Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Báo động trước ABO sinh tử văn, chủ CP Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, không thể chấp nhận xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu như có KY bình luận, xóa tất cả bình luận xấu, không đáng khôi phục.

Thuần túy mạc danh kỳ diệu não động mà viết, nội dung vở kịch không hề ăn khớp đáng nói.

Đặt ra: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Đặt tên phế cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

--------------------

Khi Giang Tuyết có thể tự bước đi, Giang Trừng liền bắt đầu mang cô bé ra ngoài dạo chơi. Dù sao trẻ nhỏ không chịu được cô đơn yên tĩnh, thường xuyên ở trong nhà cũng khó tránh khỏi cảm thấy buồn chán.

Xung quanh Vân Mộng, rất nhiều người biết Giang Trừng. Mọi người thấy hắn dẫn một bé gái phấn điêu ngọc trác ra ngoài, đều cảm thấy tò mò. Có một số người can đảm, trực tiếp đi lên hỏi thẳng Giang Trừng, đây là con gái nhà ai.

"Con bé là con gái của ta, tên là Giang Tuyết."

Giang Trừng cũng không né tránh, ở trước mặt mọi người tự nhiên thừa nhận thân phận thật sự của Giang Tuyết, điều này dẫn tới một trận ngạc nhiên.

—— Giang tông chủ cư nhiên ngay cả con gái cũng có rồi? Trước đây cũng không nghe tới chuyện hắn thành thân...

Mọi người đều là giật mình, lại không dám tiếp tục hỏi nữa, chỉ sợ chọc giận Giang tông chủ hỉ nộ vô thường như lời đồn đại, đành phải nuốt toàn bộ thắc mắc vào trong lòng, dự định đến lúc nào đó lại hỏi thăm một chút.

"Cha, phụ thân đâu?"

Giang Tuyết nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Giang Trừng, hỏi với giọng non nớt.

"Phụ thân ngươi qua bên kia mua bánh bao, một lát liền trở về."

Giang Trừng giơ tay chỉ một cửa hàng bánh bao nước ở cuối đường, nơi đó xếp một hàng thật dài, thân ảnh màu trắng mà họ quen thuộc đang đứng ở trong đó.

Kim Quang Dao xếp hàng hồi lâu mua được bánh bao nước mà Giang Tuyết muốn ăn, bưng một túi bánh bao đi về. Khi y vừa xoay người, vừa vặn đối mặt ánh mắt của Giang Trừng cùng Giang Tuyết, mỉm cười, tăng tốc bước đi.

"Mua được rồi. Bánh bao nóng hổi, mọi người đều có phần."

Đám người tò mò đã tản đi, chỉ còn lại tốp năm tốp ba đi ngang qua trên đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kim Quang Dao một chút, ngầm suy đoán thân phận thận sự của nam tử bạch y này.

"A!"

Giang Tuyết không thể chờ đợi được nữa mà cầm một chiếc bánh bao trắng như tuyết, cắn mạnh một cái, bị nước canh ở trong bánh làm bỏng, hít một hơi.

Cô bé dùng bàn tay quạt miệng, một bên mơ mồ kêu lên: "Ngon, ăn ngon!"

"Ăn từ từ, không có ai giành với ngươi."

Giang Trừng xì một tiếng, dùng khăn lau đi dầu mỡ trên tay Giang Tuyết: "Mèo tham ăn."

"A Trừng không nếm thử sao?"

Kim Quang Dao một tay ôm túi giấy màu nâu, một tay nắm chặt tay Giang Trừng, mỉm cười nhìn hắn.

"Ta trở về lại ăn."

Giang Trừng bị y nhìn khuôn mặt nóng lên, lại không tránh ra tay Kim Quang Dao, mặc cho y dắt mình đi về phía trước.

Đứa trẻ ba tuổi có khả năng học tập mạnh mẽ, về cơ bản đã thành thạo khả năng giao tiếp với người khác.

Giang Tuyết thiên tính thông minh, khi nói chuyện với Kim Quang Dao cùng Giang Trừng, cũng đưa ra một số câu hỏi mà những đứa trẻ bình thường sẽ không cân nhắc ——

"Phụ thân, tự là cái gì? Vì sao tất cả mọi người đều có tự, con lại không có?"

Kim Quang Dao chạm vào mái tóc mềm mại của Giang Tuyết, cười nói: "Chờ ngươi lớn lên, liền có thể lấy tự."

"Con không, con muốn bây giờ."

Giang Tuyết thân mật mà cọ cọ lòng bàn tay Kim Quang Dao, làm nũng nói: "Phụ thân, người cùng cha lấy tự cho con trước, con cam đoan sẽ không nói cho người khác."

"Kỳ thực sau khi ngươi được sinh ra không bao lâu, ta và cha ngươi đã lấy tự cho ngươi, là 'Phong Nhứ', phong tức gió mát, nhứ tức tơ liễu." (1)

Kim Quang Dao cúi đầu đối mặt với con gái, nghiêm túc giải thích: "Cái tên này xuất từ một bản sách gọi « Thế Thuyết Tân Ngữ »."

"Nghe nói rất lâu trước đây, có một người gọi là Tạ An, ở lúc tuyết rơi đã hỏi người nhà của hắn: 'Các ngươi cảm thấy những bông tuyết này trông như thế nào?' Con trai của ca ca hắn nói, tuyết giống như muối rơi ở trên không trung. Mà con gái của ca ca hắn lại nói, tuyết giống như tơ liễu bị gió thổi lên."

"Tơ liễu?"

Giang Tuyết nhớ tới cây liễu mà mình nhìn thấy ở ven hồ lúc trước, lắc đầu nói: "Con cảm thấy tơ liễu quá mềm để chạm vào, vẫn là muối giống tuyết hơn."

Kim Quang Dao bật cười, nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng mà không được nói chuyện này với cha ngươi, nếu không hắn sẽ oán ta lấy tự không tốt."

Giang Tuyết tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, lại hỏi: "Phụ thân, người biết nhiều câu chuyện thú vị như vậy, có phải đã đọc rất nhiều sách?"

"Không có. Đây là mẹ ta nói cho ta, cũng là bà nội của ngươi."

Kim Quang Dao ôm Giang Tuyết ngồi ở trên ghế, vuốt ve mái tóc mềm mại như lụa của cô bé, ánh mắt dần trở nên xa xăm.

"Vì sao con chưa bao giờ gặp bà nội? Con cũng chưa bao giờ gặp bà ngoại. Là do con không ngoan, cho nên bọn họ không chịu tới gặp con sao?"

Giang Tuyết nhẹ nhàng đung đưa chân, ngẩng đầu nhìn Kim Quang Dao."

"Không, A Tuyết rất ngoan."

Nụ cười trên mặt Kim Quang Dao trở nên ảm đạm, thấp giọng nói: "Chỉ là họ đã đi rồi."

Giang Tuyết hơi sững sờ, nghi hoặc mà hỏi thăm: "Vì sao lại đi? Bà nội bà ngoại đi đâu rồi?"

Kim Quang Dao không nói lời nào.

Y không biết làm thế nào để giải thích ý nghĩa của "cái chết" với một đứa nhỏ ba tuổi, cũng không muốn để con gái nhỏ của mình sớm biết về sự tàn khốc của thế giới này.

"Bà nội là một người thế nào vậy?"

Giang Tuyết thấy Kim Quang Dao không trả lời, đoán rằng có lẽ phụ thân không muốn trả lời, khéo hiểu lòng người đổi một vấn đề khác.

Kim Quang Dao ôm lấy vai con gái, khẽ nói: "Người là một nữ tử rất có tài hoa đa tình."

"Tài hoa cùng đa tình có nghĩa là gì?

Giang Tuyết chưa từng nghe thấy hai từ xa lạ này, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Có tài hoa chính là rất có năng lực, rất thông minh, đọc rất nhiều sách. Đa tình..."

Kim Quang Dao nói tới đây lại trầm mặc hồi lâu. Thẳng đến lúc Giang Tuyết cho rằng mình không nhận được câu trả lời thì y mở miệng: "Đây không phải từ tốt, quên nó đi."

Khi Giang Tuyết lớn lên được năm tuổi, khuôn mặt dần dần có bóng dáng Ngụy Anh năm đó.

—— Đặc biệt là cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, ánh mắt lưu chuyển, quả thực giống Ngụy Vô Tiện phong lưu phóng khoáng lúc đưa tình với mỹ nhân giống nhau như đúc.

Mà Giang Tuyết xuất hiện ở trước mặt mọi người một lần nữa, lời đồn đại trong tiên môn các gia cũng càng ngày truyền càng nhiều.

Có người nói, Giang Tuyết thật ra là con gái của Ngụy Anh cùng Giang Trừng, nhưng mà lại không thể nào giải thích được, vì sao Giang Tuyết lớn lên lại giống Ngụy Anh đã chết từ mười mấy năm trước, mà không phải Ngụy Anh hiện tại khoác vỏ bọc Mạc Huyền Vũ.

Cũng có người suy đoán rằng, Giang Tuyết là con gái của Giang Trừng cùng Ngụy Anh năm đó, loại suy đoán này lại càng bị mạnh mẽ bác bỏ —— Nếu như cô bé thật sự là con gái của Di Lăng lão tổ, chí ít bây giờ cũng phải mười mấy tuổi.

Kim Quang Dao cùng Giang Trừng đối với những lời nói bóng gió ở bên ngoài này không để vào mắt. Bọn họ đều biết ngày này sớm muộn gì cũng xảy ra, dù sao bọn họ không thể vĩnh viễn giấu con gái ở trong nhà.

Mà Giang Tuyết đã biết được thân thế của mình từ lâu, đối với chuyện này càng là trấn định tự nhiên. Cô bé cho rằng, cha đẻ đã không còn, Giang Trừng cũng cùng Kim Quang Dao tình đầu ý hợp, vậy Kim Quang Dao chính là phụ thân của mình.

Cô bé không quan tâm người khác nói gì, bởi vì cô là con gái Tam Độc Thánh Thủ.

Khi những lời đồn đãi này truyền tới Cô Tô, Ngụy Anh vẫn luôn bảo trì im lặng không nói rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.

Từ vài năm trước có tin đồn Giang Trừng sinh con gái, hắn lúc ấy cho rằng đây là lời nói vô căn cứ —— Ở trong ấn tượng của hắn, Giang Trừng từ trước tới nay luôn lẻ loi một mình, ngẫu nhiên ra mắt cuối cùng đều là thất bại, như thế nào lại nhảy ra một người con gái?

Huống hồ, ai có thể chịu đựng được tính xấu kia của Giang Trừng...

Nhưng mà, những tin đồn này càng ngày càng lan rộng, ánh mắt đám người dò xét Ngụy Anh cũng bắt đầu trở nên không bình thường.

—— Cho dù Cô Tô Lam thị gia quy nghiêm ngặt, đệ tử trong môn không thể bàn luận thị phi sau lưng người, nhưng tiên muôn chúng gia cùng bách tính phổ thông ngoài Lam gia lại không bị những quy củ này trói buộc.

"Lam Trạm, ngươi chẳng lẽ cũng tin những lời nói bậy bạ kia sao?"

Ngụy Anh phát hiện sắc mặt Lam Trạm gần đây so với bình thường lạnh hơn mấy phần, không thể không lo lắng.

"Ta không tin."

Lam Trạm khẽ lắc đầu, như có điều suy nghĩ: "Nhưng là, lời đồn như thế này không tốt cho Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng cũng chưa từng đứng ra làm sáng tỏ."

"Ai biết hắn muốn làm cái gì."

Ngụy Anh nhún vai, bộ dáng bất lực.

"Ngoài ra còn có tin đồn rằng Giang Trừng thường xuyên ở cùng tên Mạnh Ngọc kia, cũng chính là Kim Quang Dao, dẫn con gái đi ra ngoài. Đây không phải nói mơ giữa ban ngày sao? Lúc trước ở trong miếu Quan Âm, bọn hắn rõ ràng còn đánh cho ngươi chết ta sống."

Tất cả nghi vấn của bọn hắn, đều được trả lời ở trên Thanh Đàm Hội do Vân Mộng Giang thị tổ chức.

Giang Trừng dường như không quan tâm tới ánh mắt của các vị tân khách đang ngồi ở đây, thẳng thắn dẫn Giang Tuyết cùng Kim Quang Dao tới trước mặt mọi người, giới thiệu rằng: "Đây là Mạnh Ngọc đạo lữ của ta, còn có Giang Tuyết con gái của chúng ta."

Tin tức giật gân này giống như là một thùng dầu tưới vào ngọn lửa cháy hừng hực, nháy mắt nhóm lửa toàn bộ hội trường. Khách ở trên ghế thoáng chốc sôi trào, đám người nghị luận ầm ĩ, có người bừng tỉnh đại ngộ, cũng có người đưa ra nghi vấn.

"Không thể nào... Không thể nào!"

Ngụy Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đan xen của Giang Trừng cùng Kim Quang Dao, nhìn nữ hài đứng ở bên cạnh bọn họ, không thể nào tin được khẽ thì thầm.

—— Hắn không tin Giang Trừng sẽ ở cạnh Kim Quang Dao làm biết bao việc ác, càng không tin dung mạo con gái Giang Trừng lại giống với hắn trước kia.

Lam Trạm im miệng không nói. Đầu ngón tay y đặt ở trên bàn có chút trắng bệch, môi mỏng mím thành đường thẳng, trong mắt cũng là một mảnh băng hàn.

"Các vị, Thanh Đàm Hội sắp bắt đầu."

Kim Quang Dao ho khan một tiếng, ra hiệu đám người an tĩnh lại. Một đám tu sĩ tranh luận không có kết quả, đành phải kiềm chế xúc động muốn biết được chân tướng, không tập trung bắt đầu tranh luận chủ đề Thanh Đàm Hội lần này.

Đây có lẽ là một lần Thanh Đàm Hội bết bát nhất trong lịch sử, bởi vì tâm tư của mọi người đều ở trên người Giang Trừng, Kim Quang Dao cùng Giang Tuyết, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác.

Đợi sau khi kết thúc Thanh Đàm Hội, đông đảo tân khách đều rời tiệc, Lam Trạm còn ở lại lúc này mới đưa ánh mắt chuyển về phía Giang Trừng đứng ở giữa chính sảnh.

Y bước lên phía trước, vừa vặn chạm vào ánh mắt sắc bén của Giang Trừng, đè nén tức giận chất vấn: "Ngươi giải thích thế nào?"

"Hàm Quang Quân, đây là chuyện nhà ta cùng Giang tông chủ, không cần giải thích với người ngoài."

Kim Quang Dao đi tới trước người Lam Trạm, đưa tay bảo vệ Giang Trừng cùng Giang Tuyết ở phía sau, khẽ cười nói.

Giang Trừng khịt mũi coi thường, lạnh lùng nói: "Giang Tuyết là con gái của ta cùng Kim Quang Dao."

Lời giải thích này hiển nhiên không cách nào thuyết phục được Lam Trạm. Y nhìn Giang Tuyết dung mạo xinh đẹp một chút, lại quay đầu quan sát Ngụy Anh đứng ở sau lưng mình không nói một lời nào, đôi mắt càng âm trầm.

"Vậy vì sao con bé lớn lên giống Ngụy Anh năm đó?"

Giang Trừng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng hỏi lại: "Lam Vong Cơ, ngươi không có não sao? Ngụy Vô Tiện chết mười mấy năm, ngươi xem một chút Giang Tuyết mới mấy tuổi?"

". . ."

Lam Trạm nhìn đứa trẻ năm tuổi non nớt ở trước mắt, nhất thời á khẩu không trả lời được.

=====

(1) Cái này tui để bậy á, thực sự tui hiểu dụng ý, nhưng tác giả viết 3 từ, rất khó để Việt hóa diễn tả sao cho phù hợp ngữ cảnh nói chuyện. Tui đi tra Thế Thuyết Tân Ngữ để tìm hiểu, nhưng mà ra cái gì á. Nam Tần - Lịch sử - Lịch sử truyền kỳ... 40 chương. Từ bỏ! Cái này tui hiểu đại khái theo IQ thấp của tui là: Gió khẽ thổi qua, cành tơ liễu khẽ đung đưa trong gió. Ám chỉ một người con gái hiền thục xinh đẹp yêu kiều, mỏng manh. Cũng là ban đầu Dao Trừng nghĩ về con gái lớn lên sẽ như vậy, nên là đặt tự cho con Phong Nhứ? (Nhưng sau nó lớn lại thành Alpha, cá tính mạnh mẽ 😂😂 ) Tóm lại khi nào IQ đột phá tui update lại sau.

Bao thang : Bánh bao nước (ủa có loại bánh này à? Việt Nam mình có không?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro