế? Vì tránh cho chuyện này phát sinh, Phó Hào vẫn cảm thấy là đổi đường khác mà đi sẽ ổn thỏa hơn, cho dù không biết trên đường có thể gặp phải những phiền toái nào khác!

Dần dần rời xa khỏi vực dung nham nóng chảy kia, nhiệt độ cuối cùng bắt đầu giảm xuống khiến Phó Hào và Ngõa Cách cùng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tạm thời dừng chân, đánh giá địa hình chung quanh. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bởi vì phương hướng bất đồng nên nơi này địa thế cũng không bằng phẳng, ngược lại xuất hiện nhiều đồi núi bằng nham thạch, vô luận là đồi đất nhỏ hay núi đá nham thạch thì toàn bộ đều là màu đỏ và không có dấu hiệu nào cho thấy có sinh vật tồn tại. Cẩn thận dùng Đao ý cảm giác một chút xung quanh thấy không có cái gì nguy hiểm, đám người Phó Hào mới đi tới sau lưng một bãi nham thạch, tạm thời nghỉ ngơi.

Tuy không có trải qua chiến đấu, nhưng cái nóng này cũng khiến cho hai người tiêu hao không ít thể lực, dù cường tráng như Ngưu đầu nhân Ngõa Cách, lúc này cũng ngồi xuống mà thở hồng hộc, ôm vò rượu không ngừng uống để bổ sung đại lượng hơi nước vừa rồi tiêu hao.

Phó Hào cũng mỏi mệt, hơn nữa tay chân bị phỏng thỉnh thoảng lại buốt lên từng đợt đau rát. Chỉ là hiện tại, hắn không có thời gian chăm sóc vết thương, bèn tựa vào một tảng đá, làm vài hớp rượu Rum, vừa lật tay đã lấy ra tiểu bình và chiếc nhẫn từ không gian giới chỉ.

Phó Hào không hề lo lắng chuyện bảo bối gì gì đó lộ ra trước mặt Ngõa Cách. Đồng cam cộng khổ chiến đấu trước giờ đã khiến Phó Hào sớm biết, Ngưu đầu nhân này là một tên gia hỏa thập phần nghĩa khí. Còn về phương diện khác, Phó Hào trong lòng cũng hết sức rõ ràng, dựa vào đao pháp và thực lực của hắn trong cấm chế độc đáo của Thiên Vương cốc này, ngoại trừ gặp cao cấp ma thú ra, không có kẻ nào có thể uy hiếp được hắn.

Mà giống như Phó Hào suy đoán, tuy biết rõ hai thứ đồ này là bảo bối được Phó Hào mang về từ đầu bên kia của cáp treo, nhưng Ngõa Cách chỉ nhìn qua vài lần, rồi đi ra tảng đá cách đó không xa tựa người vào ngủ, thậm chí hứng thú nhìn tiếp cũng không có.

Đối với vị dũng sĩ Thú nhân tộc này mà nói, có thể đánh động hắn, trừ khi là cao cấp hồn khí, còn ngoài ra Ngõa Cách căn bản không có hứng thú, trong mắt hắn đến một tia vui mừng cũng không có, ngược lại còn có chút là thất vọng!

Nhìn thấy bộ dạng Ngõa Cách, Phó Hào bỗng cảm thấy buồn cười, bất quá hắn không phí phạm thời giờ nữa, liền cầm lấy cái bình nhỏ lên nghiên cứu. Tiểu bình tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại nặng kinh người, ước chừng gần mấy chục cân, không biết là do nguyên nhân ẩn chứa vô số u hồn bên trong hay sao nữa?

Mà kim chúc màu xanh nhạt Phó Hào cũng vô pháp biết tên, chỉ có thể cảm giác được, lúc sờ vào nó cùng với thời điểm mình đã trải qua cạnh bệ đá bên vực dung nham, là hoàn toàn giống nhau, lạnh đến cực điểm như một khối thiên niên hàn băng. Không biết duyên cớ có phải là vì bên trong nó tồn tại vô số u hồn hay chăng.

Bởi vì thật sự không biết tiểu bình kia rốt cuộc là dùng để làm gì, Phó Hào cũng không dám táy máy đụng vào, đành nghiên cứu hoa văn trên bề mặt của cái bình nhỏ. Lần này vì quan sát cẩn thận, Phó Hào đã có thể nhìn rõ toàn bộ các đường nét kia, không ngờ lại là hình tượng các loại ma thú được điêu khắc hết sức tinh xảo.

Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ các loại ma thú đều có, chẳng những có Lôi Điểu cùng với Tuyết Lang của Thần Điện hắn đã từng gặp, thậm chí có cả những ma thú hắn đã thấy trong rừng rậm, còn có Phi Long ma thú, hơn nữa nét chạm khắc vô cùng sống động, nhìn chăm chú lâu một chút thì đám ma thú không ngờ giống như còn sống, gây ra một cảm giác thập phần quái dị. Mà càng khiến Phó Hào kinh hãi chính là phía trên không ngờ còn có cả một con Thần thánh cự long, chỉ là hình thể lớn nhỏ có chút bất đồng mà thôi.

Vật này rốt cuộc là cái gì? Những u hồn này đều là linh hồn ma thú sao? Phó Hào đoán bậy bạ nửa ngày rồi như cũ vô pháp trả lời được.

Nhưng có thể khẳng định, không chỉ vì Tầm bảo thử khăng khăng quả quyết, mà dựa vào trên tiểu bình có khắc đồ án của Thần thánh Cự long đứng đầu đại lục, Phó Hào cũng có thể hiểu được, vật này tuyệt đối là một cái bảo bối hi hữu. Xem ra chỉ có thể chờ khi xuất cốc, hỏi qua Lan Địch hoặc là Lâm đại thúc, xem có nhận thức hay không về đồ vật này!

Phó Hào thở dài rồi lại quan sát thêm một lần nữa, tiếp tục không có kết quả, bèn đem tiểu bình để vào không gian giới chỉ, tiếp theo cầm lấy cái nhẫn đen xì lên nghiên cứu. So với tiểu hồ lạnh như băng thì cái nhẫn này cầm vào tay lại cực nóng, tuy không đến mức làm phỏng người ta, nhưng nhiệt độ như thế cũng là cực cao.

Toàn bộ cái nhẫn này là do một loại kim chúc ngăm đen chế thành, bề mặt cũng không có hoa văn hay dấu hiệu gì, thoạt nhìn rất bình thường. Duy nhất giống với tiểu bình kia chính là chiếc nhẫn này cũng rất nặng, án chừng mấy cân.

Lăn qua lộn lại nhìn hồi lâu, cũng không tìm ra cái nhẫn rốt cuộc là có gì quái dị, ánh mắt Phó Hào bỗng nhiên dừng lại ở trên tay mình, nhìn đến không gian giới chỉ mà Ngải Tư Ny Nam tặng lúc rời đi, trong lòng bỗng nhiên vừa sáng bừng.

Chẳng lẽ cái nhẫn này cũng là một cái không gian giới chỉ?

Nghĩ đến đây Phó Hào sung sướng vô cùng, đồng thời đao ý cũng chậm rãi thả ra, từ từ hướng tới bên trong cái giới chỉ quán nhập vào.

Ông!

Theo Đao ý tiến vào, Phó Hào chỉ cảm thấy tâm thần mình chấn động thật mạnh, việc tiếp theo khiến hắn giật mình há miệng đến mức cằm gần như rơi ra. Bên trong cái nhẫn đích xác có một không gian rất lớn, có điều khiến cho không ai có thể tin nổi, là tại đây thậm chí còn có một con vật tồn tại! Chẳng lẽ chiếc nhẫn này, không phải là không gian giới chỉ gì mà lại là hồn khí? Phó Hào thầm kinh hãi đồng thời lập tức xuất hiện phán đoán này.

Chỉ là hắn vô cùng nghi hoặc, Hồn khí được ghi lại trên Lam Thương đại lục cho tới bây giờ, vốn không hề có hình dạng giới chỉ, vô luận là Hồn khí cao cấp cỡ nào trước khi bị kích hoạt đều có trạng thái là một khối kim chúc vuông vức! Hơn nữa, trọng yếu nhất, là Phó Hào lúc này không phải chưa từng tiếp xúc với Hồn khí. Từ khi dùng Khống đao thuật thử luyện Hồn khí tới nay, mỗi lần Đao ý tiến vào Hồn khí đều hình thành thực thể, nhưng bây giờ căn bản lại không xuất hiện điều đó, chỉ có thần thức của Phó Hào là có thể cảm giác được không gian này mà thôi. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Sao lại thế nhỉ?

Phó Hào vừa sợ vừa kì quái, đang muốn cẩn thận quan sát con vật kia rốt cuộc có phải là Khí Hồn hay không, thì tình huống sau đó càng khiến hắn kinh ngạc vô cùng...!

CHƯƠNG 72

Chỉ thấy tại không gian chừng mười mấy mét vuông cách con vật năm thước, lại còn tồn tại một vật. Đó là một cái bàn giống như đúc với cái bàn bằng đá tảng màu trắng, nơi Phó Hào tìm được cái giới chỉ này, thậm chí kích thước cũng không hề sai khác. Chỉ có một điểm bất đồng là thiếu đi chiếc nhẫn và cái bình nhỏ. Thay vào đó là một quyển sách toàn thân lấp lánh sắc vàng rực rỡ chói mắt, mơ hồ tản ra khí tức vô cùng bá đạo.

Mà khiến Phó Hào kinh ngạc vô cùng, đối với loại khí tức này, hắn thậm chí có cảm giác rất quen thuộc. Cẩn thận trầm ngâm suy nghĩ một lúc thì Phó Hào tâm thần chợt chấn động, thiếu chút nữa thất kinh mà la lên.

Năng lượng quyển sách kia tản ra, không ngờ cùng với năng lượng Lực Thần quyết hắn sử dụng giống nhau như đúc!

Chẳng lẽ quyển sách này là...

Một niềm vui sướng như điên vỡ òa trong lòng Phó Hào, khiến hắn liền bỏ qua những thắc mắc về việc cái nhẫn kia cuối cùng là Hồn khí hay là không gian giới chỉ, thần thức liền nhanh chóng quét tới bề mặt quyển sách.

Thần dẫn quyết! Quả nhiên là Thần dẫn quyết!

Vừa trông thấy trên cuốn sách rõ ràng lóe lên ba chữ vàng chói lọi, phong cách vô cùng cổ xưa, Phó Hào toàn thân đã sững sờ như hóa đá! Từ khi hắn tu luyện Lực Thần quyết tới lúc mở ra được Song Luân mới phát hiện, thì ra loại công pháp này uy lực cực mạnh, chứ không phải là đồ rác rưởi như hắn từng nghĩ.

Phó Hào đã thấy được Lan Địch và Lâm đại thúc thực lực mạnh mẽ như thế nào, nên hắn hiểu được chắc chắn loại công pháp Thần dẫn quyết có tồn tại, chứ không phải chỉ do lão Lan Địch thuận mồm khoe khoang!

Nhưng Phó Hào làm sao có thể ngờ, hắn đến một ngày lại thật sự tìm được bộ công pháp Thần dẫn quyết hoàn chỉnh, tuy sâu tận trong lòng Phó Hào vẫn cháy bỏng khát vọng này. Hắn lại càng không nghĩ đến, công pháp Thần dẫn quyết lại xuất hiện tại đây, bên trong một chiếc nhẫn cũ xưa kỳ quái.

Trong lòng hắn lập tức trào dâng một nỗi vui mừng khó có thể hình dung. Hắn mơ hồ cảm nhận được, vì quá mức kích động mà ngay cả trái tim hắn dường như cũng đập mạnh hơn, phát ra những âm thanh hưng phấn mãnh liệt không gì sánh kịp, làm hắn thiếu chút nữa đã có cảm giác hít thở không thông.

Dằn xuống một ngụm nước bọt, Phó Hào miễn cưỡng kiềm chế những suy nghĩ đầy kinh ngạc và vui mừng đang hỗn loạn trong lòng, mãi một lúc sau mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Lúc này hắn đã hiểu được, ý nghĩa lời nói của Lan Địch lúc sắp rời đi là gì.

“Còn nữa, ta nói cho con biết một chuyện tốt, bên trong Thiên Vương cốc tuy đầy rẫy khó khăn nguy hiểm, nhưng con đã có Tầm bảo thử, thì rất có thể vật con cần đang chờ con tới lấy đó! Hắc hắc!”

Từ khi nghe được những lời này của Lan Địch, Phó Hào vẫn không ngừng suy đoán, cái gì gọi là vật mình cần! Hắn từng nghĩ đó là cao cấp Hồn khí, cũng từng nghĩ là bảo tàng của Đấu Thần, nhưng chưa hề nghĩ tới công pháp Thần dẫn quyết này!

Đến tận bây giờ Phó Hào mới thật sự hiểu được lời Lan Địch thúc nói chính là về Thần dẫn quyết! Trừ công pháp đó ra, thì còn cái gì có thể giúp hắn tiếp tục tu luyện Lực thần quyết đang bị dang dở nữa chứ!

Huống chi, Phó Hào từng ăn một trái Thiên Nguyên thánh quả, có thể giúp hắn đẩy tốc độ tu luyện lực Thần quyết nhanh hơn vô số lần! Nếu như nói trên thế giới này còn có công pháp gì cố ý vì Phó Hào mà viết ra, thì ngoại trừ Khống đao thuật cũng chỉ có công pháp Thần dẫn quyết trong Lực Thần quyết! Có Thiên Nguyên thánh quả trợ giúp, Phó Hào tin tưởng tốc độ tu luyện Lực Thần quyết của mình tuyệt đối sẽ khủng bố, mà uy lực tối cao của Lực Thần quyết hẳn cũng sẽ rất kinh thế hãi tục.

Nghĩ vậy, Phó Hào liền cảm thấy áp lực cùng với sự sợ hãi khi biết địch nhân của mình là Thần Điện tối cao, đã vơi bớt đi rất nhiều.

Nhưng dù vô cùng mừng rỡ thì Phó Hào cũng sinh ra một chút nghi ngờ, Lan Địch thúc làm sao lại có thể khẳng định mình sẽ tìm được công pháp Thần dẫn quyết như vậy? Cứ cho là Lan Địch thúc biết Thần dẫn quyết đang ở trong Thiên Vương cốc hay là mình có Tầm bảo thử đi chăng nữa, thì không gian trong Thiên Vương cốc cũng vô cùng to lớn, làm sao lão gia hỏa này lại dự liệu đích xác tình hình sẽ xảy ra như thế? Chẳng lẽ trên đời này thật sự là có năng lực tiên tri hay sao?

Phó Hào không nắm chắc mà cũng lười tìm hiểu, cái bây giờ hắn cần nghiên cứu là làm sao để lấy Thần dẫn quyết ra thôi! Dù sao, sức dụ hoặc của công pháp Lực Thần quyết đối với Phó Hào thật sự không nhỏ.

“Ơ? Tên nhóc con này vào đây lúc nào vậy?”

Ngay tại lúc Phó Hào đang cân nhắc xem có cách nào đem Thần dẫn quyết ra, để ngay sau khi rời khỏi Thiên Vương cốc lập tức dành thời gian mà tu luyện tiếp, thì một thanh âm bỗng nhiên từ trong thần thức của hắn vang lên.

Thanh âm có vẻ mệt mỏi chán chường, và cả ngạc nhiên rõ rệt.

Phó Hào lập tức biến sắc, lúc này hắn mới nhớ ra trong không gian giới chỉ này còn có một sinh vật tồn tại, mà cái nhẫn rốt cuộc là không gian giới chỉ hay là Hồn khí thì hắn đến bây giờ vẫn mơ hồ, bây giờ dường như việc nghĩ cách lấy ra Thần dẫn quyết như thế nào dường như còn quá sớm. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thu về thần thức vẫn còn lưu luyến tiếc nuối nơi Thần dẫn quyết, Phó Hào lại nhìn về sinh vật cách đó không xa, cẩn thận quan sát một hồi đã thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên rất cổ quái. Nếu nói đó là một sinh vật không bằng gọi luôn là quái vật thì chính xác hơn.

Quái vật toàn thân ẩn trong sương mù đen kịt đang phát tán ra từng luồng khí kì dị, có điều sương mù cũng không dày lắm, khiến cho Phó Hào cũng có thể nhìn lờ mờ được ít nhiều hình dạng của quái vật.

Toàn thân dài chừng một thước, đầu như củ hành, thân hình ống, đường kính khoảng hai mươi ly, da trơn không có lân giáp và tứ chi móng vuốt các loại, nhìn cứ như là một con rắn.

Nhưng quái dị chính là trên cái đầu củ hành kia lại có những nét tương đồng với nhân loại, chính là một gương mặt có đầy đủ ngũ quan hoàn chỉnh, thậm chí nhìn còn có vẻ thanh tú! Chỉ tiếc, nếu gương mặt kia đặt ở trên con người thì sẽ hết sức bình thường, nhưng lại gượng ép gán lên sinh vật này, thành ra nhìn nó vô cùng kỳ cục.

Mà chủ yếu là khi sinh vật kia dựng đuôi chấm đất, thân mình nghiêng bốn mươi lăm độ ráng sức ngẩng đầu lên nhìn ngó hắn, khiến Phó Hào chợt có cảm giác, gia hỏa kia thật giống như cái vật kia! Đúng vậy, là cực kỳ giống cái vật mà tất cả giống đực đều có, chỉ khác là cực lớn mà thôi, hơn nữa lúc này còn là trạng thái thẳng băng cứng ngắt!

Dụi mắt để biết là mình không có bị hoa mắt, Phó Hào hít sâu một hơi, trong lòng bỗng có cảm giác dở khóc dở cười!

Phó Hào có thể thề với Thần linh trên trời, nhỏ lớn giờ, hắn gặp không ít ma thú diện mạo và ngoại hình rất quái dị, nhưng so với quái vật trước mắt thì nó tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm! Đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức mà Phó Hào có thể tiếp thu.

Mà khi hắn còn đang than thở, trên thế gian như thế nào lại còn có một tên gia hỏa diện mạo độc đáo đến vầy, liền nghe quái vật kia mở miệng phun ra một câu thiếu chút nữa đã khiến Phó Hào chết ngất!

“Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, chưa từng thấy qua một con chim đẹp trai như lão tử sao?” Quái vật hung hăng trừng mắt mắt về phía Phó Hào quát lớn.

Nuốt khan một hơi rồi lại nhìn biểu tình hung tợn của quái vật kia, Phó Hào thêm một lần ngây ngốc trợn mắt há mồm. Tên gia hỏa này không ngờ nói mình là một con chim?

Thế nhưng chim hàm nghĩa thật sự hơi rộng, nếu như quái thú có hình dạng của cái vật tràn đầy nam tính này cũng có thể xưng là chim, vậy thì lời nói của nó cũng đáng xem là danh phó kỳ thực. Bởi Phó Hào đúng là chưa từng chứng kiến một con chim nào lại có thêm một bộ mặt, đúng là chưa từng nhìn thấy con chim nào đẹp trai như vậy! Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bất quá nếu là chim hàm nghĩa nói nói về phi cầm, phi điểu vậy thì đã có chút quái dị.

Bởi vì Phó Hào nhìn sao cũng không thấy tên kia cùng loài chim có nửa điểm quan hệ, toàn thân từ cao đến thấp nào có chút đặc thù gì của loài chim, chẳng thà nó nói giống một con quái xà thì còn miễn cưỡng chấp nhập được.

Ráng kiềm chế sự kinh ngạc lẫn buồn cười trong lòng, Phó Hào cắn răng hỏi: “Ngươi nói, ngươi thật sự là một con chim?”

“Nói toàn lời thừa thãi, lão tử đương nhiên là một con chim!” Quái vật tựa hồ vì bị Phó Hào hoài nghi thân phận mà có tỏ ra cực kỳ khó chịu, thân mình lại rướng tới, chau mày nhíu mũi càng nhìn càng thêm tà ác và quái dị vô cùng!

Phó Hào miễn cưỡng đem những suy diễn lung tung dằn xuống, nén cười dò hỏi: “Nếu vậy lông chim của ngươi đâu? Cánh đâu? Móng vuốt nữa, ở đâu? Những điều này nếu là loài chim hẳn là phải có chứ!”

Ớ!

Nghe được câu hỏi của Phó Hào, con quái nhất thời ớ một tiếng, trong mắt mơ hồ mê mang, miệng tỉ tê: “Đúng vậy, lão tử hẳn là có cánh, cũng có thể có móng vuốt và lông nữa, tại vì sao lão tử lại không có gì hết?”

Thấy quái vật kia bị câu hỏi của mình làm cho thất hồn lạc phách, giống như mất đi trí nhớ khiến Phó Hào trong lòng càng cảm thấy quái dị. Nhưng lúc này hắn đã cũng hiểu được, quái vật luôn mồm gọi mình là một con chim, thực sự không phải là mang ý nghĩa cái đồ vật nọ, mà là một con chim chân chính.

Nhưng chính vì thế mới khiến cho Phó Hào càng thêm ngạc nhiên, vì sau khi cẩn thận nhìn lại một lần, vẫn không thể tìm ra chút đặc thù nào của loài chim từ nó!

Quái vật vẫn mờ mịt trôi nổi một góc bốn mươi lăm độ ở hư không, miệng không ngừng than thở, giống như đã hoàn toàn quên bẳng đi sự tồn tại của Phó Hào, toàn bộ suy nghĩ đã đều đặt ở vấn đề vì sao mình không có đặc thù loài chim trên người.

Ngay tại lúc Phó Hào hoài nghi, con quái vật này có phải đã bị câu hỏi mình làm cho ngu ngốc hay không, thì bỗng nhiên nghe nó tức giận mắng: “Con mẹ nó, lão tử chỉ là một con chim thôi mà, làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy, trời mới biết, lão tử vì sao mà không có mấy thứ quỉ đó!”

Nói xong, quái vật có vẻ vì buồn bực, chán nản mà không để ý tới Phó Hào nữa, co rụt thân mình lại, chui vào bên trong đám sương mù đen thui, chỉ để lộ ra cái đầu buông thõng xuống.

Thấy tính tình con quái vật vô cùng nóng nảy, Phó Hào cũng đã hiểu được, nó chẳng những diện mạo kỳ cục mà thần trí tựa hồ còn có vấn đề lớn! Nếu không phải trời sinh ngu ngốc, thì tâm thần cũng có bệnh, rõ ràng đang ở trong trạng thái điên khùng mất trí nhớ. Hắn lại cảm khái cái thế giới này sao vẫn còn tồn tại con vật quái dị như thế, rồi thần thức một lần nữa hướng về phía công pháp Thần dẫn quyết.

So với việc nói chuyện với quái vật kia, thì hiển nhiên Phó Hào có hứng thú với Thần dẫn quyết hơn nhiều!

“Nhóc con, ngươi không phải muốn đem quyển sách kia đi chứ? Nói cho tiểu tử ngươi biết, nếu lão tử không đồng ý chuyện này, ngươi đừng hòng cầm nó ra ngoài được! Hắc hắc!”

Ngay lúc Phó Hào đang chuẩn bị thử xem có thể đem Thần dẫn quyết lấy ra hay không, thì con quái vật đang ủ rũ bỗng nhiên mở miệng, cười quái dị...

CHƯƠNG 73

Nghe tiếng cười sởn tóc gáy của nó, Phó Hào khẽ giật mình, thần thức không tự chủ đảo tới quái vật kia, chẳng biết đã chui ra từ trong hắc vụ từ khi nào, thân thể lại nghiêng bốn mươi lăm độ, nhìn hắn cười quái dị.

Khuôn mặt tươi cười đó nếu là con người có lẽ rất ôn hòa, nhưng lại trên thân thể kì dị như vậy chỉ làm người ta có cảm giác thô bỉ cực độ. Dù Phó Hào luôn tự nhận lá gan hắn lớn, nhưng lúc này đối mặt với vẻ cười kỳ dị của con quái kia, cũng không khỏi cảm thấy da đầu có chút tê dại. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng may thay, từ lúc đoán ra con quái kia đại khái không ngu ngốc cũng là điên điên khùng khùng, Phó Hào đã phát hiện nó tuy nhìn thô bỉ gớm giếc vậy nhưng thực chất đối với hắn nào có ác ý gì, nếu không, đã chẳng dư hơi mà nói chuyện với hắn.

Mà quan trọng, chiếc nhẫn kia vô luận là Hồn khí hay không gian giới chỉ cũng là một cái không gian mà thôi, cho dù nó có muốn làm gì thì Phó Hào chỉ việc thu hồi thần thức là hết thảy đều trở nên vô cùng an toàn.

Có điều, lời con quái đã đánh động Phó Hào, từ khẩu khí mà suy ra, thì dường như trong không gian này bất kỳ vật gì cũng đều do nó quản lý. Nói cách khác, nếu Phó Hào muốn lấy Thần dẫn quyết ra ngoài, thì phải được con quái kia đồng ý!

Phát hiện này đã khiến hắn vô cùng vui mừng đồng thời cũng có chút nghi hoặc. Theo hướng suy đoán này, chiếc nhẫn chắc chắn không phải là Hồn khí mà chính là không gian giới chỉ, vì chỉ như thế mới có thể cất giữ đồ ở bên trong hay là đem ra ngoài!

Chỉ buồn một nỗi, gần đây Phó Hào với chuyện trên đại lục đã có những hiểu biết nhất định, không còn là một gã nhà quê xóm núi lên tỉnh nhìn cái gì cũng đều không hay không biết! Ấy vậy hắn lại chưa từng nghe nói tới việc trong không gian giới chỉ có thể tồn tại sinh vật! Điều mà Lam thương đại lục tới bây giờ còn không có ghi lại, vì bên trong đó vốn không có khí trời, sinh vật làm sao mà sống được chứ!

Chẳng lẽ quái vật này thực sự không phải là một sinh mệnh? Mà giống với Khí Hồn và u hồn, đều là những linh hồn tồn tại đặc biệt hay sao?

Phó Hào dò xét kỹ lưỡng con quái kia một lần nữa, rồi buồn bực kết luận, diện mạo nó tuy kỳ lạ nhưng so với Khí Hồn hay u hồn chẳng chút giống nhau.

Cái nhẫn này rốt cuộc là sao đây?

Phó Hào suy đoán lung tung, nhưng đồng thời thần thức cũng quét tới Thần dẫn quyết ở trên bàn.

Dù con quái kia khẩu khí thật lớn, thì Phó Hào nào phải là loại người nói sao nghe vậy! Quái vật bảo nếu nó chưa đồng ý thì không thể lấy Thần dẫn quyết được, nhưng Phó Hào quyết không tin, nhất định phải thử một lần.

Bởi có không gian giới chỉ mà Ngải Tư Ny Nam đã tặng, nên cách thức sử dụng loại đồ vật cực kỳ quí hiếm trên đại lục này Phó Hào cũng không xa lạ. Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn là khi thần thức vừa mới chạm tới Thần dẫn quyết, còn chưa kịp đem nó lấy ra, thì bất ngờ xảy ra một chuyện đáng kinh ngạc.

Con quái kia bỗng cười hệch hệch quái dị, rồi chẳng thấy nó làm gì mà thần trí của Phó Hào giống như đã bị một cái gì đó bỗng nhiên hung hăng đập vào, không làm sao có thể cảm nhận được vị trí Thần dẫn quyết nữa, giống như nó đã hoàn toàn biến mất khỏi chiếc nhẫn.

Quá tà môn!

Phó Hào lắp ba lắp bắp trong miệng, kinh hãi không thôi, rốt cuộc cũng hiểu được con quái kia không có nói chơi. Trong không gian này quả thật nếu nó không đồng ý thì Phó Hào đừng hòng lấy được đồ vật gì.

Đối với con quái này hắn thật sự chịu thua!

Vì cái nhẫn này không phải là Hồn khí nên Đao ý của Phó Hào dù có mạnh mẽ nhưng không vào được trong này thì cũng bỏ, chỉ có thể sử dụng được thần thức của tinh thần lực. Mà thần thức của hắn để lấy đồ vật này nọ hoặc trao đổi thông tin thì còn ổn, chứ muốn dùng để đánh đấm thì tuyệt đối không thể.

Tuy biết tinh thần lực luyện tới một đẳng cấp nhất định, có thể công kích bằng tinh thần, nhưng hiện tại đừng nói hắn không có trình độ này, mà trong không gian giới chỉ vốn cũng không cho phép như thế!

Đây là quy tắc của đại lục, kẻ bình thường không thể làm khác được.

“Hắc hắc! Nhóc con, đã bảo là nếu lão tử không đồng ý, thì ngươi lấy không được mà! Biết tay lão tử chưa, nói cho ngươi hay, lão tử tuy là chim nhưng lại là chim thần, lợi hại lắm à nha!” Tựa hồ biết được Phó Hào đang bối rối kinh ngạc, con quái lại cười rất kỳ cục!

Nó nháy mắt với Phó Hào tỏ vẻ trào phúng, khiến Phó Hào vô cùng tức tối khó chịu. Nhưng lúc này hắn đúng là không có cách gì để lấy cuốn sách ra, lại không thể đánh được nó. Muốn lấy Thần dẫn quyết, Phó Hào chỉ còn một biện pháp…

Là phải tranh thủ tình cảm của nó, mới hi vọng sau này con quái sẽ cam tâm tình nguyện mà giao ra Thần dẫn quyết. Đến lúc lấy được rồi, hẳn tính sổ với nó cũng không muộn.

Nghĩ sao làm vậy, nét mặt Phó Hào vốn đang rất ngổ ngáo, khinh bỉ liền tỏ ra thành khẩn tươi cười. Tiếc là con quái kia hình như ở trong chiếc nhẫn lâu lắm rồi, nên chả biết gì về cách đối nhân xử thế ở bên ngoài, Phó Hào có thể mê hoặc nhiều người bằng nụ cười chất phác này, nhưng đối với nó thì chút xíu tác dụng cũng không có.

Phó Hào cũng phát hiện điều này rất nhanh, đành chửi thầm trong bụng một tiếng, thần thức lại hướng về phía con quái: “Đúng nha đúng nha, ngài nói quả thật là đúng, ngài nhất định là một con chim rất lợi hại đó! Mạn phép hỏi Điểu tiên sinh, cao danh quí tánh của ngài là gì ạ?” Tuy Phó Hào nhìn tên gia hỏa này như thế nào cũng không thấy giống loài chim, nhưng để tạo ra mối quan hệ thân thiện hơn, hắn đành cắn răng nín cười mà nói chuyện với con quái!

Có vẻ rất vừa lòng đối với thái độ Phó Hào bây giờ, con quái lúc lắc đầu cười hệch hệch: “Lão tử đương nhiên là có tên, nhóc con phải nhớ kỹ, lão tử tuy là chim nhưng không phải loại chim bình thường, nhóc có thể gọi ta là Tắc Khắc Tư tiên sinh!”

Tắc Khắc Tư? Còn là tiên sinh?

Nhìn thân hình lão gia hỏa này đắc ý lắc lư càng lúc càng giống cái vật thô bỉ kia, Phó Hào rợn da gà cố chịu đựng, hắn vội vàng nói: “Không sai không sai, tên gọi rất là xứng với ngài, tiên sinh Tắc Khắc Tư vĩ đại!”

Nghe Phó Hào khen ngợi quái điểu Tắc Khắc Tư tỏ ra cao hứng, vẻ mặt giống hệt nhân loại tràn ngập ý cười, cái đầu lắc lư càng mạnh khiến Phó Hào càng lúc càng cảm thấy thô bỉ, đồng thời cũng có thể xác định, tình trạng của nó so với suy đoán của hắn chắc chắn không khác lắm, dù không ngu ngốc thì cũng thuộc loại thần kinh không bình thường. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vì Phó Hào một mực cố ý lấy lòng, lại thêm Tắc Khắc Tư giống như thật lâu rồi không có người nói chuyện, nên một người một chim hàn huyên vô cùng ăn ý. Không bao lâu sau, Phó Hào đã hiểu được đại khái về Tắc Khắc Tư và chiếc nhẫn.

Tắc Khắc Tư quả thực không phải nói hươu nói vượn, vì trước kia nó đúng là một con chim, sau một lần bị thương nặng đã trở thành bộ dáng như bây giờ!

Lần bị thương nặng đó chẳng những khiến hình dạng Tắc Khắc Tư biến đổi long trời lở đất, mà còn làm cho trí nhớ của nó cũng trở nên rối loạn. Có thể nói đơn giản rằng, Tắc Khắc Tư cũng giống như kiếp trước của Phó Hào vậy, tuy linh hồn vẫn còn tồn tại trong bản thể, nhưng đã mất đi trí nhớ.

Cho nên, rốt cuộc vì sao Tắc Khắc Tư bị thương nặng thì nó hoàn toàn không thể nhớ rõ. Chỉ biết mình là một con chim, đó cũng là lí do vì sao nó vẫn khăng khăng tự nhận mình như thế!

Mà lai lịch chiếc nhẫn với Thần dẫn quyết cũng như chính nó vì sao lại có thể tồn tại bên trong không gian này thì vị quái điểu tiên sinh chẳng thể nào biết được, suy nghĩ mãi cũng không ra. Điều nó còn nhớ nữa là, từ khi nó tỉnh lại cũng là lúc quên sạch tất cả thì chiếc nhẫn và Thần dẫn quyết đã có trong này!

Về phần đã ở trong giới chỉ bao lâu, thì vì trong nhẫn không có cách nào tính được thời gian, nên nó cũng không thể trả lời được!

Mà tình trạng tồn tại của Tắc Khắc Tư bây giờ cũng vô cùng quái dị. Một nửa nó là linh hồn, mà một nửa lại là thực thể.

Nói cách khác, nó không hoàn toàn thuộc loại linh hồn thể nhưng cũng không phải là một sinh mệnh có sức sống chân chính. Mà ngược lại, hai thứ này đã dung hợp khiến nó trở thành một loại tồn tại thập phần quỷ dị.

Tắc Khắc Tư hiện tại ít nhất hiểu được một việc, là nó không thể rời khỏi không gian giới chỉ này. Hay nói cách khác, số phận nó cực kỳ xui xẻo a!

Vốn khi nghe được nhược điểm của Tắc Khắc Tư, Phó Hào còn định hù dọa nó là sẽ hoàn toàn hủy diệt chiếc nhẫn để bắt nó đưa ra cuốn sách. Nhưng lại nghĩ tới linh hồn kiếp trước của mình cùng với nó có vài phần tương tự đã khiến Phó Hào có chút không đành lòng. Hơn nữa Thần dẫn quyết dù sao cũng ở bên trong, nếu uy hiếp không thành mà lại khiến nó hỗn loạn tinh thần hủy đi Thần dẫn quyết thì Phó Hào sẽ mất nhiều hơn được rồi.

Quan trọng hơn, là qua lần trò chuyện ngắn ngủi này, Phó Hào mới phát hiện, thu phục Khắc Tắc Tư cũng khá dễ dàng. Dù sao ở trong Thiên Vương cốc cũng không cách nào tu luyện Thần dẫn quyết được, nên Phó Hào cũng không quá vội vàng, chi bằng chậm rãi bồi dưỡng tình cảm cùng với Tắc Khắc Tư, sau hãy lấy ra cũng chưa muộn.

Đã có quyết định nên Phó Hào cũng không do dự nữa, sau một lúc nghỉ ngơi liền cùng với bọn Ngói Cách tiếp tục lên đường.

Phó Hào vẫn như lúc trước, không theo đường cũ mà đi, vì trong trí nhớ chập chờn của Tắc Khắc Tư, thì không gian cấm chế này không chỉ có một cửa ra vào.

Vì để tránh gặp phải bọn người Thần Điện, sau một lúc cân nhắc Phó Hào đã quyết định tiếp tục tìm đến những địa phương khác thử thời vận, vì dù sao thời gian Thiên Vương cốc hoàn toàn đóng cửa cũng còn rất lâu, nếu tìm kiếm không thấy lối ra như lời Tắc Khắc Tư thì quay trở lại chỗ đi vào ban đầu cũng không quá muộn.

Cứ như vậy, đoàn người đã đi được mấy ngày đường, nhưng không có phát hiện thêm bảo tàng cùng với cửa ra nào như lời Tắc Khắc Tư đã chỉ. Ngay lúc Phó Hào quyết định, nếu không thấy lối ra sẽ quay về đường cũ, thì Tầm bảo thử mấy ngày nay vẫn uể oải đột nhiên vọt ra từ trong túi áo Cáp Mỗ Lôi Đặc, chit chit chét chét một hồi rồi rất nhanh chạy tới phía trước.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Phó Hào không khỏi sửng sốt, trong lòng lại dâng lên sự kinh ngạc và vui mừng.

Đừng nói là phía trước lại có bảo tàng đấy chứ?

CHƯƠNG 74

Sau khi tìm được Thần Dẫn Quyết và cái bình nhỏ, kỳ thực Phó Hào đã vô cùng thõa mãn, đối với những bảo tàng khác bên trong Thiên Vương Cốc, hắn cũng không còn nhiều hứng thú.

Vì, cho dù có cái gọi là Đấu Thần bảo tàng, cũng chỉ là những công pháp cùng với cao cấp Hồn khí ở bên trong. Mà đối với hai thứ này, lấy tình hình Phó Hào bây giờ mà nói, đã không còn nhiều tác dụng.

Hồn khí thì không cần phải nói rồi, đao pháp của Phó Hào đã sớm hạn chế hắn sử dụng nó, nên dù bất cứ Hồn khí cao cấp cỡ nào thì hắn cũng chỉ xem nó như một món đồ trang trí, rãnh rỗi không có việc gì làm thì đem ra nghiên cứu Khí Hồn chơi mà thôi.

Mà với công pháp, Phó Hào càng hiểu rõ ràng cái đạo lý tham thì thâm!

Chỉ với Lực Thần Quyết cũng đã quá đủ với Phó Hào rồi, huống chi, Thần Dẫn Quyết một bộ đầy đủ cần có tới ba thiên. Trên đại lục này, đã là một bộ công pháp cực kỳ tinh thâm bác đại, trước kia Lan Địch thúc cũng từng nói cho hắn nghe, một bộ Thần Dẫn Quyết chỉ cần xem mà hiểu được một nửa, đã có thể gọi là thiên tài hiếm có trên đời. Từ đó có thể thấy, bộ công pháp này uyên bác vĩ đại chừng nào! Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng nói bản thân không hứng thú, không có nghĩa là khi tìm thấy một bảo tàng hắn sẽ thờ ơ bỏ qua. Thiên Vương Cốc mười sáu năm mới mở ra một lần, đã có thể vào được, thì dại gì không gom góp một lần cho thỏa chí? Nhiều bảo bối thì càng tốt chứ sao, dù là hắn không dùng tới, đem làm quà cho Song Nhi hoặc Đại tiểu thư chẳng lẽ không được ư!

Nghĩ đến đây, Phó Hào mới gọi Ngõa Cách, đồng thời kéo Cáp Mỗ Lôi Đặc chạy vội theo Tầm Bảo Thử.

Vị trí của đám người Phó Hào bây giờ đang ở gần những vùng núi đá nham thạch, thình thoảng lại xuất hiện những mảnh rừng đá lởm chởm kỳ dị. Mà Tầm Bảo Thử hiện tại đang nhăm nhe chạy vào một trong những khu rừng đá đó!

Những trụ đá ở đây vô cùng kỳ vĩ, trụ thấp nhất cũng đã hơn mấy thước, hình dạng lại quái dị muôn màu muôn vẻ khác nhau. Như những con quái thú kỳ hình dị trạng bằng đá trùng trùng điệp điệp tụ lại một chỗ, mơ hồ tỏa ra một loại khí tức tang thương mà cổ lão.

Vừa tiến vào khu rừng đá, vẻ mặt của Phó Hào đã lập tức thay đổi, cái cảm giác bức bối, nao nao khi xâm nhập vào không gian cấm chế lại một lần nữa xuất hiện mãnh liệt. Dường như khu rừng đá này, chính là căn nguyên, cội nguồn của những luồng áp lực đó!

Ngõa Cách đứng một bên cũng có thể cảm giác được điều này, nhíu nhíu đôi mày nhìn quanh một lượt, rồi trầm giọng nói: "Phó Hào huynh đệ, ở đây dường như có cái gì đó không ổn cho lắm!"

Khe khẽ gật đầu, Phó Hào vẫn im lặng không nói gì, mà bắt đầu chậm rãi vận Khống đao thuật lên, Đao ý ngưng tụ thành thần thức tản mát ra xung quanh, tìm hiểu tình hình của khu rừng đá. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng không nghĩ, hắn nào phát hiện được điều gì đặc biệt, chỉ là tình huống xảy ra trước mắt lại có điều kỳ quái.

Tầm Bảo Thử rõ ràng đang cắm đầu chạy trước mắt hắn không xa, tuy thần thức của hắn nhìn thấy nhưng không làm sao đi vào theo được, giống như có một vật cản vô hình nào đó, thần thức vừa chạm tới đã bị đánh lui trở về.

Không lẽ nơi đây lại có một cái cấm chế nữa?

Phó Hào hơi sững sốt, bởi theo lý mà nói, hắn chưa từng nghe kể về việc trong cấm chế lại có cấm chế, một tay bố trí cấm chế sành sõi chẳng bao giờ làm những điều này, bởi đó chỉ là một chuyện thừa thãi.

Mà dù Phó Hào hắn không hiểu tí gì về cấm chế, cũng thừa biết một việc, khi người khác đã cố tình bố trí cấm chế trong cấm chế, vậy nhất định, cấm chế đó phải cực kỳ mạnh mẽ chứ không hề đơn giản.

Rất nhanh, những suy đoán của Phó Hào đã lập tức được chứng minh! Tầm Bảo Thử lúc này đột nhiên dừng lại, mặt mày nhăn nhó nhìn hắn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Trong khu rừng đá này, quả thật tồn tại cấm chế trong cấm chế!

Nhíu mày khó hiểu, Phó Hào mới hướng tới chỗ Tầm Bảo Thử tìm kiếm. Mà hắn càng tiến lại gần, cảm giác bức bách chèn ép lại càng mạnh mẽ hơn, cái khí tức khiến người khác phải khó chịu bức bối đó, dường như toàn bộ đều từ trong cái cấm chế này phát ra.

"Phó Hào lão đệ, thêm một cấm chế xuất hiện ở đây quả thật có điều cổ quái, ta nghĩ để tránh gặp điều gì đó không may, hay là chúng ta nên rời đi thôi! Dù gì thì cũng đã lấy được không ít đồ vật giá trị rồi!" Ngõa Cách mở to đôi mắt trâu, cẩn thận nhìn xung quanh, lo lắng nói.

Gã dũng sĩ nhất nhì của Ngưu nhân tộc này, dù có được thân thể cường tráng mạnh mẽ của Thú nhân, nhưng đừng nghĩ hắn đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mà ngược lại là một tên cực kỳ có đầu óc! Chỉ mỗi tâm tính dễ kích động thiên tính của Thú nhân là không thể khác được mà thôi! Điều này, sau khi Phó Hào tiếp xúc với Ngõa Cách không lâu đã có thể thấy được.

Lúc này, nghe gã nói thế, Phó Hào không khỏi phải chần chừ suy nghĩ!

Gã Ngưu đầu nhân bưu hãn này nói không sai, hắn đã lấy được Thần Dẫn Quyết, mà gã trâu kia cũng tranh thủ được một thanh Hồn khí Bát cấp. Hơn nữa còn có cái bình nhỏ kỳ dị tạm thời chưa biết được công năng ra làm sao, thì lần xâm nhập Thiên Vương Cốc này của Phó Hào cũng coi như thu hoạch đã vô cùng phong phú rồi!

Mà bên trong cấm chế này, lại phát tán ra từng luồng khí tức cực kỳ khó chịu, xem ra, bên trong nó chắc hẳn cũng không phải là một chỗ tốt lành gì cho cam.

Càng suy nghĩ kỹ càng thấy, đề nghị của Ngõa Cách quả không sai, tốt nhất là nên buông tha, bởi dù sao, bên trong cái Thiên Vương Cốc thần bí này, chắc chắn tồn tại những thứ không phải dành cho những kẻ thực lực chỉ tầm tầm như bọn Phó Hào có thể tìm hiểu.

Nhưng trong lòng hắn lại càng do dự, bởi những nơi càng nguy hiểm, thì khả năng xuất hiện bảo vật, bảo tàng càng cao. Cứ xem bộ dáng hưng phấn rạo rực của Tầm Bảo Thử bây giờ, không thua gì lúc tìm được cái bình nhỏ kia, cũng đủ biết, bên trong cấm chế có vật gì đó quí báu chỉ hơn chứ không kém!

Vậy đi vào hay là không đây? Trong lòng Phó Hào vô cùng băn khoăn trăn trở, nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì hơi đáng tiếc a!

Nhíu mày một chút, rồi ánh mắt Phó Hào lại chuyển đến chỗ Cáp Mỗ Lôi Đặc, đôi mắt liền sáng bừng lên, lập tức đi tới xách tai con thằn lằn bụng phệ này, đưa đến trước cấm chế!

Từ khi ăn Phong Ấn chi quả, biến dị ra được kỹ năng phá giải cấm chế, Cáp Mỗ Lôi Đặc lúc này tuyệt đối có thể xưng là khắc tinh đối với một số cấm chế rồi. Tuy chưa thể phá vỡ ra được một lỗ hổng đủ cho tất cả mọi người đi vào, thì chỉ cần chui đầu vào xem cũng đã quá đủ!

Nghĩ như vậy, Phó Hào mới quyết định nhờ nó xem thử tình hình bên trong ra sao, nếu quả có gì nguy hiểm thật, thì chỉ cần rụt cái cổ lại, không phải sẽ an toàn rồi sao! Như thế, hắn cũng có thể biết được bên trong có những gì mà đưa ra quyết định.

Đã hạ quyết tâm, Phó Hào cũng không chần chừ nữa, dặn dò Cáp Mỗ Lôi Đặc phải xem kỹ tình huống bên trong, rồi sau đó mạnh mẽ dúi đầu nó vào cấm chế, cũng không cần nghe nó lầm bầm phản đối gì cả.

Bộp!

Một âm thanh rất mỏng vang lên, cái miệng vẫn đang càu nhàu bất mãn đã theo chiếc sừng chui tọt vào trong cấm chế!

Phong Ấn chi quả đúng là hết sức thần kỳ! Phó Hào còn đang đoán già đoán non trong kia sẽ có thứ gì thì đã thấy thân hình mập mạp của Cáp Mỗ Lôi Đặc rung lên bần bật, hai tay chỏi mạnh vào cấm chế, cật lực rút đầu ra, phịch một phát nó đã dộng mông té ngồi trên mặt đất, đôi mắt trợn tròn đầy vẻ kinh dị và sợ hãi!

Nhìn thấy nó biểu hiện như thế, trong lòng Phó Hào vô cùng căng thẳng, liền ngồi thụp xuống vỗ vỗ đầu nó trấn an: "Ngươi có sao không? Bên trong đó có gì thế?"

"Máu a..máu...Còn có người nữa..." Cáp Mỗ Lôi Đặc dường như vì quá sợ mà chưa tỉnh hồn lại, mặt mũi nhợt nhạt co rúm, nói năng lộn xộn chữ nọ xọ chữ kia!

Máu? Người? Phó Hào vừa kinh hãi lại vừa tò mò. Sau khi kiểm tra cẩn thận Cáp Mỗ Lôi Đặc một phen, biết nó chỉ là sợ quá hóa ngu thôi, chứ không hề bị tổn thương gì, hắn mới yên tâm, nhưng cũng không dám ép bức gặng hỏi mà lại lấy ra một hũ rượu, đưa cho nó để lấy lại tinh thần.

Tuy sau vài lần uống thử bị say chí tử, Cáp Mỗ Lôi Đặc đối với thứ rượu này đã không còn hứng thú mấy, thì bây giờ lại như chết đuối vớ được ngọn cây khô, chụp lấy hũ rượu tu ừng ực. Uống một hơi hết nửa hũ, nó mới hơi hồi phục tinh thần, từ từ kể lại sự tình bên trong cấm chế!

Vốn là sau khi chui đầu vào, Cáp Mỗ Lôi Đặc còn chưa kịp quan sát không gian xung quanh, thì một luồng sát khí khiến người kinh hãi đã ập tới. Nương theo luồng sát khí này là màu sắc đỏ thẫm tràn ngập của máu tươi cũng ùa vào mắt nó.

Màu máu đẫm đặc không gian, gần như hóa thành thực thể, khiến cho toàn bộ hình ảnh bên trong cấm chế như đang bập bềnh chìm ngập giữa một đại dương toàn là máu. Mà khi Cáp Mỗ Lôi Đặc vừa thò đầu vào đã lập tức ùa tới vây phủ lấy nó.

Là gan của nó nhỏ tới đâu thì cũng biết rồi, lập tức bị tình cảnh này dọa cho mất mật, ngây ngốc toàn thân. Lại khiến nó thêm kinh hãi đến cực độ, trôi nổi giữa đại dương máu đó, là một người đang xếp bằng ngồi, huyết sắc và sát khí chính là cuồn cuộn không ngớt từ thân thể của y tuôn ra.

Nhìn tới đây, Cáp Mỗ Lôi Đặc đã xụi người ra, đâu dám quan sát thêm. Cố sức tàn vùng vẫy rút đầu trở ra, ba hồn chín vía để lại trong đó cả. Nhưng nó vẫn còn kịp nhớ, không gian trong cấm chế chỉ bằng một căn phòng không lớn, chứ không mênh mông khổng lồ như bên ngoài này.

Nghe Cáp Mỗ Lôi Đặc chữ được chữ mất líu nhíu kể ra, Phó Hào và Ngõa Cách cũng ngẩn người kinh hãi.

Bọn họ đều không thể tưởng tượng được, bên trong không gian cấm chế này, lại có người còn tồn tại?

Mà sát khí cùng với đại đương đẫm máu kia lại phát sinh từ người nọ, vậy thì hắn đáng sợ đến mức nào? Có khi nào đó chính là Ác quỉ từ địa ngục bị nhốt ở nơi đây? Cấm chế trong cấm chế được thiết lập nên, phải chăng là để giam cầm con người bí ẩn này? Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bao nhiêu nổi khiếp sợ kinh hãi, cùng với tò mò nghi vấn cực điểm cuộn dâng trong tư tưởng của Phó Hào...

CHƯƠNG 75

"Ngươi xác định kẻ ở trong đó là nhân loại? Mà không phải là Ma thú biến hóa thành?"

Đợi tâm tình Cáp Mỗ Lôi Đặc bình tĩnh hoàn toàn, Phó Hào lại hỏi tiếp. Sống cùng với con thằn lằn bụng bự này đã hai năm, tuy Phó Hào vẫn chưa biết hết những điều cổ quái trên người nó, nhưng có một việc thì hắn lại hiểu Cáp Mỗ Lôi Đặc vô cùng.

Nó cũng chính là một con Ma thú biến dị. Cho nên có khả năng phân biệt Ma thú và Nhân loại hết sức tuyệt vời. Mà đây là bản năng trời sinh, vì vậy trước giờ chưa từng có sai lầm nào cả! Do đó sau khi suy nghĩ thật lâu, Phó Hào mới hỏi nó một vấn đề tưởng chừng vô vị nhưng thật ra lại phi thường trọng yếu!

Vì nơi đây là Thiên Vương Cốc! Mà như thế, nếu là nhân loại, dù đó là Đấu Thấn Phong Hào, thì với một cây đao và lực lượng của hắn bây giờ, thêm sự giúp đỡ của Ngõa Cách, sẽ chẳng có gì phải e ngại cả!

Nhưng nếu bên trong là Ma thú, thì lại khác rồi. Khoan hãy nói tới Thần Thánh Cự Long kinh khủng, mà chỉ cần đó là một con Thất cấp Ma thú, cũng tuyệt đối không phải là thứ Phó Hào có thể trêu chọc lúc này. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong lòng Phó Hào vẫn còn nhớ như in con Lôi Điểu đáng sợ, ma sủng của An Kỳ lúc trước. Nếu không phải Ngõa Cách dũng mãnh kiên cường, lại thêm hắn thông minh đột xuất linh cơ nhất động, thì bây giờ có lẽ cả hai đã là thịt trong bụng con Ma thú đó rồi!

"A! Chủ nhân vĩ đại của ta, người đáng lẽ phải tin tưởng ánh mắt của ta chứ, ta có thể thề đó, bên trong tuyệt đối là nhân loại, nhưng là một nhân loại cực kỳ đáng sợ a!" Nhìn thấy Phó Hào có chút nghi ngờ nhận xét của nó, Cáp Mỗ Lôi Đặc bất mãn lớn tiếng phân bua, nhưng khi nói đến người trong cấm chế, nhất thời toàn thân phát lãnh run rẩy không ngừng, tựa như một lần nữa nó đang ở trong căn phòng đáng sợ đó vậy.

Thấy vẻ quả quyết của Cáp Mỗ Lôi Đặc, trong lòng Phó Hào có chút nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó thì Ngõa Cách đã lên tiếng: "Phó Hào huynh đệ, ta tin tưởng thực lực của ngươi, có điều ta cảm thấy, ngươi nên cẩn thận thì hơn nha!"

Rõ ràng, từ biểu tình trên mặt Phó Hào, Ngõa Cách cũng đã đoán ra hắn đang định làm gì.

Ngừng một chút lấy hơi, Ngõa Cách nói tiếp: "Theo lời của Cáp Mỗ Lôi Đặc, thì bên trong là một nhân loại, nhưng với sát khí như thế, cũng có thể biết được, người này trước đây tuyệt đối là một đại cao thủ, giết người không gớm tay!"

Tới đây, dường như nhớ lại điều gì đó, Ngõa Cách hơi suy tư một lúc rồi nghiêm trang: "Ta còn nhớ, phụ thân có nói, thế gian này tồn tại một loại người lấy giết chóc làm mục đích sinh tồn, lấy mạng người để làm trò vui, lâu ngày, sát khí tụ lại thành thực thể. Ở Thiên Vương Cốc, Đấu khí vốn không dùng được, vậy mà người kia vẫn có thể phát ra được sát khí bá đạo đến thế, nhiều khi còn đáng sợ hơn so với bọn tà ác ở trên a!"

Nghe lời can ngăn của Ngõa Cách, Phó Hào khẽ nhíu mày.

Loại sát khí hóa thành thực thể như vậy, Phó Hào cũng đã nghe Lan Địch thúc nói qua! Những loại người này trên đại lục cũng vô cùng hiếm thấy. Nhưng bất cứ một ai trong bọn họ, đều là hạng mạnh mẽ và tàn nhẫn vô cùng, giết người như ngóe, coi thường sinh mệnh như sâu kiến dưới chân!

Nhưng Ngõa Cách nói những kẻ đó đáng sợ như Ác ma thì Phó Hào lại không đồng tình!

Bởi dù trí nhớ của hắn về kiếp trước đã phai nhạt rất nhiều, nhưng từ khi gặp Ngõa Cách, rồi bắt đầu giết chóc đẫm máu đến giờ, mơ hồ đã làm cho một mảnh ký ức lóe lên! Trong đó, ở kiếp trước hắn cũng giết người vô số, giết đến máu chảy thành sông, thây phơi đầy nội, nhưng tuyệt đối, hắn không phải là một Ác ma!

Mà trên thế giới này, cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua đã thành đạo lý! Dù ta không có tâm hại người, thì người cũng sẽ hại ta! Giết người là để chính mình được tồn tại!

Phó Hào cũng dám khẳng định một điều, trong lịch sử Lam Thương Đại Lục từ trước tới nay, tin chắc không một tổ chức hay thế lực nào giết người nhiều hơn được Thần Điện. Vậy mà lão Giáo Hoàng thần côn vương bát đản kia, lại được người ta để lên đầu, suốt ngày cúng bái!

Lấy sát khí để xét nhân phẩm một người như vậy, Phó Hào cho rằng hết sức võ đoán.

Vậy chiến tướng chinh phạt sa trường, có kẻ nào dưới tay không xương trắng trải đường mà dựng nên cơ đồ? Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Nếu đã như thế, không lẽ nhận xét các anh hùng vệ quốc, những chiến sĩ chống xâm lăng, là những Ác ma!?

Nhìn thấy Phó Hào cau mày, Ngõa Cách tuy không thể biết được hắn đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn một điều, Phó Hào đã hạ quyết tâm. Nên gã vò đầu bóp trán một hồi rồi nói: "Phó Hào huynh đệ, ngươi muốn vào xem, thật ra cũng không sao. Cáp Mỗ Lôi Đặc đã khẳng định trong đó chỉ có một người, vậy thì ta và ngươi hợp sức lại, chắc sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều, nếu người này đúng là một tên hiếu sát điên cuồng, thì chúng ta nên xem thôi chứ không được giải thoát cho y nga, chứ không thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ!"

Ngõa Cách vốn không phải là kẻ lương thiện gì, gã nói ra những điều này thật tình cũng có chút tư tâm! Trong Thú Nhân tộc, gã vốn khét tiếng tàn nhẫn và tanh máu, so với Phó Hào có khi còn ác độc hơn. Nhưng gã không thể không lo lắng, Thiên Vương Cốc nằm trong lãnh địa của Thú nhân Đế Quốc, mà bộ tộc gần nó nhất lại là Ngưu Nhân tộc!

Nếu như người trong cấm chế quả thật là một Ác ma hiếu sát, chưa nói tới chuyện y sẽ tàn phá Đế quốc Thú nhân, mà chỉ cần y thoát ra, Ngưu Nhân tộc của gã thể nào cũng sẽ lâm vào thảm họa. Mà như thế, Ngõa Cách làm sao có thể chấp nhận được?

Giao du với Ngõa Cách một thời gian, Phó Hào cũng quá biết, gã kia nhìn tướng mạo thì có vẻ còn ngu ngốc đần độn hơn mình, nhưng tâm tư thật ra vô cùng cẩn mật và kín kẽ. Gã lo lắng cho tộc nhân, làm sao Phó Hào không nhận ra kia chứ!

Nhưng hắn cũng mặc kệ chút tâm tư kia, Ngõa Cách cũng có cái lý của gã. Nếu quả thật người trong cấm chế là một tên điên khát máu, thì nếu vô ý giải thoát cho y, đối với Nhân loại hay Thú nhân đều là một tai họa khôn lường. Điểm này Ngõa Cách nói không sai!

Tình huống như vậy, Phó Hào đương nhiên không muốn thấy! Có điều người kia có thể tồn tại được trong này, đã khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và hiếu kỳ. Cho nên hắn suy nghĩ một hồi lâu, rồi vẫn quyết định đi vào.

Cùng lắm thì không thả người đó ra, thì có thể để lại hậu hoạn gì cơ chứ!?

Nghĩ đến đây, Phó Hào không chần chờ nữa, lôi sềnh sệch tên gia hỏa Cáp Mỗ Lôi Đặc lúc này chân cẳng run lẩy bẩy không chịu đi, tới gần cấm chế.

Cuối cùng, tuy sát khí và con người bí ẩn trong kia đã làm cho nó sợ vãi đái ra, nhưng cũng không thể nào chống cự lại dâm uy của Phó Hào, vừa nghiến răng húc sừng vào cấm chế vừa cầu khấn trong lòng, nhân loại kinh khủng bên trong a, đừng có nổi điên mà xông về phía nó a! Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bởi đã có kinh nghiệm phá cấm một lần! Nên bây giờ Cáp Mỗ Lôi Đặc có vẻ thành thục hơn không ít!

Không hiểu sao cấm chế này, so với cấm chế không gian ngoài kia lại dễ dàng có thể phá vỡ hơn, nên sau một lúc ngắn ngủi, nó đã có thể mở được một lỗ hổng cao bằng thân người. Lỗ hổng này vừa xuất hiện, thì một luồng sát khí cực kỳ giá lạnh lập tức ùa tới, bao phủ lấy toàn bộ đám Phó Hào, làm nhiệt độ xung quanh trong sát na đã giảm xuống cực nhanh, khiến bọn hắn cảm thấy giá buốt vô cùng.

Tuy biết rõ đây là sát khí đã hóa thành thực thể, đối với tinh thần người khác cũng sẽ tạo thành uy hiếp nhất định, nhưng cấm chế lại đang dần phục hồi, khiến Phó Hào dù cứng người vì lạnh, cũng phải lập cập chui nhanh vào.

Đằng sau hắn, Ngõa Cách chỉ biết lắc đầu méo miệng, lục tục đi theo.

Về phần Cáp Mỗ Lôi Đặc lúc này đã sớm ôm lấy Tầm Bảo Thử nép mình đứng qua một góc, loại sát khí này quả thật vẫn gây cho nó những cảm giác kinh hoàng sợ hãi không nguôi.

Mạnh mẽ vận Khống Đao thuật lên, Phó Hào cắn răng chống chọi lại sát khí băng hàn như muốn đông lạnh tê cứng cả cốt tủy của hắn, chăm chăm nhìn vào một người đang nhắm mắt xếp bằng trên một cái bệ đá trong không gian rộng chưa quá mười thước vuông này.

Chỉ thấy giống như lời Cáp Mỗ Lôi Đặc miêu tả lại, toàn thân người này đều bao phủ trong huyết sắc nồng đậm, sát khí cuồn cuộn tuôn ra.

Có lẽ vì cấm chế tạm thời được mở ra, khiến cho sát khí cùng với huyết sắc thoát ra ngoài không ít, khiến cho bọn Phó Hào có thể nhìn rõ chân diện mục của quái nhân này.

Đó là một lão già chừng năm sáu chục tuổi, khuôn mặt gầy gò thanh mảnh có phần nhợt nhạt, tóc tai rối loạn dài cả thước phủ lấy một thân hình tiều tụy. Nhìn dáng dấp của lão cũng không hề giống với một tên ác ma hiếu sát như trong tưởng tượng, Phó Hào và Ngõa Cách nhất thời sửng sốt.

Mà lão già dường như đã cảm nhận được có người đi vào, hai mắt chậm rãi mở ra.

Một luồng khí tức cực độ thô bạo nháy mắt dâng trào, trong cặp mắt kia, tràn ngập một mảnh huyết hồng sáng chói như đèn pha, y hệt một con mãnh thú phi thường đáng sợ!

Biến đổi của lão già đã khiến Phó Hào và Ngõa Cách, sắc mặt đại biến, thân thể cũng đồng thời lui nhanh ra sau. Phó Hào tay liền nắm chặt chuôi sài đao, mà Ngõa Cách cũng đã giơ cây búa khổng lồ ra đằng trước mặt. Nếu không phải Phó Hào kịp ngăn cản, có lẽ gã đã nhào tới mà bổ xuống một búa rồi!

"Cuối cùng cũng có người tới sao! Đã mười sáu năm rồi, không ngờ vẫn có người vào được!" Tựa như không xem bọn Phó Hào vào đâu, lão già cũng chẳng làm thêm một độc tác nào nữa, chỉ khe khẽ thở dài!

Dường như lâu quá không có mở miệng nói chuyện, nên âm thanh của lão cũng có phần ngắc ngứ mơ hồ!

Mà lão vừa nói xong, luồng khí tức thô bạo dũng mãnh đó cũng đồng thời tiêu tán, mà sát khí dàn dụa trong không trung, cũng biến mất hoàn toàn, hiển nhiên lão đã thu hồi hết thảy.

Ánh mắt đỏ au như mãnh thú cũng ảm đạm lại như người bình thường, nhìn còn có vẻ sâu thăm thẳm và đầy trí tuệ!

Trình độ thu phát sát khí như đùa của lão, đã làm cho Phó Hào và Ngõa Cách chấn động kinh hoàng. Nếu đây là bên ngoài Thiên Vương Cốc, thì chuyện đó là bình thường, nhưng trong cái nơi toàn bộ Đấu khí đều bị tán đi thế này, lão già kia vẫn có thể đơn giản tùy ý như thế, thì một khi Đấu khí lão được khôi phục, sẽ kinh khủng đến mức độ nào đây?

"Mặc kệ các ngươi là ai, lão phu vẫn sẽ y như lời thề lúc trước! Nếu các ngươi có thể mang lão phu rời khỏi nơi này, ta liền trở thành Đấu Thần thủ hộ của các ngươi!"

Còn chưa đợi Phó Hào và Ngõa Cách mở miệng nói gì! Lão già đã tự thốt nên một câu long trời lở đất, sững sốt toàn trường ...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro