Chương 14: Băng Sơn Tuyết Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, mang đến hơi thở ấm áp. Vạn vật dưới ánh sáng càng thêm rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu.

Đại Sư hai tay sau lưng, đứng ở giữa thao trường, nhìn trước mặt bảy tên đệ tử dựa theo tuổi sắp hàng. Hôm nay học cũng chỉ có một vị sư phụ. Phất Lan Đức viện trưởng đã nói qua, tất cả học viện sư phụ bắt đầu từ hôm nay đều phối hợp Đại Sư tiến hành dạy học.

Ánh mắt Đại Sư lạnh lùng nhìn qua một lượt, nói "Ngày mai vào lúc bữa sáng, ta hy vọng các ngươi điều có mặt sớm tại thực đường. Sau khi ăn xong cần phải có thời gian tiêu hóa, không thể lập tức tiến hành vận động mạnh. Mặt trời vừa lên, ta sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng, trong vòng nửa canh giờ còn không có đến, vậy không cần nói nhiều, sẽ không được ăn sáng. "

Ánh mắt mạnh mẽ từ trên người Đại Sư lướt qua một lượt. Hắn đương nhiên nhìn ra có vài người không để lọt tai nhưng cũng không nói thêm nhiều.

"Ta đã hiểu rõ vũ hồn cùng năng lực của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta triển khai cường hóa huấn luyện cho các ngươi. Mạc Thiên, bước ra khỏi hàng. "

........................................................

Đới Mộc Bạch ngả vào lòng ngực Mạc Thiên, thở hổn hển từng ngụm, toàn thân run nhè nhẹ. Tiểu Vũ tóc tai trên đầu tán loạn, mồ hôi không ngừng chảy xuống, đôi môi đỏ run nhẹ. Đường Tam dìu thân thể Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, cho bọn chúng tựa vào giỏ tre của chính mình, sau đó lấy ra phụ trọng dư thừa, lúc này trước mắt hắn đồng dạng là một mảnh mông lung, nhưng trong ý thức còn có một vài thứ chống đỡ hắn.

Đối với người khác mà nói, trừng phạt, hay nói cách khác là huấn luyện đã chấm dứt, nhưng đối với hắn thì chưa. Tay chống lên cái bàn để thùng nước, lưng đeo mười lăm cân phụ trọng, Đường Tam miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.

"Ca, ta đi cùng ngươi"

Tiểu Vũ đồng dạng chống bàn đứng lên, nhưng mới bước được một bước, cả người lại ngã sấp xuống đất. Tình trạng thân thể nàng mặc dù so với Chu Trúc Thanh tốt hơn không ít, nhưng vừa rồi phải cõng Trữ Vinh Vinh một đoạn không ngắn, đồng dạng cũng đạt tới cực hạn.

"Tiểu Tam, ta đi cùng ngươi"

Người nói chính là Đới Mộc Bạch, đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam. Hai người đối mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra tia cười có chút quái di, đồng thời vươn tay phải của mình lên vỗ vào nhau.

Sau một khắc, hai kẻ nhận nhiều "trừng phạt" nhất trong đám đồng thời ngã xuống, Mạc Thiên nhanh chóng phóng tới ôm lấy Đới Mộc Bạch vào ngực.

Sử Lai Khắc bát quái, tám người thụ phạt, lúc này bảy trong tám người đều nằm gục xuống, chỉ trừ Mạc Thiên còn đứng.

Mạc Thiên nhìn Đại Sư có chút kinh dị ánh mắt không khỏi cười cười.

"Ta vốn dĩ cho rằng ta cho ngươi gây phụ trọng đã vậy là đủ rồi, hiện tại xem ra, vẫn là không đủ a." Đại Sư thở dài.

Mạc Thiên chỉ cười không nói gì.

Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực và mấy vị sư phụ khác yên lặng xuất hiện bên cạnh đại sư. "Đại sư, ngươi làm tốt lắm. Đủ nhẫn tâm."

Đại sư cũng không để ý đến trong lời nói Phất Lan Đức có chút bất mãn, phất phất tay, "Mau dẫn bọn chúng đi đi." Kể cả đại sư, chúng sư phụ vội vàng tháo giỏ tre trên người bọn nhỏ, ôm bọn chúng đi vào học viện. 

Mạc Thiên thì bế Đới Mộc Bạch về phòng, sau đó cởi ra quần áo cả hai, bé Đới Mộc Bạch  vào ngâm nước thuốc.

Mạc Thiên khoanh chân ngồi xuống thùng nước thuốc, không bao lâu thời gian, mệt mỏi đánh úp lại, liền nặng nề ngủ.

Mạc Thiên tỉnh lại thời điểm, phát hiện thủy đã trở nên gần như trong suốt, dược thảo thành phần bị hấp thu không sai biệt lắm, mà thủy vẫn là ấm áp, xem ra Đại Sư vẫn là rất tinh tế tới cấp bọn họ thêm nước ấm. Cách đó không xa có một trương tờ giấy, làm cho bọn họ thanh tỉnh lúc sau đến nhà ăn đi ăn cơm.

Nhìn xem sắc trời, Mạc Thiên phát hiện bên ngoài trời đã đầy sao. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang, làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh.

Sau khi từ trong nước đứng dậy, hắn mới phát hiện ngoài hai cái thùng gỗ to còn có hai cái thùng gỗ nhỏ hơn một chút, bên trong là nước sạch, hiển nhiên là cho bọn chúng tẩy rửa thân thể. Nước trong không được làm ấm, khiến cho Mạc Thiên trong lúc ngâm người không khỏi rùng mình, thần chí linh mẫn, nhất thời cảm giác sảng khoái vô cùng. Cảm giác bủn rủn toàn thân dần dần biến mất.

Đi ra thùng nước, đem thân mình lau khô, quay đầu lại khi vừa lúc thấy Đới Mộc Bạch vừa mới mở đôi mắt.

Hơi hơi mỉm cười, tiến đến Đới Mộc Bạch, ở trên môi hắn hôn một nụ hôn sâu, nhân lúc Đới Mộc Bạch còn chưa kịp lấy lại tinh thần. Mạc Thiên bế Đới Mộc Bạch vào thùng nước sạch giúp Đới Mộc Bạch tẩy rửa. Đến khi Đới Mộc Bạch tỉnh táo lại thì phát hiện Mạc Thiên đã sử lý cho mình xong tất cả, Đới Mộc Bạch mỉm cười ngọt ngào, mặc dù có chút xấu hổ nhưng được chăm sóc như vậy cũng không tệ.

" Đi ăn cơm nào " Mạc Thiên nắm tay Đới Mộc Bạch kéo đi.

"Lão sư, ta tới giúp ngươi đi." Nhà ăn trung, lại là Đại Sư một người ở bận trước bận sau, Mạc Thiên đi lên, tiếp nhận Đại Sư trên tay dao phay, tay nhanh chóng hoạt động, chỉ trong chốc lát đã sử lý xong thức ăn theo yêu cầu của Đại Sư.

"Mạc Thiên, ngươi còn sẽ nấu cơm?" Đới Mộc Bạch đối nấu cơm dốt đặc cán mai, hoàn toàn không biết làm cái gì, chỉ có thể ở một bên nghiêng đầu xem.

"Ngốc, ngươi sẽ không nấu cơm, ta muốn cũng sẽ không, về sau ở bên ngoài như thế nào uy no ngươi." Mạc Thiên nhìn Đới Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn mình, bộ dạng như một con mèo lớn không khỏi bật cười xoa đầu Đới Mộc Bạch một cái, quay đầu tiếp tục sử lý thức ăn.

Đại Sư lông mày nhướng lên, ở Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch nhìn nhìn, cảm giác như vậy hai người quan hệ có điểm không bình thường a, bất quá chuyện bọn nhỏ, vẫn là để bọn họ tự quyết định đi.

Ngày hôm nay, đại sư khiến cho Sử Lai Khắc thất quái hiểu rõ ràng ý nghĩa của hai từ "ma quỷ".

Quái vật mà gặp ma quỷ thì sẽ như thế nào?

Đại sư đối với đám đệ tử huấn luyện rất đơn giản. Mỗi ngày hai canh giờ đối chiến, tình huống đối chiến mỗi ngày cũng không giống nhau, song đấu tiến hành theo tổ hợp ngẫu nhiên, có khi lại là một chọi một, có khi một đấu hai, hai đấu hai, thậm chí là ba đấu ba, ba đấu bốn. Trong khi đối chiến, mỗi ngày đại sư lại đưa ra một ít yêu cầu đặc thù, tỷ như cho phép sử dụng hồn kỹ dạng gì, không cho phép sử dụng cái gì, hoặc phương thức hạn chế nào đó.

Sau khi chấm dứt huấn luyện đối chiến, thì tiến hành huấn luyện thể năng. Giống như ngày đầu tiên, lúc huấn luyện không cho phép sử dụng hồn lực, đồng thời phải là bảy người cùng nhau hoàn thành. Phương pháp huấn luyện thể năng đại sư có thể tăng dần lên. Đơn giản nhất là chạy mang phụ trọng, còn có phương pháp leo núi mang phụ trọng, nhưng bất luận là phương pháp nào cũng làm cho đám Sử Lai Khắc quái vật có chịu đựng tới cực hạn. Trải qua một đoạn thời gian, bọn chúng đã quen với việc tỉnh dậy trong thùng gỗ có chứa dược thuỷ.

Huấn luyện ma quỷ mặc dù gian khổ, nhưng đại sư lại không có tiết kiệm, trong phương diện ẩm thực, mang khả năng cao nhất thoả mãn khẩu vị của mọi người.

Do mật độ huấn luyện rất cao, sau ba tháng, Mã Hồng Tuấn đã có thể sử dụng Tà hoả hết sức lợi hại trong huấn luyện. Đường Tam, Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ ba người chánh thức trở thành hồn tôn, Đới Mộc Bạch cũng thành công đột phá lên hồn Tông, cấp 41.  Vì không muốn gây kinh động, lúc đi đăng ký cho bọn chúng ở Tác Thác Thành, đại sư cố ý để cho bọn chúng mỗi người đeo một cái mặt nạ đặc thù đã được chế tạo từ trước. Mặc dù nhất định sẽ gây ra sự hoài nghi, nhưng đối với tình huống, hồn sư muốn ẩn dấu dung mạo bản thân đã từng phát sinh qua, nên bọn chúng vẫn thành công nhận được tiền trợ cấp. Mạc Thiên thì đã đột phá tới cấp 49, chuẩn bị tùy thời đột phá lên Hồn Vương.

Ba tháng huấn luyện ma quỷ, đối với hồn lực của Sử Lai khắc Thất quái cũng không tăng lên nhiều, trong đó chỉ có hồn lực của Mã Hồng Tuấn tăng lên một bậc mà thôi. Nhưng trong ba tháng huấn luyện cực hạn như vậy, tố chất thân thể thay đổi rất nhiều.

Ba tháng huấn luyện ma quỷ rốt cục kết thúc ngày hôm qua, đại sư cho phép Sử Lai Khắc thất quái nghỉ ngơi bảy ngày, để cho bọn chúng tự mình điều chỉnh trạng thái.

Rốt cục cũng có cơ hội nghỉ ngơi, Áo Tư Tạp ngay lập tức ôm lấy cái giường làm một giấc, Đường Tam tiếp tục luyện tập như mọi khi, còn Chu Trúc Thanh kiên trì rèn luyện trụ cột thân thể. Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh không khác biệt lắm so với Áo Tư Tạp, tranh thủ bảy ngày nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ có Mã Hồng Tuấn là không có việc gì làm, trong đợt huấn luyện ma quỷ vừa rồi, hắn là người chịu khổ nhiều nhất, nhưng lúc này là nghỉ ngơi, gã mập này lập tức ra ngoài học viện, vào Tác Thác thành giải quyết vấn đề tà hoả. Mạc Thiên có dự tính trong lòng nên lôi kéo Đới Mộc Bạch đi đến một chỗ hẻo lánh. Mạc Thiên trong thời gian này đã gặp lại chủ thần và xin một việc với chủ thần và đã được đồng ý.

" Mạc Thiên, có chuyện gì vậy" Đới Mộc Bạch nghi hoặc bị Mạc Thiên lôi đi.

Mạc Thiên lấy ra một quả cầu nhỏ như viên thuốc, đem vũ hồn Băng Sơn Tuyết Liên bỏ vào trong quả cầu sau đó đưa cho  Đới Mộc Bạch. Sau thì bắt đầu kể về tất cả 5 vũ hồn của mình, Đới Mộc Bạch vừa nghe vừa kinh ngạc đến há miệng không biết nói gì.

" vậy cái này làm gì ?" Đới Mộc Bạch nhìn quả cầu nhỏ như viên thuốc trong tay.

" Trong đây là vũ hồn Băng Sơn Tuyết Liên của ta, sau khi ăn nó vào thì sẽ có được vũ hồn Băng Sơn Tuyết Liên" Mạc Thiên bình tĩnh nói nhưng Đới Mộc Bạch thì kinh hãi nhìn viên cầu nhỏ bé trong tay.

" Tại sao?" Đới Mộc Bạch mắt đỏ bừng nhìn Mạc Thiên mím môi.

Mạc Thiên ôm Đới Mộc Bạch vào ngực, hôn lên môi Đới Mộc Bạch, nhẹ giọng ôn nhu nói " bởi vì ta yêu ngươi Đới Mộc Bạch, ngươi là người quan trọng với ta nhất."

" ...ân ta cũng yêu ngươi Mạc Thiên" Đới Mộc Bạch nhìn Mạc Thiên ôm thật chặt lấy Mạc Thiên thanh âm run rẫy nói.

" Ngoan, nuốt nó vào." Mạc Thiên ôn nhu xoa tóc Đới Mộc Bạch, ôn thanh nói.

Đới Mộc Bạch mím môi nuốt lấy viên cầu. Lập tức Đới Mộc Bạch cảm nhận được một luồn năng lượng nhẹ nhàng lan tỏa trong cơ thể, đồng thời cũng cảm nhận được trong cơ thể vũ hồn thứ hai, vũ hồn hệ phụ trợ - Băng Sơn Tuyết Liên. Sau đó thì Đới Mộc Bạch cảm thấy choáng váng rồi ngất xỉu, được Mạc Thiên ôm vào ngực bế trở về phòng.

Đới Mộc Bạch tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trong lòng ngực Mạc Thiên, đồng thời cũng cảm nhận được bản thân đã lên cấp 46. Đới Mộc Bạch ngẩn đầu nhìn Mạc Thiên ngủ say, sau đó hôn lên môi Mạc Thiên nhưng chưa kịp rụt người lại thì bị Mạc Thiên bắt lấy làm nụ hôn sâu hơn.

Dứt khỏi nụ hôn, Mạc Thiên bóp lấy thắc lưng Đới Mộc Bạch, mỉm cười" Bảo bối, dám câu dẫn ta thì phải chịu tránh nhiệm nha." Nói xong lại hôn lên, lấp kín Đới Mộc Bạch muốn nói xuất khẩu kháng nghị.

"Ngô..." Kháng nghị không có hiệu quả.

......................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro