Chương 1: Châu tiên sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+beta: LQNN203

Xèo——

Dầu ngô nở trên đĩa sắt nóng. Một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn, nheo mắt ngậm điếu thuốc, đun nóng dầu, đánh trứng gà.

Chỉ trong vòng vài phút, một tô mì trứng nóng hổi kiểu Hồng Kông vừa mới ra lò, mùi thơm lan tỏa khắp con hẻm mờ ảo.

Nấu xong tô mì, người phụ nữ lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bật lên và nhìn một cái.

Một giờ hai mươi tám phút sáng.

Đêm khuya tĩnh lặng, trăng tối gió lớn.

Bề ngoài Tân Cảng nơi này có vẻ thịnh vượng và phát triển, nhưng thực tế lại có khoảng cách giàu nghèo rất lớn, một cây cầu có thể ngăn cách hai thế giới. Lấy một số lời nói đùa của những người yêu thích thành phố thì là, một ngôi nhà ở khu trung tâm CBD Kim Loan có thể mua được nửa con phố ở quận Bình Cốc*.

*Là một quận ngoại ô của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

Quán đồ ăn nhanh kiểu Hồng Kông này đã hoạt động ở quận Bình Cốc được vài năm, người phụ nữ rất quen thuộc với khu vực xung quanh, biết giờ này sẽ không buôn bán gì được nữa nên đã trở tay tắt bếp gas.

Mì trứng được dọn lên một chiếc bàn gấp nhỏ.

"Lại muộn như vậy mới xong công việc." Người phụ nữ chào đón một cách lãnh đạm. Trong miệng có điếu thuốc nên phát âm không rõ ràng, không giống giọng bản địa Tân Cảng.

"Hết cách, công việc hôm nay quá nhiều." Một giọng nói bất lực và buồn bã trả lời.

Người trả lời là một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, ăn mặc giản dị tùy ý, bộ váy màu vàng nhạt dài tới đầu gối, trên chân là một đôi crocs cùng màu rất được ưa chuộng, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, không hề có bất kỳ dấu vết trang điểm.

Cô ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, dùng đũa đảo món mì nóng hổi trước mặt, sau khi đảo qua món mì không quên khen ngợi nịnh nọt người phụ nữ: "Dì Cố, tay nghề nấu nướng của dì càng ngày càng tốt, mùi hương này, chó bên đường ngửi thấy cũng phải nuốt nước miếng."

Dì Cố hút một hơi thuốc, khịt mũi, "Miệng lưỡi trơn tru." Nói rồi hơi dừng lại, sau đó lại nghĩ tới gì đó, châm tàn thuốc, "Mẹ cháu nói cháu đến đài truyền hình thực tập à?"

Nghe dì Cố nói xong, Trình Phi ngừng ăn mì, sau đó lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nói: "Chỉ là may mắn thôi ạ."

Đây thực sự là một cách nói nửa khiêm tốn.

Từ nhỏ Trình Phi đã giỏi giang trong cả hạnh kiểm và học tập, đạt được kết quả xuất sắc. Vào năm thi tuyển sinh đại học, cô được nhận vào chuyên ngành đạo diễn với số điểm cao 619 điểm. Từ đó, cô trở thành hình mẫu truyền cảm hứng cho toàn quận Bình Cốc. Cho đến nay, hàng xóm trong xóm vẫn thường lấy cô làm tấm gương cho con cái, dạy con cái nhà mình phải chăm chỉ nỗ lực, dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh.

Sở dĩ nói Trình Phi "nửa" khiêm tốn là bởi vì ngoài thực lực của bản thân, cô còn có thể vào được đài truyền hình Tân Cảng là nhờ vận may của mình.

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Phi trên bàn đột nhiên rung lên hai lần, nhắc nhở đã nhận được tin nhắn WeChat mới.

Cô định thần lại, một tay gắp mì, tay kia cầm điện thoại lên, gõ nhẹ vào màn hình.

Ghi chú trên tài khoản WeChat của cô dành cho người gửi là "Sếp Từ", giám đốc điều hành cấp cao của đài truyền hình nơi cô thực tập, tên đầy đủ là Từ Hà Mạn, năng lực chuyên môn cực kỳ xuất sắc và là một nữ ma đầu mạnh mẽ, làm việc ngày đêm không ăn không ngủ, thường xuyên bố trí nhiệm vụ công việc cho Trình Phi vào đêm hôm khuya khoắt.

Từ Hà Mạn chính là nửa may mắn kia của Trình Phi.

Ba tháng trước, Trình Phi ôm một chồng sơ yếu lý lịch dày đặc tham dự hội chợ việc làm, trong nhà vệ sinh gặp một người đẹp lạnh lùng với mái tóc dài. Khi đó, người đẹp lạnh lùng đang trang điểm, chiếc kẹp tóc đang kẹp vô tình bị gãy, tình cờ trong túi Trình Phi còn dư nên cô đã tốt bụng đưa cho cô ấy.

Sau đó, Trình Phi biết người đẹp lạnh lùng chính là Từ Hà Mạn, người đứng đầu tuyển dụng của Đài truyền hình Tân Cảng tại hội chợ việc làm đó.

Nhìn thấy đó là tin nhắn của sếp Từ, trong lòng Trình Phi có dự cảm không lành. Sau khi loay hoay vài giây, cô di chuyển ngón tay bấm vào tin nhắn.

Sếp Từ: Em đã sắp xếp biên bản cuộc họp tối nay chưa?

"..."

Trình Phi ngập ngừng gõ trả lời: Sếp Từ, cuộc họp tối nay kết thúc lúc 12 giờ rưỡi, em vẫn chưa có thời gian sắp xếp.

Sếp Từ: Trước 8 giờ sáng mai gửi vào email cho chị.

Trình Phi cảm thấy muốn khóc.

Cuộc họp buổi tối kéo dài từ 8 giờ rưỡi đến 12 giờ rưỡi, trọn bốn tiếng đồng hồ và lượng thông tin rất lớn, 80% nội dung vẫn còn trong thiết bị ghi âm của cô. Nếu phải sắp xếp xong trước 8 giờ sáng mai gửi cho sếp Từ, tối nay cô sẽ phải thức đêm tăng ca.

Điều bi thảm hơn nữa là buổi tối cô mệt và chóng mặt đến mức để quên máy ghi âm trong phòng làm việc không mang về, nói cách khác, cô phải quay lại đài truyền hình để lấy…

----Shift.

Không kịp thương cảm quá nhiều, Trình Phi nhanh chóng thu lại cảm xúc trả lời sếp Từ một tiếng "Vâng". Sau đó đặt dịch vụ gọi xe, bật chế độ hít bão để ăn mì. Sau khi nhét mấy ngụm mì lớn, xe cô gọi cũng tới cách đó khoảng 200 mét, cô tiện tay rút vài tờ khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy chạy như điên.

Dì Cố cau mày, không vui hét vào thân hình mảnh khảnh kia: "Muộn vậy rồi, đi đâu đấy?"

"Cháu để quên đồ ở văn phòng." Trình Phi không quay đầu lại đáp, "Cháu chuyển tiền mì cho dì Cố trên WeChat sau!"

Rầm, cửa xe đóng lại, chiếc xe taxi màu trắng chớp mắt biến mất trong màn đêm.

Dì Cố bất lực thở dài, đang định dọn bát đĩa thì chợt nghe trong túi có tiếng bíp.

Dì Cố lấy điện thoại ra, một bao lì xì đỏ được gửi từ hình đại diện búp bê hoạt hình với lời nhắn: Cảm ơn dì Cố.

Vẻ mặt Dì Cố xám xịt im lặng mấy giây, tịch thu bao lì xì đỏ của cô, chỉ trả lời: Đêm nay gió bắc thổi, làm việc xong thì về sớm một chút.

*

Mùa hè ở Tân Cảng năm nay dường như đến rất sớm. Đầu tháng Năm, nhiệt độ tăng vọt lên 30 độ. Mười năm trước, không có chuyện như thế này xảy ra ở Trung Quốc.

Trình Phi quay lại đài truyền hình lấy máy ghi âm. Khi cô ra ngoài thì đã là 2 giờ rưỡi sáng.

Những cơn gió đêm gào thét, khung cảnh đường phố tuy hoang vắng nhưng lại mang đến sự mát mẻ dễ chịu cho những ngày đầu hè kỳ lạ này.

Trình Phi nhét máy ghi âm vào đáy ba lô rồi đi đến ven đường bắt taxi.

Trong những năm gần đây, với sự trỗi dậy của các phương tiện truyền thông mới, ngành truyền thông truyền thống đã bị ảnh hưởng nặng nề, suy thoái kinh tế nói chung diễn ra chậm chạp. Dù tốt nghiệp đại học danh tiếng chuyên ngành đạo diễn nhưng là một người mới chưa có nền tảng, không có quyền lực, muốn tạo dựng được tên tuổi trong ngành là điều không hề dễ dàng.

Trình Phi càng trân trọng cơ hội được thực tập ở đài truyền hình, lại càng trân trọng cơ hội được làm việc bên cạnh Từ tổng.

Vì vậy, cô sẽ cố gắng hết sức trước mọi yêu cầu của đối phương.

Có lẽ đã quá muộn.

Trình Phi phát thông báo bắt taxi, nhưng năm phút vẫn không có người nhận. Cô cắn môi dưới và nhìn xung quanh.

Trụ sở mới của Đài truyền hình Tân Cảng mới được cải tạo vào năm ngoái, nằm ở quận mới Tân An. Nơi này được bao quanh bởi một nửa khu công nghiệp mới xây và một nửa khu ổ chuột cũ đang chờ phá bỏ và cải tạo. Vào ban đêm, phóng tầm mắt ra cách đó vài mét cũng không thể nhìn thấy một người sống nào, giống như một thị trấn ma.

Điện thoại chỉ còn 5% pin cuối cùng.

Chờ đợi không phải là cách, cho nên Trình Phi đóng tất cả phần mềm nền, do dự vài giây rồi quyết định đi bộ một đoạn ngắn trong khi tiếp tục đợi xe nhận chuyến.

Tuy nhiên, cách đó chưa đầy ba mươi mét, một mùi rượu nồng nặc đột nhiên xông vào khoang mũi.

Trình Phi cau mày, vô thức ngẩng đầu lên, mới phát hiện trước mặt mình còn có mấy bóng người nữa.

Nhóm người này khoác vai nhau đi, say sưa kể những câu chuyện cười tục tĩu, sự chú ý của họ ngay lập tức bị bóng dáng trắng ngần trong đêm thu hút.

Mấy gã sửng sốt một chút, sau đó không chút lưu tình nhìn chằm chằm Trình Phi, ánh mắt dâm tà, hiển nhiên không có ý tốt.

Trình Phi tự nhiên cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Cô cảnh giác, cúi đầu chuẩn bị tăng tốc để tránh mấy người.

"Uây, người đẹp, sao khuya thế này lại ở ngoài đường một mình thế?" Một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng bước sang một bên chặn Trình Phi, cười hì hì nói, "Nguy hiểm lắm. Em sống ở đâu? Mấy anh trai có lòng tốt đưa em về."

Trình Phi vô cùng sợ hãi, tim đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu buộc mình bình tĩnh lại, mặt lạnh lùng nói: "Không cần."

Cô đi theo hướng khác thì lại bị một gã cao gầy có mái tóc vàng chặn lại.

"Em gái, em xinh đẹp như vậy, rất dễ gặp người xấu." Gã tóc vàng cười cợt nhã, "Bọn anh không phải người xấu, sẽ không làm tổn thương em đâu."

"Thứ đáng giá nhất trên người tôi bây giờ là điện thoại, có thể đưa cho các người." Trình Phi vì để bảo toàn mạng, lấy điện thoại từ trong túi đưa ra, "Về phần tiền, tôi vừa mới tốt nghiệp, lương thực tập chỉ đủ ăn đủ uống, còn phải nhờ gia đình hỗ trợ tiền thuê nhà."

Nhìn thấy hành động của cô, trong mắt gã tóc vàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Gã cầm lấy điện thoại, cân nhắc nói: "Em cũng khá tự giác đấy. Nhưng mà em gái, anh em bọn anh không thiếu chút tiền điện thoại này của em. Như vậy đi, em đi uống vài ly với bọn anh, coi như kết bạn?"

Nói xong, gã tóc vàng đưa tay nắm lấy cánh tay Trình Phi.

Trình Phi đã sớm cảnh giác. Chỉ một giây trước khi bàn tay bẩn thỉu của gã tóc vàng chạm vào cô, cô lấy bình xịt hơi cay trong túi ra, xịt vào mặt gã tóc vàng.

"Mẹ kiếp! Mắt của tao!" Gã tóc vàng gầm lên, che mắt lại, mấy tên còn lại cũng bối rối trước sự thay đổi đột ngột này.

Thừa dịp mấy gã đang sửng sốt, Trình Phi không dám lãng phí nửa giây, giật lại điện thoại từ trong tay gã tóc vàng kèm thêm câu "Đưa lại đây", sau đó quay người bỏ chạy!

Gã tóc vàng: "..."

Gã tóc vàng mẹ nó sắp bị chọc tức điên rồi, chửi ầm lên: "Bắt lấy nha đầu chết tiệt đó! Đừng để nó trốn thoát!"

*

Xung quanh khu công nghiệp không có khu dân cư mới nên Trình Phi chỉ có thể chạy đến những khu vực chờ phá dỡ.

Trên đường cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng bất hạnh là, lúc này cục pin cuối cùng đã cạn kiệt hầu như không còn. Ngay khi màn hình sáng lên, điện thoại liền tự động tắt máy.

Gió rít bên tai cô, mùi rỉ sét tanh ngọt cũng tràn ngập cổ họng cô, chẳng bao lâu sau, cô bắt đầu mất sức, chân ngày càng bủn rủn.

Xong rồi…

Nghe tiếng bước chân dần đến gần từ phía sau, Trình Phi đã hoàn toàn hoảng sợ, đúng lúc này cô liếc mắt, đột nhiên nhìn thấy trước mặt là một tòa nhà xưởng bỏ hoang, trên bức tường đổ nát có dòng chữ "Phá hủy" màu đỏ, có thể nhìn thấy lờ mờ một vài ánh sáng ở khu vực nhà máy bên trong bức tường.

Có người ở bên trong!

Trong mắt Trình Phi lập tức nhen nhóm hi vọng. Cô nghiến răng nghiến lợi, mong muốn cầu cứu mạnh mẽ đến mức không có thời gian suy nghĩ sâu xa, cô trốn thẳng vào nhà máy qua một cánh cửa nhỏ bên tường.

Mấy tên côn đồ đuổi theo phía sau, một gã trong số định đi theo, nhưng đã bị gã có chiếc khuyên mũi giơ tay chặn lại.

Gã tóc vàng xông tới, khó hiểu: "Làm gì vậy?"

Gã đeo khuyên mũi hất cằm, ám chỉ: "Nghe nói tối nay vị kia sẽ tới, tốt nhất đừng gây chuyện."

Gã tóc vàng nghe vậy, tức giận bứt tóc hùng hổ nói: "Vậy phải làm sao đây? Nha đầu thúi đó xịt nước ớt vào mặt ông mày, cứ vậy mà bỏ qua? Tao mẹ nó nuốt không trôi cục tức này!"

Gã đeo khuyên mũi nhìn đôi mắt sưng đỏ của anh em nhà mình, trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Đi, vào trong tìm người."

*

Trình Phi đã nghe các đồng nghiệp trước đó nói rằng khu nhà máy này từng là một trung tâm sửa chữa ô tô lớn. Sau đó, khi thị trường sụt giảm, công ty ban đầu đã thu hẹp quy mô chuyển đến khu nhà máy mới, khu nhà máy này cũng đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Cỏ trong sân mọc um tùm, tràn ngập các loại xe máy hạng nặng và xe bán tải cải tiến, thỉnh thoảng lại vang lên những giọng nói ồn ào từ hướng nhà máy. Cảnh tượng này thực sự kỳ quái, giống như một ngôi nhà ma trong phim kinh dị.

Nhưng Trình Phi sợ con người vô nhân tính hơn sợ ma.

Cô chạy nhanh về phía nhà máy, khi đến lối vào, cô đứng yên, trong lòng sợ hãi lại thận trọng thò đầu nhìn vào trong.

Trái ngược hoàn toàn với sự im lặng hoang vắng bên ngoài, bên trong nhà máy thực sự chật kín người.

Có đàn ông lẫn phụ nữ.

Đàn ông hút thuốc và uống rượu, trên cổ và trên tay có đủ loại hình xăm. Thoạt nhìn không phải là người tốt. Những cô gái đó đều còn rất trẻ. Buổi tối gió bắc thổi, trời đã hơi mát, nhưng quần áo của họ lại càng lộ ra nhiều vùng da trên ngực và đùi, họ trang điểm đậm và hút thuốc lá, thỉnh thoảng nói vài lời chửi thề thô tục.

Quỷ dữ nhảy múa.

"..." Trình Phi không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trực giác của Trình Phi nói cho cô biết, những người này không phải người tốt, cơ hội giúp cô rất mong manh. Có lẽ họ thậm chí còn ở cùng nhóm với lũ khốn say rượu vừa rồi.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ "mượn điện thoại gọi cảnh sát" của Trình Phi chợt dừng lại.

Cô lén hít một hơi thật sâu, suy nghĩ vài giây rồi quyết định từ bỏ việc nhờ những người này giúp đỡ, thay vào đó cô rón rén đi vào bên trong, định tìm những lối thoát khác.

May mắn thay lúc này trời đã tối, ánh sáng trong khu nhà máy không sáng lắm. Những người đó đang tập trung uống rượu vui chơi nên không ai để ý đến Trình Phi.

Cô đã vào nhà máy thành công.

Khu nhà xưởng rất rộng, có hai tầng, thang máy đã hỏng từ lâu, không sử dụng nữa, Trình Phi đi dọc góc phố một lúc thì nhìn thấy một chiếc thang sắt đen xoắn ốc nên cô khom lưng bò lên trên, đi tới tầng hai.

Khác với sự ồn ào náo nhiệt ở tầng một, khu vực tầng hai rất yên tĩnh, đồ đạc cũng rất thưa thớt, chỉ có một chiếc đèn, một chiếc bàn đánh bài góc cạnh, vài chiếc ghế, vài chiếc tủ sắt rỉ sét, một chiếc quạt đen to rẻ tiền, nơi này có vẻ quá trống trải, giống như một cấm địa chân không độc lập.

Không biết tầng hai thật sự có người hay không, Trình Phi cũng không dám khinh suất, cô vẫn đi rất nhẹ, đảo mắt, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tuy nhiên, đúng lúc này, dưới cầu thang xoắn ốc dài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, xen lẫn với vài giọng nam ào ào.

Nguy rồi!

Trình Phi sửng sốt. Con đường đi qua cầu thang xoắn ốc đã bị chặn, cô vẫn chưa tìm được lối ra thứ hai, cô tuyệt vọng nhìn xung quanh, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, kéo chiếc tủ kim loại trong góc ra, trốn vào đó rồi trở tay đóng cửa tủ lại.

Khoảnh khắc cánh cửa sắt đóng lại, rất nhiều người từ đầu bên kia của cầu thang xoắn ốc đi lên đây.

Trình Phi sợ đến không dám lên tiếng, tim đập thình thịch, toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng thành một đường thẳng.

Cô lén nhìn qua khe hở của tủ sắt, thấy bốn năm người đàn ông đang đi lên lầu. Hai thanh niên trông như vệ sĩ kéo ghế ra và dựng lên.

Hai người khom lưng ngồi xuống.

Một người trong số họ mặc bộ vest màu bạc sáng, trên tay đang chơi một bộ bài Pocker, cà lơ phất phơ, ánh mắt ốm yếu, có vẻ có chút tố chất thần kinh.

Người còn lại đeo một cặp kính không gọng trên sống mũi, khí chất nho nhã thong dong, điềm tĩnh và lịch sự.

Hai người mỗi người một phía, nhưng lại ngầm đồng ý để trống chiếc ghế ở giữa, xem ra vẫn còn khách quý chưa đến.

Trình Phi đang co ro trong tủ, lo lắng, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác từ dưới chân cầu thang xoắn ốc dài truyền đến.

Trình Phi hơi giật mình, theo bản năng nhìn lại, mí mắt có chút giật giật.

Nhìn thấy một nhóm người đang chậm rãi bước lên cầu thang xoắn ốc. Họ đều mặc vest đen, vẻ mặt lạnh lùng và điềm tĩnh. Trong số đó, người đi đầu là đặc biệt nhất.

Sự suy tàn của nhà máy bỏ hoang và đám đông xung quanh làm nền cho ánh sáng và bóng tối lạnh lẽo trôi nổi xung quanh anh, tạo nên một dáng người thon dài và ngay thẳng với phong thái kiêu ngạo và lười biếng.

Cốt cánh lẫn tướng mạo của anh rất nổi bật, đường nét sắc sảo và khỏe khoắn, các đường nét trên khuôn mặt gần như hoàn hảo. Chỉ cần liếc mắt nhìn từ xa một cái liền khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Trong lòng bàn tay người đàn ông có hai viên ngọc trắng, lười biếng chơi đùa, giữa lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi lạnh lẽo, cả người trông có vẻ lơ đãng, ngả ngớn bừa bãi.

"Châu tiên sinh." "Châu tiên sinh." Hai người có mặt đều cung kính đứng dậy chào hỏi.

Người đàn ông lạnh lùng gật đầu, cúi người ngồi xuống chiếc ghế chính của bàn đánh bài. Đốt ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ lên bàn hai cái ra hiệu cho hai người ngồi xuống, từ đầu đến cuối mí mắt đều không nâng lên.

Nháy mắt, bố trí trong phòng đã rõ ràng,  thân phận và địa vị của nhóm người, vừa nhìn liền hiểu ngay.

Trình Phi run rẩy, không biết những người này là ai, rốt cuộc bọn họ định làm gì, cô chỉ có thể lấy tấm phật bài bằng ngọc đeo trên ngực ra, hai tay ôm vào lòng, vừa cầu nguyện vừa tiếp tục quan sát tình huống biến hóa.

Khách quý đã ngồi vào vị trí trung tâm, hai tên ban đầu không thèm giả vờ nữa mà lao thẳng vào cuộc đọ sức.

"Này." Gã mặc vest sáng màu hất cằm, lạnh lùng nói, "Gái của tôi và người của anh có chuyện. Làm trò trước mặt Châu tiên sinh, nên làm như thế nào, mời cho tôi một lời giải thích."

Nghe vậy, người đàn ông đeo kính không gọng mặt không có biểu cảm gì, khóe mắt lạnh lùng nhìn về phía sau.

Một thanh niên ăn mặc như một tên du côn lập tức tái mặt, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt nước bọt.

Thấy đối phương không lên tiếng, gã mặc vest sáng màu lập tức khó chịu, cao giọng: "Mày mẹ nó cho rằng ông đây nói láo à!"

Vừa nói xong, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế trung tâm nghịch nghịch viên ngọc trắng, bình tĩnh liếc nhìn gã.

Gã mặt vest sáng màu nhận ra, vẻ kiêu ngạo của gã đột nhiên giảm đi một nửa. Không dám lỗ mãng trước mặt người này, đành phải kìm nén cơn tức giận, hắng giọng, quay đầu nhìn vị trí trung tâm, cười làm lành nói: "Không biết Châu tiên sinh có kiến nghị gì tốt không?"

Vừa dứt lời, người đàn ông nghịch viên ngọc trắng rũ mi, cho điếu thuốc vào miệng, người đàn ông bên cạnh nhanh tay lẹ mắt lập tức cúi xuống châm thuốc cho anh.

Điếu thuốc được châm lên, một làn sương trắng nhạt thoát ra từ mũi anh. Đôi mắt anh xuyên qua màn sương trắng rơi vào một nơi không xác định, không biết đang nhìn cái gì.

Một lúc sau, anh từ từ đứng dậy.

Từ trường trong toàn bộ không gian thay đổi một cách vi diệu, mọi người nhất thời không hề nhận ra.

Tim Trình Phi nhảy lên tận cổ họng, cô siết chặt những ngón tay đang cầm tấm bùa hộ mệnh, cô không còn dũng khí ngước mắt lên, thân hình mảnh khảnh cuộn tròn thành một cục nhỏ, tầm nhìn thông qua khe hở dừng trên đôi giày bên ngoài không dính bụi trần kia.

Đối phương bước đi nhàn nhã, khi đi ngang qua chiếc tủ kim loại nơi cô đang ẩn náu, dừng lại.

Trình Phi: "..."

Bên kia cánh cửa, cô nhìn chằm chằm vào đôi giày kia, hoàn toàn nín thở.

Trong sự im lặng chết chóc, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh và điên cuồng của chính mình.

Đột nhiên, giống như trong một thước phim quay chậm, một tiếng cạch rất rõ ràng, những viên ngọc trắng lạnh lẽo từ trên cao rơi xuống.

Mắt Trình Phi hơi nheo lại, ngay sau đó, chủ nhân của viên ngọc trắng quỳ một gối, ngồi xổm xuống.

Cách đó chưa đầy nửa mét, xuyên qua kẽ hở cũ nát của chiếc tủ sắt, một đôi mắt kinh tâm động phách đập vào tầm mắt cô. Rõ ràng là đôi mắt hoa đào rất kiêu kỳ và xinh đẹp, nhưng vì màu đồng tử nhạt nên trông lạnh lùng và tàn nhẫn.

"..." Trình Phi đưa tay che miệng, kinh hãi trợn to hai mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, người đàn ông hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, bất ngờ lại không bất ngờ, giống như dã thú đang nhốt con mồi.

Ánh mắt họ chạm nhau, chỉ trong vài giây, đầu óc Trình Phi quay cuồng, chỉ còn lại một ý nghĩ: Xong đời, bị phát hiện rồi.

*****

Editor: Chương đầu tiên chào sân nà, mọi người thả tim & cmt cho em truyện tui rôm rả nhó😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro