Đừng sợ! Là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe không báo trước bất ngờ ngừng lại. Im Nayeon hít mũi ngại ngùng lau đi nước mắt. Cô nhìn ra ngoài cửa xe là bãi biển mênh mông, vắng lặng...
Bỗng tim không ngừng đập nhanh, từ lúc lên xe cô bị trôi dạt suy nghĩ của chính mình cứ bảo tài xế chạy thôi. Sao bây giờ ngừng xe tại nới hoang vắng này...
-" Này, tôi không bảo anh chạy đến đây..."
Im Nayeon đập tay vào thành ghế trước, tay run run tìm lấy điện thoại, vừa lên xe cô đã tắt nguồn..
-" Đừng sợ! là anh..."
Park Chanyeol trong bộ dáng mặc trang phục người lái taxi, anh xoay người trấn an tinh thần cho cô. Im Nayeon ngạc nhiên chỉ còn mở to mắt nhìn anh, trước hết là bất ngờ sau đó nhìn bộ dáng của Park Chanyeol lại ngời ngợi ra điều gì đó. Bàn tay nắm lấy tay cầm cửa, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn Park Chanyeol.
-" Anh và Anie bắt tay với nhau..."
Cô dò xét bộ đồ anh ta mặc trên người..
-" Xem ra đã chuẩn bị rất tơm tất. Các người muốn làm gì. Bắt cóc tống tiền à? Nói luôn đi. Tội mệt mỏi không đủ sức chơi với các người nữa..."
Lời nói Im Nayeon sắt nhọn, còn hét lớn thể hiện tâm trạng vô cùng tồi tệ của mình....
Ngược lại Park Chanyeol rất bình tĩnh, anh ta điềm đạm nhìn cô rồi nhẹ nhàng lắc đầu...
-" Anh không có ý làm hại em. Anh chỉ không muốn em bên cạnh chịu sự trả thù từ Kim Taehyung. Nayeon, em đừng kích động. Em tin anh một lần nữa được không? Anh biết em rơi vào kết cuộc này cũng do anh. Anh chỉ mong muốn được bù đắp một phần trách nhiệm..."
-" Tôi không cần ai chịu trách nhiệm, thả tôi xuống, tôi muốn xuống xe, tôi không muốn có quan hệ gì đến những người xấu xa như các người, mở cửa...mở cửa....."
Bàn tay nhỏ bé đập kính cửa rầm rầm. Lần đầu tiên Park Chanyeol thấy được sự yếu đuối hoảng loạn của Im Nayeon. Giống như bao nỗi tiết hận uất ức cô một lòng muốn phát tiết.. anh ta còn thấy được sự đau lòng, sợ hãi mất niềm tin từ những người xung quanh ở cô....
Park Chanyeol mở cửa lo lắng đi vòng ra phía sau. Chính lúc này Im Nayeon tung cửa ra muốn bỏ chạy thì đã bị Park Chanyeol ôm lấy...
-" Nayeon, em bình tĩnh lại được không. Nayeon, anh sẽ không làm hại em, em đừng như vậy..."
Im Nayeon nào nghe, cô điên cuồng la hét. Bây giờ cô không còn khái niệm gọi là niềm tin, cô sợ hãi, cô tuyệt vọng....
-" Buông ra....A...Buông tôi ra, đừng đụng vào tôi..."
-" Được..được...anh sẽ thả em ra. Nhưng Nayeon, em phải bình tĩnh, anh...anh không có ý xấu. Em nhìn xem...Đó là ngôi nhà anh sắp xếp sẵn cho em...Anh biết bây giờ em cần thời gian yên tĩnh. Anh hứa sẽ không làm phiền đến em. Chỉ mong em không trở về bên Kim Taehyung. Nayeon, anh thật lòng muốn tốt cho em...."
Im Nayeon xoay đầu nhìn ra xa, nơi đó có một căn nhà gỗ màu trắng. Bãi biển này vốn rất hoang sơ, vắng lặng, dưới ánh đèn nhợt nhạt của đèn xe cô mới thấy rõ ngôi nhà nhỏ đấy....
Nếu như lời Park Chanyeol nói thật lòng. Đúng vậy, bây giờ cô muốn tìm một nơi không ai biết đến. Nhất là Kim Taehyung, cô muốn suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, ổn định lại cảm xúc của chính mình...
-" Thả tôi ra..."
Giọng nói của cô dịu lại đôi chút. Park Chanyeol thở phào, mới dám thả lỏng tay. Im Nayeon liền thoát khỏi người anh ta. Mắt liếc ngôi nhà phía xa rồi nhìn sang anh ta...
-" Được, nếu anh muốn tôi ở lại đây Với một điều kiện là anh phải rời đi..."
-" Một mình em, anh lo...anh..."
-" Còn không tôi sẽ rời đi..."
Im Nayeon lạnh lùng cắt ngang lời quan tâm, giọng đầy kiên quyết....
Park Chanyeol nhìn cô vài giây rồi cũng đành thỏa hiệp...
-" Được rồi, anh đưa em vào sáng mai anh sẽ quay lại thăm em..."
Im Nayeon không trả lời, xoay người bước về phía trước..Chuyện sáng mai hãy để ngày mai tính. Park Chanyeol thở dài, đi theo phía sau cũng im lặng chẳng nói gì, chỉ sợ nói thêm sẽ chọc giận lấy cô. Miễn sao cô ở lại đây anh ta an tâm phần nào....
Khi hai người đi một đoạn xa. Một chiếc xe màu đen liền chạy đến,đèn tắt ngụm không phát ra một ánh sáng nào....
Trong bóng đêm le lói, tàn thuốc cháy đỏ chớp tắt....
-" Ông Chủ, bây giờ chúng ta làm sao?"
Trước ghế lái người đàn ông mặc áo đen lên tiếng. Không khí im lặng như tờ, mấy giây giọng nói mang cảm giác lạnh lẽo pha lẫn thích thú...
-" Xem như ông trời đã giúp chúng ta. Đổi mục tiêu......Đi thôi!"
Chiếc xe màu đen vừa đến lại rời đi như chưa từng xuất hiện. Dưới ánh trăng nhạt của trời khuya, một bóng người con gái bước ra từ bụi rậm. Vóc dáng mảnh mai, dưới bóng tối không thấy được khuôn mặt rõ ràng, chỉ thấy cô ta xoay người nhìn theo hướng chiếc xe vừa rời đi rồi quay lại, mắt nhìn chăm chú về ngôi nhà màu trắng đằng xa kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro