QUYỂN 3 - CHAP 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để mà nói thì Ủy ban Thể thao và Olympic Hàn Quốc là cơ quan nhà nước quản lý và chỉ đạo các tổ chức thể thao của Hàn Quốc. Trực thuộc Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch và có tới hơn 58 đoàn thể thao trực thuộc, một trong những công việc chủ chốt của cơ quan này chính là hòa giải/giải quyết các tranh chấp phát sinh trong 58 đoàn thể thao đó.

Tin tức Kwon Jae Kyung giải nghệ được lên báo và ngay ngày hôm sau, Ủy ban đã đưa ra lập trường bất thường cấp tốc.

Tuyên bố của Ủy ban Thể thao và Olympic Hàn Quốc <Chúng tôi bày tỏ sự tiếc nuối trước đòn tấn công đơn phương của Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc>, bắt đầu phản bác từng điều mục với nội dung như sau.

Trước tiên, tin đồn Kwon Jae Kyung giải nghệ là vô căn cứ, và việc cậu ấy rời Liên đoàn và ký hợp đồng với công ty đại diện là bước đi định sẵn sẽ tham gia Olympic năm sau.

Ủy ban cho rằng 'với căn cứ Liên đoàn Bơi lội đảm nhận quản lý Kwon Jae Kyung trong nhiều năm nhưng không hoàn thành vai trò và đã nhận cảnh cáo nhiều lần từ việc thường xuyên bỏ sót đăng ký tuyển thủ và thiếu sót hồ sơ tham gia giải đấu nhưng thiệt hại thì tuyển thủ nhận hoàn toàn. Thêm nữa, chúng tôi nắm chắc sự thật rằng Liên đoàn đã yêu cầu một khoản hoa đồng để đổi lấy việc ký kết hợp đồng thành công của một công ty cá biệt và nhận số lượng tương đối lớn hiện kim từ các doanh nghiệp tương ứng để đổi lấy việc các tuyển thủ của chúng tôi, bao gồm cả Kwon Jae Kyung, sẽ mặc đồng phục có in logo của doanh nghiệp bên ngoài, chứ không phải của nhà tài trợ chính thức'.

Hơn nữa, Ủy ban cũng chắc chắn rằng 'ngay từ đầu, phía Kwon Jae Kyung không ký kết hợp đồng quản lý với Liên đoàn nên không vi phạm nghĩa vụ hợp đồng, cũng như cậu không hề nhận hỗ trợ tài chính nào từ Liên đoàn vì cậu tự mình trả chi phí huấn luyện. Trái lại, chúng tôi chắc chắn một sự thật rằng Liên đoàn lấy danh nghĩa chi phí hỗ trợ huấn luyện, đã nhận một số tiền đáng kể từ Hiệp hội tài trợ'.

Vốn dĩ công việc của Ủy ban là điều chỉnh những xung đột trong mối quan hệ giữa Liên đoàn và tuyển thủ, nhưng đối phó khẩn cấp như thế này là rất hiếm. Hơn hết, việc Ủy ban đứng về phía tuyển thủ chứ không phải Liên đoàn, là điều bất thường nên làn sóng vô cùng lớn.

Nhưng nếu nhìn kỹ vào sự việc thì dễ hiểu trăm lần. Lỗi lầm của Liên đoàn quá rõ ràng đến mức không thể dễ dàng bỏ qua. Ủy ban cũng biết rõ điều đó nên họ rõ ràng đã đưa ra lập trường rất mạnh mẽ và nhân cơ hội lần này để chấn chỉnh những sai sót lâu năm và thông lệ sai trái của tổ chức.

Ủy ban đã đăng một bài báo mới trong hai ngày để mọi người biết rằng đây không chỉ đơn giản là hù dọa. Họ thông báo rằng một cuộc thanh tra đối với Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc sẽ sớm được thực thi dưới sự chỉ đạo của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, và nếu phát hiện trường hợp thực hiện hành vi bất hợp pháp, thì Liên đoàn sẽ được xem xét chỉ định thành tổ chức quản lý.

Nếu hình thức xử lý kỷ luật nặng nhất từ Ủy ban đối với tất cả các liên đoàn thể thao là giải thể liên đoàn, thì hình thức đứng thứ hai chính là chỉ định tổ chúc quản lý. Nếu bị chỉ định thành tổ chức quản lý thì mọi quyền lợi và quyền hạn sẽ được đình chỉ ngay lập tức và Ủy ban sẽ quản lý toàn bộ công việc của tổ chức đó. Nói tóm lại, điều này sẽ phá bỏ sự tồn tại hữu danh vô thực của Liên đoàn.

Thực tế, ở cuộc kiểm tra vào 2 năm trước, Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc đã từng suýt bị chỉ định tổ chức quản lý khi lộ sự việc một vài lãnh đạo cá cược trong môn Golf bằng tiến trợ cấp của chính phủ. Cũng may là Chủ tịch đã xoa dịu tình hình bằng cách chịu tất cả trách nhiệm và từ chức, nhưng đã hơn 2 năm, vẫn chưa có Chủ tịch mới được bầu - nếu dựa theo tin đồn thì mọi người đều một mực từ chối vị trí đứng đầu của tổ chức giống như quả bom hẹn giờ này - một nhóm chịu đựng dưới thể chế của Phó Chủ tịch và kiếm sống rất khó khăn chỉ với một mình Kwon Jae Kyung. Nhưng lần này, họ không muốn để Kwon Jae Kyung đi và làm đủ mọi cách rồi khiến toàn thể liên đoàn trở nên tiêu tùng luôn.

Lúc đó tại sao Ủy ban chỉ yêu cầu Chủ tịch từ chức mà không chỉ định tổ chức quản lý, nhưng tới giờ lại dùng phương pháp siêu cứng rắn tới mức đó, thì lý do đã quá rõ ràng. Vì tuyển thủ yêu cầu giúp đỡ không ai khác mà chính là Kwon Jae Kyung.

Một trong những tên gọi đối ngoại của Ủy ban là Ủy ban Tổ chức Olympic. Vậy nên điều quan trọng nhất với Ủy ban là Olympic. Nói cho dễ hiểu thì đây là tổ chức xác định mức lương trong 4 năm bằng số huy chương vàng Olympic. Nói thẳng ra thì đối với những người đó, một vận động viên đạt được 1 huy chương vàng quan trọng hơn rất nhiều so với 10 vận động viên không đạt được huy chương nào. Và Kwon Jae Kyung là vận động viên đã một mình đạt được không chỉ một, hai, mà là năm huy chương vàng. Vậy nên, chỉ là một Liên đoàn Bơi lội, trong số các tổ chức thể thao không được ưa chuộng, không hề có sức ảnh hưởng nào và là tổ chức vi phạm nhiều nhất, chỉ với lý do không hợp khẩu vị mà chôn vùi tuyển thủ quý giá đó, khiến họ không thể đứng yên nhìn.

"Nhưng nếu thật sự tới mức chỉ định tổ chức quản lý.... thì chuyện này quá lớn rồi."

CEO Kang thở dài nặng nề. Đây là phương pháp lựa chọn vì biết rằng nếu muốn ngăn Liên đoàn thì không còn cách nào khác ngoài động vào Ủy ban Thể thao và Olympic Hàn Quốc. Nhưng dường như ngài ấy không thoải mái khi nghe thấy việc thanh tra.

Tất nhiên, CEO Kang như thế không phải vì tiếc cho những người ở Liên đoàn. Mà điều CEO Kang lo lắng là các tuyển thủ. Tốt xấu gì họ cũng là tuyển thủ cấp dưới Liên đoàn, huấn luyện và tham gia giải đấu dưới sự quản lý của Liên đoàn. Một Liên đoàn như thế nếu trở thành tổ chức quản lý thì dù gì đi nữa, với lập trường của tuyển thủ, không khỏi trở nên áp lực. Hà cớ gì ngay năm sau lại là Olympic. Có thể nói đây là thời kỳ quan trọng nhất trong sự nghiệp của mỗi tuyển thủ, nhưng điều đáng lo ngại là sẽ gây tâm lý bất an cho các tuyển thủ khi Olympic đang tới gần.

Ji Heon cũng lo lắng về điều đó đến phút cuối cùng. Nhưng dù nghĩ bao nhiêu lần, kết luận vẫn như nhau.

"Hiện giờ không có thời gian để suy tính cho lập trường của tuyển thủ khác đâu ạ."

Dù có ra sao thì anh và công ty phải bảo vệ được Jae Kyung. Đó là bài toán duy nhất. Lập trường của người khác không phải việc của anh.

"Vốn dĩ, nếu một tập thể bị xua đuổi đến bước đường cùng, không còn gì để mất, giống như Liên đoàn thì họ càng phát điên hơn. Trước khi chuyện đó xảy ra, việc trói chặt chân tay họ lại là điều đúng đắn."

"Trợ lý Jung, cậu sắc như dao vậy."

Trưởng ban Yoon tỏ vẻ ngạc nhiên, có vẻ anh thấy thần kì khi nhìn Ji Heon, người luôn cư xử kiểu cái gì tốt thì tốt, nhưng giờ lại tỏ thái độ cứng rắn chưa từng có.

"Không phải vô cớ mà người ta nói rằng tấn công là cách phòng ngự tốt nhất."

Thật ra Ji Heon không thích câu nói đó. Nếu phòng ngự thì chỉ phòng ngự thôi, cần gì phải tấn công để gây ra hận thù.

Nhưng bây giờ không như thế. Dù có giải quyết ngay tình hình hiện tại thì đó cùng lắm cũng chỉ là tạm thời. Lúc này đây, phải rút mọi quyền hạn của Liên đoàn trong toàn bộ những công việc liên quan để họ không thể can thiệp được nữa. Nếu không họ sẽ bắt tay với KAVVA và làm ra hành vi xấu xa nào đó trước Olympic không biết chừng.

"Và có thể sẽ tốt hơn khi các tuyển thủ chuẩn bị Olympic dưới sự quản lý của Ủy ban Thể thao và Olympic Hàn Quốc, thay vì Liên đoàn đấy ạ."

Dù gì Liên đoàn cũng chỉ có bề ngoài. Đó là tổ chức luôn ép buộc tuyển thủ làm này làm kia và nạt nộ họ, thực tế không giúp ích được gì.

"Nếu dưới sự giám sát của Ủy ban, thì tạm thời sẽ xử lý tốt, kể cả là nhận thức từ dư luận. Từ sự việc lần nay, mọi người sẽ quan tâm cực nhiều đến bơi lội. Dù không muốn nghe mọi người nói rằng họ tước mọi quyền quản lý của Liên đoàn chỉ để thế này nhưng họ sẽ chịu trách nhiệm và chăm sóc các tuyển thủ cho tới Olympic. Dù sao thì chưa đầy một năm nữa là tới Olympic rồi."

Trước lập trường cứng rắn của Ji Heon, cuối cùng, CEO Kang không thể không gật đầu.

"Ừ. Đã bày ra trận chiến rồi. Nếu đã bắt đầu thì phải kết thúc chứ."

Lời đó rất chính xác. Đã bắt đầu trận chiến thì phải giành chiến thắng.

Vậy nên, ngay khi xuất hiện bài báo về việc thanh tra Liên đoàn Bơi lội, Ji Heon đã cùng CEO Kang tìm đến Chủ tịch Hội tài trợ của Jae Kyung. Chủ tịch Jo có mối liên hệ với giới chính trị, và vì là ông lớn trong ngành thể thao nên có tầm ảnh hưởng tương đối đặc biệt với Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch. Khi Ji Heon nhờ vả ông giúp đỡ để có thể đẩy nhanh việc thanh tra của Bộ, Chủ tịch Jo vui vẻ hét lớn "A, phải vậy chứ! Đương nhiên phải làm thế chứ!"

"Không thế thì tôi cũng tự hỏi phải xem mấy tên khốn Liên đoàn làm trò đến bao giờ. A, tốt quá, tốt quá rồi. Đã đến lúc phải đưa ra hình phạt vặn chân với mấy tên điên đó chứ. Thanh tra? Tôi sẽ yêu cầu tiến hành ngay ngày mai!"

Dẫu vậy, Chủ tịch Jo đang nghiến răng vì việc Jae Kyung vẫn chưa nhận được Huân chương Rồng Xanh do những trò mèo của Liên đoàn. Nếu Liên đoàn được chỉ định thành tổ chức quản lý thì quyền đề cử tuyển thủ cũng sẽ cùng lúc đó biến mất nên cậu có thể nhận Huân chương Rồng Xanh bằng đề cử của Ủy ban.

Hai ngày sau khi đến nhà riêng của Chủ tịch Jo, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch đã công bố lịch trình thanh tra đặc biệt đối với Liên đoàn Bơi lội. Liên đoàn Bơi lội nhanh chóng lên tiếng rằng 'Chúng tôi bị oan, nếu nhìn kỹ thì tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ sự thờ ơ của chính phủ, vấn đề ở đây là với lý do là bộ môn không được ưa chuộng mà chính phủ đưa ra khoản trợ cấp ít như gỉ mũi, không chỉ mình chúng tôi, mà mọi bộ môn không được ưa chuộng khác đều trải qua chuyện khó khăn giống vậy, dù trong hoàn cảnh khó khăn như thế nhưng chúng tôi vẫn nuôi dưỡng một nhân tài kiệt xuất là Kwon Jae Kyung', họ đưa ra lập trường để mong nhận được tình cảm và sự công nhận công lao của mình nhưng dư luận lại lạnh nhạt. Và cuối cùng, sự thật rùng rợn trong lời nói của họ là họ đã tham nhũng, cùng nhau ăn hết số tiền tài trợ tuyển thủ và cố đổ lỗi cho Kwon Jae Kyung.




"Lúc đó em đã cảm nhận được rồi nhưng mà cư dân mạng nước ta thay đổi thái độ nhanh thật sự. Nhìn thấy đảo chiều dư luận trong chớp mắt."

Min Woo nói trong khi không rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Cậu mở điện thoại ngay khi leo lên ghế lái, và có vẻ cậu đã vào từng trang cộng đồng và tìm kiếm Kwon Jae Kyung.

"Lúc đó ai cũng nói nhảm rằng 'Kwon Jae Kyung dù sao vẫn là thiên tài mà, với thể chất như thế mà kém đi thì không phải là càng nghiêm trọng hơn sao'. Nhưng bây giờ lại khẳng định rằng những người chửi rủa Kwon Jae Kyung, tất cả đều là người của Liên đoàn. Thật nực cười khi tự bảo mình đi chết đi."

Min Woo hết sức khinh bỉ. Cuối cùng, hình như là một bài đăng ngăn việc chửi bới Kwon Jae Kyung, nhưng thấy cậu xem bài đăng đó rồi bĩu môi như thế thì có vẻ lúc đó cậu đã nhận rất nhiều cú sốc từ phản ứng của mọi người.

"Mọi trang cộng đồng đều như thế mà. Chỉ thấy thật may vì giờ đã vượt qua và họ lại thích trở lại."

Ji Heon nói trong khi dựa người vào ghế phụ. Dù có nhiều điều muốn nói nhưng Min Woo thở một hơi dài như thể kìm nén lại.

"Mà sao giờ cậu còn xem mấy thứ đó. Từ giờ không cần xem cũng được."

"Lúc đó em đã thấy rất nhiều bình luận ác ý. Nên giờ em đang xoa dịu tâm trí bằng những bình luận tích cực ạ."

"Hình như dù có xem bình luận tích cực thì cậu vẫn khó chịu mà."

Khi Ji Heon cười nói, Min Woo thừa nhận "... Thỉnh thoảng cũng khó chịu ạ."

"Dù vậy thì vẫn đỡ hơn bình luận ác ý trăm lần. Khi xem những bình luận dưới video thi đấu, rất thú vị. À, mà nếu đăng cái này, không phải sẽ lại bị chửi là vận động viên hay là người nổi tiếng sao?"

Min Woo khẽ cười rồi lại đanh mặt lại và nói. 'Cái này' mà Min Woo nói đến là họa báo mà Jae Kyung đã chụp ngày hôm nay. Lúc nãy, Jae Kyung vừa mới chụp họa báo đầu tiên trong đời ở studio. Mất khá nhiều thời gian để tẩy trang nên hai người đã xuống bãi đỗ xe trước và giờ đang ngồi chờ.

"Nhìn vào bầu không khí hiện tại thì người nói điều đó sẽ bị chửi ngược lại thôi nên không sao đâu. Đừng lo lắng quá."

Là thật. Khi họ chửi rủa, họ chửi rằng trong 5 năm qua chỉ quay đúng một cái quảng cáo ư, nhưng giờ lại hỏi có thật là 5 năm qua chỉ quay một cái quảng cáo, và mong rằng Jae Kyung của chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền.

Tất nhiên, nếu vừa đúng lúc đó quay quảng cáo thì thế nào cũng sẽ có người chửi thầm. Việc đó từ giờ sẽ do Trưởng ban Yoon lo, có thể thuê người bình luận hoặc bất cứ việc gì. Anh không muốn quan tâm đến cả những phần vặt vãnh như thế. Ji Heon nghĩ rằng mình đã làm đủ trong giới hạn của việc này. Thậm chí bây giờ cũng đang làm. Nhưng vấn đề là đây là hình thức công việc không thể nói với công ty.

Vừa đúng lúc đó, cánh cửa thang máy mở ra và chủ thể của hình thức công việc không thể nói ra đó xuất hiện.

Jae Kyung bước những bước chầm chậm về phía chiếc xe, rồi ngay khi nhìn thấy hai người đã ngồi ở hàng ghế trước, cậu liền mở cửa hàng ghế sau và nói với Ji Heon.

"Em có hẹn ở Hongdae, anh hãy chở em đến đó đi. Vì sáng nay anh Min Ho đã đón em rồi nên giờ chắc mệt lắm."

... Rốt cuộc từ khi nào mà cậu chăm lo cho Min Woo thế? Nếu lo như vậy thì gọi đúng tên đi chứ.

"Anh không sao mà? Không mệt chút nào."

Min Woo nói như thể bối rối. Ji Heon tháo dây an toàn và nói "Không đâu, cậu về công ty trước đi".

"Tôi lái cho. Hôm nay vất vả rồi. Bắt taxi về đi."

"Dạ không, em thật sự không sao. Trợ lý."

Min Woo không biết phải làm sao. Có lẽ cậu nghĩ Jae Kyung sẽ vô cớ cáu kỉnh với Ji Heon, nên Jae Kyung nói như thể an ủi "Anh cứ đi đi. Em sẽ lái cho." Ừ, thế còn tốt hơn là nghĩ rằng hai người họ lén lút làm gì đó kỳ lạ.

"Được rồi, mau đi đi."

Ji Heon nói trong khi vỗ nhẹ vai Min Woo. Min Woo miễn cưỡng tháo dây an toàn và bước xuống xe. Khi Ji Heon ngồi vào ghế lái như thể giao ca, tới lúc đó Jae Kyung mới leo lên ghế phụ.

"Em thật sự không có hẹn ở Hongdae đúng không? Vậy về thẳng nhà nhé?"

Khi Ji Heon vừa hỏi vừa tìm lộ trình đã lưu trong thiết bị định vị thì Jae Kyung lên tiếng.

"Tại sao lúc sáng anh không đến đón em mà lại cử anh Min Ho đến?"

Thấy cậu không quan tâm đến đích đến thì có vẻ cậu chỉ nói đại thôi.

"Buổi sáng anh có việc."

"Không phải là anh cố làm mọi cách để tránh ở riêng với em sao?"

Ji Heon trong lòng giật thót nhưng nhanh chóng bình tĩnh nói.

"Không có. Nếu vậy thì chiều anh đã không đến rồi."

Nhưng không lý nào Jae Kyung không để ý khoảnh khắc do dự đó. Jae Kyung im lặng, nhìn Ji Heon một lúc lâu, rồi cậu lên tiếng ngay khi xe rời khỏi bãi.

"Anh."

"Sao."

"Hôn em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro