Chương 17: Minh Đường Các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Vũ Lân không thể tưởng tượng được tiến đến gần Cổ Nguyệt và Y Thắng Tuyết, thấp giọng nói: "Đây chính là Đường Môn a! Truyền thừa hai vạn năm, có vô số nội tình Đường Môn a!"

Nghe lời này của Đường Vũ Lân, Y Thắng Tuyết cười nhẹ nói: "Vũ Lân, trên đại lục này không chỉ có mỗi tổ chức Đường Môn. Nếu bàn về vấn đề truyền thừa, Thất bảo lưu ly tông tuyệt đối không thua. Về nội tình Truyền linh tháp, Minh Đường Các và Tinh Chiến thần điện đều có thể sánh ngang với Đường Môn."

"Hơn nữa, ta tin Cổ Nguyệt có lý do làm ra lựa chọn như vậy."

Cổ Nguyệt nhìn Y Thắng Tuyết một cái, sau đó đưa mắt nhìn Đường Vũ Lân, trong mắt rốt cuộc hiện lên cảm xúc gì đó, nhưng nàng vẫn lắc đầu một cái, "Thực xin lỗi, Vũ Lân. Bởi vì trước khi tới nơi này, ta đã quyết định muốn gia nhập Truyền Linh Tháp rồi. Cho nên, ta không thể lại thêm vào một cái khác tổ chức, đây là Truyền Linh Tháp yêu cầu."

Xem ra không chỉ có một mình cô bị yêu cầu như vậy, Y Thắng Tuyết thầm than.

Đường Vũ Lân sững sờ, Vũ Trường Không cũng là lông mi chau lên. Lúc nào Truyền Linh Tháp liên hệ đến Cổ Nguyệt rồi hả? Bọn hắn ra tay thật đúng là nhanh a!

Vũ Trường Không nghĩ đến biểu hiện xuất sắc của Cổ Nguyệt trong Thăng Linh Đài ngay lập tức lý giải, ánh mắt chuyển đến trên người Y Thắng Tuyết.

"Y Thắng Tuyết, em có thể nói cho ta biết tổ chức mình gia nhập không?"

"Là Minh Đường Các."  Y Thắng Tuyết.

Nghe được đáp án này, Vũ Trường Không có chút sững sờ nói: "Nên nói công tác bảo mật của Truyền Linh Tháp yếu đi hay khả năng thu thập tình báo của Minh Đường Các càng đáng sợ đây?"

Y Thắng Tuyết biết Vũ Trường Không hiểu lầm song cô cũng chẳng có ý định giải thích, vì chẳng phải chuyện to tát gì.

"Vũ lão sư, Minh Đường Các là tổ chức như thế nào? " Đường Vũ Lân đối với tổ chức mời chào Y Thắng Tuyết tràn ngập tò mò.

"Minh Đường Các là chủ tịch đầu tiên của Liên Bang Nhật Nguyệt thành lập, Nhật Nguyệt Đấu la Nguyệt Hồng Trần. 80%  khoa học kỹ thuật của đại lục đều do một tay tổ chức này làm ra, cho nên nói nó là hạch tâm cách mạng khoa học kỹ thuật cũng không quá. Đây cũng là tổ chức mà Truyền Linh Tháp kiêng kỵ nhất." Vũ Trường Không.

"Kiêng kỵ? Tại sao chứ, tổ chức này do vợ của Băng Linh đấu la sáng lập lẽ ra hai bên phải thân thiết mới đúng?" Đường Vũ Lân khó hiểu nói.

"Cái này, ta biết!" Thân là con cháu thế gia chế tạo cơ giáp, Tạ Giải biết được một chút nội tình trong đó: "Nghe nói năm xưa vị Nguyệt Hồng Trần này có tham dự vào việc nghiên cứu kỹ thuật chế tạo hồn linh, hồn hoàn cùng với Hoắc Vũ Hạo. Sau đó vì lập trường bất đồng, hai người suýt nữa nháo gãy. Tuy sau đó Nguyệt Hồng Trần bị tình cảm chân thành cũng như sự nỗ lực của Hoắc Vũ Hạo đả động khiến chiến tranh biến thành tơ lụa, song người ta đồn thổi nhau rằng Nguyệt Hồng Trần đã bí mật lưu lại ghi chép cách chế tạo hồn hoàn, hồn linh ở Minh Đường Các. Việc này cũng không khác nào nắm giữ mệnh môn của người khác, có điều, việc này có lẽ lời đồn vì tới tận ngày nay chẳng thấy Minh Đường Các làm mấy thứ này."

"Đó không phải là lời đồn, là sự thật." Vũ Trường Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, chậm rãi nói ra đoạn bí văn: " Vị Nhật Nguyệt đấu la Nguyệt Hồng Trần đó rất lo lắng sự độc tôn Truyền Linh Tháp cho nên mới lưu lại ghi chép đó như một đạo bảo hiểm, chỉ cần Truyền Linh Tháp không làm gì vượt qua quá giới hạn thì Minh Đường Các vĩnh viễn sẽ không tiết lộ nói ra bên ngoài."

"Chuyện về Đường Minh Các tới đây thôi." Vũ Trường Không quay về vấn đề: "Vô luận là Đường Môn hay vẫn là Truyền Linh Tháp, đều là Đại Lục đỉnh cấp tổ chức, tổ chức không giống hiệp hội, chỉ có thể lựa chọn một cái. Nếu như các ngươi lựa chọn Đường Môn lời nói, liền không khả năng trong tương lai lựa chọn Truyền Linh Tháp hay Minh Đường Các rồi. Nếu như muốn rời khỏi Đường Môn, cần trả từ Đường Môn lấy được hết thảy, kể cả tu luyện công pháp. Cho nên, các ngươi muốn cẩn thận cân nhắc thoáng một phát, về sau lại nói cho ta biết quyết định của các ngươi."

Đường Vũ Lân không chút do dự nói: "Không cần suy tính, ta muốn gia nhập Đường Môn, đây là của ta mộng tưởng." Đúng vậy, tại lúc còn rất nhỏ, gia nhập Đường Môn chính là của hắn mộng tưởng. 

 Hắn không muốn hai đồng bạn này tách ra, nhưng mà, hắn càng không thể buông tha cho giấc mộng của mình a!

Tạ Giải xem một chút Đường Vũ Lân, nhìn lại một chút Cổ Nguyệt, cũng gật gật đầu, nói: "Vũ lão sư, ta cũng muốn gia nhập Đường Môn." 

 "Tốt. Hôm nay khảo thí đi ra nơi đây, về sau cần các ngươi điền một loạt tư liệu, sau đó các ngươi chính là Đường Môn ngoại môn một gã thành viên. Có quan hệ Đường Môn hết thảy, kể cả quy tắc, phúc lợi, nghĩa vụ, ta đều chờ một chút nói cho các ngươi biết." 

Trên đường về,  Đường Vũ Lân ngồi tại trên xe bus, nhìn xem phương xa, ánh mắt có chút cô đơn.

 Vương Kim Tỷ rời đi, Trương Dương Tử rời đi.

 Cổ Nguyệt và Y Thắng Tuyết cũng lựa chọn cùng hắn con đường khác nhau. Đồng bạn nguyên một đám ly khai. Hắn cảm thấy mình là như vậy vô lực, hắn không có bất kỳ lý do đi tả hữu quyết định của người khác , nếu như Đường Môn không phải giấc mộng của hắn, hắn nhất định sẽ lựa chọn đi cùng con đường với Y Thắng Tuyết. Bọn họ đã hứa với nhau sẽ không rời xa a!

Nhưng bây giờ, dường như mệnh trung chú định, người thân, bạn bè đều rời khỏi. Hiện tại bên cạnh hắn chỉ còn có Tạ Giải, qua một thời gian ngắn, Tạ Giải có phải hay không cũng sẽ ly khai chính mình?


Tạ Giải ngồi tại bên cạnh hắn, "Làm sao vậy? Bởi vì Y Thắng Tuyết cùng Cổ Nguyệt không có gia nhập mà không vui vẻ?"

 Đường Vũ Lân lắc đầu, "Ta chẳng qua là cảm thấy, ở bên cạnh ta người, chung quy nguyên một đám rời đi. Ba ba, ma ma rời đi, Na Nhi rời đi, Trương Dương Tử, Vương Kim Tỷ cũng rời đi. Hiện tại Y Thắng Tuyết và Cổ Nguyệt cũng tuyển bất đồng con đường. Có lẽ, ta thật sự chỉ có thể cô đơn một người." 

 Tạ Giải cười nói: "Làm sao lại như vậy? Đây không phải còn có ta đó sao? Ta cũng sẽ không ly khai." 

 Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, "Có lẽ, về sau ngươi cũng sẽ thân bất do kỷ ly khai a."

"Ai nói ta sẽ rời đi?" Y Thắng Tuyết nhướng mày vịnh lấy đầu ghế, khẽ xoay người tiến lại gần Đường Vũ Lân, mặt đối mặt với cậu: "Người ta chỉ gia nhập khác tổ chức, chứ có rời khỏi lớp đâu?"

"Đúng thế, cậu cũng đừng lo lắng chuyện này." Cổ Nguyệt ngồi bên cạnh Y Thắng Tuyết nói.

"Thắng Tuyết, như vậy sẽ dàng bị té ngã." Đường Vũ Lân trong lòng vừa vui vừa lo lắng đứng dậy đỡ lấy vai cô.

"Đừng quá lo, sẽ khô... A!!"

"Cẩn thận!"

 Y Thắng Tuyết còn chưa kịp nói hết lời, xe bus do chạy băng qua vạch giảm tốc khiến cả người cô mất cân bằng lao thẳng vào trong ngực của Đường Vũ Lân.

Cổ Nguyệt nhìn vẻ mặt quan tâm của Đường Vũ Lân, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của Y Thắng Tuyết, trong mắt lập lòe một tia khó chịu.

Một học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, học sinh có 1 tháng nghỉ hè. Đến kỳ nghỉ Cổ Nguyệt và Tạ Giải đều rời khỏi học viện.

Nhìn vẻ mặt lạc lỏng của Đường Vũ Lân, tay nắm hành lý Y Thắng Tuyết nhớ đến hoàn cảnh gia đình của cậu, lập tức hỏi: " Vũ Lân, kỳ nghỉ hè này cậu có ý định gì không?"

"Không có." Đường Vũ Lân lắc đầu.

 'Vậy, chúng ta cùng nhau đi học chế tạo cơ giáp đi."

"Chế tạo cơ giáp!" Đường Vũ Lân có chút giật mình.

"Đúng thế, muốn chế tạo cơ giáp cần học rất nhiều thứ, nào là Tính năng kim loại, hồn đạo trận pháp, loại hình cơ giáp..." Y Thắng Tuyết không ngừng liệt kê những thứ cần học.

"Học một mình rất nhàm chán, Vũ Lân, cậu bồi ta đi! Trong đó có không ít kiến thức lên quan đến Đoái tạo sư, cậu nhất định hứng thú đi." Y Thắng Tuyết cười nói.

"Học phí có đắc lắm không?" Đường Vũ Lân có chút do dự nói, bồi học cùng Thắng Tuyết không thành vấn đề, nhưng hắn lo lắng mình không đủ tiền nộp.

"Không tốn một xu học phí nào đâu, đây là phúc lợi gia nhập Minh Đường Các." Từ trong túi áo rút ra một cái thẻ vàng bạc, mặt trên có khắc họa hồn đạo khí trận pháp, mặt dưới là họa ấn mặt trăng và trời của Minh Đường Các.

Đáng tiếc kế hoạch của Y Thắng Tuyết thất bại trong gang tất, Vũ Trường Không xuất hiện mang người đi. 

Y Thắng Tuyết vô cùng bực tức, trước khi thả người, không ngừng căn dặn Đường Vũ Lân đừng khách khí với Vũ Trường Không.

Lúc ban đầu Vũ Trường Không còn không rõ ý nghĩa sâu ra của lời này, nhưng chờ hắn đến Thiên đấu thành nhìn sức ăn uống của Đường Vũ Lân tại tiệm cá nướng Vũ Hạo liền hiểu ra.

Nhân viên phục vụ kính nể đưa hóa đơn: "Cảm ơn quý khách, tổng cộng 97 con ."

" ("..." )"  Vũ Trường Không: 2 con cá nướng.

"\\(^u^) //" Đường Vũ Lân: 95 con cá nướng, vẫn còn thể ăn thêm.

"Ăn no chưa?"

"Thật sự quá ngon nhưng có chút còn chưa thỏa mãn lắm".

Khuôn mặt băng sơn mỹ nhân của Vũ Trường Không suýt nữa tan vỡ trước lời này của Đường Vũ Lân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro