ma mới :3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các Bác vozer ạ ! Em chỉ mới tham gia voz vài tháng thôi.

Em thì rất thích ngâm mấy cái chuyện kinh dị ma quái, theo quan sát thì em thấy mấy bác Vozer nhà mình cũng có sở thích giống em.

Nhân buổi nông nhàn, trâu bò em bán hết cmnr. Em cũng có 1 vài mẫu truyện ma cóp nhặt ở quê,nay xin kể để hầu mấy thím

Em thì 100% dân quê , ít học nên câu văn lủng củng, lan man...mong mấy thím đừng gạch đá.

Chuyện thứ nhất: Con Yêu ở Mỏm Tinh.

- Ở quê em có 1 quả núi lớn nằm cách làng 2 km, ở rìa quả núi lại có 1 mỏm đá lớn bằng cái nhà, nhô lên như hình con cóc ngồi, từ lâu dân quê tôi đã gọi nó là mỏm Tinh, hỏi dân quê tôi, thì ai cũng biết câu chuyện ở mỏm tinh này từng tồn tại 1 con yêu Rắn trăn, đã thành tinh, chuyên biến hoá hại người, nó sống ở mỏm núi này nên dân làng đặt là mỏm tinh. Tôi còn ko tin lắm nên dò hỏi nhiều người dân làng, gặp 3 cụ già trên 70 tuổi thì cả 3 cụ đều nói là có chuyện đó, và chính họ khi ấy còn trẻ đã cùng thanh niên trai tráng của làng đã truy lùng diệt con yêu này.

- Thời ấy, thực dân Pháp còn chiếm đóng, dân cư còn thưa thớt, chuyện ma quái còn nhiều, ko như bây giờ. bà tôi khi ấy còn trẻ, bà kể rằng khi đó quanh mỏm tinh là nơi hoang vắng, cây cối rìa chân núi rậm rịt, nhưng đất đai xung quanh ấy rất màu mỡ nên dân làng đến đây làm ruộng, quanh chân núi, Lại kể rằng ở núi mỏm tinh, dân làng từ lâu đều đã biết có 1 con rắn trăn cái lớn, sống lâu năm trong hang núi, đã thành tinh, nó chuyên biến hoá để hại người, ko ít người đã bị nó hại cho mù mắt hay giết chết, nhiều gia súc, trâu bò, dê thả quanh chân núi mất tích bí ẩn, Con yêu tinh rắn này rất ma quái, biến hoá khôn lường, khi thì nó hoá thành bà già, lúc biến thành cô gái trẻ hay đứa con nít, rình khi tối trời hay tầm giữa trưa vắng là nó xuất hiện, gặp ai đi 1 mình là hãm hại, nó sẽ đến gần làm quen và khi họ sơ hở nó sẽ hiện nguyên hình phun nọc độc vào mắt và bắt đi, đã có 3 người mất tích khi đi qua khu núi mỏm tinh này, vì vậy dân làng đi đâu qua khu mỏm tinh, hoặc làm ruộng quanh đó đều phải rủ nhau đi 2-3 người trở lên. Tầm trưa vắng, hay từ 6 giờ tối trở đi tuyệt nhiên ko ai dám đi qua đường đó nữa.

- Khi ấy, ở làng tôi có bà Xệm, goá chồng sớm, bà có khu ruộng ngay chân núi mỏm tinh, vào vụ cấy năm ấy, từ sáng sớm bà Xệm đã cùng với 3 bà nữa rủ nhau đi cấy, họ mải mê cấy vừa tán chuyện rôm rả, đến tầm gần giữa trưa thì mấy bà rủ nhau về nghỉ để chiều cấy tiếp, riêng bà Xệm vì nhà neo người nên bà cố cấy nốt phần ruộng của mình cho kịp thời vụ, mấy bà rủ nhau về trước còn bà Xệm ở lại cấy nốt bó mạ dở...

- Trời đã gần giữa trưa, bà Xệm vẫn 1 mình mải miết cấy, chợt bà nghe có tiếng 1 người con gái lanh lảnh:

- Chị ơi, chị cấy 1 mình đến bao giờ, để em cấy giúp chị 1 tay..

- Thế cô ở đâu mà tốt thế..?

- Dạ, em cũng cấy ruộng ở gần đây, thấy chị cấy 1 mình cực khổ nên em giúp..

- bà Xệm thấy có người tốt giúp mình thì cảm ơn rối rít, bà để ý thấy cô gái rất trẻ và khá xinh đẹp, trắng hơn tất cả các cô gái ở làng, 2 chị em vừa cấy vừa trò truyện, khoảng ruộng gần cấy xong, bà Xệm thấy khát nước lên lội lên bờ chỗ bóng cây định lấy ống nước để mời cô gái uống, khi bà leo lên đến bờ thì cô gái vẫn cắm cúi cấy, thời ấy đàn bà con gái nông thôn đều mặc váy Đụp màu đen, ( loại váy làm bằng vải đen quây xung quanh đến đầu gối ) chợt bà để ý khi cô gái cúi người xuống cấy thì phía đằng sau váy cô gái thò ra 1 đoạn đuôi ngắn, ngoe nguẩy, Bà Xệm thất kinh, rùng mình nhớ tới chuyện con yêu hại người ở Mỏm Tinh, Bà run bắn lên, nhưng ko dám bỏ chạy vì sợ con yêu sẽ hãm hại, trong lúc lo sợ, bà chợt nghĩ ra 1 kế, bà làm bộ tự nhiên nói:

- Em ơi, giờ đã trưa rồi, em cấy giúp chị, để chị về nhà kêu cháu nó nấu cơm mang ra đây, chị em mình cùng ăn..

- Con Yêu nghe nói vậy thì tưởng thật, nó vui mừng thầm nghĩ, để bà này về nhà rủ thêm con gái ra nữa, thì sẽ bắt luôn cả 2 người một thể, nó vui vẻ đồng ý,

- Bà Xệm giả vờ đi từ từ 1 đoạn, rồi ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy thục mạng, vấp ngã mấy bận, bà chạy về làng loan báo cho dân làng biết sự việc.

- Dân làng cử 20 thanh niên trai tráng mang theo dao, rựa, ba chia... đi theo bà Xệm đến khu ruộng mỏm Tinh để vây bắt con yêu trừ hại cho dân..

- Tuy nhiên khi họ đến nơi thì ko thấy cô gái đâu nữa, còn mảnh ruộng của bà Xệm cấy gần xong bị quần nát tan tành, có vết trườn dài như rắn bò trên mặt ruộng..Có thể con yêu thấy bà Xệm đi lâu ko quay lại nên nghi ngờ, và thấy có đoàn người đông đảo kéo đến nên đã trốn mất, sau khi tức giận quần nát khu ruộng..

- Dân làng đuổi theo vết con yêu rắn, đến chân mỏm tinh thì mất dấu, họ tức giận đốt cháy khu mỏm tinh, khi cây cối cháy rụi, họ phát hiện thấy 1 miệng hang lớn, sâu hút vào lòng núi, ko ai dám xuống, nên mọi người hè nhau vần đá to lấp kín miệng hang lại..kể từ đó, về sau ko thấy con yêu xuất hiện trở lại hại người nữa, ko hiểu nó đã chết hay bỏ đi đâu?!! Còn bà Xệm về nhà kinh sợ ốm mất 2 tháng, rụng cả tóc đầu, nhưng sau đó bà sống rất thọ, bà mới mất cách đây 6 năm, thọ 86 tuổi, khi bà còn sống tôi có gặp bà hỏi chuyện thì đc bà kể lại câu chuyện như vậy.

- Ngày nay, khu quanh chân núi mỏm tinh dân cư sống đông đúc, đã nên phố phường, gọi là khu Nguyệt Áng, nhưng có 1 điều kỳ lạ là ngay chân núi mỏm tinh, chỗ có hòn đá giống hình con cóc, to như gian nhà ấy chĩa đầu nó xuống làng, và đúng hướng hòn đá chiếu xuống có 1 mảnh đất rộng, bằng phẳng, có mấy gian nhà bị bỏ hoang, bởi vì mảnh đất bị hòn đá chiếu xuống, bất cứ gia đình nào đến ở đều gặp tai hoạ, vợ chồng ly tán, nên đã có 4-5 gia đình đến sống rồi lại bỏ đi, nay trở thành khu đất hoang của bọn trẻ trâu chơi đùa.

Chuyện thứ hai: Ma mặt Thớt

- Khu xóm tôi sống, có Bác Hoà làm nghề đạp xích lô, nhà bác có 5 cô con gái, vợ thì ốm đau suốt, vì nhà nghèo, đông con, nên bác suốt ngày phải đạp xích lô kiếm sống, rất vất vả, nhưng bác rất hiền lành, thật thà, chịu khó nên ai cũng quí mến.

- Bẵng đi 1 thời gian 2 tuần ko thấy bác đạp xe đi làm, tôi sang nhà bác chơi, thì thấy bác đang nằm co ro trên giường, vẻ mặt lo lắng, ốm yếu..

- Chào bác, Bác ốm hay sao mà mấy ngày nay ko chạy xe vậy..?

- Hôm nay có chú sang chơi, tôi mới dám nói, tôi vừa gặp ma chú ạ, sợ quá nên phát ốm, phải tiêm thuốc mấy hôm rồi, nên phải nghỉ làm?!

- Có chuyện đó nữa sao bác? Thế đầu đuôi câu chuyện ra sao?

- Chả giấu gì anh, chuyện như thế này....Bác hạ thấp giọng, run run thuật lại câu chuyện:

- Cũng như mọi ngày, hôm ấy bác đứng đợi khách ở 1 ngã ba đường, cả ngày hôm nay sao ít khách thế, chỉ có 1 bà thuê chở hộ 4 bao ximăng, tiền công đc 25 nghìn đồng, bác buồn rầu nhìn đường phố đã lên đèn từ bao giờ, vẫn cố nán lại kiếm thêm cuốc xe, kiếm tiền rau cháo cho vợ con ở nhà..

- Trời đã tối, đường phố thưa thớt người đi, chắc mọi người đang hối hả về nhà, quây quần bên bữa cơm tối cùng gia đình.

- Chợt bác để ý thấy có 1 cô gái trẻ, mặc 1 bộ quần áo trắng trông rất cũ kỹ, đi đến chỗ bác, trong ánh đèn đường bác nhìn thấy vẻ mặt cô gái rất xanh xao, nhợt nhạt..

- Cô về đâu lên xe tôi chở, đường tối thế này đi bộ vất vả lắm cô ơi, tôi chỉ lấy rẻ thôi.

- Bác cho cháu về khu cầu Nguyệt..

- Bác Hoà vui mừng vì sắp có thêm khoản tiền nhỏ mua cái ăn cho vợ con, nên ra sức đạp nhanh để sớm được về nhà, Tuy nhiên bác thấy lạ 1 điều là từ lúc cô gái trẻ lên xe thì bác cảm thấy chiếc xe vẫn nhẹ như không, đạp bon bon, và cô gái thì ngồi im lặng, ko thấy trò chuyện nhiều như các khách khác, bác cũng ko để ý vì nghĩ chắc cô đang có chuyện phiền muộn,

- Về đêm đường về khu cầu Nguyệt càng tối và vắng người, gió lạnh thổi hun hút vào mặt, bác Hoà tự nhiên thấy một luồng hơi lạnh phả ra gai gai người, mặc dù bác đạp xích lô, nên mồ hôi đang rỉ ra đầy vai áo.

- Bác đưa mắt để ý 2 bên đường thì thấy phố xá đã ở lại sau lưng, bây giờ xung quanh chỉ còn là cánh đồng không mông quạnh, ko một ánh đèn, thấp thoáng 2 bên có những khu gò mả lô nhô..

- Bác cho cháu xuống đây..

- Bác Hoà thấy lạ lùng là nơi cô gái đòi xuống xe ko có nhà cửa, làng mạc gì, chỉ là đồng không mông quạnh, gần đó lại thấy có một chiếc miếu cô hồn đứng chơ vơ bên đường..

- Dạ cô cho tôi xin tiền xe, có 30 nghìn thôi cô ạ!

- Bác nói 2 câu nhưng ko thấy cô gái trả lời mà từ lúc xuống xe, cô gái cứ đứng im, quay mặt nhìn ra hướng khác. Bác Hoà nghĩ hay là cô ta ko có tiền ? Bác liền xuống xe tiến lại bên cô gái, đập tay vào vai cô:

- Cô ơi, cho bác xin tiền xe, bác còn về kẻo tối..

- Lúc này cô gái mới từ từ..quay mặt lại không nói không rằng, Bác Hoà thét lên 1 tiếng kinh hãi, hồn vía lên mây: Trên khuôn mặt của cô gái tuyệt nhiên không thấy có mắt mũi, mồm gì cả, chỉ là một cái mặt nhẵn thin thín, bằng tịt, bóng lọng như cái thớt vậy..

- Tiền đây ! bác cầm lấy nè !!.

- Bác Hoà rú lên 1 tiếng kinh hãi, quáng quàng bỏ chạy, và tối sầm mặt lại vì vấp vào 1 mô đá và ngã vật ra đường ngất lịm..

- 1 lúc sau có tiếng xe máy đi đến, người ta vực bác dậy vì tưởng bác bị tai nạn, bác mới hoàn hồn, vội đi đến đẩy chiếc xích lô quay về nhà, bác giật mình, hoảng hốt vì trên chiếc xe xích lô của bác là 1 xấp tiền của ngân hàng Địa phủ..

- Về đến nhà bác thấy người gai gai sốt rét, đổ bệnh từ đó, sau đó bác nghe người dân kể lại rằng ở khu đường đó, trước kia có 1 cô gái trẻ ko may bị tại nạn giao thông, và chiếc xe tải đã cán nát khuôn mặt cô gái, trên đoạn đường đó sau này là 1 điểm đen giao thông và có rất nhiều chuyện kì quái xảy ra vào đêm khuya, nên người dân đã lập nên 1 chiếc miếu cô hồn ở nơi đó.

Chuyện thứ ba: Con Ma Bù LỐc

- Ngày còn bé, buổi tối chúng tôi hay đi chơi quanh xóm, tôi có nghe dân làng hay nhắc đến chuyện có Ma Bù lốc, họ hay hù doạ bọn trẻ chúng tôi phải về nhà sớm kẻo lại gặp nó thì nguy.

- Tôi về nhà gặp bà tôi, tôi hỏi bà hình thù con ma bù lốc như thế nào thì bà kể lại câu chuyện như sau:

- Ngày ấy, đường làng còn nhiều cây cối um tùm, đường lại nhỏ, chật hẹp và gập ghềnh, dân làng chủ yếu thắp đèn dầu nên đường làng thường rất tối, đầy đom đóm bay lập loè, buổi tối ít người ra đường, phần vì đi tối sợ rắn rết, nhưng cái họ sợ gặp phải nhất là con ma bù lốc..

- Có ít nhất 7 ngừơi dân làng đã gặp phải con ma bù lốc này khi họ đi trên đường làng, giống ma này do những vong hồn chết đói hiện hình, nó chỉ hiện ra và trêu những ai yếu bóng vía, như đàn bà, trẻ con, thậm chí cả đàn ông, thanh niên...Nếu ai yếu bóng vía mà khi họ đi 1 mình trên khúc đường tối, con ma sẽ xuất hiện dưới dạng 1 cục tròn màu trắng, to bằng cái thúng, lăn lông lốc trên đường, nó cứ đi theo người đó mãi, quấn lấy chân họ, làm cho người ấy ko thể đi được sẽ bị vấp ngã, khi ấy nó sẽ hiện hình, bóp cổ họ và đem giấu vào bờ tre, người ấy nếu may còn sống thì cũng mất hết hồn vía, có vài người đã lấy hết can đảm dùng chân đá mạnh vào con ma bù lốc khi nó lăn theo họ, thì thấy nó mềm lũn, nảy ra và biến mất, nhưng người đó khi về đến nhà chân bị sưng phù tím ngắt, hoại tử, dù có chữa trị thế nào cũng sẽ tàn phế, người thành ngơ ngẩn..

- E ngại gặp phải con ma bù lốc nên mọi người tối đến rất hạn chế ra ngoài đường, nếu có việc gì thật cần thiết thì họ phải rủ nhau đi đông 2-3 người, khi đi phải mang theo đèn đuốc và dắt theo 1 con chó mực đen, vì giống ma bù lốc này rất sợ loại chó mực đen này..

- Một tối bà tôi khi đó có việc phải sang làng bên viếng đám ma người họ hàng, khi đi thì mới chập tối, nhưng khi về đã gần khuya, đường làng tối om vì mọi nhà đều đóng chặt cửa tắt đèn đi ngủ (ở nông thôn thời đó, người ta thường đi ngủ sớm, thành ra chưa tối đã ra đêm ) Bà vừa đi qua cây gạo ở đàu làng thì có mấy bóng trắng đu đưa trên cành cây gạo, có tiếng cười khanh khách trong đêm vắng, tuy rất sợ nhưng bà vẫn nhìn thẳng mà đi qua, ko dám ngoái lại đằng sau.. qua cây gạo một đoạn bà chợt thấy tiếng chó trong xóm sủa nhát gừng ăng ẳng ;

- Gâu....... Gâu...

- Chó mà sủa 1 tiếng là ma, ba tiếng là người, bà tự nhủ như vậy và cảm thấy người nổi gai gai, bà cố bước đi thật nhanh cho sớm về đến nhà.

- Lốc cốc.. lộc cộc..

- Một âm thanh rất lạ tai vang lên đều đặn rồi ngay trứơc mặt bà xuất hiện 1 vật tròn, màu trắng, to bằng cái thúng cứ lăn lông lốc, quấn lấy chân bà, bà cứ đi đến đâu là nó lăn theo đến đấy, bỏ chạy thì nó càng lăn theo nhanh, quấn lấy chân người, ko sao thoát được, Chết rồi, đúng nó là ma bồ lốc đây rồi, bà sợ đến tê cứng cả ngươì, muốn há miệng kêu cũng ko đc..

- Chợt trong lúc kinh hãi, bà nghĩ ra 1 mẹo, bà liền cởi chiếc áo dài mặc bên ngoài ra, trùm lên cái vật tròn đang lăn lông lốc ấy trói chặt nó lại, quấn kín lấy nó, buộc thật chặt, sau đó bà lấy hết can đảm bê cái bọc đó chạy về nhà bỏ ngay nó vào cái cối đá giã gạo ( loại cối đá mà có 1 cái cần gỗ dài bập bênh, người ta đứng lên cần gỗ dận lên dận xuống để cái chày giã xuống cái cối đá, biến thóc thành gạo, loại cối này hiện nay trong viện bảo tàng cũng ko thấy còn ) bà đứng lên cần gỗ giã liên hồi một lúc thì trong cối đá phát ra tiếng rên rỉ, than vãn:

- Bà ơi, bà tha cho cháu, cháu từ nay ko dám trêu bà nữa đâu..

- Thế mày là ma tà ở đâu, mà dám trêu cả ta?.

- Dạ con là người nơi khác, bị chết đói ở đây, bà tha cho con..

- Bà tôi liền dừng giã, tiếng kêu rên cũng dứt, bà lại mở cối gạo, cửi cái áo buộc kín bên ngoài con ma bù lốc ra, thì chẳng thấy gì nữa, ngoài 1 mớ rẻ rách, nhàu cũ, hôi tanh..bà liền đem đốt. mớ rẻ rách cháy đùng đùng, lửa xanh lè, ..

- Từ ấy, về sau đoạn đường làng đó, dân làng ko còn gặp con ma bù lốc xuất hiện trêu người nữa.

Chuyện thứ Tư: Ma lưỡi dài

- Ở khu xã tôi sinh sống có thằng Đệ, người nó béo phị, mắt lúc nào cũng đỏ ngầu, nó cậy bố nó có quyền có chức, nhà giàu có nhất nhì khu phố, nên nó cậy thế tác oai tác quái, rượu chè, đua xe phá quấy đủ trò, đặc biệt là khoản tán tỉnh lừa đảo các cô gái trẻ nhẹ dạ, rất nhiều cô gái trẻ đã bị nó trêu gẹo tán tỉnh, và hại đời, ko ít cô bị nó lừa cho có bầu rồi bỏ, làm cho họ rất đau khổ, thậm chí có cô đã quyên sinh, nhưng ko ai dám làm gì nó. thằng Đệ ngày càng ăn chơi trác táng, luôn tìm thủ đoạn lừa gạt các cô gái trẻ, cứ buổi tối là nó lại lè vè xe máy đắt tiền, ăn nhậu say xỉn ở các hàng quán, sau đó nó lượn ra đưòng, hễ thấy cô gái nào ngây thơ xinh đẹp là đi theo tán tỉnh, rủ rê để tìm cơ hội lừa gạt.

- Một tối thằng Đệ lại chải chuốt bóng lộn, phóng chiếc xe mới cáu, rủ mấy thằng bạn cùng nhóm máu D như nó đi ăn uống phè phỡn chán chê ở mấy quán nhậu quen thuộc, thịt mèo, rượu rắn bọn chúng chúc tụng và uống như nước lã, mấy thằng đàn em đc nó bao cho ăn chơi thì ca tụng nó hết lời vì cái khoản cua gái của nó, Thằng Đệ lại càng lên mặt, khua môi múa mép về những chiêu bài cưa gái của nó, và khoe khoang những chiến tích mà nó đã đoạt được..

- Hai ba tuần rượu mấy thằng đều say khướt, rủ nhau đi hát hò, chán chê chúng nó khật khưỡng ra về, Thằng ĐỆ lại phóng xe tìm đến mấy quán đấm lưng thư giãn quen thuộc của nó để giải rượu.

- Nó phóng xe như điên, rú còi, lạng lách inh ỏi trên đường, gặp cô gái nào đi xe 1 mình nó cũng đi sát vào trêu gẹo, bẹo má, sờ tay làm cho một vài cô ngã lăn ra vì sợ, nó thích chí cười to ha hả..

- Chợt nó chú ý thấy bên đường có 1 cô gái rất xinh, tóc dài, dáng mảnh, đang xách túi đồ đi bộ về phía trước, À ! có con bò lạc đây, nó vui mừng thầm nghĩ và vòng xe lại:

- Người đẹp đi đâu 1 mình thế, lên đây anh xe ôm từ thiện chở người đẹp về nhà nào ! Nó cợt nhả nhăn nhở và nghĩ thể nào cô gái kia cũng bỏ chạy hay sẽ phản ứng gay gắt.

- May quá, anh cho em quá giang, em trên đường về nhà bị lỡ xe..

- Nó mừng run, nhưng trong đầu đã vạch ra những kế hoạch, thủ đoạn đen tối với cô gái nọ.

- Thế em ở đâu để anh đưa về nào?

- Nhà em ở ngoài bãi dưới kia, em đi làm công nhân về muộn, em thuê trọ với đứa em ở đó.. Cô gái xinh đẹp thỏ thẻ.

- Thằng Đệ mừng húm, miệng nó dẻo quẹo liến thoắng đủ thứ chuyện, khoe khoang nó là con nhà đại gia, tiền của ko thiếu, có thể chu cấp cho người đẹp sung sướng, cô gái chỉ mỉm cười bí hiểm, nó chở người đẹp phóng như bay về phía bờ sông, định bụng sẽ tìm bãi đáp ở 1 phòng trọ sang trọng nào đó.

- Anh ơi, mình ra bờ sông đứng chơi cho mát đi anh..

- Chiều lòng người đẹp nó phóng thẳng ra bờ sông, Dừng xe đứng lại dưới bóng 1 cái cây to, khu này buổi tối vắng lặng, chỉ có những người hay đi soi cá đêm, hoặc 1, 2 đôi tình nhân đứng hóng gió, vừa dừng xe nó đã lao vào vồ vập cô gái,

- Từ từ đã nào anh, mình đứng nói chuyện đã ... Miệng anh hơi mùi rượu lắm, em mời anh ăn hoa quả nè !!

- Nó ra vẻ lịch sự, cười cợt nhăn nhở, cô gái mở túi lấy ra mấy quả xoài mời nó, Nó đã nốc đẫy rượu, nay lại được người đẹp mời xoài thì cầm ngay lấy một quả to nhất gặm, mút, nhai nhồm nhoài, đúng cái bản chất thô tục của nó...

- Càng về khuya, khu bờ sông càng vắng lặng, Nó ko thể chờ đc lâu hơn nữa, đóng kịch tử tế lịch sự thế là quá đủ rồi, nó gỉơ mặt sàm sỡ, vồ vập lấy cô gái vì nghĩ rằng thân gái đêm tối, nó sẽ dùng bạo lực để chiếm đoạt, cô gái giãy giụa đẩy nó ra, nó càng túm chặt lấy cô và thơm lên mặt, tay chân, cô gái bây gìơ đứng im ko phản ứng gì nữa, chắc đã chịu khuất phục, nó càng lấn tới, nhưng lần này khi chạm vào người cô gái sao nó thấy tay chân lạnh toát, da thịt lũn thủn, sờ lên tóc, tóc rụng hàng mảng, sờ lên mặt cô gái nó thấy một vật gì đó dài thòng, trơn nhẫy, nhờn nhợt,

- Ơ ! Sao chân tay em cứ lạnh toát như Ma zậy ?! Nó thắc mắc..

- Ngày còn sống, em xinh đẹp chứ ko như thế này đâu anh..

- Một tiếng cười khanh khách lạnh tanh vang lên trong đêm vắng làm nó giật nẩy mình, nó bật đèn xe lên ngó qua cô gái và nó chết cứng người, mồm há hốc ra như 1 bức tượng đá,.. Trước mặt nó, ko còn là cô gái xinh đẹp ban nãy mà là một gương mặt xanh xám hai hốc mắt đen sì và tròng mắt trắng dã, mái tóc dài rối bù xoã xuống, và cái vật nó sờ dài thòng và trơn nhẫy khi nãy, chính là chiếc lưỡi đỏ lòm, thè lè, và đung đưa như muốn nuốt chửng nó, nó rú lên kinh hoàng toan bỏ chạy nhưng đã muộn, chiếc lưỡi dài thòng lòng của con ma nữ vươn tới siết ngay chặt cổ nó, mắt nó trợn ngược, ú ớ ko ra tiếng và nghẹt thở ngã vật ra đất...

- Có ánh đèn từ xa chiếu đến, 1 người đi soi cá đêm phát hiện ra thằng ĐỆ nằm chết ngất trên bờ đê hoang vắng, lưỡi nó lè ra rất đáng sợ, khi nó tỉnh dậy thì hồn vía lên mây, quả xoài nó ăn khi nãy, bây giờ nó nhìn lại hoá ra là 1 con cóc to tướng, đã chết nhợt vì bị nó mút khi nãy..nó kinh hoàng móc cổ họng lôn oẹ một hồi,

- Khi người nhà đưa nó về, nó lảm nhảm nhiều câu vô nghĩa, nhà nó mất rất nhiều tiền đưa nó đi chữa trị, cúng bái, rồi vào viện tâm thần, mà vẫn ko khỏi, từ đấy nó hoá dại cứ thơ thẩn lang thang, nhặt cái gì ăn cái ấy, Chỗ cái cây mà nó đứng ven sông với cô gái, người ta đồn rằng, cách đây lâu rồi có 1 cô gái trẻ thất tình đã thắt cổ tự vẫn ở đấy, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn thấy nó đi lang thang, ngửa mặt lên trời cười khanh khách, rồi lại khóc rú lên, lảm nhảm những câu vô nghĩa, những người tử tế gặp nó thì ái ngại tránh xa, còn những cô gái bị nó lừa gạt hại đời hay những người bạo miệng thì nói: "đáng đời quân đê tiện..! "

Chuyện thứ 5: Ma Da... Đây là câu chuyện ám ảnh tôi suốt những năm tháng ở quê...

Viết câu chuyện này, tôi mong những vong hồn của 2 em đc Yên nghỉ sớm đầu thai kiếp khác. Adi đà phật.

Vì 1 chút tế nhị nên tôi xin được giấu tên những ng trong câu chuyện.

Cô D ở làng tôi nhà rất nghèo, lại đông con, chồng cô hy sinh trong chiến dịch biên giới tây nam.

Cuộc sống gia đình cô rất chật vật, một mình cô phải nuôi tới 5 mặt con, nên cô ko lúc nào đc nghỉ ngơi , cứ suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Cô D ko có nghề nghiệp gì cả, nên chỉ có làm thuê làm mướn kiếm sống qua ngày.Thương cô nên làng xóm ai có việc gì cũng mướn cô để thêm phần thu nhâp.

Ngoài ra , cô D còn có 1 công việc đó là hái rau đắng mang ra chợ bán kiếm tiền nuôi lũ con thơ. Công việc này cũng giúp cô kiếm bữa vài chục ngàn - 1 số tiền không nhỏ đối với người nghèo đúng ko mấy thím

Và câu chuyện bắt đầu từ đây.

Chợ sáng ở quê em đông từ khoảng 6h, nên tầm khoảng 4h sáng cô D phải ra đồng hái rau đắng để tranh thủ về cho kịp buổi chợ.

Như thường lệ, cô D dậy từ rất sớm , gà gáy sáng là cô xách thúng lên đường. Tinh mơ trời mù sương lãng đãng, cô D đi ra cái chỗ vẫn hái rau cũ, nhưng kì lạ: Rau đắng ở đó héo úa hết cả, chẳng biết phải làm sao, cô đành xách thúng đi loanh quanh đồng kiếm chỗ để hái, và cũng thật kì lạ, chẳng có cọng rau nào hoặc gỉa chỉ lác đác vài cọng rau đắng già nua, còm cõi.

Đánh liều đi lên cái bờ mương dẫn nước , em xin nói thêm 1 tý về cái bờ mương này:

Dân đồng áng, ít ai dám bén mảng tới cái bờ mương này vào buổi tối, trưa đứng bóng hoặc sáng tinh mơ.,. cái bờ mương này nổi tiếng có ma, khối người đi đồng sớm thường gặp 2 đứa nhỏ ngồi gục đầu tóc tai rũ rưỡi trên bờ mương, miệng thì thầm than : lạnh quá, lạnh quá...Rồi cả 2 cất tiếng khóc tỉ tê , lúc gần lúc xa, như vọng về từ cõi xa xăm nào đó.

Lắm người gan dạ, cũng mạnh bạo đến gần để xem cho rõ, khi đến gần thì 2 đứa nhỏ ngẩng đầu lên: Trời ơi! 2 cái mặt chằm vầm, tím tái, 2 con mắt trắng dã... rồi bọn nó cất tiếng cười the thé hehehe..... hức hức.... Khối anh bất tỉnh nhân sự tại chỗ, lắm người ỉa đái trong quần dầm dề....

2 cái vong nhỏ này, là 1 câu chuyện thương tâm ở quê tôi hồi đó.

Nhà chú H thuộc hàng cùng đinh của làng, gia đình rất khó khăn. Chú đi phụ hồ , vợ chú cô M thì buôn bán cọc cạch kiếm tiền nuôi con. Cuộc sống gia đình chú càng ngày càng túng quẩn.

4 đứa con của chú , thằng anh cả 19t cũng bươn chải vào sài gòn làm thuê phụ giúp gia đình, con bé kế nó cũng đi ở cho nhà ngta.

Còn lại 2 đứa nhỏ là thằng C 10 tuổi và con T 8 tuổi , ở nhà với Bố mẹ. Tuy còn nhỏ nhưng chúng nó cũng đã hiểu đc cái khốn khổ của gia đình mình, thương ba mẹ 2 đứa cũng mò cua bắt ốc phụ gia đình.

Ngày định mệnh, thằng C cùng con T rủ nhau xách lưới đi kiếm ít cá về tăng gia bữa ăn . Ra đi với cái bụng đói, 2 đứa xách lưới đến chỗ cái mương rồi bắt đầu thả lưới. Cái mương này vào mùa mưa nước rất sâu, đáy mương nông sâu thất thường.

Thằng C giăng lưới dọc theo bờ mương, bất ngờ chân nó sụt vào cái chỗ nước sâu, nó thì ko biết bơi nên chơi với giữa dòng.

Tội nghiệp cho2 đứa, sáng hôm đó chẳng có người nào trên đồng cả. Con C thấy vậy liền chạy tới níu tay thằng C, và rồi thằng C lôi luôn con T xuống cùng nó .

Chú H đi làm về , cũng đã 12h trưa sao chưa thấy con C và thằng T về ăn cơm, hỏi vợ thì chú biết là 2 đứa đã xách lưới đi từ lúc 8h .

Linh tính mách bảo là có chuyện chẳng lành, chú H và cô M chạy ngay xuống chỗ cái mương, tìm mãi chẳng thấy 2 đứa đâu cả, chỉ thấy 2 đôi dép còn để trên bờ mương.

Chú nhảy ngay xuống mương lặn tìm con, Cô C thì Khóc òa lên rồi chạy về làng kêu mọi ng giúp đỡ. Thanh niên trai tráng ở làng, lặn ngụp từ 12h tới 5h chiều vẫn chẳng thấy xác của 2 đứa đâu cả.

Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng cho tới khi bà ngoại của 2 đứa tới, bà thắp 1 nén nhan rồi khán vái:

2 con sống khôn thác thiêng thì báo chỗ cho bà biết để tìm xác..huhu....

Rồi bỗng nhiên bà đi xăm xăm qua cái chỗ bụi cỏ rậm sát mép nươc, rồi bà nhảy xuống và la toáng lên:

Chúng nó đây rồi!

Ngoài sức tượng tượng của mọi người, cái chỗ bụi cỏ đó nươc cũng khá sâu, cũng khoảng tới cổ 1 người lớn. Chẳng hiểu sao hai mươi mấy người lặn ngụp qua lại chỗ đó không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thấy.

Lúc vớt xác 2 đứa lên, cả 2 ôm nhau cứng ngắt, mắt mở trừng trừng, mặt mũi tím tái, ai thấy cũng ko cầm đc nước mắt.

Cô M , chú H khóc rống lên.

Bỗng nhiên, Máu từ miệng, mũi của 2 đứa òng ọc trào ra, ai cũng kinh hoàng.

Ngta nói rằng những người chết nước, lúc có gia đình hoặc ng thân tới khóc lóc thì thường trào máu ra như vậy.

Quay lại chuyện cô D, Cô D đi cả buổi cũng chẳng có cọng rau nào, đánh bạo cô qua chỗ cái bờ mương để hái rau.

Thật ngạc nhiên, rau Đắng ở đó rất nhiều, mà cọng nào cũng xanh mơn mởn, lom khom hái ra 1 lúc lâu cũng gần đầy thúng...rau thì rất nhiều nhưng cô vẫn có 1 cảm giác rờn rợn, định bụng hái chúc nữa rồi về cho kịp chợ.

Bỗng cô nge vẳng trong gió có tiếng khóc ai oán não nùng, tiếng khóc lúc xa , lúc gần, lúc như giận hờn, oán trách, lúc như đau khổ đến cùng cực.

Tự nhiên cô D thấy 1 luồng khí lạnh chạy từ gáy rồi lan tỏa ra khắp châu thân, cô biết là mình gặp Vong hồn 2 đứa nhỏ rồi.

Cô khấn lầm rầm trong bụng,: Cô D đây , 2 đứa đừng làm cô sợ, để cô hái ít rau về nuôi mấy đứa em ở nhà.

Khấn xong thì tiếng khóc càng lúc càng to, như xé vào lòng người nghe. Bất giác cô có cảm giác như ai đó đứng sau lưng mình, quay lưng lại thì trời ơi:

Thằng C và con T đang đứng sau lưng mình, ng ướt như chuột lột, tóc tai rũ rượi.

Chúng nó ngước lên nhìn cô với cái khuôn mặt tái xanh như tàu lá chuối, 2 con mắt không tròng trắng dã....máu từ miệng, mắt mũi trào ra như suối.

Lúc đó cô D hồn như bất phụ thể, chết đứng , cứ nhìn thẳng vào 2 đứa,. Bất chợt cô rùng mùng rồi xách thúng co giò chạy.

Cô chạy chừng nào thì tiếng cười the thé của 2 đứa cứ như đuổi theo sau lưng mình, rồi có tiếng nói vang lên sau lưng:

Cô D, cô chạy đi đâu vậy. Xuống ở cùng với chúng cháu cho vui...Xuống ở với chúng cháu....Xuống ở với chúng cháu ....hé hé....hức hức...

Chạy tới đầu làng thì cô D ngã vật ra, tiếng nói, tiếng cười the thé vẫn vang trên đầu..Xuống ở với chúng cháu...Xuống ở với chúng cháu....hé hé hức hức....

Cô D hét toáng luôn rồi bất tỉnh nhân sự....

Sáng có người đi làm đồng về, thấy cô nằm bên lề đường, bên cạnh là thúng rau đắng....Họ đưa cô về nhà....

1 chuyện kì lạ là cái thúng rau đắng, lúc cô D hái vẫn xanh mơn mởn, nhưng sau khi gặp vong 2 đứa nhỏ thì thúng rau bỗng nhiên vàng úa,, nhày nhụa , bị cày xe nát bét.....

Cô D ốm liệt giường gần cả tháng mới khỏi, từ đó trở đi cô bỏ luôn cái nghề đi hái rau Đắng.

Chuyện Ma ông ngoại kể:

Hồn Ma đòi Xương

Không biết đó là giai đoạn nào, nhưng nghe ông kể thì cái thời ông còn bé tí, 8 hay 9 tuổi gì đó ( giờ ông ngoại đã mất ). Nhà có con trâu , vốn liếng duy nhất cũng như con vật duy nhất để cày để kéo cho cái ruộng trồng lúa.

Trưa hôm đó vừa cột dây trâu ở gốc cây trên một ngọn đồi, chạy lòng vòng chơi với đám bạn.

-Cái thời gặp gì cũng chơi, gặp gì cũng nghịch nghĩ lại mà vui.... vừa kể ông vừa hồi tưởng.

Đang cầm cây tre chọt chọt, đào đào cái hang dế thì ông thấy có một nhúm đốt xương trắng muốt giống mấy đốt xương rắn hay xương trăn gì đó...

- Tụi bay ơi, tao có cái này để xếp chơi tàu lửa ...

Miệng gọi đám bạn, tay lụm hết mấy đốt xương trắng đem ra một khoảng trống rồi ông cùng cả nhóm ngồi chơi đủ trò...

Chiều về, vừa ăn cơm xong tự nhiên ông thấy nóng rang trong người rồi bắt đầu lên cơn sốt. Nhiệt độ trong người ngày càng tăng và ông bắt đầu nói nhảm:

- Trả xương sốnggggggggg cho taoooooooo ....Trảaaaaaa xương sống choooooo taoooooo ......

Cơn sốt lên đến đỉnh điểm, ông vừa co giật, vừa nói nhảm đại loại cứ lập đi lập lại mấy câu vừa nói, có khi nói những gì không ai hiểu. Ông bà cố sợ quá chạy đi gọi ông Năm Già xóm trên xuống bắt mạch coi bệnh giúp ông. Ông Năm Già có tiếng khắp làng, được cái ông trị bệnh giúp người không lấy một xu, ai nghĩ tình cho ông dĩa xôi hay con gà là tốt rồi chứ ông Năm thì không đòi hỏi gì hết " Hàng xóm dân đen cả thôi, giúp nhau mà sống ... " Ông Năm vẫn nói vậy khi có người ngỏ lời hậu tạ.

Ông Năm tới cũng là lúc ông ngoại tôi ói mửa tùm lum, người lên cơn co giật từng hồi. Vừa nhìn ông bảo " Thằng nhỏ bị ma hành rồi ! " ... " Nấu cho tao nồi nước bỏ lá xả, lá tre, hương nhu, lá ớt, đinh lăng vô ! ". Người nhà lo đi nấu nồi nước, ông Năm ra đầu ngõ bẽ một cành dâu tằm vô quánh xối xã lên người ông ngoại tôi, vừa quánh ông vừa đọc lẩm nhẩm gì đó chẵng ai biết ... Một hồi ông ngoại tôi vừa la vừa khóc rồi ói mửa như lộn cả bao tử ra ngoài. Xong đâu đó ông Năm lấy nồi nước 5 loại lá lau khắp thân nhỏ bé nằm teo tóc dưới nền.

" Thằng nhỏ lấy xương sống của một đứa trẻ nào đó rồi nghịch và chơi tùm lum, giờ nó về nó đòi, khi nào nó tỉnh hỏi nó vứt ở đâu thì kiếm đem chôn lại chỗ cũ cho người ta. Cũng may là cái vong nhỏ chứ không thì tôi không biết xử sao cho phải ... "

Hôm sau cả nhà dìu ông tôi lên ngọn đồi kế nhà để ông gom mớ xương đem tới chỗ cũ ngay cái hang dế ông đào hôm qua rồi chôn lại cho tử tế.:rose:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro