chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điều đó có khó không?"
"Cái gì?"
"Sắp tới đây." Chaeyoung nói xong, nhấp một ngụm cà phê Mina vừa pha. Mina thở dài, nhún vai trước câu hỏi.  "Chắc là vất vả lắm."
Mina ậm ừ: "Tôi đoán vậy. Tôi đã bỏ lại mọi thứ ở Nhật Bản, điều đó thật đau đớn nhưng giờ tôi đã ở đây, tôi đoán sự hy sinh đó là xứng đáng."  Cô thú nhận, ngạc nhiên rằng Chaeyoung lại nghiêm túc với chuyện này.
"Ừm, có lý." Con hổ cười khúc khích, "Nếu chị muốn làm điều gì đó hạnh phúc, chị phải hy sinh một chút."  Những lời khôn ngoan rời khỏi miệng cô ấy và Mina khá ngạc nhiên trước sự thông cảm của Chaeyoung. Để trêu chọc hổ con một chút, Mina lên tiếng: "Chà, không ngờ miệng em lại thốt ra những lời khuyên như vậy đấy". Cô bật cười, nhấp một ngụm từ ly của mình. Chaeyoung chế giễu, đảo mắt, "Thôi nào. Em có thể khôn ngoan mà."
"Ừ đúng."
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, sự im lặng bao trùm lên cả hai người họ.  Thật ngạc nhiên, nó không cảm thấy khó xử, nhưng Mina muốn nói chuyện nhiều hơn. Tiếng ồn chói tai của sự im lặng làm cô khó chịu vì cô ghét sự yên tĩnh của nó. Chaeyoung thở dài, nhấp ngụm cuối cùng trong cốc.
"Này, cuối tuần rồi-" Chaeyoung khoanh tay, "-Tại sao chúng ta không đi chơi ở quán cà phê mới? Em nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon." Con hổ mỉm cười, nhìn Mina đầy hy vọng mặc dù Mina dường như không để ý.
"Tôi không thể." Mina thở dài, đã đoán được Chaeyoung sẽ làm gì tiếp theo, "Tôi có bài tập về nhà."
Con hổ càu nhàu, tinh nghịch đảo mắt, "Chuyện đó để sau đi. Nó ở gần đây, đến thăm cũng không hại gì phải không?" Chaeyoung đúng là có lý, Mina nghĩ. Chú chim cánh cụt không có bất kỳ động lực nào làm việc để đầu óc tỉnh táo sẽ là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, nhưng với Chaeyoung thì sao?
"Tôi cần hoàn thành bài tập về nhà."  Mina càu nhàu, chộp lấy hai chiếc cốc rỗng. Chaeyoung gắt gỏng, khoanh tay với cái bĩu môi.
"Chị thật nhàm chán."
Mina đảo mắt, "Cảm ơn."
"Em đoán em sẽ ở đây." Chaeyoung mỉm cười. Mina định để cho các từ trôi đi, cho đến khi cô ấy để câu đó hiện ra trong suy nghĩ của mình, "Cái gì? Không, em sẽ không ở đây."
"Đừng bắt em cầu xin." Chaeyoung cười khúc khích, nhớ lại Mina đã xấu hổ như thế nào khi cô ấy quỳ xuống.  Người sau nắm chặt cốc trong tay, lỗ tai hơi đỏ lên.
"Chỉ cần im lặng, được chứ?"
"Được!"
Rất may, Chaeyoung đã giữ im lặng.  Tất cả những gì cô ấy cần là mật khẩu WiFi và cô ấy không làm phiền Mina chút nào. Lần duy nhất Chaeyoung lên tiếng có lẽ là khi cô ấy xin một cốc nước và gần như thế thôi. Cô ấy trầm lặng hơn tôi nghĩ nhiều. Mina ậm ừ, đầu bút gõ nhẹ vào khóe môi.  Chaeyoung ở trong phòng khách của căn hộ trong khi Mina làm việc trong phòng ngủ của mình. Cả hai thậm chí còn không nói với nhau câu nào.
"Mình có nên đi kiểm tra em ấy không?" Mina đặt câu hỏi, lo lắng rằng con hổ đang im lặng. "Nếu em ấy chết và mình thậm chí không biết điều đó thì sao."  Cô bật cười trước giả định của chính mình.
Mina viết xong câu cuối cùng trước khi nhẹ nhàng đặt bút xuống. Cô đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi phòng và đi đến phòng khách. Tất cả đều im lặng và đèn đã tắt. Lần cuối cùng cô kiểm tra, tất cả chúng đều được thắp sáng rực rỡ. Cô lén nhìn qua bức tường, đôi mắt tìm kiếm một bóng hình. Mina dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy cơ thể của Chaeyoung đang nằm trên đi văng, điện thoại trên tay, một vài chiếc gối trên sàn và một cái miệng há hốc với nước bọt nhỏ giọt. 'Thật kinh tởm.'Mina nghĩ.
Mina cầm lấy cốc nước đã cạn, lặng lẽ đi về phía nhà bếp. Chaeyoung rên rỉ và mina nghĩ rằng đó là do cô ấy nhưng rõ ràng là không phải. Chaeyoung chỉ là đang mơ.  Mina thở dài, đặt chiếc cốc vào bồn rửa một cách đều đặn.
Trong một vài phút, Mina thấy mình đang dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang ngủ.
Cô không biết tại sao, nhưng nó rất thú vị. Chaeyoung cử động vài lần, cuối cùng thì điện thoại cũng tuột khỏi tay cô, phát ra một tiếng thịch lớn. Thật ngạc nhiên, nó không đủ để chaeyoung thức dậy. Mặc dù vậy, Mina đã ghi nhớ trong đầu để làm sạch tấm ga trải gối dưới đầu Chaeyoung. Cô ấy lặng lẽ đến gần con hổ, tay cô sẵn sàng lay con hổ con.  Khi cô ấy áp lòng bàn tay vào vai Chaeyoung, người trẻ hơn một người lao về phía trước.  Mina nhảy lùi lại, suýt vấp ngã,
"Trời ơi-em làm chị sợ đấy Chaeyoung!"
Người sau nhìn Mina, ánh mắt đầy sợ hãi và trán cô lấm tấm mồ hôi. Cách Chaeyoung thở nặng nề và cô ấy trông như đang trong tình trạng hoảng loạn. Mina nhận thấy điều này và nhìn vào học sinh nhỏ tuổi hơn, "Chaeyoung?"
"X-Xin lỗi."  Chaeyoung lẩm bẩm, kéo đầu gối lại gần hơn, ngón tay xoa xoa thái dương.  Đôi mắt của Mina dừng lại trên bàn tay cũ, những ngón tay của cô ấy run rẩy.
"Đ-" Mina ngồi trước mặt Chaeyoung, "-Em gặp ác mộng à?"
Người sau thậm chí không buồn nói dối, "Ừ."  Cô cất tiếng, giọng khàn đi vì ít sử dụng.  Chaeyoung hít một hơi thật sâu, đưa tay lau mồ hôi.
"Cái đó nói về gì thế?"  Mina hỏi, dùng giọng nói dịu dàng này để Chaeyoung cảm thấy thoải mái, điều này có tác dụng.
"Không muốn nói."  Người sau lầm bầm, đôi môi run run.  Lần đầu tiên Mina thực sự cảm thấy có lỗi khi không thể làm gì để an ủi cô gái trẻ.  Cô ấy không biết nhiều về Chaeyoung nhưng trong tình huống này cô ấy thực sự ước mình đã biết, vì vậy cô ấy biết phải nói gì.
"Em có cần nước không?"  Mina định đứng dậy nhưng một bàn tay đã giữ lấy cổ tay cô. một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô. Chaeyoung lắc đầu, tránh ánh mắt của Mina nhưng không phải vì xấu hổ.
"Hãy ở đây."  Chaeyoung thì thầm.  Không có giọt nước mắt nào được nhìn thấy và có vẻ như trạng thái lo lắng của cô ấy đã giảm đi một chút nhưng tay cô ấy vẫn còn run.
Mina không thể không để một chút nóng ran trên má khi nghe điều đó, nhưng cô không phản đối.
Mina ngồi thụp xuống, vô thức xích lại gần nhiếp ảnh gia.  Chaeyoung thở dài, đôi mắt cô ấy mở hé ra có lẽ là do cô ấy vừa mới tỉnh dậy từ một nơi dường như rất sâu. ngủ.  "Nghe có vẻ trẻ con, nhưng ác mộng là một trong những thứ tôi ghét. Tôi thường có ai đó ở bên để an ủi mình, nhưng họ không có ở đây vào lúc này." Chaeyoung lẩm bẩm.
Bất ngờ, Chaeyoung cảm thấy có hai cánh tay dịu dàng vòng qua người mình, kéo cô lại gần.  Đầu cô tựa vào vai Mina, đôi mắt không muốn nhìn lên và chạm mắt với chú chim cánh cụt.
"M-"
Mina biết những gì cô ấy đang làm là khác biệt, cô ấy biết rằng sau chuyện này cô ấy sẽ cảm thấy khó xử nhưng cô ấy đã chọn làm bất cứ điều gì vào lúc này.  Bất cứ điều gì có thể an ủi Chaeyoung, cô ấy sẽ làm. Ngay bây giờ con hổ đó, là ưu tiên của cô ấy. Và nó nghe có vẻ kỳ lạ với cô ấy khi chỉ nghĩ về nó, "Cứ nằm yên và ngủ đi-" Mina thì thầm.
"-Chị sẽ ở đây khi em thức dậy. Chị sẽ không đi đâu đâu, Chaeyoung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro