Chương 3 & 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Tâm giảm tốc độ, đi từ từ để thưởng thức trò vui. Quả nhiên nghe cô nhắc nhở, có kẻ thông minh quay về lấy xe, Ly Tâm lắc đầu đầy thất vọng, xem ra trò vui sắp kết thúc rồi, cô quay đầu lại chuẩn bị tăng tốc độ.

Đúng lúc này, xe Ly Tâm đi ngang qua hai người đàn ông đang bỏ chạy, trong khi cô chưa kịp nhấn ga, một người đàn ông thuận tay nắm lấy cửa xe cô bay người nhảy vào trong rồi kéo người còn lại leo lên xe.

"Mau tăng tốc đi, nếu cô không muốn bị liên lụy thì lái xe nhanh lên". Một tràng tiếng Anh lưu loát từ phía sau vọng đến.

Ly Tâm không thèm quay đầu, cô vẫn từ tốn lái xe, qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người đàn ông ngồi đằng sau. Một người phương Đông tóc đen, trông giống con lai, máu không ngừng chảy từ trên trán xuống, người đàn ông mắt xanh tóc vàng còn lại càng thảm thương hơn, mặt anh ta bê bết máu, nhìn không rõ diện mạo.

Lúc này, người mắt xanh thấy Ly Tâm vẫn lái xe chầm chậm, tuy nhanh hơn người chạy bộ nhưng chắc chắn sẽ bị mấy chiếc xe đuổi theo bắt kịp ngay, anh ta vội vàng huých người bên cạnh: "Cậu kéo cô ấy đi, để tớ lái cho."

Người đàn ông tóc đen nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói với Ly Tâm: "Làm phiền cô, chúng tôi bây giờ cần cắt đuôi những người ở phía sau, nếu cô không thể phóng nhanh, thì để chúng tôi lái xe, cô yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường cho cô".

Ly Tâm nghe người này dùng tiếng Trung nói chuyện với cô, liền nhếch mép: "Tôi không thích người khác lái xe của tôi."


"Shit, vậy mời cô lái nhanh lên cái." Người đàn ông mắt xanh nghe Ly Tâm đáp lời, vừa cuống cuồng nhìn về phía sau vừa nói một câu tiếng Trung.

"Con bé kia, mau dừng xe lại cho ông, nghe thấy gì chưa."

"Đồ khốn khiếp, tao mà tóm được, mày sẽ chết trong tay tao vì dám cho chúng nó lên xe."

Ly Tâm còn chưa kịp trả lời người mắt xanh, từ phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo, gương mặt Ly Tâm bỗng trở nên lạnh lùng, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu: "Bám chắc." Ly Tâm nhấn ga, chiếc xe màu đỏ rượu phi như bay trên con đường bờ biển.

"Phía trước có cua dốc, làn đường sẽ thay đổi, cô hãy chú ý." Nghe những lời thuật ngữ đua xe chuyên nghiệp từ miệng người mắt xanh, Ly Tâm bất giác mỉm cười.

"Mẹ nó chứ, để tao xem chúng mày chạy đi đâu." Kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng, kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi.

Ly Tâm vừa nghe thấy, miệng cô nở nụ cười hưng phấn, cô vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ.

"Cô điên rồi sao, mau giảm tốc độ đi, có phải cô muốn bị rơi xuống biển làm mồi cho cá không, mau giảm tốc đi!". Người đàn ông mắt xanh hoảng hốt khi thấy Ly Tâm không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc sau lời nhắc nhở của anh ta, anh ta hét lớn, cặp mắt vằn lên tia máu,Ly Tâm quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, cô quát: "Im miệng". Người đàn ông tóc đen nãy giờ không lên tiếng kéo áo người đàn ông mắt xanh lắc đầu, tuy nhiên khi nhìn về khung cảnh trời biển ở phía trước, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.

Đường cua dốc ngay ở phía trước mặt. Đội xe phía sau tích cực gia tăng tốc độ, bọn chúng quả nhiên rất tức giận, vì vậy khi thấy Ly Tâm tăng tốc, chúng cũng tăng tốc theo. Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, Ly Tâm bất giác nở nụ cười lạnh lùng.

Gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe Ferrari quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu kin kít, ngay đến đầu đoạn cua, Ly Tâm đã bất ngờ quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại.

Cùng lúc đó, đám xe đuổi theo xảy ra vụ va chạm, không ngờ đến hành động quay xe của Ly Tâm, chiếc xe đi đầu theo quán tính phanh gấp, khiến những chiếc xe đang phóng tốc độ rất cao ở đằng sau đâm mạnh vào đuôi xe phía trước, mấy chiếc xe sang trọng bẹp dúm trong chốc lát, may mà bọn chúng đều là tay đua không tệ nên mới tránh khỏi tình trạng thương vong.

"Hahaha, chúc chúng mày gặp may mắn." Nhìn thấy đám người nhảy ra từ những chiếc xe bị hỏng, người đàn ông mắt xanh vừa cất tiếng cười ha hả vừa giơ ngón giữa về phía bọn chúng.


Qua đó một đoạn, Ly Tâm lại giảm tốc độ đi thong thả, một tay cô cầm bánh lái, một tay cô vắt lên cửa xe. Chúng phải trả giá vì dám chửi mắng cô, coi như đây là bài học giành cho kẻ không tôn trọng người khác.

"Giỏi thật, giỏi thật đấy, không ngờ kỹ thuật của cô tốt như vậy, gần bằng tôi rồi, à đúng rồi, tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Vân, còn cậu ấy tên là Ngô Sâm". Người đàn ông mắt xanh, à không, Tiêu Vân lúc này nhảy lên phía trước, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Ly Tâm, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hưng phấn.

Ly Tâm lười biếng nhướng mày, điềm tĩnh nói: "Xuống xe." Nói xong cô đạp phanh dừng xe lại, cô còn phải đi mua xì dầu nữa.

Tiêu Vân trợn mắt nhìn Ly Tâm, ở đây là đường bờ biển không một bóng người, nếu đi bộ quay về thành phố không biết một ngày có tới nơi? Anh ta có cảm giác người phụ nữ bên cạnh tính tình phóng khoáng, không ngờ lại định bỏ rơi anh ta ở nơi này, cô nàng không nhìn thấy anh và Ngô Sâm đang bị thương sao?

Tiêu Vân vừa định lên tiếng, Ngô Sâm ngồi sau liền kéo anh ta xuống xe, Ngô Sâm đặt một tấm danh thiếp vào xe Ly Tâm: "Cảm ơn cô, đây là số điện thoại của tôi, sau này cô cần giúp gì thì cứ mở miệng, việc chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Ly Tâm ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông, thấy hai người có vẻ mặt thành khẩn, anh chàng tóc đen nói một tràng giang đại hải mà chẳng đúng trọng tâm gì cả, Ly Tâm đành giơ tay: "Trả tiền cho tôi, một ngàn."

Ngô Sâm và Tiêu Vân ngắn mặt, lẽ nào cô gái lái xe cao cấp như vậy lại đòi họ tiền quá giang, hơn nữa, một lời hứa của họ lẽ nào không đáng giá một ngàn, Tiêu Vân lầm lì rút ví tiền, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Ly Tâm.

Ly Tâm giơ tay kẹp lấy tờ một ngàn, rồi trả lại tấm danh thiếp, cô không nói một lời nào, rồ ga phóng đi mất, để mặc hai người đàn ông máu me be bét nhìn nhau lắc đầu.


"Ôi, đói bụng quá." Ly Tâm nhăn mặt xách cái túi đi vào nhà, đói chết đi được, cô phải đảo một vòng quanh San Francisco mới mua được chai xì dầu của quê hương.

Vừa vào nhà, nhìn những người ngồi ở phòng khách, Ly Tâm không khỏi cảm thán thế giới này quả là nhỏ bé, ngoài anh chàng điển trai tên Tuấn Kỷ, trong phòng khách xuất hiện thêm hai người đàn ông băng bó đầy đầu, chính là hai người cô gặp trên đường.

Tú Thủy thấy Ly Tâm về, liền đi ra đỡ túi đồ trên tay Ly Tâm: "Sao em về muộn thế? Bây giờ mấy giờ rồi? Bữa trưa qua từ đời nào rồi."

Ly Tâm nói với giọng mệt mỏi: "Chị có biết xì dầu khó mua lắm không?"

Tú Thủy hơi sững người: "Chị quên không nói cho em biết ở đâu có bán."

Ly Tâm khóc dở mếu dở, nếu không phải Tú Thủy nấu ăn rất ngon, cô sẽ dọn ra khỏi nhà ngay. Tuy nhiên, dạ dày của Ly Tâm không có sức đề kháng với mấy thứ gọi là mỹ vị, ai bảo đường đi vào trái tim người đàn ông thông qua dạ dày, câu nói này cũng có tác dụng tương tự với phụ nữ.

"Hi! Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tiêu Vân nằm trên ghế sofa vừa ăn hoa quả vừa huýt sáo cười tươi với Ly Tâm.

Ly Tâm đảo mắt về phía Tiêu Vân. Anh chàng này sau khi lau rửa sạch sẽ còn ra bộ dạng con người, Ly Tâm gật đầu với anh ta rồi đi về phía anh ta giơ tay: "Một ngàn sáu trăm đồng."

Tiêu Vân giật mình: "Hả gì?"

"Còn gì nữa, tiền rửa xe không đủ, lẽ nào bắt tôi tự bỏ tiền túi ra à?" Ly Tâm trừng mắt nhìn Tiêu Vân, con người này đúng là chậm hiểu, máu của họ chảy xuống xe cô, lẽ nào cô không đem xe đi rửa? Rửa xe ở San Francisco quá đắt, Ly Tâm tưởng chỉ tầm một ngàn nên cô đòi họ chừng đó, không ngờ mất nhiều tiền hơn cô tưởng, may mà cô tình cờ gặp lại họ ở nơi này.

Tiêu Vân nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt hết nói nổi, hóa ra cô nàng đòi tiền để đi rửa xe? Đúng là ngất, anh ta từ từ rút tiền trong ví trả Ly Tâm.

"Nghe nói cô lái xe rất giỏi." Phía sau có tiếng nói đầy sự hứng thú, Ly Tâm quay đầu nhìn, Tuấn Kỷ ngồi tựa vào ghế sofa, tay xoay xoay ly rượu vang, anh ta nở nụ cười nửa chính nửa tà với cô, còn người phụ nữ đi cùng anh ta không biết biến đâu mất tiêu.

Ly Tâm liếc qua Tuấn Kỷ, rồi quay lại nhìn Tiêu Vân và Ngô Sâm, Tiêu Vân lên tiếng: "Cô lái giỏi mà, tôi chỉ nói theo sự thật thôi".


Ly Tâm nhìn qua người Ngô Sâm, chiếc bàn ăn sau lưng anh ta bày sẵn nhiều món ăn, trong đó có món sườn xào chua ngọt cô thích nhất, đĩa thức ăn thu hút sự chú ý của Ly Tâm trong chốc lát, khiến cô càng cảm thấy đói bụng hơn, Ly Tâm không để ý đến mấy người đàn ông, cô phất tay: "Đua xe có gì ghê gớm." rồi lao đến bàn ăn như con sói bị bỏ đói nhìn thấy bầy cừu non.

"Đi rửa tay.", Tú Thủy đứng bên cạnh bàn ăn vội nhắc Ly Tâm: "Bọn chị chưa ăn đâu, ngồi đợi em về đấy, mau đi rửa tay nhanh lên, chị còn nấu món tôm hấp rượu, món cua hấp em thích...", Tú Thủy chưa dứt lời, Ly Tâm đã biến mất.

"... còn món thịt Đông ba nữa...", Tú Thủy vừa nói xong, Ly Tâm liền ngồi chễm chệ ở bàn ăn, tay cầm con cua đưa lên miệng gặm ngon lành, ba người đàn ông đứng bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp, như thể họ gặp một người mà họ tưởng là thanh cao nhưng hóa ra cũng chỉ là kẻ phàm tục.

"Này, Tú Thủy, cô có ý gì thế?" Tiêu Vân nhìn Tú Thủy bằng ánh mắt phẫn nộ, đôi đũa trong tay anh ta dừng ở không trung, con tôm ở đầu đũa bị chặn lại.

Tú Thủy vừa gắp đồ ăn vào bát Ly Tâm, vừa cười nói: "Đây là món Ly Tâm thích ăn nhất, lẽ nào anh không muốn ân nhân cứu mạng của anh ăn nhiều một chút?"

Tiêu Vân cau mày, đây cũng là món anh ta thích ăn có được không hả? Lâu lắm Tú Thủy mới làm món này, thế mà anh ta không được thưởng thức, có phải quá đáng lắm không, nhưng lý do Tú Thủy đưa ra, anh ta không thể phản bác, anh ta đành phải chuyển sang đĩa rau xanh bên cạnh.

"Ly Tâm, ăn món này đi, đây là món cô thích còn gì." Ngô Sâm gắp miếng tôm vào bát Ly Tâm.

"Món này mùi vị ngon quá, do tôi mua đấy, Ly Tâm, cô thử nếm xem có ngon không?" Tiêu Vân gắp một miếng thịt Đông ba.

"Món này ngon..."

"Món này... Ly Tâm...".


Bát của Ly Tâm bỗng chốc chất thức ăn đầy như núi,Ly Tâm không ngẩng đầu cũng biết mọi người nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào, Ly Tâm trừng mắt nhìn đống thức ăn không biết nên ăn từ đâu, tuy đây là những món cô thích, nhưng không có nghĩa cô tham ăn như lợn, nghĩ ngợi một hồi, Ly Tâm ngẩng đầu cất giọng dịu dàng với Tú Thủy: "Em muốn gói đồ mang về".


Tú Thủy lắc đầu bất lực, Ly Tâm tuy sống ở bên cạnh nhưng hầu như ở nhà cô cả ngày, ba bữa cũng ăn cơm ở đây, gói đồ gì chứ, ăn không nổi nữa thì nói thẳng ra, đúng là chỉ có Ly Tâm mới nghĩ ra câu đó.

Tiêu Vân ngồi bên cạnh cười lớn, giơ đũa sang bát Ly Tâm: "Gói về làm gì, tối nay tôi mời cô ăn cơm, đồ ăn để nguội không ngon nữa, tôi sẽ giải quyết giúp cô".

Ly Tâm còn chưa đáp lời, Tú Thủy đã giơ tay gắp miếng thức ăn mà Tiêu Vân định gắp bỏ vào miệng cắn, khiến Tiêu Vân tím mặt: "Aiya, tôi cắn mất rồi."

"Được rồi, được rồi, cậu cũng biết hôm nay cậu phạm phải điều cấm kỵ của Tú Thủy mà, tự biết thân biết phận chút đi, cậu có thể ăn bữa cơm này coi như cậu có bản lĩnh rồi." Tuấn Kỷ ngồi bên cạnh xem trò vui, anh ta nhấp ly rượu vang rồi tựa vào thành ghế nhìn Tiêu Vân, rõ ràng Tú Thủy đang tức anh ta mà anh ta vẫn không nhận ra, không hiểu đầu óc Tiêu Vân để đâu nữa, Tuấn Kỷ lắc đầu, không biết tại sao anh ta lại có người bạn như Tiêu Vân.

Tiêu Vân uể oải buông đũa xuống bàn: "Tại chúng động đến tôi, có phải tôi gây chuyện với chúng đâu, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả".

Tú Thủy nghe xong cau mày: "Không phải lỗi của anh? Nếu không phải do anh khơi mào, kẻ khác sẽ đến tìm anh trả thù sao? Anh nói mình có khả năng giải quyết... giải quyết? Nếu hôm nay không phải Ngô Sâm đi cùng anh, không may mắn gặp được Ly Tâm, có khi hai anh chết lúc nào cũng không biết, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi..."

Ly Tâm nghe Tú Thủy cằn nhằn một hồi, cô không có hứng thú tham gia vào chuyện của người khác, vì vậy cô mượn cớ đi rửa tay đứng dậy ra về. Có lúc biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt, Ly Tâm hiểu rõ điều này hơn ai hết.


Trên bàn ăn, Tú Thủy tiếp tục giáo huấn Tiêu Vân, Tuấn Kỷ ngồi lặng im lắng nghe, khi thấy Ly Tâm bỏ đi, ánh mắt anh ta thẫm lại, cứ dõi theo hình bóng Ly Tâm.

"A Tú Thủy! Cô nói nhiều đến mức Ly Tâm bỏ về rồi kìa." Thấy Ly Tâm đi khỏi, Tiêu Vân đem cô ra làm bia đỡ đạn. Bấy giờ Tú Thủy mới nhìn ra cửa, cô cảm thấy hơi áy náy nên vội đứng dậy.

"Cô ấy chỉ là không muốn thân thiết với chúng ta mà thôi." Tuấn Kỷ xoay ly rượu trong tay, người phụ nữ đó quả là biết giữ chừng mừc, đến mức đáng ghét.

....

Mãi khi trời chạng vạng tối Ly Tâm mới quay về, Tú Thủy đứng trong sân nhìn thấy chiếc xe mui trần Ferrari nổi bật phóng đến, người lái là một người đẹp cổ điển, Ly Tâm mặc một bộ sườn xám không tay màu xanh nhạt, trên váy thêu con phượng hoàng tung cánh, tóc cô búi cao, thể hiện hình ảnh người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, Tú Thủy bất giác sờ trán, mặc đồ theo phong cách đó lái xe mui trần, cũng chỉ Ly Tâm dám làm.

"Ly Tâm, ngày mai có giờ của giáo sư Hwak, em đừng đến muộn nhé. Giáo sư Hwak nghiêm lắm đấy, cẩn thận ông ấy không cho em đỗ." Tú Thủy đợi Ly Tâm về chỉ để nhắc nhở điều này, tuy tiếp xúc chưa bao lâu, nhưng Tú Thủy thật khó tưởng tượng, nếu không có cô, Ly Tâm trượt khỏi đường ray đến mức nào.

Ly Tâm nhún vai ra vẻ biết rồi, dù cô cũng không hề có ấn tượng, thế nào là giáo sư, người đó làm công việc gì, đầu óc cô hoàn toàn không có khái niệm. Để bù đắp việc bản thân không được học hành đến nơi đến chốn, Ly Tâm đã lợi dụng chân lý vĩnh hằng của người đời, đó là tiền bạc, bỏ ra một khoản tiền lớn, cô thành công trong việc trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Nhưng sau khi tùy tiện đăng ký vào chuyên ngành y khoa, đầu óc Ly Tâm quay cuồng trong mỗi giờ học. Vì vậy, cô hoàn toàn từ bỏ ý định học hành tử tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro