"Anh làm gì vậy? Tôi có nói muốn bỏ đi đâu". Thấy Diệc Phàm lôi mình đi ra ngoài cửa sòng bạc, Thiên Giao trừng mắt nhìn anh.
"Cô không biết chơi thì ở lại đây làm gì. Đi thôi, tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất tuyệt. Ở Las Vegas không nhất định chỉ có casino mới hấp dẫn". Diệc Phàm kéo Thiên Giao đi thật nhanh. Ánh mắt đói khát của đám người vừa rồi như muốn lột trần Thiên Giao . Ở nơi hỗn loạn này, cô gái vừa xinh đẹp vừa là mỏ vàng như Thiên Giao dễ gặp nguy hiểm.
Đi dưới bầu trời đêm bao la, Thiên Giao nhăn mặt: "Anh đừng nói cho tôi biết, anh đưa tôi đến đây là để ngắm trăng sao đấy nhé".
Diệc Phàm nở nụ cười méo xệch: "Ngắm sao? Cô đừng gắn hành vi đó lên người tôi. Đối với những động thái được gọi là lãng mạn, tôi thực sự không dám rờ tới. Tôi chỉ là một người phàm phu tục tử, chơi không nổi mấy trò cao nhã đó".
Thiên giao liếc Diệc Phàm rồi ngó bốn xung quanh. Trên trời quả nhiên có rất nhiều ngôi sao lúc tỏ lúc mờ. Ngắm sao trên sa mạc ư? Thiên Giao nhìn đi nhìn lại cũng thấy chẳng có gì hay ho cả.
"Đến nơi rồi".
Diệc phàm nhìn về góc phố tối mờ mờ bày hai chiếc bàn, đơn độc dưới ánh đèn đường, xung quanh không một bóng người. So với khu vực sòng bạc vô cùng sầm uất thì nơi đây rõ ràng là một thế giới khác. Cô thật sự không ngờ ở Las Vegas cũng có nơi yên tĩnh như thế này.
Thiên Giao nhăn mặt khi Diệc Phàm kéo cô ngồi xuống ghế: "Tôi không muốn chơi trò đốt nến tâm sự với anh".
Diệc Phàm khổ sở: "Dù cô muốn tôi cũng chẳng có tinh lực làm chuyện đó. Tôi xin nhắc lại, tôi là người phàm tục, chỉ làm những việc của người phàm tục".
Về điểm này Thiên Giao không phủ nhận, vì các món ăn được bày lên bàn rất nhanh. Thiên Giao bây giờ hiểu rõ Diệc Phàm quả nhiên là người phàm tục, chỉ biết nhét thức ăn vào bụng. Nhưng người phàm tục cũng có điểm tốt của họ. Vì cả buổi tối bỏ thời gian bên bàn Roulette nên bây giờ, Thiên Giao cảm thấy da bụng cô dính tận vào lưng sau. Nhìn đồ ăn ngon trước mắt, Thiên Giao lần đầu tiên cảm thấy Diệc Phàm cũng không đến nỗi nào.
"Đây là nhà hàng Trung Quốc, mùi vị được lắm. Cô nếm thử đi".
Thiên Giao gắp miếng thức ăn đen sì sì không biết là món gì mà Diệc Phàm vừa chỉ. Cô đưa lên miệng rồi gật đầu tán tưởng. Ngon quá, hương vị rất chuẩn, cô thích món ăn này.
Nhìn Thiên Giao không hề khách sáo thử hết món này đến món khác, Diệc phàm vui vẻ cầm đũa. Lần đầu tiên gặp Thiên Giao anh đã biết cô là người thoải mái, tự nhiên, không hề giả tạo. Khí chất đó của cô đã thực sự thu hút anh.
Về vụ đua xe, qua điều tra, anh đã đoán ra phần nào. Cô có vẻ bề ngoài lãnh đạm xa cách nhưng nội tâm có nguyên tắc và rất nhiệt tình. Điều đó khiến anh càng muốn chinh phục cô.
Cạch, hai đôi đũa chạm vào nhau. Thiên Giao và Diệc Phàm tình cờ cùng gắp miếng cá cuối cùng trên đĩa. Thiên Giao vội mỉm cười với Diệc Phàm : "Phong độ, phong độ".
Diệc Phàm lắc đầu: "Phong độ có no bụng được đâu". Ngừng một lát, anh đột nhiên cười lớn: "Nhưng nếu là bạn gái của tôi, tôi sẽ nhường tất cả cho cô ấy".
Thiên Giao "hừm" một tiếng. Diệc Phàm càng cười tươi hơn: "Làm bạn gái của tôi, cô cần gì tôi cũng sẽ cho cô. Sau này có tôi bảo vệ cô, dù đối thủ là Lam Bang, chúng cũng không thể động đến người phụ nữ của tôi".
Thiên Giao nghe vậy, cảm thấy lai lịch của Diệc Phàm không đơn giản, anh ta mới dám nói câu đó. Cô đảo mắt một vòng, đột nhiên mở miệng: "Bữa ăn hôm nay là anh mời hay tôi mời?"
Diệc Phàm cảm thấy lạ lùng khi Thiên Giao tự nhiên hỏi câu này: "Nếu là cô mời thì sao?"
Nụ cười trên môi Thiên Giao càng rạng rỡ hơn: "Thế thì xin anh bỏ đũa ra, tôi là chủ chi đấy".
Ánh mắt Diệc Phàm lóe lên một tia thích thú: "Nếu tôi mời thì sao?"
Thiên Giao chống tay trái lên cằm: "Anh có chắc anh mời?"
Diệc Phàm gật đầu. Không để phụ nữ trả tiền là tác phong xưa nay của anh. Nhưng nếu câu trả lời của Thiên Giao khiến anh không hài lòng, anh sẽ để cô thanh toán một lần. Không để phụ nữ trả tiền, là sự tôn trọng đối phương và giữ phong độ của bản thân. Tuy nhiên, trường hợp đó không thể áp dụng với Thiên Giao , vì cô chẳng coi phong độ của anh là cái đinh gì.
Thiên Giao lập tức buông đũa, không tiếp tục tranh giành với Diệc Phàm . Cô quay đầu gọi to: "Ông chủ, cho thêm một đĩa nữa đi". Bây giờ không phải là thời buổi đói kém. Cô sẽ bán bản thân vì một miếng ăn ư? Người này coi thường cô quá.
Diệc Phàm nghe xong bất giác cười ha hả. Cái cô Thiên Giao này quá thẳng thắn. Xem ra lời tỏ tình của anh đã thất bại rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị phụ nữ từ chối. Chuyện này khiến anh vừa tức vừa buồn cười, nhưng càng không có ý định buông tay.
"Món của các vị...", ông chủ vẫn chưa dứt lời, đột nhiên có tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường. Một chiếc motor đã được cải tiến lại lao nhanh về phía họ, ánh đèn pha sáng loáng.
Thiên Giao bị ánh đèn pha chiếu lóa mắt, cô nhăn mặt nhíu mày. Ông chủ quán đứng bên cạnh lập tức buông đĩa thức ăn, nhảy sang một bên tránh chiếc motor.
Chiếc motor lao đến trước mặt Thiên Giao thì dừng lại. Người đàn ông trên xe chống chân xuống đất, lấy đà quay ngang xe, vừa vặn đối diện với Thiên Giao . Đôi lông mày của Thiên Giao càng nhíu chặt hơn.
Phía xa xa có mấy chiếc ô tô chạy đến với tốc độ rất nhanh, đèn pha chiếu loang loáng. Người đàn ông lái chiếc motor lập tức rồ ga phóng đi. Mấy chiếc ô tô ở đằng sau bám đuổi theo.
Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát, quán ăn lại khôi phục không khí tăm tối, yên tĩnh. Nhìn vẻ mặt khó coi của Thiên Giao , Diệc Phàm tỏ ra quan tâm: "Cô sợ lắm phải không? Có chuyện gì sao?"
Thiên Giao trầm mặc một lúc rồi đứng dậy: "Không có gì, đi thôi. Tôi ăn no rồi, bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ".
Diệc Phàm mỉm cười đứng dậy. Anh từng tận mắt chứng kiến cảnh Thiên Giao ăn xong buồn ngủ. Vì vậy, anh nhanh chóng thanh toán tiền rồi đưa Thiên Giao ra về.
Thiên Giao lặng lẽ đi theo Diệc Phàm. Nhân lúc Diệc Phàm không nhìn thấy, bàn tay phải của cô mở ra rồi lại nắm chặt, bên trong có một thứ người đàn ông lái motor vừa đưa cho cô mà không ai hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro