Dau an trong tim 5 - C.Cookson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG III

- Tối nay anh lại đi chơi bài brít nữa phải không?

John quay qua người hợp tác, nhìn ông ta một lát rồi đáp:

- Ông nói lại nghĩa là sao?

- Ừ, thì anh thường đến đấy chơi bài brít, phải không?

- Nếu một tuần một lần mà gọi là thường thì phải, tôi thường đến chơi.

- Ồ, một lần một tuần.

- Phải, một lần một tuần. Xin phép hỏi ông, ông thấy như thế nào, thưa bác

sĩ?

- Ồ, ồ! Này ông anh, đừng nói với tôi cái giọng như thế chứ. Số là tôi vừa

gặp bác sĩ Peters. Ông ấy chữa trị cho ngài Leonard Spears.

- Đúng thế, ông ta là bác sĩ chữa trị cho Leonard, và ông có chuyện trò với

tôi mỗi khi tôi đến thăm, ông biết tôi là bạn của gia đình này. Bà Helen là em vợ

tôi.

- Đúng, đúng, bà Helen là em vợ anh. Nhưng tôi hỏi đêm nay anh có đến đấy

không thôi.

- Tại sao ông hỏi thế? Có phải cái chân hành hạ ông không?

Bác sĩ Cornwallis quay mặt đỏ gay giận dữ nhìn chàng, đáp gay gắt:

- Không, chân tôi không đau. Mà miệng lưỡi tôi cũng không có gì độc địa

hết.

- Vậy thì tôi ngạc nhiên quá.

Câu trả lời nhanh nhảu vô phép vô tắc này khiến cho ông bác sĩ là phải cau

mày, cặp lông mày rậm chau lại, nhướng lên gần đến đường ngôi của mái tóc

chải ngược trên đầu ông ta. Nhưng không biết nói năng gì được để phản bác lời

chàng, ông ta đành thở mạnh rồi quay người trên chiếc ghế quay, nhìn xuống số

giấy tờ nằm trên bàn giấy. John thấy thế, mỉm cười chua chát nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

182

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Chúc bác sĩ ngủ ngon. - Nói xong, chàng qua phòng bên cạnh, người bác sĩ

còn trẻ tên Rees đang ngồi đợi bệnh nhân đầu tiên vào khám, chàng cúi xuống

nói nhỏ với anh ta: - Coi chừng kẻo gây gổ đây.

Người bác sĩ trẻ cười toe toét nhìn chàng rồi đáp:

- Gây gổ như thế phải không?

- Phải, như thế đấy.

- Thế thì chẳng có gì mới.

- Đúng, nhưng đêm nay có thể gay gắt hơn.

- Vậy tôi nên cố gồng mình phải không?

John vừa cười vừa bước ra ngoài, nhưng khi ra đến đường, nụ cười biến mất,

vì chàng cảm thấy lòng bực bội: lời của ông già vừa nói không phải là đùa cho

vui thôi đâu. Có lẽ bác sĩ Peters đã vô tình nói ra cái gì đấy vì chàng biết ông ta

không phải là loại người bép xép. Ông ta là người rất tốt, rất kín đáo. Nhưng

ông già quỷ quái kia cứ cộng hai với một là bốn. Ông ta chỉ cần một chuyện nhỏ

nhặt thôi là có thể biến thành một chuyện tai tiếng rất lớn. Rủi thay là trong

nhiều trường hợp, ông ta đã đúng. Vậy chuyện gì đã khiến cho ông ta đoán già

đoán non? Chàng có chuyện gì phải không? Không Không thể được, chàng

quyết liệt phản đối trong lòng. Nếu Helen không phải là vợ của Leonard, thì

chắc chàng cũng chơi thân với Leonard, thực vậy, chàng thấy cho dù ông ta

không phải là bệnh nhân của chàng, thì chàng vẫn đến chơi để an ủi ông ta. Tư

cách của Leonard Spears rất cao quí, ông ta có quan điểm về cuộc đời rất cởi

mở, rất thông cảm với bản chất con người và rất quảng đại. Lão Cornwallis này

thật dễ giận! Một trong những tài,năng đáng quí của ông ta là gây đau khổ cho

người khác. Chỉ lượm lặt chỗ này một chút chỗ kia một chút là ông ta có được

câu chuyện hấp dẫn rồi.

􀂐

􀂐 􀂐

Mẹ chàng nói:

- Con không ngồi nán lại để ăn cái gì được hay sao? Bà Atkinson đã nấu bữa

tối rất ngon.

- Kìa, mẹ, - chàng cúi người xuống gần mẹ - nếu con ở lại ăn tối, con phải

mất một hai giờ mới đi được. Mà Leonard thì cần đi ngủ sớm. Ông ta rất thích

chơi bài. Con không đến trễ được. Khoảng chín giờ là con về.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

183

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Ồ, con không cần về vội làm gì. Bà Atkinson ở đây đến 10 giờ, và như mẹ

đã nói, bà ấy không ngại ở lại.

- Bà ấy không cần ở lại, con sẽ về. - Nói xong, chàng đứng thẳng lên, nhìn

mẹ đăm đăm và nói tiếp: - Con muốn biết mẹ có cô đơn không?

- Mẹ hiểu ý con. Không, mẹ không còn cô đơn nữa. Hàng đêm có con ở đây

rồi, đến giờ ăn tối có con, giờ uống trà có con, vậy mẹ còn cô đơn nỗi gì?

Không, con cứ đi đi. Mẹ muốn con thư giãn đôi chút.

Chàng gật đầu với mẹ, rồi hạ thấp giọng, chàng nói:

- Khi con về, chúng ta sẽ nói chuyện một lát. Con tự hỏi không biết chúng ta

có nên tiếp tục ở đây không; có lẽ con sẽ tìm một nơi nào đấy, vì...

- Đừng, con đừng tìm chỗ nào nữa.. Mẹ đã trả tiền 5 năm rồi, và mẹ thích ở

đây, ở đây thích hợp với mẹ. Còn nếu con không tính đến chuyện ở lại... và dù

sao, - bà chìa hai tay ra về phía chàng và nói nhỏ: - Nếu chúng ta dọn đi, chỉ làm

cho cô ta đau đớn thêm mà thôi. Con còn ở đây, mặc dù chỉ ở trong một phần

ngôi nhà, nhưng cô ta vẫn còn có nơi để hy vọng; còn nếu chúng ta đi, thế nào

cô ta cũng cảm thấy hoàn toàn cô độc. Con biết mẹ muốn nói gì rồi chứ?

- Phải. - Chàng gật đầu, đáp. - Mẹ nói phải. Nhưng con nghĩ...

- Được rồi, đừng nghĩ cho mẹ, chỉ nghĩ cho con, con có nhiều việc phải làm,

con à. - Bà đẩy chàng đi, nhưng trước khi đi, chàng cúi xuống hôn bà.

􀂐

􀂐 􀂐

Hannah Worth mở cửa và chào:

- Xin chào bác sĩ.

Chàng đáp:

- Chào Hannah. Rồi bỗng chàng quay mặt nhìn về cửa phòng khách. Hannah

liền cất giọng rầu rĩ nói?

- Ông ấy ho cả ngày, bác sĩ à. Bà chủ không làm sao khuyên ông vào giường

cho được.

Chàng lập tức đi vào phòng khách, và nghĩ thế là buổi chơi bài brít đêm nay

không có rồi, vì Leonard có vẻ quá sa sút.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

184

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Chào Leonard, - chàng nói. - Ông sao thế?

- Đang chống lại các bà. - Giọng ông ta khàn khàn, nho nhỏ, vừa đưa mắt

nhìn Helen và Daisy đang đứng bên nhau trong phòng - Hai bà ấy chỉ nghĩ đến

chuyện đi ngủ... - Ông ta quay qua nói với Daisy: - Tôi đoán chắc bà sắp về.

Bà ta đáp lại cũng với giọng khàn khàn, nho nhỏ:

- Tôi sắp về đây, nhưng chắc tôi sẽ trở lại.

- Tốt, nhưng trước khi bà đi, xin bà nói cho John biết về việc bà đã làm ở nhà

của Oswald.

- Tôi không nói đâu; tôi đi đây. Helen, bà đừng bận tâm tiễn tôi ra cửa. Sáng

mai tôi sẽ gặp bà... xin chào bác sĩ! Chúc bác sĩ ngủ ngon.

- Tôi cũng chúc bà như thế, Daisy, - chàng đáp. Bà ta cười khúc khích rồi

bước ra ngoài.

- Mời ngồi, John, - Helen nói, vừa kéo cái ghế đến gần Leonard.

John ngồi xuống ghế và hỏi nhỏ. Leonard:

- Ông có chuyện gì thế? Có phải mệt lắm không?

- Đương nhiên là mệt. Còn trông mong gì nữa? - Đoạn ông ta quay qua nói

với Helen: - Nói cho John nghe về chuyện món xúp của Daisy... Bà ấy đã làm

cho tôi vui.

- Ôi trời đất! - Helen đáp. - Em không làm được như bà ấy đâu. Nhưng em

có thể rút gọn câu chuyện dài và vui của Daisy, kể ngắn gọn thôi... Có cặp vợ

chồng già, tên Prott ở Midlands đến, họ đến quán của lão Swift ở trên song -

quán rất dễ thương - và, dĩ nhiên, Gladys Oswalld thộp lấy họ, mời họ ăn tối.

Nhưng chị ta quá khiếp sợ khi thấy ông già ăn xúp mà húp xoàm xoạp - Ông ta

cầm muỗng một cách vụng về, khó khăn. Thêm vào đấy, ông ta còn kể một

chuyện thiếu đứng đắn về một cô gái trong nhà máy xay của ông ta, khiến cho

Ralph Bannister phải phun cả thức ăn ra khỏi miệng. Thật là một chuyện hết sức

tệ hại. Nhưng chị ta đã mắc phải một sai lầm là kể lại chuyện này cho Daisy

nghe và nói với bà, chị muốn bà đem chuyện này kể lại cho bạn bè bà nghe.

Oái oăm thay bà Daisy đã gặp cặp vợ chồng này rồi và bà thích họ, bà bèn

nói cho Gladys biết, nhưng cuối cùng chị này cứ nhất quyết đem chuyện tệ hại

này ra kể hết và còn hỏi bà làm cách nào để biết người mắc bệnh phong ăn xúp

ra sao.

Helen huơ hai tay ra trước và nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

185

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Câu chuyện chẳng có gì vui hoặc hay ho hết, phải không Leonard? Thế mà

khi Daisy kể, mình lại muốn cười đến bể bụng.

John đáp lại:

- Cô không biết ở xứ này người ta sống theo lối trưởng giả học làm sang;

người ta có vẻ cởi mở và tự do... Nghe đến đây, Helen nói nhanh cắt ngang lời

chàng:

- Ôi John! Anh không biết gì về chuyện này hết. Ví dụ trường hợp của bố tôi,

ông ấy hoàn toàn là một kẻ trưởng giả học làm sang.

John nói chen vào:

- Và cô con gái đầu của ổng đã học đòi theo ổng.

Mọi người im lặng một lát rồi Leonard lên tiếng nói:

- Đáng ra chúng tôi phải nói cho anh nghe những chuyện đáng mừng, thì

chúng tôi lại nói đến những chuyện nghe khủng khiếp như thế. Helen, em nói

cho anh ấy nghe về quà đám cưới đi.

- Ồ phải, phải, - Helen đáp, bỗng nàng bước tới chiếc ghế xích đu, nắm chặt

bàn tay của Leonard áp vào ngực mình và nói tiếp: - Chắc Robble và Rosie lấy

làm lạ là tại sao chúng ta không tặng quà đám cưới cho họ. Phải, chắc anh biết

chiếc xe làm chưa xong. Leonard đã định tặng hai vợ chồng họ một con ngựa tơ

và một cỗ xe để làm quà cưới, nhưng ông Wilson, người đóng cỗ xe, người thợ

thủ công, thợ chữa bánh xe rất giỏi, là người làm nghề đóng xe cha truyền con

nối nhiều đời, không may mắc bệnh viêm phế quản phải nằm liệt giường, mà

ông ta lại không muốn để cho con trai hay để cho thợ làm cho xong. Thế nhưng

sáng nay cỗ xe đã xong xuôi, hai vợ chồng tươi tắn thắng con ngựa vá thật đẹp

kéo cỗ xe. Giá mà anh thấy được mặt của hai vợ chồng họ Rosie khóc vì sung

sướng, còn anh chồng người Tô Cách Lan cục mịch dễ thương thì lộ vẻ hân

hoan ra mặt.

- Ồ, ngày mai tôi sẽ đi thử xem sao, - John nói - Nhưng bây giờ tôi phải nối

gót theo Daisy, vì thưa ngài Leonard Spears, chỗ cho ông nghỉ bây giờ là chiếc

giường.

Lạ thay, Leonard không phản đối, mà ông hỏi:

- Ngày mai anh đến được không?

John đã đứng dậy, chàng đáp:

- Đến chứ, nhưng tôi không biết sẽ rảnh giờ nào.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

186

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- cám ơn.

Hai người nhìn nhau đăm đăm một lát; rồi John đưa tay về phía Helen và

nói:

- Đừng tiễn tôi làm gì. Tôi biết đường đi... Chúc ngủ ngon.

- Chàng sung sướng khi được ra khỏi nhà, vì cổ họng chàng nghẹn ngào.

Ra đến cửa nhà kho, Henry nói:

- Tôi đã thắng yên cương ngựa lại rồi, thưa ông. Và khi John đáp: "Cám ơn,

Henry" - thì anh ta hỏi: - "Ông chủ ra sao, thưa bác sĩ? Chưa bao giờ bác sĩ

Peters nói thật bệnh tình, lúc nào ông ấy cũng nói: cứ chờ xem, còn Johnson thì

không moi được tiếng nào?"

- Henry, sự thật là ông ấy rất yếu.

- Phải, phải, tôi cũng nghĩ thế. Thật đáng tiếc. Ôi thật đáng tiếc. Ông biết

không, tôi đã làm việc cho người anh họ của ông ấy nhiều năm, Ngài Frederick;

ông ta là một ông chủ rất tốt, nhưng vẫn không bằng ông này. Ông này cư xử

với người làm như người trong gia đình. Ôi, mọi người sẽ nhớ ông ấy vô cùng.

Sau đó, khi về đến ngôi nhà phụ chàng nghĩ đến tình cảm của Henry đối với

chủ, chàng nghĩ nếu khi chàng chết đi mà có được một gia nhân ngợi khen như

thế chắc chàng cảm thấy cuộc sống của mình không hoàn toàn có gì đáng tự

phụ. Nhưng chàng không tin việc như thế này sẽ xảy ra cho chàng. Chàng

không được sinh ra theo khuôn mẫu với Leonard. Càng ngày chàng càng thấy

Helen thương ông ta nhiều thêm. Và nỗi lo âu của chàng cũng lớn thêm. Cho

nên, chàng còn hy vọng gì chiếm được tâm hồn nàng, cho dù chàng đã ly dị

đượcc với Beatrice. Nếu chàng đủ can đảm để nói ra sự thật, chàng sẽ nói là ít

hy vọng hay không hy vọng.

Câu đầu tiên mẹ chàng nói khi chàng vào phòng là:

- Trời! Con về sớm thế. Sao, ông ta ra sao?

- Tệ lắm. Sa sút rất nhanh.

- Con đoán ông ta còn sống được bao lâu nữa?

Chàng ngần ngừ một lát mới đáp:

- Vài ngày.

- Tội nghiệp. Tội nghiệp.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

187

....................

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG VI

Một tuần trôi qua. Chàng khám cho một bà già tuổi gần 60 và pha chế cho

bà một chai thuốc uống.

Chàng nhìn bà ta ngồi trước mặt bàn, nói:

- Bà Emily Green, bây giờ bà hãy về nhà, vào giường nằm nghỉ, sáng mai tôi

sẽ ghé thăm bà. Tôi khuyên bà. - Chàng huơ tay trước mặt bà - hãy quên

chuyện của chồng bà đi. Ông ta bệnh nặng không bằng một nửa bà đâu.

- Ôi bác sĩ, ông đừng nói thế!

- Tôi nói thật đấy. Ông ta ho vì hít phải bụi Silic thôi, mà hầu hết đàn ông

làm trong hầm mỏ dầu phải mắc chứng ấy hết. Nhưng tôi xin nói thẳng cho bà

biết. Bà mắc phải chứng viêm đường hô hấp, nếu bà không làm theo lời tôi dặn,

bệnh sẽ nặng thêm đấy. Bây giờ bà phải nằm nghỉ.

- Nhưng ai sẽ chăm...

- Thì người trong nhà bà phải tự chăm sóc lấy mình. Ông nhà còn đủ tay đủ

chân chứ?

- Ôi bác sĩ! Ông ấy sẽ ra sao? Nghĩa là...

- Ông ta sẽ ra sao à? Mặc kệ ông ấy. Bà sẽ ra sao? Các con gái bà ở đâu?

Một cô không đến chăm sóc việc bếp núc được à?

- Cả hai đứa đều có gia đình riêng, bác sĩ à. Mà chúng có đến đấy chứ, chúng

ngoan lắm. Chúng đến luôn.

- Phải, phải, chúng đến luôn để mẹ chúng pha trà và nướng bánh cho chúng.

Ôi, tôi biết chuyện xảy ra trong nhà bà ra sao rồi; tôi đã đến thăm nhiều lần rồi.

Chàng đứng dậy và bình tĩnh dặn dò bà:

- Bà Emily, Tôi nói thật đấy. Về nhà nằm nghỉ đi. Nếu bà không nghe lời tôi,

bà sẽ vào bệnh viện đấy và phải nằm ở đấy lâu cho mà xem. Bà hiểu tôi muốn

nói gì rồi chứ?

Bà ta cúi đầu rồi khẽ đáp:

- Vâng, thưa bác sĩ.

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG IV

Leonard chết lúc 3 giờ rưỡi sáng thứ Bảy. Tối hôm trước, John có đến

thăm ông ta, nhưng chỉ một lát thôi, vì bác sĩ Peters đang có mặt ở đấy, và có cả

Johnson nữa. Khi chàng đứng bên giường, chàng không thể nói gì được, mà chỉ

nắm bàn tay của ông ta và giữ yên trong tay mình một hồi lâu. Rồi Leonard vừa

thở hồng hộc vừa nói: "John, hẹn anh... sáng mai" - và chàng trả lời: "Vâng,

Leonard. Vâng, sáng mai tôi sẽ ghé lại". Khi chàng thả tay ông ta ra và rời khỏi

giường. Leonard nhìn theo chàng với ánh mắt am hiểu và nói: "Cám ơn, John,

cám ơn!" John nghĩ lời cám ơn của ông ta vừa nói không phải để cám ơn việc

sáng mai chàng ghé lại, mà là lời vĩnh biệt.

Chàng gặp Helen ngoài tiền sảnh, nhưng chàng cảm thấy không thể nói gì

được với nàng, mà nàng cũng chẳng nói lời nào với chàng hết: hai người chỉ

nhìn nhau rồi chàng ra về...

Nhưng hôm sau chàng đến nhà, đứng ở tiền sảnh, chỉ gặp Rosie đang đứng ở

đấy, Khi cô ta nói:

- Anh ấy chết lúc ba giờ rưỡi. - Chàng không trả lời mà chỉ hỏi:

- Cô ấy có khoẻ không?

Rosie đưa khăn lau mắt lần hai, nấc lên rồi đáp:

- Bình tĩnh, bình tĩnh lạ lùng lắm. Khi Leonard nhắm mắt. Helen ngồi bên

cạnh anh ấy, nhưng rất bình tĩnh. Chị không khóc tiếng nào.

Không. Chắc nàng không khóc. Có những nỗi đau khổ mà cho dù có khóc

cũng không nhẹ được.

Chàng nói với Rosie:

- Cô nói lại với cô ấy tôi sẽ ghé thăm sau.

Chàng đã ghé thăm vào ngày hôm sau, và ngày sau nữa, và mỗi lần đến

thăm, chàng cảm thấy hơi bối rối trước cách cư xử của nàng, vì nàng đang bận

bịu chỉ huy công việc trong nhà. Rosie nói nhỏ với chàng:

- Như vậy là không đúng. Chị ấy làm việc một cách bình thường tự nhiên: ra

lệnh cho gia nhân, gặp nhân viên tống táng và làm các việc đại loại như thế. Lạ

thật. Ông luật sư đến, ổng nói ổng muốn làm giúp chị một số công việc, nhưng

chị ấy cám ơn và trả lời là chị có thể xoay xở làm lấy được rồi...

www.phuonghong.com www.taixiu.com

188

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Hai ngày sau Leonard được chôn cất, và Helen phá bỏ tập tục không cho

người vợ đi đưa đám chồng. Không những thế nàng còn ở lại bên mộ chồng

chưa lấp đất sau khi những người khác đã ra về hết. Nhưng nàng ở lại với cặp

mắt ráo hoảnh, việc này làm cho những người đi dự lễ tang chú ý dị nghị.

Nhiều người đi dự đám tang và một số người khi về đã ghé lại nhà, Daisy

cho biết bà đã cho một số biết tay, bà nói:

- Tôi biết thế nào gặp tôi họ cũng xéo đi cho mau, và quả thật họ chỉ, đứng

một lát là ra về.

Chính bà đứng trên hành lang, lịch sự nói với những người khách mà trước

đây sợ đến thăm sẽ bị lây nhiễm, rằng phu nhân Spears cám ơn họ đã đến thăm;

bà tin chỉ nói thế là họ hiểu nàng không muốn tiếp khách. Chỉ có một bà cương

quyết vào thăm bà goá phụ cho được, vì thế mà Daisy phải nói toạc ý đồ của

mình cho bà này biết. Bà ta đẩy bà này ra cửa, lôi xuống thềm và nói thẳng

rằng:

- Này chị Claire, lâu nay đâu thấy mặt chị. Bà ấy không muốn gặp chị đâu.

Bây giờ bà và cả sau này. Tôi nói thế có xấu không?

Bà kia đáp lại:

- Xấu xấu như mặt của bà vậy. - Rồi bà ta có vẻ như được thoả mãn vì câu

trả lời, bà bỏ đi đến xe của mình.

Sau đám tang được hai ngày, Rosie về nhà. Cô ấy hơi bực mình vì thái độ

của Helen trước cái chết của chồng. Cô đã nói ý này cho John biết, ngoài ra, cô

cũng nói rằng Helen chỉ có vẻ thoải mái hơn khi có bà Wheatland bên cạnh. Cô

hỏi John không biết chàng có để ý thấy bà Wheatland là một người kỳ lạ không,

vì mỗi khi có bà ấy, là Helen nói chuyện liên miên, còn với người khác thì nàng

ngồi im thin thít, không hé môi. Nhưng Helen có vẻ không lưu tâm đến hành

động của mình.

John biết Rosie nổi cáu như thế là vì Helen thân thiện với người đàn bà kỳ lạ

kia hơn là với cô. Và chàng hiểu cả hai người: Helen thích làm bạn với Daisy là

vì bà ta, ngay cả khi bà kể chuyện vui, bà ta đã có một cuộc đời đau khổ, ba

chìm bảy nổi; trong khi đó thì Rosie đã lấy lai được niềm vui của cuộc sống, và

cô xót xa cho nàng, có khóc cho nàng thì cũng chỉ là nước mắt thương hại, hay

có an ủi nàng, có biểu lộ vẻ mặt đau đớn, thì đấy cũng chỉ là những thái độ thiếu

tự nhiên, giả tạo.

Johnson gặp chàng ở tiền sảnh và nói:

- Phu nhân đang ở trong phòng khách, thưa ông.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

189

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Cám ơn, Johnson. - John dừng lại một lát mới nói tiếp: - Bây giờ anh định

làm gì? Chắc anh sẽ tìm một công việc như thế này ở nơi khác phải không?

- Ồ, công việc đã được ổn định, thưa ông. Phu nhân đã yêu cầu tôi ở lại để

coi sóc nhà cửa khi bà đi vắng. Để tôi đi báo cho phu nhân biết có ông đến, thưa

ông.

Anh ta đã đi báo cho nàng biết có chàng đến. Đây là lần đầu tiên chàng phải

đợi có người đi báo cho nàng biết. Và mọi khi chàng thường thấy có cô gái giúp

việc ra mở cửa cho chàng. Bây giờ chính anh chàng này ra mở cửa, và chàng

thấy không ưa anh ta: có cái gì bí mật trong con người anh ta. Nhưng anh ta đã

sắp xếp và rõ ràng mọi việc đã được ổn định, ít ra là ổn định về công việc coi

sóc nhà cửa. Chàng cảm thấy hơi bực như Rosie vậy.

Khi nghe Johnson nói: "Thưa bà có bác sĩ Falconer", chàng muốn đẩy cổ anh

ta sang một bên.

Helen đang ngồi trên ghế nệm dài. Chàng đi chậm rãi vào phòng đến phía

nàng. Khi thấy nàng định đứng dậy, chàng liền nói:

- Đừng đứng dậy. - Chàng không ngồi ngay xuống bên cạnh nàng, vì chàng

còn mặc áo khoác trên người và còn cầm mũ trên tay, cho nên chàng cởi áo

khoác ra và để cả áo lẫn mũ lên chiếc ghế dựa, rồi lấy giọng mỉa mai chàng nói

tiếp: - Gã quản gia của bà cần

phải được huấn luyện mới được, thưa bà; anh ta không yêu cầu tôi cởi áo

khoác khi vào phòng.

- Ồ, nàng lắc đầu nhè nhè. - Anh ta không phải là quản gia của tôi, John à;

thật dấy. - Nàng gượng cười. - Tôi không biết gọi anh ta là gì cho đúng.

- Thật ư? Thế mà anh ta nói với tôi cô đã thu xếp để anh ta coi sóc việc nhà

khi cô đi xa... có phải cô đã thu xếp như thế không? Có phải cô sắp đi xa

không?

- Ngồi xuống đi, John, nàng chỉ cái ghế trước mặt. Khi chàng đã ngồi, nàng

nói tiếp: - Tôi phải đi ngay thôi. Hôm qua tôi nhận được lá thư của bà chị họ của

Leonard từ Pari gởi đến. Bà ta già rồi, tôi nghĩ chắc anh ấy đã nói cho anh biết

về bà này rồi, bà ta cả đời yếu đuối. Bà viết thư để xin lỗi không đến dự đám

tang được - bà đã gần tám mươi - nhưng bà rất mong tôi đến thăm bà. Bức thư

viết rất cảm động, rất hay. Cho nên tôi đã viết thư phúc đáp ngay và báo cho bà

biết tôi nhận lời mời của bà vì - bỗng nàng nghiêng người tới trước và đưa một

bàn tay về phía chàng với vẻ hốt hoảng và nói tiếp: - John, tôi phải đi. Nếu tôi ở

lại đây, chắc tôi suy sụp mất. Chỉ đi một thời gian thôi

- Helen, cô nói đi một thời gian là bao lâu?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

190

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Nàng nhắm mắt lại và đáp:

- Tôi không biết. Một vài tháng. Tôi... tôi không chịu được cảnh thiếu vắng

anh ấy, John à. Không chịu được trong khi ở đây.

- Vậy cô đi để quên ảnh, thoát khỏi ảnh, như thể chưa bao giờ có ảnh à?

Chàng nghĩ thế nào nàng cũng phản đối câu hỏi của chàng, nhưng chàng

ngạc nhiên khi nghe nàng đáp:

- Phải, phải, đúng như thế đấy, vì tôi không chịu được đau đớn như thế này.

Tôi thấy tôi quá đau khổ.Tôi đã chịu đựng sự đau khổ này lâu rồi, nhưng bây

giờ... trước cảnh trống vắng như thế này, tôi không chịu nổi. Không có gì hay

không có ai để tôi có thể tìm đến mà khuây khoả.

- Không có ai à? - chàng hỏi, giọng buồn da diết.

Nàng quay mặt đi, cắn mạnh vào môi dưới, rồi đáp:

- Tôi... tôi nghĩ là chắc anh hiểu.

Bỗng chàng hạ giọng, nói nho nhỏ:

- Phải, phải, tôi hiểu. Tôi cũng đau đớn khi mất anh ấy, nhưng so với nỗi đau

đớn của cô thì chẳng nghĩa lý gì. Phải, tôi hiểu.

Nàng dựa người ra lưng ghế, lấy khăn tay lau môi. Không có một giọt nước

mắt: cặp mắt ráo hoảnh, sang long lanh. Nàng nhìn chàng nói nho nhỏ:

- Nếu có ai còn níu giữ tôi lại đây, thì người ấy là anh, John à... và Daisy.

Còn tất cả - nàng hếch cằm lên với vẻ khinh bỉ - bây giờ họ đua nhau đến đây vì

không còn sợ bị lây nhiễm nữa. Có chị Gwendoline Fenwich là có tình, nhưng

tôi cũng không muốn chị ta đến nữa, vì trước đây mỗi lần đến là chị co ro cúm

rúm như sợ lây bệnh. Đấy, - nàng gật đầu - Không bao giờ gặp chị ta được nữa.

- Cô định khi nào thì đi?

- Trong vòng một hay hai hôm nữa.

- Cô sẽ đi một mình hay sao?

- Phải, một mình. Bây giờ phải thế thôi.

- Tôi biết rồi. - Giọng chàng nghe có vẻ gay gắt. - Nhưng tôi tự hỏi tại sao

không đi với Daisy?.

- Tôi đã nghĩ đến chuyện này, nhưng cuộc đời của bà ấy bây giờ xem như đã

ổn định rồi bà ấy hiện đang làm cho các tổ cho cứu giúp người phong, nên rất

www.phuonghong.com www.taixiu.com

191

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

bận. Bây giờ tôi không được coi thường những công việc như thế. Vả lại, tôi

cũng chưa gặp bà ấy để hỏi bà có thể đi với tôi được không. Nếu bà ấy bằng

lòng, tôi sẽ mời bà đi cùng, vì Leonard thường nói rằng: "Bà ta là người rất quả

cảm". Câu ấy trước đây người Hạ sĩ Ấn Độ của Leonard thường dùng. Mỗi khi

có người nào được chọn để làm một nhiệm vụ nguy hiểm, anh ta thường nói:

"Anh ta là người rất quả cảm".

John nhớ đã nghe Leonard nói thế, và chàng nhận thấy nhận xét của nàng về

Daisy như thế là đúng.

Hai người ngồi im lặng một lát rồi chàng nói:

- Cô có biết chuyện Leonard yêu cầu tôi... làm bạn với cô giúp đỡ cô... bất cứ

khi nào cô cần tôi không?

- Biết, biết, tôi biết. - Nàng đáp thật nhanh. - Tôi biết, John à, và... chúng ta

sẽ.. nói đến chuyện này sau - Tôi nghĩ tôi không tìm đâu ra đi một người bạn tốt

như anh; và anh ấy cũng nghĩ thế. Phải, - bỗng nàng lắc đầu - Chúng ta sẽ nói

đến chuyện này sau, lúc khác - Bỗng nàng đứng dậy, chàng thấy nàng có vẻ bối

rối. Chàng nói:

- Trước khi cô đi, tôi đến thăm cô được không?

- Được dĩ nhiên là được. Còn quãng hai ngày nữa tôi mới đi, trước khi mọi

việc đã thu xếp xong.

- Cô sẽ để cho Johnson quản lý việc nhà à?

- Phải. - Nàng mở to mắt, trông rất quyến rũ. - Tôi biết làm gì được? Chả lẽ

bây giờ ra đi mà nhờ anh hay Daisy đến coi sóc nhà cửa. Mặc dù người làm

trong nhà đều tốt hẳn hoi, nhưng cũng cần có người quản lý họ chứ, phải cần có

người biết tổ chức và biết chỉ huy. - Nàng dừng lại một lát rồi nói thêm: - Tôi

biết anh ta hơi tự phụ một chút, và rất ỷ thế. Tôi nghĩ tốt hơn là nên có một

người như anh ta, một người mình tin cậy được, còn hơn là thay người khác mà

chỉ được có một việc là giữ nhà. Anh có nhận thấy thế không?

- Có, có, tôi thấy cô đúng. Dĩ nhiên là cô đúng.

Hai người nhìn nhau, nàng vuốt cái đường viền chiếc khăn trong tay rồi xếp

tư lại ,và nói:

- Tôi... muốn nói chuyện này với anh. John... tôi muốn nói chuyện này đã từ

lâu. Chuyện... tôi rất buồn về cuộc hôn nhân của anh, cuộc hôn nhân của anh

hỏng bét. Anh... anh đáng được có một gia đình hạnh phúc.

Chàng cảm thấy mặt mình đỏ bừng và khi cất tiếng trả lời, chàng bỗng thấy

giọng mình trầm xuống:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

192

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Tôi sống được hạnh phúc với mẹ tôi.

- Ồ John, tôi... tôi xin lỗi vì đề cập đến chuyện này. Tôi chỉ muốn anh...

Mặt chàng đã bình thường trở lại và chàng chìa tay ra. Khi nàng để tay lên

tay chàng, chàng nói:

- Đừng lo, Helen, tôi hiểu. Có thể nói là do lỗi của tôi, vì tôi say mê làm

rượu vang mà có cuộc hôn nhân ấy.

Chàng hy vọng câu nói của mình sẽ làm nàng vui, chàng cười với nàng;

nhưng bỗng mắt nàng nhấp nháy, môi run run, cho nên chàng vội nói:

- Thôi! Thôi! Đừng đau khổ. Thật đấy, tin tôi đi, - rồi chàng nói dối để làm

vừa lòng nàng: - Tôi muốn sống như thế. Tôi đã tạo cuộc sống của tôi như thế

và tôi bằng lòng việc làm của tôi. Tôi không bị cô ấy làm phiền gì hết. Chúng

tôi không gặp nhau, nên chẳng ai làm phiền đến ai. Thôi bây giờ tôi về; ngày

mai tôi sẽ đến. - Chàng. thả tay nàng ra, đến lấy áo và mũ nơi ghế, rồi nói tiếp -

Còn nếu cô đã thu xếp hành lý xong tôi sẽ ra tiễn cô ở nhà ga. Nếu, - chàng

giang tay để mặc áo khoác và nói tiếp: - Nếu được cô hứa sẽ viết thư thì hay biết

mấy.

Nàng nuốt nước bọt, đáp:

- Được, được rồi John. Tôi sẽ viết thư cho anh.

- Cô có định ở lại Pari không?

- Ồ, đợi đến đó và gặp "bà già" rồi mới biết, Leonard thường gọi bà ta như

thế.

- Nếu cô không thích bà già, cô có tiếp tục ở bên ấy không?

- Ờ. Có lẽ tôi phải tiếp tục ở nước ngoài.

- Cô đã định ở đâu chưa?

- Tôi muốn đi Ý; La mã. Tôi cũng thích nước Áo.

- Và đi một mình ư? - Chàng hỏi, giọng lo lắng; với nhan sắc như nàng, nàng

là miếng mồi ngon cho nhiều đàn ông đủ cỡ.Nhưng chàng không nói ý này ra.

Thấy nàng không trả lời, chàng hỏi tiếp, giọng rất tự nhiên:

- Vậy ngày mai tôi đến thăm cô nhé?

- Vâng, John.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

193

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Không nói thêm tiếng nào nữa, chàng ra về.

Chàng có nhiều nơi đến thăm bệnh, nhưng khi chàng lái xe vào thành phố,

chàng sực nhớ chàng đã để quên chai thuốc chữa bệnh viêm phế quản cho bệnh

nhân ở phòng khám. Cho nên chàng phải về phòng khám để lấy, nhưng khi mở

cửa ra, chàng ngạc nhiên thấy bác sĩ Cornwallis đang ở trong phòng. Hai người

nhìn nhau rồi ông ta nói:

- Ồ, tôi tưởng anh đi khám ở ngoài.

- Tôi đang đi. Ông muốn gì phải không?

- Phải, tôi muốn mượn cái này. Ông ta đưa lên cái ống tiêm. - Bác sĩ Rees rất

vụng về. Trong tháng qua ông ta làm vỡ hai cái. Tôi phải trừ lương ông ta thôi.

Tôi đã nói rồi.- Ông ta đi qua trước mặt chàng, nhưng bỗng ông dừng lại, nhìn

vào mặt chàng rồi nói.- Sáng nay tôi có đến thăm vợ anh.

Bác sĩ Cornwallis như đợi chàng nói gì và khi thấy không không nói gì hết

ông ta liền nói tiếp:

- Cô ấy có thường phàn nàn với anh về tình trạng sức khoẻ yếu kém khi anh

ở... với cô ta không?

Tôi không ở với cô ta, bác sĩ à. Tôi đã kết hôn với cô ấy nhưng không ở với

cổ.

- Ồ thôi, ta đừng chẻ sợi tóc làm tư nữa - Ông ta nói, giọng hơi giận. - Tôi

hỏi anh cô ấy có triệu chứng lâm bệnh phải không?

- Tôi không biết có "triệu chứng" gì đặc biệt không.

- Này nhé, việc xảy ra có vẻ như động kinh, khi việc này xảy ra thì không có

tôi ở đấy. Và khi tôi đến đấy thì cô ấy cứng đờ như tấm ván.

- Ông nói "cứng đờ như tấm ván" là sao? Cô ấy không chết chứ?

- Không, không chết. Nhưng nếu việc chẩn đoán của tôi mà đúng, thì cô ta

mắc phải bệnh thần kinh, suy sụp về tinh thần.

John lẩm nhẩm trong óc, "suy sụp thần kinh". Ông ta nói về chứng thần kinh

với mình như thể ông ta nói với một người dân bình thường. Thế nhưng chàng

vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

- Anh có biết tôi nghĩ sao không?

- Không, thưa bác sĩ. Nhưng chắc bác sĩ sắp nói với tôi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

194

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Ồ... - bác sĩ Cornwallis quay cái mặt đỏ gay về phía John và đáp lại: Tư

cách của anh làm cho tôi chán nản, anh có biết không? Thỉnh thoảng tôi có cảm

tình với anh vì anh đã vơ phải một chị đàn bà tính tình thất thường; nhưng có

nhiều lúc, như bây giờ chẳng hạn, anh có hành động xấc láo, tôi muốn đá vào

đít anh, và nói trắng ra, dù tôi đau chân hay là không, tôi cũng muốn đá vào đít

anh.

John cúi đầu, cắn môi. Chàng muốn cười to khi nhìn ông ta quay gót đi về

văn phòng, cái chân què đi khập khiễng. Sau khi đóng cửa xong, chàng tựa lưng

vào cửa, để tay lên trán, miệng lẩm bẩm một mình "nói trắng ra, dù chân có đau

hay không" lão ta đến phòng này để làm gì? Không có gì để tìm ngoài những

thứ thuốc về nghề nghiệp. Thế nhưng ông ta đã nhanh trí nói đến cái ống tiêm.

Ôi, ông ta là một lão già lưu manh.

Chàng đi vào phòng thuốc, lấy chai thuốc để quên. Thế nhưng chàng không

vội đi liền, mà tựa người vào bàn đá hoa cương, nhìn ra trước, miệng lẩm bẩm

một mình: "Suy nhược thần kinh? Triệu chứng? Cứng như tấm ván ư?". Phải,

chàng không ngạc nhiên, có thể cô ta có hiện tượng như một cơn động kinh

trước khi bị loạn thần kinh. Chàng đã nghi ngờ cô ta bị lệch lạc tinh thần. Ôi,

chàng tin như thế, nhưng chắc không phải loạn thần kinh. Chàng nhìn xuống cái

chai. Chàng còn phải bị ràng buộc với cô ta bao lâu nữa? Nói tóm lại, sự ly dị

chỉ là sự ly thân. Chàng sẽ làm gì cho hết đời? Phải chăng ngày nào chàng cũng

ở trong cái phòng đó và trong cái phòng nhỏ này? Chàng sẽ làm gì trong các

buổi tối? Ngồi chơi với mẹ. Chắc không còn đi thăm ai nữa.

Từ ngày mai hay ngày mốt, chắc chàng không thể gặp Helen. Pháp, Ý, Áo.

Đàn ông, đâu đâu cũng có đàn ông, mà nàng chỉ là con người thôi. Nàng không

nghĩ nàng là đàn bà, vì nàng cứ tin rằng nỗi đau đớn vì mất chồng sẽ không bao

giờ nguôi. Nhưng tình yêu là một thứ bệnh, nó giống các thứ bệnh khác, nó có

thể được chữa lành, và bệnh nhân có thể có một cuộc sống mới. Và nếu nàng

gặp được một anh chàng bảnh trai dễ thương, thì một trường hợp như thế có thể

xảy đến cho nàng một cách dễ dàng... Ôi, lạy Chúa cho chàng ra khỏi đây và

làm việc để quên chuyện này.

Khi chàng bước ra ngoài lối đi nối giữa hai nhà, cánh cửa nhà bên kia bật mở

và... người đàn bà ấy bước ra. Chị ta trông xơ xác, dơ bẩn. Chàng nhớ tuần

trước chàng có đọc trên báo có đăng tin chị ta bị buộc tội bán dâm và được chọn

giữa việc đóng tiền phạt 5 bảng hay là ở tù 10 ngày. Chị ta chọn cách đóng tiền

phạt. Chàng nghĩ đến chồng con chị ta và đến hậu quả của họ.

Chàng không gặp lại chị ta từ cái đêm bị chồng đuổi ra khỏi nhà. Thế nhưng,

bây giờ khi nhìn lại chị ta, chàng cảm thấy ân hận cho chị. Chị ta là con người

đáng thương. Nếu vì nhu cầu xác thịt mà chị ta bị sa đoạ, thì chàng có thể ghép

chị với Beatrice vào một hội một thuyền, vì chính vợ chàng cũng là người rất

ham muốn về xác thịt.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

195

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chàng bước lui để tránh đường cho chị ta qua, và khi đi ngang qua chàng,

chị ta quay nhìn vào mặt chàng đôi môi tô son đỏ choét nhoẻn miệng cười và

nói:

- Cám ơn ông.

Lời cám ơn giản dị nhưng chàng biết ý đồ của chị ta không giản dị, lời cám

ơn không nói ra vì lý do lịch sự mà vì mỉa mai châm biếm. Chàng đợi một lát

mới đi theo chị ta ra đường.

Khi chàng tháo sợi dây cương nơi trụ sắt, chàng thấy chị ta đứng nhìn chàng,

nụ cười kỳ quái trên mặt; và khi chàng bước lên xe, chàng nghe chị ta cất tiếng

nói to với chàng, giọng chế nhạo:

- Chúc bác sĩ những ngày sắp đến hạnh phúc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

196

www.phuonghong.com www.taixiu.com

200

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Phải, chàng biết bà ta đã hiểu ý chàng: bà ta mất đứa con trai 26 tuổi vì bệnh

lao phổi, và mới đây, mất đứa con út, cô gái 9 tuổi.

Bà đứng dậy, nhìn chàng cười uể oải và nói:

- Tôi sẽ làm theo lời bác sĩ, tôi để cho họ lo liệu lấy. Thực ra, cách đây mấy

tháng tôi đã nói rồi, tôi nói có ngày tôi sẽ để mặc xác họ với nhau.

- Tốt, bà Emily. Bây giờ chỉ cần thực hiện là mọi việc êm đẹp. Ngày mai khi

đến nhà bà, tôi ,sẽ nói với chồng bà. Đừng lo về ông ấy. Đàn ông, cần làm việc,

họ làm tuyệt lắm. Và chắc bà nhớ câu ngạn ngữ: Bụng đói chân phải bò.

Bà cười và nói:

- Cám ơn bác sĩ. Cám ơn. Bác sĩ là người thật tốt.

Khi bà ta về rồi, chàng ngồi xuống, lắc đầu. Đàn bà và chồng con! Chồng bà

ta không nặng bằng một nửa bà. Ông ta ho và nhổ bậy nhổ bạ. Cái bệnh ấy thật

tệ hại. Chàng thở dài, đưa tay ấn chuông gọi người bệnh tiếp theo. Nhưng khi

chàng nghe có tiếng động ở ngoài cửa, chàng đứng dậy và ngạc nhiên thấy cửa

mở và bà Daisy đứng ở đấy. Bà ta nói với người bệnh đang đợi:

- Tôi xin phép được nói với bác sĩ một phút thôi. Tôi đem đến cho bác sĩ một

tin nhắn.

- Chuyện gì thế? - Chàng hỏi bà.

- Cô ấy về!

Chàng đứng yên một lát rồi hỏi:

- Helen phải không?

- Phải, còn ai về nữa? Có ai đi xa nữa mà hỏi Helen phải không? Đúng, đúng

là Helen.

- Khi nào?

- Tối qua. Cô ấy đến gặp tôi lúc 8 giờ tối. Tôi không thể tin được. Thình lình

đi vào. - Bà ta bước lui, nói nho nhỏ: - Chắc anh muốn biết tin này.

- Ồ Daisy. - Chàng đưa tay nắm cánh tay bà ta và nói: - Chắc có chuyện gì

khiến cô ấy trở về.

- Phải, đương nhiên là có. Nhưng có gì đi nữa, cô ấy cũng không nói cho tôi

biết. Có lẽ cổ sẽ nói cho anh hay. Thế nào anh cũng đến thăm cô ấy chứ? - Bà

nhìn chàng cười toe toét.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

201

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Khám bệnh xong tôi sẽ đến thăm liền.

- Tốt! Nhưng bây giờ tôi phải đi: nếu tôi ở lại thêm một phút nữa, ông già

ngoài kia sẽ đấm tôi mất. Ông ta thở phì phò như có ai nhét cái vòng trong mũ

ông ta.

Bà mở cửa, cười với người đàn ông lùn hơn bà rất nhiều và với giọng ngọt

ngào, bà nói:

- Rất cám ơn ông. Ông rất tốt. Tôi buộc lòng phải làm phiền ông.

Ông ta trả lời bằng một giọng hiền hoà:

- Không sao đâu. - Rồi đưa mắt nhìn theo người đàn bà có vẻ kỳ cục bước

nhanh dọc theo hành lang trước khi vào phòng khám. Vào trong phòng, ông ta

nói một câu mà John không sao trả lời được.

- Người đâu mà trông kỳ quặc đến thế không biết.

􀂐

􀂐 􀂐

Chàng có nhiều bệnh nhân mới đến khám suốt cả buổi sáng, cho nên khi

chàng đến Col Mount thì đã vào quãng 3 giờ chiều.

Johnson ra mở cửa và sau một lát mới cất tiếng:

- Ồ, xin chào bác sĩ. Ông... ông muốn gặp bà Spears phải không?

John thấy thái độ của anh chàng này quá kênh kiệu, nên chàng bực mình

đáp:

- Này Johnson, chả lẽ tôi đi xa như thế này để thăm anh! Anh hãy cho tôi

biết bà Spears ở đâu?

Anh chàng quản gia đứng ưỡn ngồi rồi bằng một giọng kiêu căng, trả lời:

- Bà ấy đang ở trong phòng.

- vậy nhờ anh nói với bà ấy có khách đến thăm được không? Tôi đợi trong

phòng khách. - Nói xong, chàng đi qua tiền sảnh vào phòng khách - Chàng cố

tình để cửa mở như thế, và khi đến lò sưởi, chàng quay lui nhìn ra tiền sảnh,

thấy Johnson vẫn còn đứng yên tại chỗ, khi ấy anh ta mới bỏ đi về phía cầu

thang, hai vai đung đưa.

Thái độ của anh ta làm cho John bực bội như những lần trước đây; nhưng

đồng thời chàng tự hỏi tại sao chàng không lấy anh ta để làm trò cười.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

202

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Thế rồi chàng nghe bước chân của Helen đi xuống cầu thang, rồi nàng vào

phòng đóng cửa lại, khi ấy chàng mới đi đến phía nàng, hai tay giang ra. Nàng

nắm hai bàn tay chàng, cười và lên tiếng nói:

- John, gặp anh tôi mừng quá.

Chàng không thốt ra được lời nào, một lát mới lặp lại được những từ nàng đã

nói:

- Gặp cô tôi mừng quá, cô em.

Nàng cười xoà, nói:

- Ngồi xuống và hỏi gì cứ hỏi.

Nàng ngồi xuống ghế nệm dài, còn chàng ngồi trên ghế bành gần bên nàng,

rồi chàng nói:

- Đợi tôi hoàn hồn lấy lại hơi thở cái đã; tôi choáng váng vì quá kinh ngạc.

Nhưng, được rồi, tôi bắt đầu nhé. Cô từ đâu về?

- Paris, điểm xuất phát của tôi.

- Tôi tưởng cô đi La Mã, rồi đến Áo.

- Tôi đã đến La Mã và đi Áo. Rồi quay về Pari.

- Ở lại với bà già à?

- Không! Tôi nghĩ những con người như thế chỉ có trong tiểu thuyết thôi.

Ngày nào cũng tô son điểm phấn, với hai cô hầu luôn luôn phục vụ bên người.

- Bà ta bao nhiêu tuổi?

- Ồ, quãng 80, tinh thần minh mẫn, còn điều khiển công việc trong nhà. Bà ta

muốn tôi ở lại với bà. Không, tôi không muốn ở lại với bà; bà ta không thích

giọng của cô thư ký; cô gái tội nghiệp phải đọc sách cho bà ta nghe suốt ngày.

Và bà ta muốn tôi thay chân cô ấy. Khi tôi không nghe lời bà ta, bà nổi cơn

thịnh nộ. Ôi trời đất!

- Vậy cô không ở trong nhà ấy chứ?

- Ô không, thật ơn Chúa! Tôi đến ở trong một khách sạn gần đấy.

- Thì ra thế, rồi cô làm gì?

- Tôi đi chơi như mọi khách du lịch khác: thăm Louvre, Versailles, điện

Tuilleries, và đương nhiên thăm nhà thờ Notre Dame, và đi siêu thị. Ôi, siêu thị

thì thật tuyệt.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

203

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Đi một mình à? - Giọng chàng để lộ vẻ ngạc nhiên.

Và nàng đáp:

- Phải, thưa Ngài, đi một mình, có người lái xe rất năng nổ, tôi thuê anh ta

hàng ngày trong suốt thời gian tôi ở đấy hai tuần liền. Anh ta thường đề nghị

hôm sau tôi nên đi xem ở đâu. Anh ta rất năng động và rất dễ thương. Anh ta tự

cho mình là người bảo vệ tôi, vì anh ta biết tôi đang cô độc một mình.

- Xin hỏi cô một câu ngu ngốc nhé, có phải cô cần có người bảo vệ không?

- Phải, cần, cần chứ. - Helen đáp và cười lớn. - Có một ông rất sang trọng cứ

lẽo đẽo theo tôi cho đến một hôm người bảo vệ của tôi phải can thiệp. Khi ấy

anh ta đang đợi tôi sau khi tôi đi tham quan một di tích ra, anh ta nói với tôi: -

"Thưa bà, chúng ta phải đi nhanh ra ga, nếu không, chồng bà đến mà không

thấy thế nào ông cũng giận đấy." - Ít ra tôi cũng hiểu được đại khái tiếng Pháp

vùng ngoại ô của anh ta như thế. Tôi nói vùng ngoại ô là vì anh ta ở tận cuối

thành phố Pari. Nhưng không có gì về các ông sang trọng này mà anh ta không

biết... và nhờ nói chuyện với anh ta, mà tôi hiểu được đủ các loại đàn ông đàn

bà như thế ở đấy - Bỗng nụ cười trên môi nàng biến mất và nàng nói tiếp: - Anh

biết không, Leonard không muốn tôi sống trong cảnh buồn rầu hay là để cho

nhà cửa có vẻ tang tóc quá, cho nên tôi phải đi du lịch nước ngoài. Còn chuyện

này đáng nói nữa, - nàng cười trở lại - mãi cho đến tối hôm người bảo vệ và tôi

chia tay, tôi mới biết cái ông mà anh ta gọi là chồng tôi đến đón đấy, quả có

thật, ông ta từ trên tàu bước xuống với vẻ rất bình tĩnh, hoá ra là một võ sĩ

quyền Anh nổi tiếng. Nhưng chuyện này xảy ra vào hôm trước khi tôi ra về, và

tôi rất buồn khi chia tay anh ta. Anh biết không, anh ta để xe ở ngoài, vào tận ga

để tiễn tôi.

- Anh ta có lớn tuổi không?

- Không. Theo tôi thì anh ta chừng 35 tuổi. Nhưng anh ta có vợ và 5 con.

- Ồ, nguồn Pháp quá đỗi lãng mạn!

- Đúng, đúng thế, John à.

Bỗng chàng hỏi:

- Về nhà có vui không?

Nụ cười tắt trên môi nàng, nàng đáp:

- Tôi chưa biết. Tôi chỉ biết phải về thôi.

- Phải về nghĩa là sao?

- Thật khó trả lời câu hỏi của anh, nhưng đã có chuyện khiến tôi phải ,về:

Chắc anh không tin chuyện này. Chắc anh sẽ nói đây là chuyện do tưởng tượng

www.phuonghong.com www.taixiu.com

204

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

hay do khao khát trong tiềm thức gây ra. Nhưng chuyện này xảy ra khi tôi ngồi

nơi bàn trước cửa sổ phòng tôi ở. Cảnh bên ngoài rất đẹp. Khách sạn nằm trên

con đường chính, ánh mặt trời chiếu trên hàng cây tiêu huyền, và có nhiều

người đi quanh đấy. Mọi vật đều trong sáng vui tươi. - Bỗng nàng nhìn thẳng

vào mặt chàng. - Khi ấy tôi nghĩ: Thành phố đẹp như thế này, tại sao không ở

lại đây mà bỏ đi qua Tây Ban Nha? Nghĩ thì nghĩ, nhưng tôi vẫn kéo tấm gương

soi về phía tôi - tôi vẫn chuẩn bị thu xếp, nghĩ đến chuyện đi Tây Ban Nha - thì

bỗng - nàng dừng lại, nhìn xuống hai bàn tay đang bấu chặt vào lòng chiếc váy

màu nâu và nói tiếp - chuyện xảy ra quá rõ ràng: Tôi... tôi cảm thấy Leonard

đang đứng sau lưng tôi. Tôi cảm thấy có thể đưa tay lên như thế này - bỗng

nàng đưa nhanh hai tay lên đầu - là sờ vào mặt anh ấy được. Anh ấy thường

đứng sau lưng tôi như thế mỗi khi tôi ngồi vào bàn trang điểm. Tôi nghĩ anh ấy

đang đứng sau lưng tôi và tôi cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, cho đến khi

tôi thấy hình như anh để tay lên vai tôi, và - nàng dừng lại một lát mới nói tiếp -

giọng anh vang lên trong óc tôi một cách rõ ràng như thể anh nói lớn lên rằng:

"Về đi. Đừng đi đâu nữa. Đi đâu em cũng không quên được anh đâu?. Và anh

biết sao không, - nàng nhấp nháy mắt rồi nhìn đăm đăm vào mặt chàng và nói, -

anh biết sao không, John, tôi nói lớn lên rằng: "Em không muốn quên anh.

Không bao giờ quên anh". Và anh ấy đáp: "Anh biết, em yêu à, và anh không

muốn em quên anh. Thời gian sẽ giúp em hết đau khổ, nhưng giá mà em về nhà,

và... ở tại nhà, thì em sẽ bớt đau khổ". Và, John này, anh biết không, lời anh ấy

như đinh đóng cột, ảnh nói: "Dù sao đi nữa thì em cũng phải ở nhà". nói tóm lại,

chuyện xảy ra thật dễ sợ... như thể có chuyện gì đấy sắp xảy ra cho tôi.

Bỗng John nắm lấy tay nàng, chàng nói:

- Không có chuyện gì tai hại xảy ra cho cô đâu. Tôi tin vào chuyện cô vừa

nói. Tôi biết ông ấy rất thương yêu cô, ông biết cô muốn thoát khỏi cảnh đau

đớn vì mất ông ấy, và muốn làm thế, cô phải cố xem ông như người đã thuộc về

lòng đất rồi; và chắc cô biết tục ngữ có câu: "thiên địa minh minh, bí ẩn khôn

lường".

Nàng, đứng dậy khỏi chiếc ghế nệm dài. Nhưng chàng ngồi yên không nhúc

nhích. Chàng nhìn nàng đi đến lò sưởi, đưa tay vịn vào mép bề lò sưởi, và chàng

cố lắng tai để nghe nàng nói nho nhỏ:

- Anh nói đúng: Chuyện bí ẩn khôn lường. Quá rõ ràng như thế, tôi... tôi

quay người để xem có thấy anh ấy hay bóng ma của anh ấy, hay thấy cái gì đấy

chứng tỏ anh ấy có ở đó? Không có gì hết; nhưng từ lúc ấy lòng tôi nao nức

muốn về. - Nàng quay qua nhìn chàng, nói tiếp. - Thế là tôi về. Và chắc anh

biết, tôi sung sướng được về, và được gặp lại anh, và gặp Daisy. Anh và bà ấy là

hai người bạn, bạn thật sự. Khi có anh và Daisy bên cạnh tôi mới yên ổn, với

người khác thì không, ngay cả với Rosie. Phải, tôi không được yên ổn khi có

Rosie bên cạnh. Tôi... Tôi không thể nói với Rosie những điều tôi nói cho anh

www.phuonghong.com www.taixiu.com

205

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

nghe được.Tôi yêu Rosi vì cô ấy là em tôi, và mặc dù bây giờ cô ấy đã có

chồng, nhưng tôi vẫn xem cô ấy còn bé bỏng. Thế nhưng, nhìn chung, cô ấy

cũng đã nếm qua mùi cay đắng của cuộc đời rồi.

- Phải, - chàng gật đầu - cô ấy đã nếm qua mùi cay đắng của cuộc đời rồi, cô

ấy không còn bé bỏng nữa đâu, mà sắp thành bà mẹ trẻ rồi. Tôi nghĩ chắc không

bao lâu nữa, mọi người sẽ biết cô ta sắp làm mẹ.

- Thật thế sao? Ôi! Tuyệt làm sao!

- Phải, Rosie cũng nghĩ thế. Và tất nhiên anh ấy cũng thấy thế... Đúng theo ý

anh ấy thì chưa có thiếu nữ nào có chồng mà mang thai nhanh như vợ ảnh: Vợ

ảnh là người đầu tiên có thai nhanh như thế.

Nàng cười nói:

- Tôi phải đi thăm cô ấy mới được.

- Chắc cô ấy thích lắm. Phải, cô ấy sẽ rất mừng vì cô đến thăm. Cô có viết

thư cho cô ấy một hai lần gì thì phải, nhưng hôm qua vào giờ này tôi còn nghĩ

cô đang ở tại Timbuktu hay Borneo hay Congo đâu đó.

Bỗng nàng hỏi nhỏ:

- Anh muốn uống trà không?

- Muốn chứ. Rất ..muốn.

Nàng kéo dây chuông, khi Johnson mở cửa, nàng nói:

- Johnson, nhờ anh gọi mang trà cho chúng tôi.

John thấy anh chàng có thái độ thật đáng ghét, nên sau khi anh ta đi ra và

đóng cửa lại rồi, chàng nói:

- Helen, thú thật, tôi không ngửi nổi anh chàng này.

Nghe thế, Helen cười vang và đáp:

- Phải, anh ta có vẻ tự cao tự đại, phải không? Nhưng anh ta rất trung thành

với Leonard. Ngoài ra, anh ta đã phục vụ tận tuỵ cho Frederick một thời gian.

Nhưng không phải vì những chuyện này mà tôi cho anh ta xứng đáng được thay

vào chỗ của Beecham, người quản gia già dễ thương. Vả lại khi tôi đi xa, tôi đã

uỷ nhiệm hết công việc nhà cho anh ta, và anh ta đã chăm sóc rất chu đáo. Sổ

sách kế toán rất rõ ràng minh bạch. Sáng nay, anh ta nhất quyết đòi tôi xem sổ

sách cho được - Bỗng nàng hạ giọng khi nói đến việc này - anh ta muốn tôi thấy

anh ta rất tiết kiệm trong việc chi tiêu, và tôi biết việc này làm cho bà bếp bất

www.phuonghong.com www.taixiu.com

206

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

bình, vì bà bếp Dolly Jones thích ăn uống nhiều, cũng như các gia nhân khác.

Và vì họ làm việc để kiếm cái ăn, còn tôi, tôi cảm thấy nên để cho họ ăn, cho

nên tôi phải nói với anh ta, dĩ nhiên là rất lịch sự, rằng không cần phải tiết kiệm

quá, cứ để cho bà bếp mua thức ăn đầy đủ như bà ta đã làm bấy lâu nay. Một

buổi sáng thật căng. Và tôi đoán có lẽ vì anh ta mà khi tôi về nhà, cả nhà đều

đón tiếp tôi rất niềm nở, vui mừng.

- Tốt, tôi vui mừng khi biết tôi không phải là người duy nhất không chịu

đựng được anh ta.

Johnson không hạ mình đẩy vào chiếu xe trên đó đặt bộ đồ trà, nên Hannah

Worth đẩy vào, chị ta tươi cười nói:

- Xin chào bác sĩ.

- Chào chị Hannah - chàng đáp - mạnh khoẻ chứ?

- Dạ khoẻ. Chúng tôi đều khoẻ, - chị liếc nhìn Helen - Bà chủ đã về. Ôi lạy

Chúa! Tuyệt quá!

Johnson đứng ưỡn người lên, anh ta nói với cô hầu:

- Chị để đấy. Để tôi lo việc rót trà cho.

- Khỏi cần, Johnson, cám ơn anh - Helen lên tiếng.

Anh ta thở dài nho nhỏ, quay đi, thủng thỉnh bước ra khỏi phòng.

Helen vừa rót trà vừa nói:

- Anh có muốn đưa mẹ anh đến đây chơi vào buổi tối không, John? Bà đi

chơi bằng xe ngựa thấp chắc được chứ?

- Ồ, bà thích đi lắm. Cô cứ cho biết khi nào rảnh, chúng tôi sẽ đến chơi.

- Ồ, anh định khi nào đi - tôi không có ý định đi thăm ai hết. Người duy nhất

tôi muốn lui tới là Daisy thôi. Anh cứ xem bất cứ khi nào anh rảnh ở phòng

mạch, anh báo tin cho tôi biết, Henry sẽ đến - nàng cười - sẽ mang "xe" để đón

hai người.

Chàng không tin chàng đang ngồi uống trà ăn bánh với nàng tại đây. Daisy

đã nói chắc còn lâu nàng mới vui sống bình thường lại được, nhưng nhìn cảnh

cư xử của nàng, chàng thấy nàng đã bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường. Chỉ

có một điều chàng phân vân: không biết khi nàng trở lại với cuộc sống thường

nhật, thì cuộc sống của chàng có gì thay đổi không, vì trước mắt chàng, hình

ảnh của Beatrice lù lù hiện ra, và sau lưng cô ta là luật pháp.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

207

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG VII

Người bệnh cuối cùng đã ra về. Chàng lấy hết giấy tờ trên bàn, cho vào

kẹp rồi đứng dậy, hít vào một hơi thật dài khoan khoái, miệng lẩm bẩm "thế là

xong xuôi". Rồi chàng vào phòng thuốc, rửa tay, đứng soi mình trước tấm

giương trên bồn rửa một lát, vừa sửa lại cà vạt và mái tóc cho ngay ngắn.

Chàng thấy mình gầy đi: mặt có vẻ nhăn nheo. Có phải chàng mới 32

không? Nếu chàng ra đường, chắc người ta đoán chàng cũng phải 40.

Bỗng chàng nghe tiếng cửa mở và giọng người hợp tác gọi vào:

- Anh trong ấy phải không, John?

Chàng ngần ngừ một lát mới đáp:

- Phải, thưa bác sĩ. Tôi trong này.

Lão Cornwallis gọi chàng là John, việc này thật hiếm. Chàng nhớ có lẽ ông

ta chỉ gọi tên thánh của chàng vỏn vẹn có hai lần: một lần khi ông nhờ chàng coi

sóc phòng khám suốt ba tuần, trong thời gian ông nằm viện điều trị cái chân.

Nhưng khi ấy chàng mới đến, thật vậy, khi ấy là năm đầu tiên chàng đến làm ở

đây. Lần thứ hai là khi ông ta tỏ lòng thương hại chàng khi chàng vướng vào

cuộc hôn nhân đau khổ. Đấy là lần sau khi ông ta được mời đến nhà để thăm

bệnh cho Beatrice.

Khi chàng đi trở lại vào phòng khám, chàng thấy ông bác sĩ đang ngồi trên

ghế dành cho bệnh nhân.

- Làm phiền anh một phút được không? - Cornwallis hỏi.

- Đương nhiên là được.

- Tốt, vậy anh nên ngồi vào chỗ, - người hợp tác của chàng nói, chỉ cái ghế

của chàng sau bàn.

John ngồi vào chỗ và đợi.

- Anh có biết ngoài vợ anh ra, có ai thù oán anh không?

Cậu hỏi thật kỳ. John nghiêng đầu qua bên này rồi nghiêng qua bên kia như

thể suy nghĩ, rồi đáp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

208

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Có thể có vài người, nhưng họ chưa ra mặt thôi. Tại sao ông hỏi thế?

- Vì có cái này - Ông bác sĩ lấy trong túi ra một bức thư, đưa cho John.

Chàng thấy trên chiếc phong bì đề tên người nhận là bác sĩ Cornwallis,

chàng ngần ngừ một lát rồi rút bức thư trong phong bì ra. Chàng vừa đọc vừa

trố mắt kinh ngạc:

Thưa ngài

Tôi xin báo cho ngài biết rằng người phụ tá của ngài bác sĩ John Falconer

đã làm cho phòng khám của ngài mất uy tín, và vì thế mà đã mất khách. Lâu

nay mọi người trong thành phố đã bàn tán xôn xao về chuyện ông ta thường đến

thăm một goá phụ. Mọi người ai cũng biết ông ta là người đã có vợ rồi. Nhưng

chuyện còn tệ hại hơn nữa trước mắt những người đứng đắn, vì bà này là em

gái của vợ ông ta. Nhiều người lại biết rằng bà này đã cố phản kháng lại ông

ta, nhưng ông ta vẫn lì lợm khiến cho bà ấy rất đau khổ. Vì thế cho nên, tôi nghĩ

rằng phòng mạch của ngài, như tôi đã nói ở trên, sẽ bị mất khách, nhất là khách

phụ nữ, không ai muốn để cho một người vô đạo đức như thế khám cho mình.

Ký tên: Người chúc lành .

John nhìn bác sĩ Cornwallis, khi người hợp tác của chàng nói:

- Bức thư này có vẻ như không phải của Beatrice.

- Không! Không phải của Beatrice.

- Anh có biết người nào biết rõ đời tư của anh như trong bức thư này không?

- Ông ta hất đầu chỉ lá thư John vừa để xuống trên bàn.

Một phút trôi qua chàng mới lên tiếng trả lời:

- Tôi đang nghi thôi. Thế nhưng khi chưa có bằng chứng cụ thể thì ta không

nên gán cho ai hết. Tuy nhiên, tôi đồng ý với ông là bức thư này không phải của

Beatrice, lối chống đối của cô ấy không phải như thế này: Cô ta ra mặt chống

đối công khai trước mặt mọi người.

- Phải, vì thế mà tôi rất ngạc nhiên. - Bác sĩ Cornwallis đứng dậy, chồm

người lấy bức thư dưới tay John. Ông nói tiếp. - Chẳng ai chú ý đến chuyện này,

nhưng cũng phải nói cho cô ấy biết. Cô ta có người bạn thân nào đáng tin cậy

không?

- Chỉ có một người, người này chắc ông biết: đó là bà Daisy Wheatland.

- Ồ tôi biết, tôi biết bà Wheatland, và anh có thể loại bà này ra ngay. Vả lại,

theo ý tôi, chữ viết trong thư là chữ đàn ông. Thật vậy, nét chữ quá cứng cáp

không thể là nét chữ đàn bà được.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

209

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Phải, chữ đàn ông. - John gật đầu. Chàng cảm thấy chàng biết nét chữ đàn

ông này là của ai rồi. Và chàng bỗng tự hỏi không biết con người này làm gì

được hơn những chuyện hắn đã làm lâu nay.

- Tốt, bây giờ thì anh biết tình hình đáng lo của anh rồi. Nhân tiện, xin hỏi

phu nhân Helen có khoẻ không? - Nói xong bỗng bác sĩ Cornwallis phá ra cười

- Tôi hỏi chuyện tôi đã biết, vì tuần trước tôi có nói chuyện với bác sĩ Peters, và

ông ta có nói với tôi tình trạng cố ấy rất căng thẳng. Rõ ràng cô ta không giống

như thiên hạ khi chồng chết, và ông ta cho như thế là bậy. Và tôi cũng thế.

Nước mắt rất cần cho cả thể xác lẫn tâm hồn. Cứ giữ nước mắt lại trong người

rất dễ sinh bệnh. Tôi rất sung sướng khi thấy phụ nữ khóc hết nước mắt. - Ông

ta cười toe toét rồi nói tiếp: - Thật là một nghịch lý cho chúng ta. Theo y học,

nước mắt là một liều thuốc bổ, nhưng thuốc bổ mà dùng nhiều nó cũng thành

quen, lờn thuốc.

Ông ta đi ra cửa.

- Sáng nay tôi nói năng có vẻ triết lý quá nhỉ, anh có thấy thế không, bác sĩ?

Không thấy John trả lời, ông già bỗng quay lui, hỏi:

- Anh có nghe tôi nói gì không? Sáng nay tôi nói năng rất triết lý.

- Có, có thưa bác sĩ, tôi có nghe ông nói và tôi ghi nhận triết lý của ông.

- Tốt! Tốt! Bây giờ tôi xin kiếu; nhưng anh đừng quá để tâm đến chuyện

này. Nếu anh muốn có lời khuyên của tôi, tôi khuyên anh đừng thay đổi nếp

sống làm gì. Chắc anh cho lạ lắm phải không? Theo tôi thì cái người viết thư

cho anh là kẻ thọc gậy bánh xe, và nếu anh cứ chần chừ thì có ngày hắn sẽ vác

gậy đến... Ôi, tôi phải đi thôi, nếu không tôi sẽ tiên đoán là hắn sẽ hạ anh. Khi

ấy anh sẽ tính sao? Ôi, trời đất! - Ông ta mở cửa ầm ầm rồi đi ra.

John đứng yên bên bàn, lòng tự nhủ chàng sẽ không chần chừ trong việc tìm

ra kẻ đã viết thư này. Ôi không! Chàng nhìn ra cửa. Lão già thế mà thật tốt. Ông

ta có tâm địa tốt, biết điều, mặc dù bề ngoài có vẻ ích kỷ. Nhưng cũng cần phải

bỏ qua bề ngoài nhỏ nhặt này. Ông lại gọi chàng là John thêm lần nữa. Như thế

tức là ông có quan tâm đến chàng, cho nên chàng phải biết ơn ông ta mới đúng.

Phải, chàng phải hết sức biết ơn ông ta mới được. Chàng nhún vai. Hành động

này chứng tỏ chàng đang lo lắng, nhưng sự tức giận đang nổi lên bừng bừng

trong lòng chàng.

􀂐

􀂐 􀂐

www.phuonghong.com www.taixiu.com

210

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Trước kia chàng cứ tự mở cửa đi vào, nhưng độ gần đây, chàng buộc lòng

phải kéo chuông. Việc này làm chàng rất bực mình, nhưng chàng không nói

năng gì.

Hôm nay, khi cánh cửa mở ra, chàng thấy Johnson có vẻ rất ngạc nhiên khi

thấy chàng đến. Khi chàng tự nhiên đi vào không nói một tiếng, ném cái mũ

trên ghế ở tiền sảnh và đi đến phòng khách thì Johnson lên tiếng nới với chàng:

- Bà huân tước không muốn tiếp...

Chàng không đợi anh ta nói hết câu mà đốp lại liền:

- Tôi biết bà muốn tiếp ai và không muốn tiếp ai. Chàng định mở cửa phòng

khách thì bỗng Helen từ phòng làm việc ở cuối hành lang hiện ra. Chàng đứng

sang một bên đợi cho đến khi nàng đi vào phòng khách. Nàng không chào

chàng nhưng chàng biết nàng đang buồn. Sau khi đóng cửa phòng không được

nhẹ nhàng cho lắm, chàng vội đi bên chiếc ghế nệm dài, nơi nàng đang ngồi,

chàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng rồi hỏi:

- Có chuyện gì thế, Helen? - Có chuyện gì thế, em?

- Ôi, John ơi, John!

Nàng nhấp nháy hai mắt rồi ngập ngừng nói tiếp:

- Có kẻ vu khống chúng ta. ít ra cũng lấy tôi mà vu khống anh, và... và tôi

không chịu được chuyện này.

- Tại sao cô biết chuyện này.

- Có thư đấy.

- Thư nào?

- Nơi phòng làm việc, trên... trên bàn của tôi.

Chàng không ngạc nhiên khi thấy Johnson đứng cách cánh cửa chừng vài

tấc, chàng bèn hét lớn vào mặt anh tà:

- Anh dám vào đấy à, anh kia! Anh có nghe tôi không? Anh dám vào phòng

ấy à? Lát nữa tôi sẽ làm việc với anh.

Vào phòng làm việc, chàng thấy bức thư đang mở ra để trên bàn viết nét chữ

trên bức thư này giống nét chữ trên thư gởi cho ông bác sĩ Cornwallis.

Johnson vẫn còn đứng yên ở chỗ hồi nãy chàng thấy. Mặt anh ta trắng bệch

môi mím lại, nhưng lần này John đi qua mà không nói một tiếng nào, - nhưng

chàng đóng cửa thật mạnh khi đi vào.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

211

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chàng đến ngồi vào ghế, một tay quàng quanh vai Helen, tay kia nắm bức

thư và đọc:

- Thưa bà,

Xin báo cho bà biết bà đang huỷ hoại sự nghiệp của một bác sĩ trong thành

phố này. Chuyện ông ta thường xuyên đến thăm bà đã gây ra nhiều tiếng xấu,

và người hợp tác với ông ta rất lo âu vì kết quả tai hại do ông này mang lại cho

phòng khám. Thư bà tốt nhất là bà nên cắt đứt quan hệ với ông này để khỏi

mang tai tiếng là người nhẹ dạ. Tôi nói thế là vì lợi ích cho bà thôi.

Ký tên: Người chúc lành

- Lạy Chúa!

- Ai làm việc này thế John? Chúng ta không làm gì sai trái hết, tuy nhiên tôi

cảm thấy tội lỗi. Lúc nào tôi cũng cảm thấy có tội. Tôi đã nói chuyện với

Leonard, anh ấy nói rằng mọi việc sẽ ổn thoả hết, vì tình hình phải thế thôi.

Nhưng tôi không tin mọi việc sẽ ổn thoả. Ôi John, tôi chán quá, từ ngày về nhà

đến giờ tôi bấn loạn cả người. Nhưng sự nghiệp của anh và...

- Sự nghiệp mẹ gì! Bức thư này không nghĩa lý gì hết; sáng nay bác sĩ

Cornwallis cũng nhận một bức thư như thế này, rõ ràng là của cùng một người.

- Anh... anh biết ai viết ư?

- Biết, tôi biết ai viết rồi và chuyện này sắp chấm dứt rồi.

Câu nói của chàng đã làm cho nàng hốt hoảng, nàng đưa hai tay ôm lấy cổ,

van vỉ hỏi:

- John, chuyện này không ngăn anh đến đây chứ, phải không?

- Cô hỏi lạ thật! Không có gì và không có ai ngăn được tôi đến thăm cô hết.

- Chúng ta không làm gì sai trái hết. Không làm gì hết. Leonard khi chết, đã

dặn tôi phải làm gì rồi. Nhưng tôi không nghe, tôi không thể nghe - John! Johnl

- Nàng thốt ra tên chàng như tiếng than khóc: tiếng gọi cao vút, buốt óc, như thể

quá nghẹn ngào vì đau đớn. Rồi mặt nàng ướt mèm, nước mắt tuôn ra chảy

xuống mũi. Chàng ôm cứng nàng vào lòng, siết chặt nàng và nói:

- Khóc đi! Tốt đấy, khóc đi, cưng. Khóc đi, em yêu.

Chàng không nghe tiếng cửa mở, nhưng chàng nghe giọng người nói:

- Cả gan đấy, thưa ngài. Ông đã làm cho bà lớn đau khổ.

Chàng quá kinh ngạc quay lại, hét vào mặt gã đàn ông:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

212

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Bước ra! Kẻo tao... - Chàng đã nói toạc ra - giết mày. - Gã bước lui, đẩy hai

cô hầu đang đứng nơi ngưỡng cửa. John hét với họ: - Hannah! đem thuốc muối

đến cho bà chủ hít; còn Betty, ra ngoài xe tôi lấy cái túi vào đây.

Mấy phút sau, sau khi đã đưa thuốc muối cho Helen ngửi và cho nàng uống

một viên thuốc, chàng quay qua Betty, nói nhỏ:

- Betty, nhờ chị pha ít cà phê. Và bảo Henry đến gặp bác sĩ Peters hỏi ông ấy

có thể đến thăm cho bà huân tước được không.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, chàng lại quàng tay quanh Helen và nàng

lẩm bẩm hỏi:

- Ai... ai làm việc này... ai đã viết những bức thư này?

- Không ai đâu xa hết, em yêu à, anh nghĩ chắc em phải biết kẻ viết chính là

Johnson.

Nàng hít một hơi thật nhanh, rồi nhắc lại tên vừa nghe:

- Johnson à? Không, em không ngờ hắn. Nhưng bây giờ em mới nghĩ ra, gần

đây hắn có thái độ rất kỳ lạ. Em không nói với anh...

- Em khỏi cần nói, em yêu; đừng nói nữa.

Nàng lấy cái khăn nơi tay áo lau mắt, miệng lẩm bẩm nói;

- Đã... đã đến hạn trả lương cho hắn.

- Em trả cho hắn như thế nào, nửa năm một lần à?

- Không, hàng tháng.

- Bao nhiêu?

- Một bảng một tuần.

- Một bảng một tuần, thế là nhiều quá. Hắn sống quá phè phỡn rồi. Nhưng

cũng may là em trả hàng tháng, vấn đề sẽ dễ dàng hơn. Bây giờ trả tháng lương

này cho hắn và cho thêm một tháng để khỏi cần thông báo cắt hợp đồng.

- Em... bây giờ em không làm sao nhìn mặt hắn được.

- Khỏi, em khỏi cần; để anh gặp hắn. Em có sẵn tiền mặt đấy không?

- Có một ít trong ngăn kéo bàn phòng làm việc. Chìa khoá - bỗng nàng há

miệng, nhổm người ngồi thẳng dậy trên ghế dài và nói tiếp: - Chìa khoá trong

xách của em.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

213

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Bây giờ em hãy ngồi dựa người ra cho khoẻ và đừng lo gì hết. Xách tay của

em ở đâu?

- Trong phòng ngủ.

- Khi Betty mang cà phê vào, anh sẽ bảo chị ta lấy chìa khoá.

Sau, khi đã lấy chìa khoá trong xách của Helen rồi, chàng thấy Johnson vẫn

còn đứng ở tiền sảnh. Chàng đi qua không nhìn gã, đến phòng làm việc.

Nhưng chàng vừa biến mất trong phòng, Johnson liền chạy vào phòng

khách, đến gần Helen, nàng thấy anh ta liền ngồi dán vào ghế trường kỷ. Gã cúi

người, nói với nàng:

- Thưa bà, bà phải nghe tôi nói. Ông chủ... Ông chủ để bà lại cho tôi chăm

sóc. Phải, phải, ông dặn thế: Ông nói tôi phải làm gì, phải canh chừng bà và...

Như có một sức mạnh vô hình nào đấy truyền vào người, nàng đưa tay đẩy

gã lui. Rồi nói lớn với gã:

- Ông ấy... Ông ấy không nói như thế. Anh... anh quên rồi. Anh là gia nhân

của ông ấy và... anh là gia nhân của tôi, chỉ có thế thôi. Làm ơn bước ra! Bước

ra mau!

- Thưa bà, bà phải nghe tôi. Anh chàng ấy không mang lại gì cho bà hết, mà

chỉ làm cho bà đau khổ thôi. Tôi ở đây để bảo vệ cho bà, canh chừng bà và...

Bỗng gã cảm thấy có bàn tay nắm sau cổ áo của mình, gã mới quay đầu được

một nửa, thì đã bị bàn tay ấy đẩy mạnh khiến gã nhào vào bàn xa lông, làm cho

cái bàn lộn ngược, hất cả khay cà phê rơi xuống nền nhà. Tiếng bàn và khay cà

phê đổ xuống làm át tiếng hét của Helen, nhưng không làm át được tiếng la hét

của hai chị hầu và bà bếp đang hiện ra nơi ngưỡng cửa.. Và khi nắm đấm của

John nện vào một bên đầu của gã, Johnson liền chuẩn bị để đánh trả, nhưng chị

bếp đã chạy đến, chắn cái thân bồ tượng của mình trước mặt Johnson, miệng la

lớn:

- Không được làm thế, ông Johnsonl!

- Không sao, bà bếp! Không sao! Bà tránh ra đi gã nói.

John thấy gã không sợ sệt gì hết, thật vậy, gã đứng với tư thế khinh khi.

Chàng thở mạnh mấy hơi mới nói được nên lời:

- Tiền của anh đấy, - chàng vừa nói vừa ném cái bao da thuộc về phía gã, và

khi cái bao rơi xuống dưới chân gã. Johnson không cúi xuống lượm lên liền.

John nói tiếp. - Đấy là lương một tháng và một tháng thay cho việc thông báo

www.phuonghong.com www.taixiu.com

214

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

cắt hợp đồng. Bây giờ anh hãy đi lấy đồ đạc và ra khỏi nhà này ngay, đừng vác

mặt đến đây nữa. Nhưng có điều này tôi nói cho anh biết: có thể anh phải ra toà

đấy, vì tội viết thư vu khống người khác.

Chàng gọi Hannah:

- Chị làm ơn đi gọi đàn ông vào đây. - Rồi quay qua Johnson, chàng nói: -

Tôi cho anh mười phút để lấy đồ đạc. Mười phút.

Nói xong, chàng chỉ tay ra cửa.

Một lát sau Johnson mới cúi xuống lượm bao tiền, vừa lượm vừa nhìn John,

rồi vẫn thái độ ngạo mạn, gã bước ra khỏi phòng; John cảm thấy bàng hoàng

choáng váng.

Chị bếp và Betty dọn dẹp các thứ đổ vỡ trong phòng, và John nói với nàng:

- Em hãy ra khỏi đây. Ra khỏi đây, đến phòng làm việc, nhưng chàng mới

dìu nàng đứng lên thì có tiếng gõ cửa và Hannah bước vào, chị ta nói:

- Mấy người đàn ông vào đấy, thưa bác sĩ:

Chàng nói với Helen:

- Em đi nghỉ một lát, anh giải quyết việc này trong vài phút là xong.

Ngoài tiền sảnh, hai người đàn ông làm việc ở ngoài nhà đang đứng đợi.

Chàng nói:

- Tôi sẽ nói cho các anh biết lý do tôi cho gọi các anh vào đây. - Đoạn chàng

quay qua hỏi Hannah: - Phòng hắn ở đâu? Mười phút dành cho hắn đã qua rồi.

Nhưng chàng vừa nói xong, Johnson đã xuất hiện từ cánh cửa đằng xa, xách

một cái va li lớn và một túi xách nhỏ. Gã mặc bộ complet màu xám, áo khoác và

đội mũ trên đầu và với giọng hống hách, gã nói với Arthur Bell:

- Tôi cần anh chở tôi đến thành phố, Bell.

- Câm mồm và cút ngay! - John gay gắt đáp. - Có một chuyến xe ngựa sẽ đi

ngang trước cửa nhà lúc hai giờ. Anh có thì giờ để suy gẫm về mình. - Rồi

chàng quay qua nói với mấy người đàn ông: - Anh này không đi phép ở bất cứ

chỗ nào gần nhà này hay trong khuôn viên ngôi nhà bất cứ vì lý do gì. Và nếu

anh ta tìm cách để đến gần bà chủ, tôi ra lệnh cho các anh phải báo với cảnh sát

ngay. Nhưng riêng phần tôi, tôi sẽ gặp cảnh sát về việc anh này đã viết thư nặc

danh vu khống bản thân tôi.

Johnson xách va li lên, khi ra đến cửa, gã quay lại và nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

215

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Tôi thách ông đấy. Ông phải có bằng chứng.

- Ồ tôi có thể chứng minh được chuyện này, thậm chí tôi không cần phải nhờ

đến chuyên viên phân tích chữ viết.

Xuống đến tầng cấp cuối cùng, Johnson quay mặt lên, hằn học nhìn John lần

cuối và nói gầm gừ, giọng hăm he:

- Đằng nào ông cũng không thắng nổi... không bao giờ!

John đứng sững người, nhìn Johnson đi ra đường. Chàng lặp lại lời nói hăm

he của gã "Ông sẽ không thắng nổi... không bao giờ", và mặc dù chàng xác

nhận với mình những lời gã nói có thể đúng, nhưng chàng tự hỏi gã hy vọng thu

được cái gì trong việc này.

Nhưng tại sao chàng tự hỏi thế? Một goá phụ cô cơn đi xa nhà để giao hết

nhà cửa cho hắn quản lý coi sóc; và hắn tưởng tượng hắn là người cần thiết cho

nàng, cho nên nàng, ngoài việc cần có hắn, còn thêm cách xử sự khéo léo của

hắn, sẽ quay sang yêu hắn. Trước đây đã có trường hợp như thế nhiều người bị

tẩy chay ra khỏi giai cấp vì tội lấy tôi tớ trong nhà.

Thằng cha lưu manh. Thảo nào mà hắn tự xem hắn như ông hoàng trong nhà

này.

Bỗng chàng nghe tiếng Henry nói:

- Bác sĩ đừng lo; chúng tôi sẽ canh chừng hắn. Chúng tôi rất hân hạnh được

làm việc này.

Khi John định đi đến phòng làm việc, chàng thấy chị bếp từ trong phòng

khách bước ra, chàng nói:

- Chị bếp này, bây giờ mà chị cho bình trà đậm thì quá tốt. - Và khi chị đáp:

- "Bác sĩ đợi cho một phút sẽ có ngay", chàng nói thêm: - Và nhờ chị bảo các cô

chuẩn bị giường cho bà chủ nằm. Bây giờ bà ấy nên nằm nghỉ thôi.

- Dạ phải, tôi đồng ý với bác sĩ. Sau chuyện căng thẳng này, bà cần phải nghỉ

ngơi mới được.

Trong phòng làm việc; Helen vẫn còn nằm trên ghế xích đu. Mặt nàng tái

mét. Chàng ngồi xuống bên cạnh nắm tay nàng, nói:

- Bây giờ thì yên rồi. Hắn đi rồi. Em không có gì phải lo nữa. Anh đã nói

chuyện với các người làm trong nhà rồi.

Nàng nhìn chàng, đáp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

216

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Em... thỉnh thoảng em cảm thấy hơi sợ hắn. Mỗi khi hắn bảo em đừng mua

cái này đừng mua cái kia, em... em nghĩ hắn có mưu đồ gì đây? Hắn canh chừng

đủ thứ, mặc dù em thấy việc canh chừng của hắn không đúng, và em thấy người

làm trong nhà khổ sở vì hắn. Nhưng em cứ chìm đắm trong nỗi đau đớn và tội

lỗi của mình... và...

Chàng ấn mạnh bàn tay lên má nàng, nói:

- Nghe anh nói đây, Helen. Em hãy quên cái từ... đau đớn ấy đi, còn tội lỗi

thì chẳng có gì tội lỗi hết. Anh rất thông cảm tâm trạng của em, vì chúng ta đều

cùng hội cùng thuyền. Em có biết thế không, em yêu?

Nàng nhìn chàng một lát rồi đáp:

- Biết, John à. Nhưng... chẳng được gì hết, mà càng làm cho em cảm thấy

đau khổ thêm.

- Nghe anh đây, Helen. Leonard biết chuyện này sẽ xảy ra; ít ra, Leonard

cũng biết anh yêu em. Anh tin chắc như thế. Còn tình cảm của em đối với ông

ấy ông ấy biết em yêu ông ta. Phải, ông ta hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu của

em đối với ông ta. Nhưng ông ta cũng biết rằng sau khi ông ta mất đi, hậu quả

đối với em sẽ ra sao rồi, không những em cô đơn thôi... mà còn đơn chiếc nữa.

Ông ta nghĩ rằng em sẽ không yêu nữa, và không có quyền yêu nữa. Ông ta nghĩ

như thế. Ông ấy và anh đã nói chuyện tâm tình với nhau, và ông ấy đã nói rằng

anh nên đến chơi với em, chăm sóc em, thậm chí nên xem em như một người

bạn. Ông ta nghĩ vì anh đã có vợ nên không thể tiến xa hơn được ngoài tình bạn.

Mà vì cuộc hôn nhân của anh thất bại, nên anh không thấy có gì tội lỗi trong

việc yêu em. Nếu anh có tội thì tội ấy là ở chỗ anh không che dấu tình cảm, nhất

là sau khi Leonard mất. Thế nhưng anh tin chắc ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra,

và ngoài ra, ổng còn biết chuyện sẽ xảy ra như thế này. Tin anh đi, em yêu, ông

ta muốn chuyện xảy ra như thế này, vì mối tình của ông ta đối với em là thứ tình

vị tha, bất tử... Thôi, thôi! Đừng khóc nữa. Em khóc thế là đủ rồi, khóc nữa sẽ

bệnh đấy. A, thức uống của chị bếp đem đến rồi: - Chàng vội đứng lên khi Betty

để khay trà lên bàn. Chàng nói: - Betty, chị để đấy cho tôi, cám ơn chị. - Rồi

chàng nói tiếp: - Chị đợi cho năm phút để tôi uống xong tách trà, rồi chị quay lại

để giúp bà chủ lên giường.

- Ồ không! Không!

Chàng quay qua Helen, nàng lắc đầu phản đối, nhưng chàng cương quyết

nói:

- Phải thế, phải thế. Và anh đoán thế nào bác sĩ Peters lát nữa cũng đến đây

và chắc ông ta cũng muốn em đi nghỉ.

Khi Betty ra khỏi phòng, chàng rót một tách trà, đưa cho Helen và nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

217

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Uống đi. Nước trà có thể không chữa lành bệnh, nhưng nằm nghỉ hai ngày

sẽ khỏi.

- Nằm nghỉ hai ngày à! Không, không được, John. Bây giờ em khoẻ rồi.

- Em chưa ổn đâu, anh nói cho mà biết, ngày mai em sẽ thấy khó chịu cho

mà xem. Vì khóc ngất như thế nên đầu óc em bây giờ hoang mang, chưa được

ổn định. Nhưng dù sao thì em cũng phải làm theo lời khuyên của bác sĩ Peters.

Ngày mai chắc anh không đến được, vì Rosie sắp đến ngày sinh rồi.

- Ồ phải, phải rồi.

- Họ muốn anh đến giúp một tay. Không phải vì bác sĩ Cornwallis không

làm, chu đáo việc này, nhưng họ chọn một người không chuyên.

Sau khi uống vội một tách trà. Chàng nói:

- Bây giờ anh, phải để em cho các chị giúp việc chăm lo, em à. - Rồi chàng

hạ thấp giọng nói thêm: - Không phải vì tiện cho em, mà tiện cho anh.

Chàng áp bàn tay nàng vào má mình một lát rồi quay người, bước ra khỏi

phòng.

Đến tiền sảnh, hai chị hầu Hannah và Betty thấy chàng ra về, họ ngạc nhiên.

Betty hỏi:

- Ông về à, bác sĩ ?

- Phải, phải, tôi về, Betty à. Tôi ở lại thế này quá lâu rồi. - Chàng cười với

chị ta, rồi quay qua nói với Hannah: - Khi bác sĩ Peters đến, nhờ chị nói với ông

ấy ngày mai tôi đến gặp ông ta, được không?

- Dạ được, tôi sẽ nói, thưa bác sĩ.

Chàng lấy mũ trên tay Betty và nói với chị ta:

- Hãy canh chừng bà chủ, nhé.

- Ngày mai bác sĩ đến chứ, thưa bác sĩ? - Hannah lên tiếng hỏi.

- Tôi chưa biết, chị Hannah à. Tôi đang chuẩn bị để cho ra đời một hài nhi,

nên có thể ngày mai tôi bận. - Câu trả lời làm cho hai chị đàn bà bịt miệng cười

khúc khích, và chàng nói tiếp: - Được, các chị cứ cười nhưng tôi rất lo chuyện

này, vì đây là lần đầu tiên tôi đỡ đẻ. Thật vậy, đây là lần đầu tiên.

- Ôi, bác sĩ. - Betty lấy tay bịt miệng.

Chàng nghĩ: cười như thế này là báo hiệu điềm tốt nhưng bỗng chàng chợt

nhớ câu nói cuối cùng của Johnson: "Ông bác sĩ, đằng nào ông cũng không

thắng được đâu".

www.phuonghong.com www.taixiu.com

218

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG VIII

Thế được đấy, cưng! Ráng lên. Con đầu lòng. A, nó ra rồi, thằng bé hay

con bé đây không biết. Trời! Giỏi đấy! Thế! giỏi đấy! - Trong khi Rosie nằm

bẹp dí xuống giường, John đưa đứa bé ướt mèm khóc oe oe cho bà mụ, miệng

nói: - Thằng bé có phổi bạo thật, nó tuyên bố mình là dân Tô Cách Lan.

- Ôi, trời ơi! - Bà Annie MacIntosh giang hai tay để đón thằng cháu nội.

Bà mụ nói:

- Lau mặt cho nó.

- Biết rồi, biết rồi. - Giọng bà Annie oang oang trả lời rồi bà gọi lớn: -

Robbie! Robbiet!

Cánh cửa mở ra, Robbie tuôn vào phòng, nhưng thay vì nhìn đứa bé trên tay

mẹ mình anh chạy đến giường vợ, mặt mày đẫm mồ hôi, miệng tươi cười.

Anh cúi xuống, cô đưa tay vuốt tóc anh và nói:

- Con trai, Robbie. Anh có con trai rồi.

Anh không đáp. Anh cúi mặt áp vào mặt cô, hai tay quàng quanh vai cô,

nâng cô lên ôm sát vào long mình. Anh không nói, nhưng John nói, chàng nói

lớn:

- Để cho cô ấy nằm nghỉ. Còn làm vệ sinh nữa. Và cô ấy đang còn mệt. Tôi

chưa thấy ai đẻ con đầu lòng mà dễ dàng như thế. Bà có thấy mình sinh con nhẹ

nhàng không, bà MacIntosh?

Rosie quay qua nhìn John, cô đáp:

- Dễ à, John - Tôi không thấy dễ dàng tí nào hết.

- Dễ chứ, cô cứ tin tôi đi. Còn ngài Robbie: ngài có muốn xem con cho biết

không, hay ngài muốn trả nó lui?

Bà mụ nghe thế cười khúc khích; bà Annie bước tới đưa đứa bé cho bố nó.

Robbie nhìn đứa bé. Thấy bé nhấp nháy mắt nhìn lên. Đôi môi nhúc nhích

như muốn nói. Tóc trên đầu rậm.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

219

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Đưa nó cho mẹ, con. Con sao thế? - Mẹ anh giành lấy đứa bé trên tay anh;

bà ngạc nhiên nhìn theo anh đi ra khỏi phòng. Đoạn bà quay qua nói chuyện với

bà mụ, bà này đang chăm sóc cho Rosie, bà ta nói:

- Chuyện này không có gì lạ lùng hết, bà MacIntosh à, bà phải nhớ là con trai

bà vừa có con, mà có con tức là phải lao động cật lực rồi.

Mọi người đều cười xoà, kể cả Rosie. John nói:

- Bà khoẻ không, bà MacQueen?

- Khoẻ, bác sĩ à. Cứ để công việc đấy tôi làm cho.

- Tôi đi rửa ráy một chút, - chàng nói_rồi bước ra khỏi phòng, xuống lầu,

đến nhà bếp, ở đây chàng thấy Robbie đang ngồi nơi bàn. Chàng đến, vỗ tay lên

bình tĩnh đi. Rồi sẽ quen hết.

- Tôi chờ lâu quá. Tôi có cảm tưởng như chuyện xảy ra không thực.

- Này ông bạn, ta uống gì. Cà phê đậm nhé.

Chàng rửa tay, rửa hai cánh tay và cúi đầu vào bồn tắm cho nước chảy xuống

đầu; và khi đứng thẳng người để lau khô, bỗng chàng cảm thấy thấm mệt. Hai

mươi bốn giờ qua, chàng đã làm việc liên tục và mệt nhất là đấu tranh với gã

đàn ông cho đến khi gã phải ra đi. Chưa đầy một giờ sau, chàng được gọi đến

một chỗ xảy ra tai nạn trên đường: một con ngựa bị hai tên du đãng đâm vào

chân sau đã chạy như điên, tông vào hai người trên đường, khiến họ bị trọng

thương. Tiếp theo, phòng mạch của chàng đầy ắp bệnh nhân, và sau đó, chàng

còn nói chuyện với bác sĩ Cornwallis nữa, chàng kể lại chuyện xảy ra ở Col

Mount cho ông ta nghe. Ông già tỏ ra rất tử tế với chàng, ông khuyên: "John

này, bây giờ anh cứ từ từ mà tiến. Nhưng anh đừng quên bà Beatrice đang còn

đứng ngáng trước mặt anh đấy".

Mãi gần tám giờ chàng mới về đến nhà, và một lần nữa, chàng kể hết chuyện

đã xảy ra cho mẹ chàng nghe, làm cho bà phải bối rối.

Bà hỏi:

- Vụ này có gây ảnh hưởng không hay cho nghề nghiệp của con không?

Chàng đáp:

- Nếu có cũng chịu thôi. Nhưng con tin sẽ có nhiều bà đến tìm cách kiểm tra

xem anh chàng bừa bãi này có đáng trách không?

Mẹ chàng cười to và đáp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

220

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Con nói đúng.

Khi đi nằm, chàng mới có thì giờ để suy ngẫm đến chuyện mà chàng cho là

biến cố quan trọng nhất trong ngày, đó là việc Helen khóc. Nước mắt của nàng

đã làm cho mọi việc sáng tỏ.

Rồi chàng nghĩ đến Robbie. Robbie cũng đã khóc vì Rosie sinh cho anh ta

đứa con trai. Robbie khóc khi nào nhỉ. Chàng quên mất.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

221

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG IX

Beatrice bước ra khỏi văn phòng luật sư, lòng nhủ lòng đây là lần cuối

cùng cô đến gặp luật sư. Nếu cô còn nghe theo lời khuyên của ông ta nữa, thì

đất đai của cô sẽ mất dần mất mòn hết. Đây là lần thứ ba Beatrice ký bán đất

cho người ta xây nhà. Đất rừng có xấu cũng không thành vấn đề, vì đất vẫn là

đất và cô muốn có đất thế thôi. Cô đã nói với ông ta rằng cô sẽ không để cho đất

mất thêm tí nào nữa.

Khi nghe ông ta trả lời: "Tôi nghĩ bà chỉ nên để lại một ít đất cho dễ quản lý,

bà Falconer ạ!", cô đã muốn đốp lại vào mặt ông ta rằng: "Thế chồng tôi để làm

gì đấy? Thế nào anh ấy cũng để mắt chăm sóc nhà cửa đất đai chứ. Hiện giờ tôi

chỉ có một người làm vườn thôi". Nhưng cô đã không trả lời thế, vì nếu cô nói

ra, chẳng khác nào cô muốn nói cho ông ta biết rằng cô không có khả năng

chăm sóc nhà cửa, và chẳng khác nào nhắc cho ông ta biết hiện hai người đang

sống ly thân. Vả lại, cô nghĩ chắc ông ta đã thừa biết tình hình của gia đình cô

rồi.

Độ rày tâm trí của Baeatrice rối bời. Cô không nghĩ gì khác được ngoài

chuyện chồng cô chỉ ở cách cô có một cánh tay. Cô biết rõ chàng đang ngủ tại

phòng nào, chắc chắn là ngủ ở một trong hai phòng lớn trên lầu, vì phòng thứ ba

quá nhỏ. Cửa sổ ở hai phòng đều ở phía sau và nhìn ra rừng. Phía dưới của sổ là

hàng rào cây hoàng dương thấp, ngăn khu vườn của nhà phụ với khu đất của

ngôi nhà chính. Trong khu đất này, cây rối um tùm và cô đã nhiều lần đi qua

khu rừng này trong đêm tối để nhìn lên hai của số ấy, và cũng nhiều lần, cô cố

dằn lòng để khỏi ném gạch lên hai cửa số ấy.

Cô đi dọc theo đường phố Northum Berland, bỗng cô cảm thấy khó chịu, đầu

óc choáng váng, người mệt mỏi. Cô bèn thốt lên nho nhỏ:

- Ôi lạy Chúa, đừng xảy ra ở đây chứ!

Bác sĩ Cornwallis đã cho cô thuốc viên dùng để uống khi gặp trường hợp

choáng váng như thế này. Hiện cô có mang theo thuốc trong xách tay.

Cô dừng lại bên cánh cửa sổ khổng lồ của một tiệm buôn, nơi trưng bày hàng

hoá. Cô lục tìm cái hộp các-tông nhỏ, nhưng không lấy hộp ra, mà cạy nắp hộp

lên, khiến cho thuốc trong hộp văng bắn ra ngoài, nhưng cô mặc kệ, không thèm

để ý đến, miệng lẩm bẩm: "Không sao. Uống đi! Uống đi!"

www.phuonghong.com www.taixiu.com

222

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Cô chỉ có việc nuốt viên thuốc, nhưng khi nuốt xong, cô hít một hơi thật dài,

rồi rời khỏi cửa sổ, đi tiếp, lòng tự nhủ bây giờ nên về nhà cho rồi. Nhưng...

nhưng còn việc mua hàng nữa thì sao? Ôi, phải, phải. Phải vào tiệm bánh kẹo.

Nhưng tiệm ở đâu nhỉ?

Cô tìm ra cửa tiệm nằm tại một con đường nhỏ, trong cửa hàng cô thấy lấp

lánh một dãy hộp sôcôla.

Khi ra khỏi cửa tiệm với ba hộp sôcôla hiệu Rowntree loại một pao, cô cảm

thấy sung sướng trong lòng. Hai pao sôcôla sẽ dùng được ít hôm. Lòng hân

hoan cô đi nhanh đến bến tàu.

Chuyến tàu đã đầy khách. Hình như mọi người đều đổ xô đi mua hàng ở

Newcastle, nên cô không mua được vé hạng nhất, đành phải ngồi toa bình dân,

bên cạnh đủ loại người và đủ cỡ người.

May thay cô có chỗ ngồi gần bên cửa sổ, cô quay mặt nhìn ra ngoài, cô

không để ý đến tiếng tàu chạy lách cách cạch, lách cách cạch, và tiếng nói

chuyện rì rào quanh mình.

Tàu chạy qua sông nằm giữa Newcastle và Gatesheah, dòng sông không thấy

rõ vì thuyền bè đủ loại đủ cỡ đậu choán hết cả mặt sông. Cô không cần biết các

thuyền bè ấy đi đâu và từ đâu đến, nhưng cô so sánh giữa cách cô đi bây giờ

cách cô đã đi từ thời còn ông nội cô, và thậm chí cả thời còn bố cô. Khi ấy, nếu

gia đình muốn đi mua hàng ở Newcastle, lúc nào họ cũng có cỗ xe ngựa để đi.

Khi nghĩ đến thời ấy, Beatrice lắc nhẹ đầu, miệng lẩm bẩm: lúc ấy mình còn

trẻ, còn quá trẻ.

Đền Gatesheah, trên toa chỉ còn cô với một hành khách nữa thôi. Nhưng khi

tàu sắp chạy, bỗng cửa toa mở ra, và một chị đàn bà nhảy lên, ngồi phịch vào

chỗ bên kia cửa sổ đối diện với cô. Người kiểm soát đóng cửa toa và tàu chạy

lại; và khi nhìn người khách mới lên, bỗng cô cảm thấy tiếng tàu chạy lách canh

cạch, lách cách cạch, vang lên thật lớn bên tai, khiến cô muốn đưa cả hai tay lên

bịt lỗ tai lại.

Người mới lên tàu nhìn cô đăm đăm.

Beatrice ngửa đầu ra sau cho xa cửa sổ. Tiếng bánh xe lăn trên đường như

nói lớn bên tai cô: Coi chừng chị đàn bà! Coi chừng chị đàn bà! Lách cách lạch

cạch! Lách cách lạch cạch! Coi chừng chị đàn bà!

Cô nín thở và tự nhủ lòng hãy cố giữ bình tĩnh. Trước khi tàu đến Fellburn,

còn có hai ga nữa. Cô sẽ xuống ở ga High Felthurn, cô cầu mong sao cho người

khách kia trên toa cứ ngồi đấy cho đến khi tới ga cùng cô.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

223

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Đến ga tiếp theo, người đàn bà vẫn ngồi yên.

Khi tàu chạy lại, cô vẫn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ một lát

thôi, cô bỗng thấy người đàn bà sửa lạị mũ trên đầu, lấy xách tay và gói hàng.

Cô định chuẩn bị để xuống tàu một lần với bà ta và đón xe khác. Nhưng cô vẫn

ngồi yên không nhúc nhích, vì bỗng cô có ý nghĩ rằng khi trên toa chỉ còn lại

hai người, thế nào mụ đàn bà ngồi trước mặt cô cũng sẽ nói đến John, và cô rất

muốn nghe những chuyện về chàng. Lạ thay là mụ đàn bà này có vẻ cũng ghét

John như cô ghét vậy, thế nào mụ ta cũng ca thán về chàng, trách vì chàng mà

mụ phải lâm vào cảnh như hiện nay.

Và việc xảy ra quả đúng như điều Beatrice dự kiến. Người hành khách khác

vừa bước xuống, cửa toa đóng lại, tàu chạy là mụ Mollie Wallace lên tiếng nói

liền. Mới đầu nghe còn dễ chịu, mụ ta nói:

- Vui thật, tình cờ đi trên một chuyến tàu cũng hay!

Beatrice vẫn đăm đăm nhìn ra cửa sổ, mụ ta nói tiếp:

- Khi người ta cùng đi trên một chuyến tàu, nên nói chuyện cho vui, nhất là

khi mình cô độc. Tôi thường thông cảm với những ai cô độc, nhất là phụ nữ bị

chồng bỏ. Tôi thông cảm vì tôi cũng bị chồng bỏ. Nhưng tôi không hoàn toàn cô

độc, vì tôi thường có đàn ông tìm đến. Còn cô, tôi nghe nói cô sống như một kẻ

ẩn dật. Nhà cô như một cái pháo đài. Cô ít khi ra ngoài và cũng không có ai vào

chơi, ngoại trừ các thương gia. Mà thường thì... cô chỉ có những thương gia cần

thiết, và cô không cần báo chí.

Mụ ta im lặng một hồi lâu, thật lâu đến nỗi Beatrice đã quay qua nhìn xem

mụ có ngủ gục không. Nhưng bỗng giọng mụ ta cất tiếng lên, nhưng lần này có

vẻ chua chát:

- Davey, chồng tôi là người tử tế. Quả ông ta mềm yếu thật. Ồ, quá mềm yếu

nên dễ nghe người ta xúi bậy; nhưng trong thâm tâm, ông ta là người tử tế. Và

ông ấy là người lao động. - Bỗng mụ ta đổi sang giọng công kích, vì mụ ta cất

cao giọng để cho Beatrice ngồi bên kia toa nghe cho rõ. - Còn chồng cô, có học

và có sự nghiệp, mà có hành vi thật đáng ghê tởm. Cô có biết chuyện gì đã xảy

ra không? Hắn ta trơ tráo qua lại coi sóc hai nhà, đánh người quản gia rồi đuổi

đi, chỉ vì anh ta muốn bảo vệ che chở cho bà chủ, - bà chủ là em gái của cô đấy,

- khi hai anh chị tò te trên cái ghế nệm dài. Chị này cũng tệ như hắn. Rồi hắn

còn tập hợp người trong nhà lại, dặn dò sai bảo đủ thứ.

Beatrice cảm thấy như muốn ngột thở. Tự nhiên cô đưa tay ôm lấy cổ và

quay mắt trừng trừng nhìn vào mụ ta. Mollie Wallace liền chồm tới ta và nói

tiếp:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

224

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Chuyện thật đấy, vì chính miệng người quản gia kể lại. Chắc cô muốn biết

làm sao tôi biết chuyện này chứ gì? Này nhé, tôi không nghe trực tiếp chuyện

này, nhưng tôi nghe cô con gái của bà chủ nhà nơi tôi ở nói lại. Cô ta làm phụ

bếp trong toà thị sảnh, nên cô ta nghe đủ thứ chuyện. Cô ta quen với anh hầu

bàn ở đấy và anh này lại là bạn của anh chàng quản gia kia. Hai anh này gặp

nhau ở quán rượu Sư tử Đỏ khi hết việc. Ngay khi anh chồng cô đánh đuổi anh

quản gia ra khỏi nhà, anh ta gặp người bạn ở quán ấy và kể cho bạn nghe hết về

chuyện này. Người chồng em gái cô đã yêu cầu anh quản gia canh chừng bà

chủ, anh ta là hầu phòng của ông ấy. Rõ ràng ông chủ yêu cầu anh quản gia làm

thế là có lý do, vì ông ta nghi ngờ chồng cô ngay từ đầu, khi họ mới gặp nhau.

Khi ông ta chết, chồng cô cứ đến mãi, và ban đầu ngoài sân lần sau vô bếp, hai

người tò te với nhau trên ghế nệm dài, anh quản gia mở cửa phòng, nói cho

chồng cô biết anh ta có bổn phận chăm sóc bà chủ. Thế là ông chồng quí hoá

của cô đuổi cổ anh ta đi. Ôi, nói cho cô biết, cả thành phố đều bàn tán về chuyện

này. Và bây giờ họ nói hai người ngang nhiên sống với nhau. Thỉnh thoảng về

nhà thăm mẹ, bà ta ở nơi phần cuối của nhà cô đấy. Rồi chủ nhật vừa qua,

không biết cô có biết chuyện này hay không, họ đi nhà thờ, chị ta làm mẹ đỡ

đầu và anh ta làm bố đỡ đầu cho đứa con của cô em gái út của cô. Cô có biết họ

đặt tên cho đứa bé là gì không? John. Chuyện không hấp dẫn à? Rồi họ mở tiệc

trà nơi cái chuồng heo gần nhà cô đấy. Cũng lạ là cô không nghe họ vui cười.

Bỗng Beatrice nhận thấy mình nhích dần ra đầu ghế, mấy ngón tay như mấy

cái vuốt bấu chặt chỗ ngồi, toàn thân để lộ ra ý đồ hành động của mình, nhưng

mụ đàn bà kia đã thình lình đứng dậy, nói:

- Thử đi xem, cô nương, thử đi rồi biết, mày sẽ không thấy đường mà xuống

xe nữa đâu. - Mụ ta đề phòng, rồi nói tiếp: - Tao đã thề là tao sẽ trả thù, mà

người đáng cho tao trả thù là mày, vì mày là con của một tên dơ bẩn, bây giờ

tao nói cho mày biết thế, trước đây mỗi khi tao kẹt tiền tao mới để cho bố mày

đến gần tao. Bố mày là con heo dơ bẩn nhất trần đời.

Đến đây cả hai đều kinh ngạc khi thấy tàu dừng lại. Mollie kéo lại chiếc áo

khoác chật ních ở eo cho ngay ngắn, sửa lại mũ trên đầu rồi lấy cái xách trên

chỗ ngồi và nói lời cuối cùng:

- Theo chỗ tao thấy thì mày giống y thằng cha mày. Chính tao mới kéo váy

để khỏi chạm vào người mày. Mày nghe tao nói chứ? Mày có gặp cảnh không

may thì cũng thật đáng đời cho mày. Nói tóm lại, tao đã trả thù được những

chuyện tao phải chịu đựng với bố mày, con heo già dơ bẩn!

Cửa toa tàu mở ra, rồi đóng lại; nhưng khuôn mặt của mụ ta lại xuất hiện

ngoài cửa sổ một lát nữa. Và vẻ mặt đáng ghét của mụ ta xem ra cũng giống

như vẻ mặt của Beatrice.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

225

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Khi tàu tiếp tục chạy, Beatrice ngồi tựa người vào góc toa, ôm mặt vào hai

tay, rên rỉ. Cô ngồi với mụ đàn bà kia là để nghe về chàng, cô muốn biết tin tức

của chàng, vì cô không hay biết gì về chàng hết. Cô không bao giờ nói gì với

gia nhân về chàng, cho nên cô chỉ biết chàng đang ở ngôi nhà phụ với mẹ

chàng, chàng ra hành nghề bác sĩ ở ngoài phố. Cô nghĩ thế nào chàng cũng trở

lại với cô, nhưng khi nghe mụ đàn bà này nói thế, cô nghĩ chắc không hy vọng

gì chàng đến với cô nữa. Nhưng cô sẽ không cho chàng ly dị. Mà cho dù cô có

ly dị, cô cũng phải nghiên cứu luật pháp để biết hai người không lấy nhau được

cô mới chịu ly dị. Cô phải làm cho họ ở vào một tình thế khó xử mới được.

Nhưng cái chuyện... chuyện mụ đàn bà vừa nói cho cô nghe: Đánh thằng cha

quản gia vì hắn bắt tại trận hai người tình tứ với nhau... Ôi lạy Chúa! Cô phải

giữ chàng lại cho cô mới được. Cô phải giữ lại. Phải giữ lại! Hãy ăn đi vài cái

kẹo sôcôla! Ăn kẹo đã.

Beatrice thọc tay vào cái xách, xé nắp một hộp sôcôla, mấy cái văng xuống

sàn xe, cô không thấy; cô lấy hai cái trong hộp, cho vào miệng nhai ngấu

nghiến, nuốt, rồi bỏ tiếp hai cái khác.

Khi tàu đỗ ở ga High Fellburn, cô đã ăn tám cái kẹo sôcôla; và khi xuống xe,

cô lục tìm cái vé khứ hồi trong cái xách. Ra khỏi ga, cô gọi chiếc xe ngựa và 20

phút sau cô vào nhà.

Frances gặp cô ở tiền sảnh, định hỏi: "Bà đi chơi có vui vẻ không?" nhưng

bỗng chị giúp việc thấy mặt bà tái mét, chị ta liền thốt lên:

Ôi, bà chủ! - Rồi chị ta lấy cái xách trên tay bà chủ, cởi áo khoác và cất mũ

trên đầu cho bà chủ, và nói nhỏ: - Tôi dìu bà đi.

Beatrice để cho chị giúp việc dẫn mình lên thang lầu đi vào phòng ngủ. Cô

đi thẳng đến giường, ngồi lên mép giường. Frances tháo giày cho cô và nói:

- Bà nằm nghỉ một lát, thưa bà.

Beatrice không nói gì hết. Sau khi Frances đắp chăn cho cô, cô nằm yên một

cách lạ kỳ, sự nằm yên kỳ dị báo trước tình trạng sẽ dẫn cô đến chỗ quên hết

mọi việc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

226

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG X

Này John.

- Dạ, gì thế mẹ?

- Mẹ phải nói chuyện này cho con hay. Mẹ rất lo.

- Chuyện gì thế mẹ?

- Về cô ta đấy. - Mẹ chàng bắt đầu chỉ về phía tường. - Cô ta đi lảng vảng

chung quanh nhà.

- Mẹ, mẹ muốn nói đi lảng vảng quanh nhà à?

- Phải, việc này xảy ra đã hai tuần nay rồi. Mẹ cứ tưởng mẹ nằm mơ thấy

thế. Nhưng chuyện xảy ra thật, vào lúc đã khuya; khi con đã lên lầu một lát và

các cô giúp việc bên ấy chắc đã ngủ ít ra cũng hai giờ rồi. Lần đầu tiên nghe

như... như tiếng chó cào lên cửa. Con biết đấy, cánh cửa nằm nơi tường phòng

ngủ của mẹ. Rồi mẹ nghe tiếng nói lải nhải liên miên, mẹ biết chính cô ta. Mẹ

không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng giọng nói trầm bổng, nhiều lúc nghe như

tiếng thì thào. Nhưng ở trong phòng mà mẹ nghe như thế, chắc bên ngoài cô ta

nói to hơn nhiều. Đêm sau mẹ không nghe gì hết, mẹ tưởng đêm trước mẹ nằm

mơ. Nhưng đêm kế tiếp, mẹ nghe lại. Mới đầu nghe như tiếng chó cào móng

chân vào cửa, và trong hai tuần qua, việc này xảy ra sáu lần. Đêm qua, cô ta lại

tái diễn việc ấy. Mẹ ra vườn, thấy cô hầu nhỏ, cô Mary. Cô ấy đến tựa người

qua hàng rào, hỏi mẹ có mạnh khoẻ không. Mẹ nói khoẻ, rồi mẹ hỏi Beatrice có

khoẻ không, cô gái đáp cô ta không biết; cô ta chỉ nói: tất cả lộn tùng phèo. Cô

chỉ biết ngày hôm kia Janie Bluett báo xin cắt hợp đồng lao động. Theo Mary

thì Janie đã có ý định thôi việc từ lâu rồi, nhưng bây giờ chị ta không chịu được

những chuyện xảy ra ở nhà bên cạnh nữa. Và tuồng như chị bếp cũng muốn thôi

việc, chị ta hứa, nếu chị đi, chị ta sẽ mang Mary đi theo. Tình hình bên ấy như

thế đấy.

- Mẹ có muốn rời khỏi đây không?

Mẹ chàng thở dài, đáp:

- Chưa bao giờ mẹ nghĩ đến chuyện ra đi khỏi đây, vì mẹ thích ngôi nhà này.

Nhưng thú thật bây giờ mẹ rất sợ. Mẹ nghĩ là chắc cô ta có thể làm tới nhiều

chuyện nguy hiểm hơn thế này nữa.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

227

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chàng yên lặng, có vẻ suy nghĩ một lát rồi nói:

- Con không dám hứa con có thể tìm ra ngay cho mẹ một chỗ ở mẹ vừa ý,

nhưng có một ngôi nhà lớn ở Brampton Hill đã được người ta dùng làm dưỡng

đường. Bác sĩ Cornwallis có một khách hàng hiện ở đấy. Ông ấy nói ở chỗ này

tuyệt lắm, có tiện nghi, rất thuận tiện. Mẹ có muốn đến đấy ở không?

Bà suy nghĩ một lát, đáp:

- Dưỡng đường à? Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đến ở tại dưỡng đường,

nhưng mẹ muốn đi khỏi đây ngay, nên có thể ở đấy một thời gian ngắn cũng

được. Nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, vì mẹ muốn ở trong một ngôi nhà

rộng rãi để có thể đi loanh quanh cho vui, chứ mẹ không thể giam mình suốt

ngày trong một căn phòng.

- Con biết, con biết, mẹ à. Nhưng dù sao thì con cũng nói chuyện lại với ông

già vào sáng mai, và con phải đi xem dưỡng đường ấy ra sao đã. Mẹ đừng lo,

không có gì ngăn cản chúng ta rời khỏi đây ngay tức khắc được. Bây giờ thì mẹ

đi nằm nghỉ đi. Và nhớ làm theo rời con dặn đây: Nếu mẹ nghe có tiếng cào cửa

nữa, mẹ lấy cái gậy thọc lên trần nhà. - Chàng lấy gậy móc ở cuối giường, đưa

lên xem thử dài đến đâu, rồi nói: - Mẹ phải đứng dậy mới được. Nhưng chỉ khi

nào chị ta cào, mẹ mới thọc. Thôi bây giờ mẹ nằm nghỉ đi. Con phải đọc sách

một lát rồi mới đi ngủ. À, nói đến chuyện đọc sách con mới nhớ con còn một

mớ sách thuốc ở phòng trống bên kia. Con phải nhờ Frances tìm cách mang

xuống cho con. Nhưng con thấy mẹ có thể gặp Mary dễ hơn con gặp Frances.

Nếu sáng mai mẹ ra vườn thử xem có Mary ở bên kia hàng rào không, rồi nhờ

cô ta mang sách xuống cho con, được không? Mẹ nhờ cô ta mang xuống để bên

ngoài cửa nhé.

- Nếu ngày mai hay ngày mốt mẹ không gặp được cô ta thì sao?

- Như thế thì chắc con phải vào nhà bếp xem có Frances ở đấy không, nếu

không, con nhờ người khác nhắn lại.

- Liệu có đụng đầu với cô ta không?

Ồ, nếu cô ta cứ đi lảng vảng chung quanh cả đêm, thì sáng mai chắc cô ta

không có mặt ở bếp đâu. Nhưng để rồi xem. Bây giờ mẹ hãy đi nghỉ đi. - Chàng

cúi xuống hôn bà, rồi đi đến phòng khách, nhưng không đọc gì được Sách y học

và tạp chí y học nằm yên trên bàn không được mở ra, vì chàng ngồi suy nghĩ

đến tương lai suốt cả một giờ liền...

Chàng thường rất khó ngủ, và đêm nay cũng thế. Mặc dù rất mệt, nhưng

chàng đi nằm đã hơn nửa giờ mà mắt vẫn thao láo không ngủ được.

Chàng đang nằm mở mắt nhìn vào bóng tối nghĩ đến Helen, nghĩ đến tương

lai của hai người sẽ ra sao, thì bỗng có tiếng kính vỡ và vật ném vào cửa kính

www.phuonghong.com www.taixiu.com

228

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

văng đến rớt trúng vào thanh giường bằng đồng ở dưới chân, khiến chàng vùng

dậy đứng sững một lát, tay lần tìm hộp quẹt trên chiếc bàn ngủ để thắp đèn.

Nhưng khi đang lần tìm, chàng giật mình hốt hoảng thêm lần nữa vì kính bên

cửa sổ phòng kia lại vỡ toang.

Chàng xỏ chân vào dép, đi đến bên cửa sổ bị vỡ kính, dẫm lên mảnh kính vỡ

mà đi. Chàng nhìn cánh cửa sổ ở phòng ngủ bên kia qua ô cửa sổ ánh sang bên

ngoài có vẻ sáng hơn ánh sáng trong phòng. Bỗng chàng thấy có bóng người

biến mất vào khu rừng cây.

Cô ta điên, nhưng điên khôn, vì biết khi ngủ chàng không kéo màn hay tấm

chắn để che cửa sổ, vì ở đây không có ai nhìn qua cửa sổ được. Vả lại chàng

không kéo màn là để chàng có thể thức dậy khi ánh sang ban mai chiếu vào.

Chàng quay lại cái bàn, lấy hộp quẹt bật lửa thắp đèn, vừa thắp đèn, chàng

nghe tiếng mẹ chàng kêu thất thanh:

- John ơi! John!

Chàng gọi xuống đáp lại:

- Đợi con một lát. Không sao cả. Không sao cả!

Chàng tìm cái vật được ném vào và đã văng vào thanh ngang ở giường.

Chàng thấy nó nằm trên sàn nhà.

Chàng lượm lên. Nửa viên gạch còn mới, cạnh sắc như dao. Chàng quan sát

viên gạch, chàng biết cô ta đã đi băng qua rừng? nơi có ngôi nhà mới đang xây

cất để lấy viên gạch này.

Chàng đi vào phòng ngủ bên kia, ở đây chàng cũng dẫm lên mảnh kính vỡ

mà đi. Chàng thấy nửa viên gạch khác nằm ở trong phòng. Nhưng ở đây, viên

gạch gần trúng vào đích hơn, nó nằm ngay giữa tấm khăn trải giường. Nếu

chàng nằm ngủ ở giường này, thì viên gạch chỉ nhích lên một tí nữa thôi là rơi

đúng vào đầu chàng. Rõ ràng cô ta đã có ý đồ như thế này.

Chàng đem hai nửa viên gạch xuống nhà dưới, đưa cho mẹ chàng xem. Bà

đang đứng tựa người trên cái nạng, nhìn hai viên gạch rồi nhìn chàng, nói:

- Cô ta điên rồi, John. Cô ta điên rồi.

Chàng để gạch xuống và nói:

- Thôi mẹ vào giường nằm lại đi. Con sẽ ngủ ở ghế nệm dài. Bây giờ ổn rồi.

Không sao nữa đâu, đừng run nữa.

Nhìn con, bà nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

229

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Phải, nhìn tay con, mẹ biết con cũng không bình tĩnh gì.

Chàng không nói năng gì, giúp mẹ vào giường lại.

- Con đi pha trà, - chàng nói.

Mấy phút sau, chàng đến ngồi bên giường mẹ, vừa uống trà vừa nói:

- Việc này khiến ta không còn chần chừ gì nữa. Không biết mẹ sẽ ngủ đâu,

nhưng chắc chắn là ta không ở đây nữa. Cho nên, ngày mai, mẹ nhờ bà

Atkinson thu dọn đồ đạc cho sẵn.

- Tủ chứa thức ăn còn quá nhiều và chúng ta còn đến gần hai chục chai rượu

vang.

Khi ấy nếu chàng có thể cười được, chắc chàng đã cười rồi: đúng là câu nói

của một bà nội trợ. Chàng liền trả lời ngay:

- Cứ để tủ thức ăn lại. Còn rượu vang thì... nếu mẹ muốn đem theo, mẹ hãy

gói trong giấy báo hay trong vải xấu hay trong cái gì đấy và cho hết vào thùng

các-tông. Con sẽ hỏi ông bác sĩ Cornwallis xin để nhờ tại phòng mạch.

Lấy cái tách không trên tay mẹ, chàng nói:

- Bây giờ mẹ nằm xuống ráng ngủ đi một chút, vì mẹ sẽ cần tỉnh táo: ngày

mai thế nào cũng bận rộn cả ngày. - Và khi ra khỏi phòng, chàng cũng tự nhủ:

Có lẽ mình cũng phải thế.

􀂐

􀂐 􀂐

- Uống trà nhé? - Bác sĩ Cornwallis hỏi.

- Không, cám ơn. Tôi đã uống sáu tách rồi. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ông

vào lúc ông ăn sáng.

- Ồ, tôi ăn rồi. Ném gạch qua cửa sổ à? Thế là cô ta gây chuyện. Có lẽ cô ta

quá hoang mang rồi, có thể mất hết cả bình tĩnh cũng nên, nhưng...

- Theo tôi, cô ta mất trí... Có thể xác nhận cô ta mất trí được không?

- Vì đã ném gạch vào cửa sổ phòng anh à? Không được! Cô ta không mất trí.

Nhưng rõ ràng cô ta quá bức xúc nên ảnh hưởng đến thần kinh, khiến cô ta có

những hành động liều lĩnh. Đã có chuyện gì đấy khiến cô ta quá bức xúc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

230

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Lần ông đến thăm cô ta sau cùng là khi nào?

- Tôi được mời đến thăm cô ta cách đây khoảng hai tuần. Chị người làm cho

biết cô ta đi mua hang về đã lên cơn ngất. Nhưng trường hợp này tôi không thể

kết luận một cách quyết đoán rằng cô ấy điên loạn, vì không có dấu hiệu gì để

kết luận như thế. Không có triệu chứng gì để xác nhận cô ta điên. Mặc dù đang

ở trong tình trạng hoang mang rối loạn như thế, nhưng cô ta vẫn khôn ngoan,

quỉ quyệt. Nếu tôi mời người nào đến cho ý kiến ghi lên giấy để xác nhận cô ta

mất trí người này sẽ nói chuyện với cô ta, chắc rất khó cho họ xác nhận điều

này. Không được, anh phải tìm cách nào khác để có thể xin ly dị cô ta thôi. Tuy

nhiên, nếu cô ta không chịu ly dị thì cũng đành chịu. Nhưng khoan... - Ông đưa

ngón tay nhứ nhứ trước mặt chàng như để khiển trách chàng vừa nói, - chỉ chịu

khó tìm tòi một chút sẽ có cách giải quyết. Tôi nhớ hình như tôi đã gặp một

trường hợp như thế này rồi. Một trường hợp điên loạn trong hôn nhân. Cách đây

vài năm có một trường hợp, - bỗng ông lắc đầu và nói tiếp. - Tôi sẽ nhớ ra. Tôi

sẽ nhớ ra. Chắc trong sách luật có nói đến trường hợp này. Nhưng anh có thể

đến thư viện kiếm sách luật để xem. Chắc anh không có cuốn sách luật nào hết

phải không?

- Có chứ. Tôi có ba cuốn, một cuốn xuất bản cách đây đã 40 năm. Thời còn

sinh viên, tôi đã mua một số sách bán đấu giá, vì trong đó có một cuốn sách y

khoa mà thời ấy tôi không thể tìm mua ở đâu được. Phải, phải, chắc tôi có ba

cuốn. Để khi về nhà tôi xem lại ra sao.

- Xem đi. Chuyện quan trọng đấy. Trong sách chắc có nói đến trường hợp

hôn nhân gặp hoàn cảnh điên loạn. Và này, nếu anh bận đi tìm nhà cho mẹ anh,

tôi và bác sĩ Rees sẽ thay nhau khám bệnh nhân của anh cho.

- Rất cám ơn ông. Tôi rất biết ơn ông. Tôi đang có ý định đi đến khu nhà mới

Brampton Hill mà ông đã nói cho tôi biết.

- Ồ thế à? Thật rủi cho anh. Hôm qua tôi có đến đấy, bà phụ trách dưỡng

đường cho tôi biết họ đã có danh sách đăng ký trước rồi.

- Đáng tiếc thật, chỗ này xem ra tuyệt đấy.

- Còn anh, anh sẽ ở đâu?

- Dĩ nhiên là tôi sẽ không về ở tại nhà bà Pearson nữa. Tôi sẽ tìm ra chỗ thôi,

ông đừng lo.

- Này, trong khi chờ đợi tìm ra chỗ, nếu anh muốn thì cứ đến chỗ tôi, trên lầu

có cái giường.

John không đáp lời ngay, một lát sau chàng nói:

- Ông thật tốt bác sĩ à. Nếu không tìm ra chỗ, chắc tôi phải đến nhờ ông thôi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

231

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Anh cứ đến, anh không gây phiền phức gì cho tôi hết. Nhưng có thể anh bị

mất ngủ vì tôi ngáy to lắm, và khi không ngáy thì tôi hát, - ông nhìn John cười

toe toét và nói tiếp: - Khi tôi ngáy tức là tôi không say, còn khi hát, tức là tôi đã

thấm thuốc.

John bật cười, chàng đáp lại:

- Hay, nếu tôi cũng đủ liều thuốc như ông, chúng ta làm thành một cặp song

ca được rồi, vì tôi nổi tiếng có giọng nam trung rất tốt.

- Ồ, tôi sợ chuyện này không xảy ra được vì anh không thể theo nổi liều

lượng thuốc của tôi đâu. Anh không có thể chất để địch nổi với tôi. Mà thôi, anh

cứ đi đi, và cho tôi biết kết quả. Nhân tiện xin hỏi anh, anh có nơi nào bệnh

nặng cần đến thăm không?

- Có ba nơi, nhưng tôi sẽ ghé thăm họ trên đường đi tìm nhà.

- Tốt.

Hai người chia tay, John khởi sự cuộc săn tìm nhà ở. Đến 12 giờ trưa, chàng

cảm thấy hơi thất vọng vì việc đi tìm nhà không có kết quả. Cho nên, như thói

quen chàng thường làm vào buổi sáng, chàng cho ngựa rẽ về phía Col Mount,

nơi Helen đang ở.

Thì ra Daisy đang đến thăm nàng, hai người đang ăn bữa trưa nhẹ, và khi họ

ép chàng ngồi vào bàn, chàng không từ chối, vì cả buổi sáng chàng chỉ mới ăn

có một lát bánh mì nướng.

Mãi cho đến khi họ vào phòng khách để uống cà phê, bà Daisy mới nhìn kỹ

John, và bà nói:

- Anh có việc gì lo lắng nhiều hơn mọi khi phải không?

Chàng cười nhìn bà, hỏi lại:

- Cái gì làm cho bà nghĩ thế?

- Vì hôm nay anh cạo râu không được kỹ.

Chàng đưa tay lên sờ cằm, mắt mở to, trả lời:

- Tôi cạo rồi mà.

- Có nhưng qua loa thôi. Còn hai đám dưới anh cạo chưa hết.

Helen bật cười, và chàng cười theo. Bỗng chàng đột ngột dừng lại, nói:

- Lạ thật, tôi nhớ tôi cạo hết rồi mà; đêm qua chúng tôi mệt ứ hơi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

232

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Anh nói sao? - Helen hỏi, nàng nhìn chàng đăm đăm.

Chàng không vội đáp, mà thủng thỉnh để tách xuống bàn, rồi nói sự thực cho

hai người biết.

- Chúng tôi phải rời khỏi ngôi nhà ấy thôi. Đêm qua mẹ tôi sợ đến chết được.

Hôm qua bà đã nói hết những chuyện xảy ra cho tôi nghe. Bà nói Beatrice ban

đêm đến cào cào vào cửa và nói gì đấy ở ngoài cửa. Tôi ở trên lầu nên không

nghe gì hết. Nhưng đêm qua đã có hai viên gạch ném vào cửa sổ. Cô ta không

biết tôi ngủ phòng nào, nên cô cứ ném đại vào cả hai phòng.

- Ôi, trời đất ơi! - Helen lắc đầu, kêu lên. - Chắc chị ấy bị... - nàng dừng lại

và chàng nhìn nàng gật đầu, nói tiếp:

- Phải, cô ta điên. Anh tin cô ta điên, và đã điên một thời gian rồi.

- Bác sĩ Cornwallis có biết chuyện này không?

- Biết, biết chứ. Nhưng theo ông ta thì khó mà chứng minh được. Ông ấy

không đồng ý với tôi. Vả lại, sáng nay tôi bận đi tìm nhà cả buổi. Tôi để mẹ tôi

và bà Atkinson dọn đồ đạc. Tôi đinh ninh sẽ đưa mẹ tôi đến dưỡng đừng mới ở

Brampton Hill nhưng bác sĩ Cornwallis cho biết hết chỗ rồi. Cho nên tôi phải đi

tìm quanh, nhưng chẳng có chỗ nào hết.

Helen đưa tay về phía chàng định nói gì đấy, nhưng Daisy đã lên tiếng trước:

- Tôi có hai nơi, bà ấy có thể chọn một.

- Thật ư? - John cất cao giọng hỏi.

- Thật - Đầu Daisy gật gật. - Hoặc là ở nhà tôi, hoặc là ở đây.

- Đúng, đúng. - He len nói, nàng và Daisy nhìn nhau.

Rồi Helen nói tiếp;

- Nên đến đây, John, em thích có bà ở đây.

- Không được, không được. Làm thế quá đáng cho em. Vả lại bà cần có

người giúp việc và bà muốn ở chỗ ít ra phải có hai phòng.

- Anh cứ nhìn xem trong nhà này có bao nhiêu phòng, mà tất cả đều để

trống! Trên lầu có tám phòng cả thảy.

- Bà không lên lầu được - Daisy nói chen vào.

Helen liền to tiếng đáp lại, chuyện thật bất thường:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

233

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Tôi biết, tôi biết thế. Nhưng có phòng chơi bài bây giờ không ai dùng nữa.

Phòng này biến thành phòng ngủ không đẹp à? Kế phòng này có phòng hút

thuốc, dùng làm phòng khách là đẹp rồi. Và từ đây đi thẳng được đến nhà kính

trồng cây. Bà sẽ được yên tĩnh ở đây, không có ai quấy rầy vì các phòng này

nằm tận cuối hành lang. Và tôi muốn có bà ở đây.

- Ồ không, - John lắc đầu. - Anh không muốn em mất thì giờ.

- Đừng nói chuyện ngớ ngẩn, ông ơi!

Bỗng chàng quay phắt sang nhìn Daisy, vì bà này lên tiếng nói tiếp theo lời

nàng:

- Cô ấy không biết làm gì cho hết thì giờ. Cô ấy đang rầu thúi ruột ra đây.

Tôi có giới thiệu cô vào làm việc trong uỷ ban của tôi, nhưng mỗi khi vào ngồi

làm việc nơi bàn với người ta, bộ mặt cô rầu rĩ đã làm cho người khác khó chịu

vô cùng.

- Ôi bà Daisy, bà nói như vậy làm sao nghe cho được? Tôi đã cố giữ bộ mặt

tươi cười ngu ngốc hàng giờ để làm cho bà vui rồi. Và đã nghe theo lòi dặn của

bà - bỗng nàng hẩy đầu nhìn về phía Daisy - nói chuyện tào lao thiên địa.

- Thôi được rồi, bây giờ thì cô sẽ làm một công việc không tào lao thiên địa

nữa, xin cô hay ra lệnh cho người nhà chuẩn bị hai phòng ấy, và tôi sẽ giúp họ

một tay. Còn anh, John, bây giờ anh hãy về nhà nói với mẹ anh mọi việc đã

được thu xếp xong xuôi yên ổn rồi, đừng lo nữa. Và nhân tiện xin hỏi anh luôn,

anh định ở đâu.

- Ồ, bác sĩ Cornwallis cho tôi ngủ nhờ nhà ông ấy cho đến khi tôi tìm ra chỗ

ở cố định.

- Thế thì anh nên đến ổn định tại nhà tôi. Nếu anh đến ở thì tuyệt đấy. Suy

nghĩ đi, ông bạn, Đúng đấy nhà tôi cần có đàn ông. Này nhé, anh hãy nói cho

lão Cornwallis biết là anh đã có chỗ ở ổn định rồi. Nói với ông rằng có người đề

nghị với anh một việc phi luân, bất chính, hay bằng danh từ gì đấy mà anh thích

dùng, nhưng dù sao cũng là một lời đề nghị. Anh biết là - bà gật đầu với chàng -

không phải tôi đưa đề nghị này với bất kỳ người đàn ông nào đâu nhé.

John bước hai bước tới gần bà ta, ôm cái mặt nhăn nheo của bà trong lòng

hai bàn tay, rồi nói nho nhỏ:

Daisy, tôi muốn nói với bà một điều, và đây là sự thực: nếu trái tim tôi chưa

có nơi gởi gắm, chắc tôi đã thộp lấy cơ may này để xin gởi cho bà, tôi nói

nghiêm túc đấy.

Khi chàng thấy cặp mắt sáng ánh lên long lanh một lát và khuôn mặt ửng

hồng, chàng gật đầu với bà như thể muốn xác nhận lại những lời chàng vừa nói.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

234

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Rồi, chàng quay qua Helen, nàng đang đứng gần đấy, nụ cười trên môi với vẻ

thông cảm, chàng nói:

- Cám ơn em yêu. Nói thế chưa đủ, nhưng hiện giờ anh không làm sao nói

cho hết nỗi lòng sung sướng của anh được.

Bỗng nàng bình tĩnh hỏi:

- Mấy giờ em sẽ cho xe đến đón bà?

Trong khi chàng đang ngần ngừ thì bà Daisy cướp lời:

- Nên đến sau khi trời tối để Beatrice khỏi thấy. Anh nghĩ sao, John?

- Đúng, bà nói phải đấy, Daisy.

- Được rồi, cho dù đến giờ nào thì tôi cũng đến, và...

- Không được đâu, Helen.

- Anh ấy nói đúng đấy, - Daisy đáp. - Cô phải tránh mặt đi thì hơn. Nhung

tôi sẽ đi để giúp một tay.

- Cám ơn, Daisy. Cám ơn.

- Vậy, chúng ta hẹn khoảng 7 giờ được không?

- Được, giờ ấy tốt đấy.- chàng nhìn quanh hai người và nói. - Tôi... tôi không

biết làm sao cám ơn hai người cho hết. Khi mới vào đây, lòng tôi rối bời vì

không biết tính sao, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, - chàng dừng lại lắc đầu mới

nói tiếp - tôi... sắp được mọi sự như ý rồi.

Khi chàng ra khỏi phòng, Helen dậm bước đi theo chàng, nhưng Daisy chặn

nàng lại. Khi cửa đã đóng lại, Daisy dịu dàng nói:

- Tốt hơn là nên để cho anh ấy về một mình, cưng à. Tâm trạng anh ấy đang

rất hoang mang.

􀂐

􀂐 􀂐

Khi chàng về đến nhà thì đã hơn 6 giờ, chàng kinh ngạc khi thấy mẹ chàng

đã áo quần chỉnh tề, sẵn sàng ra đi; thấy chàng, bà chua chát hỏi:

- Con đi đâu đến giờ mới về? Từ chiều đến giờ không thấy mặt con.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

235

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Chàng đáp lời giọng cũng gay gắt:

- Mẹ ơi, có nhiều người bệnh đang cần đến con.

Khi chàng ngồi xuống bên mẹ, nước mắt bà chảy dài tuôn xuống hai má. Bà

nói:

- Ôi con, mẹ xin lỗi. Suốt ngày không có tin gì vui khiến mẹ lo quá.

- Thôi bây giờ đừng lo nữa mẹ ạ. Cuộc sống chúng ta sắp thay đổi rồi, rất

tuyệt cho chúng ta.

Bà nắm tay chàng, bóp mạnh rồi hỏi:

- Con có ăn uống gì không?

- Trời ơi Mẹ! Hồi nãy con có nói cho mẹ biết con ăn trưa với Helen và Daisy

rồi. Bà ấy sắp đến đây. Mẹ mặc áo xong xuôi rồi, nhưng đồ đạc đã thu xếp

chưa?

- Rồi. Nhưng mấy cuốn sách chưa thấy Frances đem xuống. Bà Atkinson đi

nha sĩ rồi, bà ấy đau răng không chịu nổi, bả về rồi đấy. Con thì đi suốt ngày,

nên mẹ chỉ có một mình, mẹ lo quá trời.

Bỗng có tiếng gõ cửa, cả hai mẹ con đều giật mình, họ nghe có tiếng vọng

vào nho nhỏ:

- Bác sĩ ơi, bác sĩ.

- Chị Frances, - chàng nói, - chắc là chị ấy mang sách xuống. Chàng vội đi ra

cửa, mở khoá, Frances đang đứng đấy, ôm một mớ sách trên tay. Chị ta nói:

- Còn một ít nữa, bác sĩ à, nhưng tôi không mang hết. Bà ta đi ra ngoài rồi.

Chắc bả đi dạo bả có mang theo cái gậy.

Chàng nhìn lướt lên mớ sách, thấy hầu hết đều không phải sách thuốc.

Chàng hỏi:

- Bà ta thường đi ra ngoài vào giờ tối tăm như thế này à?

- Dạ, phải, thưa bác sĩ, bả đi dạo quanh.

- Được rồi, bây giờ tôi đi lên lầu với chị.

Hai người chạy dọc theo hành lang, băng qua tiền sảnh rồi lên lầu, đến

phòng trống. Chàng ôm một số sách y học trên kệ, nhưng vì hấp tấp, nên số

sách còn lại trên kệ đổ nhào xuống nền nhà. Chàng quay ra cửa, vừa nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

236

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Chị Frances, nhờ chị mang số sách ấy xuống giúp tôi

Đến đầu cầu thang, chàng dừng lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực, giật

mình kinh ngạc vì thấy Beatrice đang từ dưới cầu thang đi lên.

Thoạt trông thấy chàng cô ta dừng lại, nhấp nháy mắt như thể không tin

được mắt mình. Rồi từ từ cô bước tiếp lên cầu thang một cách, chậm rãi, vững

vàng.

Khi cô ta sắp bước lên khoảng trống trên đầu cầu thang chàng bước lui, và

giống như một chú học trò bị bắt quả tang đang ăn trộm đồ, chàng ấp úng nói:

- Tôi... tôi lấy.. số sách y học của tôi.

- Ồ phải, sách y học của anh. Tôi về để lấy ít kẹo sôcôla, tôi đói bụng. - Nụ

cười trên mặt cô ta làm cho chàng rùng mình. Và chàng càng sợ hơn nữa khi

nghe cô nói tiếp: - Có cái gì đấy như nói với tôi: ."Về đi, Beatrice. Ngươi cần

năng lượng". Và sôcôla làm tăng năng lượng.

Chàng gật đầu trả lời cô ta, vừa tránh đường cho cô đi lên khỏi cầu thang.

Chàng nghĩ Frances đang đúng đâu đó gần cô ta. Bỗng chàng quay nhanh người

đi xuống cầu thang. Hai tay chàng bận ôm cả chồng sách rất khó đề phòng.

Liền sau đó, chàng không nhớ chàng nghe tiếng của Frances hét lên hay là

chính tiếng la của mình khi có bàn chân đạp mạnh vào giữa lưng chàng: Chàng

cảm thấy mình hụt chân bay giữa không trung, sách văng tung toé, nhưng đến

khi chàng rơi mạnh xuống nền nhà, chàng không nghe gì nữa, không nghe tiếng

của mình, không nghe tiếng la của chị Frances, mà cũng không nghe tiếng thở

hổn hển vì khiếp sợ của chị bếp và của Janie Bluett.

Tiếng la hét vang đến tận chỗ bà Catherine Falconer ngồi, bà ta vùng đứng

dậy, chụp cái gậy rồi khập khiễng đi dọc trên hành lang đến phía đám người

đang la hét trong tiền sảnh ngôi nhà.

Frances la lên:

- Bà ta đá ông ấy xuống, bà à. Bà ta đá ông ấy nhào xuống

Beatrice huơ gậy và hét trả:

- Mày câm mồm đi kẻo tao phang cho cái gậy chết bây giờ. Anh ta té xuống.

Anh ta té xuống cầu thang.

Khi bà Falconer thấy con nằm bất động, đè trên một chần, chân kia duỗi ra

tạo thành một góc bẹt, và máu chảy ra từ một ống quần, bà hét lên:

- Ôi, lạy Chúa! - Rồi bà quay qua hét vào mặt Beatrice: - Cô kia, cô làm cái

gì thế?

www.phuonghong.com www.taixiu.com

237

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Hắn té! Hắn té! Hắn chết rồi!

- Không, không! Ông ấy không chết, thưa bà, ông còn thở.

- Rồi hắn sẽ chết, không lâu đâu. Mày cứ đứng đấy mà xem! - Bỗng Beatrice

huơ gậy về phía Janie Bluett.

- Này con mụ điên! Mày điên rồi! Mời bác sĩ đến. Tao ra lệnh cho mày mời

bác sĩ đến chữa cho con tao.

- Ra lệnh à! Đây là nhà tôi. Nhà tôi, bà Falconer à. Con trai bà xâm nhập vào

nhà tôi. Bà hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy, nếu không, cũng sẽ lãnh hậu quả

như hắn đấy. Tôi chán bà quá rồi. Phải, cứ ngồi trong nhà khoá cửa lại, tôi chán

bà quá rồi. Nhưng xong rồi. Ôi, phải cả hai đều xong rồi. - Bỗng cô ta quay qua

Frances, chị giúp việc này đang bước xuống tầng cấp cuối cùng cầu thang, cô ta

hét lên với Frances: - Con kia, tao đã nói với mày rồi đấy nhé! Tao sẽ cho mày

ăn đòn đấy, - cô ta dư dứ cái gậy vào trước mặt Frances, khiến cô gái này lại la

lên:

- Bà điên rồi, bà điên rồi! Bà đã đạp ông ấy. Bà đạp ông nhào xuống cầu

thang.

Cái gậy quật vào cánh tay của Frances, cô gái hét lên vừa nhảy lui, ôm vào

người Janie Bluett. .

- Ôi, này cô! - Bà Falconer trở giọng cầu khẩn - Tôi xin cô mời bác sĩ đến

gấp. - Đồng thời bà bếp cũng lên tiếng van lớn: - Phải đấy, thưa bà, xin bà hãy

cho người đi mời bác sĩ.

Beatrice không để ý đến lời van lơn của bà bếp, cô ta hét vào mặt bà

Falconer:

- Câm mồm! Tôi đã nói rồi, nếu không tôi quật bà nhào lăn xuống đất đấy, -

cô ta định bước tới phía bà Catherine Falconer thì bỗng có tiếng chân người

phía sau, khiến cô ta quay lui và khi thấy Mary Simmons chạy như bay ra phía

hành lang, cô ta đứng yên không biết tính sau một lát. Rồi bỗng cô hét lên lại:

- Thế đấy, bà già! Quỳ xuống mà xem. Chắc anh ta sẽ ngạc nhiên khi thấy bà

quì, phải không. Vì bà giữ anh ta bên cạnh nhiều năm nay, giả vờ làm như

không đi được. Bây giờ tôi khuyên bà hãy ở đấy. Còn bọn bay, - cô ta vung

cánh tay về phía ba người đàn bà đang đứng sát vào nhau - cùng ở yên đấy, vì

đêm còn dài. Chúng sẽ chết khi ba giờ sáng, phải không? Ba giờ sáng. Ba giờ

sáng trời gần yên tĩnh. Bọn bay có khi nào ra ngoài trời đêm khi ba giờ sáng

chưa? Ngay cả chim chóc cũng không động đậy, quạ cũng không dám làm ồn.

Bọn bay biết không? Bọn bay biết không? Vì thế giới sẽ chết lúc ba giờ sáng và

nó mang theo nó chết. Nó mang theo người chết. Ồ phải, cho nên, giống như

một cô gái già, tao sẽ ngồi trên nền nhà.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

238

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Mary Simmons chạy như bay ra đường. Cô ta chạy đi kêu cứu. Ông

MacIntosh ở bên hàng xóm. Cô phải sang tìm ông ấy.

Khi chạy ra khỏi đoạn đường vòng trước nhà, bỗng cô gái va phải người nào

đấy khiến cô hét lên sợ hãi, nhưng bóng người đã nắm lấy hai vai cô và nhỏ nhẹ

nói với cô, khi ấy cô ta mới hết sợ.

- Chuyện gì thế? Chuyện gì mà hốt hoảng thế ! - Daisy vừa hỏi vừa lôi cô gái

ra khỏi bóng tối dưới hang cây đến khoảng trống có ánh trăng. Bà nhìn vào mặt

cô ta và hỏi tiếp:

- Chuyện gì thế, cô gái?

- Ôi thưa bà, bà ấy... điên rồi. Bà ấy đã giết ông bác sĩ. Đạp nhào ông bác sĩ

từ trên lầu xuống và không cho ai đi mời bác sĩ Cornwallis. Tôi... tôi chạy sang

gọi ông MacIntosh bên hàng xóm. Tất cả đang ở trong tiền sảnh; bà ấy không

cho ai đi hết, bà bếp hay bất kỳ ai. Bà ta có cái gậy.

- Được rồi, được rồi. Bây giờ cô đi nhanh sang gọi ông MacIntosh đi. Nhưng

nghe này, xe tôi đỗ ngoài đường. Cô nói cho người lái xe biết trong nhà có tai

nạn và cô Daisy bảo anh ta phải đi mời bác sĩ Cornwallis. Cô nhớ rõ chưa?

- Dạ nhớ thưa bà. Nói với anh lái xe đi mời bác sĩ Cornwallis, còn tôi thì

tìm... tìm Robbie, nghĩa là ông MacIntosh.

- Đúng thế. Cô thật giỏi. Thôi bây giờ đi nhanh đi.

Rồi Daisy chạy vào nhà. Cửa nhà phụ mở toang. Bà không vội vào mà dừng

lại lắng nghe, bà nghe có tiếng nói trầm bổng. Bà bèn rón rén đi qua tiền sảnh

nhà phụ, đến cửa ăn thông với hành lang nhà lớn. Nhìn theo hành lang, bà thấy

cảnh trong tiền sảnh, có một bóng người đang đứng huơ tay. Rồi bà nghe tiếng

nói cất cao rõ ràng:

- Bà nói gì, bà già? Bà yêu cầu lần cuối cùng à? Ồ người sắp chết thường yêu

cầu được nói lần cuối cùng. Nếu hắn nói được, chắc hắn cũng yêu cầu được nói

lời cuối cùng, phải không? Ồ, phải, hắn sẽ yêu cầu được nói lời cuối cùng. Con

trai bà sẽ yêu cầu nói lời cuối cùng, sẽ yêu cầu được gặp Helen thân yêu, phải

không? Phải như thế không? Và nếu hắn nói được, chắc hắn cũng biết tôi sẽ trả

lời ra sao rồi. - Giọng nói dừng lại một lát rồi cất cao như hét: - Tôi sẽ nói với

hắn như thế này: "Helen chỉ còn được nhìn thấy xác chết của anh nữa mà thôi.

Nó sẽ thấy như thế đấy, nó chỉ còn thấy xác chết của anh thôi".

- Beatrice này, anh ấy ra máu nhiều. Cô chắc thấy anh ấy chảy máu nhiều.

- Phải, bà Falconer thân yêu, tôi thấy hắn chảy máu, và chảy ra lỗ miệng nữa.

Tôi mong hắn chảy ra nhiều hơn nữa. Rồi máu hắn sẽ ngừng chảy, vì người chết

www.phuonghong.com www.taixiu.com

239

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

không chảy máu nữa, phải không? Phải, tôi nghĩ người chết không chảy máu.

Tôi nhớ tôi đọc đâu đó nói rằng người chết không chảy máu.

- Nó không chết, không chết! - Bà Falconer to tiếng cãi lại, - và máu chảy ra

ở lỗ mũi chứ không ở miệng.

- Phải, nhưng dù chảy ra ở đâu, rồi nó cũng sẽ ngừng chảy.

Daisy vội cúi người xuống, tuột giày ra. Bây giờ bà lại trở thành con thú

hoang trong rừng già Châu Phi như ngày nào, bà nhẹ nhàng tiến đến gần.

Sự xuất hiện của bà Daisy trong tiền sảnh, khiến cho hai người đàn bà đang

đứng sát bên nhau cùng chị bếp ở phía bên kia John, trố mắt kinh ngạc. Rồi sự

thể xảy ra rất nhanh.

Họ cùng cất tiếng hét lên khi bà nhảy xổ vào Beatrice, hai tay bà vòng qua

vai cô ta, chụp hai tay cô và khoá lại. Beatrice hét lên vì đau đớn khi ngã xuống

nền nhà. Cô ta nằm sấp thẳng cẳng, còn Daisy chồm lên lưng cô ta, và rõ ràng

bà cũng bị trẹo tay vì bà không nói gì được một lát. Nhưng rồi bà nói to với chị

bếp:

- Kiếm cái gì trói tay trói chân nó lại, mau lên!

Ba chị đàn bà loay hoay cố tìm đồ để trói, nhưng không kiếm ra thứ gì hết,

Daisy bèn bảo họ:

- Lấy dây nơi tạp dề của các chị! Xé ra! Xé dây nơi tạp dề ra! Chị bếp cởi tạp

dề trên tấm thân bồ tượng ra, rồi ra sức bứt sợi dây vải buộc nơi thân áo. Daisy

co hai chân quì trên hai ống chân của Beatrice, rồi nói to với các chị giúp việc:

- Trói hai cổ tay cô ta lại!

Họ hăng hái làm theo lời bà; xong xuôi, Daisy lấy sợi dây khác trói hai cổ

chân của cô ta lại. Rồi bà lật cô ta nằm ngửa, và bà đứng lên, thở hổn hển nhìn

miệng cô ta nói luôn mồm một tiếng độc nhất:

- Mày! Mày! Mày!

- Lôi nó ngồi vào ghế.

Chị bếp lôi cô ta đến chiếc ghế bằng gỗ sồi chạm kê ở tiền sảnh, rồi với sự

giúp sức của các người kia, họ xốc cô ta lên ghế, khiến Beatrice phải rên rỉ vì

hai bàn tay bị trói va mạnh vào lưng ghế. Còn Daisy, bà cúi người xuống bà

Falconer, nói với bà:

- Xong rồi, thưa bà, bây giờ bà ngồi dậy, ngồi dậy. Ổn cả rồi. Chúng tôi đã

cho mời bác sĩ rồi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

240

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Nghe nói đến tiếng bác sĩ, Beatrice bỗng tỉnh hẳn người trở lại, cô ta la lên:

- Không gọi bác sĩ... không gọi bác sĩ đến đây! Không. - Cô ta vùng vẫy

trong ghế, Daisy nhìn Frances, chị này đang run lẩy bẩy, bà nói với chị:

- Cô ta có thuốc ngủ không?

- Dạ có, thưa bà. Bà ta có dùng.

- Đi lấy xuống đây.

Nghe thế, Beatrice lại hét lên thật lớn.

Một phút sau, Frances đưa hộp thuốc ngủ cho Daisy, bà ta nói:

- Tôi nghe nói cô ấy ăn nhiều sôcôla phải không

- Dạ phải, thưa bà. Ăn cả hộp. Có một hộp mở sẵn để trong phòng khách.

- Chị đi lấy cho tôi.

Cầm hộp sôcôla trên tay, bà bước đến gần Beatrice, cúi xuống nói vào mặt

cô ta:

- Há miệng ra.

Beatrice ngậm chặt miệng. Daisy liền nắm lỗ mũi cô ta vặn thật mạnh: Cô ta

há miệng rộng ra và bà ta nhét vào một viên thuốc, nhưng cô ta liền phun ra. Bà

lấy viên thuốc ngủ khác trên tay Frances, đồng thời lấy thêm viên kẹo sôcôla, và

bà bóp mũi cho cô ta há miệng ra và bỏ vào cả hai thứ. Lần này cô ta liền ngậm

miệng và nhai ngấu nghiến. Sau khi thấy cô ta đã nuốt hết xuống họng, bà làm

như trước thêm lần nữa.

Bỗng Beatrice nhìn bà, ánh mắt hằn học, dữ tợn, đến nỗi bà phải quay mặt

đi. Rồi bà đến chỗ John đang nằm, nhìn chàng, thân hình vặn vẹo. Bà đưa tay

bụm lấy miệng, hai mắt nhắm lại, thốt lên nho nhỏ:

- Ôi John thân yêu. Nó đã làm gì anh thế này?

Bà Falconer lên tiếng nức nở nói với bà:

- Ta không đỡ nó lên một chút được hay sao?

Nhưng Daisy đáp:

- Không được đâu, bà ơi. Tốt hơn ta cứ để thế đợi bác sĩ đến. Chắc ông ta

đang đến.

- Bà Catherine Falconer ngước mắt nhìn Daisy, ánh mắt thắc mắc, như thể

muốn hỏi: "Làm sao ông ta...?", Daisy liền nói:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

241

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Cô bé giúp việc đi báo rồi, tôi đã bảo cô ấy báo cho người lái xe của tôi

biết, để anh ta đi mời bác sĩ, còn cô ấy đi gọi Robbie.

Vừa nhắc đến Robbie thì liền thấy anh vội vã đi vào tiền sảnh. Nhưng anh ta

dừng lại nửa chừng, đưa mắt kinh ngạc nhìn Beatrice bị trói ngồi trên ghế, rồi

nhìn qua John nằm chèo queo một đống trên nền nhà. Anh kêu lên:

- Ôi, lạy Chúa!

Khi Robbie quì xuống bên cạnh John, bà Daisy nói:

- Tôi... tôi muốn để yên anh ấy như thế cho đến khi bác sĩ đến. Anh ấy chảy

máu nhiều, tôi không biết máu chảy từ đâu ra.

Robbie gật đầu, anh nhìn xuống khuôn mặt tái mét của người đàn ông mà

anh đã xem như bạn thân của mình. Anh không thể nào tìm ra lời để diễn tả cho

được cảm xúc của mình.

- Bà ta đạp ông ấy xuống lầu! Bà ta đạp sau lưng ông bác sĩ. Phải! Bà ta đạp!

Bà ta đạp! - Giọng của Frances cất lên một cách cương quyết. Chị bếp lên tiếng

khiển trách cô ta, rồi kéo mạnh cô ta đến bên chị.

Robbie nhìn Daisy, ánh mắt dò hỏi, rồi anh nói:

- Chúng ta phải đem anh ấy đến bệnh viện thôi. Bà đã gọi xe cấp cứu chưa?

- Chưa, chưa. - Daisy lắc đầu, đáp.

- Ôi. - Anh đứng lên; nhưng vẫn nhìn xuống John, nói: - Không thể để anh

ấy như thế này lâu. Ít ra cũng phải 20 phút nữa bác sĩ mới có thể đến đây được;

đó là trường hợp ông ta đến. Để tôi đi xem thử ra sao. - Nói xong, anh chạy ra

khỏi tiền sảnh, và khi anh chạy đi Beatrice bị trói ngồi trên cái ghế cất tiếng

cười rất kỳ dị, với giọng nói ngái ngủ của cô ta cất lên:

- Quá trễ, quá trễ...

Và hai mươi phút sau, khi bác sĩ Cornwallis đến, ông đi vào phòng, nhìn

John, ông cũng nói như thế. Khi ông nhẹ nhàng cắt ống quần để lòi chân ra, ông

kêu lên:

- Trời ơi...! - Vì ông thấy xương gãy lòi ra khỏi thịt.

Khi ông nghe bà Falconer gào khóc vì đau đớn, ông nói với Daisy:

- Ồ.. xin bà đưa bà ta vào phòng khác giúp cho.

Khi ông bắt mạch nơi cổ tay, thấy mạch nhảy rất yếu ông không để lộ ra

ngoài dấu hiệu gì, nhưng trong lòng ông muốn lắc đầu.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

242

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Ông nhìn lên bà Daisy, nói với bà:

- Gọi xe cấp cứu thôi.

- Robbie... Ông MacIntosh... đi gọi rồi.

Ông bác sĩ quay nhìn Beatrice ngồi gục trên ghế. Ông hỏi nhỏ:

- Làm sao mà làm được thế?

Bà Daisy trả lời vắn tắt:

- Cố gắng thôi, - bàn tay trái của bà mang dấu tích của sự cố gắng này vì bà

nghĩ chắc ai cũng thấy bàn tay của bà sưng vù vì bong gân khi bà té xuống nền

nhà.

Khi bác sĩ Cornwallis đứng dậy một cách khó khăn, ông nói lên những lời rất

khó hiểu:

- Anh ấy đã có bằng chứng cần thiết để giải thoát cho mình, nhưng bây giờ

thì chuyện này chắc quá trễ rồi.

Năm phút sau xe cấp cứu đến, và theo lệnh của bác sĩ Cornwallis, người ta

không dám sửa cái chân gãy lại cho thẳng khi họ để chàng nằm lên cáng.

- Tôi sẽ đi theo các anh, - bác sĩ Cornwallis nói với họ; nhưng trước khi đi,

ông quay nhìn Beatrice, cằm cô ta gục xuống trên ngực. Rồi ông quay qua nhìn

bà Daisy, ánh mắt như hỏi bà. Bà liền nói:

- Tôi đã cho cô ấy uống hai viên thuốc ngủ.

- Ồ khôn ngoan thật, làm thế quá tốt. Bà nói hai viên à?

- Phải, hai.

- Tốt, thế là cô ta sẽ ngủ đến sáng mai, cho đến khi tôi đến gặp lại cô ta;

nhưng tôi không đi một mình. Không, không đi một mình. Ở đây có nhiều

người, nhưng tôi cần có cô này - Ông ta chỉ vào Frances - ở lại đây để làm nhân

chứng cho việc đã xảy ra.

Nghe thế, bà Daisy đáp:

- Tôi cũng sẽ có mặt ở đây.

Ông bác sĩ gật đầu đáp:

- Tốt. - Rồi ông bỏ đi.

Daisy thấy Mary đi khúm núm đến phía mình, bà nói với cô gái:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

243

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Ổn hết rồi. Mọi việc bây giờ ổn rồi, cô gái ạ. Rồi bà vỗ lên vai cô ta, nói

thêm: - Cô thật giỏi.

Chị bếp từ phòng khách đi ra, thấy cô gái phụ tá cho mình, chị nói:

- Mary, cô làm giỏi đấy. - Đoạn chị quay qua nói với Daisy: - Chúng tôi đã

chuẩn bị chiếc ghế nệm dài cho bà ta rồi, thưa bà.

- Tốt, - Daisy nói. - Trước khi tôi ra về, tôi sẽ mở trói cho cô ta. Nhưng chị

sẽ làm gì, chị bếp?

- Tôi đến nhà bà chị tôi ngay tối nay, thưa bà; tôi sẽ dẫn Mary và Janie đi

cùng với tôi. Chúng tôi đã định ra đi khỏi đây rồi, và Jame cũng vừa mới tìm

được việc ngày mai cô ấy có thể đi làm rồi. Chỉ còn Frances nữa thôi.

Mọi người quay qua nhìn Frances, chị ta đứng lắc đầu và chính bà Catherine

Falconer bình tĩnh lên tiếng nói xen vào:

- Frances nếu chị chưa có công việc làm ở đâu, chị hãy giúp việc cho tôi. Tôi

rất mừng khi có chị giúp; tôi cần có người ở bên cạnh, - Bỗng bà quay qua

Daisy - nghĩa là, nếu phu nhân Spears bằng lòng để cho tôi đến ở như đã hứa.

- Ồ bằng lòng, bằng lòng, tôi có thể cam đoan với bà là cô ấy bằng lòng, -

Daisy trả lời ngay tức khắc. - Thế là mọi việc được thu xếp ổn thoả rồi. Và như

chị bếp cho biết, người đàn ông làm việc ở bên ngoài nhà đã hết giờ làm việc,

anh ta thường ngủ ở ngoài chuồng ngựa nằm ở tận cuối khu đất, nên anh ta chắc

không hay biết gì hết cho đến sáng mai Và Beatrice cũng chẳng hay biết gì

chuyện chúng ta để cô ấy ngủ trên ghế nệm đài. Cho nên bây giờ ta khoá cửa lại

và đi thôi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

244

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG XI

Beatrice tỉnh dậy khi trời vừa rạng sáng, nhưng cô vẫn nằm cuộn người

trên ghế nệm dài một lát vì cô cảm thấy chuyện xảy ra quá bất thường, rồi cô

cảm thấy nhức đầu, cơ thể đau nhừ, nhất là hai tay và hai mắt cá chân. Từ từ, cô

ta lồm cồm ngồi dậy, thấy mình đang ở trong phòng khách, ngọn đèn chùm thắp

dầu hỏa vẫn còn cháy sáng. Có chuyện gì đã xảy ra, phải không?

Rồi, như thể cánh cửa của tâm trí vừa được mở ra, lấn lướt những chuyện

vừa xảy ra hồi hôm hiện lên trong óc cô, cả một chuỗi hình ảnh hiện rõ trước

mắt cô, hình ảnh này kế tiếp hình ảnh kia. Cô đã giết John. Chân cô đạp trúng

vào giữa lưng anh ta. Ôi, việc ấy đã làm cho cô vui sướng, hớn hở khi thấy anh

ta nằm dài trên nền nhà, máu chảy lai láng. Rồi trong lúc cô đang hân hoan sung

sướng, bỗng có kẻ lạ nhảy xổ vào cô, trói cô lại, khiến cho niềm vui tiêu tan.

Thình lình cô đưa tay lên miệng vì cô nhớ người đàn bà kỳ lạ kia đã nhét sô cô

la vào miệng cô để cô nuốt mấy viên thuốc. Mấy viên thuốc ấy là thuốc ngủ, vì

thế cô mới ngủ lâu như thế này. Nhưng tại sao Frances không đưa cô lên lầu và

tắt đèn ở đây?

Beatrice đứng dậy khỏi ghế nệm dài, lảo đảo ra khỏi phòng khách, vào tiền

sảnh. Họ đâu hết? Các gia nhân đâu cả rồi? Ồ, trời còn sớm. Phải, trời còn sớm.

Nhưng cô phải thúc họ dậy mới được. Phải thúc chúng dậy. Cô cần cái gì để

uống. Cô khát.

Cô vào nhà bếp, vẫn lảo đảo như người say, trong nhà bếp, lò lửa lạnh tanh.

Cô ra khỏi phòng, miệng gọi lớn:

- Chị bếp ơi! Chị bếp! Chị bếp ơi! - Không có tiếng trả lời, cô đi đến khu gia

nhân ở, cửa ở đây mở toang và qua ánh sáng lờ mờ của trời rạng đông, cô thấy

các phòng trống không, các hộc tủ mở toang.

Cô trở lại tiền sảnh, đi quanh một vòng, rồi dừng ở chân cầu thang, nhìn vào

mặt ván sàn láng bóng, rải rác có những đám bẩn đen. Cô cúi xuống nhìn vào

một đám bẩn lớn, đưa tay sờ vào đấy, máu khô, bỗng cô cảm thấy hân hoan vui

sướng. Cô đã giết chết anh ta! Tốt, cô biết thế nào cô cũng giết được anh ta.

Anh ta đã chết trong nhà cô. Cô không biết người ta đem anh ta đi khi nào,

nhưng cô biết anh ta đã chết khi nhìn vào mặt anh, khi nhìn cách nằm chòe queo

của anh, và nhìn máu chảy ra lai láng trên nền nhà, máu chảy ra từ cơ thể của

anh, cơ thể mà anh không muốn dành cho cô. Và bây giờ vì cô đã giết anh, thế

nào người ta cũng đến bắt cô đi. Thế nào họ cũng nói cô điên. Ờ, mà cớ lẽ cô

www.phuonghong.com www.taixiu.com

245

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

điên thật. Nhưng không đến nỗi quá điên khiến cho họ đi đến chỗ quyết định

cuộc đời của cô. Đời cô là của cô, và nhà này là của cô. Ôi, phải rồi, nhà này là

của cô. Nhưng khi cô chết đi, nhà này sẽ ra sao? Vì anh ta sẽ không được thừa

hưởng, phải không? Không. Nhưng em gái thì được. Ôi, phải, phải, Helen thân

yêu của cô sẽ được hưởng. Nghĩ đến chuyện này, bỗng cô chạy lại phòng khách,

ngồi phịch xuống ghế nệm dài, đấm tay thình thịch lên mặt nệm, miệng la lớn:

- Không! Không! Không bao giờ! Không bao giờ! - và Helen sẽ làm gì? Cô

ta thừa biết cô rất yêu ngôi nhà, cho nên Helen sẽ rất khoái trá cứ bán các đồ đạc

đẹp đẽ trong nhà, rồi bán luôn cái nhà; hay biến ngôi nhà thành chung cư để cho

dân nghèo thuê; hay...

Beatrice đứng lên, chạy từ phòng này sang phòng khác: phòng ăn, phòng làm

việc, phòng chơi bi da, phòng hút thuốc, phòng này của bố cô, là phòng thiêng

liêng không ai xâm phạm được. Cô lặp lui lặp tới trong miệng: Phòng hút thuốc,

phòng hút thuốc, vừa đâm đầu chạy lên cầu thang vào phòng ngủ, đến đây đừng

lại thở hổn hển, tay vịn vào thành giường. Cô toát mồ hôi. Cô muốn cơ thể mát

mẻ. Cơ thể cô muốn để tự do. Tự do. Cô cởi hết áo ra cho đến khi chỉ còn áo lót

trên người, rồi nhìn đống áo quần, cô nói:

- Xong, thế là xong, nhưng trước hết phải đóng hết cửa chớp.

Cô chạy xuống thang lầu, và bắt đầu từ phòng khách cô kéo mạnh để hạ

những tấm cửa chớp xuống, những cánh của này đã được đẩy sang một bên, ép

sát vào khung cửa sổ lồi ra ngoài. Chúng được để yên như thế nhiều năm nay,

không được kéo ra, và bây giờ sau khi kéo xong ba cái cửa sổ đóng kín lại, cô

thở hồng hộc vì mệt.

Cô mất nửa giờ để đi đóng hết cửa chớp khắp các phòng ở tầng dưới. Chỉ có

hai cửa sổ ở nhà bếp không có cửa chớp, và cửa sổ nào ở đây cũng đều có chấn

song ở phía bên ngoài.

Chỉ có những khe hở nơi cái cửa chớp mới để lọt ánh sáng bình minh vào

nhà, còn ngoài ra toàn thể tầng dưới đều tối tăm, ngoại trừ phòng khách, ngọn

đèn dầu ở đây vẫn còn cháy sáng.

Cô đến ngồi ở tầng cấp thứ ba của thang lầu, ôm hai đầu gối như con nít

thường làm, như thể cô vừa làm xong một công việc cực kỳ quan trọng. Rồi cô

cất tiếng cười; nhưng tiếng cô không phải là tiếng cười trẻ thơ, vì cô hét lên

trong đầu mình rằng cô sẽ làm cho họ điên đầu lên, làm cho mọi người nổi điên

lên hết, nhất là nó. Nó sẽ không hưởng được cái nhà này, ngôi nhà xinh đẹp của

cô, đứa con của cô. Ngôi nhà này mãi mãi là con của cô: khi cô còn nhỏ, ngôi

nhà là nhà của búp bê của cô. Khi khôn lớn, mẹ mất, cô đã đạt được mục đích,

và từ bấy đến nay, cô đã chăm sóc ngôi nhà với niềm tự hào. Ngôi nhà của cô và

www.phuonghong.com www.taixiu.com

246

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

mãi mãi là của cô. Ngôi nhà sẽ không bao giờ thuộc về em gái cô, người mà cô

không ưa khi còn tuổi vị thành niên, và cô ghét khi vào tuổi trưởng thành.

Bỗng cô đúng dậy, bước xuống tiền sảnh. Cô cảm thấy vui, cô muốn khiêu

vũ. Độ gần đây, cô thỉnh thoảng có nhảy múa. Phòng ngủ chật hẹp tù túng,

nhưng ở dưới này có nhiều phòng. Nhưng chưa nhảy múa được. Còn có việc cô

phải làm đã.

Cô chạy vào nhà bếp. Gia nhân cất dầu hỏa đâu đây. Phải rồi, nhớ rồi, trong

phòng để giày ống; chất cháy này để cất ở đây cho kín, dùng để khắp đèn.

Cái thùng còn đầy, nặng trịch, nhưng cô xoay xở mang được ra bếp và nhấc

lên để trên bàn. Cô đến bệ lò sưởi lấy hai cái bình nước bằng đồng có miệng

rộng, đổ dầu hỏa trong thùng ra đầy hai bình. Rồi vui vẻ như xách hai bình rượu

bia, cô ra phòng khách, tưới dầu hỏa lên màn che cửa sổ, cô đi từ cửa sổ này

sang cửa sổ khác. Làm xong, cô tưới lên ghế cái ghế nệm dài, lên cái ghế bành.

Cô làm như thế khắp các phòng khác, không quên ngôi nhà phụ. Ôi, cô tưới lên

ngôi nhà phụ rất nhiều dầu.

Bình dầu cuối cùng, cô tưới lên cầu thang lầu và lên màn ở phòng ngủ.

Cô đã khóa hết cửa chưa nhỉ? Rồi.

Khi cô đi xuống nhà dưới lại, trời vẫn chưa sáng hẳn, rồi bắt đầu từ nhà phụ,

cô châm lửa; sau đó cô đi từ phòng này sang phòng khác, châm lửa, và cả nhà

bắt đầu sáng rực lên:

Cuối cùng, cô chạy băng qua những đám khói lửa kỳ lạ để lên lầu, vào

phòng ngủ: Cô cởi hết đồ lót ra, rồi tháo giày tháo vớ. Xong, cô vung hai tay lên

đầu, nhảy múa quanh phòng. Bỗng cô đứng lại trước tấm gương soi lớn, nhìn

bóng mình trong gương, cô giang tay ra trước và la lên:

- Thân hình đẹp, trẻ trung như thế này mà anh ta không muốn, phải không?

Đáng ra mình nên hiến cho thiên hạ mới phải. Y như bà Wallace. - Lạ thay bỗng

cô cảm thấy không thù hận gì mụ đàn bà kia mà lại cảm thấy ghen tỵ nữa chứ.

Và cô không muốn bị lôi đi như bà cô Ally. Cô để hai tay lên đầu, lắc lư múa;

bỗng cô muốn ho, rồi cô khóc thút thít, nói một mình: - Tôi lạnh, tôi phải mặc

áo ngủ mới được.

Cô bước đến giường để lấy áo ngủ, nhưng chưa kịp lấy thì ngôi nhà rung lên

vì một tiếng nổ lớn. Cô bị nhấc bổng lên, rồi bị văng đến nằm trên nền nhà dưới

cửa sổ.

􀂐

􀂐 􀂐

www.phuonghong.com www.taixiu.com

247

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Khi Robbie trở về với đội cứu hỏa, ngôi nhà đã bị cháy từ đầu cho chí

cuối, Rosie và Tom Needler đứng bất lực gần đấy. Khi ông chỉ huy đội cứu hoả

từ trên xe nhảy xuống, Rosie chạy đến, vừa khóc nức nở vừa nói lớn với ông ta:

- Chị... chị tôi trong ấy. Chắc chị ấy ở trong nhà. Xin ông làm ơn cứu giúp.

Xin ông làm ơn!

- Được rồi! Thưa cô, được rồi! - Ông ta nhìn ngôi nhà lắc đầu. - Chúng tôi sẽ

làm những gì, có thể làm được.

􀂐

􀂐 􀂐

Ngày hôm sau, khi ngôi nhà còn âm ỉ cháy, người ta tìm ra thi thể của

Beatrice dưới cửa sổ phòng ngủ. Cô ta nằm lẫn trong một số xà nhà bị cháy

thành than.

Báo chí đăng hàng tít lớn, tường thuật chuyện bi thảm của người chồng và

người vợ. Người phóng viên, ngoài việc tường thuật vụ cháy cặn kẽ, còn tiết lộ

một tin rất hấp dẫn là trong lúc ngôi nhà cháy, Bác sĩ Falconer đang nằm bán

sống bán chết ở bệnh viện.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

248

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG XII

Helen và Rosie đứng bên ngôi mộ của Beatrice. Mặc dù hai người không

khóc, nhưng họ đều thương hại cho Beatrice và chua xót cho cách chết của

người chị. Nhưng họ đều nghĩ, rõ ràng là cô ta đã cố tạo ra cái chết như thế này

cho mình. Như bác sĩ Cornwallis đã nói, suốt đời cô ta chỉ yêu cái nhà thôi, và

cô ta mang cái nhà theo mình xuống tuyền dài, nhưng cô đã tìm cách để giết

chồng trước khi chết. Bằng chứng bốn chị làm việc trong nhà đưa ra để kiểm

chứng cho ý kiến này, cộng thêm bằng chứng của bà Freeman Wheatland nữa,

rõ ràng bà này đã vật lộn với Beatrice để chế ngự cô ta.

Khi hai chị em rời khỏi mộ phần đi về, Helen quàng tay lên vai Rosie, vì

nàng biết cô em gái của mình có lý do để căm ghét Beatrice hơn nàng. Beatrice

đã nhẫn tâm phá hoại cuộc đời cô em gái, Và suýt nữa làm hỏng cuộc đời của

người đàn ông mà bây giờ là chồng của cô. Nhưng xem ra thì bây giờ rất không

ai hạnh phúc hơn Rosle, vì cô đã có đứa con rất dễ thương và người chồng hết

lòng yêu mến.

Họ dừng lại ngoài sân nhà thờ, nhìn nhau rồi Helen nói:

- Chị... chị phải quay về bệnh viện.

- Robbie nói bây giờ anh ấy đã tỉnh rồi.

- Phải, phải, anh ấy tỉnh rồi.

- Tối nay em cũng đến thăm, - Rosie nói:

- Phải. Đến thăm đi, em à. Đến thăm đi.

Hai chị em cùng đến nhập vào đoàn người dự đám tang đang tụ tập trước cửa

nhà thờ.

􀂐

􀂐 􀂐

Bác sĩ Cornwallis đứng bên giường John, ông nói một mạch:

- Này anh bạn, bây giờ anh hãy lắng nghe tôi và cố nhớ cho kỹ. Như tôi đã

nói, anh ổn rồi. Cái lưng của anh không hề hấn gì. Đúng là bầm tím, nhưng

www.phuonghong.com www.taixiu.com

249

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

không có cái xương sống nào gãy hết. Thế là anh may mắn rồi. Lạy Chúa! Anh

may mắn đấy. Xương chân của anh bị dập vỡ, nhưng sau khi họ giải phẫu lại,

thế nào cũng ổn thôi. Còn chân kia lành rất đẹp. Bây giờ anh hãy nghe nhé, -

ông cúi xuống gần John, giọng dịu dàng và thuyết phục. - Anh phải vững tâm

mới được. Chắc anh biết tôi muốn nói gì rồi. Tôi biết anh đang có tâm trạng tiến

thoái lưỡng nan. Nhưng anh phải cố quyết tâm cao, anh phải tiến. Vì anh mà cô

ấy, bà ấy, bà phu nhân ấy đã đau khổ. Chắc anh hiểu tôi muốn nói gì rồi. Anh

phải quyết định, vì đầu anh yên ổn. Anh bị chấn động trên đầu, nhưng không có

nguy hại trầm trọng. Nhưng thái độ lừng khừng của anh không tốt tí nào hết.

Chắc anh nghĩ anh sẽ không đi được chứ gì? Được, anh sẽ đi bình thường. Dĩ

nhiên phải mất nhiều tuần, có lẽ nhiều tháng, anh sẽ đi được. Vả lại, tôi mong

anh chóng trở lại làm việc. Bác sĩ Rees cũng giỏi đấy, nhưng anh ta không phải

là anh. Vả tôi không ngờ anh đã nổi tiếng hơn tôi: nhiều người đến hỏi anh có

thể đến làm việc lại được không. Rất nhiều người, khiến cho tôi phải ghen với

anh, cho nên tôi nói cho anh biết thế. Anh phải vững tâm, và nếu anh không tin

tôi, thì chắc anh không có ai để tin nữa. - Giọng ông hạ thấp xuống. - Tôi đã đi

hỏi chuyện này và ông luật sư của tôi cũng thế. Người ta vừa thông qua một đạo

luật cho phép đàn ông cưới em của vợ đã chết của mình, thế là mọi việc thuận

buồm xuôi gió.

John nhấp nháy mắt. Chàng cảm thấy hai mắt nhoà đi vì ngấn lệ. Chàng nhìn

ông ta, nhìn người bạn thân thiết nhưng không nói gì. Chàng không có gì trong

óc để nói hết. Chàng nhớ thoang thoáng có ai đã nói cho chàng biết cô ta đốt

nhà và chết trong nhà. Nhưng chàng không hình dung ra được cảnh này, mà

trước mắt chàng, chàng chỉ thấy cảnh cô ta đi lên cầu thang, đứng trên đầu cầu

thang nhìn chàng, rồi chàng cảm thấy bàn chân cô ta đạp vào lưng chàng.

Chừng nào chàng còn sống, không làm sao chàng quên được cảm giác bàn chân

cô ta đạp vào lưng chàng. Nhưng bây giờ bác sĩ Cornwallis nói rằng cô ta đã

chết, ngôi nhà cháy rụi và chàng được tự do. Nhưng chàng tự do để làm gì?

Chàng không muốn sống như thế này, sống tàn tật, may lắm là ngồi xe lăn, trở

thành gánh nặng cho Helen. Ồ không. Nàng đã cưu mang một người bệnh nặng

rồi, không thể để cho nàng cưu mang thêm một người nữa. Bác sĩ Cornwallis

vừa nói rằng chàng phải vững tâm: đừng có thái độ tiến thoái lưỡng nan. Phải,

chàng phải có quyết định dứt khoát.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

250

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

HELEN

CHƯƠNG XIII

Daisy nhìn Helen đứng bên kia giường bệnh, hỏi nàng:

- Cô có biết người ta chữa bệnh móng chân mọc ngược vào trong bằng

những lát thuốc xì gà không?

Helen nhắm mắt, cắn môi, cúi đầu xuống, và bóp mạnh tay John. Chính

chàng lên tiếng trả lời:

- Không, Daisy. Tôi chưa bao giờ nghe một chuyện như thế.

- Tôi mới nghe đây thôi, khi ngồi ở tầng trên một chiếc tàu điện mới ra đời.

Hai người đàn bà ngồi trước mặt tôi nói chuyện với nhau về cách chữa trị bằng

thuốc xì gà.

- Thế à, - John đáp, giọng run run, - chữa bằng thuốc xì gà như thế nào?

Chữa ra sao? Daisy?

- Này nhé, tôi kể cặn kẽ cho anh nghe. Chuyện thực đấy nhé. Chị này nói với

chị kia: "Chị biết không, móng chân cái của tôi mọc đâm vào thịt làm tôi đau

muốn điên lên được". Chị kia trả lời: "Tôi khuyên chị nên đến người chữa móng

chân nhờ ông ta chữa cho". Người đầu hỏi: "Và phải trả cho họ nửa đồng Crao

à? Không đời nào. Tôi sẽ dùng thử thuốc chữa trị của May Thorpe. Bà ta nói

cách này rất hiệu nghiệm. Người ta chỉ cần cắt ngang cái móng chân - chỉ đơn

giản thế thôi - chỉ cắt ngang. Rồi ta lấy một khúc xì gà, chỉ một miếng nhỏ thôi,

mà phải là thuốc xì gà mới được, vì thuốc này mới có hiệu nghiệm, nhờ chất ni

cô tin hay cái gì đấy. Ta cắt một miếng nhỏ rồi nhét vào đầu mút ngón chân, nơi

ta cắt ngang đấy". Bỗng Daisy nói lớn: - Này này, tôi nói thật đấy nhé, chị ta nói

người ta cắt móng chân rồi lấy một miếng thuốc xì gà nhỏ nhét vào dưới móng

chân, giữa móng và thịt. Rồi, thú thật với quí vị, tôi muốn cười bể bụng khi

nghe chị kia nói: "Rồi ta lấy lửa thắp thuốc nơi ngón chân, phải không?

John cười rung cả giường, chàng van lơn:

- Thôi, thôi, Daisy.

- Tôi không bịa đâu. Chuyện thật đấy chứ.

Helen cười chảy nước mắt. Nàng nói:

- Nhưng tại sao bà gặp luôn những chuyện buồn cười như thế?, Không bao

giờ tôi gặp một chuyện như thế này hay thấy ai biết những chuyện như thế này

cả.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

251

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Là vì cô không chịu lắng nghe. Điều quan trọng là mình phải biết lắng

nghe.

John nằm ngửa đầu lên gối, nhắm mắt lại. Trên đời này, Daisy là người

mang lại niềm vui cho thiên hạ, bà là người đang mang đến cho chàng những

giây phút hạnh phúc trong những tháng đau đớn vừa qua. Kỳ lạ thay là khi nỗi

đau đớn đang dày vò chàng, chỉ cần bàn tay bà đụng đến là chàng thấy dễ chịu

trong lòng ngay. Quả vậy, con người thân mến này, ngoài cái tài chọc cười cho

thiên hạ, bà ta con có khả năng hàn gắn những vết thương lòng cho người ta

bằng nhiều phương pháp rất kỳ lạ nữa.

- Bây giờ tôi phải đi. Có nhiều việc cần phải kiểm tra. Ngày mai tôi đi dự

một đám cưới.

- Đám cưới à? Cho tôi biết đám cưới ai được không?

Daisy ngần ngừ một lát, rồi nheo mắt, nói:

- Không được. Không được đâu. - Bà ta nhìn qua Helen và nói tiếp: Nửa giờ

nữa, tôi sẽ quay về đón cô. Nhưng nhớ là tôi không vào đây, mà đứng đợi cô

ngoài cổng. Anh ấy đã làm cô mất nhiều thì giờ rồi, - bà gật đầu chỉ xuống cái

giường nhưng không nhìn John, mà cô còn có nhiều việc phải làm nữa.

Nghe thế, Helen cười, nói:

- Phải, thưa bà, tôi có nhiều việc phải làm nhất là hôm nay.

Daisy ra khỏi phòng, bà vừa đi vừa cười. John nhìn Helen chàng hỏi:

- Hôm nay em có việc gì đặc biệt phải làm thế? Chàng đưa mắt dịu dàng

nhìn nàng.

Nàng không nhìn chàng, nhưng nhìn xuống bàn tay chàng, đang nắm trong

tay mình. Rồi nàng áp bàn tay chàng lên ngực mình nói nho nhỏ.

- Việc chuẩn bị đám cưới.

- Đám cưới à? Có phải cái đám cưới bà Daisy vừa nói đấy không?

- Phải, cái đám cưới ấy.

- Em có biết cặp ấy không?

- Biết, biết chứ. Em biết cặp ấy.

Khi thấy nàng cứ tránh mắt không nhìn chàng, chàng hỏi:

www.phuonghong.com www.taixiu.com

252

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Chuyện gì thế! Có chuyện gì đáng ngờ rồi đây. Ồ, không phải, - Chàng

nhổm người dậy. Không phải ông Cornwallis đề nghị cưới bà Newton chứ?

Bỗng nàng ngẩng đầu lên.

- Bác sĩ Cornwallis và Newton à? Không, không phải. Em không biết hai

người ấy quen nhau.

- Ồ, họ chơi thân với nhau nhiều năm rồi; ít ra tuần nào họ cũng gặp nhau

một lần để chơi bài và uống rượu vang. Nhưng việc đâu sẽ xong đấy thôi.

- Thật ư?

- Thật, thật. Nhưng nếu không phải ông ta, thì ai?

Bây giờ Helen mới nhìn thẳng vào mặt chàng, đáp:

- Không phải đám cưới của bác sĩ Cornwallis, mà của một bác sĩ khác. Là

anh.

- A...n...h? Em nói chuyện gì thế, Helen?

Nàng ấn chàng nằm xuống gối, để tay lên vai chàng, nói:

- Đừng nôn nóng. Này nhé. Em đợi quá lâu rồi, ta cứ nhìn vào thực tế thì

biết, chắc anh có thể còn ở đây thêm ba tháng hay nhiều hơn nữa mới có thể

đứng vững và đi giữa lối đi trong nhà thờ - Cho nên ta phải làm đám cưới thôi. -

Bỗng nàng vỗ vào vai chàng, nói tiếp: - Nằm yên nghe em nói. Em đã nghe anh

phản đối chuyện này lâu rồi. Ta phải tổ chức đám cưới ngày mai ta làm lễ cưới

trong nhà thờ của bệnh viện. Anh không thấy không khí náo nức của các cô điều

dưỡng sao? Không khí náo nức cả tuần nay. Họ nâng niu, vỗ về anh. Thậm chí

hôm qua họ còn gọi thợ đến hớt tóc cạo râu cho anh lần thứ hai. - Nàng lấy tay

thoa lên cằm chàng.

- Không được, Helen. Việc này không được đâu. Em đã gặp phải một người

tàn tật trong nhà rồi, anh quyết không để cho em gặp thêm người nữa. Ôi, dẫn

em lên bàn thờ còn gì sung sướng cho bằng, nhưng chỉ khi nào anh đi ra được

khỏi đây đàng hoàng. Bỗng nàng ngồi xuống, hỏi chàng:

- Tại sao không?

Chàng đáp:

Em không cần anh phải trả lời câu hỏi của em. Trước hết, anh chưa đi được.

Nói ra thì có vẻ vô ơn, nhưng nhiều lúc anh lấy làm tiếc là họ đã cứu sống anh.

- Ôi John! Anh nói nghe khủng khiếp quá, chắc anh biết lòng em như thế nào

rồi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

253

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

- Anh xin lỗi, em yêu. - Chàng nắm tay nàng. - Nhưng em hãy nhìn anh, -

chàng làm dấu nhìn xuống giường - ta hãy nhìn vào thực tại, em yêu, không bao

giờ anh đi cho thẳng lại được. Cái chân này đã bị gãy nặng, anh rất ngạc nhiên

không hiểu làm sao mà họ đã chữa được. Nhưng dù có chữa được đi nữa, thì

cũng không dùng được như trước. Anh không thể đứng mạnh trên chân này

được. Ban đầu thế nào cũng phải dùng nạng, rồi sau đó, may ra dùng gậy. Và

chắc là phải dùng gậy suốt cả đời. Beatrice đã xử sự với anh thật đẹp. Anh nghĩ

cô ta khoái trá về việc này vô cùng.

Helen rút tay lui khỏi tay anh và nói:

- Ôi, em ghét anh ta thán như thế này!

- Không phải anh ta thán; nhưng anh chỉ muốn nói anh rất buồn cho anh.

Anh không phải ta than đâu mà anh chỉ nêu lên thực tại trước mắt thôi.

- Và ngày mai anh có làm lễ thành hôn với em không?

Chàng nhắm mắt, trả lời nàng, giọng như khóc rưng rưng:

- Ôi, Helen, Helen!

Hai người im lặng một hồi, rồi nàng lên tiếng:

- Mọi người đều mong chờ đám cưới, nhất là mẹ anh, và, dĩ nhiên, bà Daisy.

Robbie bằng lòng làm phụ rể cho anh, còn bác sĩ Cornwallis sẽ dẫn em đi. Tất

cả đều đã được thu xếp rồi.Và Đức cha Cuthbert ở Saint Giles sẽ làm lễ cưới

cho chúng ta. Mọi người đều làm việc cật lực.

Chàng cúi đầu, miệng nói nho nhỏ:

- Anh yêu em từ lâu. Anh cảm thấy anh mãi mãi yêu em. Nhưng chưa bao

giờ anh thấy yêu em nhiều như bây giờ. - Khi chàng ngẩng đầu lên, mắt chàng

ướt nhưng tay nắm chặt hai tay nàng, chàng nói tiếp, - Ôi Helen, Helen!

Khi nàng cúi xuống, chàng ôm cứng nàng vào lòng, nụ hôn kéo dài và mạnh.

Rồi, chàng đẩy nàng ra một bên, và hỏi:

- Làm sao anh đến nhà thờ được với cái chân như thế này?

- Đã trù liệu tất cả rồi, thưa ngài. Tất cả mọi chi tiết. Anh sẽ đứng trên chiếc

ghế lăn dài.

- Lạy Chúa! Đi làm lễ thành hôn trên chiếc ghế lăn dài. - Chàng cắn mạnh

môi, lắc đầu quầy quậy, rồi dịu dàng nói tiếp: - Em biết không? Em là người

www.phuonghong.com www.taixiu.com

254

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

đàn bà tuyệt vời nhất trần đời. Không, không phải là đàn bà, mà là con gái, cô

gái ngồi bên cạnh anh trên đỉnh ngọn Crai'g Toa và để cho anh ngủ, rồi uống bia

với anh và sau đó thình lình ra đi khỏi cuộc đời anh, để cho lòng anh tan nát.

Hai người lại im lặng vì lần này cả hai đều không muốn đả động đến

Leonard.

Rồi đột nhiên Helen vui vẻ nói:

- Và ngày mai cũng có chuyện đáng ngạc nhiên cho hai người.

- Ai thế?

- Rosie và Robbie

- Có chuyện ngạc nhiên cho họ. Em muốn nói chuyện gì thế?

- Chuyện về đất đai. Chiếu theo luật pháp, đất không chuyển nhượng sang

cho anh được. Trước khi nhà cháy, bác sĩ Cornwallis đã tiến hành thủ tục để huỷ

bỏ cuộc hôn nhân của anh, cho nên tài sản không thể chuyển sang cho anh một

cách hợp pháp được mà chuyển sang cho ba cô em gái; và Marion bằng lòng

chấp nhận đề nghị của em, Marion và em làm giấy tờ chuyển giao hết đất đai

cho Bobbie. Chú ấy sắp có gần 50 mẫu đất. Rosie sẽ sung sướng như được bay

bổng lên chín tầng mây.

- Trời đất!

- Phải, thế đấy. - Nàng gật đầu với chàng.

- Ôi Helen, thật là một điều kỳ diệu! Chú ấy luôn luôn mơ có một nông trại.

Chú ấy sẽ thành một trại chủ tuyệt vời.

Khi chàng đưa hai tay ra về phía nàng, nàng nói:

- Anh có vẻ sung sướng về việc này hơn là việc chúng ta thành hôn:

Nghe thế, chàng thẳng thắn đáp:

- Đúng, đúng, em nói đúng, anh rất sung sướng về việc này.

Hai người lại ôm chầm lấy nhau. Rồi, ôm mặt nàng trong hai tay, chàng nói:

- Em biết anh đang cảm thấy như thế nào không? - Nghe hỏi, nàng lắc đầu,

và chàng nói tiếp. - Anh cảm thấy chưa bao giờ trong đời anh được hạnh phúc

như bây giờ. Người ta thường cho công việc của anh là thoải mái, nhưng đồng

thời cũng có nhiều điều lo buồn và thất vọng. Ngày mai sợi dây tơ hồng duyên

số mới ràng buộc đôi ta, nhưng bây giờ anh đã thấy trước niềm hạnh phúc đó

rồi. Cám ơn em, Helen yêu dấu của anh.

www.phuonghong.com www.taixiu.com

255

Tác Giả: Catherine Cookson DẤU ẤN TRONG TIM Người dịch: Văn Hòa - Kim Thủy

Nàng ôm mặt chàng trong hai tay mình, nhìn vào mắt chàng, nàng nói:

- Anh biết điều này không? Anh là một người rất đáng yêu.

Nghe thế chàng cảm thấy niềm vui tràn ngập cõi lòng, thậm chí còn vượt trội

hơn cả tình yêu của chàng đối với nàng, vì chàng nhớ lại cái đêm khi chàng chia

tay với Helen để ra về, chàng nghĩ rằng không biết sau khi chàng chết đi, có ai

sẽ nói đến chàng những lời như Henry đã nói về Leonard không.

Nhưng bây giờ chàng còn sống; chàng không chết; và ngày mai chàng lấy

vợ, và nàng đã gọi chàng là người đáng yêu.

HẾT

www.phuonghong.com www.taixiu.com

256

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction