Dau an trong tim 4 - C.Cookson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

BEATRICE

CHƯƠNG 9

Khi ấy đã hơn bảy giờ tối. John đi qua cửa thông nối nhà phụ với tiền

sảnh, vợ chàng

đang đứng đợi chàng ở đấy. Mặt nàng đanh lại, giọng chua chát, nàng hỏi:

- Tại sao khi nào về nhà, anh cũng phải đi qua cửa hông này?

- Anh nghĩ cửa nào cũng là cửa nhà anh hết. - Chàng đáp, giọng mệt mỏi.

- Đừng ngốc như thế. Chắc anh muốn tôi nói bữa ăn đã dọn đợi anh từ khi

sáu giờ rưỡi.

- Và em cũng đừng ngốc, Beatrice, - chàng đáp lại bằng giọng gay gắt. Anh

đã nói không biết bao nhiêu lần là anh không thể bỏ phòng mạch đầy bệnh nhân

nếu ông già không làm xuể.

- Anh đã có người phụ tá.

- Đúng nhưng phòng khám của người phụ tá cũng đầy. Vả lại anh có người

gọi đến nhà khám.

Miệng vừa nói "Có người gọi, có người gọi" chân nàng vừa đi về phía phòng

ăn. Chàng không đi theo nàng, mà nói:

- Em cho phép anh thay áo khoác đã chứ?

Sau khi rửa tay xong, chàng nhìn vào mặt mình trong gương. Trong vòng 18

tháng qua, mặt chàng đã thay đổi nhiều, chàng nhủ thầm. Chàng chỉ mới lấy vợ

18 tháng thôi ư? Thế mà chàng có cảm tưởng như 18 năm; ít ra cảm tưởng này

đã có từ năm ngoái. Sáu tháng đầu thì vui thật... ờ, vui ở mức độ nào đấy thôi.

Chàng nhớ từng chi tiết; ít ra cũng vui được ở tình dục và hôn nhân. Ngày nào

chàng cũng hưởng lạc thú trong tình dục. Nhưng chàng thiếu kinh nghiệm trong

chuyện này. Mấy tháng đầu, chàng xác nhận chàng cảm thấy vinh dự vì được

nàng đòi hỏi lạc thú xác thịt liên miên, nhưng rồi chàng thấy việc này trở nên

nhàm chán, và cuối cùng mệt mỏi; nhiều lúc chàng phải công nhận nàng quá

dâm dục. Chàng nghĩ nàngđã thừa hưởng tính dâm của bố nàng; cái tính này đã

dẫn ông ta đến chỗ chết. Cuối cùng chàng đầu hàng, đành nói với vợ:

- Thôi, không làm nữa. Đêm nay không làm nữa. Anh... mệt quá rồi. Anh

làm việc 12 giờ mỗi ngày, anh không thể làm nổi việc này được nữa.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

120

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Khi ấy chàng có thể thấy được mặt nàng đỏ gay, và nàng nhảy ra khỏi

giường, đi lui đi tới trong phòng cho đến khi chàng phải ngồi dậy, dỗ dành: "Em

nhớ cho là phải sống có điều độ mới được", đồng thời chàng cảm thấy thật kinh

khủng khi phải nói như thế với phụ nữ, mà người phụ nữ này chính là vợ chàng.

Nhưng nàng quay qua gây gổ với chàng, nàng trách chàng không cho nàng đứa

con nào hết. Chàng thường nghĩ đùa rằng với tính dâm như thế, nàng không

những chỉ đẻ một hai đứa thôi, mà chắc phải cả bầy. Chàng không dám nói cho

nàng biết đêm ấy chàng về nhà trễ, vì còn phải ghé thăm bệnh cho bà Annie. Bà

ta cũng đau khớp như mẹ chàng, mặc dù bệnh tình không nặng như mẹ chàng.

Nhung độ gần đây, bà Annie đau ở cánh tay trái từ vai xuống, cho nên bà phải

thôi làm những công việc nặng nhọc. May thay, Rosie đã thành người trợ lý cho

bà rất đắc lực. Chưa bao giờ chàng thấy Rosie có vẻ sung sướng như thế, nhưng

không phải vì công việc làm cho cô ta sung sướng nhiều đến thế, mà chính vì

Robbie đã lưu tâm chăm sóc đến cô. Cô ta rất thích ở trong nhà của bà Annie.

Nhiều khi suốt cả tuần chàng không thấy mặt cô, vì mỗi khi cô về nhà là cô đi

thẳng lên phòng, mà chàng khi ấy thì, hoặc là đang làm việc ở phòng mạch,

hoặc là đang ngồi với mẹ chàng... và Beatrice. Đây là một chuyện kỳ khôi nữa,

Beatrice không muốn để cho chàng ngồi một mình với mẹ chàng. Và điều làm

cho chàng trở nên bối rối là chính mẹ chàng nhìn cô con dâu với cái nhìn khác

trước. Mới hôm qua thôi, bà đã nói với chàng:

- Mọi việc không ổn rồi, phải không?

Và khi nghe chàng đáp:

- Ồ, chỉ là chuyện vợ chồng hục hặc nhau thường tình thôi.

Thì bà nói ngay:

- Chị ấy đã thay đổi... thay đổi tính tình hẳn. Chưa bao giờ mẹ thấy chị ấy

như thế này.

- Đúng, dĩ nhiên mẹ chưa thấy, mẹ à, vì trước khi mẹ đến đây mẹ không biết

gì về cô ấy cả. - Chàng muốn nói thêm cho mẹ chàng hiểu thục chất của vấn đề:

Vì bây giờ chàng đã hiểu rõ chuyện này, chàng hiểu nàng giương cái bẫy để

chàng đề nghị làm đám cưới. Phải, bây giờ thì vấn đề này quá rõ ràng rồi.

Nhưng thôi, việc đã qua rồi, vấn đề phải làm bây giờ là cố gắng cải thiện một

công việc tồi tệ. Phải tiếp tục cuộc sống thôi.

Nhưng khi ấy chàng tự hỏi: Tại sao phải tiếp tục cuộc sống như thế này? Và

chàng cảm thấy tức ứa cơm...

Khi họ ăn nửa chừng, chàng mới nhìn nàng và hỏi:

- Tại sao em không cho anh biết Helen về đây?

Chàng thấy nàng ngừng nhai một lát mới cất tiếng đáp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

121

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Vì tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì đến anh.

- Chuyện em cô về sống ở đây và đến thăm chúng ta mà không liên quan đến

tôi à?

- Nó sẽ không ghé đến đây đâu.

- Phải, tôi nghĩ cô ấy không đến, vì cô ta biết cô sẽ đón tiếp như thế nào rồi.

- Tôi xin phép hỏi anh, tại sao anh biết chuyện này? Chắc anh đã đến thăm

cái chuồng lợn và nói chuyện với Rosie.

- Phải, tôi ghé thăm những người bạn... và Rosie, cả tuần nay tôi không gặp

cô ấy, cô ấy cho tôi biết cô đã nói cho em hay chuyện bà Sylvia Davison bán

trại Col Mount và vợ chồng Helen mua trại ấy.

- Anh có thể nói cho tôi hay tại sao nó mua ngôi nhà ấy khi chồng nó được

lệnh đến Thụy Sĩ, và tại đấy người ta tuyên bố anh chàng bị lao phổi hay gì đấy,

và dĩ nhiên cái xứ xa xôi ấy không hợp cho người mắc bệnh phổi chứ? Anh hãy

trả lời cho tôi câu này: tại sao nó mua ngôi nhà ấy?

- Tốt hơn là em nên hỏi cô ấy khi em gặp cổ, nếu không thì thế nào anh cũng

hỏi.

- Anh không được hỏi! Cô ta nhổm người trên ghế. Anh không được đến

thăm họ.

- Tại sao không?

Thực ra chàng không có ý định đến thăm họ; nghĩ đến chuyện gặp lại Helen

là chàng thấy không chịu nổi. Nhưng chàng vẫn nói:

- Cô ấy là em vợ anh, và anh thích Leonard. Thế nào chúng ta cũng phải đến

thăm họ thôi; chúng ta có thể cùng đi với nhau.

Cô ném dao nĩa lên bàn, mím chặt môi, rít lên:

- Anh biết tôi căm thù Helen như thế nào rồi, cho nên anh đừng nói đến

chuyện tôi... chuyện chúng ta đi thăm họ.

Chàng đứng dậy, mặt lộ vẻ tức giận, chàng đáp lại:

- Cô đừng nói với tôi là tôi được hay không được đến thăm họ. Tôi có ý định

đến thăm họ, cho nên cô đùng hòng cản tôi, tôi muốn thăm ai khi nào và ở đâu,

đó là quyền của tôi. Tôi đã quá chán cảnh mè nheo của cô rồi. Tôi nghĩ đã đến

lúc chúng ta càng ít gặp nhau chừng nào, càng tốt chừng ấy. Cho nên kể từ bây

giờ, tôi làm việc xong, tôi sẽ ngủ ở phòng khách.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

122

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Trước khi chàng nói xong, cô ta đã đi vòng qua bàn ăn, nói to với chồng:

- Ồ không! Không được! Anh không được đưa tôi ra làm trò cười trước mặt

gia nhân trong nhà như thế. - Nhưng bỗng giọng hách dịch của cô biến mất. Cô

chuyển sang giọng van lơn: - John, xin anh, xin anh đừng làm thế với em. Em

hứa với anh, em... em sẽ không. Cô gục đầu xuống; cô không nói thêm lời nào

có vẻ ra lệnh cho chồng nữa, lòng khao khát muốn ngã vào vòng tay chàng như

trước đây bùng lên trong lòng cô, cô muốn chiếm hữu chàng, muốn biến chàng

thành của riêng của mình thôi. Ồ phải, chỉ là của riêng một mình cô. Thậm chí

chàng cũng không được nghĩ đến mẹ mình nữa; chàng đã dành quá nhiều thì

giờ với mẹ rồi. Nếu cô không cẩn thận, thế nào cô cũng đi đến chỗ căm ghét bà

ấy.

Chàng đưa tay sờ lên vai cô, vừa nói:

- Được rồi, được rồi. Rồi sẽ ổn thôi. Bỏ qua chuyện ấy đi. Anh... anh đến thư

phòng làm việc; anh có công việc phải làm gấp.

- Xin anh đừng buồn! Mà anh phải ăn cho xong bữa đã.

- Thôi, anh không ăn nữa. Anh không thấy đói. Nhờ em gọi Frances mang cà

phê đến cho anh.

Cô cúi đầu xuống và đứng yên, chàng bèn đi qua mặt vợ và ra khỏi phòng.

Vào phòng làm việc, John ngồi xuống ghế, nhìn đống giấy tờ xếp ngay ngắn

trước mặt, nào giấy, bút, mực đâu vào đấy ngăn nắp. Chàng nhắm mắt, chống

hai cùi tay lên bàn, tựa đầu lên hai bàn tay. Helen hiện ở Col Mount, mới đến

chưa đầy 20 phút.

Khuỷu tay chàng xìa trên mặt bàn, chàng giật mình, ngẩng đầu lên, tự hỏi:

- Tình hình có khác gì đâu? Cô ấy lấy chồng, còn mình đã lấy vợ, và đừng

quên cô ấy lấy... một người dễ thuơng. Chàng còn nghe rõ giọng nàng nói bên

tai. Còn chàng lấy ai? Một người xấu tính, tham lam, kỳ quặc: Trong người có

đến hai ba cá tính khác nhau - một bà nội trợ đảm đang đáng trọng; có nhiều khi

là một người tình vui tính, hoạt bát, nhưng tính này đã biến mất từ lâu để biến

sang một kẻ đam mê nhục dục, thậm chí còn trở thành một kẻ chỉ biết say sưa

thú vui xác thịt đê tiện ban đêm.

Chàng muốn tình yêu, chàng muốn hưởng lạc thú thể xác, nhưng vừa phải

thôi. Chàng không ngờ nàng chỉ muốn lấy chồng để hưởng thú vui nhục dục; vì

rõ ràng trước dó nàng không có người đàn ông nào để làm cho nàng thỏa mãn.

Chàng đã nghe người ta nói đến nhũng phụ nữ như thế này rồi, nhưng chàng

không ngờ chàng gặp phải một người vợ như thế. Chàng muốn đem chuyện này

để nói với ai đó. Nhưng chàng không thể đem nói với ông Cornwallis được. Dĩ

nhiên đây là tính di truyền, được người cha truyền sang cho nàng.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

123

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Hình ảnh Helen lại trở về trong óc chàng, chàng mường tượng ra cảnh chàng

ngồi với nàng trên đỉnh ngọn Craig's Toa, nàng chỉ cho chàng thấy ngôi nhà của

cô bạn nằm phía bên kia thung lũng. Điều đáng buồn cho hai người, là họ gặp

nhau quá trễ, chỉ quá trễ một chút.

Bỗng chàng nghe có tiếng chân người đi nhè nhẹ trên tầng lầu, chàng ngước

mắt nhìn lên trần nhà. Nàng đi vào phòng ngủ. Chàng vội đứng dậy, nhẹ nhàng

đi ra khỏi phòng, qua tiền sảnh, đi dọc theo hành lang dài và sang nhà phụ.

Mẹ chàng đã vào giường. Chàng gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ, lên tiếng hỏi:

- Mẹ khỏe chứ?

- Khỏe, con yêu, vào đi.

Bà Catherine nhìn con, nói:

- Có phải ớn lên tận cổ rồi không?

Chàng kéo chiếc ghế đến ngồi bên cạnh giường mẹ và đáp:

- Đại loại như thế.

Bà nhìn chàng, ngồi gục đầu xuống, nhỏ nhẹ nói:

- Có phải con muốn nói đến chuyện ấy không? Có nhiều chuyện xảy ra và

mẹ không hiểu hết vấn dề.

Chàng ngẩng đầu nhìn bà. Phải. Đúng thế. Chàng muốn nói đến chuyện ấy.

Chàng có thể nói cho bà biết: vì bà là người khôn ngoan, là mẹ chàng. Chàng

hỏi nhỏ nhẹ:

- Mẹ có nghe ai nói đến hay là đã biết người phụ nữ nào mà... mà quá dâm

không?

Chàng thấy mắt mẹ chàng nheo lai, rồi nghe bà đáp:

- Mẹ nghĩ thế mà đúng.

- Mẹ muốn nói gì thế?

- Mẹ đã đoán việc xảy ra như thế. Ồ có, con à, mẹ có nghe nhiều người đàn

bà ăn tươi nuốt sống đàn ông. Nhưng ban ngày thì trông họ rất tội nghiệp, làm

như họ không ham muốn gì hết về chuyện ây. Chỉ khi nào có người nào nói về

chuyện ấy, con mới biết được thôi. Dĩ nhiên chuyện ấy rất tự nhiên cho đàn ông,

nhưng đàn bà mà quá dâm thì thật tệ. Chắc con không tin chuyện cô em dâu của

dì Ada con, nhưng sự thực con mụ ấy cũng quá dâm. Anh chồng phải bỏ mà đi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

124

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chắc con sẽ nói chuyện ấy không phải lỗi của họ, mà đấy là do trời sinh họ ra

như thế.

Hai người lặng một hồi lâu chàng mới gật đầu.

- Và kỳ lạ nhất là - bà nói tiếp, đầu lúc lắc - trường hợp này lại thường rơi

vào những người trầm lặng, chính những người nhút nhát lại hóa ra thế. Nếu

gặp hoàn cảnh thuận tiện, chắc có thể họ đi... làm đĩ.

- Ồ, mẹ!

- Con đừng có vẻ ngạc nhiên như thế, mà chuyện thật đấy. Con có nhớ anh

nông dân Braithwaite không? Và con có nhớ mọi người lên án anh ta vì anh bỏ

đi khỏi nhà, để lại bà vợ nhỏ nhắn tội nghiệp với bầy con ba đứa không? Đấy,

anh ta cũng gặp trường hợp như thế đấy, anh ta đã nói cho ba con nghe về

chuyện ấy. Công ăn việc làm của anh ta bị trắc trở cũng tại vị chị vợ hết cả.

-Vì bà Braithwaite à? - Chàng hỏi hai mắt tròn xoe.

- Phải, vì bà Braithwaite.

Chàng nhìn sang một bên. Chị ta là người phụ nữ nhỏ nhắn chứ không có

vóc dáng như Beatrice và không có phong thái như Beatrice; chị ta có vẻ là một

bà nội trợ, một bà chủ nhà. Thật ở đời khó biết đâu là chân đâu là giả.

- Con muốn ngủ phòng khác một thời gian.

- Mẹ có nói với cô ấy thế, nhưng cổ không bằng lòng làm thế có thể giúp cô

ta nguội bớt lửa dục.

- Đáng ra cô ta phải uống thuốc an thần mới phải, uống thuốc ấy để giúp

buồn ngủ.

- Chưa bao giờ mẹ thấy ai làm thế.

- Phải, nhưng con không thể nằm ngủ với cô ấy.

- Đáng ra con phải tìm hiểu cô ta trước đã mới phải. Nhưng đằng này, trước

khi lấy người ta, con không biết gì và họ hết.

Bà đưa tay ra.

- Mẹ xin lỗi con.

Chàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài, rồi

nói:

- Helen vừa đến ở tại Col Mount, cô ta biết chuyện này mà không nói cho

con biết. Nhờ Rosie nói con mới biết.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

125

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Mẹ cũng biết.

Chàng quay người, nhìn bà hỏi:

- Mẹ biết à?

- Biết, mẹ biết, và mẹ còn biết nhiều chuyện khác nữa, cho nên mẹ nghĩ con

biết càng ít, càng khỏe trí cho con.

- Ồ, mẹ! - Chàng ngồi xuống. Khi chàng lẩm bẩm nói cái gì đấy, bà lại cướp

lời chàng, nói tiếp:

- Phải, cuộc đời quả là địa ngục trần gian, nhưng phải sống thôi, con phải

ráng đứng cho vững mà sống. Con hãy sang phòng khác mà ngủ.

- Không, - chàng lắc đầu. - Con chưa làm thế được. Cô ấy đang ở trong trạng

thái bị kích động.

- Thì thôi tùy con. Nhung cứ nhìn con thì thấy, mẹ nghĩ con cần phải ngủ

nhiều. Vậy hôn mẹ mà đi ngủ.

Chàng hôn bà, hai mẹ con ôm nhau một lát. Rồi chàng ra khỏi phòng về lại

phòng làm việc.

Sau 12 giờ khuya chàng mới lên lầu: Beatrice nằm nghiêng một bên, có vẻ

như đang ngủ. Và khi chàng nằm xuống một bên nàng, cô không quay lại về

phía chàng. Chàng thở dài, và trước khi giấc ngủ đến, chàng bỗng nghĩ đến

công việc ngày hôm sau.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

126

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

BEATRICE

CHƯƠNG 10

Suốt hai ngày qua, John theo học khóa bồi dưỡng tại bệnh viện London, và

khi chàng vừa rời khỏi Quảng trường Trafalgar đi đến phố Regent thì bỗng

chàng thấy một bóng người hớt hãi hiện ra giữa hai chiếc xe, chạy đến dừng lại

trước mặt chàng, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Tôi... tôi nghĩ là ông, nhưng tôi không chắc.

John nhìn người đàn ông cao, rám nắng, ăn mặc lịch sự, chàng ngơ ngác một

hồi không nhớ ra anh ta là ai, cho đến khi anh ta nói tiếp:

- Ông từ Fellburn lặn lội tới đây. Tôi không mong có người từ đấy về tận

đây, và... hôm nay là ngày cuối của tôi. Ngày mai tôi đi rồi.

Mãi cho đến khi ấy John vẫn không nhớ được anh ta là ai. Và khi nghe nói

đến tên, chàng giật mình sửng sốt. Anh ta là Teddy, Teddy của Rosie; Edward

Golding, người mà chàng đã gặp lấn đầu tiên tại buổi tiệc vườn vào ngày lễ sinh

nhật thứ 2l của Beatrice. Nhưng đây không phải là Teddy đã phụ tình Rosie.

Anh ta đã thay đổi. Anh chàng Teddy kia chỉ còn lại cái danh thôi; trẻ, rất trẻ.

Còn anh chàng Teddy này là một thanh niên chín chắn. Bây giờ anh ta muốn

biết tình hình ở Fellburn ra sao. Chàng gay gắt trả lời:

- Bình thường thôi, cách đây ba ngày trước khi tôi đến đây, mọi việc vẫn

bình thường.

Người thanh niên hỏi, giọng nho nhỏ, mặt lo lắng:

- Rosie có khỏe không?

Anh ta có vẻ lo sợ, vì đã hỏi sức khỏe của Rosie. Nghe thế, chàng trả lời một

cách cục cằn:

- Cô ấy rất khỏe và rất mê say công việc.

- Rosie làm việc à? Cô ấy đã khỏi bệnh rồi à?

John ngoẹo đầu sang một bên, đáp lời anh ta:

- Khỏi bệnh à? Tôi không biết Rosie đau bệnh gì, ngoại trừ cảm lạnh.

- Ông nói sao? Ông... là bác sĩ, phải không?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

127

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Phải, tôi là bác sĩ.

- Và... và ông nói cô ấy không bao giờ bệnh hoạn gì hết à?

- Phải, tôi nói như thế đấy.

John nhìn người thanh niên, anh ta đưa mắt nhìn dòng xe cộ đông đúc chạy

ngoài đường, rồi anh ta đưa ra một bàn tay như muốn để tay tựa trên cửa sổ tiệm

buôn, như thể tinh thần bị giao động. Rồi bỗng anh ta nói nhanh:

- Có... đằng kia có tiệm cà phê. Mời... mời ông đến đấy... ta nói chuyện một

lát được không?

John đáp:

- Được thôi. Còn một giờ nữa tàu mới chạy.

Hai người không ai nói với nhau lời nào cho đến khi họ vào trong tiệm cà

phê, ngồi vào một góc xa. Trong tiệm rất vắng vẻ; chỉ có hai người khách ở

trong tiệm thôi. Chính John gọi cà phê và trong lúc chờ đợi người ta mang cà

phê đến, John nhìn người thanh niên đưa tay vuốt mái tóc dày rồi anh ta lên

tiếng nói:

- Ông nói Rosie không bao giờ đau ốm gì à?

- Tôi đã nói thế rồi, ngoại trừ... - Nhưng John chưa nói hết câu đã bị người

thanh niên lên tiếng cắt ngang lời chàng:

- Nhưng... nhưng tôi đến hai lần thì lần nào người ta cũng nói cô ấy bị sởi.

Và rồi sau khi ba cô ta chết, tôi có gặp ông, và... ông không để cho tôi gặp cô

ấy.

- Đúng, tôi không để cho anh gặp cô ấy là vì tôi đã cho cô ấy uống thuốc an

thần .Cô ta cần uống an thần. Cô ấy vừa được biết về tư cách không ra chi của

ba cô ta. Ông ta đã để lại cho các cô con gái nợ nần lút óc vì chơi gái và đánh

bạc.

- Nhưng cô ấy đã bị di truyền cái bệnh quái ác ra sao?

- Bị di truyền à? Bị di truyền bệnh quái ác gì thế? - John hỏi, chàng đăm đăm

nhìn người thanh niên.

Anh ta xòe bàn tay ôm lấy trán và đáp:

- Di truyền bệnh của bà cô, bà em gái của ông nội cô ấy, bà ấy chết trong nhà

thương điên. Tôi... tôi đã xem bì thư và... và tôi không thể...

- Trời đất ơi! Anh nói cái gì thế? - John ngồi thẳng người trên ghế nhìn

Edward Golding.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

128

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Anh ta, nuốt nước bọt rồi nói nho nhỏ:

- Beatrice... chị ấy đến Newcastle... và đưa bức thư cho tôi xem. Bức thư nói

đến chuyện bà cô, em gái ông nội, đã chết trong nhà thương điên. Bức thư đã

nói tình trạng điên loạn của bà ấy. - Anh ta dừng lại, liếm môi, vẻ rất bối rối, và

ngập ngừng một lát mới nói tiếp. - Bà ta... rõ ràng là bà ta nổi cơn điên... và tôi

nghĩ cơn điên rất ác liệt mới cởi hết quần áo ra... Tôi nhớ lời ông luật sư đã nói,

bà ta cởi áo quần, và đi khắp nơi. Và... và chính chị Beatrice đã nói rằng, - anh

ta chống hai khuỷu tay lên bàn, ôm lấy đầu một lát cho đến khi John hỏi nhỏ:

- Nói gì?

Vẫn ngồi với tư thế như cũ, nhưng giọng nói thì thào anh ta đáp:

- Nói Rosie đã bị di truyền... và vì thế mà tôi không gặp cô ấy trong hai lần

tôi ghé nhà. Chị ấy... chị nói rằng thế nào trước sau gì mọi người cũng biết tin

này, nên chị ta có bổn phận phải nói cho tôi biết. Chị ấy còn nói, nếu sang Mỹ

mà bệnh tình cô ấy bộc phát thì tình hình sẽ rất bi đát cho cả hai chúng tôi; ở

đây cô ấy có thể chữa trị dễ dàng và được chăm sóc chu đáo.

Anh ta ngẩng mặt nhìn John, nhưng chàng cảm thấy không thể nào thốt được

nên lời, và anh ta nói tiếp:

- Ông... chắc ông nhớ Rosie rất vui nhộn; quả vậy, lần đầu tôi gặp cô ấy, cô

ta đang leo lên một cái cây. Và cô ấy múa hát luôn mồm. - Anh ta nhắm mắt lại.

- Thực trạng rất ăn khớp với lời lẽ trong thư. Tôi... tôi rất đau đớn. Tôi yêu

Rosie ghê lắm. - Anh ta nói những lời này nho nhỏ trong miệng - và... bây giờ

tôi vẫn còn yêu. Mấy năm qua, tôi rất đau đớn cho cô ấy. Rồi bỗng anh ta chồm

người tới trước cho gần John, anh hỏi với giọng đầy thắc mắc: - Tại sao? Tại

sao? Tại sao chị ấy làm như thế?

John chỉ biết trả lời cho anh ta hay rằng: Vì cô ấy là kẻ ác độc, lừa dối. - Cô

ta đã nói về Rosie cho anh chàng này nghe những điều quái ác: Cô ta đã có

những hành động lừa dối với chàng: cô ta đã dùng mánh khóe để bẫy chàng vào

hôn nhân, cô ta làm ra vẻ mình là người dịu dàng tế nhị, nhưng thực ra cô ta

không có đức tính này. Cô ta làm ra vẻ mình là người cô độc. Cô ta sợ sống cô

độc, có lẽ vì thế mà cô ta tìm cách để chia rẽ đôi tình nhân, hòng giữ Rosie lại

để ở với mình.

Chàng thanh niên lại cất tiếng nói tiếp:

- Chị ấy bắt tôi hứa đừng nói cho Rosie biết lý do tại sao tôi phải ly hôn với

cô ấy, vì nếu tôi làm thế chỉ gây cho cô ấy thêm rối loạn thần kinh mà thôi.

Bỗng John đưa tay qua nắm cổ tay của anh ta và nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

129

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Hãy đến đây với tôi; Rosie vẫn còn ở đấy. Tôi nghĩ Rosie không bao giờ

quên anh đâu. Anh đã làm một việc rất tồi tệ, nhưng bây giờ hiểu ra tôi thấy anh

không đáng trách.

Edward Golding lại gục đầu xuống và đáp:

- Tôi... không thể đi được. Tôi đã lấy vợ. Tôi... tôi vừa có đứa con gái cách

đây một tháng.

John thả tay anh ta ra, ngồi tựa người vào lưng ghế, nhìn người thanh niên

ngồi cúi đầu trước mặt mình và lẩm bẩm trong miệng: "Lấy vợ rồi, có đứa con

gái". Phải thôi, chuyện rất thường tình, người ta phải cần có ai đấy để quên mối

sầu trong lòng.

Bỗng anh ta ngồi thẳng người lên và nói lớn:

- Chính con mẹ ấy. Tôi phải tìm gặp chị ta để bóp họng chị ta mới được. Tại

sao? Tại sao chị ta làm thế?

- Tại vì cô ta không muốn sống cô độc một mình. Nếu anh cưới Rosie và

sống ở Newcastle thì có thể được, khi ấy chắc anh không biết gì hết về chuyện

này, nhưng vì cô ta nghe anh cưới cô ấy rồi đi xa, trong khi hai cô em kia cũng

đi xa rồi, cho nên cô ta không chịu được. Nhưng than ôi, đấy không phải là cái

cớ để làm một việc ác độc được. Lạy Chúa lòng lành! Tôi khẳng định đấy là

một hành động ác độc!

Bỗng Edward Golding chồm người tới trước và nói nhỏ với chàng, giọng

căng thẳng:

- Nhờ ông nói lại với Rosle được không? Nhờ ông giải thích cho cô ấy hiểu

được không? Nhờ ông nói... tôi luôn luôn nghĩ đến cô ấy, lo sợ cho - anh ta lắc

đầu như thể không muốn nói ra cái từ anh ta nói tiếp theo đấy - bệnh tình cô ấy.

Nhiều khi nghĩ đến chuyện ấy là tôi không chịu đựng nổi. Cô ta rất đẹp, rất... rất

vui. Chính thế đấy. - Anh ta gật dầu. - Chính thế mà Beatrice cho rằng cô ấy đã

có triệu chứng về bệnh điên của bà cô.

- Anh có đọc bức thư không?

- Ồ có, có. Mới gặp tôi là chị ta đưa cho tôi xem bức thư liền. Thú thật với

ông tôi hầu như hoàn toàn thất vọng. Nhưng bây giờ tôi mới biết chị ta đã lập

muu để phá hoại tôi. Tôi không được gặp mặt Rosie. Và trên thực tế là tôi phải

có phép cưới cô ấy mới mang cô ấy đi được, và tất cả đều do kế hoạch của chị

ta. Thế mới có chuyện. Vì Rosie có vẻ không được hạnh phúc, nên Beatrice cho

rằng... ờ, cô ấy ý thức được hoàn cảnh của mình và chính vì thế cô ấy muốn đi

khỏi nhà hy vọng rằng hôn nhân sẽ làm cho cô ấy lành bệnh. Chị ấy không có

www.phuonghong.com www.taixiu.com

130

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

chồng. Chị ta còn cho rằng ông nội chị cũng điên điên tàng tàng, vì thế mới đem

đất cho người hầu cận hay người trung sĩ hay kẻ nào đấy. Chắc ông biết cái anh

chàng ở bên hàng xóm cô ấy là con trai của người được tặng đất.

John nhắm mắt lại, bỗng chàng tập trung tư tưởng vào hoàn cảnh trước mắt

của mình. Chàng đã cưới cô ta, cô ta không để cho chàng ra đi, trừ phi chàng ly

dị với cô. Và dựa vào lý do nào mà xin ly dị? Lấy lý do vợ chàng là kẻ ác độc,

là kẻ có mưu đồ xấu xa à?

- Ông... ông sẽ làm giúp cho tôi được chứ?

- Đươc, tôi sẽ làm.

- Ông sẽ nói cho Rosie hiểu chứ? Nếu ông nói cho Rosie biết sự thật, biết lý

do tại sao tôi chạy khỏi cô ta như đồ vô lại, lòng tôi chắc sẽ đã thanh thản phần

nào. Tôi thú thực với ông tôi cảm thấy tôi là đồ vô lại hạ cấp.

Hai người im lặng một hồi, Edward Golding mới lên tiếng nói lại. Anh ta

hỏi:

- Thế Beatrice còn ở trong ngôi nhà ấy phải không? Tôi biết chị ta không có

tiền.

Đến đây, John cài nút áo vét lại, đưa tay lấy mũ và cái cặp trên ghế bên cạnh,

rồi đứng lên, và nói:

- Phải, cô ta còn ở đấy. Tôi đã cưới cô ta từ 18 tháng nay. Do hậu quả âm

mưu khác nữa của cô ta.

- Ôi, lạy Chúa! - anh ta thốt lên, vùa đứng dậy theo chàng và lẩm bẩm nói

tiếp: - Tôi... tôi xin lỗi.

Tôi không biết.

- Không sao, không sao đừng ân hận thêm nữa làm gì. Tôi cũng mới thấy

mình sai lầm một thời gian gần đây thôi. Thôi, ta ra khỏi đây cho rồi. - Chàng

thọc tay vào túi lấy ra mấy đồng tiền lẻ, để trên tờ hóa đơn tính tiền nằm ở góc

bàn. Khi đã ra ngoài đường, hai người đứng nhìn nhau một hồi với giọng nhỏ

nhẹ John hỏi:

- Anh lấy vợ có được hạnh phúc không?

Edward Golding im lặng một lát mới đáp:

- Có, cũng tạm được, vì cô ta... cô ta cũng dễ thương.

Cô ta dễ thương... anh ta dễ thương. Chàng như nghe được giọng Helen lặp

lại lời của Rosie: "Anh ta dễ thương. - Nghĩa là sao nhỉ, cô ta dễ thương, anh ta

dễ thương, là sao?".

www.phuonghong.com www.taixiu.com

131

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chàng đưa tay ra, khi hai người bắt tay nhau, chàng nói:

- Anh đang có cuộc sống trước mắt. Hãy quên chuyện cũ đi. Tôi nghĩ cuối

cùng thế nào Rosie cũng tìm được hạnh phúc với Robbie... Robbie MacIntosh.

Anh ta là người ở bên hàng xóm. Đã từ lâu cô ấy xem anh ta như một người

anh, nhưng anh ta không xem cô ấy với tinh thần ấy. Hai người đã làm việc với

nhau lâu nay rồi. Cho nên, anh đừng lo lắng cho cô ta làm gì nữa. Cứ tiếp tục

sống cuộc sống của mình. Anh còn phải chăm lo cuộc sống cho vợ con.

Chàng thanh niên có vẻ khó tìm được ra câu trả lời. Khi anh ta tìm ra được ý

để nói, giọng anh ta ngập ngừng:

- Dù sao tôi cũng rất sung sướng được gặp ông. Nhưng tôi cũng rất buồn vì

thấy ông đang gặp chuyện không may; chắc ông thông cảm, tôi... tôi không biết

chuyện của ông.

- Không sao, không sao! Đừng nghĩ đến chuyện ấy làm gì. Tôi đã quen với

nhiều chuyện khó khăn rồi; tôi sẽ giải quyết được chuyện này. - Khi chàng nói

đến đây bỗng lời nói từ trong tâm khảm chàng đột nhiên bùng ra, chàng nói lớn:

- Lạy Chúa! Tôi sẽ giải quyết được. Phải, tôi sẽ giải quyết được! - vì cơn giận

trong lòng chàng tuy bùng ra, nhưng chưa đến cực điểm.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

132

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

BEATRICE

CHƯƠNG 11

John về đến nhà lúc trời gần tối, chàng đi theo con đường một bên để vào

nhà phụ.

Mẹ chàng đang ngồi trong phòng khách thấy chàng, bà để sách sang một

bên, lên tiếng chào:

- Chào cưng, - rồi hỏi tiếp: - Có gì thế? Có chuyện gì à?

Chàng đứng nhìn bà, hít vào một hơi thật dài rồi nói:

- Nhiều chuyện lắm. Trước hết là con sẽ khóa cánh cửa thông này lại đã. Con

không muốn cô ta đến đây với mẹ nữa, và khi mẹ nghe con kể chuyện này, chắc

mẹ cũng không muốn.

- Lạy Chúa lòng lành! Ngồi xuống, con. Ngồi xuống. Chuyện gì thế?

Chàng kể vắn tắt chuyện chàng gặp Teddy Golding. Khi chàng kể xong, bà

đưa tay che miệng lẩm bẩm nói:

- Không, không! Cô ta không như thế đâu!

- Cô ta làm thế dấy! Bây giờ mẹ cứ ở đây, đừng buồn gì hết, cố đừng buồn.

- Cô ta... mẹ thấy độ này cô ta thay đổi tính tình.

- Cô ta thường thay đổi, mẹ à. Cô ta hoạch định tương lai của Rosie, lại con

hoạch định tương lai của con nữa. Con đã nói nhiều lần rồi. Nhưng chuyện gì

cũng có giới hạn.

- John! John! - Bà gọi chàng khi chàng ra đến cửa. Chàng dừng lại nhìn lui,

bà nói tiếp: - Xin con đừng nóng nảy với cô ta. Con hãy nhớ đấy, mẹ còn ở đây

và và mẹ cần con.

Chàng không đáp, ra khỏi cửa rồi băng qua mảnh sân đến ta cửa chính của

ngôi nhà. Chàng thấy Frances đang đi về phía cửa nhà bếp, chàng gọi lại hỏi:

- Bà chủ của chị đâu rồi.

- Ô, thưa ông. Ông về rồi à? Bà chủ ra đồng rồi. Bà rất giận, vì nhóm người

du cư lại đến ngoài đồng. Ông biết, họ thường làm thế, nhưng một thời gian họ

lại đi. Bà ra đồng, cảnh cáo họ không đi vào trong đồng nhưng họ vẫn vào...

www.phuonghong.com www.taixiu.com

133

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chị ngập ngìmg một lát, nhưng chàng không đợi chị nói tiếp; chàng hấp tấp

đi vào hành lang đến phòng làm việc của Beatrice. Chàng lôi các ngăn kéo ở

bàn giấy, lục lọi đống giấy tờ sắp xếp ngăn nắp để tìm lá thư. Nhưng chàng

không tìm thấy đâu hết. Chàng định bỏ ra khỏi phòng thì bỗng chàng thấy cái

hộp đựng giấy tờ quan trọng để trên kệ ở hốc tường gần lò sưởi. Rồi chàng quay

lui bàn giấy, lần này chàng lôi cái ngăn kéo ở giữa ra, chàng biết cô ta cất chìa

khóa ở đây, chàng lấy chìa khóa mở cái hộp, lôi hết hồ sơ bằng giấy da ra, và

cuối cùng chàng tìm thấy chiếc phong bì dài màu trắng. Chàng lấy bức thư ra

đọc, và sau khi đọc xong, chàng hiểu Beatrice đã hại em gái mình một cách dễ

dàng như thế nào.

Chàng bỏ bức thư vào phong bì, nhét vào túi, bỏ hồ sơ giấy tờ vào hộp lại, để

cái hộp lên chỗ cũ trên kệ.

Khi chàng đi ra tiền sảnh, Frances đang đứng đấy, chị chạy vội đến bên

chàng, nói:

- Thưa bác sĩ, thưa ông, tôi... không nói cho ông biết - Nếu chị ta không nói

cho hết câu thì chàng không đợi để nghe nói thêm, nhưng chị ta đã nói tiếp: - Bà

chủ có xách theo khẩu súng.

- Sao! - Chàng hất đầu về phía chị giúp việc như thể chàng mới phát hiện sự

hiện diện của chị.

- Bà... bà rất giận, và bà xách theo súng.

Chàng nhào chạy đi, băng qua bãi cỏ, qua các mảnh vườn rồi qua khu rùng

để đến bãi ruộng chạy ven dòng sông. Trước khi đến nơi, chàng đã nghe tiếng la

hét.

Một cỗ xe ngựa màu vàng, một con ở giữa hai càng xe, một con khác buộc

theo sau xe, đang được một ông già và một phụ nữ cùng hai thanh niên với mấy

đứa bé ra sức xua chúng chạy lui về phía cổng, tất cả ra hét và một bóng người

đang đứng bên gốc cây chĩa súng nhắm về phía họ.

Chàng chạy rất nhanh đến phía sau lưng Beatrice, kịp để hất cao nòng súng

lên trời trước khi cô kịp nhận ra chàng. Rồi chàng vật lộn với cô. Chàng không

ngần ngại khi dùng nắm tay đấm cô ta ngã vào thân cây và cô ta đúng yên sửng

sốt một lát, hai mắt mở to kinh ngạc, mặt đỏ gay.

Chàng đã tước được khẩu súng, chàng hét to cho người đàn ông dừng lại, rồi

nói lớn:

- Quay lại đi! Cứ ở bao lâu cũng được. Không ai quấy rầy các người nữa

đâu.

Họ dừng lại lặng yên đúng nhìn chàng. Rồi ngườii đàn ông nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

134

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Cám ơn ông chủ. Cám ơn ông. Chúng tôi chỉ ở một vài ngày thôi. Cám ơn

ông. Xin Chúa ban phước lành cho ông. - Rồi người thanh niên đã dẫn ngựa và

xe ra đường, quay lui, tất cả đi lại vào cánh đồng.

Chàng đứng nhìn họ cho đến khi họ tới chỗ có nước suối chảy vào mấy

máng ngựa, nước tràn ra ngoài chảy vào ống dẫn ra sông. Chàng đã nghe

Robbie nói rằng trước khi ông nội mất, gia đình du cư này, năm nào cũng đến ở

tại đây một thời gian, và chính. Chàng cũng thấy mấy đứa bé lớn lên. Nếu chàng

nhớ không lầm, ông già này có sáu người con trai và gia đình thường dùng ba

cỗ xe. Bây giờ chỉ có một và hai chiếc xe thùng có thể dùng làm chỗ ngủ. Bà già

làm nghề bói toán, họ kiếm sống bằng cách làm giá móc áo và đan giỏ, mấy đứa

bé đem giỏ đi bán khắp các nhà.

Chàng quay qua nhìn Beatrice, bây giờ cô ta đứng xa gốc cây, hai bàn tay

ôm lấy sau đầu, miệng la lớn:

- Tại sao anh dám làm thế? Tại sao anh dám làm thế?

- Đi vào nhà!

Mắt cô ta mở to, đục ngầu, miệng ấp úng nói:

- Anh nói cái gì thế?

- Tôi nói: hãy đi vào nhà! Vì nếu cô không đi, tôi sẽ nện cái này vào lưng cô.

Tôi thề có Chúa! Tôi sẽ nện cái này vào lưng cô, vì có làm thế tôi mới khỏi bóp

cổ cô.

Beatrice đi thụt lùi: Chàng giống như một ngươi điên. Bỗng cô ta cảm thấy

rất sợ chàng. Nhưng khi chàng bước đến phía cô, cô liền vùng bỏ chạy, định

chạy về phía rừng thì chàng chụp được cánh tay cô, lôi cô đi theo các hàng rào

thấp đến chỗ mở ra một cánh đồng khác ven sông. Khi chàng đi đến bờ sông,

chàng vẫn lôi cô ta đi, miệng cô la bai bải:

- Anh là đồ điên! Anh là đồ điên!

Khi ra đến bờ sông chàng mới thả cô ta ra, rồi chàng nắm đầu mũi súng vung

tay liệng xuống nước. Nếu chàng trấn nước cô chắc cô cũng không ngạc nhiên.

Cô la lên:

- Khẩu súng... khẩu súng của ba.

- Câm mồm lại. Và về nhà. lên lầu ngay.

- Sao? Beatrice bước lui, từng bước một như thể thăm dò mặt đất, bay có lẽ

cho vừa đủ xa để quay người và chạy đi. Và chính cô muốn làm. như thế thật.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

135

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Cô chạy qua cánh đồng rồi qua cánh rừng và John chạy nhanh theo sau, không

để mất bóng cô.

Khi chàng vào tiền sảnh, hai chị giúp việc, Frances và Jamie, đều quay lại,

và khi thấy chàng, họ bước lui; rồi họ hết sức sửng sốt khi thấy chàng nhảy lên

thang lầu hai tầng cấp một. Và khi cánh cửa phòng đánh sầm trên đầu họ, họ

nhìn nhau rồi đến đứng dưới chân cầu thang, vểnh tai lên lắng nghe. Họ nghe

ông bác sĩ la lối trên lầu.

- Cô là đồ ác độc kinh khủng. Nếu bệnh điên của bà cô di truyền lại cho ai,

thì chính cô là người được di truyền.

Beatrice dừng ở đầu giường, hai tay ôm lấy cổ. Rồi mắt cô mở to, miệng há

hốc, mặt lộ vẻ kinh ngạc hết sức: thì ra không phải chuyện cô đối xử không đẹp

với gia đình du cư đã khiến cho John nổi điên, mà... Ôi không! Ôi không! Cô

lắc đầu và chàng lại nói:

- Cứ lắc đầu đi, mụ đàn bà kia; bây giờ tôi muốn giết quách cô đi cho rồi.

Tôi nói lại cho cô nghe đây, cô là người ác độc. Cô đã phá hại cuộc đời em gái

cô. Phải, cứ há miệng ra cho to thêm nữa đi. Thật không may cho cô là tôi gặp

được Teddy Golding ở Lon don. Câu đầu tiên anh ta nói là hỏi về Rosie. Cô ấy

còn ở nhà hay ở nhà thương điên? - Thực ra anh ta không nói thế. Mà anh ta hỏi

cô ấy có điên như cái người được nói đến trong thư này không, người mà cô đã

nói cho anh ta biết. - Chàng lấy phong thư trong túi ra và nói tiếp: - Được rồi, cô

cứ ngồi mà suy gẫm đến tội ác của mình đi. Tại sao cô không đốt bức thư của

ông luật sư gửi đến hả? Mà cô lại đưa cho anh ấy xem để chứng minh cho anh ta

thấy kế hoạch láo khoét thối tha của cô là có có sở.

Bỗng chàng dừng nói; mồ hôi nhễ nhại chảy xuống mặt. Beatrice nhìn

chàng, hai mắt mở to thiếu đường rách cả khóe mắt. Rồi chàng cất tiếng nói phá

tan bầu không khí yên lặng nặng nề:

- Marion đã thoát khỏi sự kìm kẹp của cô. Rồi Helen cũng thế. Và Rosie

cũng muốn theo gót hai cô chị để thoát khỏi ta cô, vì họ biết cô là người có máu

của bố cô. Có phải cô có máu dâm của bố cô không? Trong nhà này chính cô là

người thừa hưởng tính dâm dục của bố. Đáng ra cô phải làm gái đứng dường để

ăn tươi nuốt sống đàn ông, chứ đừng lấy tôi mới phải. Cô đã dụ dỗ tôi để tôi lấy

cô. Bây giờ tôi mới hiểu cô muốn giữ Rosie bên mình vì cô sợ sống cô độc

trong ngôi nhà mồ này, ngôi nhà đã ám ảnh cô. Cô có bao giờ có ý định biến

ngôi nhà này thành nhà thổ chưa? Hay có ý thành trở thành một bà quí phái? Vì

để tôi nói cho cô biết, cái vẻ đoan trang đạo đức giả của cô đã bị lật tẩy khi cô

câu được tôi. Kể ra cô không được Needler hay Oldham đưa tin đi khắp nơi

cũng lạ đấy. Tôi cứ tự hỏi tại sao anh chàng Arthur Winter bỗng nhiên ngưng

chuyện đòi chấm dứt hợp đồng lao động với cô. Tôi nhớ cái ngày tôi thấy cô với

www.phuonghong.com www.taixiu.com

136

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

anh ta ở trong phòng để yên cương ngựa. Khi tôi đẩy cửa mở ra, thiếu đường

cánh cửa đập vào mặt cô, còn anh chàng kia thì có vẻ không những chỉ bối rối

thôi mà còn lo sợ nữa. Lúc ấy tôi không để ý gì, nhưng bây giờ tôi đã rõ. Vậy

ngay từ nay, cô hãy tìm ai đấy để mà thỏa mãn xác thịt của cô, còn tôi, cho dù

cô có quì dưới chân tôi, tôi cũng không đụng đến cô nữa. Cô hôi thối lắm. Nếu

mẹ tôi không đang ở trong tình trạng yếu đuối và cô không dụ dỗ bà, thì chắc tôi

ra khỏi đây ngay vào ngày mai - Ồ phải, cô đã lấy lòng bà, tôi không biết âm

mưu này của cô, nếu không, tôi không dại gì làm hợp đồng thuê nhà với cô đến

5 năm. Nhưng kể từ nay, tôi sẽ sống ở ngôi nhà phụ và cô đừng hòng đến đấy,

nếu không, xin có Chúa chứng giám, tôi sẽ ra tay cho cô biết mặt; vì bây giờ tôi

đang muốn đấm vào cái bản mặt đê tiện, lất lọng của cô.

Chàng hít vào một hơi thật dài rồi quay phắt người, bước sang phòng để áo

quần. Chàng mở hết các tủ ra, lôi áo quần ném lên ghế trường kỷ và ghế bành.

Sau đó chàng đến tủ lớn, lấy các bộ complet ra. Rồi chàng ra cửa thông với

hành lang, gọi lớn:

- Frances và Jamie ơi! Lên dây! - Chàng biết cả hai đang đứng dưới chân cầu

thang. Và khi hai người sợ sệt bước lên, đến trước cửa phòng, chàng nói: - Nhờ

các chị ôm hết số quần áo này, xuống để ở cửa thong với nhà phụ cho tôi.

Hai người giúp việc run lẩy bẩy ôm đống áo quần đi, và chàng đến gần tủ,

lôi hai cái vali ra tống hết áo quần còn lại vào đấy.

Mấy phút sau, hai cô gái trở lui, thấy hai người có vẻ sợ sệt, chàng bèn lấy

giọng bình tĩnh nói với họ:

- Nhờ các chị lấy áo quần còn lại bỏ vào vali đem xuống cho tôi được

không? Tôi đến phòng khách lấy một ít sách vở. Tôi chỉ lấy số đang cần thôi,

còn bao nhiêu tôi sẽ lấy sau.

Hai cô không ai nói được lời nào, và cũng không gật đầu nổi. Chàng bỏ đi ra

hành lang, đến phòng khách nằm ở cuối hành lang, ở đây sách đọc xếp trên

nhiều ngăn kệ, hầu hết đều là sách thuốc, và sở dĩ chàng không để sách này ở

dưới thư phòng, là vì các kệ sách dưới ấy đều toàn là sách có bìa bọc da đẹp đẽ.

Chàng nhận thấy Beatrice chẳng muốn sách vở để lộn xộn ở phòng ấy, và chàng

cũng thấy việc trưng bày sách ở phòng ấy nặng tính trình diễn, hầu hết sách đều

mới xuất bản lần đầu, được để trong tủ kính đẹp đẽ. Thì ra ông đại tá là người

chơi sách chứ không đọc sách. Cho nên số sách rách tả tơi của chàng phải tìm

phòng nào còn trống mà để, chứ không đọc để ở thư viện. Chàng lựa một số

sách cần thiết, ôm đầy tay rồi đi xuống dưới.

Ngôi nhà hoàn toàn im lắng, như có người vừa mới chết. Mà phải, đúng là

trong nhà đã xảy ra cảnh chết chóc thật, vì cuộc hôn nhân của họ đã chấm

dứt.Và ngoài ra, việc cô ta đã làm cho Rosie chẳng khác nào cô đã giết chết cô

www.phuonghong.com www.taixiu.com

137

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

ấy. Mặc dù đã hai năm rồi mà Rosie vẫn còn mặc cảm bị người tình ruồng rẫy,

ngay cả khi cô ta cười đùa. Chàng định khi đã đem hết đồ đạc và nhà phụ rồi,

chàng sẽ đi gặp Rosie để đánh tan cái mặc cảm ấy trên mặt cô ta đi...

Không quá 20 phút sau, khi đang vội vã đi trên đường đến nhà Robbie,

chàng thấy Rosie đến gần. Gặp chàng, cô ta nhoẻn miệng cười và nói liền:

- Anh về rồi à, em cứ tưởng anh chưa về. Em đang định về nhà lấy một ít

hành trang cho vào vali đây. Hôm nay em nhận được thư của Helen: tối nay hai

vợ chồng chị ấy sẽ từ London về tới nhà, chị ấy muốn em ở lại chơi với chị ấy

một thời gian. Chị ấy rất lo về bệnh tình của anh Leonard. Bệnh tình của anh ấy

có vẻ không có tiến triển gì tốt hơn.- Cô dừng lại một lát mới nói tiếp: - Có

chuyện gì xảy ra à? Chuyện gì thế?

Trước khi trả lời, chàng hỏi:

- Leonard à? Leonard ra sao?

- Thì chắc anh biết anh ấy bị bệnh rồi. Vì thế mà họ đi Thụy Sĩ. Anh ấy bị

lao phổi. Nhưng... có chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra ở thành phố à?

Chàng nắm cánh tay của Rosie, quay ngưòi cô lại, kéo cô đi lui về phía nhà

Robbie, vừa đi chàng vừa nói:

- Phải, có chuyện lạ xảy ra ở London, và... chuyện có liên quan đến cô.

- Đến em à?

- Phải, đến cô. Tôi định nói cho cô biết đây.

- Nhưng tại sao?

- Đợi đến khi vào nhà rồi hẵng hay. Tôi nghĩ chắc Robbie cũng muốn nghe

chuyện này.

Cô yên lặng đi theo chàng. Rồi không thèm gõ cửa, chàng mở cánh cửa nhà

bếp ra, đẩy Rosie vào trước, trước sự kinh ngạc của hai mẹ con Robbie.

Chính bà Annie lặp lại câu hỏi của Rosie mới đây, bà nhìn John và hỏi:

- Có chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra à?

- Phải, bà Annie. Có chuyện lạ xảy ra thật. Mời tất cả ngồi.

Robbie kéo ghế cho Rosie ngồi, rồi anh ngồi xuống bên cạnh cô. Nhưng anh

không hỏi han gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào John. John cúi người tới trước,

nắm tay Rosie và nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

138

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Bây giờ thì cô hãy vứt cái vẻ mặt đau khổ ấy đi và vứt nỗi khổ trong lòng

đi: vì Teddy không hề phụ hạc cô.

- Sao? - Cô thốt lên nho nhỏ, nghe như tiếng khóc thút thít.

- Chắc cô nghe tôi nói rồi. Anh chàng Teddy thân yêu của cô không hề ruồng

rẫy cô. Sự thật trắng trợn là bà chị thân yêu của cô đã cảnh cáo anh ấy chớ lấy

một người mà thế nào cũng điên loạn như bà cô của cô.

Rosie vội rút tay khỏi tay chàng, ôm lấy cuống họng và miệng thì thào nói:

- Không, chị ấy chắc không làm thế! Chắc không thế!

- Cô ta đã làm, và làm rất thấu đáo.

Rồi John bèn kể hết cho mọi người nghe việc chàng đã gặp Edward Golding

và việc hai người đã nói chuyện với nhau.

Khi chàng kể xong, ai nấy đều im lặng không nói được lời nào. Ngay cả bà

Annie cũng không nói được một tiếng. Thế rồi cuối cùng Rosie hỏi nhỏ:

- Bây giờ anh ta ở đâu?

- Ở Lon don, nhưng ngày mai anh ta sang Mỹ lại rồi. - Chàng im lặng một lát

mới nói tiếp: - Anh ta đã có vợ và có một đứa con gái.

John thấy hai mắt Rosie tròn xoe, rồi cô quay mặt nhìn xuống bàn, nhìn hai

bàn tay đan vào nhau để trên bàn. Lát sau, cô lên tiếng nói, giọng bình thường

trở lại:

- Tốt thôi, chẳng có vấn đề gì quan trọng nữa. - Rồi bỗng nhiên cô đưa một

tay để lên tay của Robbie, bàn tay anh đang bấu vào mép bàn. Anh nắm bàn tay

cô nhưng không nói lời nào, chỉ ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt như đã nói hết cho

cô biết suy nghĩ trong đầu của mình. Rồi anh quay qua nhìn mẹ, nhưng bà cũng

chỉ lẩm bẩm cái gì trong miệng, không ai hiểu gì hết.

Bỗng ba người giật mình khi thấy Rosie vùng đứng dậy, nói:

- Mặc dù lâu nay chị ta để tôi yên, nhưng không bao giờ tôi tha thứ cho chị

ấy về điều chị đã gây nên cho tôi. Không! Không bao giờ tôi tha thứ cho chị ấy.

Chị ta quá ác! Quá ác! Tính chị ấy thế đấy. Tôi biết rõ chị ta. Vì thế tôi muốn đi

khỏi nhà. Chị ta luôn luôn có cái gì trong người. Nếu người nào trong nhà thừa

hưởng tính khí của bà cô Ally, thì chính chị ấy là người đó. - Cô nhìn John và

gật đầu. - Phải, phải, anh nói điều này đúng đấy. Thật vậy, em nghĩ anh nói

đúng đấy.

Rồi bỗng cô lắc đầu như thể cô vừa nhận chân ra được một thực tế, và cô

nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

139

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Nhưng mà, anh John này, anh đã lấy chị ta.

- Phải, tôi đã lấy cô ấy, em à. Nhưng cứ để chuyện tôi, tôi lo Tôi sẽ ở với mẹ

tôi tại ngôi nhà phụ cho đến khi tôi tìm ra chỗ thích hợp, mặc dù, như cô biết, cô

ta đã dụ dỗ mẹ tôi để bà ký hợp đồng thuê nhà năm năm. Và dĩ nhiên đã đưa

tiền trước. Nói tóm lại, cô ta rất xảo quyệt.

Rosie quay qua nói với bà Annie:

- Cháu định về thu xếp hành lý để đến nhà chị Helen, chắc bác biết rồi. Bây

giờ xin bác cảm phiền cho phép cháu lấy hết đồ đạc của cháu đem sang gởi đây

luôn, vì cháu sẽ không sống với chị ta trong ngôi nhà ấy được nữa. Cháu... cháu

sẽ ở với Helen một thời gian và...

- Ồ cháu, tại sao cháu xin phép như thế? Nhà này là nhà của cháu, luôn luôn

là của cháu mà. Bây giờ cháu cứ đi lấy đồ đạc mang đến đây. Robbie sẽ đi với

cháu.

Để trả lời Robbie đi tới sau cánh cửa, lấy áo khoác và mũ lưỡi trai, anh lên

tiếng, đây là lần đầu tiên anh nói:

- Tôi sẽ vào nhà. Chưa bao giờ tôi muốn vào trong nhà ấy, nhưng bây giờ tôi

vào để mang đồ cho cô.

Rosie nhìn anh, rồi quay qua nhìn John, cô nói nho nhỏ:

- Bây giờ chỉ còn anh mới là người đáng ân hận, Còn em... em cảm thấy

được thoát nạn. Lâu nay... em như sống trong mặc cảm bị ruồng rẫy mà không

biết tại sao, sống với cái mặc cảm ấy người ta thấy nhỏ nhoi, hèn hạ. Nhưng...

còn anh, anh bị ràng buộc với chị ta.

- Đừng lo chuyện ấy. Cô cứ đi đi lo cho xong công việc, rồi bắt đầu lại cuộc

đời mới. - John nhìn người này qua người khác.

Chính Robbie trả lời chàng:

- Phải, John, chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc đời mới, nhưng không đi trước thời

gian được. Chúng tôi cần phải lo chuẩn bị nhiều năm nữa. - Anh nắm tay Rosie

và nói tiếp: - Rồi cuối cùng... cô ấy sẽ hiểu được lòng tôi.

Khi hai người đi rồi, bà Annie đưa tay nắm tay John, vừa lắc dầu vừa nói:

- John, xin thú thực, đây là ngày sung sướng nhất của đời tôi. Cuối cùng, con

trai tôi đã đạt được mục đích, cái mục đích mà nó đã tốn công gây dựng và chờ

đợi bấy lâu nay.

Khi đến trước cổng nhà, Robbie nói nhỏ:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

140

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Hay cố giữ bình tĩnh. Đây là lần cuối cô gặp chị ta. - Rosie gật nhẹ đầu để

trả lời anh, rồi đi vào nhà.

Franees đang đi xuống thang lầu, Rosie đợi cho chị ta xuống đến dưới cầu

thang mới lên tiếng hỏi:

- Chị Beatrice ở đâu?

Giọng chị Frances lắp bắp khi trả lời:

- Bà... Bà ấy ở trong ph... phòng làm việc, thưa cô, bà ấy khóc ròng.

- Chị lên giúp tôi thu dọn đồ đạc được không?

- Thu dọn đồ đạc à?

- Phải, chị Frances; tôi rời khỏi nhà - Cô nhìn chị giúp việc - đi khỏi nhà này

cho được việc.

- Ồ thưa cô đừng làm thế, đừng làm thế.

- Tôi quyết định rồi, chị Frances. Chị giúp tôi được không?

- Ồ được chứ, thưa cô. - Chị ta quay gót đi theo Rosie lên lầu. Chỉ trong nháy

mắt, tất cả áo quần đồ đạc đã được tống vào ba va li. Chị Frances xách hai cái

còn Rosie một cái, thêm một số áo quần vắt lủng lẳng trên cánh tay. Không

thèm nhìn lại căn phòng cô đã ở từ khi 10 tuổi, cô bước ra khỏi phòng.

Frances để cái va li dưới chân người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa ngoài,

rồi bước lui vào tiền sảnh để lấy va li và áo quần trên tay Rosie, thì bỗng chị

thấy Beatrice xuất hiện trên hành lang.

Tóc tai cô ta bờm xờm, vẻ mặt man dại. Nhìn cô ta đi nhún nhẩy qua tiền

sảnh để đến phía Rosie là biết ngay cô ta đang nổi điên lên, cô ta hét lớn:

- Cô định làm cái gì thế?

Cô ta đẩy Frances sang một bên và quắc mắt nhìn người đàn ông đang đứng

phía ngoài cửa, mấy cái va li nằm dưới chân, trước khi cánh cửa được đóng lại.

Rồi cô ta quay lưng ra phía cửa miệng la lớn:

- Cô định làm cái trò gì đấy?

- Chắc chị biết tôi anh làm cái trò gì rồi: tôi đi khỏi nhà.

- Ồ không được. Mày không được đi. Tao đã lo lắng cho mày quá nhiều...

nên mày không được...

www.phuonghong.com www.taixiu.com

141

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Chị câm mồm lại! Việc mà chị lo lắng cho tôi là đã dùng mưu mô xảo

quyệt để hại đời tôi . Chị là đồ ma quỉ. Chị luôn luôn là đồ ma quỉ.

Nghe thế, Beatriee quay qua hét lớn vào Frances:

- Cút đi! Cút đi! - Chị giúp việc bèn bỏ chạy qua tiền sảnh, ra cửa xuống nhà

bếp.

Nhưng chị ta không đóng cửa, và vẫn nghe được giọng hét của bà chủ:

- Chính thằng chồng ấy, hay cái thằng coi như chồng ấy là thằng nói láo: hắn

chỉ nói cho mày biết một nửa sự thật. Điềy tao đã làm cho mày, là vì...

- Chị không làm điều ấy cho tôi. Chị làm như thế là vì chị không chịu nổi

cảnh sống một mình trong ngôi nhà quái đản này. Chị không có chồng và không

hy vọng có ai sẽ lấy chị. Tôi ngạc nhiên tại sao John lại nhảy vào lấy chị.

Nhưng bây giờ tôi hiểu ra anh ấy lấy chị vì thương hại chị. Nhưng bây giờ mặc

dù tôi thương hại chị, tôi cũng nên cám ơn chị về việc chị đã làm. Lâu nay tôi

cứ nghĩ tôi bị người ta ruồng rẫy, nhưng bây giờ tôi biết là tôi đã ngộ nhận. Tôi

tin tôi lúc nào cũng yêu Robbie MacIntosh và điều quan trọng hơn nữa là tôi sẽ

thành hôn với anh ấy và... - Cô cất giọng như muốn hét vào mặt chị - tôi sẽ ở

bên cạnh ngôi nhà này! Chị có nghe không?

Beatrice xông vào em gái và hét to hơn cả tiếng hét của Rosie nữa, khiến cho

cô lảo đảo mất quân bình. Cô ta hét lớn:

- Không! Không Tao phải thấy mày chết trước. Mày lấy thằng cù lần, ngu

dốt...

- Buông tôi ra!

- Không! Mày không được đi. Tao phải thấy mày chết trước.

Cô ta chụp lấy hai vai của Rosie kéo xuống, Rosie đưa nắm tay lên đấm vào

miệng của cô ta, cô ta liền thả tay ra. Nhưng Beatrice không nhào lui, cô ta chỉ

lảo đảo bước lui một chút và đưa tay ôm lấy mặt. Khi nhìn thấy tay mình có

máu, cô ta há hốc mồm hoảng hốt. Rồi cô ta nổi điên lên, xông vào tấn công tiếp

Rosie, cô ta níu lấy đầu tóc của cô em cố lôi mạnh. Khi ấy cánh cửa trước bỗng

mở ra, đồng thời cánh cửa ở nhà bếp cũng mở ra, Frances cùng Jamiet Bluett

chạy vào tiền sảnh, đến tiếp tay với Robbie khi anh đang cố súc lôi Rosie ra

khỏi hai bàn tay hung hăng như những cái vuốt nhọn của Beatrice.

- Bà chủ! Bà chủ! Dừng lại - Các chị giúp việc xông vào níu Beatrice lại.

Máu trên chảy từ miệng cô ta xuống cằm, rồi giọt xuống tay họ khi họ cố ôm

lấy lưng cô ta. Cô ta càng giận dữ khi thấy Robbie MacIntosh, miệng càng hét

to hơn nữa:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

142

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Cút! Mày hãy cút đi! Cút ra khỏi nhà tao ngay.

Một tay Robbie xách cái va li, một tay quàng quanh người Rosie, chiếc áo

khoác của cô vắt trên vai anh, trong khi cô run lẩy bẩy. Anh nhìn Beatrice với

ánh mắt nẩy lửa, miệng hét lên đáp lại lời cô ta:

- Vâng, tôi sẽ đi, và cô em gái của chị sẽ cùng đi với tôi. Tôi nói cho chị biết

điều này: Nếu người nào trong nhà này bị di truyền bệnh điên thì người ấy chính

là chị đấy.

Người ta cứ tưởng câu nói này sẽ làm cho Beatrice nổi điên vùng mạnh ra

khỏi tay của các gia nhân, nhưng trái lại, câu nói làm cho cô ta sửng sốt, vì họ

cảm thấy bà chủ đứng im trong tay họ, rồi thân thể chị bắt đầu run run như bị

lên con sốt.

Tom Needler xuất hiện trên con đường vào nhà, Robbie gọi anh ta và nói:

- Tom! Nhờ anh lôi hết các va li xuống giúp tôi được không? - Tom mở to

hai mắt, rồi vừa chạy vội đến vừa đáp:

- Được chứ, ông bạn. Được. Đừng lo. Tôi sẽ mang hết ra cổng giúp cho. Mặt

Rosie chảy máu vì bị móng tay của cô chị cào hai đường trên má. Thân hình cô

cũng run run, nhưng vì khóc nức nở mà cô rung người thôi.

Khi họ ra đến cổng, Robbie nói lớn với Tom:

- Cứ để hết ở đấy cho tôi, nghe Tom. Tôi sẽ trở lại lấy.

- Tôi nghĩ Tom Needler nói lớn đáp lại, - chắc chị ta không thể ra xem tôi

làm gì đâu. Vậy cứ để đấy cho tôi, tôi sẽ mang hết qua nhà anh cho.

􀂐

􀂐 􀂐

Rosie thức dậy, nhưng chưa mở mắt. Cô biết cô đang nằm trên giường của

Robbie và cô con nhớ rất rõ chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Cô nhớ cô đã khóc

ngất không ngừng. Bà Annie đã ôm cô vào lòng, Robbie dỗ dành cô, nhưng cô

vẫn không ngừng khóc được. Rồi John đến, chàng xem những vết cào trên má

cô. Chàng nói đến tương lai của cô để cho cô yên tâm, chàng nói rồi cô sẽ đượcc

hạnh phúc. Nhưng cô vẫn không ngừng khóc. Rồi chàng cho cô uống cái gì đấy

và chắc vì thế mà cô ngủ được. Nhưng bây giờ, khi cô cảm thấy có người nâng

bàn tay cô lên khỏi khăn trải giường, cô mở mắt ra và nhìn thấy Robbie. Anh

đang cúi người nhìn cô, anh cười dịu dàng và nói:

- Em đã ngủ được một giấc ngon lành. Chắc bây giờ em đã thấy đỡ rồi phải

không?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

143

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Cô không trả lời một lát. Cô không biết cô có cảm thấy đỡ hơn hay không.

Mặt cô đau nhức, cô đưa bàn tay kia lên sờ mặt, rồi hỏi nhỏ:

- Có nặng không?

- Cũng nặng, - anh đáp, vẻ hơi bực tực. - Nhưng John nói không sâu lắm, thế

là may rồi. Sẽ lành thôi.

Cô cảm thấy đau khi quay đầu sang một bên để nhìn anh cho rõ hơn, rồi cô

nói nho nhỏ:

- Thế là xong rồi.

- Phải. Thế là xong rồi, em yêu.

Cô thấy anh cúi đầu xuống, nhìn cô rồi nói:

- Hồi hôm, khi đứng ngoài cửa, anh đã nghe em nói hết. Có phải em nói thật

không?

Cô đáp giọng rất chân thành, không có vẻ gì e thẹn:

- Đúng, Robbie, em nói thật đấy.

- Và không xem anh là người anh, hay người...?

- Không, không xem anh là người anh, hay người gì hết. Nhưng nếu em...

nếu em khôn ngoan, thì đáng ra em phải không nên xem anh như người anh từ

nhiều năm nay rồi mới đúng.

Anh nâng bàn tay cô lên áp vào ngực.

- Anh muốn biết... em cảm thấy yêu anh từ bao lâu rồi?

- Ồ, khá lâu. Nhưng em... em không nói cho anh biết là vì em vẫn mang cái

mặc cảm bị ruồng rẫy.

- Ôi em yêu. Chắc em biết em không mang mặc cảm ấy với anh chứ, vì anh

yêu em suốt đời. Yêu em từ khi em còn bé. Rồi khi em khôn lớn anh vẫn yêu

em, và chính thời gian này anh rất đau khổ vì anh biết em xem anh như thế ,nào.

Nhưng không đau đớn bằng khi em trở thành thiếu nữ và sắp lấy chồng.

- Ôi Robbie, Robbie! - Cô nhổm người lên khỏi gối và áp mặt sát vào mặt

anh, cô nói tiếp. - Anh có biết không? Anh chưa khi nào hôn em. Âu yếm em,

ôm em thì có, nhưng chưa bao giờ hôn em.

- Ôi Rosie, Rosie! - Mắt anh sáng lên, rồi anh áp môi vào môi cô, để yên một

lát. Đoạn anh khẽ đẩy mặt cô ra một tí và nói: - Đây chỉ là màn mở đầu. Khi nào

má em hết đau, anh sẽ thật sự hôn em.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

144

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Cố nở nụ cười, cô thì thào nói:

- Ôi Robbie, Robbie! Em yêu anh. Em... em chưa bao giờ cảm thấy thế này

với... ờ, em thú thật, với Teddy. Nhìn lại, em thấy chuyện em với anh ấy như là

giấc mộng thiếu thời, chuyện mà em nghĩ con gái cô nào cũng có trải qua.

Anh... anh có tin em không?

- Anh tin em, em yêu... Ôi, tin, anh tin chứ. Và bây giờ anh muốn biết em

định bao lâu nữa thì chúng ta sẽ làm đám cưới?

Cô cười rúc rích bên mặt anh và đáp:

- Ngày mai làm đám cưới cũng được, hay là tối đa một tuần nữa. Nói tóm lại,

càng sớm càng tốt. Nhưng em muốn làm đám cưới ở nhà thờ thôi.

- Anh cũng muốn thế, em yêu à. Mặc dù bà già dưới nhà - anh cười - sẽ cho

anh là đạo đức giả. Nhưng đúng như em nói: "Đám cưới càng sớm, ta thu hoạch

cải bắp mùa đông càng nhanh".

Họ cười vang làm chiếc giường lung lay, và bà Annie MacIntosh ở ngoài

định vào bỗng dừng lại, tay đang nắm núm xoay cửa, bà ngần ngừ một lát rồi

quay người đi xuống nhà dưới. Khi đã đi xuống dưới cầu thang, bà ngước mắt

nhìn lên trần nhà, rồi nói:

- Cuối cùng, nhờ ơn Chúa. Đã qua những ngày lao đao rồi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

145

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

BEATRICE

CHƯƠNG 12

Khi cho xe chạy theo con đường vào nhà, vừa trông thấy ngôi nhà, John

liền tự hỏi tại sao chàng đề nghị chở Robbie và Rosie trên xe của chàng. Robbie

có thể chở Rosie trên chiếc xe con của anh ta cũng được. Cô ấy cần gì để ý đến

chuyện xe họ chạy chậm, miễn có anh ta bên cạnh cô là đã rồi.

Giọng của Robbie nhẹ nhàng cất lên nói với chàng:

- Ngôi nhà đẹp quá. Rất tuyệt.

- Bên trong còn tuyệt hơn nữa, - Rosie đáp, anh cười với cô và không nói gì

thêm.

John cho ngựa dừng lại dưới chân tầng cấp nhà có bốn bậc thấp; nhưng trước

khi rời khỏi chỗ ngồi, chàng nhìn Helen đang đứng ở tầng cấp trên cùng, tim

chàng nhảy thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, chàng cảm thấy nỗi

đau đớn cũ bỗng bùng dậy.

Nàng đi nhanh xuống tâng cấp, ôm ghì lấy Rosie rồi quay qua chào Robbie:

- Gặp chú tuyệt quá, Robbie.

John vẫn không rời chỗ ngồi, nàng nhìn lên, chào chàng, giọng không được

tự nhiên:

- Chào John.

- Chào Helen, - chàng cố cười chỉ vào con ngựa. Tôi cho con ngựa vào đâu

đây?

- Ồ, để Henry lo chuyện ấy. Anh ta đến kìa.

Một người đàn ông nhỏ con hiện ra, nàng chỉ con ngựa và nói:

- Henry, nhờ anh cho con ngựa vào chuồng được không?

- Vâng, thưa bà. - Anh ta đáp rồi cười toe toét; nhưng bỗng anh ta ngẩng đầu

lên nhìn John, khi ấy chàng đang buộc xuống xe và nói:

- Ồ chắc ,tôi không ở lại lâu đâu. Anh chỉ cho ngựa nghỉ dưới mái che là

được rồi vì tôi sợ - chàng ngước mắt nhìn lên trời - sắp mưa rào hay mưa giông

rồi đấy.

- Được rồi, thưa ông. Được lồi. - Anh ta nói, rồi dẫn ngựa và xe đi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

146

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

John đi bên cạnh Robbie, theo sau hai chị em, đầy là lần đầu tiên chàng vào

biệt thự Col Mount (Đèo Núi - tạm dịch).

Chàng nhớ cái ngày Helen chỉ ngôi nhà này cho chàng thấy từ trên đỉnh

ngọn Craig'Tor, và bỗng chàng cảm thấy cái tên không hợp với ngôi nhà chút

nào hết. Cái tên nghe có vẻ rất phong trần, nhưng trong khi đó thì tiền sảnh

được trang hoàng bằng giấy dán tường màu hồng, tranh lồng khung mạ vàng

nền và..bóng lộn, lác đác vài tấm thảm trải nhà, ghế bọc nệm màu tía và màn

treo rất thanh lịch. Có lẽ những bức tường đóng panô và chiếc cầu thang rộng

rãi bằng gỗ sồi mới có thể xem như thích hợp với cái tên đặt cho ngôi nhà.

Tất cả đi vào phòng khách, và ở đây, sự trang trí trong phòng lại càng thanh

nhã hơn nữa. Nhưng cảnh phòng khách đẹp đẽ không lôi cuốn chàng được, vì

chàng chăm chú nhìn người đàn ông đang từ chiếc ghế bành đứng lên để bắt tay

Robbie. Chàng không thể nào tin được đây là người đàn ông chàng đã ghen tị

mấy năm về trước, người mà chàng thường hình dung ra trước mắt là một người

cao lớn với bộ quân phục đầy đủ quân hàm. Anh ta vẫn còn cao, nhưng gầy gò

hốc hác.

- Xin chào bác sĩ, gặp lại ông thật thú vị. Đã lâu rồi ta mới gặp lai nhau.

- Vâng, thưa ông, lâu rồi mới gặp lại nhau. - Chàng dừng lại một lát mới hỏi

tiếp: - Ông khoẻ không?

- Kia, đừng đứng như thế chứ. Xin mời quí vị ngồi... Chào cưng, - ông ta

quay qua phía Rosie nhưng không hôn cô mà cũng không quàng tay ôm cô ông

chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên má cô mà thôi.

John chưa ngồi, Helen phải lặp lại lời chồng:

- John, mời anh ngồi đi chứ. - Chàng phân vân tại sao không ngồi mà cứ

đứng như trời trồng vậy; nhưng chàng đã biết rõ lý do tại sao, vì anh chàng nhà

binh trước mắt chàng như bóng ma lơ lửng, dù anh ta ngồi xa chàng, nhưng

chàng vẫn thấy tử khí hiện ra trên mặt ông ta.

Khi chồng ngồi xuống, Helen nói:

- Xin phép mời trà quí vị nhé. - Nghe giọng nàng, chàng biết nàng rất đau

khổ, nàng cũng thay đổi nhiều: trông nàng già hơn, nhưng có vẻ đẹp hơn.

Sau đó, chàng không nhớ chàng đã ăn gì để uống trà. Chàng chỉ nhớ có việc

là Leonard đã pha trò với hai cô giúp việc mang trà vào, Hannah và Betty, hai

chị này tuổi trung niên, mắt sáng, má hồng. Sau khi uống trà, tách đĩa được dọn

đi hết, năm người ngồi yên lặng một lát lâu, sau đó Rosie mới lên tiếng phá tan

bầu không khí yên lặng. Cô nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

147

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Em... em và Robbie sắp lấy nhau. - Cô đưa tay nắm tay Robbie. - Nhưng

chuyện này xảy đến quá đột ngột, em muốn nhờ anh John nói giúp chuyện này.

- Cô quay qua chàng nói tiếp: - John, nhờ anh nói cho anh chị ấy nghe. Nói hết

đi, nói cho đầy đủ chi tiết đi anh, John.

Chàng cảm thấy mặt mình đỏ rần. Chàng không ngờ có chuyện như thế này.

Chàng nghĩ cô ấy nên tự mình kể lại theo cách của mình thì hay hơn, nên chàng

nói:

- Rosie, cô nên nói ra thì hay hơn.

- Không, không, John. Anh làm ơn nói giúp cho tôi đi. Tôi không nói được.

Tôi muốn... - Cô cúi đầu xuống, thấy thế, chàng nhìn Helen và nhìn qua

Leonard, và sau một lát im lặng, chàng đành nói:

- Thôi được, chuyện xảy ra như thế này. Vừa rồi tôi đi Lon don bốn ngày,

hai ngày dự khoá tu nghiệp và khi trở về, chúng tôi gặp nhau. - Chàng dừng lại

rồi nói tiếp. - Tôi muốn nói là gặp Teddy Golding.

- Teddy Golding à? - Helen cất cao giọng hỏi, vẻ kinh ngạc, và chồng nàng

thấy thế bèn đưa tay vỗ lên đầu gối nàng, nói: - Suýt? Lắng mà nghe, em yêu. -

Và khi John kể tiếp, nàng ngồi im lắng lắng nghe. Thỉnh thoảng nàng quay

nhìn Rosie, vẻ mặt như muốn nói: "Tôi không tin nổi".

Khi John kể gần hết câu chuyện, chàng không kể chuyện xảy ra giữa

Beatrice và chàng. Nhưng chàng nói:

- Tôi nghĩ chuyện này không nên nói ra, nhưng tôi cũng nghĩ Rosie đã có

cảm nghĩ như thế nào. Như cô ấy đã nói, mặc cảm bị ruồng rẫy nhiều lúc làm

cho cô ấy đau khổ chịu không nổi, vì cô không biết lý do của sự ruồng rẫy này.

Chuyện Teddy phụ cô ấy có vẻ quá tình cờ, vì trước đó hai người rất hoà thuận,

cho nên cô thấy sự việc xảy ra không thể nào giải thích được. Còn một lý do

khác nữa làm cho cô ấy đau khổ là nếu cô ấy lấy chồng, thì mặc cảm bị ruồng

rẫy vẫn còn mãi trong lòng cô, vì cô đã mất niềm tin nơi đàn ông. - Đến đây

chàng nhìn Rosie, chàng thấy cô đang nhìn, hai mắt ươn ướt. - Và việc này đã

ngăn cản cô ấy không nói cho Robbie biết mặc cảm của mình. - Chàng hít một

hơi thật dài mới nói tiếp. - Phần còn lại Rosie sẽ nói cho quí vị nghe. Nhưng, tôi

nghĩ vẻ mặt của cô ấy đã nói lên đầy đủ rồi.

Helen đứng lên khỏi ghế, đi đến bên Rosie, kéo cô đứng dậy khỏi cái ghế

nệm dài ôm lấy Rosie, nhưng cô không tìm ra được lời để nói, cho nên Rosie

nói:

- Ổn rồi, chị Helen. Em... em ổn rồi. Vì John đã nói cho em biết sự thực, nên

cái cảm giác bị tình phụ đã được xua khỏi tâm trí em rồi, em không còn cảm

www.phuonghong.com www.taixiu.com

148

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

thấy đau khổ nữa: Nhưng, John hiện đang gặp nghịch cảnh. Cuộc sống của anh

ấy rất thê thảm.

Nghe thế, John đáp lời tức khắc

- Rosie, cô khỏi lo cho tôi. Chuyện thê thảm đã qua rồi.

- Rồi anh sẽ làm gì? - Helen hỏi. Chàng không đáp lại liền. Khi trả lời, chàng

quay mặt đi chỗ khác, không nhìn nàng. - Tôi sẽ bỏ cô ta. Thật ra, tôi đã từ giã

cô ấy rồi. Tôi đã chuyển đến ngôi nhà phụ với mẹ tôi rồi và, - chàng dừng lại

một hồi lâu mới nói tiếp: tôi sẽ gửi đơn xin ly dị.

Mọi người im lặng, một sự im lặng nặng nề, và cuối cùng Leonard thay đổi

đề tài, ông ta nhìn Rosie và Robbie rồi hỏi:

- Khi nào làm đám cưới.

- Ồ, Robbie hếch cằm lên - Theo tôi thì vào tuần sau. Nhưng theo bà này -

anh nhìn Rosie - bà muốn làm đám cưới ở nhà thờ.

Rosie cười nói thêm:

- Nhà thờ sẽ tuyên bố chính thức kết hôn vào chủ nhật.

- Tốt. Tốt. Tôi mừng cho cô cậu. Và Helen cũng thế phải không?

Helen nhanh nhảu đáp:

- Ồ, phải, phải. Nhưng đáng ra chuyện này xảy ra từ lâu rồi mới phải. Anh là

dân Tô Cách Lan cứng đầu. Anh có biết thế không? - Nàng đưa ngón tay trỏ chỉ

về phía Robbie - Đáng ra anh phải thổ lộ tâm tình lâu rồi mới đúng.

- Helen! Helen! - Leonard kéo nhẹ váy nàng về phía ông ta và nói. - Người

nào cũng có lý do của mình, và Robbie có lẽ cũng có. Không ai giống như anh,

anh mới là người dám đến nơi các thiên thần cấm đoán.

John không cảm thấy ghen tị, nhưng chàng đau nhói trong ngực khi thấy hai

người tình tứ nhìn nhau. Rồi Leonard lại thay đổi đề tài, ông ta nhìn chàng và

nói:

- Anh chơi bài brít được chứ?

- Chơi brít à? - John lắc đầu. Bỏ chơi lâu rồi, từ ngày còn đi học đã bỏ chơi

rồi.

- Thế còn bài uýt?

- Ô, bài uýt thì có. Tôi học môn chơi bài hai người này để chơi với mẹ tôi.

Môn này rắc rối lắm. Phải vận dụng nhiều đến trí óc như môn cờ tướng vậy.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

149

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Anh cũng biết chơi cờ à?

- Biết, biết chứ, tôi thích chơi cờ, bất cứ khi nào thuận tiện là tôi chơi. Nhưng

tôi có ít thì giờ rảnh rỗi lắm - Chàng định nói tiếp thì bỗng Helen đứng dậy nói

với Rosie:

- Rosie, ta đi chỉ cho Robbie xem cách trồng rau quả ra sao. Chúng tôi cũng

có vườn rau đấy nhé.

Robbie nhìn nàng, cười và nói:

- Tôi sẽ ra xem để học cách trồng trọt, thưa cô Helen, - anh chỉ liếc nhìn

nhanh về phía Leonard rồi xin lỗi: - Ồ, tôi xin lỗi. Đây là thói quen. Tôi muốn

nói...

- Đừng để ý đến chuyện ấy làm gì, - Helen nói nhanh xen vào, - chú bỏ các

từ thưa cô ấy đi, vì chú sắp thành em rể tôi rồi. - Nàng cười nhìn anh. Rồi một

lát sau nói tiếp: - Chúng tôi rất vui mừng được có chú làm em rể. Mà thôi, ta đi

thôi cô cậu, kẻo trời sắp mưa rồi.

Còn lại hai người đàn ông, họ nhìn nhau như người nào đợi người kia nói

trước.

Sau cùng, chính Leonard là người nói trước, và khi cất tiếng, giọng ông nghe

có vẻ gay gắt:

- Cái bệnh của tôi thật khốn kiếp, phải không?

Đột nhiên John nhấp nháy mắt nhiều lần rồi liếm môi, trả lời:

- Tôi nghĩ người ta đang ra sức nghiên cứu để tận diệt bệnh này.

- Phải, tôi nghe nhiều người nói thế. Nhưng hiện tại người ta phải đi nghỉ ở

bờ biển miền Nam hay sang Thuỵ Sĩ. Mà có được gì không? Chỉ kéo dài sự đau

đớn thôi. - Bỗng ông cất cao giọng, hỏi chàng: - Có lẽ anh biết bác sĩ Peters

chứ?

- Biết, biết, chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần: - Chàng gượng cười, đáp. - Ông

ta mày mò tìm cách chữa trị và bác sĩ Cornwallis cùng tôi cũng mày mò tìm

cách chữa trị.

- Anh có nhiều bệnh nhân bị lao phổi không?

- Ít thôi. Thường họ chữa trị ở nhà.

- Anh có thấy họ bị người ta xa lánh không?

John nhướng cao mày, lặp lại:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

150

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Bị người ta xa lánh à? - Rồi sau một hồi suy nghĩ, chàng nói tiếp: - Phải, họ

được đưa đến một nơi cách ly. Nhưng không có ác ý dâu, mà người ta sợ thôi.

- Phải, sợ. - Leonard gật đầu. - Chúng tôi đã trải qua hoàn cảnh này rồi.

Nhưng tôi thì cóc cần. Chỉ tội cho Helen thôi. - Ông ta đi đến chỗ ghế bành,

nhưng rồi ông quay người nhìn về phía cửa sổ và chậm rãi nói - Anh biết không,

khi chúng tôi mới lấy nhau và thường đến dây thăm bạn bè của Helen, nhà này

khách khứa đông đúc, tất cả đều muốn cùng vui chơi với chúng tôi khi chúng tôi

đến thành phố cũng thế, nhất là sau khi tôi không may được nhận tước hiệu, nhà

cửa lúc nào cũng đầy khách. Nhưng khi tôi mang cái bệnh này - ông ta vỗ nhẹ

vào ngực - chỉ có lưa thưa vài người đến thăm, còn bao nhiêu đều biến mất như

tuyết tan dưới ánh mặt trời, nhất là những người có con còn nhỏ. Nhưng, - ông

mỉm cười chua chát - tôi nghĩ đây là chuyện thường tình thôi. Tôi tự hỏi, nếu

tôi là họ tôi có làm như họ không? Nhưng - ông thận trọng quay nhìn John, nói

tiếp. - Tôi không quan tâm đến việc bạn bè đến chơi, tôi chỉ lo cho Helen thôi.

Cô ấy không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy có cảm giác bị bạn bè ruồng rẫy. Như

các gia đình Maldon, gia đình Oswals và gia đình Fenwich chẳng hạn. Thực

vậy, tôi biết có nhiều người lớn tuổi thường đến thăm viếng nhà nàng, nhưng

nay nàng chỉ gặp các gia đình Conislee, và Maguire, bà dĩ nhiên gia đình

Dashing Daisy. Ôi, tôi không hiểu làm sao cô ấy chịu đựng được nếu không có

Daisy. Rồi anh sẽ gặp bà ta. - Ông cười vui vẻ rồi nói tiếp: - Bà Lena Conislee

thì điếc đặc, mà ông chồng thì nói to như bò rống. Anh biết không, tôi rất mong

họ đến thăm, vì không làm sao nín cười được khi thấy họ nói chuyện với nhau,

nhất là khi bà vợ trả lời những câu hỏi mà ông chồng không hỏi. Rồi bà ta hét

lên: - "Tôi không phải đồ điếc" - Gia đình Maguire thì khác hơn: họ lặng lẽ, rất

có thiện cảm. Nhung không bao giờ họ đem hai đứa con trai đến đây chơi. Tôi

thông cảm cho họ, vì nếu tôi, tôi cũng làm thế. Nhưng khi tôi nhận ra vì tôi mà

Helen phải chịu...

John cắt ngang lời ông ta ngay, chàng nói:

- Ông không nên nghĩ như thế. Tôi tin Helen không suy nghĩ như thế đâu. Cô

ấy rất lo lắng cho ông, thế đấy, cô ấy không nghĩ về mình đâu. Và tôi tin chắc

cô ấy chỉ muốn có ông ở bên cạnh thôi.

Leonard nhìn John một hồi lâu mới nói tiếp:

- Thỉnh thoảng mời anh đến chơi uýt, chơi cờ hay chơi gì đấy, được không?

- Vâng, tôi rất thích đến chơi. Nhưng xin thú thực, thời gian của tôi rất eo

hẹp. Ông thấy đấy, tối nào tôi cũng bận công việc ở phòng mạch; mỗi tuần chỉ

nghỉ được một ngày và một tháng mới được nghỉ trọn ngày cuối tuần. Chỉ các

buổi chiều mới được rảnh, từ hai giờ rưỡi đến 5 giờ.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

151

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Thế là tốt rồi. Phải, phải. Nhưng hết giờ khám buổi chiều, anh làm gì? Ồ,

xin lỗi tôi quên mất. Tôi thật ích kỷ. Anh còn mẹ đấy, và tôi biết bà ấy cũng

bệnh hoạn.

- Ồ mẹ tôi không có bệnh gì đáng quản ngại, bà ấy đau khớp chân nên đi

đứng khó khăn thôi.

- Bà ấy có ngại gặp tôi không?

- Ngại... gặp ông à? - John nói kéo dài ra, rồi lặp lại rất nhanh: - Mẹ tôi ngại

gặp ông à? Bà sẽ rất sung sướng. Nhưng chỉ sợ tôi không đỡ bà lên chiếc xe của

tôi đi. Xe quá cao.

- Đi cỗ xe thấp được không? Nghĩa là đi xe của chúng tôi. Xe có hai bậc

riêng rẽ. Bà có to không?

- Không, không to.

- Thế thì đỡ bà lên xe được thôi. Xe chạy rất êm.

John suy nghĩ một lát, rồi chàng mỉm cười, nói:

- Mẹ tôi thích đấy. Ồ, phải. Bà không bao giờ đi ra ngoài. Phải, phải. Quả

thật, bà muốn đi lắm.

- Chúng ta tổ chức việc gặp nhau nhé? - Leonard hỏi, rồi cười với John, nét

mặt hốc hác căng ra, John thấy ông ta hớn hở ra mặt khi chàng đáp: "Cám ơn" -

Và khi Leonard nói: "Tôi rất sung sướng khi có anh đến thăm sẽ làm cho tình

hình thay đổi hẳn", - thì John không thấy được lý do gì khiến cho việc chàng

đến thăm lại làm cho tình hình thay đổi. Nhưng bỗng chàng không hiểu sự khao

khát của ông ta muốn chàng thường đến thăm, thậm chí đẩy chàng vào tình thế

khó khăn như chuyện thuê ngôi nhà phụ không, thậm chí có thể gây cho chàng

những hậu quả tai hại nữa.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

152

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

BEATRICE

CHƯƠNG 13

Thì ra cuối cùng cô cũng về à, thưa cô Simmons?

- Dạ thưa bà bếp, mới nửa ngày thôi, - cô giúp việc trong nhà bếp đáp. - vì

tôi bị, xem như bị, - cô ta toét miệng cười - giữ lại.

- Bị giữ lại à? Frances hỏi, chị ta đang ngồi ở cuối bàn ăn, uống trà. Rồi chị

quay đầu về phía Jamie Bluett, đối diện với chị, lặp lại câu hỏi: - Bị giữ lại à?

Cô được giữ lại. - Rồi chị nhìn cô gái và hỏi: - Cô được ai giữ lại?

Mary từ từ cởi áo vét ngắn ra, lấy cái mũ rơm trên đầu xuống, rồi khẽ đáp:

- Cô dâu giữ.

Khi thấy cô gái không nói tiếp mà đến móc áo khoác vào sau cánh cửa nhà

bếp, chị đầu bếp làm ra vẻ trịnh trọng, đến kéo chiếc ghế ra và nói:

- Thưa cô mời cô ngồi?

Khi Mary tỉnh bơ ngồi xuống, hai chị giúp việc kia cười vang, và chị bếp,

vừa nhìn xuống cô gái phụ giúp cho mình, lên tiếng nói:

- Cô định làm tàng phải không? Nào... bây giờ nói nghe.

Khi Mary vẫn không nói tiếp, Frances bèn chồm người trên bàn, nhìn cô ta

và nói:

- Kể cho chúng tôi nghe về đám cưới đi. Cô ấy ra sao?

Lập tức vẻ mặt khinh khỉnh của Mary liền biến mất, và bắt chước thái độ của

Frances, cô ta cũng chồm người trên bàn, hai bàn tay lồng vào nhau, như thể để

nhấn mạnh lời mình nói ra, cô ta nói:

- Cô ấy dễ thương. Đẹp. Còn anh ấy thật bảnh trai. Tuyệt với lắm. Áo cưới

cô ấy không hẳn là màu trắng. Không phải màu trắng mà màu như màu kem.

Còn váy thì ba lớp, phần trên thân may gấp lên. Tay áo ngắn ngang khuỷu tay,

cuối diềm áo có thêu những đóa hồng nhỏ màu hồng. Phía trước thân áo cũng

thêu hoa hồng. Ôi, trông cô ấy tuyệt với lắm.

- Nhà thờ có đông không? - Bà bếp hỏi, bây giờ bà ta đã ngồi xuống, và

Mary trả lời:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

153

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Không, không, nhà thờ không đông, hầu hết toàn là người bên Robbie

Macintosh. Còn phần cô Rosie, chỉ có ông bác sĩ và cô Helen. Ông ấy đưa cô đi.

Ồ, ông ta bảnh trai lắm. Còn cô Helen. Ấy chết - Khi đưa tay che miệng - Tôi

quen mồm cứ gọi cô Helen, mà không gọi Phu nhân Spears, nhưng bà ấy đẹp

tuyệt với. Bà ấy khi nào cũng đẹp hết, phải không? Còn đàn organ chơi thì hết

nói, hay lắm, và khi cô Rosie đi ra giữa lối đi trong nhà thờ, tay trong tay

Robbie Macintosh, tôi như muốn khóc được. Nhiều người đứng đợi trước nhà

thờ và họ đi theo hai người đến quán George và Crown, tiệc cưới tổ chức ở đấy.

- Cô ta dừng lại nhìn người này rồi nhìn người khác và nói tiếp: - Tôi quên nói

cho các bà biết cô ấy đi xe với ông bác sĩ và bà Helen. Ông chồng không đến; dĩ

nhiên là chồng của bà Helen. Họ nói ông ấy bệnh nặng.

- Thôi được rồi, - bà bếp nói chen vào, - chuyện cô được giữ lại xảy ra ở

đâu?

- Chuyện xảy ra như thế này. Tôi theo đám đông qua đường, thú thật tôi định

quay về vì còn có nhiều công việc phải làm. Thế nhưng, người thưa dần, vì

chẳng có gì nữa để xem, và thế là tôi còn lại một mình. Bỗng có một người tiến

đến phía tôi. Anh ta làm tôi giật mình lo sợ. Anh ta nắm tay tôi và nói: - "Vào

đây, cô dâu muốn gặp cô đấy". - Tôi đáp: "Tôi không vào được đâu. Quần áo

của tôi hỏi lôi thôi", nhưng anh ta nói: "cô ấy muốn nói chuyện với cô. Vào

đi!"- Thế là anh ta lôi tôi lên tầng cấp, vào trong phòng có nhiều người. Rồi anh

ta chen đám đông đi đến chỗ Cô Rosie đang đứng, và cô ấy nắm tay tôi. Quí vị

biết cô ấy nói sao không?

Mọi người cờ đợi, nhìn Mary. Khi cô ta nói tiếp, giọng cô nghe tức tưởi:

- Cô ấy nói: "Mary, gặp chị thật tuyệt quá. Nhờ chị nói lại với bà bếp và các

chị khác, tôi rất muốn gặp họ ở đây". Đấy, cô ấy nói thế.

Mọi người quanh bàn ăn im lặng một hồi, và bà bếp đưa mấy ngón tay lên gõ

gõ vào môi. Cả Frances lẫn Jamie đểu lần tìm khăn tay ở cái yếm phía sau tạp

dề để chặm mắt.

Phải mất một phút sau Mary mới kể tiếp câu chuyện.

- Rồi cô Rosie nói: "Chị phải ở lại ăn cái gì đã". Người ta nói chuyện, cười

đùa, chen lấn nhau, giới thiệu nhau, nhiều người phục vụ mang khay có nhiều ly

rượu đi quanh khắp phòng, và Robbie Macintosh lấy một ly vang đưa cho tôi.

Trời, tay tôi run thiếu đường làm đổ rượu ra ngoài, và anh ấy cúi xuống nói nhỏ

với tôi: "Này chị Mary, đừng làm đổ rượu này đấy nhé, vì rượu rất đắt tiền".

Nghe thế cô Rosie cười vang, cô ấy đẩy anh ta đi, ảnh bây giờ là chồng của cô

rồi, và ly rum của họ gần sánh ra ngoài. Rồi chúng tôi - tôi thật không tin nổi -

cả ba chúng tôi đều cười ngất; và rồi mẹ anh ta đến nói chuyện với tôi, bà ấy

cười vang khiến cho mọi người phải cười theo. Hầu hết mọi người không biết

www.phuonghong.com www.taixiu.com

154

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

họ cười cái gì. Úi chà! Thật tuyệt. Rồi ông bác sĩ đến, nói với Rosie họ đợi cô

ngồi vào bàn. Bàn kê theo hình móng ngựa. Thế nhưng khi tôi đi ra cửa, thì ông

bác sĩ ra chặn tôi lại và nói: "Marry, chị đi đâu thế". Không đợi tôi trả lời, ông

nắm lấy tay tôi, kéo đi qua căn phòng đến gần cái bàn cuối. Rồi ông kéo cái ghế

kê sát tường, ông nói: "Chị ngồi đây cùng chia vui với mọi người. Hôm nay là

ngày vui của cô Rosie. Chị hiểu chứ". Trông ông ta rất nghiêm trang, và tôi

đáp: "Vâng, thưa bác sĩ". Rồi ông cười và nói lại: "Vui vẻ lên nhé". Trong cảnh

ồn ào náo nhiệt ấy, ông ta đi lên bàn đầu, và bữa tiệc bắt đầu. Bữa tiệc rất tuyệt,

rất tuyệt, Nhưng tôi nghĩ đến bà, bà bếp à, tôi nghĩ bà có thể nấu ngon hơn thế

nhiều. - Với thái độ khôn khéo, cô ta gật đầu với bà bếp; rồi cô ta nói tiếp. - Sau

đó có nhiều người phát biểu và họ cười vang. Tôi không nghe được họ nói gì

mà người ta cười, vì tôi ngồi quá xa. Robbie Macintosh không nói nhiều nhưng

rất trang trọng, cho đến khi cuối cùng anh nói rặt giọng Tô Cách Lan. Mọi

người cười vang. Và rồi - Bây giờ giọng cô chậm rãi - Họ cắt bánh. Chú rể để

tay lên tay cô dâu. Cảnh ấy làm tôi hết ăn nổi; tôi quá xúc động. - Mắt cô ta

nhấp nháy liên hồi, nhìn người này người khác, rồi cô gục đầu xuống hai tay

khoanh trên bàn, khóc thút thít. Mọi người thấy thế đều đứng dậy, thương cảm

cho cô.

Và chính bà bếp lên tiếng:

Thôi thôi, bây giờ lên phòng, rửa ráy thay áo quần rồi đi xuống uống tách

trà.

Họ ngồi yên khi bà bếp nói lại, giọng nho nhỏ:

- Tôi thấy bà chủ ngồi cả ngày trong phòng. Chắc bà đau khổ ghê lắm.

- Bà ta đau khổ với hai hộp sôcôla, tôi biết rõ mà, - Jamie cất tiếng nói. - Hẳn

là bà ta tốn rất nhiều tiền về thứ này. Thế nhưng, bà ta cắt bớt khẩu phần của

chúng ta, phải không?

- Chị bếp à, tôi không thể nào mà không cảm thấy chua xót cho bà ta, -

Frances nói, - nhưng qua những điều chúng ta nghe và thấy thì chính bà ta đã

chuốc lấy đau khổ vào thân. Hồi bà ấy còn thường đến nhà phụ, bà ấy đã khác

trước rồi đấy chứ. Bà Falconer và bà ấy thân thiện nhau. Tôi nhớ bà ấy thường

vào bếp nhờ chị nấu vài món ngon lành để thết bà thuê nhà luôn.

- Đúng, đúng rồi, tất cả chúng ta đều nhớ hết, - Jamie nói xen vào. - Nhưng

theo tôi thì chỉ là hành động thả con tép câu con cá thôi, vì bà ta làm thế để mua

chuộc ông bác sĩ: với ông ta, bà ấy phải lấy bộ mặt khác, bộ mặt dễ thương,

không phải như khi đối xử với cô Rosie; khi nào có ông ấy ở nhà, là bà ta nói

năng ngọt xớt, tính tính rất dễ thương. Để tôi nói cho các chị nghe chuyện này -

Chị ta chồm người qua bàn, về phía bà bếp - Nhiều lần tôi nghe họ cãi nhau trên

www.phuonghong.com www.taixiu.com

155

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

lầu họ nói những chuyện rất kỳ quặc. Xin nói cho chị biết, bà ta là người ăn tươi

nuốt sống đàn ông.

Ôi, ôi! Jamie Bluett! Nói nho nhỏ thôi! - Frances quay qua nói với bạn đồng

nghiệp. - Hãy coi chừng những chuyện chị nói đấy nhé.

- Tôi nói chuyện gì? Tôi nói những chuyện mà chị cũng sẽ nói thôi. Vả lại,

tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ đi tìm việc ở nơi khác. Nếu chị biết điều, thì chắc

chị cũng làm thế thôi, vì theo chỗ tôi thấy, bà ta sắp điên đến nơi rồi. Để tôi nói

chuyện này cho các chị nghe. Vừa rồi tôi dọn dẹp cái hộc tủ áo quần, tôi thấy có

cái gì cứng cứng. Tôi lục ra xem, thì ra là những cái khăn quàng của ông bác sĩ,

và khăn được thắt gút từ đầu cho chí cuối, nhũng cái gút rất cứng.

- Trời đất! Bà bếp thét lên rồi bà cắn môi dưới, và Jamie quay qua bà ta, nói:

Đúng thế, chị bếp à, Những cái gút thật cứng. Chị có nghĩ đến chuyện bà ta sẽ

dùng thứ này để làm hại ông bác sĩ không? Tôi không muốn có mặt ở đây khi

chuyện ấy xảy ra.

Cái chuông gắn ở tấm ván trên thông reo lên, Frances thở dài đứng dậy, nói:

- Chúng ta phải làm việc thôi, biết sao bây giờ.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

156

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG I

Khi nghe Leonard nói: ''Đáng ra anh phải đến. Đấy với họ mới phải, anh

có thể...'' - thì Helen cắt ngang lời ông bằng cách cúi người xuống hôn lên trán

ông và trả lời:

- Anh không thể đến đấy được, chắc anh biết rồi. Cho nên, đừng có ngốc

nữa.

- Nếu có ai ngu ngốc trong việc điều hành công việc nhà, thì kẻ ấy không

phải là anh. Này John, tôi có thể điều hành công việc nhà đó chứ, phải không?

- Không, ông không thể làm được.

- Thôi, thôi được rồi. - Leonard đưa tay sờ khuôn mặt gầy gò hốc hác của

mình rồi lắc đầu, nói - Không có được một người bạn trên đời!

- Tội nghiệp - Khi Helen hôn ông, ông nắm tay nàng và hỏi:

- Khi họ đến, hai người có vẻ hạnh phúc lắm phải không? Mình cũng vui lây

với họ.

- Phải, anh yêu, mình cũng vui lây với họ. - Helen cắn môi, mắt nàng ươn

ướt. Nàng vừa nói vừa cười gượng: - Họ đi xem vườn rau lại, anh có tin không?

Cô ấy rất lo cho tương lai của họ. Em thấy hai người trồng trọt nhiều hơn trước

rất nhiều. Lạ thật, - nàng đứng thẳng người, nhìn John - cô ấy chưa bao giờ có

vẻ hạnh phúc như khi đến ở tại đấy: Rosie yêu ngôi nhà ấy và yêu bà mẹ anh ấy.

- Em nói đêm nay mẹ Robbie dọn tiệc có ca múa phải không? - Leonard hỏi.

- Phải, bà ấy chiêu đãi bạn bè của chú ấy. Vợ chồng người em họ của bà ta ở

lại với bà bốn ngày, họ đều là người Tô Cách Lan.

- Anh thường nghe tiệc có ca múa là môn giải trí của người Ai-len mà.

- Không, môn này có nguồn gốc từ Tô Cách Lan. Nói về hai dân tộc này thì

em khó phân biệt dân nào ồn ào nhất, hay dân nào uống uých ki nhiều nhất, hay

dân nào kết thúc bằng trận ẩu đả. Nhưng em không rõ rồi buổi tiệc của mẹ

Robbie có xảy ra...

- Anh định đi à? - Leonard hỏi John, ông nhổm người dậy trên chiếc ghế

xích đu, trong khi John đứng lên.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

157

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Phải, vì nếu tôi ở lại thêm năm phút nữa, tôi sẽ được gia đình mời ăn cơm

tối thôi.

- Nhưng nghe anh nói tối nay anh không trực phòng mạch.

- Đúng thế, nhưng tôi còn có mẹ. Mấy tuần vừa qua, đêm nào tôi cũng bận

đến khuya, ông nhớ chứ. Mấy sòng bạc của ông làm cho tôi mắc kẹt.

Leonard dựa ngửa người ra lưng ghế, mỉm cười rồi đáp:

- Ồ phải. Tôi nghĩ hôm qua chắc anh thua cũng đến 15 si-linh. Nhưng số tiến

ấy cũng xứng cho anh một bài học, hẳn anh không quên điều ấy.

Helen không nói gì khi hai người đàn ông nói đùa với nhau, vì nàng đã quen

cảnh đùa bỡn như thế này rồi nhưng đến đây, nàng đi ra khỏi phòng vừa đi vừa

nói:

- Để em đi gọi hai người vào cho họ về. Trời tối rồi chắc họ không thấy

đường để xem rau cỏ gì được nữa.

Còn lại hai người được một lát, Leonard đưa tay ra hiệu cho John đến gần

mình. Khi Jchn cúi người xuống để nghe cho rõ, Leonard nói:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.

- Nói riêng à?

- Phải, nói riêng. Cô ấy đã thu xếp để đem hai người ấy đi xem hát vào thứ

Hai. Đúng ra là tôi thúc nàng làm thế, cho nên họ sẽ vắng nhà vào lúc sau năm

giờ. Anh có đến được vào lúc ấy không?

- Được đương nhiên là được.

Hai người nhìn nhau một lát rồi Leonard nhắm mắt lại và nói:

- Tôi rất cám ơn.

John không nói gì hết để trả lời ông ta, nhưng nếu chàng nói được, chàng sẽ

đáp: ''Chính tôi mới là người cám ơn ông, vì mỗi lấn đến thăm ông, tôi thấy

sung sướng vô cùng''. Và thật lòng chàng muốn nói thêm rằng: ''Tôi sung sướng

vì không những đã gặp Helen, mà tôi còn sung sướng vì tình bạn giữa chúng ta

càng lúc càng thắm thiết và cao quí''. Trước đây quả thật chàng mong cho ông ta

chết đi. Nhưng bây giờ chàng không có ý nghĩ ấy nữa. Bây giờ cứ nghĩ đến

chuyện tử thần lơ lửng trước mặt ông ta là chàng thấy đau đớn. Chàng thấy

Leonard Spears không những chỉ là người tốt thôi, mà ông ta con là một người

cao quí, một nhà quí tộc đáng kính.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

158

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chàng đứng thẳng người lên, nhắc lại lời dặn dò của ông bác sĩ chữa trị cho

ông ta:

- Bây giờ ông hãy giữ gìn theo lời dặn của bác sĩ chỉ ra ngoài khi nào có ánh

nắng mặt trời. - Chàng gật đầu chào Leonard, và khi thấy ông ta không đáp lời

chàng bước ra ngoài.

Helen đang đứng ở tiền sảnh. Nàng có vẻ đang đứng đợi chàng, vì nàng đang

cần cái áo khoác của chàng trên tay, rồi lặng lẽ giúp chàng mặc áo vào. Sau khi

đã đưa mũ và găng tay cho chàng, nàng nói:

- Tối thứ Hai tôi sẽ đi xem hát với Rosie và Robbie; tôi... tôi sẽ vắng nhà. -

Giọng nàng tức tưởi. - Tôi đoán anh ấy muốn gặp anh để nói chuyện riêng, phải

không?

- Ờ phải.

Nàng túm vạt áo trước lại như thể đang lạnh lắm, rồi bỗng nàng quay qua

nhìn chàng trong ánh sáng lờ mờ và nói:

- Tôi không biết khi anh ấy mất rồi, tôi sẽ ra sao. Anh ấy là lẽ sống của đời

tôi. Anh ấy là lẽ sống của đời tôi lâu rồi, chắc anh hiểu chứ?

- Vâng, vâng, tôi hiểu.

- Mới đầu, không như thế. - Nàng nghẹn ngào nuốt nước bọt - Rồi tự nhiên

tôi thích ảnh, mến phục ảnh, anh ấy đã làm cho tôi đổi đời.. Nhưng... chẳng mấy

chốc mọi sự đã thay đổi. Anh... anh ấy thật tuyệt vời.

- Đúng, tôi đồng ý với cô như thế.

Bỗng nàng quay mặt nhìn đi chỗ khác và ấp úng hỏi:

- Tại sao? Tại sao?

- Trước thực tại như thế này, tôi thấy rất khó mà trả lời cho được, John đáp

nho nhỏ.

Nàng hỏi tiếp, giọng trở nên nghẹn ngào đau đớn:

- Theo anh thì anh ấy còn sống bao lâu nữa?

Chàng đứng im lặng một lát mới đáp:

- Bác sĩ của ông ấy... của cô chắc đã nói cho cô biết rồi.

- Không, ông ta không nói. Ông nghĩ nói ra sợ tôi đau đớn. Nhưng tôi nhìn

tôi biết. Và chắc anh biết thời tiết này rất nguy hiểm cho anh ấy. Nhưng anh ấy

không muốn đi đâu hết, anh ấy thích ngôi nhà này. Anh ấy nói ảnh muốn tôi...

www.phuonghong.com www.taixiu.com

159

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

ổn định ở đây. - Bỗng nàng ngẩng đầu lên và nói tiếp: - Khi anh ấy mất rồi, tôi

cũng sẽ đi thật xa, xa hàng vạn dặm, qua đại dương...

Giọng nàng tức tưởi, nên chàng cắt ngang lời nàng, giọng dịu dàng:

- Đừng! Đừng! Ông ấy sẽ nhận thấy cô đau khổ đấy, và ông sẽ rất buồn khi

thấy cô khổ. Cho nên, cô hãy tiếp tục làm ra vẻ bình thường như mấy lâu nay.

Helen này, bây giờ xin nói thật, không ai hy vọng hay là cầu nguyện cho ông ấy

lành bệnh nhiều như tôi đâu.

Ngay khi ấy, chàng chợt thấy Betram Johnson hiện ra nơi hành lang anh ta là

hầu phòng kiêm y tá của Leonard. Chàng nghĩ: cũng lạ thật anh chàng này luôn

luôn lởn vởn quanh mình. Chàng không có ác cảm với anh này. Chàng không

hiểu tại sao, có lẽ vì anh ta làm việc tốt và rất tận tuỵ với Leonard.

- Tôi phải về, - chàng nói và định đưa tay bắt, nhưng không hiểu sao chàng

không nhúc nhích được bàn tay. Chàng bước ra ngoài trời đêm, đi đến phía

chuồng ngựa, ở đây Henry đã chuẩn bị sẵn sàng ngựa và xe cho chàng.

􀂐

􀂐 􀂐

Điều mà John nhớ mãi ngày đám cưới của Rosie không dính dáng gì đến

cô dâu hay chú rể, mà chính là những gì mẹ chàng đã nói với chàng vào đêm

trước đó.

Cả bà lẫn bà Atkinson đều hơi ngạc nhiên khi thấy chàng về sớm quá. Và khi

chàng cho bà Atkinson hay rằng chàng không đi lại nữa, chàng nghĩ chắc bà ta

sung sướng vì được về sớm một đêm, bà liền cám ơn rối rít.

Mẹ chàng không nằm trên giường. Thật vậy, theo bà cho biết thì hai chân

đau của bà nhúc nhắc được hầu như cả ngày. Bà còn cương quyết không chịu đi

nằm mà chờ cho đến khi bà nghe được tin tức do chàng kể lại.

Hai mẹ con ngồi trong phòng khách, bà nói với chàng:

- Chiều nay mẹ rất buồn vì mẹ nghĩ mẹ có thể đến đấy được. Như mẹ đã nói,

hôm nay mẹ đi được cả ngày. Con không nghĩ mẹ sẽ rất sung sướng khi được đi

ăn cưới hay sao?

- Ôi, đừng dại dột nữa mẹ. - Chàng lắc đầu vẻ chán nản - Chắc mẹ biết sau

những ngày khoẻ khoắn mẹ sẽ có những ngày khổ sở tiếp theo chứ.

Bà cười, đáp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

160

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Thôi được rồi. Mẹ đùa đấy.

Chàng tươi cười và nhắm mắt lại. Rồi bà nói:

- Thôi nói đi, kể cho mẹ nghe đi. Kể từ đoạn hai người đi vào nhà thờ.

- Ồ, con chỉ kể được đoạn từ trước khi ăn tiệc thôi.

- Được rồi, kể từ buổi tiệc cũng được.

Chàng kể buổi tiệc cưới cho bà nghe, thậm chí kể cả việc Mary vào dự tiệc

nữa, và việc này đã làm cho Rosie thích thú. Và khi chàng kể cặp vợ chồng trẻ

ra xem vườn rau một lần nữa ngay khi trời nhá nhem tối thì hai mẹ con cười

vang.

- Thế là ngày đám cưới vui vẻ, phải không? - Nhưng bỗng bà dừng lại, hơi

cúi đầu xuống rồi nói tiếp: Không hẳn vui đâu. - Bà đưa ngón cái chỉ về phía

bức tường và nói nhỏ: - Chị ta đã nổi cơn thịnh nộ. Hai lần mẹ nghe chị ta la hét

các cô giúp việc. Rồi bà Atkinson nghe Tom Needler nói rằng bà chủ ra lệnh

cho Jimmy Oldham... có phải ông ta là người làm vườn không? Ấy, chị ta ra

lệnh cho ông làm vườn lau chùi cỗ xe ngựa, chuẩn bị để ra ngoài. Mà nghe nói

chuyện xe cộ là chuyện của Tom. Nhưng theo anh ta cho biết thì xe không dùng

đã lâu, và xe không có ngựa thì làm sao mà đi. - và dừng lại một lát, nhìn chàng,

rồi nói tiếp: - Mẹ thích sống ở đây. Nhưng việc xảy ra như thế này, mẹ ước chi

đừng đến đây thì hay biết mấy. Và nếu mẹ không đến thì chắc bây giờ con

không lâm vào cảnh rắc rối như thế này.

Chàng đứng dậy, nói:

- Rồi mọi chuyện sẽ qua hết. Thôi, mẹ đi ngủ đi.

Bà ngồi yên không nhúc nhích, và nói tiếp:

- Tại sao con bỏ khách hàng mà về?

- Mẹ nói Leonard phải không?

- Phải, Leonard.

- Ông ấy không phải khách hàng của con.

- Mẹ biết rồi, nhưng con thường đến đấy, nên cũng xem như ông ta là khách

hàng của con.

Chàng nhìn mẹ, đáp:

- Mẹ, ông ta thích có bạn. Như con đã nói, và như chính ông ấy đã nói,

những người là bạn của họ đều biến mất như tuyết tan dưới ánh mặt trời. Không

có người nào chơi bài với ông ta hết.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

161

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Mẹ... mẹ không hỏi con làm điều này, John à, mẹ cũng không trách con...

Mẹ chỉ... lo cho con thôi. Theo chỗ mẹ thấy thì ông ta sẽ không còn sống lâu

nữa, và vì ông ta chết đi, cuộc đời của cô ấy sẽ có một lỗ hổng khổng lồ. Có lẽ

những điếu mẹ muốn nói không làm cho con hài lòng... Nhưng, mẹ vẫn nói: là

cô ấy không phải loại Kăng-gu-ru; cô ta không ngã vào vòng tay kẻ khác khi

chồng chết.

- Mẹ! - Chàng thốt lên vừa đi lui hai bước.

- Thật đấy! - bà đáp, giọng nghe như có ý khiển trách, nhưng mặc dù ánh

mắt của bà vẫn đăm đăm nhìn chàng, giọng của bà bình tĩnh, - mẹ không mù, và

mẹ là mẹ con. Mẹ nhớ chuyện con kể cho mẹ nghe về buổi tiệc vườn, và con

không nói gì hết, nhưng sự thực là cô ấy quyết định lấy người chồng già bằng

tuổi cha mình, hay theo con nghĩ thì như thế. Và con quyết định không đến dự

tiệc cưới của cô ta, con đã như con gấu bị ai đánh vào đầu đau điếng mất mấy

tuần liền. - Ôi, con đúng như thế dấy. - Bà đưa hai tay lên. - Mẹ nhớ nhiều lần

mẹ đã chịu đựng thái độ im lặng của con hồi còn bé, khi con gặp chuyện gì rắc

rối mà con không muốn nói ra. Thế đấy, cô ấy đã làm gì khiến cho con khó xử,

không thể nói ra được. Và bây giờ con có đến hai việc khó xử, - bà đưa ngón tay

chỉ về phía bức tường.

- Mẹ à, con không có hai việc khó xử đâu. Khi Leonard chết, chắc không ai

buồn hơn con dâu. Ông ta đã thành bạn của con rồi. Con... con thích ông ta; thật

vậy con thích ông ta hơn ai hết.

- Rõ ràng rồi, rõ ràng rồi. Mẹ rất hài lòng về việc này: Ông ta là người rất

tuyệt. Nhưng vẫn còn vấn đề khi nào ông ta chết, và cô ta sẽ làm gì?

- Theo chỗ con biết do chính miệng cô ta nói ra thì cô ấy sẽ đi du lịch, sẽ đi

xa.

- Ồ tốt, mặc dù con không muốn, nhưng theo mẹ, thật ơn Chúa, thế là tốt, vì

con vẫn là là người có vợ và cô ấy là em vợ con. Hơn nữa, con giận mẹ thì cứ

giận, nhưng chắc con biết mẹ đã hiểu hết tận tim đen của con rồi. Vả lại, con

vừa nói ông ta muốn nói chuyện với con vào tối thứ Hai, chuyện riêng. Mẹ tự

hỏi không biết là chuyện gì thế?

- Mẹ này, con xin nói cho mẹ biết cho dù đó là chuyện gì đi nữa, thì mẹ cũng

không thể biết được đâu.

- Không à? Tốt, tuỳ con vậy. Nhưng con nhớ câu tục ngữ này nhé: ''Tốt làm

hơn tốt nói'' cho nên, bây giờ nếu con làm được thì nhờ con đỡ mẹ đứng dậy

khỏi ghế rồi để mặc mẹ; mẹ có thể đi được.

Chàng đỡ bà đứng dậy. Rồi, khi bà cất tay khỏi tay chàng, bà nói tiếp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

162

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Mẹ có thể đi được. Đợi mẹ 15 phút, rồi nếu con muốn chúc mẹ ngủ ngon

cứ đến chúc.

Bà đi lắc lư trên hai cái nạng qua phòng đến cửa, chàng không vội vã chạy

đến mở cửa như mọi khi, mà chỉ đứng nhìn bà chuyển cái nạng trên tay phải qua

bên tay trái, rồi tựa người trên hai cái nạng, bà đưa tay mở cánh cửa ra. Nhưng

khi sắp đi ra ngoài, bà quay đầu lại rồi nói:

- Rất cám ơn, bác sĩ, cám ơn sự giúp đỡ của bác sĩ bà nhoẻn miệng cười - và,

nói đến thuốc men, như bác sĩ nói cả ngày, mẹ khuyên con uống một liều bằng

một ly tống đầy rượu uých ki, không pha.

Chàng đừng yên, cúi đầu. Rồi chàng quay người ngồi phịch xuống chiếc ghế

chàng vừa đứng dậy, dựa đầu ra lưng ghế, nhắm mắt lại, tai như nghe văng vẳng

giọng nói của nàng: ''Khi anh ấy mất, tôi cũng đi đi xa, xa hàng ngàn vạn dặm,

qua đại dương''. Chàng nghĩ đây là chuyện nàng muốn làm thật.

􀂐

􀂐 􀂐

Chàng đã nghe người ta cười cợt về Dashing Daisy. Bà ta là một trong số ít

người không sợ đến thăm người bị lao phổi. Bà ta là goá phụ của một ông quan

cai trị ở châu Phi, chàng biết cái xứ sở này đã làm cho chồng bà gặp nhiều

chuyện rắc rối ngoài các tên tù trưởng phản loạn hay các thầy mo.

John chưa hề gặp bà ta, nhưng bây giờ chàng sắp được diện kiến rồi. Chàng

gặp Johnson ngoài tiền sảnh, anh này cho biết phu nhân Helen và cặp vợ chồng

trẻ ra đi lúc 6 giờ bà; Freeman Wheatland đã ghé thăm, hiện đang ngồi trong

phòng khách với ngài Leonard.

Vào phòng khách, chàng thấy bà ta đang ngồi bên cạnh chiếc ghế xích đu

bằng tre, và khi Leonard cất tiếng nói, bà ta quay người lại để nhìn chàng:

- Ô chào John. Nhân tiện, xin giới thiệu đây là bà Freeman Wheatland -

nhưng trước khi John chào khách thì bà đã cất cao giọng nói:

- Đừng bày đặt, Leonard. Cứ nói cho ông ta biết cái tên mà ông thường gọi

tôi, dĩ nhiên gọi sau lưng. Dashing Daisy Mary, đấy, họ gọi tôi thế đấy, Dashing

Daisy May. Tôi là đồ ngu ngốc mới nói cho ông biết chính Tommy thường gọi

tôi như thế. Ông... ông ấy là chồng tôi. Mời ngồi! - Bà ta nói, giọng hống hách

như ra lệnh.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

163

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

John nhìn Leonard. Mặt Leonard căng ra vì ông ta cười một cách thoải mái;

còn chàng, chàng biết mình cũng lộ vẻ quá ngạc nhiên. Chàng ngồi xuống, nhìn

bà khách Dashing Daisy (Hoa cúc sôi nổi). Phải, biệt danh này gán cho bà ta rất

hợp. Chàng có thể tưởng tượng ra cảnh bà cưỡi ngựa phi nước đại qua rừng qua

núi. Bà ta gầy, tuổi khoảng 60. Bộ dạng to lớn, xương xẩu; nói như mẹ chàng

thì bà ta gầy trơ xương. Mặt xương xóc, nhưng sắc sảo. Phải, dùng từ sắc sảo

mới đúng. Với vẻ bề ngoài của bà, dùng từ kỳ lạ này cũng phải, vì nhìn chung,

bà ta xấu. Những ngón tay dài xương xẩu, còn thân hình thì: hai vai rộng, và có

lẽ khi đứng lên bà cao lêu nghêu, vì chàng thấy hai ống chân bà dài thòng dưới

chiếc váy dài, ít ra cũng rất rõ từ đầu gối cho đến cổ đôi giày to tướng.

Chàng càng sửng sốt khi nghe bà nói:

- Tôi đã nghe nói về ông, không những do ông chủ nhà ở đây, - bà ta gật đầu

chỉ ông Leonard - mà còn nghe nhiều người ở dưới phố nói nữa. Ông biết người

ta bàn tán đủ thứ chứ - Nhưng phần nhiều khen ông chứ ít chê. Làm sao ông

hợp tác với ông già Cornwallis được nhỉ? Lão ấy là đồ vô lại nhất trên đời. Lão

bị gãy cái chân cũng đáng đời, chắc không bao giờ khá hơn đâu.

- Kìa bà Daisy!

- Sao, ông Leonard thân mến?

- Tha thứ cho ông ấy.

Bà ta ngẩng đầu ra sau, toét miệng cười ha hả. Chàng thấy mặc dù bà ta còn

răng đầy đủ, nhưng cái nào cái nấy đều đã vàng khè.

Bỗng bà ta quay mặt nhìn chàng, cặp mắt tròn sáng, bà nói:

- Khi tôi không ăn bột yến mạch, bà vú tôi thường nói: ''Nếu cô không thích

bột yến mạch, cô cũng phải ráng mà ăn. Có qua có lai, cô có ăn, nó mới làm cho

cô mập''.

Chàng cười, nhìn bà. Chàng quay qua nhìn Leonard, ông ta đang tựa đầu vào

chiếc gối trên ghế xích đu dài. Mắt ông ta nhắm lại, răng cắn vào môi dưới.

- Ông đã đến châu Phi chưa?

- Sao? - Nghe bà ta hỏi, chàng quay người trên ghế và lặp lại - châu Phi à?

Chưa, chưa. Chưa bao giờ tôi đến châu Phi cả.

- Ờ phải, vì thế mà anh không mất thịt. Sang bên ấy tôi mất hết thịt. Trước

đây tôi tròn trịa mập mạp kia. Chắc anh không tin phải không?

Chàng không biết phải đáp ''tin'' hay ''không tin''.

Rồi cả hai quay qua với Leonard, ông ta vẫn nhắm mắt nhưng miệng nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

164

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Nói cho anh ấy nghe đi, bà Daisy, nói cho anh ấy nghe về bồn tắm có thuốc

khử trùng đi.

- Ồ tôi chỉ nói với ông thôi. Tại sao tôi phải giải trí cho khách của ông, mà

ông ta lại là bác sĩ nữa?

Bỗng bà quay qua nhìn John và nói: - Tôi không dám mời mấy ông bác sĩ

đến nhà chơi, vì mấy ông thầy mo sẽ dần nát xương họ ra.

- Tôi tin như thế.

- Kể đi, Daisy, kể cho anh ấy nghe về chuyện bồn tắm đi - Leonard lặp lại.

- Sao ông đã nghe nhiều lần rồi mà.

- Tôi muốn nghe lại.

John nhìn vào mặt bà ta. Bà đang nhìn Leonard, chàng thấy vẻ dịu dàng hiện

ra trên mặt bà, như đám mây bay trôi qua trên làn da nhăn nheo, khô khốc. Bà

nhấp nháy một lát rồi lấy lại phong thái cũ, bà nói:

- Thôi đủ rồi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của ông. Đoạn bà quay qua John, và

nói: - Không biết anh có muốn nghe chuyện này hay không. Nhưng một thời tôi

từng là một cô thiếu nữ rất cừ khôi. Mọi người ở đây thường gọi tôi như thế, cô

thiếu nữ cừ khôi. Anh có tin thế không?

- Ồ tin, tin chứ. - Chàng đáp liền không ngần ngừ. - Phải, tôi rất tin bà từng

là một cô thiếu nữ cừ khôi.

Bà nhìn chàng, ánh mắt có vẻ hoài nghi, nhưng bà vẫn nói tiếp:

- Hừ! Không phải chỉ có Bộ Thuộc địa mới đào tạo được cái nhà ngoại giao.

Tôi là đứa con gái thứ sáu trong nhà, trên tôi có bốn anh trai, cho nên cha tôi rất

bận bịu, thế nhưng tôi vẫn hoàn toàn sung sướng và là người duy nhất chưa lập

gia đình. Nhưng tôi yêu một con ngựa, cho nên chuyện ấy không thành vấn đề...

Đến đây Leonard ho khàn một tràng, bà dừng lại nhìn ông ta một lát mới nói

tiếp:

- Thế rồi một ông tên là Thomas Freeman Wheatland nhảy vào cuộc đời tôi,

mẹ tôi thì thất vọng còn ba tôi lại vui, ông ta từ châu Phi về nghỉ phép. Khi mới

sang, ông ta làm trợ lý cho quan Toàn quyền bên ấy, và khi ông Toàn quyền về

hưu, ông ta lên thay. Ông ta lớn tuổi rồi, nhưng tuổi tác không thành vấn đề,

ông ta cũng thích ngựa và mời tôi sang châu Phi với ông. Tôi đắn đo giữa

Brutus và ông. Brutus là con ngựa của tôi. Tôi quý nó từ khi nó mới là một con

ngựa con. Còn châu Phi tôi chỉ biết trên bản đồ và chỉ biết đây là xứ nóng, có

www.phuonghong.com www.taixiu.com

165

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

nhiều cát, nhiều lác đà, nhiều tù trưởng bộ lạc và nhiều phân thú vật, nhiều ruồi

và các thứ như thế. Nhưng dù sao, tôi cũng phải lấy chồng, và điều làm cho tôi

nhớ hơn hết vào ngày đám cưới là ba tôi sung sướng đến muốn xỉu hay gần như

thế, ngay trước khi làm lễ, vì ông tống khứ được tôi ra khỏi nhà, và sáng hôm

sau khi thức dậy trên chiếc tàu ở giữa đại dương, tôi thấy mình không thích hôn

nhân, nên tôi đã làm cho tình hình càng tệ hơn và tôi bị say sóng.

Khi John thấy Leonard để bàn tay lên miệng, chàng muốn làm như ông ta.

Mắt chàng ướt, hai môi mím chặt lại; chàng nín cười cho đến khi bà ta kể tiếp:

- Ông bác sĩ này, chắc ông đã chữa trị cho mấy người say rồi, kể cả những

người xô xát ẩu đả nhau. Tôi tin câu thành ngữ ''tức như bị bò đá'' không mới lạ

gì với anh. Cuộc sống xảy ra ở Phi châu đã làm cho tôi như bị đá vào bụng vậy.

Tôi phải dùng phép ẩn dụ này mới diễn tả được tình trạng của tôi vào thời gian

trước khi tôi tỉnh lại.

Chàng không thấy bà ta để tay vào bụng, vì chàng bận lấy khăn tay lau mặt,

và khi chàng thốt lên: ''Ôi bà Wheatland'' thì bà đáp lại:

- Gọi tôi là Dalsy; tôi thích thế hơn.

Chàng không gọi bà là Dalsy, nhưng Leonard nói:

- Kể tiếp đi, Daisy. Kể tiếp đi.

Bà ta lại quay qua John, bằng một giọng nghiêm trang, bà nói:

- Anh có tưởng tượng ra được cảnh anh bị lác ở giữa rừng không? Không

đường sá, không có gì hết, bị lạc giữa rừng ngày này qua ngày khác. Không

phải ngôi nhà không đầy đủ tiện nghi, cảnh vật chung quanh thoáng đãng và có

đường sá dẫn đến bộ lạc này bộ lạc nọ. Nhưng trong tâm trí tôi vẫn nghĩ mình

đang ở giữa rừng, nhiều lúc tôi sợ đến chết đi được. Nhất là khi Tommy phải đi

công tác xa để tôi ở nhà một mình. Ồ, nhà có nhiều tôi tớ lắm. Đúng thế đấy.

Nhưng chỉ có một người bập bẹ để tiếng Anh. Thỉnh thoảng chúng tôi có khách,

nhưng họ làm gì biết không? Họ ngồi uống rượư ngoài hành lang, nói đến ông

tù trưởng này hay đến ông thầy mo nọ. Đấy là khi có mặt tôi ở đấy. Nhưng họ

sợ tôi không nghe, nên khi thấy tôi đi ra ngoài, là họ nói đủ thứ tào lao; bà này

đã bỏ chồng hay là bà nọ được ai đó đến thăm. Tôi không biết có một bà được ai

đó đến thăm chính là người mà Tommy muốn cưới làm vợ. Nhưng bà ta cho

ông ấy rớt đài, và để làm nhẹ bớt mối sầu bị tình phụ, ông ta xin nghỉ phép về

Anh để kiếm cô gái nào rẻ tiền thuộc loại cặn bã dưới đáy thùng.

- Ồ không! Không - Leonard thốt lên, ông nhổm dậy trên ghế xích đu một

chút và nói tiếp. - Không, không, đừng nói về mình như thế, Daisy. Bà không

phải thế đâu.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

166

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Leonard, ông không biết gì về chuyện này hết. Ông chưa bao giờ gặp cảnh

thất vọng não nề, chưa bao giờ thất bại và chưa lâm vào cảnh mọi người không

ưa mình. Thế nhưng - Bà quay qua nhìn John và cất cao giọng - Ai cũng phải

trải qua thời tập sự ban đầu hết. Mấy tháng đầu ấy là thời gian tập sự của tôi. Và

rồi tôi gặp người đàn ông ở khu bệnh phong.

Bà gật đầu với John, lặp lại:

- Khu bệnh phong. Chưa bao giờ tôi nghe về khu này, chưa bao giờ tôi nghe

ai nói về khu này. Sao, rồi sẽ nghe ư? Rồi tôi sẽ nghe vài người quen biết nói

đến ư? Từ bệnh phong là từ cấm kỵ.

Một hôm tôi đi ra ngoài khuôn viên toà nhà, tôi đi bách bộ chơi. Tôi đi trên

đường chính và bỗng có một người đi về phía ngược chiều với tôi, ông ta có vẻ

như một thầy tu khổ hạnh: Ông đội một cái mũ rộng vành, mặt áo dài đen. Nếu

tôi nói mặt ông ta như một thiên thần thì không phải vì tôi quá đa cảm hay vì

quá kỳ cục. Ông ta là một thiên thần thật. Khi ông tự giới thiệu là bác sĩ Frank

La-Mode, ông cười, vuốt tay trên áo dài rồi nói rằng đây không phải là tên được

phong. Đấy là lần gặp đầu tiên của chúng tôi. Ông đã biết tôi là ai. Trong mấy

tuần tiếp theo, tôi gặp ông ta trên con đường ấy ba lần. Lần nào cũng có hai

người phu khuân vác đi theo ông ta, họ mang nhiều thùng hàng hoá.

Rồi một đêm tối nói với Tommy: ''Anh có biết bác sĩ Frank La-Mode không?

Nghe nói đến tên này, bỗng ông ta ngồi phắt dậy trên ghế, ông ta hỏi? ''Em biết

gì về ông Frank La-Mode này?''

Tôi đáp: ''Không biết gì hết, tôi mới gặp ông ta hai hay ba lần chi đó thôi''.

Nghe thế, ông ta vùng đứng dậy, hỏi:

- Em không đến đấy chứ?

- Đến đâu?

- Thì đến khu bệnh phong chứ đến đâu.

John nhìn bà ngồi dựa ngửa ra lưng ghế, và khi thấy một lát sau mà bà vẫn

không nói gì, chàng nói nho nhỏ:

- Khu bệnh phong à?

Bà liền quay đầu nhìn chàng, gật đầu và lặp lại:

- Khu bệnh phong. Chồng tôi, Tommy, là người lạnh lùng. Có lẽ vì không có

tình yêu chân thật nên ông ta thiếu đam mê hay thiếu cảm xúc mà trở thành một

con người lạnh lùng. Nhưng khi ấy tôi đương đầu với một Tommy khác, ông ta

www.phuonghong.com www.taixiu.com

167

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

hung hăng la lối rằng tôi không được đến gần người đàn ông ấy, và tôi không

được đến gần khu bệnh phong. Thế nhưng tôi vẫn không biết khu bệnh phong

nằm ở đâu? Khi nghe tôi nhắc đến, ông ta bỗng rất hung hăng và tánh khí thay

đổi đến độ tôi phải nghĩ chắc ông ta rất sợ khu bệnh phong. Ông ta sợ bệnh

phong. Chuyện này khác xa với tôi. Tôi thấy không sợ khu bệnh phong hay sợ

người mắc bệnh phong. - Bà mím môi cười buồn rồi nói tiếp: - Thực ra tôi

chẳng biết gì về người mắc bệnh phong, ngoại trừ việc họ là người không ai

dám đụng chạm, và khi người nào mắc phải bệnh phong là xem như họ đã nhận

bản án tử hình, chỉ còn nước tìm nơi ẩn núp thôi. Thế nhưng, ông Frank La-

Mode kia có vẻ rất thanh khiết và bình an. Phải, phải dùng từ bình an mới đúng.

Còn người sống với tôi không khi nào có vẻ bình an, và những người quen biết

của ông cũng không bình an. Họ uống quá nhiều nên không bình an được. Khi

ông ta la lớn: ''Bà có nghe tôi không? Không được nói đến người đàn ông ấy

nữa, không được đi đến khu ấy. Bà có nghe tôi không? Bỗng bà nhìn Leonard

và nói: - Tôi vẫn còn nghe giọng hét ấy bên tai tôi, Leonard à, bất kể là tôi kể

chuyện này bao nhiêu lần. Và ông ta càng hò hét bao nhiêu, tôi càng coi thường

bấy nhiêu. - Bà dựa đầu lên lưng ghế lại, hai mắt ngước nhìn lên trần nhà, và nói

tiếp: - Khoảng hai tuần sau, khi gặp Frank lại, tôi nói thẳng với ông: ''Tôi muốn

đến thăm khu bệnh của ông''. Ông ta đáp: ''Ồ, tuyệt quá! Bà đã có phép của

chồng bà chưa?"

Tôi đáp: ''Chưa! Nhưng tôi muốn một mình đến đấy dù có được phép hay

không''. Một lát sau ông ta đáp: ''Rất tốt, bà có thể đi bây giờ để không''''. Tôi

nói: ''Được. Tôi chẳng bận công việc gì hết''. - Bà ngồi thẳng người dậy, nhìn

John và nói: - Thật là một ngày rất kỳ lạ. Con đường chính biến mất dần vào

trong rừng, chúng tôi đi, đi mãi. Tôi không biết đi trong bao lâu. Con đường trở

thành đường mòn, chỉ vừa đủ đi một người. Rồi đến một nơi có hàng rào bằng

gỗ. Tôi có cảm tưởng như đấy là cái pháo đài bên Mỹ dung để ngăn người Da

Đỏ xâm nhập. Khi cánh cổng mở ra tôi thấy ngay người mắc bệnh phong đầu

tiên, đó là người mở cổng, trên mỗi bàn tay chỉ con một ngón, còn bao nhiêu cụt

hết như cái cùi. Và rồi chúng tôi đi qua một đám ít người, người nào cũng có vẻ

bận rộn, nghĩa là bận rộn với bàn tay của họ. Rồi có một số người lập cập đi đến

phía Frank, khuôn mặt méo mó của họ sáng lên với tình thương.

Nhà của ông ta làm bằng tre có một số phòng. Và có phòng khám bệnh, tôi

gặp trong phòng khám hai người đàn bà, đều là người Anh. Tôi không thể nào

tin được. Một người to lớn, còn người kia có vết trên hai bàn tay và hai cánh

tay. Nhưng nét mặt của hai người giống như nét mặt của Frank. Tôi không đi

đâu nữa, chỉ ở lại đấy cho đến khi tôi cảm thấy phải ra về vì cảm thấy mình quá

xấu hổ. Frank đưa tôi ra lại con đường chính ở ngoài bìa rừng. Đến đây, tôi gặp

ba người giúp việc nhà. Họ không đến gần tôi, mà chạy trước dẫn đường để báo

cho ông chủ biết có một người mắc bệnh phong đang đến gần, vì bây giờ họ

xem như tôi là người mắc bệnh phong.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

168

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Tommy đứng đợi tôi ở giữa sân, ông ta rất giận dữ đến nỗi nói lắp bắp không

ra lời. Rồi ông ta ra lệnh cho tôi vào trong nhà tắm. Tôi nói với ông ta: ''Tại sao

nhà tắm?'' - Ông ta quá giận, nói bằng tiếng địa phương, ông la lên: ''Vào trong

nhà và tuột áo quần ra!''. Không nói cởi mà nói tuột.

Đến đây bà đưa tay lên mặt và cười vang.

- Tôi hỏi ông ta. ''Tại sao?''. Ông đáp: ''Vì bà phải đi tắm''.

- ''Ồ thế thôi à?'' Nói xong tôi đi vào nhà và tuột áo quần ra, nhưng khi tôi

đưa tay vào nước, nước ngứa tay - Tôi không biết trong nước có gì, nhưng ngoài

chất sát trùng ra còn có chất gì nữa - cho nên tôi đứng yên tại chỗ, người trần

như nhộng, và khi ông ta bước vào cửa, thấy tôi như thế, ông nhắm mắt lại. - Bà

ta lắc lư cái đầu và nói tiếp. - Rồi ông ta ra lệnh cho tôi bước vào bồn tắm.

Tôi nói: ''Không đời nào. Trong nước không phải chỉ có chất sát trùng không

thôi đâu. Tôi không biết ông đã bỏ cái gì vào trong nước, tôi không tắm nước

này đâu''.

Tôi đến lấy áo quần, nhưng ông ta đã đến đó trước tôi. Nhưng ông ta không

đụng đến áo quần của tôi; ông ta có cái gậy trên tay, đưa gậy để hất áo quần

sang một bên. Rồi các ông biết ông ta làm cái gì không? Ông ta lấy gậy thọc và

tôi - Bà dừng lại lấy tay che mặt một lát mới nói tiếp: - Bây giờ nhớ lại tôi vẫn

còn muốn cười: con người cao quí, tự phụ lại lấy gậy thọc vào tôi. Nhưng khi

ông ta thọc đúng chỗ hiểm, kết quả xảy ra ngay, tôi mất thăng bằng trượt chân

xuống nước, tôi hét lên một tràng rất khủng khiếp. Nhưng tôi không nằm dưới

nước, mà mực nước chỉ ngang hông tôi thôi, còn ông ta thì đứng trên mép bồn

tắm, hét: ''Hụp đầu xuống! Hụp đầu xuống!'' Tôi không hụp đầu xuống, và sẽ

không hụp xuống, mà đưa hai tay, các ông thấy hai bàn tay tôi to và rất khoẻ,

nắm lấy lưng quần ông ta lôi xuống, và ông ta mất thăng bằng nhào xuống bồn

tắm, cả áo quần trên người, úp mặt xuống nước.

Bà ta dừng lại để thở, miệng há hốc, một lát sau mới nói tiếp:

- Khắp lỗ chân lông trên người tôi nóng ran như lửa đốt và rất ngứa ngáy.

Tôi bật cười và khi tôi từ dưới người ông ta trồi lên, thì ông ta chìm xuống dưới

lại, ra sức vùng vẫy trong bồn nước dơ dáy. Và khi tôi ra khỏi bồn tắm, mấy

giây sau ông ta cũng ra khỏi. - Bà ta lại dựa đầu ra lưng ghế và ấp úng nói: -

Không có chàng trai quê mùa nào cởi áo quần vào đêm tân hôn nhanh hơn là

Thomas Freeman Wheatland vào tối ấy.

John cười ré lên, còn Leonard thì ôm lấy ngực, nước mắt chảy xuống má,

miệng nói:

- Daisy! Tức cười quá! Tức cười quá!

www.phuonghong.com www.taixiu.com

169

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Ôi xin lỗi, Leonard.

John bỗng đứng lên, mặt còn đầy nước mắt, miệng há rộng, cúi người xuống

Leonard, hỏi:

- Ông có sao không?

- Không sao, không sao, - Leonard hổn hển đáp. Cho tôi viên thuốc, - ông ta

đưa tay chỉ về phía bàn gần đấy.

Một phút sau, thấy vẻ lo lắng hiện ra trên mặt của Daisy, ông ta nói:

- Daisy ổn rồi. Bà thật... kỳ diệu. - Bây giờ xin bà kể hết phần cuối cho John

nghe. Phần này chắc sẽ làm cho chúng tôi bình tĩnh trở lại.

- Ông có chắc ổn rồi không? - John hỏi. - Tôi gọi Johnson đến nhé?

- Đừng, đừng. Cười là một liều thuốc bổ tuyệt nhất mà. Anh là bác sĩ, chắc

anh biết. - Ông ta quay nhìn khuôn mặt to, gầy gò và nói: - Kể tiếp đi, Daisy. Kể

cho hết đi.

Ngồi tựa người ra lưng ghế, Daisy vòng hai cánh tay dưới bộ ngực mà chắc

đã nhăn nheo khô héo rồi, hai cánh tay nâng chúng lên nhô ra trước một chút, bà

nhìn John và nói:

- Sáng hôm sau, tôi thấy trên khay để thức ăn điểm tâm có một bục thư. Bức

thư nói rằng nếu tôi muốn ở lại làm vợ ông ta và khỏi bị đưa trả về quê nhà một

cách nhục nhã, hay khỏi bị chửi mắng, thì tôi hứa phải vâng lời ông ta, bằng

mọi cách - Ồ phải, ông ta nhấn mạnh ''bằng mọi cách'' - Nhưng nhất là tôi phải

hứa không được đến gần khu bệnh phong hay là nói chuyện với Frank La-

Mode nữa. Cuối thư, ông ta cho biết ông ta bận việc đi xa trong bốn ngày, và

ông hy vọng khi trở về sẽ có phúc đáp của tôi.

Bà ta ngồi yên lắng một lát mới nói tiếp:

- Thế rồi tôi viết thư trả lời. Bức thư nói rằng trước khi có vụ đến thăm trại

phong, tôi đã có ý định quay về Anh, tôi hy vọng ông ta sẽ cho tôi ly dị, vì tôi

nghĩ cuộc hôn nhân của chúng tôi là một sai lầm trầm trọng. Nhưng bây giờ sau

vụ tắm nước a-xít, hay cái gì đấy không biết, mà tôi - Bà gật đầu với John - cảm

thấy bị phồng da cả người: mấy tuần lễ liền người tôi như bị phỏng nước sôi, và

khi bị lột da, tôi thấy người đau đớn khắp nơi. Ngoài ra, tôi nói rằng tôi đã phân

vân giữa việc về Anh hay đến làm việc cho trại phong, nhưng sau khi đã suy

nghĩ kỹ, tôi quyết định ở lại Và tôi kết thúc bức thư với lời lẽ như thế này:

''Nhiều người sợ chết, cái chết mà họ chưa biết sẽ ra sao, nhưng thế nào có ngày

họ cũng chết''. Và thế là tôi đến trại phong, làm việc giúp cho trại này, tôi ở đấy

suốt bảy năm trời.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

170

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Trời đất ơi! - John thốt lên, vừa lắc đầu. Mặt mày ai nấy đều có vẻ buồn xo.

Rồi Daisy nói tiếp:

- Đúng thế đấy và tôi thú thật đây là những năm tháng buồn nhất đồng thời

cũng là những ngày hạnh phúc nhất của đời tôi. Và anh biết không, điều rất kỳ

lạ là bước sang năm thứ hai ở đấy, tôi bắt đầu nhận được những kiện thuốc và

phẩm vật cứu trợ từ những người ở khu vực khác gửi đến, những người mà

trước đó tôi không hề quen biết.

- Tại sao sau bảy năm bà quay về? - John hỏi nhỏ.

- Frank buộc tôi phải về. Tôi càng ngày càng gầy đi. Trước đây, tôi to lớn

vạm vỡ, thế mà sau đó tôi gầy tong teo, như anh thấy bây giờ đây. - Bà ta chìa

hai bàn tay ra. - Thế nhưng, tôi không lây bệnh. Kể cũng lạ.

- Chồng bà phản ứng ra sao về chuyện này.

Bà ta ngồi yên lắng một lát mới nói:

- Ông ta làm gì đượcc? Ông ta mất mặt, điều này quá khủng khiếp rồi. Tôi

nghe những người dân bản xứ nói lại, tôi rất ân hận cho ông ta. Ông ta không bị

bãi nhiệm - tôi mừng cho ổng - nhưng ông ta bị chết vì sốt rét sau khi tôi về Anh

một năm. Ít ra thì việc này cũng đáng đời cho ông ta. Không bao giờ ông ta thân

thiện với dân chúng trong bộ lạc, và đã gây thù oán với ông thầy mo. Tôi nghe

các gia nhân nói rằng ông này đã trù yểm ông ta, lão trên đoán ông ta sẽ chết

vào ngày nào đấy, nguyền rủa ông ta để ổng chết đúng vào ngày đó. Và người ta

nói cho tôi biết ông ta chết đúng vào ngày đó thật. Chính người trợ lý của ông ta

đã phao tin này ra. Nhưng tôi không tin chuyện xảy ra đúng với sự thật. Tôi

nghĩ là Tommy quá sợ chết, và tôi thường trách mình đã viết câu cuối cùng vào

bục thư. Thế nhưng khi ấy cả người tôi quá đau đớn vì đã hụp lặn trong bồn tắm

có hoá chất. Rõ ràng chất ấy không phải là a xít, vì nếu mà đúng là a-xít thì chắc

bây giờ tôi không còn mà ngồi ở đây. Ngay cả Frank, ông ta cũng là bác sĩ - bà

nhìn John, gật đầu - ông không thể xác định chất gì đã trộn vào nước với chất

sát trùng. Chất sát trùng đã tệ hại rồi, nhưng nó không đến nỗi gây tác hại cho

tôi và ông ta. Nhưng ông ta chỉ bị ở mặt và hai tay thôi vì ông ta có mặc áo quần

và khi lên khỏi nước, ông ta cởi áo quần ra ngay nên thân thể không bị tác hại,

tôi đoán chắc thế.

- Bà thật là một con người kỳ diệu, bà Daisy à.

- Ông đừng tâng bốc tôi như thế, thưa ngài Leonard Morton Spears. - Bà

quay qua John, nói khẽ: - Chưa bao giờ anh được nhà này mời uống ly rượu, mà

chỉ được mời những lời đường mật. Anh có thấy thế không?

Nghe thế, Leonard cười ồ, rồi đưa tay rung cái chuông nhỏ để trên bàn bên

cạnh, sau đó, Johnson liền chạy vào, Leonard nói với anh ta.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

171

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Anh biết sở thích của bạn tôi rồi, phải không Johnson? - Anh ta hết nhìn

người này đến nhìn người khác mỉm cười, rồi nghiêm trang đáp:

- Rượu vang đỏ cho bà, uých ki không pha cho ông bác sĩ.

- Thế còn tôi, Johnson?

Anh ta vừa lắc đầu vừa đáp:

- Thưa ngài, ngài chỉ chọn nước cam vắt, nước táo hay nước trái lý đen.

- Phải, phải, anh khỏi cần chọn lựa, cho tôi nước trái lý đen. Trái này có

nước màu rất đẹp, khiến người ta tưởng tượng là rượư mạnh.

Khi người giúp việc ra khỏi phòng, John nói với Daisy:

- Bà còn cưỡi ngựa không?

- Ồ còn, còn chứ. Tôi có một con ngựa cái rất đẹp. Nó có tên là Fanny, gọi

tắt. Nó được chín tuổi rồi. Fanackapan.

- Cái gì?

- Fanackapan, Fanny, Fan...ack...a...pan.

John lại bật cười.

- Tên đặt cho ngựa như thế nghe kỳ khôi đấy.

- Đúng, đúng, nhưng hôm tôi mua nó, trong số người mua bán có một số phụ

nữ, và khi con ngựa được dẫn đi quanh trong quầy, một người phụ nữ nhìn nó

và thốt lên: ''Ồ đúng là con Fanny Fanackapan''. Từ trước đó chưa bao giờ tôi

nghe tên này, cho nên tôi mua nó. Nó mới được một tuổi, và ôi, chúng tôi nô

đùa với nhau rất vui. Nó nhảy qua cổng trại nhẹ nhàng như vũ công ba lê.

Trước khi thức uống được mang vào, Daisy nhìn Leonard. Ông ta mở mắt he

hé, bỗng bà đứng dậy và nói:

- Ông biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ nốc ly vang đỏ một hơi và ra khỏi đây

ngay. Tôi vừa nhớ là tôi để con ngựa đứng trong gió lạnh. Tại sao ông không

làm trại kín đáo cả bốn mặt và có cửa như nhà người ở, mà chỉ làm có mái thôi

như thế?

Leonard mở mắt, cười với bà, đáp:

- Cho tôi gởi lời xin lỗi Fanny. Lần sau nó đến, tôi sẽ che kín gió cho nó.

Johnson mang thức uống vào phòng, và như đã nói trước, bà Daisy nốc một

hơi hết ly vang đỏ rồi đến bên ghế xích đu, cúi người xuống sát Leonard bà nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

172

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Hãy ngửi hơi thở của tôi, ông sẽ thấy dễ chịu cho mà xem. - Rồi bà hạ

giọng nói thêm: - Cứ tiếp tục làm bạn tốt như thế này.

Ông lên tiếng đáp lại, giọng thều thào:

- Mời bà đến lại một ngày rất gần đây, Daisy.

- Tôi sẽ đến, sẽ đến, chúc ngủ ngon, chúc các thiên thần đến với ông. - Bà

nói xong, đứng thẳng người lên, quay qua John, nới gọn lỏn: - Chúc bác sĩ ngủ

ngon.

- Chúc Daisy ngủ ngon. Rất hân hạnh được biết bà.

Bà không trả lời, đi ra khỏi phòng, Johnson theo sau. John định ngồi xuống

thì Leonard liền nói khiến cho chàng đứng yên tại chỗ:

- Anh hãy mang cái ghế đến gần tôi, - ông chỉ chỗ bên cạnh cái ghế xích đu

ông đang nằm. Khi John làm xong việc ông ta yêu cầu, ông nói tiếp: - Người

đàn bà thật tuyệt!

- Phải, đúng là người đàn bà thật tuyệt. Người biết tự trào.

- Những điều bà ấy nói đều đúng, nhưng còn những chi tiết khác hấp dẫn

hơn nữa mà bà không nói hết. Bà ta kể vắn tắt nhưng đầy đủ, mạch lạc. Bà ta

quả là người bạn tốt của chúng ta.

- Đúng, phải, tôi hy vọng thế.

- Nhưng bây giờ tôi xin được nói những điều tôi muốn nói chứ? Chuyện này

chắc không hay ho gì, nhưng tôi phải nói. Và bây giờ chắc không còn bao nhiêu

thì giờ nữa phải không?

John ngồi yên không trả lời một lát, rồi chàng nói nhỏ:

-Việc đó tuỳ ông thôi. Ý chí của con người là bộ máy mạnh mẽ: nếu ông có

đủ khả năng để điều khiển bộ máy này, thì nó sẽ làm việc đắc lực cho ông.

Leonard quay đầu nhìn chỗ khác, và với giọng nói trầm trầm, ông ta hỏi:

- Anh có biết những tuần vừa qua cái gì đã giúp tôi không? Mỗi lần tôi nhìn

nàng là tôi phải gọi đến động cơ thúc đẩy bộ máy ý chí, vì chuyện chắc chắn sẽ

xảy đến cho nàng trong thời gian tới. Chuyện mà tôi tin chắc nó sẽ đến. Nhờ

quen biết chồng của Daisy mà nàng quen bà ta, và hai người đã trở thành bạn

bè. Ngoài ra thì Daisy là người bạn chân thành của cô ấy. Và chính vì thế mà tôi

muốn nói chuyện với anh. Rosie đã có chồng, có mẹ chồng, có công việc mà cô

rất thích, cô ấy đúng là một người đàn bà. Nhưng Helen... phải, Helen là đàn bà

cần có bạn đàn ông.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

173

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

John giật mình kinh ngạc, hai mắt mở to, miệng hơi há ra: Thấy vậy,

Leonard mỉm cười nói:

- Cái gì làm cho anh có vẻ kinh ngạc như thế? Dĩ nhiên anh biết có nhiều

phụ nữ cần bạn đàn ông và nhiều đàn ông cần bạn đàn bà, cần bạn vì nhiều lý

do chứ không phải chỉ cần tình dục. Tôi muốn nói không phải họ cần nhiều đàn

ông mà chỉ cần một người thôi Ôi tha lỗi cho tôi, tôi nêu vấn đề có vẻ máy móc

và tệ hại. Cho nên, tốt hơn hết là tôi nên nói thẳng điều tôi muốn nói cho rồi.

Anh có bằng lòng tiếp tục làm bạn với cô ấy không? Thế nào cô ấy cũng thành

goá phụ, mà anh không phải là bác sĩ của cô ấy, cho nên nếu anh đến chơi luôn,

thế nào người ta cũng bàn tán xôn xao. Nhưng liệu anh có dám liều tiếp tục làm

bạn với cô ấy không? Dĩ nhiên là bạn thôi. Ố! Ồ! - ông ta nhíu mắt, đưa tay lên -

Đừng phản đối, đừng phản đối. Tôi biết chuyện ấy rồi và anh cũng biết: nếu tôi

không có quyết tâm, thì không bao giờ tôi có được nàng. Trước đó anh và cô ấy

đã có gặp nhau, thì cũng tất nhiên thôi. Ồ, tôi biết, John, đừng, đừng, xin anh

đừng bối rối. Tôi biết chuyện này rất rõ. Nàng cứ nói về anh mãi sau khi đã gặp

anh trên ngọn đồi ấy; rồi anh tránh không đến dự đám cưới của chúng tôi. Sau

đó, nàng không bao giờ nhắc đến tên anh nữa. Và rồi đến lúc nàng bắt đầu yêu

tôi. Phải, nàng bắt đầu yêu tôi yêu tha thiết. Không yêu bằng tôi yêu nàng,

nhưng nàng yêu tôi, và khi nàng yêu tôi, nàng bắt đầu nói về anh lại, nhưng nói

một cách rất tự nhiên. Rồi khi anh cưới Beatrice, tình hình đã thay đổi. Nàng

không thể nào tin được chuyện này, và thế là anh hoàn toàn ra khỏi cuộc đời của

nàng, và tôi rất sung sướng. Nhưng cuộc đời thật oái oăm cho tôi. Dù sao, công

việc này cũng rất khó khăn cho anh, vì anh vẫn còn là chồng của Beatrice, cho

nên những lần đến thăm em gái của vợ, thế nào cũng bị người ta để ý, và họ sẽ

xầm xì. Tôi yêu cầu anh việc này với lý do rất ích kỷ: tôi muốn có người đàn

ông bầu bạn với nàng một khi tôi từ giã cõi đời. Thế nào nàng cũng cảm thấy

khó chịu vì sợ dị nghị, nhưng sự cô độc là điều rất kỳ lạ. Tôi đã trải qua sự cô

độc rồi, cho nên tôi biết hoàn cảnh này. Có lẽ anh cũng đã chờ đợi hạnh phúc và

hạnh phúc đã vuột khỏi tay anh, cho nên anh đành lấy dư vị để an ủi. Tôi biết

anh không thể trách người có hành động không vừa lòng anh ngay sau khi họ

vừa mất người thân. Tôi biết Helen không phải là người có bản chất yếu đuối và

có thể bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh một cách dễ dàng, nhưng tôi muốn nàng có

một người bạn chân chính. Nếu anh vẫn còn sống với Beatrice, chắc tôi không

đề nghị chuyện này với anh đâu. Anh có thấy việc tôi yêu cầu anh là kỳ lạ

không?

John im lặng một lát mới nói:

- Được rồi, Leonard, nói tóm lại, tôi sẽ làm theo lời yêu cầu của ông. Nhưng

tôi không cao thượng như ông, vì tôi sẽ ghen với bất kỳ ai đã Helen chọn làm

bạn để giải sầu. Và nhân tiện xin nói cho ông biết điều này, Leonard. Tôi đã

ghen với ông. Phải, rất ghen với ông, ghen một thời gian rất lâu; rồi cô ấy và tôi

gặp nhau và tôi nhận thấy cô ấy khôn ngoan biết bao trong việc chọn lựa của

www.phuonghong.com www.taixiu.com

174

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

mình. Tôi không thể nào hy vọng sống cao thượng được như ông. Tôi biết hoàn

cảnh của tôi, và suốt những tuần lễ tình bạn giữa chúng ta trở nên thắm thiết, thì

sự mến phục của tôi đối với ông cũng tăng lên rất nhiều. Và tôi xin nói lại, chắc

tôi không cao thượng như ông để hành động như ông bây giờ, không cách nào

tôi làm được như ông.

- John, anh đánh giá anh như thế là thấp quá. Rất khác với nhiều người đánh

giá về anh. Có mấy ai dám phá tan cuộc hôn nhân của mình như anh đã làm để

giúp Rosie được hạnh phúc đâu.

- Ồ không, không phải! - John lắc đầu quầy quậy - Trước đó, cuộc hôn nhân

của tôi đã gặp nhiều phong ba bão táp rồi. Nhưng ông đã có nhận xét đúng khi

nói rằng giữa chúng ta, không ai hiểu được ý nghĩ của người khác, nhất là khi

người ta cô đơn, và do hậu quả của sự cô đơn gây ra. Cuộc hôn nhân của tôi với

Beatrice đã chứng minh cho tôi thấy điều đó. Nếu trên đời này có ai có hai mặt,

thì kẻ ấy chính là cô ta. Tôi không thể nào thông cảm được với cô ta, và tình

trạng này đã xảy ra rất lâu ta ngày có chuyện của Rosie, hôn nhân của chúng tôi

đã chấm dứt trước chuyện của Rosie rất lâu. Hồi đó tôi đã tính chuyện ly dị rồi.

Khi John nói xong, hai người đều im lắng. Rồi, như đã có ý định không nói

đến chuyện này nữa, Leonard nói sang chuyện khác:

- Loại thuốc viên này thật tuyệt - ông hất đầu chỉ về phía bàn - Chúng làm

cho tôi tăng thêm sinh lực - ông ta cười, rồi nói tiếp: - Trở lại chuyện chúng ta

vừa nói hồi nãy, chuyện bạn gái của đàn ông, và bạn gái của đàn bà, anh không

biết Daisy nằm loại trước hay sau? Bà ta thuộc loại đầu, với vẻ ngoài xấu xí như

thế, chắc anh nghĩ bà ta nằm ở ngoài vòng đua chen, nhưng mặc dù tuổi tác đã

cao, lúc nào bà ấy cũng có một số bạn trai. Bà ta có cả thảy ba đời chồng.

Mặt John lộ vẻ ngạc nhiên, và Leonard nói tiếp:

- Ồ hải, anh cứ nhường mày lên mà ngạc nhiên. Bà ta rất đam mê. Theo bà ta

nói thì chỉ có một lần đam mê, nhưng sự thật bà đã đam mê cả đời.

- Ông là cho tôi ngạc nhiên đấy, Leonard. Tôi nói thế vì bà ta không thể

nào...

- Này, này! - Leonard nói nhanh. - Anh là bác sĩ và anh cho rằng chuyện gì

về đời sống của ngươi khác mà không nằm trong thông lệ thường tình đều là

không có, khiến anh nghi ngờ. Thôi ông ơi! Tôi rõ quan điểm của anh rồi: mới

gặp Daisy lần đầu, nên anh chưa tin tưởng. Ông Tommy của bà ấy ly dị bà nơi

vùng đất hoang vu trong khi bà còn ở trong trại phong. Cho nên khi bà về Anh,

bà không có ai giúp đỡ tiền bạc, không có một đồng xu dính túi. Chỉ khi vào

làm trong bệnh viện, bà mới gặp Stephen thân yêu của bà lần đầu tiên, Stephen

King, nhưng bà không tin đó là tên thật của ông ta. Bà chỉ biết ông ta vào thăm

www.phuonghong.com www.taixiu.com

175

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

những người già nằm bệnh viện mà không có bạn bè. Và rõ ràng bà ấy cũng

không có bạn bè, đấy là lần đầu tiên họ gặp nhau, thật là việc trời thu xếp. Theo

lời bà kể, thì trường hợp của ông ấy cũng như thế.

- Nhưng còn gia đình của bà ta thì sao? Bà ấy cho biết gia đình bà có 10

người cả thảy mà.

- Đấy, bà ta là một trong số 10 người trong nhà, John à, nhưng họ đều có vợ

có chồng và có con. Mà họ dám đến thăm cô Daisy kỳ quặc từng sống 7 năm

trong trại phong và có thể lây nhiễm này à? Rõ ràng gia đình bà đều có quan

điểm như Tommy. Lạ thật, - đến đây ông nhoẻn miệng cười - tôi thường nghĩ

đến ông ta như anh chàng Tommy, chứ không là ông Freeman Wheatland, tên

này có vẻ cao quí quá, nhưng theo tôi thì thực ra ông ta là đồ nhát gan. Bà ta rút

ngắn câu chuyện dài của mình, và với ý đồ làm cho tôi vui mỗi khi bà đến đây,

bà kể phần này rất ngắn. Còn chuyện với ông King, bà cho biết họ làm việc với

nhau và cùng sống với nhau. Họ làm việc với nhau bốn năm. Tôi hỏi bà tại sao

không lấy nhau, bà đáp một cách giản dị: "Ông ta không hề yêu cầu tôi làm thế"

Tôi hỏi bà họ lấy gì mà sống, vì suốt ngày họ chỉ đi giúp người khác thôi. Bà

đáp rằng bà cảm thấy ông ta làm việc để chuộc lỗi lầm ông ta đã mắc phải khi

còn trẻ. Thậm chí bà còn nói có thể ông ta đã bị ở tù một thời gian. Bà không

hỏi han gì, mà bà chỉ yêu ông ta thôi. Nhưng rõ ràng ông ta có đủ tiền để cho

hai người sống với nhau ở mức bình thường, và thỉnh thoảng ông ta còn cho bà

tiền đủ để chi tiêu vặt vãnh. Tiền bạc do đâu mà có thì bà không rõ. Cuộc đời

ông ta là cả một sự bí mật. Nhưng chuyện này chẳng thành vấn đế. Vấn đề duy

nhất bà biết đến là bà đã sống với ông ta suốt bốn năm trong hạnh phúc. Và rồi -

Leonard búng ngón tay - Ông ta ra đi. Hôm nay đang còn, hôm sau ra đi, để lại

cho bà một số tiền đủ sống trong 6 tháng và tờ giấy viết rằng ông ta vẫn mãi mãi

yêu bà.

- Dễ thương quá!

- Vâng, tôi cũng nghĩ như thế, John à. Rất dễ thương. Tôi hỏi bà từ khi ấy

đến giờ bà có nghe tin tức gì về ông ta không, bà đáp: "Không bao giờ". Nhưng

theo ý bà thì có thể ông ta về nhà vợ con ở Ai-len hay đâu đó ngoài nước Anh.

Hay có thể đúng như suy nghĩ của bà trước đây, nghĩa là ông ta có tiền án, bây

giờ phải đền tội quá khứ do ông ta đã gây nên.

- Vậy bà ta không có cách nào để biết tin về ông ấy, không thấy ảnh đăng ở

đâu hay cái gì hết à?

- Không, không hề có tin tức gì hết; và theo tôi thì không có tin tức gì lại hay

cho bà ấy đấy, vì nếu ông ta còn ở lại với bà, thì chắc bây giờ bà không có được

cuộc sống thoải mái như hiện nay. Vì nếu ông ấy còn ở với bà, thì chắc bà

không gặp được ông Anasby... Ông James Anasby. Tôi đã nói cho anh nghe rồi,

www.phuonghong.com www.taixiu.com

176

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

John à, nhưng chuyện của bà ta nhiều vô kể, phải viết nhiều cuốn sách mới hết.

Mà chính phần cuối mới lý thú và hấp dẫn. Bà kể cho tôi hay rằng bà rất sung

sướng vào cái giai đoạn cuối này, cái giai đoạn bà được làm hộ lý, bà ta không

được huấn luyện về nghề này, nhưng bà đã làm hộ lý trong trại phong rồi. Hôm

ấy bà đến bệnh viện trễ, nên bà vội vàng đi vào cửa hông, cửa này thường được

các nhân viên trong bệnh viện dùng. Vì vội vàng, nên một ngón tay của bà bị

kẹt vào khe cửa khiến bà đau điếng, phải dừng lại. Bà ôm ngón tay, nguyền rủa,

và nếu nói bằng Anh ngữ thì có lẽ có nghĩa là ''mẹ kiếp, chó thật!'', nhưng thay

vì nói tiếng Anh, bà lại nói bằng thổ ngữ ở châu Phi và bà rất kinh ngạc khi

nghe có ai đấy đáp lại bà cũng bằng thổ ngữ ấy. Bà quay lại nhìn, thấy một

người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, có hai nữ điều dưỡng đi kèm hai bên, và

một người đàn ông mặc chế phục màu xanh đẩy xe. Bà há hốc mồm nhìn ông ta

một lát, rồi tiếp tục nói với ông ta bằng thổ ngữ ấy. Sau đó ông ta hỏi bà: ''Bà

tên gì? Bà là ai?".

Bà ta nói cho ông ấy biết tên mình và cho ổng biết bà đã làm hộ lý ở đấy.

Nghe thế, ông ta rất ngạc nhiên, không tin, hỏi lại bà: "Thế Bộ thuộc địa làm

quái gì mà không sử dụng bà nữa? Bà ở bên ấy bao lâu?".

"Ồ!" - bà ta dừng lại một lát mới nói tiếp: "Nhiều năm", nghe xong, người

đàn ông quay đầu ra sau, nhìn người đàn ông mặc chế phục rồi nói: "Mason,

anh đưa cho bà này tấm danh thiếp của tôi". Anh ta lôi từ túi áo trong ra tấm

danh thiếp, đưa cho bà. Nhưng bà không nhìn liền vào tấm danh thiếp mà nhìn

người ngồi trong xe lăn. Ông ta già rồi, bà đoán quãng trên 60, và nghĩ chắc ông

ta là một nhân vật quan trọng. Rồi ông ta hỏi: "Thế bà có bằng lòng đến thăm

tôi không?"

Khi ấy bà mới nhìn vào tấm danh thiếp nhưng vẫn không đọc mà chỉ đáp:

"Đến chứ, thưa ngài. Tôi rất sung sướng được đến thăm ngài". Câu chuyện sau

đó rất dài, tràng giang đại hải, rất khó tin, nhưng chỉ trong vòng một tháng sau,

bà đến ở trong ngôi nhà sang trọng của ông ta để làm người bạn điều dưỡng cho

ông ta. Thì ra ông ta đã sống ở bên châu Phi đúng vào vùng Daisy sống một thời

gian rất lâu. Ông ta đã có hai đời vợ. Cả hai đều chết. Hình như ông ta không có

bà con cật ruột gì hết. Bà ta ở với ông ấy bảy năm, dần dà bà biết công việc làm

ăn của ông: buôn tiền, và ông ta đánh giá tài xét đoán của bà rất cao. Khi ông ta

chết bà chỉ mới 44 tuổi, và ông đã để lại cho bà một nửa gia sản của mình.

John lắc đầu nói:

- Chuyện thật hấp dẫn, đáng kinh ngạc.

- Phải, với nghề của anh, anh phải tập cho quen với những chuyện đáng kinh

ngạc như thế này.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

177

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- xin cam đoan với ông, không có chuyện nào đáng kinh ngạc như chuyện

này đâu, ông Leonard à. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có nghe vài chuyện khá hấp

dẫn. - Dừng một lát chàng nói tiếp: - Mà ông nói chuyện thế là đã quá nhiều,

chắc ông mệt rồi.

- Phải, John, tôi hơi mệt. Nhưng lạ thay là tôi rất sung sướng vì chúng ta đã

hoàn toàn thông cảm nhau. Ít ra thì tôi cũng mong chúng ta sẽ thông cảm nhau. -

Ông nhìn John một lát, và khi thấy chàng không đáp ngay, ông bèn hỏi nhỏ: -

Có phải tôi đã đòi hỏi quá nhiều không?

- Không, không, không quá nhiều. - Bỗng chàng ngẩng đầu lên và nói tiếp: -

Đừng nói gì nữa. Để tôi rung chuông gọi Johnson vào. Tôi nghĩ ông nên đi ngủ

sớm vì những người đi xem hát có lẽ không về nhà trước 11 giờ đêm.

- Ồ, tôi không có ý định thức để đợi họ.

Leonard nhìn John đứng dậy, ông rung chuông; rồi John chìa tay ra, và khi

chàng bắt tay ông, ông nói:

- Cám ơn anh. - Nhưng khi người hầu vào phòng, ông chỉ nói với anh ta: -

Johnson này, tôi được lệnh của bác sĩ không được ra khỏi nhà, mà tôi cũng

không đứng lên nổi, vậy nhờ anh tiễn ông bác sĩ ra cửa nhé.

John và anh ta nhìn nhau, cười, rồi đi ra ngoài. Nhưng không ai nói với nhau

lời nào, thậm chí khi đã ra đến tiền sảnh, và sau khi đã giúp chàng mặc áo khoác

và mở cửa trước ra, Johnson cũng không nói gì với chàng hết. Ngay cả khi John

chúc ''ngủ ngon'', anh ta cũng không lên tiếng đáp lại; điều này khiến cho chàng

nghĩ: Anh ta quả là một gã ương ngạnh. Rõ ràng anh ta chẳng được tích sự gì.

Thôi được, cứ để đấy rồi sẽ hay.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

178

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG II

Beatrice hàng tuần đi bát phố vào ngày thứ Sáu. Hôm ấy trời trong sáng,

nắng ấm, trên các đường phố chính người đi mua hàng thật đông đúc.

Cô thường không vào mua sôcôla trong một tiệm bánh kẹo nhiều lần. Người

ta bàn tán. Ôi phải, người ta bàn tán chán lắm. Cô biết người ta bàn tán về cô cả

trong nhà lẫn ngoài đường. Cho nên, thỉnh thoảng cô đi thật xa ra tận vùng ven

thành phố đến tiệm bán bánh kẹo nhỏ mà cô quen để mua ở đó yên hơn, cô nhủ

lòng như thế; và cô nghĩ đi như thế này còn tốt cho sức khoẻ, cô sẽ bớt lên cân.

Trong cái xách tay bằng nỉ có viền thêu, cô mang trên người hiện có hai hộp

sôcôla loại một pao và một hộp nửa pao. Lúc ta cô thường mua thêm hộp một

pao cho các gia nhân, nhưng từ khi cô cắt bớt khẩu phần của nhà bếp thì cô

không mua thêm hộp ấy nữa. Bốn miệng ăn ở đấy, ăn cho núi lở non mòn, còn

tiền trợ cấp của chồng thì ít ỏi không đủ trả lương cho họ. Cô phải tìm cách để

giải quyết việc này. Hai người làm vườn, còn Needler thì chăm sóc cây cảnh ở

ngoài sân. Họ làm cái gì, cho hết thì giờ nhỉ? Người trong nhà trồng cây để

uống trà. Ôi cô biết hết, nhưng cô không làm sao được ngoài việc ngồi trong

nhà nhìn qua cửa sổ.

Hôm nay Beatrice đi xa đến tận Brampton Hill, nơi này nằm ở ngoại ô thành

phố. Nhưng trong tiệm bánh kẹo ở đây, cô chỉ mua được một hộp nửa pao

sôcôla. Người chủ tiệm cho biết, tiệm chỉ bán sôcôla loại hộp một pao vào dịp

Giáng Sinh thôi.

Thấy nhà bưu điện, Beatrice mới sực nhớ cô đã hết tem, mà cô cần phải viết

thư cho ông luật sư kia. Ồ Phải, cô phải viết thư cho ông ta mới được.

Trước đây cô chưa hề vào nhà bưu điện này, cho nên cô rất bực bội khi có

nhiều người chờ đợi được phục vụ như thế này. Khi Beatrice đến nhập vào số

xếp hàng chờ mua tem, trước cô có ba người, và cô phải hết sức kiên nhẫn để

nhích tới từng tí một. Cô không quen với cảnh phải chờ đợi được phục vụ.

Vì sốt ruột muốn bước tới cho nhanh khiến cái xách cô mang trên vai và phải

người đứng trước, và người này nhìn lại quay, hai người liền nhận ra nhau, nhất

là Beatrice, mặt cô liền biến sắc. Cô kéo váy đứng nhích lui để khỏi đụng người

trước mặt, bỗng cô bị người đứng sau lên tiếng cảnh cáo:

- Coi chừng kẻo đụng con nít!

www.phuonghong.com www.taixiu.com

179

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Lại thêm người đàn bà trước mặt sau khi lấy hai con tem loại một hào xong,

vừa đi ra vừa lẩm bẩm nói gì đấy với cô, khiến cô phải khựng người một lát mới

bước lên chỗ của bà ta. Rồi cô cất cao giọng kẻ cả hỏi mua sáu con tem loại một

hào, mua xong cô còn cần cà đứng tại chỗ cẩn thận cất tem vào xách, cùng với

tiền thối, xong mới bỏ đi.

Khi cô ra tới đường, thấy người đàn bà khi nãy đang đứng lại như muốn đợi

cô. Cô cứ đi qua, nhưng chị kia đưa tay nắm cánh tay cô, khiến cô giận dữ quay

qua nhìn người đàn bà và nói:

- Cả gan nhỉ! Buông tay tôi ra ngay!

- Được rồi, tao sẽ buông, - Mollie Wallace hầm hè nói - khi tao nói xong.

Chuyện tao nói như thế này: Mày tưởng mày là ai, là ông trời, hả? Mày kéo váy

để tránh tao như thể tao là đồ phong hủi. Mày làm ra vẻ cao đạo trong khi bố

mày là thằng già khốn nạn dơ bẩn, chơi đĩ không có tiền trả. Có dịp tao sẽ nói

nhiều chuyện cho mày nghe. Còn thằng chồng mày nữa, chính nó là kẻ làm cho

tao bị đuổi ra khỏi nhà, tao biết chắc như thế, vì chính hắn đã mang Jackie về

nhà. Nhưng tao sẽ trả thù hắn, mày đợi mà xem. Tao sẽ trả thù cho mày chết.

Chúng bay là cả bọn khốn nạn. - Nói xong, chị ta đẩy Beatrice ra, khiến cô lảo

đảo va vào bức tường nhà bưu điện.

Rõ ràng cô đã bị mụ đàn bà này làm nhục, nhưng cô sợ xảy ra cảnh xô xát

ngoài đường, sợ mang tiếng, nếu không, cô đưa tay tát vào mặt con mụ đàn bà

dơ bẩn này rồi. Nhưng cô định nói một lời gì cho hả dạ trước khi bỏ đi, cô muốn

mắng mụ ta là "đồ vô dụng"; nhưng Mollie Wallace đã lên tiếng chặn cô lại;

- Này tiểu thư, nếu tôi là cô, tôi sẽ canh chừng chồng thì hơn. Ấy, tôi sẽ làm

như thế đấy. Thề với Chúa, tôi sẽ làm như thế. - Và nói xong, mụ ta quay người

bước đi, để Beatrice đứng lại một mình, đưa một tay ôm cổ, tay kia bấu chặt cái

quai xách ở bên hông. Beatrice đang tức giận, nhưng khi nghe mụ đàn bà kia

nói với thái độ chắc nịch như thế, cơn giận ban đầu phải nhường chỗ cho cơn

thịnh nộ khác bùng lên rất mãnh liệt trong lòng cô. Bọn người ấy! Mụ đàn bà

này! Cô có biết những chuyện gì xảy ra trong nhà không? Ôi! Ôi! Làm sao cô

ngu ngốc như thế đương nhiên bọn tôi tớ trong nhà nói hết chuyện đã xảy ra.

Thế nào chúng cũng để lọt ra ngoài tin tức. Cô muốn đuổi hết bọn chúng đi!

Đuổi hết! Cô quay người định bước đi, nhưng cô thấy hai chân nhấc không nổi,

toàn thân run lẩy bẩy. Đầu óc cô vẫn nghĩ đến những người giúp việc trong nhà,

cô quyết tâm sẽ không thuê hết, mà chỉ cần hai người trong bếp, hai người trong

nhà, và cô sẽ đích thân ,kiểm soát! Còn ba người ở ngoài nhà. Cô sẽ cho Willam

Conner thôi việc. Nhưng không được, chỉ có ông ta lo chàm sóc vườn cây cảnh

thôi; hàng rào cần phải được cắt xén nếu không sẽ trông rất rậm rịt, và để cho

nhà cửa như thế sẽ mất mặt vô cùng.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

180

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Ôi lạy Chúa! Đầu Beatrice lại ù lên. Cô cảm thấy choáng váng khó chịu,

muốn nằm xuống nghỉ. Trước đây chưa bao giờ cô cần phải nằm nghỉ giữa ban

ngày. Và mỗi khi đặt mình nằm xuống là cô miên man nghĩ đến nhà cửa và nghĩ

đến chàng. Ông luật sư đã nói đến chuyện ly dị. Không, chắc anh không ly dị.

Không bao giờ! Anh là chồng cô, và sẽ mãi mãi là chồng cô suốt đời. Thế

nhưng, con mẹ đàn bà kia nói cái gì thế nhỉ? Không có lửa làm sao có khói?

Nhưng ảnh làm gì được, vì Helen đã có chồng. Đúng, nhưng anh chồng bệnh

hoạn. Làm sao anh ta có thể thoát được bệnh lao phổi? Có phải anh chàng John

thân yêu của cô chờ ngày chồng Helen chết không? Ồ phải, cô biết chàng đang

chờ thế. Rồi còn những chuyến đi chơi bằng xe nữa; cô đã thấy mẹ chàng đi

trong cỗ xe của Helen. Không có lửa làm sao có khói. Phải, mụ đàn bà kia chắc

đã biết chuyện gì rồi đấy. Và nếu mụ ta biết thì người khác cũng biết.

Ôi ước chi cô đang ở nhà, thế nào cô cũng đi nằm. Cô muốn có chiếc xe;

phải, cô phải gọi xe để về thôi.

Beatrice gọi được xe, và khi về đến nhà cô đi thẳng lên lầu, mang theo cái

xách bên mình. Cô cởi áo khoác, cất mũ, tháo giày ra, nằm xuống giường,

nhưng trước khi nằm, cô không quên tộng vào miệng khoảng 5 cái kẹo sô cô la,

cái này chưa nuốt hết đã tộng cái khác vào miệng cho đến khi đầy cả miệng,

người cứng đờ không nhúc nhích được tay chân một lát. Thế nhưng trí óc vẫn

hoạt động, cơn giận vẫn hoành hành cô cho đến khi nước mắt trào ra, cơ thể mới

thư giãn đôi chút và cô nằm lăn ra chờ giấc ngủ đến.

Một lát sau Frances đến gõ cửa phòng cô, mở cửa ra để hỏi bà chủ có cần

uống trà không và để xem bà chủ làm gì trong thời gian vừa qua. Nhưng chị ta

thấy bà chủ nằm ngủ trên giường, miệng hơi hé mở, môi vấy bẩn kẹo sôcôla, chị

giúp việc bèn đóng cửa lại, lắc đầu, nghĩ bụng: Theo mình nếu bà ta uống rum

mà ngủ thì chắc thoải mái hơn.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

181

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction