Chương 38: Sát Lục Chi Đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

............3 năm sau..............

Sau khi từ chối làm thái tử, Đới Mộc Bạch cùng Mạc Thiên rời khỏi Tinh La đế quốc bắt đầu rèn luyện.

Trong ba năm này, Đới Mộc Bạch lên cấp 65, hồn hoàn ( Tà Mâu Bạch Hổ) 2 hoàn- 2 tử- 2 hắc, ( Băng Sơn Tuyết Liên) 3 hắc- 3 hồng. Mạc Thiên đạt cấp 75, hồn hoàn 3 hắc- 3 hồng- 1 bạch kim.

....................

Trong khách sạn.

" Mạc Thiên, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Đới Mộc Bạch nói.

"Uông!" Đới Mộc Bạch mới vừa nói xong, không biết từ nào chui ra Tiểu Hoàng, liền nhảy tới bọn họ bàn.

Thời điểm Đới Mộc Bạch hai người rèn luyện, Tiểu Hoàng chính mình chạy ra, chỉ là mỗi ngày đều sẽ thấy vài lần làm cho bọn họ an tâm, bọn họ không biết Tiểu Hoàng đi nơi nào, cũng sẽ không đi thắc mắc, Tiểu Hoàng thực lực cường đại, chỉ cần chính mình không có nguy hiểm là được.

Tiểu Hoàng móng vuốt duỗi đến một bên trong chén trà, theo sau ở trên bàn viết lên. Tuy rằng không rõ ràng, nhưng là vẫn là có thể nhìn ra được.

"Sát Lục Chi Đô?" Mạc Thiên niệm ra tới, cùng Đới Mộc Bạch liếc nhau, "Đây là địa phương nào? Muốn cho chúng ta đi?"

"Cần thiết muốn đi?" Đới Mộc Bạch dò hỏi.

Gật đầu.

"Hiện tại đi?"

Vẫn là gật đầu.

Hai người do dự một chút, liền làm ra quyết định, đi liền đi thôi.

Nửa tháng sau.

Phía trước xuất hiện một tòa trấn nhỏ. Thị trấn này nhìn không quá lớn, nhưng khi bước vào thì  lại luôn cảm giác được chung quanh thân thể mình đều có một loại hàn ý đặc thù.

Trong quán rượu không khí nặng nề, quái lạ hết sức, chỗ này tất cả đồ đạc đều là màu đen. Bên ngoài mặc dù là ban ngày, nhưng khi vừa tiến vào nơi này lại thấy một loại cảm giác âm lãnh hắc ám.

Lúc này, trong quán rượu đã ngồi hết phần ba, mặc dù nơi này không khí quái lạ, có rất ít người nói chuyện, cho nên có vẻ hết sức an tĩnh.

Chỉ trong chốc lát, hai chén chất lỏng quanh quánh được bưng lên. Chất lỏng hiện ra màu đỏ sậm, tản ra một mùi nồng nồng cay cay giống máu tươi vậy. Mạc Thiên từng đọc nguyên tác tất nhiên biết đây là cái gì.

Đới Mộc Bạch cầm lấy cái ly, cái mũi giật giật, có đem cái ly thả trở về.

"Ha ha, tiểu quỷ, liền Huyết Tinh Mã Lệ cũng không dám uống, tới nơi này làm cái gì?" Một bên nhìn chằm chằm vào bọn họ người nhìn đến hắn động tác tức khắc cười nhạo nói.

Đới Mộc Bạch không có phản ứng hắn, thứ này tuy rằng cùng hắn trước kia gặp qua không quá giống nhau, nhưng tương tự chỗ vẫn là rất nhiều: "Đây là cái gì huyết?"

"Người huyết." Mạc Thiên nhàn nhạt trả lời nói.

Mạc Thiên bưng lên cái ly, ở trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, này một ly người huyết còn không dọa được đến hắn, Đới Mộc Bạch nhìn Mạc Thiên hỏi "Cần thiết muốn uống mới có thể tiến Sát Lục Chi Đô?"

Mạc Thiên khẽ lắc đầu.

"Uống lên đi, không uống ngươi liền đi vào tư cách đều không có!" Phía trước nói chuyện người nọ tiếp tục kêu gào.

Đới Mộc Bạch mày nhăn lại, Mạc Thiên lại giành trước ra tay, cái ly trong tay bay ra, ngay lập tức đập xuống trên đầu người nọ, phanh một tiếng, cái ly cùng đầu người nọ đồng thời đổ vỡ, đỏ tươi chất lỏng phun khắp nơi, phân không rõ ràng lắm rốt cuộc là người nọ huyết vẫn là Huyết Tinh Mã Lệ.

"Phiền đã chết." Mạc Thiên hoạt động cánh tay, "Xem ngươi như vậy liền không giống như là người tốt, không nghĩ phản ứng ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu, tiễn ngươi một đoạn đường, hy vọng ngươi không cần để ý."

Nói xong những lời này, Mạc Thiên động thân. Sải bước đi tới quầy ba của tửu quán. Giơ tay lên, Một chưởng nặng nề đánh lên quầy ba.

Trong tiếng nổ Ầm ầm, Quầy ba hóa thành mảnh nhỏ tứ tán bay lên. Trong tiếng nổ ầm ầm, mặt đất đã xuất hiện một cái động thật lớn, gió lạnh từ động này nhẹ nhàng thổi lên.

"Đi thôi." Cùng Đới Mộc Bạch liếc mắt một cái, hai người nhảy vào cửa động bên trong.

Vào tới bóng tối chỉ là xuống mấy thước, bên trong tối tăm một mảnh, thấy không rõ lắm tình huống như thế nào. Chỉ có thể đại khái cảm giác ra đây là một thông đạo thật dài, từ từ kéo xuống phía dưới, hơi thở lạnh lẽo không ngừng hây hẩy thổi vào thân thể hai người. Hai người liền sải bước về phía trước bước vào.

Khi đi được 1462 bước thì một âm thanh lạnh như băng đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến," Hoan nghênh đi tới Sát Lục Chi Đô. Nơi này là đô thành của địa ngục, là nơi tràn ngập sự giết chóc của thế giới. Ở chỗ này, ngươi có thể đạt được hết thảy mọi thứ mình muốn, nhưng có thể cái giá phải trả lại chính là tính mạng của ngươi."

Đi qua một ngã rẽ, phía trước mơ hồ có ánh sáng truyền đến,một cửa lớn được mở ra. Bên kia cánh cửa chính là tồn tại hơi thở của sự sống.

Sải bước đi tới, Mạc Thiên mơ hồ nghe được thanh âm ồn ào, khi bọn hắn đi ra khỏi thông đạo. Ở trước mặt hắn, xuất hiện 101 người.

Toàn bộ có phục trang là áo giáp màu đen, dường như ngay cả bộ mặt cũng bị mũ giáp hoàn toàn che cả đi, trong đó có một trăm người tay cầm trọng kiếm. Duy có một người ngồi ngay ngắn trên con chiến mã cao lớn. Ngựa mà hắn cưỡi cũng được bao trùm toàn bộ bởi áo giáp màu đen.

" Ngươi đã phạm phải quy tắc." Thanh âm trầm thấp nghe cực kỳ lạnh lẽo, tựa hồ cũng không giống cách nói của người thường. Mở miệng chính là hắc giáp kỵ sĩ ngồi ngay ngắn trên ngựa kia.

Mạc Thiên không nhìn hắn, ánh mắt hướng về phía sau lưng hắn. Cái hắn thấy chính là một thành thị màu đen. Tường thành màu đen cực dày, dĩ nhiên đây là một tòa thành thị, nhưng lại là một tòa thành thị lơ lửng trên không, dĩ nhiên được đính bởi một viên Nguyệt Lượng màu tím. Nguyệt lượng rất thấp, tựa hồ khoảng cách so với mặt đất chỉ có không tới năm trăm thước, tiếp tục nhìn về phía trên, hết thảy tất cả đều là màu đen, giống như đêm đen vậy.

" Phá vỡ quy tắc thì sao?" Mạc Thiên thản nhiên hỏi.

Thanh âm Hắc giáp kỵ sĩ vẫn lạnh như băng như trước, không có chút hơi thở nào của con người cả," Như vậy phải nhận trừng phạt. Đánh bại ta, ngươi sẽ có tư cách để tiến vào Sát Lục Chi Đô."

Thương kị sĩ thon dài của Hắc giáp kỵ sĩ chậm rãi giơ lên, Võ sĩ hắc giáp hai bên Đường Tam chậm rãi lui về phía sau, hiện ra một khu vực trống trải.

" Ta là khủng bố kỵ sĩ Tư Khoa Đặc."

Chiến mã chợt gia tốc, hắc giáp kỵ sĩ mang theo hơi thở nặng nề thẳng đến Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch mà vọt tới. Hơi thở Lạnh như băng tràn ngập, một cỗ sát khí lẫm liệt đánh tới trước mặt.

.................................................................

Kết quả ra sao? Tất nhiên là hai người thắng.

Bước lên phía trước, Mạc Thiên ngửa mặt lên trời nhìn mặt trăng màu tím, cùng Đới Mộc Bạch nhìn nhau.

" Khoan, đứng lại." Tư Khoa Đặc có chút nặng nề hô lớn.

Đường Tam lạnh lùng nhìn hướng hắn, lúc này mũ giáp của Tư Khoa Đặc đã rơi xuống. Lộ ra khuôn mặt của một trung niên dữ tợn. Trong mắt hắn nhìn hai người đã có nhiều thêm một tia hoảng sợ.

" Tiếp tục ngăn trở chúng ta, ta không ngại đem tất cả bọn ngươi giết chết hết." Mạc Thiên lạnh lùng nói.

" Không, không phải ngăn trở các ngươi. Các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta. Đã có tư cách tiến vào Sát Lục Chi Đô." Vị Khủng Bố kỵ sĩ có chút khó khăn nói. Hắn không rõ ràng nhất chính là, bình thường hồn sư đi tới nơi này, đều bởi vì hồn kĩ không cách nào sử dụng mà khiếp sợ, nhưng hai người trẻ tuổi trước mắt này lại dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Một khối lệnh bài màu đen được đưa tới trước mặt Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch, hai người tiện tay tiếp nhận. Trên lệnh bài điêu khắc một cái đầu lâu, phía dưới còn có một cái như số báo danh, " 9511 " cùng "9512".

" Đây là chứng minh của các ngươi tại Sát Lục Chi Đô. Mời vào thành, ở chỗ cửa thành sẽ có người tiếp đón."

Cửa thành Đen nhánh khiến người ta có một loại cảm giác áp lực cực kì, trên cửa thành hiện ra bốn chữ thật lớn "Sát Lục Chi Đô ".

Trước cửa, hai hàng võ sỹ hắc giáp lẳng lặng đứng ở chỗ đó, không đợi Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch đưa ra thân phận bài trong tay, một cô gái che khăn đen đã từ bên trong đi ra.

" Hoan nghênh đến Sát Lục Chi Đô." Thanh âm Nữ nhân rất êm tai, đi tới trước mặt Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch làm ra tư thế chào.

Đi vào bên trong thành, đây là một thế giới toàn mầu tím xanh. Hai bên ngã tư đường có đèn chiếu sáng. Ánh sáng ở đây đều chỉ là của hai loại này phát ra mà thôi. Làm cả hai có chút kinh ngạc hơn chính là người ở đây cũng không ít, cũng không có người nào chú ý người mới đến như hắn. Vẻ mặt tất cả đều âm u. Khi mới nhìn qua thì không khác gì nhiều so với thành thị thông thường.

..........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro