Chương 3: Áo Tư Tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiến vào thôn, có thể thấy, tất cả đều là kiến trúc làm bằng gỗ, kiến trúc nơi này dùng bốn chữ giản đan phác tố để hình dung là thích hợp nhất.(giản đan phác tố: simple simple – đơn giản đơn giản)

Đi thêm một không quá xa, Đới Mộc Bạch dẫn bọn họ tới một mảnh đất trống. Vòng quanh là những gian nhà gỗ, khu đất trống này ước chừng năm trăm thước vuông, đây chính là trung tâm của Sử Lai Khắc học viện.

Các thí sinh thông qua lần sơ thí lúc trước đều tụ tập tại đây, hồn lực ba động là cho không khí run rẩy không có quy tắc.

Đới Mộc Bạch chỉ về phía trước nói: "Cửa thứ hai của các ngươi sẽ tiến hành tại chỗ này, sư phụ sẽ nói cho các ngươi rõ cần làm như thế nào. Ta cùng Mạc Thiên đi ra ngoài nhìn xem, còn có người thông qua thí nghiệm không " 

Nói xong, Đới Mộc Bạch cùng Mạc Thiên rời đi. Nghe theo lời hắn, Đường Tam cùng Tiểu Vũ tiến về phía trước, đứng ở sau hàng các thí sinh đang đứng.

Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

"Bán lạp xưởng, bán lạp xưởng đây. Tiều nhất tiều, khán nhất khán, tẩu quá lộ quá bất yếu thác quá. Lạp xưởng nhãn hiệu Áo Tư Tạp hương vị thơm ngon. Giá rẻ mà số lượng lại nhiều. Chỉ năm đồng tệ một cái. Ăn lạp xưởng thương hiệu Áo Tư Tạp, cam đoan các ngươi càng dễ dàng thông qua khảo thí nhập học."

"Tiều nhất...thác quá": Đây có lẽ là một bài đồng dao hoặc một bài hát mà Áo Tư Tạp dùng để quảng cáo cho món hàng của mình. Nhìn một chút, ngó một chút, đi qua đường thì đừng bỏ lỡ.

Đường Tam cùng Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một người đang đẩy một cái xe và rao bán. Từng đợt mùi thơm từ trên xe truyền ra, đã có một chút đệ tử đang đứng xếp hàng đi đến mua.

Sau chiếc xe đẩy là một người mặc bộ đồ xám đơn giản, mái tóc ngắn chỉnh tề, râu quai nón đầy mặt, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa thật lớn, ánh mắt không ngừng lưu chuyển, chuyên môn nhìn về phía những nữ hài tử trong đội ngũ. Tiểu Vũ tự nhiên cũng khó chạy khỏi ánh mắt đảo qua của hắn. Rất khó tin tưởng, cái loại âm thanh nhẹ nhàng của nữ tử lại là từ trong miệng của một đại hán có ngoại mạo thô hào như thế phát ra.

Đường Tam nhìn Tiểu Vũ nói: " Phía truớc còn mấy người, điểm tâm ngươi cũng không ăn nhiều lắm, có muốn ăn lạp xưởng không?"


Tiểu Vũ nghiêng đầu nói: "Ngửi mùi cũng không tệ lắm. Vậy thử xem sao."

Đuờng Tam gật đầu, để cho Tiểu Vũ đứng xếp hàng còn mình tiến lại xe hàng ở phía xa.

Tới gần, Đường Tam nhận thấy chiều cao của người bán lạp xưởng cũng tương đương với mình, trên xe đẩy còn gắn một cái biển gỗ, trên đó có khắc bốn chữ "Chuyên bán lạp xưởng".

Người bán vừa nhìn thấy có người bước tới, lập tức nhiệt tình nói: "Tới mua lạp xưởng sao? Lạp xưởng thương hiệu Áo Tư Tạp, đồng tẩu vô khi, mùi vị được bảo đảm."*: đồng tẩu vô khi – thành ngữ: mua bán công bằng

Đường Tam mỉm cười nói: "Đại thúc, phiền ngươi bán cho ta hai cái."

Thần sắc trên khuôn mặt chủ tiệm đột nhiên trở nên cứng ngắc: "Ngươi, ngươi vừa gọi ta là gì?"

Đường Tam cũng sửng sốt: "Ta gọi ngài là đại thúc, có gì sao?"

Chủ tiệm cười khổ nói: "Đương nhiên có vấn đề, mà còn là vấn đề rất lớn nữa. Huynh đệ, năm nay ta mới mười bốn tuổi, ngươi lại gọi ta là đại thúc?"

"
Ách ...., Ngươi mới mười bốn tuổi?" Đường Tam giật mình nhìn người trước mặt này.

Chủ tiệm khẳng định nói: " Đúng vậy, ta tên là Áo Tư Tạp, năm nay mười bốn tuổi, là sơ kỳ sinh của Sử Lai Khắc học viện, ngươi không thể bởi vì bộ râu của rậm rạp một chút mà gọi ta là đại thúc chứ."

Đường Tam im lặng không nói, nhìn vẻ mặt đầy râu của Áo Tư Tạp, trong lòng nghĩ thầm, bộ râu của ngươi không thể chỉ có thể nói là tươi tốt một chút như vậy.

"Ngươi thực sự mới mười bốn tuổi?" Đường Tam nhịn không được hỏi.

Áo Tư Tạp gật gật đầu khẳng định, nói: "Đương nhiên, ta chính là đệ tử của học viện, ngươi hỏi ai cũng biết là ta mười bốn tuổi."

Đường Tam trong lòng thầm nghĩ, không hổ là quái vật học viện, một thiếu niên mười bốn tuổi mà bộ râu có thể dài tới loại trình độ này, cũng tuyệt đối được tính là một đóa kỳ hoa.

Áo Tư Tạp từ trên xe đẩy của mình lấy ra hai que xiên, xiên lấy hai căn lạp xưởng dài chừng mười ly đưa cho Đường Tam, một đầu của lạp xưởng vẫn đang đặt trên bếp lửa của xe đẩy để nướng, tản ra hương khí nồng đậm.

Đường Tam lấy ra một ngân tệ đưa cho hắn: "Học trưởng, thật ngại quá, vừa rồi ta đã thất lễ rồi."

Áo Tư Tạp nhẹ nhàng nói: "Không sao, sau này nhớ ghé thăm "Chuyên bán Lạp Xưởng" của ta nhiều hơn là được rồi."

Đường Tam sảng khoái nói: "Không có vấn đề."

"Đường Tam, ngươi đang làm gì vậy?" Đới Mộc Bạch cùng Mạc Thiên dẫn theo vị đệ tử báo danh cuối cùng, cũng là cô gái lạnh như băng mà lúc nãy đang đi tới.

Áo Tư Tạp vừa nhìn thấy Đới Mộc Bạch, trên mặt lộ vẻ khổ não: "Đới lão đại, ngươi tới mua lạp xưởng để ăn sao?"

"Đi chết đi!" Đới Mộc Bạch tức giận, trừng mắt lên: "Ngươi làm mất mặt học viện quá. Ta hình như không chỉ cảnh cáo ngươi một lần, không được bán lạp xưởng trong học viện. Chẳng lẽ ngươi muốn cho tất cả mọi người bị nôn mửa sao? Đường Tam, lạp xưởng này không thể ăn."

Đường Tam nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Đới Mộc Bạch thần sắc có chút cổ quái: "Tiểu Áo, ngươi làm căn lạp xưởng mới ra."

Thần sắc của Áo Tư Tạp nhất thời trở nên xấu hổ: "Đới lão đại, không cần được không. Nói như thế nào chúng ta cũng đã học chung vài năm, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho tiểu học đệ mới tới oán niệm ta mất."

Đới Mộc Bạch hừ lạnh một tiến "Ta chỉ nhắc nhở Đường Tam mà thôi, Đường Tam là huynh đệ của ta, không thể để ngươi làm bậy. Nhanh một chút, đừng để ta phải động thủ."

Áo Tư Lạp hiển nhiên không chống nổi Đới Mộc Bạch,bất đắc dĩ đưa tay phải của mình ra, có chút bỉ ổi dùng giọng điệu yểu điệu kéo dài của hắn kêu lên một tiếng "Lão tử có cây xúc xích to."

Quang mang màu vàng chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hai cái quang hoàn màu vàng từ dưới chân Áo Tư Lạp mọc lên, ngay sau đó, một cây xúc xích cùng cây trong tay Đường Tam giống nhau như đúc hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

Lời kia vừa thốt ra, mọi người sắc mặt đều thay đổi, hung tợn nhìn chằm chằm này đại thúc, đặc biệt là Đường Tam, hắn chính là thiếu chút nữa mua lạp xưởng cho hắn muội muội ăn a!
"Ngạch, ha hả, không có việc gì ta liền đi rồi." nhận thấy được sự tình không ổn, đại thúc lòng bàn chân mạt du, lập tức liền chạy không ảnh.

"Hắn kêu Áo Tư Lạp, cũng là trong học viện học viên, năm nay mười ba tuổi, Võ Hồn là lạp xưởng, thiên phú thực hảo, nhưng là đồng dạng cũng có nhất định mặt trái ảnh hưởng, tỷ như hắn lông tóc liền lớn lên thực mau, một ngày không cắt liền sẽ biến thành dáng vẻ kia, chính hắn thích tự xưng lạp xưởng chuyên bán, chỉ là chúng ta đều kêu hắn đại lạp xưởng thúc thúc."

"Đại lạp xưởng thúc thúc?" Hai thiếu nữ đều phụt một nhạc, Đường Tam là bất đắc dĩ lắc đầu, thật là quái vật học viện, cái gì quái vật đều có a.

"Đới lão đại, cảm ơn ngươi nhắc nhở ta." Đường Tam dở khóc dở cười nói.

Đới Mộc Bạch vỗ vỗ vai Đường Tam nói "Đi thôi, ta mang mọi người vào khảo thí. Không cần xếp hàng."

Đường Tam nói "Như vậy không tốt a."

Đới Mộc Bạch đáp "Yên tâm, ta không có thiên vị, cái này chính là đãi ngộ các ngươi được nhận." Vừa nói vừa văng theo hai người hướng đội ngũ phía trước đi tới.

Phụ trách đợi khảo thí thứ 2 la một gã sư phụ lớn tuổi, bởi vì mua hương tràng, Đường Tam còn không biết bên này khảo thí là cái gì.

Đới Mộc Bạch đi đến bên người lão sư, bên tai hắn nói mấy câu gì đó, lại chỉ chỉ Đường Tam cùng Tiểu Vũ.

Sư phụ nọ gật gật đầu nói "Được. Ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến đệ tứ quan. Thông qua là trúng tuyển."

Đới Mộc Bạch trở lại bên người Đường Tam cùng Tiểu Vũ, dẫn hai người hướng phía trong học viện đi tới. Cả bọn thí sinh đang xếp hàng cũng mặc kệ.

Một gã nam thí sinh nói "Sư phụ, chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào thẳng vòng 4. Chúng ta lại phải thông qua từng cửa?"

Lão sư lớn tuổi lạnh nhật nói "Nếu ngươi có hồn lực vượt qua 25 cấp vậy cũng trực tiếp đến vòng 4 khảo thí, không cần ở nơi này làm chậm trễ thời gian. Mà ngươi khi kiểm tra hồn lực chỉ có 21 cấp, vậy phải lưu lại từng cửa mà thông qua."

Nam thí sinh nghi hoặc "Hồn lực của bọn họ ngoài 25 cấp? Không có khả năng, chúng ta mới có 12 tuổi, nhưng thế nào có thế có hồn lực cao như thế?"

Có thể đến nơi này, đều là hồn lực vượt qua 21 cấp, hơn nữa tuổi cũng không quá 12, trong sơ cấp học viện cũng coi như là một nhân vật trung tâm. Mà đến Sử Lai Khắc học viện này lại liên tục đụng vào tường đá, tâm tình cũng khó trách được có chút biến hóa."

Đới Mộc Bạch lạnh lùng hừ một tiếng "Chính mình không được, đừng nghĩ rằng người khác cũng không được. Khi ta tiến vào học viện hồn lực cũng là 25 cấp, Đường Tam, cho bọn chúng thấy hồn lực của ngươi đi." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy một khối thủy tinh màu trắng trên bàn cấp cho Đường Tam.

Thủy tinh kiểm tra căn cứ vào cấp bậc bất đồng biểu hiện màu sắc bất đồng. Loại thủy tinh màu trắng này là kiểm tra hồn lực dưới 30 cấp, nếu hồn lực trên 30 cấp sẽ làm thủy tinh nổ.

Đường Tam lúc này mới hiểu tại sao Đái Mộc Bạch nói thông qua cửa này cũng là đãi ngộ của bọn hắn, hiển nhiên, một cửa này là thi kiểm tra hồn lực của thí sinh chuẩn xác là bao nhiêu.

Lập tức, hắn cũng không mở miệng, tiếp nhận màu trắng thủy tinh, trực tiếp đem chính mình hồn lực rót vào trong đó.

Trong phút chốc, chỉ thấy trong tay Đường Tam phát ra bạch quang mạnh mẽ, thuỷ tinh màu trắng trở nên sáng như ngọc, quang mang mãnh liệt từ thủy tinh phát ra chiếu khắp mọi nơi, rõ ràng là sắp đạt tới cấp ba mươi.

Trên mặt vị sư phụ phụ trách việc kiểm tra toát ra nụ cười hài lòng: "Xem ra, học viện Sử Lai Khắc năm nay lại nghênh đón thêm một tiểu quái vật không tồi rồi."

Trên mặt Đường Tam lộ ra một nụ cười mỉm và đưa thủy tinh cầu cho Tiểu Vũ, hắn không sợ Tiểu Vũ bị ngừơi ta đàm tiếu, đối với Tỉêu Vũ hắn tuyệt đối tin tưởng.

Bạch quang đồng dạng lại lóe sáng lên, hoàn tòan ngăn cản cái miệng đàm tiếu của các thí sinh. Ánh mắt đang nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ của những người đó nhất thời trở nên quái dị.

Cấp hai mươi chín, mười hai tuổi hồn lực đã đạt tới cấp hai mươi chín, đây là mức mà con người có khả năng đạt tới sao?

Có điều, danh hiệu quái vật chẳng phải chỉ xuất hiện trên người Đường Tam và Tiểu Vũ.

Một thanh âm trong trẻo vang lên: "Sư phụ, Con nghĩ con cũng có thể vượt qua cửa thứ ba"

Mở miệng chính là người báo danh kiểm tra trước Đường Tam và Tiểu Vũ, cũng là cô gái khiến cho vị sư phụ trong cửa thứ nhất kinh ngạc. Lúc này, Đường Tam và Tiểu Vũ chính thức nhìn thấy dung mạo của nàng, tóc ngắn ngang tai, da cực trắng, dung nhan đẹp đẽ, tuy vóc người không bốc lửa như nữ tử lạnh lùng kia nhưng vô cùng hài hòa, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục. Trông thế nào cũng là một cô gái đã qua giáo dục quý tộc cao cấp.

Bạch quang sáng ngời lại xuất hiện, mặc dù không mãnh liệt bằng Đường Tam và Tiểu Vũ nhưng cũng tuyệt đối vượt qua hồn lực cấp hai mươi lăm, trông ước chừng khỏang hai mươi sáu cấp.

Đang lúc nàng tính hỏi sư phụ liệu mình có được thông qua tới đợt khảo thí thứ tư hay không, nàng đột nhiên phát hiện thủy tinh cầu trong tay không thấy đâu nữa, một thân ảnh không một tiếng động đã xuất hiện bên cạnh nàng, ngay sau đó, bạch quang sáng ngời lại lóng lánh. Quang mang so với nàng khi rót hồn lực vào còn mạnh mẽ hơn vài phần, chính là tiêu chuẩn hồn lực cấp hai mươi bảy.

Nhân vật đột nhiên xuất hiện chính là người cuối cùng đi với Đới Mộc Bạch tới nơi này, cô gái lạnh như băng kia.

Trên mặt vị sư phụ phụ trách khảo thí không che dấu được vẻ kinh ngạc: "Quái vật hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Một lần có tới bốn người. Tốt, tốt, xem ra có vẻ hay ho đây. Mộc Bạch, dẫn bọn họ đi tới cửa kiểm tra số bốn đi."

"Vâng!" Đới Mộc Bạch cung kính đáp lời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro