chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ đó về sau, hôm nào đi ăn cơm cùng nhau cậu ấy đều chọn những đồ ăn ấm nóng. Chúng tôi đi quán mì Nhất Lan mở cửa suốt hai mươi tư giờ, ngồi đối diện nhau cách đối phương rất gần. Đã 3 giờ sáng nên quán có rất ít khách, có thể nghe thấy âm thanh rửa chén đĩa của nhân viên, ngay cả nước dùng tôi cũng uống cho bằng sạch. Hồng Kông thật kì lạ, đêm khuya tôi vừa ăn hải sản vừa nghĩ, nơi nơi đều là người có tiền, chỉ đi ăn quán vỉa hè thôi mà họ toàn đi siêu xe.

Mùa đông qua đi rất nhanh, hòn đảo này không có mùa xuân và mùa thu. Ban ngày tôi và Trầm Nhạc Chi rất khó gặp được nhau. Cậu ấy đi nội thành về mua cho tôi bánh pudding, tôi xỏ dép lê chạy xuống tầng đợi cậu ấy, cậu ấy vẫy vẫy tay: "Cậu tới đây"

Chúng tôi băng qua chỗ treo quần áo bên nhà hàng xóm, rẽ một khúc cua thì cậu ấy dừng lại. Tôi đang đứng ở một ngõ hẹp trên dốc, đường nhỏ uốn lượn cách ánh mặt trời rất xa. Hai bên là ba căn nhà không cao lắm, chắc hẳn tuổi đời đã lâu rồi, vách tường đã loang lổ gần hết. Trên đỉnh tường có một khóm hoa tôi chưa bao giờ nhìn thấy, tươi đẹp mà tràn đầy sức sống đang đua mình khoe sắc.

Tôi ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là gì?"

"Tam giác mai" Cậu ấy nói

"Đẹp thật đấy" Tôi ngơ ngác ngắm nhìn tam giác mai trên đỉnh tường, màu sắc rực rỡ, dưới ánh mặt trời đường đường chính chính toả hương thơm ngát. Đó là thanh xuân tôi chưa từng có được.

"Trên thế giới này sao lại có loài hoa xinh đẹp đến vậy"

Đây là loài hoa chỉ có ở phía Nam nóng bức. Vì thế tôi kể cho Trầm Nhạc Chi nghe về quê hương của mình: "Ở phương Bắc một nửa thời gian trong năm là mùa đông, lò sưởi phải bật đến tận tháng tư. Mười tháng không dám ra ngoài, bên ngoài tuyết bay tán loạn, ngắm nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy trống trải cô liêu. Trời tối rất sớm, bốn giờ đã tan học, các cửa hàng đều đóng cửa, mới bảy giờ tối mà trên đường đã trống trơn. Con gái ở đó không thích ăn diện, thành phố rất nhỏ, ngay cả quán cà phê cũng không có mấy. Ở nơi đó hôm nào chúng tớ cũng ăn mì phở, tới phía Nam lần đầu tiên được ăn hà phấn"

"Thật sự rất khác nhau"

"Đúng vậy" Tôi sờ mũi nói: "Rất an bình, đủ để người ta ở lại đó một đời"

"Quyết định vậy đi" Cậu ấy bỗng nhiên cất lời

"Hả?"

"Đến mùa đông sẽ tới quê hương của cậu ngắm tuyết" Cậu ấy nói rất tự nhiên

Tôi bị dọa sợ, liên tục lắc đầu: "Khác Thụy Sĩ và Phần Lan nhiều lắm, cậu sống không quen, cũng ăn không quen đâu"

Cậu ấy không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn tôi, hai người đứng đó bốn mắt nhìn nhau. Một lúc sau Trầm Nhạc Chi cười rộ lên: "Một lời đã định. Tớ đưa cậu đi trượt tuyết, còn có thể phóng pháo hoa trên mặt hồ đóng băng, vừa lạnh vừa sáng"

Sau đó là những kì thi nối tiếp nhau không dứt, thời gian tôi và Trầm Nhạc Chi gặp nhau ngày càng ít đi. Mãi đến khi thi xong môn cuối cùng, lúc về phòng ngủ bạn cùng phòng hỏi có muốn cậu ấy thu xếp hành lý giúp không. Tôi chỉ vào một góc chật hẹp: "Không có đồ gì đâu"

Đầu giường đặt hai cuốn sách "Thơ Đường" và "Đường Tống", còn hơi hé ra chiếc đĩa CD của Trần Dịch Tấn được Trầm Nhạc Chi tặng. Tôi nhắn tin cho cậu ấy: "Tớ muốn ăn mì xa tử"

Trầm Nhạc Chi lái xe đưa tôi đi ăn mì. Chúng tôi mở thực đơn, dùng bút máy phác thảo trên đó, loại mì, độ dày, độ mềm cứng, ăn với đồ ăn nào, tất cả đều tự mình chọn lựa. Trong lúc chờ mì, tôi nói với Trầm Nhạc Chi: "Hôm nay tớ mời". Cậu ấy không hề gì gật đầu.

"Còn một chuyện nữa, tớ sẽ học hát bài ‘Chi bằng không gặp’"

Trầm Nhạc Chi buồn chán xoay bút máy: "Thật ra bài hát này có một bản cũ dùng ca từ quốc ngữ, tên là ‘Đã lâu không gặp’"

Tôi nghĩ một lát: "Tớ thấy ‘Chi bằng không gặp’ hay hơn"

"Tại sao?"

"Không phải vì lời bài hát đó sao, bởi vì bất kể thế nào cũng không thể quay lại khoảng thời gian yêu nhau, đã không thể quay về những năm tháng ấy để thay đổi một kết cục khác tốt đẹp hơn"

Trầm Nhạc Chi nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Nói không chừng có một ngày cậu sẽ hiểu"

Mì đã bưng lên, tôi ăn thật chậm thật chậm, đến nước mì cũng uống sạch sẽ không còn một giọt.

Ngày hôm ấy ánh trăng rất sáng, cậu ấy cười vẫy tay với tôi như bao lần: "Ngày mai gặp"

Khoảnh khắc đó trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động, tôi muốn nói tất cả cho cậu ấy hay, muốn vì phần hèn mọn trong tim nói ra một lời xin lỗi. Đứng trước mặt cậu ấy cúi đầu, nói với cậu ấy tớ rất xin lỗi, tớ đã nói dối cậu. Nói với cậu ấy rằng mình phải rời đi, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu ấy hỏi một câu: "Trầm Nhạc Chi, cậu sẽ nhớ tớ chứ?"

Tôi hơi hé miệng: "Tớ..."

Đứng đối diện với đèn xe sáng chói, sắc vàng lập lòe rọi trong đêm, cửa xe mở ra, Trầm Nhạc Chi nghiêng đầu: "Hả? Cái gì?"

Tôi lắc đầu, nở một nụ cười: "Ngày mai gặp"

Cậu ấy lại thay một chiếc xe mới, đối với cậu ấy mà nói đây có thể chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, còn tôi có lẽ cả đời này cũng không mua được. Làm sao tôi có thể mơ mộng hão huyền, rằng có thể ở bên cậu ấy đi tiếp đoạn đường về sau.

Tạm biệt một thành phố thật sự rất dễ dàng, giao thông tiện lợi, có xe buýt chạy đến tận sân bay, tiền vé xe 54 tệ, không chênh lệch bao nhiêu so với một bát mì xa tử. Mang điện thoại và thẻ thanh toán, tiền thế chấp sau này sẽ trả lại bạn. Tôi chỉ có 3 thước hành lí, bên trong nhét quần áo cả một năm, máy tính, vật dụng hàng ngày, hóa đơn của cửa hàng tiện lợi. Sau đó xuyên qua một đường hầm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy biển rộng qua ô cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ thấy núi non trùng trùng, ô tô cứ đi về phía trước, bỏ lại đằng sau người người đi lại vội vàng. Ngày tôi ra đi Hồng Kông đổ một trận mưa lớn. Mùa hè đã qua.

Kì khai giảng tháng 9, tôi bắt đầu bước vào năm thứ tư đại học, bước vào vòng xoáy tốt nghiệp. Ở hòn đảo ngày ngày đêm đêm, giống như trải qua một giấc mộng dài. Tôi phải chuẩn bị thi, ôn tập suốt cả đêm, thầm nghĩ thi vào Quảng Đông. Bạn bè xung quanh ai cũng khuyên tôi cứ ở lục địa kiếm một công việc an nhàn mà làm.

"Dù sao học lịch sử cũng vô dụng"

Tôi nghĩ bọn họ không hiểu, khi bạn chưa ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia thì bạn sẽ không bao giờ thuyết phục được bản thân mình học cách chấp nhận.

Ngày hoàn thành kì thi, bố tôi đột ngột ngất xỉu trên bàn làm việc. Khi đưa đến bệnh viện cấp cứu chẩn đoán là bị chảy máu não, thật may cấp cứu kịp thời, nguy hiểm đã qua, nhưng phải nằm trên giường bệnh một thời gian dài. Tôi và mẹ tuyệt vọng ngồi bên giường, bệnh viện là một nơi rất kì quái, cửa phòng và hành lang luôn luôn trái ngược. Dòng người đi lại như mắc cửi, nhưng một khi đi vào phòng bệnh sẽ thấy nó thật sự hoang vu trống trải.

Tôi tra thành tích thi viết của mình, tất cả các môn đều xếp thứ nhất. Tôi ngồi một mình trong phòng, đáy lòng nặng trình trịch, không có một tia vui vẻ, trên tay là chiếc điện thoại phát ra giọng ca của Trần Dịch Tấn. Tôi muốn nói chuyện với ai đó để bản thân được mặc sức kể chuyện xưa. Kể rằng ở Hồng Kông trời mưa không dứt, kể rằng hoa quả ở siêu thị đã đắt lại còn nhỏ, kể rằng chúng tôi ngồi bên nhau phơi nắng trên đảo, còn hẹn nhau sau khi kì thi kết thúc sẽ đi ngắm nhìn biển lớn. Thế nhưng không có một ai.

Khi đó tôi đã đổi số điện thoại về số nội địa, hoàn toàn mất liên lạc với Trầm Nhạc Chi. Thật ra muốn tìm một người rất dễ dàng, tôi có thể vượt tường lửa lên Twitter nhìn cậu ấy ngày một đổi thay. Không nhiều đâu, chỉ cần nhìn bể bơi trong trường học hứng những giọt mưa ngày hôm ấy. Tôi ghé vào bàn, trong đêm khuya không kiềm chế được khóc không thành tiếng. Trầm Nhạc Chi, Trầm Nhạc Chi, Trầm Nhạc Chi...

Tôi quyết định bỏ thi vòng hai ở lại lục địa, đến trường đại học làm quản lý thư viện. Công việc rất nhẹ nhàng, mỗi ngày đúng giờ thay ca, vẫn có đủ sức đi chăm sóc bố. Lúc đi làm còn có thể đọc sách, đãi ngộ cũng tốt. Người thân đều nói, không biết chừng sau này tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi không có được cuộc sống như thế nữa đâu. Tôi hẳn phải cảm thấy mình thật may mắn, không phải sao?

Có một lần tình cờ lên Twitter nhìn thấy Trầm Nhạc Chi, cậu ấy thật sự đi Mỹ học nghiên cứu sinh ngành điện ảnh. Trong ảnh là hình cậu ấy chụp chung với cô gái tên Tống Minh Lãng kia, sau đó cậu ấy ngày càng ít đăng bài, cuối cùng không đăng nữa. Nhưng tôi biết, cậu ấy thật sự rất tuyệt.

Sau này có một mùa hè Trần Dịch Tấn đến tỉnh bên cạnh tổ chức concert, đồng nghiệp trong văn phòng tranh được 2 vé, hỏi tôi có muốn đi cùng hay không.

"Không cần đâu" Tôi cười từ chối: "Tớ ít khi nghe anh ấy hát lắm"

Hôm đó là ngày bố đi khám lại. Buổi tối tôi ăn khuya ở cửa bệnh viện, mở vòng bạn bè ra xem, concert của Trần Dịch Tấn chật kín người. Tôi yêu thích từng bài viết một, nhưng không mở ảnh hay video ra xem. Đêm hôm ấy tôi mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy ngày mình rời xa Hồng Kông, ngồi trên xe buýt đi từ trường học đến sân bay Hồng Kông, lúc con đường kết thúc vượt qua biển rộng cầu cao.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, dưới ánh mặt trời trong suốt, như là nước mắt, lại giống như nụ cười của cậu ấy. Tôi mơ thấy chàng trai của tôi, mơ thấy rất nhiều đêm khuya cậu ấy đưa tôi đi ăn hà phấn, còn có cả cá viên. Đứng trên cảng uống trà sữa, ngồi bên bếp ăn trứng chim, ngửi hương thơm của mỡ bò, cắn miếng nào miếng ấy giòn tan. Ở trong mơ cậu ấy vươn tay về phía tôi: "Nếu đã đến Hồng Kông rồi thì đừng đi nữa".

Rất may là bố tôi hồi phục rất nhanh, hai năm sau đã có thể ngồi xe lăn đi lại. Ông ấy trở nên rất gầy rất nhẹ, mẹ tôi thì nghỉ hưu, ngày ngày hai người họ đều ngồi bên cửa sổ đọc sách nói chuyện phiếm, tôi thật sự ước ao một cuộc sống như vậy. Có hôm bố gọi tôi đến, nghe nói vùng duyên hải có rất nhiều công ty tuyển người, con hãy đi đi. Tôi ghé đầu bên gối ông, ông nói, đời này là của con, nếu cứ tiếp tục nhìn con lãng phí thời gian như vậy bố sẽ áy náy đến chết. Quê hương của tôi ở phương Bắc xa xôi, tôi đã ở đây vượt qua quãng thời gian tiểu học, sơ trung, trung học, đại học. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, ngay đến tôi cũng nghĩ thế, rằng mình sẽ ở đây sống qua một đời.

Bạn tôi nói: "Đầu bị cửa kẹp rồi à? Giá cả ở Thâm Quyến đắt đỏ thế nào cậu biết không?"

Ngày ấy tuyết rơi đầy trời, chưa đến năm giờ màn đêm đã buông xuống rồi.

Tôi nói: "Cậu biết không? Ở phương Nam nóng bức có một loài hoa tên là tam giác mai, đó là loài hoa tớ đẹp nhất tớ từng thấy”

Tháng tư năm sau đang mùa hoa tam giác mai nở, tôi có được tin tức ở bến cảng Phúc Điền, xuất cảng ở Hồng Kông. Lúc phỏng vấn bên kia hỏi tôi, ước mơ của bạn là gì? Tôi thành thật trả lời, kiếm thật nhiều tiền, sau đó mở một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ không đóng cửa.

"Con gái không phải đều muốn mở một hiệu sách sao?"

"Trước kia tôi cũng muốn mở một hiệu sách"

"Tại sao lại thay đổi ý muốn?"

Tôi cười trả lời: "Vì cửa hàng tiện lợi dễ kiếm tiền hơn"

Tôi không biết tại sao mình lại được nhận, đi đến Thâm Quyến, thường thường hơn 10 giờ đêm mới tan tầm, tùy tiện mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi Quang Đông, cuộc sống một mình không tốt cũng không tệ. Trước đây bạn cùng phòng của tôi ở Hồng Kông từng nhắn tin hỏi tôi muốn có muốn đến Hồng Kông chơi cùng cậu ấy không, tôi lề mề không trả lời lại.

Có hôm đi dạo phố với đồng nghiệp, đi qua Jo Malone thấy mấy cô gái đang thử nước hoa, không hiểu sao mình lại dừng lại. Rất nhiều năm trước đây, tôi ở trong phòng Trầm Nhạc Chi, cậu ấy đốt cho tôi một ngọn nến huân hương. Hóa ra nó tên là tiểu thương lan, xuất xứ từ cây lê ở nước Anh. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó, nhưng bây giờ có còn tác dụng gì nữa đâu.

Cứ đến cuối tuần tôi sẽ đi ra bờ biển, không ngừng đi mãi, nhìn Hồng Kông ở rất xa rất xa, nhìn về nơi đó tâm trạng sẽ trở nên vô cùng vui vẻ, nhưng tôi biết, chỉ cần gần thêm chút nữa sẽ biến thành không vui. Hồng Kông đã từng có Trầm Nhạc Chi, Hồng Kông đã không còn Trầm Nhạc Chi.

Thời điểm tam giác mai nở Hồng Kông chiếu một bộ phim điện ảnh. Đạo diễn là người mới, nghe nói bối cảnh trong nhà rất được, tất cả các minh tinh đỉnh lưu đều đăng bài tuyên truyền cho người đó. Có rất nhiều người giận dữ bất bình, nói rằng nhà mấy người nâng gà nhà lên.

Bộ phim có tên "Đảo vĩnh viễn", nói về một cô gái ở đại lục đi theo cha mẹ nhập cư trái phép vào Hồng Kông, ở đâu đó quen được một thiếu gia trốn nhà đi. Cậu ấy dạy cô học tiếng Quảng, lái motor đưa cô lao như bay trên từng con đường góc phố. Sau này quay về Hồng Kông, cả nhà cô gái ấy đã trở lại đại lục. Mười sáu năm sau quay về Hồng Kông, chỉ còn thấy cậu thiếu gia từng vì cô mà đánh rất nhiều chìa khóa. Trong bộ phim, nữ chính nói: "Kiếp sau tớ muốn làm một gốc cây thực vật, yên lặng hấp thụ ánh sáng mặt trời và những cơn mưa xối xả, cố gắng làm cho thế giới này trở nên đẹp đẽ hơn". Nam chính nói: "Cậu đã rất đẹp rồi".

Tôi ngồi trong rạp chiếu phim chật kín người, nước mắt lặng lẽ rơi như mưa. Tôi nhớ về mùa hè năm hai mươi tuổi, những tưởng mùa hè vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, tôi và cậu ấy sóng vai đi trên Vượng Giác lúc đêm khuya. Tôi kể cho cậu ấy nghe những câu chuyện ngày bé, cậu ấy vươn tay dịu dàng xoa đầu tôi. Đó là cậu thiếu niên đứng bên tôi cùng nhau ngắm vầng trăng sáng.

Đèn trong rạp chiếu phim vụt sáng, tôi mông lung trong dòng lệ tuôn, lại được nhìn thấy tên cậu ấy một lần nữa. Rất nhiều năm trước đây, tôi nói với cậu ấy: "’Chi bằng không gặp’ vẫn hay hơn”. Cậu ấy trả lời, không chừng có một ngày cậu sẽ hiểu. Tôi nhớ rõ khi ấy Trầm Nhạc Chi thỉnh thoảng sẽ hút thuốc, tôi không thích người khác hút thuốc, nhưng tôi thật sự thích nhìn cậu ấy hút thuốc. Tôi thích hết thảy hương vị trên người cậu ấy.

"Thơm vậy" Tôi nói

"Đây là thuốc vị bạc hà" Cậu ấy cười: "Cậu có muốn thử không?"

Miệng cậu ấy ngậm điếu thuốc đi đến trước mặt tôi, như ẩn như hiện trong tầng ánh sáng, tôi chỉ nhìn vào đôi mắt của cậu ấy. Cậu ấy đưa ra trước mặt, tôi hút một hơi, vị bạc hà xông vào đầy phổi. Tôi khom người lớn tiếng ho khan, mặt mày đỏ bừng, bị sặc đến chảy cả nước mắt. Cậu ấy cười khanh khách vò rối mái tóc dài của tôi.

Rất nhiều năm sau này, có lúc rất nhớ rất nhớ cậu ấy, lúc không thể kìm chế nổi bản thân, tôi sẽ hút một điếu. Ở trong sương khói lượn lờ mới có thể quay về mùa hè năm ấy, mới có thể gặp lại chàng trai của tôi lần nữa. Cậu ấy vỡ vụn đứng trong làn khói như hư như thực, nhìn vào đôi mắt của tôi, mỉm cười nói "nhóc con".

Trầm Nhạc Chi, cậu có biết không? Thật ra tớ không muốn làm một đứa trẻ. Trẻ con rất tốt, rất dễ dàng vui vẻ, rất dễ dàng tin tưởng, cũng rất dễ dàng quên đi một người. Chỉ có nhóc con mới nói ra hai từ vĩnh viễn.

Tôi bỏ công việc hiện tại trở lại cố hương, dùng toàn bộ số tiền mình có mở một cửa hàng tiện lợi đặt tên là "Sandwich", buôn bán suốt hai mươi tư giờ. Tháng tư tới thật mau, hệ thống sưởi ở phương Bắc chưa từng tắt. Có một đêm tôi một mình ở lại cửa hàng kiểm kê hàng hóa, có một con mèo đi lang thang đứng ở cửa, nhìn thấy miếng bánh Sandwich trong tay tôi liền kêu meo meo. Máy tính vẫn luôn phát bài hát của Trần Dịch Tấn: "Khuôn mặt tươi cười tôi muốn gặp chỉ còn là hoài niệm, bối rối không biết phải nói tiếp thế nào..."

Tôi ngẩn ngơ nhìn con mèo kia, nước mắt lại tuôn rơi. Rất nhiều năm trước đây, ngày đầu tiên đến Hồng Kông bạn cùng phòng từng hỏi tôi: "Cậu ấy, một cái bằng sử học thôi, đến tận Hồng Kông làm gì?"

Tôi nghiêm túc trả lời: "Bởi vì tất cả những tháng ngày đó đều sáng rực rỡ, sau này chỉ còn có thể nhớ lại mà thôi"

Năm tôi 20 tuổi trên mặt bị nổi mụn, trời sinh có làn da hơi ngăm, trên mặt có nét mũm mĩm giống trẻ con. Sau này thỉnh thoảng vẫn chạy bộ, nhưng ăn cũng nhiều nên không gầy đi được bay nhiêu. Hồng Kông rất nhỏ, nhưng với tôi mà nói lại rất lớn. Tôi không dám đi một mình đến trung tâm thành phố. Nơi đó người người tấp nập, ai nấy đều mang dáng vẻ vội vàng. Những cô gái cầm trên tay những thứ đồ tôi không rõ thương hiệu, có lẽ cả đời này tôi còn không mua nổi cái túi đựng chúng. Nơi đó thấy được cảng biển rộng lớn, núi non chập chùng, xe thể thao xé rách màn đêm yên tĩnh. Từ phòng tôi đi xuống một đoạn có bức tường nở hoa tam giác mai, còn có cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ mở cửa. Nơi đó có mùa hè rất dài, tựa như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Tôi đã từng ở nơi đó, gặp được Trầm Nhạc Chi.
____________
Group: Weibo Việt Nam "( ͡° ͜ʖ ͡°)"
Fanpage: Weibo Việt Nam
Người dịch: Hoàng Ánh Nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#buồn