Chương 1: Thằng nhóc nghiệp chướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến bằng cái gì..."

Sun sải chân dài để có thể chặn đường người vừa đẩy cửa bước ra khỏi pub không lâu trước đó khiến Mork phải thở dài rồi nhướng mắt lên nhìn một cách chán chường, song anh vẫn nhẫn nại đợi nghe đáp án.

"Hỏi cậu đó, không nghe sao hả?"

"Taxi."

"Cũng may là còn biết suy nghĩ."

Mork không chắc đó là lời khen hay lời châm chích nữa, nhưng cậu không chạy chiếc moto yêu quý của mình vì chắc mẩm tối nay sẽ uống cùng bạn bè đến mức say mèm. Trông cậu có vẻ bất cần thế thôi nhưng không phải là không có đầu óc. Lái xe hay chạy môtô trong lúc say ngoài việc bị cảnh sát hỏi thăm thì còn có thể xảy ra tai nạn nữa.

"Ngoài mỉa mai em ra anh còn gì để nói không?"

"Không có. Nhưng anh sẽ đưa cậu về."

"Không cần, em tự về được."

"Say rồi không phải sao?"

"Em sẽ về bằng taxi."

Mork không phủ nhận rằng mình đang say, tuy vậy cậu vẫn từ chối về cùng Sun. Với lại Sun cũng uống rượu cơ mà, mắc mớ gì cậu phải mạo hiểm đi về với người say chứ.

"Anh cũng uống rượu đấy thôi. Trước khi can thiệp vào cuộc sống của người khác thì anh hãy lo cho bản thân mình đi đã." Mork khăng khăng rồi cười khẩy một cách chế giễu. "Tập trung lái xe cho xong đi đã."

"Anh chỉ uống một chút thôi, vẫn chưa say đến mức như cậu nói. Lên xe được rồi đó."

"Em-sẽ-đi-taxi!"

Mork trợn mắt nói rồi cố gắng đếm thầm từ 1 đến 10 trong đầu vì không muốn gây sự. Sun đành thở dài chịu thua, không thèm đôi co với cậu nữa. Sau khi Sun đi hướng khác, Mork nhìn theo với ánh mắt căm ghét rồi rủa thầm trong bụng.

Lão già thích lải nhải!

Mork đi thong dong đến mép đường trước cửa pub để vẫy taxi về nhà nhưng bây giờ đã gần 2 giờ sáng, hơn nữa ở trước cửa pub nổi tiếng thế này thì taxi còn khó kiếm hơn cả vàng nữa. Cậu đứng đợi gần 3 phút đồng hồ, không có một chiếc taxi trống chỗ nào đi ngang qua. Và ngay lúc ấy! Một chiếc xe trờ tới dừng lại ngay chỗ cậu đang đứng.

Cái người hay bực bội phải thở dài vì cậu vẫn nhớ đó là xe của ai!

"Lên xe được rồi đó..."

Chủ nhân chiếc xe hạ cửa kính xuống rồi nói với Mork bằng giọng nhỏ nhẹ. Cậu còn mừng hụt, tưởng đâu Sun đã thôi không làm phiền đến cậu. Ai dè đâu...Sun nào đâu chịu từ bỏ mà chỉ là đang đi lấy xe để đón cậu mà thôi.

"Em sẽ về bằng taxi."

"Lên xe."

"Mắc gì phải quan tâm chuyện của tôi như vậy chứ!"

Mork quát lớn như thể toàn bộ sức chịu đựng đã hết nhẵn. Cậu bỏ chạy khỏi Sun mà chẳng thèm để tâm đến sự lo lắng của đối phương. Tuy thế Sun lại nhẫn nhịn đến mức phát ghét vì vẫn lái xe chậm rãi bám theo như đợi cậu đổi ý khiến cho giao thông vốn đã tắc nghẽn nay lại càng tắc hơn vì con đường này chưa bao giờ ngơi nghỉ.

"Lên xe được chưa?"

"Phiền phức quá."

"Lên xe đi mà. Không thấy xe đằng sau người ta bóp còi đuổi rồi à?"

Sun giục Mork. Dù tính huống có phần gấp gáp xong tâm tình anh có vẻ tốt khi có thể ép buộc được Mork và khiến cậu phải nhượng bộ đến mức nghiến răng ken két nghĩ thầm trong bụng nếu Sun biết xe đằng sau bóp còi đuổi thì sao không nhanh chóng cho xe chạy đi. Nhưng cho dù có tức giận thế nào thì tình thế bắt buộc khiến cậu phải bước tới mở cửa xe của Sun.

"Không cần trưng ra cái bản mặt ghẹo gan."

Mork chửi không kiêng dè lúc ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ghế lái. Thế nhưng người bị mắng lại bật cười khùng khục trong họng như thể cậu vừa kể chuyện hài cho anh nghe.

Hới! Lão già này! Chửi kiểu gì cũng không xi nhê.

Bưng!

Tiếng đóng cửa xe ầm ầm ám hiệu sự không hài lòng của Mork nhưng thay vì khiến chủ nhân của chiếc xe bực mình hoặc quay sang nói chuyện, đằng này anh lại...nhếch mép nở nụ cười tự mãn của người chiến thắng khiến cậu muốn bóp cổ đối phương ngay lập tức, song điều cậu có thể làm chỉ là ngồi yên một chỗ vì có nói gì đối phương cũng trơ mặt ra.

Nhiều khi cậu cũng muốn Sun có ác cảm với cậu như lúc trước.

Thế còn tốt hơn nhiều khi Sun quay qua lo lắng cho cậu một cách thái quá như thế này.

"Thắt dây toàn vào."

Sun ra lệnh khiến Mork quay sang nhìn mặt anh như thể đang đếm từ 1 đến 10 trong đầu.

"Hay là muốn anh thắt cho?"

"Không cần anh động tay vào."

"Tóm lại là tự thắt hay để anh thắt?"

Sun nhíu mày hỏi. Anh tin nếu Mork còn không chịu làm theo thì Sun thật sự sẽ khom người thắt dây an toàn cho cậu. Mork đành rủa thầm Sun trong bụng một lần nữa song vẫn phải miễn cưỡng làm theo yêu cầu của đối phương.

Sau khi Sun cho xe rời đi, cả hai người đều ngồi yên lặng với sự không thoải mái...

Dù không muốn đi cùng là thế, thi thoảng Mork vẫn lén nhìn người đang lái xe một cách dè chừng...Sun là người đàn ông lịch thiệp, gọn gàng, ăn mặc giản dị song vẫn toát lên phong thái của mấy tên nam chính trong phim truyền hình, không thì cũng là phim Hàn Quốc dài tập. Ai cũng đều yêu mến vì Sun tốt bụng, điềm đạm và là người như thế này đây...Tính cách cộng thêm ngoại hình, nhan sắc, dáng vẻ và tất cả mọi thứ tạo nên nét quyến rũ của Sun.

Mork không cảm thấy lạ khi có rất nhiều người thích Sun, kể cả phái nam lẫn phái nữ.

Sun chính là kiểu đàn ông mà thậm chí đến cả những tên đàn ông khác cũng ngưỡng mộ. Bởi lẽ ở anh có sự trưởng thành, học giỏi, chơi thể thao tốt, biết cách ứng xử, mặt mũi thân hình không khác gì người mẫu bước ra từ các tạp chí dành cho cánh đàn ông.

Nhưng lúc trước Mork không hề ngưỡng mộ vì đối phương có thành kiến với cậu, chưa kể càm ràm còn hơn cả bố cậu nữa. Cũng may sau này cả hai bắt đầu hoà thuận hơn, bằng không thì không đời nào cậu chịu về cùng Sun vì trên đường đi có khi lao vào giết nhau luôn cũng không biết chừng.

Cùng lúc đó...Dù Sun thể hiện ra rằng mình chú tâm vào việc lái xe hơn là người bên cạnh, song anh vẫn lén nhìn Mork đang tựa một bên cằm lên cửa xe.

Không cần nói Sun cũng biết người kia đang buồn chán!

Thật ra Mork cũng xem như là người có ngoại hình vô cùng bắt mắt, thân hình cao to khỏe khoắn vì chơi thể thao thường xuyên và có gu ăn mặc. Sun nghe Rain nói có rất nhiều cô gái vây quanh Mork nhưng Mork chưa từng hứng thú vì ngày qua ngày cậu chỉ cặp kè cùng đám bạn và gây sự với người ta...Chính vì như vậy nên khiến anh không hòa hợp với Mork lắm.

Sun còn nhớ anh đã không ưa Mork kể từ ngày đầu tiên gặp mặt. Chuyện là...sau khi tốt nghiệp cấp 3, Rain thi vào đạo học như mọi thanh niên trên đất nước này. Ban đầu Rain muốn thi vào cùng một khoa chung một trường đại học với cậu bạn thân Kao song không đủ điểm nên phải vào học ở một trường đại học khác.

Tại đây Rain làm quen được với Mork, thế nhưng Mork là một người bạn có tính cách hoàn toàn trái ngược với Kao.

Vậy đó! Kao là mọt sách, đúng kiểu con ngoan trò giỏi, trong khi Mork thì theo đuổi phong cách bad boy bất trị, lại còn hay gây sự với người khác. Người lo lắng cho em trai như Sun không thích Mork cũng là lẽ thường tình vì anh cho rằng Mork sẽ làm hư Rain và khiến Rain đánh mất tương lai song Rain lúc nào cũng nói Mork không phải là người xấu như vậy.

Rain nghĩ dù mặt Mork trông có gợi đòn thật nhưng cậu là người thật lòng, chưa bao giờ làm chuyện trái pháp luật, trọng tình nghĩa, không kiếm chuyện với ai nếu không bị gây sự trước và Rain cũng thấy thoải mái khi chơi cùng Mork.

Em trai đã nói như vậy nên Sun đành phải để cho 2 người chơi với nhau vì anh không phải người cố chấp đến mức khăng khăng nhất quyết bắt Rain nghỉ chơi với người này người kia. Rain cũng có cuộc sống của chính mình, có quyền được học hỏi và tìm kiếm những trải nghiệm trong cuộc sống. Nhưng như thế không có nghĩa là anh không quan tâm đến Rain. Dù cho phép họ chơi với nhau song anh vẫn luôn lo lắng từ phía xa.

Và khi Rain chơi cùng Mork ấy mà! Đúng hài hước!

Những lúc Mork có chuyện với người khác, bạn bè trong nhóm sẽ gọi điện huy động Rain ra cứu viện. Rất nhiều lần như vậy khiến Sun không thể nào không suy nghĩ xấu đến độ có thành kiến với cậu được. Ra ngoài chơi thâu đêm suốt sáng, nhậu nhẹt thôi chưa đủ mà còn kiếm chuyện đánh đấm nhau. Sun cho đó là không phải. Và mỗi lần anh nhắc nhở thì lại cho là anh hay càm ràm.

Những khi anh lên lớp giáo huấn, Mork thích bĩu môi hoặc là nhăn mày trơ mặt nhìn lại, chẳng hề có vẻ gì sợ hãi trong khi tất cả bạn bè của Rain đều phải dè chừng anh. Tuy nhiên...khi phải gặp nhau thường xuyên, thấy mặt nhau mỗi ngày vì Mork và Rain thân nhau đến mức hay chạy mô tô đến đưa đón nhau, thì việc đó trở thành thói quen lúc nào không hay.

Miệng Sun và Mork thì vẫn kiếm chuyện đấu khẩu với nhau, chưa bao giờ nói những câu êm tai, không ưa nhau và luôn châm chích nhau mỗi khi đụng mặt nhưng đến khi không được gặp nhau thì lại có cảm giác buồn miệng không nói nên lời.

Và câu chuyện xảy ra khoảng một tháng trước đã thay đổi hoàn toàn cục diễn giữa anh và Mork!

Sáng nào, chiều nào cũng có một cô gái xinh đẹp đến tiệm cà phê của Sun ngồi. Anh không nghĩ gì cả vì việc khách nữ đến quán ngồi là chuyện hết sức bình thường.

Cho đến một ngày bạn trai của cô gái ấy kéo theo đồng bọn xông vào kiếm chuyện vu khống anh gian díu với người yêu của hắn rồi lao vào đánh anh một trận. Chưa hết...bọn chúng còn đập phá tiệm của anh nữa.

May là hôm đó Mork đến đón Rain đi học nên khi Mork chứng kiến cảnh tượng đó, cậu liền lao tới ứng cứu kịp thời. Từ sau lần ấy bầu không khí giữa anh và Mork có tốt hơn một chút. Anh cảm ơn Mork đã giúp đỡ và đối phương cũng có vẻ dịu hơn với anh. Cho dù là vậy thì cũng không có nghĩa là hai người sẽ trở nên thân thiết hay đem lòng yêu nhau đâu.

Bầu không khí giữa anh và Mork chính là như mọi người đang thấy lúc này đây!

"Tại sao bỗng dưng lại đi uống rượu với bạn?"

Sau khi ngồi im cỡ 10 phút, Sun là người lên tiếng trước khi Mork quay mặt sang liếc anh một cái rồi đáp. Dù cậu chẳng muốn trả lời, song nói chuyện có lẽ sẽ tốt hơn cứ giữ im lặng một cách bí bách đến nỗi gần như không thể thở nổi thế này.

Dù sao Sun cũng mở lời rồi, Mork nói cũng được...

"Chuyện bình thường mà. Anh cũng đi uống rượu với bạn đó thôi."

Song lời lẽ của Mork sẽ như thế này. Cậu thích hỏi ngược lại hơn là ngoan ngoãn trả lời.

"Anh lớn rồi còn cậu bao nhiêu tuổi chứ?"

"Nếu anh dám nói em là con nít một câu nữa..."

"Sao hả? Cậu sẽ đấm anh sao?"

Sun hỏi ngược lại trước khi Mork kịp dọa xong. Anh dời ánh mắt đang nhìn đường của mình sang nhìn đối phương bằng cái nhíu mày trêu ngươi khiến Mork cứng họng một lúc, sau đó cậu tỏ vẻ vô cùng bực bội.

Lạ thật...Sun chỉ nhìn cậu một cái rồi tập trung lái xe nhưng ánh mắt đó của anh khiến cho Mork không còn muốn tranh cãi nữa.

"Thế thì...em không rủ thằng Rain đi uống là được chứ gì!"

Mork cứ nghĩ Sun nhắc nhở cậu là vì sợ cậu sẽ dẫn em trai của Sun đến những nơi hư người nên dạo gần đây mỗi lần có chuyện với ai, cậu không cho đám bạn gọi Rain đi theo vì không muốn Sun mắng hay cho rằng cậu đã làm hư Rain. Hơn nữa...bản thân cậu cũng rất cố gắng giảm bớt những chuyện đó rồi.

"Anh nhắc nhở không phải vì sợ cậu sẽ rủ thằng Rain đi cùng. Cậu còn đi học, không nên ra ngoài nhậu nhẹt đúng không nào? Ngày mai liệu có học nổi hay tiếp thu bài được không chứ? Với lại...rượu vào lời ra kẻo lại có chuyện với người khác nữa."

Mork không trả lời mà chỉ đảo mắt nhìn Sun với sự chán nản khi đối phương chuẩn bị lên lớp thuyết giáo cậu nữa rồi. Trước đây Sun cứ thích tỏ vẻ như mình là ba của Rain. Bây giờ thì lại giống thêm ba của Mork.

"Hay là anh nói không đúng?"

Thấy Mork không trả treo lại, Sun liền quay qua nhìn đúng lúc Mork cũng quay qua nhìn anh, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ chán chường khiến anh bật cười, làm cho gương mặt đẹp trai của Sun thêm phần vui tươi.

Phiền muốn chết!

Trước đây chuyện gì Sun cũng khó chịu với cậu. Thấy cậu nhướn mày nhìn cũng mắng khiến cậu hay kiếm chuyện chọc tức đối phương vì càng chọc càng hăng, đúng giải trí luôn. Còn bây giờ... tình thế đã bị xoay chuyển.

Sun lại trở thành người chọc tức cậu mới đúng!

"Về tới nhà thì ngủ luôn đi nhé. Không ngày mai thức đi học không nổi. Nghe thằng Rain bảo mai học sáng mà."

"Ôiiiiii, anh Sun đừng có càm ràm nữa."

Mork không chịu nổi nữa liền bùng nổ. Thật sự thì cậu không thấy phiền vì Sun càm ràm lắm, chỉ là sự quan tâm của Sun khiến cậu nảy sinh cảm giác kỳ lạ đến mức không muốn tìm hiểu kĩ. Cậu và Sun hãy cứ là những người không ưa nhau là tốt rồi, Sun không cần phải làm như là đối xử tốt hay quan tâm đến cậu nhiều như vậy đâu. Vì những việc Sun đang khiến cậu suy diễn...điều mà Sun có lẽ không hề nhận ra.

"Cái này là vì anh lo lắng nhé."

"Ờ!"

Mork quát lớn vào mặt "người đang lo lắng" với sự bực bội. Trước khi chứng đau nửa đầu kịp tái phát Sun đã lái xe tới trước cửa nhà cậu. Mork không chần chừ mở cửa rồi bước vội xuống trong khi xe còn chưa đỗ hẳn.

Cậu làm như thể muốn tránh mặt Sun càng sớm càng tốt.

"Ngày mai anh sẽ kêu thằng Rain gọi điện đánh thức dậy nhé."

Sun kéo cửa kính xuống rồi nói với theo Mork lúc này đang đóng cửa nhà đến khi nhận được ánh mắt ai oán của đối phương. Nhưng thay vì bực mình anh lại mỉm cười khoái chí với vẻ mặt chán nản của Mork. Nếu là trước đây có lẽ Mork đã mắng chửi, còn không thì cũng lao vào đấm anh mấy cái, không đời nào cậu bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy đâu.

Sun sẽ xem đây là một bước tiến trong mối quan hệ của hai người vậy!

Khoa Kỹ thuật

Đại học N

Đêm qua lại là một đêm Pete qua nhà Kao với lý do dạy học kèm song sự thật đó là Pete không những không chịu học một chữ nào mà còn "quậy phá" Kao trên giường đến tận nửa đêm mới buông tha để Kao nghỉ ngơi. Nếu hôm nay không phải đi học sớm thì Kao cũng chẳng biết khi nào Pete mới cho cậu ngủ nữa.

Tối qua Kao chỉ được ngủ có mấy tiếng vì sáng nay có lớp lúc 8 giờ, hơn nữa hôm nay còn học cả buổi sáng và buổi chiều. Xong lớp cuối cùng cậu vội vàng chạy đến tiệm cà phê kế bên khoa để mua cà phê uống.

Bằng không cậu sẽ gục luôn trước khi về được đến nhà mất!

Nếu hỏi rằng tại sao cái người làm phiền cậu là Pete lại không có biểu hiện buồn ngủ chút nào cả thì phải nói là một phần vì Pete từng là chân party, đã quen với việc thức đêm, chưa kể Pete còn lén ngủ gật trong lớp. Nhưng nếu cậu cũng ngủ luôn thì gánh nặng phụ đạo bài cho cả nhóm lập tức sẽ là của Sandee.

Bởi vì June, Pete và Thada không những không nhờ vả được mà còn chính là cục nợ.

"Cho mình..."

"Cho một ly chocolate frappe!" Kao đang nhìn tấm bảng phía sau quầy counter (thu ngân) chọn menu liền quay ngoắt sang nhìn người bên cạnh khi bị gọi món cắt ngang trước mặt. Chắc chắn là cậu không hài lòng khi đối phương mặt dày mà chen hàng như vậy rồi. Bảo rằng tên nhóc này không nhìn thấy cậu thì chắc chắn không phải vì bây giờ chỉ có mình cậu đứng ở quầy counter và cậu cũng chẳng nhỏ con gì cho cam.

Thằng nhóc nghiệp chướng!

Kao chửi thầm trong bụng cho hả dạ trong lúc nhìn thân hình cao cao trong bộ đồng phục của học sinh cấp 3. Dù nhỏ tuổi hơn cậu song thân hình nó còn cao to hơn cả cậu. Chỉ tính riêng chiều cao thôi thì nó đã cao hơn cậu gần cả chục centimetre.

Thân hình y chang người mẫu...Bọn nhóc thời nay sao mà to con thế nhỉ.

"Em đang chen hàng anh đấy."

Câu nói của Kao có phần lịch sự tuy nhiên giọng nói thì sặc mùi thuốc súng. Trường đại học của cậu nằm trong khu mới, gần nhiều cửa tiệm bán đồ nổi tiếng nên cũng chẳng lạ khi bọn học sinh cuối cấp đi vào trường đại học kiếm gì đó ăn như thế, chỉ lạ ở chỗ thằng nhóc này không biết cách cư xử mà thôi.

Tội đồ quay sang nhìn Kao trước khi trả lời với một nụ cười toả nắng.

"Xin lỗi, em không nhìn thấy. Tại anh lùn hơn tầm mắt của em ấy mà."

"Cái thằng..."

Kao mặt mày nhăn nhó. Nhân viên lộ vẻ lo lắng vì sợ sẽ xảy ra chuyện.

"Anh không gọi sao?" Thằng nhóc cuối cấp 3 đó hỏi Kao, miệng không thôi cười cợt nhả khiến Kao vốn đã bình tĩnh lại cảm thấy đối phương vô cùng ngứa mắt. "Em bao cũng được, thay cho lời xin lỗi vì đã chen hàng anh."

"Con nít con nôi đừng có mà khoe khoang."

"Em bao được mà, ly cà phê hơn 100 baht chứ bao nhiêu đâu." (~75,000 VNĐ)

"Vậy cho mình một ly Mocha Frappe nhé. Của mình trước người này nha."

Kao gọi món với nhân viên trước khi hướng ánh mắt giết người sang tên tội đồ. Song "thằng nhóc nghiệp chướng" lại cười như được mùa chẳng khác gì cậu con trai làm quen được cô gái mình ưng ý đến nỗi khiến Kao càng nghĩ tự nhủ với bản thân rằng cậu không phải người mà tên nhóc này có thể động vào đâu nhé!

"Anh học khoa nào thế?"

Đối phương gợi chuyện trong lúc đứng đợi cà phê giống như là không biết Kao đang cố gắng đếm từ 1 đến 10 trong đầu. Bình thường cậu là người điềm tĩnh, yêu hoà bình và không muốn gây sự với ai. Nhưng thằng nhóc này quả thật là phiền phức mà.

"Em hỏi anh đó, không nghe thấy sao? Chảnh thật."

"Kĩ thuật." Kao hết cách nên đành phải trả lời.

"Em cũng muốn học Kĩ thuật. Anh năm mấy thế?"

"Hỏi nhiều quá rồi đó. Thân nhau từ lúc nào thế?"

"Thì không thân nên mới hỏi để thân đó."

"Rồi đã hỏi xem tôi muốn thân với cậu hay không chưa?"

Kao trừng mắt nhìn lại đối phương một cách cáu kỉnh. Lúc đó cậu mới nhận ra đối phương đang tựa cả nửa người vào quầy counter rồi quay sang nhìn chằm chằm mặt câu ở cự ly gần, y hệt bọn con trai lúc thả thính mấy đứa con gái.

"Mocha Frappe ra rồi đây ạ."

Tiếng của nhân viên vang lên giống như hồi chuông đánh thức. Kao vội quay sang quơ lấy ly nước rồi nhân cơ hội kết thúc luôn cuộc trò chuyện với người mà cậu không muốn quen biết kể từ lúc đó trở đi.

"Cảm ơn, tiền cứ tính cho cậu em kia ạ."

Kao có cà phê rồi thì bước ra khỏi tiệm, chẳng thèm chú ý đến người trả tiền cho mình. Nhưng trong lúc đi ngang qua, cậu nghe thấy tiếng cười khùng khục phát ra từ cổ họng của thằng nhóc đó, dáng vẻ thoả mãn khiến cậu chợt rùng mình.

Cầu cho đừng có gặp nhau nữa...thằng nhóc nghiệp chướng!

[Hết chương 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#save