CHƯƠNG 4. PHẦN 2 : KHOẢNG CÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Vân uể oải buông đũa xuống bàn:" Tại chúng động đến tôi, có phải tôi gây chuyện với chúng đâu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Vân Vũ nghe xong cau mày:" Không phải lỗi của anh? Nếu không phải do anh khơi mào, kẻ khác tìm anh trả thù sao? Anh nói mình có khả năng giải quyết. Giải quyết kiểu gì? Nếu hôm nay không phải Ngô Sâm đi cùng anh, không may mắn gặp được Gia Mẫn. Hai anh chết lúc nào cũng chẳng ai biết. Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi..."
Gia Mẫn nghe Vân Vũ cằn nhằn một hồi. Nàng không có hứng thú tham gia vào chuyện của người khác. Vì vậy nsng mượn cớ đi rửa tay đứng dậy ra về. Có lúc biết nhiều quá cũng không tốt . Gia Mẫn biết rõ điều này hơn ai hết .
Trên bàn ăn, Vân Vũ tiếp tục giáo huấn Tiêu Vân. Tuấn Kỷ ngồi im lặng nghe. Khi thấy Gia Mẫn bỏ đi, ánh mắt anh ta thẩm lại, cứ dõi thêo hình bóng của Gia Mẫn.
"A Vân Vũ! Cô nói nhiều đến mức Gia Mẫn bỏ về rồi kìa." Thấy Gia Mẫn đi khỏi, Tiêu Vân đem nàng ra làm bia đỡ đạn.
Bấy giờ Vân Vũ mới nhìn ra cửa. Cô cảm thấy hơi áy náy nên vội đứng dậy.
"Cô ấy chỉ là không muốn thân thiết với chúng ta mà thôi." Tuấn Kỷ xoay ly rượu trong tay. Người phụ nữ đó quả là biết giữ chừng mực, đến mức đáng ghét
Mãi khi trời chạng vạng tối Gia Mẫn mới quay về. Vân Vũ đứng trong sân nhìn thấy chiếc xe mui trần Ferrari nỗi bật phóng đến, tài xế là một người đẹp cổ điển. Gia Mẫn mặc bộ váy dài bó sát người không tay, trên váy thêu con phượng hoàng tung cánh. Tóc cô búi cao, thể hiện hình ảnh người phụ nữ đoan trang xinh đẹp. Vân Vũ bất giác sờ trán. Mặc đồ theo phong cách đó lai xe mui trần, cũng chỉ có Gia Mẫn dám làm.
"Gia Mẫn , ngày mai có giờ của giáo sư Hwak. Em đừng đến muộn nhé. Giáo sư Hwak nghiêm lắm đấy, cẩn thận ông ấy không cho em đỗ." Vân Vũ đợi Gia Mẫn về cũng chỉ để nhắc nhở điều này. Tuy tiếp xúc chưa bao lâu, nhưng Vân Vũ thật khó tưởng tượng, nếu không có cô, Gia Mẫn trượt khỏi đường ray đến mức nào.     
Gia Mẫn nhún vai ra vẻ biết rồi, dù cô cũng không hề có ấn tượng, thế nào là giáo sư, người đó làm công việc gì, đầu ốc cô hoàn toàn không có khái niệm. Để bù đắp việc bản thân không được học hành đến nơi đến chốn, Gia Mẫn đã sử dụng chân lý vĩnh hằng của người đời, đó là tiền bạc. Bỏ ra một khoản tiền lớn, cô thành công trong việc trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Ngưng sau khi tùy tiện đăng ký vào chuyên ngành y khoa, đầu ốc của Gia Mẫn quay cuồng trong mỗi giờ học. Vì vậy , cô hoàn toàn từ bỏ ý định học hành tử tế.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro