Chương 28: Tập Kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng như cũ là hai người. Hai cái vết thương chồng chất nam nhân, ai đều không có ngã xuống. Đứng ở nơi đó, bọn họ nhìn chăm chú chính mình đối thủ, không có động.

Ngọc thiên tâm cười, Đới Mộc Bạch cũng cười. Hai người tươi cười tuy rằng nhìn qua thực cứng đờ, nhưng lại tràn ngập chân thành.

"Ngươi rất mạnh, so với ta trong tưởng tượng còn mạnh hơn. Đây mới là ngươi chân chính thực lực sao? Ngươi tiêu hao như vậy nhiều hồn lực lúc sau ta còn đánh không lại ngươi, ta không phải đối thủ của ngươi. Nếu ngươi ngay từ đầu liền sử dụng Hồn Kỹ công kích, ta đã sớm thua." Tuy rằng không muốn, nhưng lại không thể không thừa nhận, ngọc thiên tâm bình tĩnh nói ra những lời này.

Đới Mộc Bạch đạm nhiên nói: "Không, ngươi không có bại. Tuy rằng trận thi đấu này ngươi thua. Nhưng là, ngươi địa tâm cũng không có bại bởi ta. Chờ mong tiếp theo lại cùng ngươi va chạm."

"Hảo." Cuối cùng một chữ từ ngọc thiên tâm trong miệng hoạt ra, ngay sau đó, hắn rốt cuộc hoàn toàn khống chế không được thân thể của mình. Giống như đẩy kim sơn, đảo ngọc trụ ầm ầm tạp hướng mặt đất. Cánh tay thượng địa long lân ở cùng nháy mắt nứt toạc, máu tươi văng khắp nơi phi dương.

Đới Mộc Bạch như cũ đứng. Hắn sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, gian nan chậm rãi xoay người, hắn ánh mắt đầu tiên dừng ở Đại Sư trên người. Sau đó là đường tam, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp nhóm người này đồng bọn. Hắn tựa hồ ở hướng mọi người nói, ta thắng, Sử Lai Khắc thắng.

Cuối cùng, Tà Mâu dừng ở kia nói hắn trong lòng sâu nhất nhân thân, hữu quyền chậm rãi hạ di, ở chính mình ngực, trái tim vị trí gõ hai hạ, ánh mắt ôn hòa mà kiên định.

Trước mắt trở nên một mảng mơ hồ, tựa hồ như có một tầng hơi nước, thân thể cường tráng cao lớn chậm rãi ngã xuống, Mạc Thiên đã xuất hiện ở Đới Mộc Bạch trước người, ôm Đới Mộc Bạch vào ngực, đi ra khỏi sân.

Sử Lai Khắc học viện chiến Lôi Đình học viện, Sử Lai Khắc học viện thắng, mười hai trận thắng liên tục.

" Đường Tam." Một người chắn trên đường về của Sử Lai Khắc học viện.

Mã Hồng Tuấn nhíu mày nói," Đây là làm sao đây? Tại sao lần nào cũng có người ngăn cản vậy?"

Lần này tới không phải Hỏa Vũ, mà là nam nhân thường xuyên đến đây cười đùa vui vẻ, đội trưởng của Thần Phong học viện, Phong Tiếu Thiên.

Đường Tam ôm Tiểu Vũ đi ra, tới trước mặt Phong Tiếu Thiên, đối mặt với nam nhân thì hắn có vẻ tự nhiên hơn là đối với Hỏa Vũ, " Có chuyện gì sao?"

Khi Tấn cấp chiến đấu vừa mới bắt đầu, Phong Tiếu Thiên thường xuyên qua lại bên Sử Lai Khắc học viện, nhưng về sau lại không thấy hắn xuất hiện lần nào.

Phong Tiếu Thiên hút sâu một ngụm khí, áp chế tâm tình trong nội tâm mình bất kì lúc nào cũng có thể bộc phát, nói:" Rút thăm vừa kết thúc, ngày mai chúng ta là đối thủ."

" Sao?" Đường Tam nhìn kỹ Phong Tiếu Thiên, giống hệt như Đại sư phán đoán, vận khí của Sử Lai Khắc học viện quả không tốt, vừa đối mặt với Lôi Đình học viện, lại tiếp tục với một đối thủ mạnh khác, hơn nữa rất có thể là ngoại trừ Sử Lai Khắc học viện bọn họ ra, đó chính là đội ngũ cường đại nhất. Phong Tiếu Thiên dừng ở Đường Tam, trong ánh mắt hắn có vẻ hài hước, " Đường Tam, hôm nay các người đã vượt qua Lôi Đình, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ngày mai ta sẽ là người đầu tiên xuất chiến, ta hi vọng ngươi cũng sẽ là người đầu tiên, để cho hai người chúng ta quyết định ai sẽ là quán quân của lần Tấn cấp chiến đấu này, nếu ta thua thì Thần Phong học viện sẽ chủ động nhận thua."

Đường Tam sửng sốt một chút, từ trong giọng nói của Phong Tiếu Thiên, hắn rõ ràng nghe thấy vài phần sát ý. Hắn không rõ tại sao cái tên trước kia thường xuyên vẻ mặt tươi cười, đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như thế, nhưng lúc này Phong Tiếu Thiên lại làm cho người ta có cảm giác vài phần áp lực.

Ánh mắt của mọi người Sử Lai Khắc học viện đều tập trung trên người Đường Tam, cũng không ai có nói gì.

Đường Tam lắc đầu," Xin lỗi, ta không thể đáp ứng ngươi." Một trận phân thắng bại, đối với Sử Lai Khắc học viện cũng không có tổn thất gì. Đái Mộc Bạch bị trọng thương, chắc chắn không thể tham gia trận đấu ngày mai, đây là một tổn thất rất lớn với Sử Lai Khắc học viện, nhưng Đường Tam lại vẫn không đáp ứng.

" Ngươi không dám sao?" Trong ánh mắt của Phong Tiếu Thiên trong nháy mắt biến thành vẻ khiêu khích.

" Chúng ta là một đoàn đội, ta không thể lấy ý kiến của riêng mình để thay quyết định của đồng đội, ta chỉ có thể đại biểu cho mình ta, không thể đại biểu cho toàn Sử Lai Khắc học viện." Đường Tam bình tĩnh nói.

Tính tình Phong Tiếu Thiên đột nhiên trở nên táo bạo," Đường Tam, ngươi là kẻ nhát gan, ta đang hi vọng cùng ngươi đường đường chính chính chiến một trận, tựa như Đái Mộc Bạch cùng Ngọc Thiên Tâm hôm nay."

Nhìn hai mắt Phong Tiếu Thiên dần biến thành màu hồng, mặc dù Đường Tam không biết tại sao hắn lại trở nên như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi.

" Đáp ứng hắn đi Tiểu Tam, chúng ta tin tưởng ngươi." Âm thanh yếu ớt của Đới Mộc Bạch vang lên," Cho hắn được chiến đấu như một nam nhân, nếu ta đoán không sai, hắn đưa ra yêu cầu như vậy, hắn là cùng Hỏa Vũ có liên quan."

Luận về chiến tích lên đài, cả Sử Lai Khắc học viện sợ rằng không ai có thể so sánh với Đái Mộc Bạch, mấy ngày hôm nay đứng bàng quan đủ để hắn nhìn ra ý tứ của Phong Tiếu Thiên với Hỏa Vũ, mà Phong Tiếu Thiên này cũng từ sau khi Hỏa Vũ đòi gặp riêng Đường Tam là không thấy xuất hiện nữa, liên kết tất cả những điều này thì những hành động ngày hôm nay của Phong Tiếu Thiên rất dễ giải thích.

Đại sư cũng hướng Đường Tam gật đầu," Đã như vậy ngày mai đánh một trận phân thắng bại đi. Cuộc chiến ngày mai, thắng bại cuối cùng đều là do bản thân hai ngươi quyết định."

Nhìn mỗi người đồng bọn đều hướng đến mình gật đầu, Đường Tam một lần nữa nhìn thẳng Phong Tiếu Thiên.

" Được, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi." Trong nháy mắt này, ánh mắt của Đường Tam chợt trở nên sắc bén, hơi thở ẩn chứa tựa như núi lửa sắp bùng phát, hung hăng đánh lên người Phong Tiếu Thiên.

Phong Tiếu Thiên hạ ý thức lùi về phía sau một bước, nhưng lai rất nhanh tiến lên trước một bước, hơi thở của hai người trong lúc đó va chạm kịch liệt.

" Nếu ngươi thua, ta hi vọng sau này sẽ không thấy ngươi bên cạnh Hỏa Vũ nữa." Phong Tiếu Thiên cơ hồ cắn răng nói ra.

Thanh âm Đường Tam có chút lạnh lùng vang lên," Nàng là nàng, ta là ta, ta cùng nàng không có một chút quan hệ." Nói xong những lời này, hắn ôm Tiểu Vũ, cũng không quay đầu lại, hướng về đoàn người Sử Lai Khắc học viện.

Trở lại doanh trại, tất cả mọi người tụ tập bên người Đới Mộc Bạch, trải qua kiểm tra cẩn thận, Đại sư, Phất Lan Đức phát hiện thương thế của Đới Mộc Bạch cũng không quá nghiêm trọng như trong tưởng tượng, đại đa số chỉ là bị thương ngoài da thôi, gân cốt cũng rất bình thường, nghỉ ngơi vài ngày vết thương sẽ khép miệng lại. Năng lực tự hồi phục của hồn sư mạnh hơn so với người bình thường nhiều.

Mà tin tức bên Lôi Đình học viện truyền đến lại hoàn toàn ngược lại, Ngọc Thiên Tâm bị thương rất nặng, đừng nói là khôi phục ngay, có thể là không cả tham gia được Tổng quyết chiến. Lôi Động thì bị Đới Mộc Bạch phế đi một cánh tay, không phải có được mấy tháng dưỡng thương thì đừng có hi vọng khôi phục.

...............................

Sử Lai Khắc học viện cùng Thần Phong học viện thi đấu, ở đường tam cùng Phong Tiếu thiên chi gian phân ra thắng bại.

Phong Tiếu thiên lại là là cái thiên tài, hơn bốn mươi cấp liền tự nghĩ ra ra Hồn Kỹ, gió mạnh ma lang 36 liên trảm lại là đem đường tam ngăn chặn. Cuối cùng vẫn là đường tam dùng ra hắn đệ nhị Võ Hồn, mượn dùng Hạo Thiên Chuỳ, Loạn Phi Phong đánh tan Phong Tiếu Thiên.

Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch liếc nhau, hiển nhiên hai người đều nghĩ tới. Võ Hồn điện cùng Hạo Thiên tông quan hệ cực kỳ không xong, nghe nói Võ Hồn điện đời trước Giáo Hoàng chính là nhân Hạo Thiên tông mà chết, Hạo Thiên tông cũng là vì Võ Hồn điện mà lựa chọn lánh đời.

Hiện tại Hạo Thiên tông xuất hiện như vậy một thiên tài, bọn họ có khả năng mặc kệ hắn trưởng thành đi xuống?

Mạc Thiên nhìn về phía Đại Sư, Đại Sư là đường tam lão sư, không có khả năng không biết đường tam sự tình, kia hắn là nghĩ như thế nào? Hy vọng sự tình không cần tưởng nhất hư phương hướng phát triển đi.

Đường Tam trong lòng thầm than một tiếng, khi hắn xuất Hạo Thiên Chuy ra, hắn hiểu được bí mật này của chính mình đã không còn khả năng giữ được nữa, nhưng hắn cũng không hối hận, ít nhất là hắn cũng thắng trận này, đưa Sử Lai Khắc học viện lầ đầu tiên tới đỉnh cao, đồng thời hắn càng ngày càng thấy được tầm quan trọng của Hạo Thiên Chuy, mặc dù bây giờ chưa thể gia phụ hồn hoàn cho nó, nhưng luôn ẩn dấu đi, đối với bản thân ắt sẽ có lợi. Cho nên hắn không hối hận, ít nhất bây giờ còn có Đại sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long đám cường giả này bảo vệ hắn, còn có của sự chú ý của Thất Bảo Lưu Ly Tông, cho dù có người mơ ước được Song sinh vũ hồn như hắn cũng không hề dễ dàng.

Trận đấu chấm dứt, Tuyết Dạ đại đế không nghi ngờ gì có một phần cảm thấy khảng khái kích động, ủng hộ. Kế tiếp, tổng quyết tái rất nhanh bắt đầu. Lúc đó mới quyết định được đâu là chính thức học viện chiến đấu mạnh nhất của đại lục

Thân là đế vương, Tuyết Đạ đại đế không thể thiên vị cho Thiên Đấu thành. Sau khi diễn thuyết kết thúc, Tuyết Dạ đại đế tuyên bố, Thái tử Tuyết Thanh Hà sẽ thay mặt hắn làm sứ giả Thiên Đấu đế quốc tham gia đại tái bình thẩm công tác. Mười lăm đội của Thiên Đấu đế quốc do hắn tự mình đi cùng, đi đến một tòa thành thị nơi giao giới của hai đại đế quốc tiến hành tổ chức tổng quyết tái. Tổng quyết tái do Võ Hồn điện chủ trì cử hành.

Cho các chiến đội chỉ có ba ngày để điều chỉnh thời gian, ba ngày sau tổng cộng mười lăm chiến đội cùng với các sư phụ được hơn năm trăm Hoàng gia kỵ sĩ binh lính hộ tống. Một chuyến với hơn một ngàn người xuất phát đi thẳng tới địa điểm tổng quyết tái – Võ Hồn thành.

Vốn địa điểm tổng quyết tái không phải bố trí tại Võ Hồn thành, nhưng không biết tại sao Võ Hồn điện lại đột nhiên tiến hành thay đổi. Làm tổng quyết tái lần này được đặt bên trong Võ Hồn điện chủ thành. Chỗ thành thị này cơ hồ đã hoàn toàn thuộc về Võ Hồn điện. Nơi đây là giao giới của hai đại đế quốc, cũng là nơi ít ảnh hưởng nhất bởi quyền lực của hai đại đế quốc. Quan trọng nhất chính là Giáo Hoàng điện, một trong hai tòa đại điện tối cao được Võ Hồn điện sùng bái nhất, được đặt ở đây.

Chỗ ngồi này mới được Giáo hoàng điện cho xây dựng, được xem như là kiến trúc hoành tráng nhất Đấu La đại lục. Mà Võ Hồn thành cũng bởi vì Giáo hoàng điện mới được kiến tạo tại đây, trở thành thánh địa của toàn bộ hồn sư, giống như Võ Hồn điện thiết lập thủ đô riêng của mình vậy.

Từ Thiên Đấu thành xuất phát đi đến Võ Hồn điện mất khoảng hai mươi ngày đường. Thời gian tiến hành tổng quyết tái cũng không dài, bởi vì tất cả đều là thi đấu đào thải trực tiếp. Tổng cộng có hơn ba mươi đội, không quá mười ngày là có thể tìm ra kẻ thắng người bại.

Võ Hồn điện với lần quyết tái này cực kỳ trọng thị. Trong quá trình tấn cấp tái được cử hành, Võ Hồn thành đã đặc biệt cho kiến tạo một lôi đài dành cho đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái tiến hành tổng quyết tái... Đồng thời Võ Hồn điện cũng tuyên bố một pháp lệnh về việc này: Trong lúc đại tái diễn ra, không phải hồn sư thì không được phép đi vào xem trận đấu, cho dù là quý tộc cũng không được phép. Cứ như vậy, theo lệnh này thì tổng quyết tái lần cuối cùng càng tăng thêm vài phần thần bí.

Những người bình dân cũng sẽ không vì pháp lệnh này của Võ Hồn điện mà sinh ra tâm bất mãn. Dù sao với bình dân mà nói hồn sư là tồn tại cao cao tại thượng, Võ Hồn điện là thần điện, thánh điện trong long bọn họ. Giáo hoàng đại nhân tự mình ban hành pháp lệnh ai dám có một câu nói gì cơ chứ?

Một nhóm người với hơn một ngàn người với khí thế to lớn xuất phát đi. Mặc dù các học viện đều tự mình hành động, nhưng dù sao đều là đại biểu của Thiên Đấu đế quốc, hơn nữa so với dự tuyến tái cùng tấn cấp tái thì sự nôn nóng đã giảm đi rất nhiều, nhất là mấy học viện có quan hệ tương đối tốt cùng nhau đi một chỗ.

Sử Lai Khắc học viện vẫn như trước vẫn được chú ý hàng đầu, những học viện thực lực kém một chút cũng không nguyện ý đến gần bọn họ. Mà Tứ nguyên tố học viện có lẽ cũng vì là bại tướng lúc tấn cấp tái nên đã trở nên vô danh đi nhiều. Để cho các đội viên được nghỉ ngơi tốt nhất trong lần tham tái này, Thiên Đấu đế quốc đã làm ra tổng cộng 15 chiếc xe ngựa rất lớn và xa hoa chuyên môn dùng để cho các đội viên tham tái lần này nghỉ ngơi.

Từ ngày xuất phát tới nay, Sử Lai Khắc học viện thiếu đi mất một người, một người rất trọng yếu – Đại sư. Ngay cả Sử Lai Khắc thất quái cũng không biết Đại sư đi đến địa phương nào. Đại sư, ngay cả Đường Tam cũng không nói. Ngay sau khi tấn cấp tái chấm dứt ngày thứ hai Đại sư lặng lẽ một người rời đi, thậm chí cả Nhị Long cũng không đưa theo, làm cho người phái thuộc hạ đến mời hắn – Tuyết Dạ đại đế cũng cảm thấy thất vọng.

Sử Lai Khắc mọi người ngồi ở trong xe ngựa thảo luận Đại Sư hướng đi, Đới Mộc Bạch cùng bọn họ hàn huyên một hồi liền đánh gãy cái này đề tài: "Được rồi, Đại Sư làm cái gì tự nhiên là có mục đích của hắn, hiện tại có thời gian nói chuyện phiếm còn không bằng nắm chặt thời gian tu luyện, nhiều một bậc hồn lực, nhiều một ít thắng suất."

Đường tam gật gật đầu, ánh mắt từ mọi người trên người đảo qua, "Đối với chúng ta tới nói, chân chính uy hiếp vẫn là đến từ Võ Hồn điện tiến cử kia chi đội ngũ. Chỉ có chiến thắng bọn họ, chúng ta mới có thể đạt được cuối cùng quán quân. Kia sẽ là chúng ta Sử Lai Khắc bảy quái tạo thành về sau lớn nhất khảo nghiệm."

Mạc Thiên ánh mắt chớp động một chút, đem lời muốn nói nuốt đi xuống, hiện tại nói này đó cũng không có cái gì dùng, vẫn là đến lúc đó rồi nói sau. Đối với cùng Võ Hồn điện chiến đội chiến đấu, hắn là một chút đều không lo lắng, tam khối Hồn Cốt? Lấy ra tới cũng đừng tưởng đi trở về!

.................

Dọc đường đi vô cùng an tĩnh. Thời gian mười ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh, đường đến Võ Hồn thành cũng đã đi được một nửa.

Đội ngũ hộ vệ gồm năm trăm hoàng gia kị sĩ đoàn có thể so sánh với hoàng thân quốc thích, đi đến bất kì thành thị nào cũng được tiến hành hình thức đón tiếp tốt nhất, trên đường lại càng không gặp phải phiền toái gì.

Hôm này là ngày thứ mười một. Trong mấy người Sử Lai Khắc thất quái chỉ có một mình Tiểu Vũ vẫn đang bảo trì tu luyện. Khoảng cách đến ngày đột phá bốn mươi cấp đã rất gần. Những người khác đều không muốn quấy rầy, đem toàn bộ xe ngựa nhường cho một mình nàng.

Hiện tại, tất cả mọi người đều hi vọng Tiểu Vũ trước ngày chung kết tái có thể đạt tới bốn mươi cấp, sau đó nhanh chóng tìm kiếm một hồn hoàn thích hợp. Chỉ cần Tiểu Vũ bước chân vào bốn mươi cấp, thực lực của Sử Lai Khắc thất quái lại thêm một lần nữa đề thăng.

"Đới lão đại, ngươi nhìn những kỵ sĩ này làm gì? Chẳng lẽ sau này muốn trở thành một gã chiến sĩ sao?" Mã Hồng Tuấn tò mò hướng đến Đới Mộc Bạch hỏi.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc tại thăng cấp tái, lúc này Sử Lai Khắc học viện được an bài ở vị trí trung tâm đội ngũ đi đến Võ Hồn thành.

Đới Mộc Bạch nói:" Hồn sư chúng ta là chiến sĩ tốt nhất, còn có gì mà phải hâm mộ. Ta chỉ là quan sát bọn họ mà thôi. Hoàng gia kỵ sĩ đoàn không hổ là vương bài của Thiên Đấu đế quốc, chẳng những quân dung chỉnh tề mà tính kỉ luật cũng vô cùng tốt, một điểm kiêu căng cũng không có, điều này thật đúng là khó mà có được. Kỵ sĩ mặc dù chỉ là loại quý tộc thấp nhất, nhưng xuất thân từ hoàng gia kỵ sĩ đoàn, địa vị của bọn họ tại Thiên Đấu đế quốc lại tương đối bất phàm. Đội quân này dọc đường kỉ luật nghiêm mình, hẳn là đã trải qua huấn luyện rất nhiều."

Mã Hồng Tuấn nói:" Được rồi, ngươi nói cứ như mình là một chuyên gia quân sự vậy, ta không muốn nghe chuyện đó đâu. Còn đến mười ngày a! Đái lão đại, chúng ta đi dạo chơi trong đội ngũ đi. Mặc dù số lượng nữ hồn sư tham gia thi đấu không nhiều lắm, nhưng đại bộ phận đều là cực phẩm. Nhất là Thiên Thủy học viện, lại càng là cực phẩm trong cực phẩm, đừng nói với ta rằng ngươi không có hứng thú nha!"

" Mã Hồng Tuấn, nói gì đó" Mạc Thiên lạnh lẽo tầm mắt bắn thẳng về phía Mã Hồng Tuấn, thành công làm hắn co người lại.

Đới Mộc Bạch nhìn Mã Hồng Tuấn co người lại mà lắc đầu, đúng là tự tìm đường chết.

Đột nhiên, một cỗ hơi thở âm lãnh từ xa xa truyền đến.

Đội ngũ bọn họ phần lớn đi trên đường cái, chỉ có một số địa phương mới phải đi qua những con đường nhỏ, mà đia phương này đúng là một nơi như vậy. Hai bên là hai sườn núi cao, từ nơi này xuyên qua nghe nói có thể tiết kiệm được mấy chục dặm lộ trình. Hơn nữa con đường nhỏ ở giữa tuy hơi quanh co nhưng cũng tương đối bằng phẳng. Xe ngựa đi qua tuyệt đối không có vấn đề gì.

Hơi thở âm lãnh từ hai bên sườn núi truyền đến, cảm giác được tất nhiên không chỉ có một mình Đới Mộc Bạch. Đại đội trưởng hoàng gia kỵ sĩ đoàn hét lớn một tiếng:" Mọi người cảnh giác, có tình huống khác thường."

Đám kỵ sĩ đoàn hộ vệ hồn sư liền lập tức giơ trường thương trong tay mình lên. Mà những đội viên tham gia thi đấu của các học viện lại tương đối thoải mái. Nhiều hồn sư thiên tài ở đây như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Mặc dù từ số lượng mà nói, số học viện đệ tử ít hơn nhiều so với số hoàng gia kỵ sĩ đoàn. Nhưng xét về thực lực bản thân lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Càng huống chi, trong số các sư phụ mang đệ tử đi thi đấu lại không thiếu cường giả, hơn bảy mươi cấp cũng có hơn mười vị. Một đội ngũ như vậy, đủ để đối mặt với quân đoàn một vạn quân.

Đúng lúc này, vô số lạc thạch từ hai bên sườn rơi xuống như mưa. Những tảng đá rơi xuống chẳng những phi thường đột ngột mà còn vô cùng chỉnh tề, hướng tới phía dưới bay đến.

Tình huống trước mắt đối với đoàn đội rõ ràng vô cùng bất lợi. Vị đại đội trưởng kia liền lập tức ra lệnh, đám lạc thạch này được giao cho năm trăm thành viên của hoàng gia kỵ sĩ đoàn.

Sau đó, chỉnh thể tố chất của hoàng gia kỵ sĩ đoàn đã được biểu hiện. Mặc dù bọn họ cũng không đều là hồn sư, nhưng thực lực lại phi thường cường hãn.

Gò núi hai bên cũng không cao lắm nên lực lượng của lạc thạch rơi xuống cũng không phải là không thể chống đỡ. Bọn kỵ sĩ của hoàng gia kỵ sĩ đoàn đều lui lại phía sau vài bước, chỉ để lại một cái thông đạo nhỏ một vài người có thể đồng thời đi qua. Thương kỵ sĩ trong tay giơ lên, sẵn sàng nghênh đón lạc thạch.

Thương múa như bay, bọn họ sử dụng trường thương trong tay mình không ngừng đem những khối lạc thạch rơi xuống đánh qua một bên. Trường thương của năm trăm kỵ sĩ tạo thành một đạo phòng tuyến sắt thép, cho dù địa hình bất lợi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có một hòn đá nào có thể lọt qua.

Chứng kiến một màn này, Mã Hồng Tuấn lúc trước còn không cho rằng những lời của Đới Mộc Bạch là đúng cũng phải rung động. Đám sư phụ của mười lăm học viện chỉ huy đệ tử của mình theo thông đạo nhỏ rời ra ngoài sườn núi. Để đẩy nhanh tốc độ, bọn họ bỏ lại xe ngựa, tất cả đệ tử đều đi bộ ra ngoài. Chỉ cần ra thoát khỏi địa hình bất lợi này, sẽ không còn điều gì đáng sợ nữa.

Hiện tại mỗi một người đều rất muôn biết, đám người có dũng khí tập kích hoàng gia kỵ sĩ đoàn này đến tột cùng là ai? Nơi này là địa bàn của Thiên Đấu đế quốc, chẳng lẽ là thổ phỉ sao? Chẳng lẽ bọn chúng không có mắt sao?

Việc tu luyện của Tiểu Vũ không thể không ngừng lại. Sử Lai Khắc thất quái cùng bốn gã đội viên thay thế theo sát Liễu Nhị Long cùng Phất Lan Đức rất nhanh rời đi.

Liễu Nhị Long vốn định xông lên sườn núi giết chóc một phen, lại bị Phất Lan Đức ngăn cản.

"Phất lão đại, ngươi ngăn cản ta làm gì. Đám thổ phỉ không có mắt này, để ta giết chết hết bọn chúng." Liễu Nhị Long bất mãn nói.

Phất Lan Đức nghiêm mặt nói:" Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Chẳng lẽ ngươi không thấy kì quái sao? Thiên Đấu đế quốc mặc dù cũng có một ít nhóm đạo tặc, nhưng tin tức của bọn chúng cũng rất linh thông. Đội ngũ chúng ta mà chúng cũng dám tập kích, chứng tỏ điều gì? Xem lạc thạch trên núi, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, không phải là vô tình mà làm. Mặc kệ bọn chúng muốn gì, việc của hai ta là phải bảo vệ tốt cho bọn nhỏ. Tiểu Cương không có ở đây, chúng ta không thể phát ra lực chiến đấu tốt nhất, bảo vệ bọn nhỏ mới là trọng yếu nhất."

Nghe Phất Lan Đức nói, Liễu Nhị Long mặc dù không cho là đúng, nhưng cũng không có phản bác.

Hoàng gia kỵ sĩ đoàn dần dần ngăn cản không được, một ít lạc thạch cực lớn đã lọt qua được màn chắn, đập vào đội ngũ.

Ngay lúc này, đám hồn sư biểu lộ ra thực lực của mình. Tinh anh của các đại cao cấp hồn sư học viện không biểu lộ ra chút bối rối nào, tự thân phóng xuất ra võ hồn của mình, đem phụ trợ hệ hồn sư ở bên trong, cường công hệ cùng phòng ngự hệ ở bên ngoài. Những hòn đá bay tới sẽ lập tức bị đánh nát, thậm chí không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ rời đi.

Mắt thấy các đệ tử đã rút gần hết ra khỏi thông đạo, đám kỵ sĩ liền bắt đầu lùi dần ra phía ngoài.

Đang lúc này, không biết từ địa phương nào vang lên một tiếng cười lớn. Từ hai bên sườn, đột nhiên xuất hiện hơn một ngàn hắc y nhân, tốc độ vô cùng kinh người vọt lại đây. Khi đó, hoàng gia kỵ sĩ đoàn đang còn trong quá trình lùi lại. Mười lăm hồn sư học viện cũng chỉ có thể tự bảo vệ chính mình.

Quang mang huyễn lệ bắt đầu xuất hiện trên người đám hồn sư. Võ hồn phóng thích, hồn hoàn lóe sáng. Bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Mặc dù giữa các học viện không hình thành phối hợp gì đáng nói, nhưng tự bản thân mỗi học viện đều đã tự tạo ra một tiểu đội nhỏ. Sự xuất hiện của địch nhân ngược lại lại kích phát huyết tính của bọn họ. Không lùi mà tiến, dù đám hắc y nhân này là ai, bọn họ cũng nhanh chóng lao đến chỗ địch nhân.

Nhưng là, tình huống bất ngờ ngoài ý muốn đã xảy ra. Khi bọn họ tưởng rằng có thể dễ dàng đánh bại được đối phương, lại bị đối thủ cho một bổng vào đầu.

Mười lăm học viện có tổng cộng khoảng hai trăm người. Số lượng đạo phỉ trên núi đổ xuống ước chừng khoảng một ngàn năm trăm người. Tại thời điểm song phương tiếp xúc, đám đạo phỉ không ngờ thể hiện ra năng lực phối hợp kinh người. Thường thường cứ có khoảng ba đến bốn người vây công một người. Thủ đoạn công kích ngắn gọn đơn giản nhưng nhất thời khiến đám hồn sư ứng phó không được. Dù sao kinh nghiệm thực chiến của bọn họ vẫn còn quá ít. Trận đại chiến quy mô thế này lại càng là lần đầu tiên.

Hồn kĩ huyễn lệ dần dần xuất hiện. Nhưng đám hắc y nhân này lại cực kì giảo hoạt. Bằng vào tốc độ linh hoạt, một hay hai cấp hồn kĩ khó có thể làm khó dễ được bọn chúng. Hơn nữa trong đám hắc y nhân cũng có hồn sư tồn tại, ít nhất hơn ba mươi người trên năm mươi cấp hồn sư. Một khi có hồn kĩ cường đại xuất hiện, mấy người này sẽ ra tay ứng phó. Số hồn sư này chia đều ra mỗi học viện có khoảng hai gã tọa trận. Cứ như vậy, chiến thuật quần lang của đám đạo phỉ này phát huy ra tác dụng tương đối lớn. Tràng diện hoàn toàn rơi vào cảnh giao tranh không ngừng.

Khi hồn sư đối thủ xuất hiện, làm Phất Lan Đức càng khẳng định suy đoán của mình. Đây là một cuộc tập kích có tổ chức. Ba mươi người trên năm mươi cấp hồn sư. Con số này không phải bất kì thế lực nào cũng có được. Trên thế giới hồn sư mới có bao nhiêu? Tổng số cũng không vượt quá mười vạn. Trên năm mươi cấp hồn sư lại càng không vượt quá năm nghìn người. Năm nghìn người nghe qua rất nhiều, nhưng nếu phân phối trên cả đại lục lại ít đến thảm thương. Một đám đạo phỉ cũng có khả năng tổ chức một đợt công kích, nhưng chuyện có được nhiều hồn sư cấp cao như thế này, cơ hồ là không thể tưởng tượng.

Năm mươi cấp có ý nghĩa gì? Không chỉ là danh hiệu hồn vương, mà quan trọng chính là có thể đạt được cái vạn năm hồn hoàn thứ nhất.

"Tiết kiệm hồn lực, tận lực phòng thủ." Phất Lan Đức lập tức ra mệnh lệnh như vậy.

Một nghìn năm trăm người vây công mười lăm học viện, mỗi học viện cơ hồ đối phó với một trăm tên địch nhân. Ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, Đường Tam đã phát hiện ra vấn đề. Tố chất của đám hắc y nhân này rõ ràng hơn người bình thường rất nhiều, ít nhất cũng là chiến sĩ đã trải qua huấn luyện chuyên môn. Tốc độ, lực lượng đều không khác biệt nhau lắm. Nếu không cũng không xuất hiện ít thương vong đến như vậy.

Phải biết rằng, mặc dù bọn họ chiếm số lượng ưu thế, nhưng mà địch thủ của bọn họ lại toàn là hồn sư.

Hai gã hồn sư xông đến Sử Lai Khắc học viện đều có được năm cái hồn hoàn, hơn nữa đều là hồn hoàn phối hợp tốt nhất. Vừa xông lên đã hóa giải một đợt công kích của Mã Hồng Tuấn. Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long đồng thời cũng triển khai toàn bộ hỏa lực.

................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro