Chương 9: Gây Sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trôi qua, mọi người cũng không chuẩn bị gì nhiều, Sau khi điểm tâm xong, tất cả tập trung tại sân tập thì đã thấy Triệu Vô Cực đứng đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực, chúng đệ tử có chút ngạc nhiên, cố nén phát ra tiếng cười. Triệu Vô Cực nhìn qua có chút khổ sở, trên mặt ít nhất có ba vết thâm chưa hết, nhất là mắt trái sưng phù lên khiến người khác thấy tội nghiệp,

Mặc dù trong bụng mắc cười nhưng cả bảy người đều không khỏi giật mình, Triệu Vô Cực như thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy? Đường Tam nhớ lại ngày đó Triệu Vô Cực mặc dù cho hắn nếm chút đau khổ nhưng cũng không có làm hắn bị thương, mà vết thương trên mặt của Triệu Vô Cực rõ ràng là do lực đạo tạo thành, Bảy mươi sáu cấp hồn thánh, phòng ngự cực mạnh "Kim Cương Hùng", là ai có thể đánh hắn bị thương chứ,chẳng lẽ là Phất Lan Đức viện trưởng? Nhưng dù là Miêu Ưng vũ hồn, Mẫn Công hệ vũ hồn sư, muốn đánh Triệu Vô Cực bị thương đến như vậy, cơ hồ cũng không có khả năng.

"Nhìn cái gì hã? Đám thỏ con tinh quái này, có phải là muốn ăn đòn không?

Nghe thấy mấy chữ thỏ con tinh quái, Tiểu Vũ có chút hậm hực, khẽ nói: "Nhìn gấu bị mù mắt không được sao?"

Triệu Vô Cực song nhãn trợn lên trắng dã: "Tiểu Vũ, ngươi vừa nói gì?"

Đường Tam bước vội sang, kéo vạt áo Tiểu Vũ, đem nàng che chắn ở sau lưng, ý muốn che chở Tiểu Vũ.

Nhìn thấy gương mặt của Đường Tam,nét mặt Triệu Vô Cực có chút xấu hổ,liền không thèm truy cứu Tiểu Vũ nữa, hừ nhẹ lên một tiếng: "Được rồi, tất cả xuất phát, Đới Mộng Bạch ngươi phụ trách dẫn dắt mọi người."

Đới Mộng Bạch khẽ gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm chỉnh nhìn mọi người nói: "Tinh Đấu đại sâm lâm không phải là chổ có thể đùa giỡn, ở đó hồn thú đông đảo, hơn nữa thú tính hung hãn, đối với loài người chúng ta rất oán hận, mọi người phải hết sức cẩn thận, Đường Tam ngươi đi tiên phong, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh ở giữa, mập mạp và Tiểu Vũ ở hai bên tả hữu, ta, Mạc Thiên  và Chu Trúc Thanh đoạn hậu. Khi tiến vào sâm lâm, phải luôn duy trì cự ly của đội hình, đề cao cảnh giác. Tất cả xuất phát!"

Triệu Vô Cực đứng một bên lặng lẽ quan sát, cũng không có tham gia đội hình của bọn họ, bảy đồ đệ đồng loạt bước đi, học viện tất nhiên không có xe ngựa, vừa ra khỏi cửa, cả bọn nhất tề phóng đi.

Vừa bắt đầu chạy đươc một lúc, bọn họ mới hiểu được tầm quan trọng của bài học thứ hai mà Phất Lan Đức viện trưởng hôm qua đã huấn luyện.Cũng bởi nhờ có bài học ngày hôm qua mà bọn họ đối với lạp xưởng của Áo Tư Tạp không còn ý nghĩ bài xích nữa.

Liên tục di chuyển như vậy trừ Mạc Thiên cấp bậc cao tiêu hảo thể lực chậm thì cho dù là mạnh như Đới Mộng Bạch và Đường Tam, thể lực cũng không ngừng tiêu hao, Nhưng nhờ có lạp xưởng của Áo Tư Tạp bổ cấp, cho nên căn bản chuyện đó không còn là vấn đề nữa.

Mỗi người ăn một cây hương tràng do vũ hồn của Áo Tư Tạp biến ra cũng đủ để duy trì sức lực, kể cả Trữ Vinh Vinh cũng miễn cưỡng theo kịp, không tụt lại phía sau.

Không lâm vào hoàn cảnh thiết thực sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của một gã phụ trợ vũ hồn sư.Hiệu quả thần kỳ của lạp xưởng mà Áo Tư Tạp đem đến, thật khiến mọi người cảm thán, còn chưa tới sâm lâm mà đã được đãi ngộ tốt như vậy thật khiến người khác cảm động.

Trong đám đệ tử,Mạc Thiên, Đới Mộng Bạch và Đường Tam thực lực mạnh hơn cả, nên ba người luân phiên nắm tay nhấc lấy thân thể của Áo Tư Tạp giúp hắn di chuyển, để hắn nhanh chóng khôi phục hồn lực tiếp tục hỗ trợ cho cả nhóm.

Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở phía đông nam tiếp giáp với nhiều vùng của Ba Lạp Khắc vương quốc, mà Tác Thác thành cũng nằm ở phía đông nam, cách sâm lâm cũng không xa lắm, chỉ độ khoảng 500 dặm mà thôi, Cho nên nơi này là lựa chọn tốt nhất để các đệ tử của Sử Khắc Lai học viện thu hoạch hồn hoàn,

Dưới tác dụng phụ trợ của hương tràng, một ngày sắp hết, màn đêm vừa buông xuống thì đám người của Sử Khắc Lai học viện đã đi được hơn 400 dặm, đã đến rất gần sâm lâm,trước mắt hôm nay không cách nào tới nơi được, vừa tới thị trấn nhỏ này,Triệu Vô Cực liền hạ lệnh nghỉ ngơi.Nếu tiếp tục tiến tới phía trước, là lợi hay hại thật khó nói trước

Đi vào bên trong,quy mô thị trấn đại khái là lớn gấp ba lần nơi thôn trang tọa lạc Sử Khắc Lai học viện, nơi này náo nhiệt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Đường Tam.Ngoài việc không có tường thành ra, nơi này cũng xem như là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên,

Đường Tam cẩn thận quan sát một chút, cửa hàng ở đây kinh doanh chủ yếu cùng nghề nghiệp hồn sư có liên quan, chẳng hạn như buôn bán vũ khí, khải giáp, thuốc giải độc, đan dược, thậm chí là quần áo cũng có rất nhiều túi để chứa đồ lặt vặt, thích hợp cho trang phục của một hồn sư vào rừng săn hồn thú,

Áo Tư Tạp cảm thán"Chim sống nhờ núi, cá sống nhờ sông, đạo lý là như thế,thị trấn nhỏ này hiền nhiên sinh tồn là dựa vào sâm lâm,xung quanh sâm lâm sợ rằng có không ít thị trấn kiểu như thế này"

Đường Tam hơi chút kinh ngạc nói: "Nơi này cách Tinh Đấu đại sâm lâm cả trăm dặm,có phải hơi xa một chút hay không..?

Áo Tư Tạp cười nói: "Chắc là ngươi đã từng quen thuộc với đế quốc bảo dưỡng hồn thú sâm lâm.Ở đó hồn thú tương đối ôn hòa, không có chủ động công kích loài người, khác với sâm lâm, hồn thú chẳng những hung tợn hơn rất nhiều, mà còn có không ít hồn thú thường xuyên ra khỏi phạm vi của khu rừng. Nếu thành trấn ở gần sâm lâm quá chỉ sợ là không xong".

Đường Tam mỉm cười, gật đầu thầm nghĩ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, quả nhiên không sai,có trải qua mới học được nhiều điều bổ ích.

Lúc này, Triệu Vô Cực chỉ tay về một tửu điếm bình thường, nói: "Chúng ta trú ở đây đã, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí do các ngươi tự chi trả".

Sử Khắc Lai học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương.Bọn Đường Tam thì ngược lại,riêng chỉ chu cấp của Vũ Hồn điện cũng đã đũ để chi dụng hàng ngày.

Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đới Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê ba phòng, Mạc Thiên cùng Đới Mộc Bạch ở một phòng, ba nam nhân còn lại ở một phòng, phòng còn lại là của ba nữ tử.

"Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết. " Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng gật đầu đồng ý, bảy người liền đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.

Đường Tam nhìn Đới Mộng Bạch hỏi"Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng hay không?"

Đới Mộng Bạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, sư phụ mặc dù không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng sẽ không tiếp nhận hồn tệ của chúng ta,đây là quy định của viện trưởng"

Mập mạp cười nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Thật là tự do tự tại, ta thích nhất là điều này, học viện khiến cho chúng ta không cảm thấy bị trói buộc, thích làm gì thì làm "

Đới Mộng Bạch lãnh đạm nói: "Mập mạp xấu xa, bớt nói nhảm đi, kêu vài món rồi ăn nhanh đi thôi".

Mã Hồng Tuấn cũng không vừa đáp trả: "Hôm nay là ngươi mời a, ở đây ngươi lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó".

Đới Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận, Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."

Mập mạp khoái chí cười lớn, khuôn mặt béo núc rung rinh lên: "Tốt quá, Đới lão đại ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng ngươi đâu".

Đới Mộng Bạch gượng cười: "Tên mập này, ngươi ngoại trừ thích thưởng lãm nữ nhân, không ngờ đối với ăn uống cũng sành sỏi như vậy, Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải là một vũ hồn sư, nhất định ngươi sẽ là một tên đầu bếp".

Tám người tuy ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ chùng xuống,Chu Trúc Thanh lạnh lùng nghiêm nghị, Trữ Vinh Vinh thì cúi đầu có vẻ mang nhiều tâm sự.Cũng may là còn có mập mạp liếng thoắng pha trò nên không khí cũng bớt phần ngột ngạt,

Bên trong phòng ăn lúc này đã có sẵn sáu, bảy hành khách, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang,

Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"

Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, đám người đó đi qua bọn Đường Tam, cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó,

"Đới lão đại này, cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi" Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia.Công nhận mà nói,nhan sắc của thiếu nữ quả thật vô cùng kiều diễm, có thể xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân,

Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh mặc dù cũng rất xinh đẹp nhưng dù sao các nàng cũng chỉ mới mười hai,mười ba tuổi, so sánh với một cô gái đã trưởng thành thì còn non nớt hơn nhiều,đối với mập mạp thì một cô gái trưởng thành rõ ràng là có sức hấp dẫn hơn hẳn.Có lẽ do tà hỏa trong mình thôi thúc, hai mắt hắn tự nhiên sáng rỡ nhìn chắm chặp vào cô gái.

Đới Mộng Bạch bĩu môi: "Bất quá chỉ là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi mà, đàng hoàng chút coi".

Đới Mộng Bạch và mập mạp trò chuyện cũng không có áp chế âm thanh, mặc dù phòng ăn chó chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường thì hơn rất nhiều, trung niên nhân và những người kia đều quay đầu nhìn lại, nét mặt khó chịu.Chứng kiến thấy đám nhỏ là của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt bọn họ càng thêm khó nhìn.

Áo Tư Tạp ngồi cạnh Đường Tam, cười khẽ nói: "Ta có ý này."

Đường Tam nghi hoặc nhìn hắn: "Là ý gì đây?"

Áo Tư Tạp thấp giọng nói: "Phất Lan Đức viện trưởng có nói qua:"Không dám tranh đấu thì không phải là hồn sư", đó cũng là một cách thức để tu luyện, không phải là gây thù kết oán đâu nhe, mà khiêu chiến với hồn sư học viện là an toàn nhất, bất quá cũng chỉ là giao đấu với nhau mà thôi. "

Đường Tam nhịn cười không nổi: "Ngươi và viện trưởng thật giống nhau, toàn là quái vật cả.Nhìn tuổi tác của bọn họ, xem ra Thương Huy học viện chắc hẳn là một cao cấp hồn sư học viện rồi, "

Đám người Thương Huy học viện ngồi cách bọn họ hai dãy bàn ghế, Đường Tam liếc mắt nhìn thấy vị trung niên sư phụ kia ghé tai nói nhỏ vài tiếng với một gã thanh niên đệ tử,lập tức tên đó đứng lên đi thẳng tới chỗ bọn Đường Tam đang ngồi, đứng đối diện Đái Mộng Bạch.

Đới Mộng Bạch "tà mâu"* toát ra một tia khinh thường, Đường Tam thấy hắn đi tới cũng không thèm quan tâm, vừa lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, tên đệ tử của Thương Huy học viện bất ngờ bước nhanh tới đá vào chân của tiểu nhị làm hắn giật mình kinh hô, khay thức ăn tuột khỏi tay rớt ngay trên đầu của Đới Mộng Bạch.

"Không nên lãng phí thức ăn" Mạc Thiên nhàn nhạt vừa nói, tay trái nhanh như chớp nắm lấy thân thể của tiểu nhị, tay kia hút lại khay thức ăn không làm rơi vãi một tí nào. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống giữa bàn,lúc này mới đẩy nhẹ tiểu nhị dạt sang một bên.

Gã thanh niên của Thương Huy học viện nhất thời sửng sốt, bởi vì bị thân hình của tiểu nhị che khuất nên hắn cũng không thấy rõ động tác của Mạc Thiên, Bất quá, trên mặt liền nở một nụ cười giảo hoạt nói: "Thật là sơ ý quá".

Miệng thì nói như vậy nhưng khi bước tới ngang người Đới Mộng Bạch, một cước âm thầm được quét ngang ra hướng chiếc ghế của Đới Mộng Bạch đang ngồi.,

Đó chỉ là chiếc ghế bình thường, trúng cước đó hẳn là sẽ gãy tan tành, tất nhiên khi đó Đới Mộng Bạch sẽ không ngồi được nữa,tên thanh niên không có dấu hiệu báo trước, động tác bất ngờ nhanh nhẹn phi thường, nếu không chú ý kỹ, hẳn là không phát giác kịp.

Cùng lúc gã thanh niên một cước đá ra, Mạc Thiên cũng ra tay, dám đụng tới Mộc Bạch nhà ta đều không có kết cục tốt.

Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang lên,gã thanh niên của Thương Huy học viện cảm thấy chân như chạm vào sắt nguội, cả chân một trận tê dại. Liền đó Mạc Thiên vung tay tát ra một cái, Thanh niên sắc mặt đại biến, vung cả hai tay lên đỡ,nhưng không ngờ cả hai tay của hắn bị hồn lực của Mạc Thiên chấn văng ra, một chưởng trực tiếp vỗ lên ngực hắn, sức mạnh hồn tông là không thể xem thường.

Thân thể gã thanh niên cao lớn hơn Mạc Thiên, nhưng bị trúng phải một chưởng này,cả người hắn bị quăng ra phía sau, giống như cây cỏ mất đi trọng lượng liên tiếp đụng ngã hai dãy bàn ghế, bay về hướng đám người của Thương Huy học viện,

Vị sư phụ của Thương Huy học viện vội vàng đứng lên, hai tay chụp lấy bả vai của tên thanh niên rồi đặt hắn xuống,tên thanh niên sắc mặt trắng bệch, oa lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi trông thật thê thảm.

Mạc Thiên thu lại tư thế, Đới Mộc Bạch thì đứng lên nghiêng mình chấp tay nói: "Thật sơ ý quá,lỡ tay thôi." Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ bản sắc, vẻ mặt khinh miệt và coi thường mang theo nét hết sức kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, cho dù là phe mình nhìn vào cũng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.

Không khí trong phòng ăn đột nhiên trầm hẳn xuống, các thực khách vội vàng đứng dậy tránh sang hai bên,liền tạo thành một khoảng trống giữa đám người của Sử Khắc Lai học viện và Thương Huy học viện, tuy vậy đa số vẫn không có rời đi, ánh mắt hưng phấn chờ xem một màn hấp dẫn phía trước.Phải biết rằng, ngày thường muốn xem hồn sư chiến đấu thì phải đến Đấu hồn tràng, tốn không ít hồn tệ,bây giờ có thể xem miễn phí tự nhiên là hứng thú, huống chi ở nơi này cũng thường xuyên có không ít hồn sư xuất hiện,

Đám ngươi Thương Huy học viện làm sao nhẫn nhục được nữa, sáu tên đệ tử còn lại đồng loạt đứng lên, trợn mắt nhìn thẳng bọn người Đường Tam vẻ như muốn xông lại nhưng bị vị trung niên sư phụ cản lại.Trung niên nhân đặt gã thanh niên lên ghế,nghiêm nghị nhìn Đái Mộng Bạch quát hỏi: "Đám tiểu hài tử các ngươi là đệ tử của học viện nào?"

Đới Mộng Bạch song nhãn loé xạ quang mang: "Nói đến học viện của chúng ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi." Nói xong hắn điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình.

Mập mạp nảy giờ ngốn thức ăn lia lịa, bụng cũng sắp no, vừa gắp vừa nói: "Mùi vị cũng tạm được, tiếc là tay nghề còn chưa đủ, mọi người cũng dùng đi chứ.."

Vị sư phụ của Thương Huy học viện nét mặt sạm đen lại: "Khá lắm, để ta giáo huấn đám nhóc ngạo mạn này một phen".

Đám đệ tử của Thương Huy học viện chỉ chờ có vậy, ngoại trừ tên hồi nảy bị thương cùng thiếu nữ kia, năm người còn lại đều nhắm hướng Đường Tam vọt tới.

"Đánh nhau hã? Ta cũng thích lắm. " Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên,không chút do dự chuẩn bị nghênh tiếp, Tiểu Vũ ra tay, Đường Tam tất nhiên sẽ không ngồi im liền đứng thẳng người lên, hai mắt phảng phất xuất hiện một vầng màu tím nhàn nhạt.

Song phương cũng không trực tiếp phóng xuất vũ hồn ra, năm người thanh niên thấy đối phương dù sao cũng chỉ là một tiều cô nương dễ thương mà thôi. Tiểu Vũ dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã cao gần một thước bảy, mở to cặp mắt thủ thế tiến tới. Bọn họ không khỏi nhịn được toát ra ý khinh địch. Áo Tư Tạp khều nhẹ Đường Tam, nói khẽ:" Ngươi còn không nhanh ra phụ một tay, coi chừng Tiểu Vũ bị thương đó "

Áo Tư Tạp chưa từng chứng kiến Tiểu Vũ chân chính giao đấu, tự nhiên không biết thực lực của nàng như thế nào. Mà đối phương xuất thân từ cao cấp hồn sư học viện, người thấp nhất cũng hơn hai mươi cấp hồn lực, lại có tới năm người.

Đường Tam cũng không có phản ứng, chỉ mỉm cười nói: " Ngươi đừng nhìn vào dáng vẻ bên ngoài của Tiểu Vũ mà bị lừa, mấy tên đó coi bộ xui xẻo đây "

Tiểu Vũ tròn xoe cặp mắt mỉm cười thốt:" Các vị ca ca. các ngươi khỏe không? "

Năm gã thanh niên sững sờ một lát, không khỏi ngốc trệ nhìn nhau. Bị một tiểu cô nương dễ thương như vậy ngăn cản, bọn họ khí thế dường như chùng lại mấy phần, trong nhất thời không biết phải làm sao.

Không ngờ nhân lúc bọn họ còn lúng túng chưa biết xử trí ra sao thì Tiểu Vũ đột ngột động thủ. Hai chân tựa như dài ra, cả người lao thẳng về một gã thanh niên xuất thủ.

Tên đó cả kinh giơ cả hai tay chặn Tiểu Vũ lại, nhưng bất ngờ phát hiện đã chụp vào khoảng không, chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị Tiểu Vũ kẹp chặt. Tiểu Vũ liền cong người chụm lưng vào hắn dùng sức hất hắn lên, hai chân đạp thằng vào ngực hắn.

Tên thanh niên cổ bị cuốn chặt đang hết sức bối rối, mắt thấy hai chân Tiểu Vũ đã tới nhưng hắn cũng không cách nào ngăn cản. Hắn cũng không nghĩ tới, Tiểu Vũ cũng không có dùng hết sức, chỉ điểm nhẹ hai chân lên ngực, khiến hắn lập tức bay bỗng, tuốt ra đến ngoài sân.

Cho dù là Đường Tam, lúc đầu gặp phải nhu kỹ của Tiểu Vũ cũng phải nếm mùi đau khổ, huống chi là bọn hắn, xuất thân từ cao cấp hồn sư học viện, kinh nghiệm thực chiến còn non nớt lắm.

Tiểu Vũ đông tác cực nhanh, chân không dừng lại mượn sức phản chấn dạng ra phóng tới một người khác. Lúc này, bốn tên còn lại mới tỉnh ngộ ra tay, đối diện với công kích của Tiểu Vũ, hai tay hắn vung ra định ngăn cản lại. Nhưng công kích của của Tiểu Vũ có thể dễ dàng chế trụ như vậy sao?

Song chưởng nắm trúng hai chân của Tiểu Vũ, nhưng hắn lại giật mình phát hiện hai chân Tiểu Vũ không có chút sức lực,mềm mại như khúc lụa không thể nắm được, trợt qua hai tay kẹp ngay ngang cổ hắn. Tiểu Vũ cong eo ném mạnh hắn bay ra ngoài.

Kể thì lâu nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra trong thời gian quá nhanh, hết thảy thực khách đều kinh ngạc chúng kiến hai trong năm tên đệ tử của Thương Huy học viện trong nháy mắt đã bị tiểu cô nương xinh đẹp đá bay đi.Vị sư phụ của Thương Huy học viện nhìn thấy vũ kỹ của Tiểu Vũ cung lấy làm kinh ngạc, giận dữ hét lớn:" Đồ vô dụng, sử dụng vũ hồn đi "

Áo Tư Tạp đứng bên này, lấy hai tay dụi dụi mắt, không khỏi sợ hãi:" Ta thật may mắn chưa làm gì đắc tội với Tiểu Vũ a "

Đường Tam mỉm cười không nói gì cả, Đới Mộng Bạch chợt đứng dậy, trầm giọng:" Tiểu Vũ quay về đi. Có nam nhân chúng ta ở đây há để nữ tử các ngươi vất vả sao. "

Thân hình vừa chớp lên Đới Mộng Bạch đã đến bên cạnh Tiểu Vũ. Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn về phía Đường Tam, thấy Đường Tam gật đầu nàng mới dừng tay, thong thả quay về.

Mã Hồng Tuấn đang ngấu nghiến nhai thức ăn trong miệng, bất đắc dĩ mới đi ra bên cạnh Đới Mộng Bạch, hai tay vỗ vào nhau vang lên ba tiếng " phách phách phách ". Đường Tam thế chỗ của Tiểu Vũ, đứng ở bên kia của Đới Mộng Bạch.

ba thiếu niên chống với năm tên thanh niên, nhìn qua bọn Đường Tam có vẻ yếu thế hơn nhưng thắng thua cũng chưa hẳn dựa vào số lượng mà phân định được.

Lúc nảy Tiểu Vũ không có sử dụng vũ hồn nên hai tên vừa rồi mặc dù bị đánh cho thất điên bát đảo nhưng cũng không có thương tổn. Năm tên đệ tử của Thương Huy học viện tập trung lại một chỗ, lửa giận bốc lên đỉnh đầu, không hề do dự xuất ra vũ hồn.

Bọn chúng dù sao cũng xuất thân từ cao cấp hồn sư học viền nên làm sao chấp nhận thất bại trước những đứa trẻ này đây? Chớp mắt thất thải quang mang đã hiện ra,hồn hoàn của năm tên đệ tử đều có màu sắc giống nhau, một trắng một vàng đại biểu cho 10 năm hồn hoàn và trăm năm hồn hoàn. Cả năm đều là chiến hồn sư, trong đó có hai người là khí hồn sư, ba người kia là thú hồn sư.

Hai khí hồn sư phân biệt là trường mâu và ba cổ xoa vũ hồn. Ba gã thú vũ hồn sư có vũ hồn lần lượt là lộc(hươu), dương(dê) và mã(ngựa), xem ra vũ hồn bọn họ cũng không tính là cường đại.

Nhìn đối phương phóng xuất vũ hồn, Đới Mộng Bạch tà mâu quang mang càng tỏ ra vẻ khinh thường:" Đây là đệ tử của cao cấp hồn sư học viện sao? Có cả 10 năm hồn hoàn nữa à? Các huynh đệ, xuất hồn hoàn ra cho bọn hắn nhìn thử đi. "

Sử Khắc Lai học viện lão đại, Tà Mâu- Đới Mộng Bạch xưa nay vồn tánh ngang tàng, điều này Đường Tam lần đâu tiên gặp hắn đã nhận ra. Trừ phi là có thực lực mạnh mẽ chứ nếu không hắn cũng không coi vào mắt.

" Bạch hổ phụ thể " Một tầng mãnh liệt màu trắng quang mang từ người hắn bộc phát ra. Đới Mộng Bạch song chưởng giang rộng, ngực ưỡn ra, toàn thân xương cốt kêu lên lách cách, cơ thể chợt lớn lên làm quần áo hắn đang mặc căng cứng như muốn bung ra. Áo quần bó sát người khiến từng thớ thịt cuồn cuộn hiện lên, không khí xung quanh hắn cũng trở nên hỗn loạn.

Mái tóc màu vàng trên đầu phút chốc biến thành 2 màu đen trắng phân biệt, màu trắng chiếm đa số, xen lẫn trong đó là những chùm lông màu đen nổi bật lên hẳn. Trên trán hiện ra bốn nét hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa vặn hợp thành chữ vương.

Hai tay của hắn biến hóa rõ nhất, dài gấp hai bình thường, lông trắng bao trùm cánh tay.Ngón tay cử động không ngừng lộ ra mười cái móng vuốt sắc nhọn. Mỗi một móng vuốt giống hệt như một lưỡi dao bén nhọn, dài cỡ tám tấc, lóe ra ánh sáng sắc lạnh.

Hai chi trước tử từ hạ xuông,cả thân người ngồi chổm trên mặt đất, Bốn đồng tử nằm trong hai mắt biến thành màu xanh thẫm phát ra sát khí lạnh lẽo vồ hình, tràn ngập khí thế bức người. Ba vòng sáng lặng lẽ bay lên,hồn hoàn màu sắc hai vàng một tím lưu chuyển, một làn sóng hồn lực mạnh mẽ tản phát ra xung quanh.

Có lẽ nguyên do là bỡi vũ hồn tương khắc nên vừa thấy uy thế của Đới Mộng Bạch vũ hồn phụ thể,thì cả ba thú vũ hồn sư đều không cưỡng nổi, toàn thân run lên bần bật lui về phía sau mấy bước.

Trước mắt mãnh hổ thì bất kể là lộc, dương hay là mã làm sao mà không sợ hãi được? Nhất là màu tím hồn hoàn kia, đại biểu cho ngàn năm hồn hoàn càng khiến cho năm tên kia trong lòng chấn động không dứt.

Cùng lúc Đới Mộng Bạch phóng thích vũ hồn thì Đường Tam và Mã Hồng Tuấn cũng đem thực lực của mình phát ra.

" Phượng hoàng phụ thể "

Tử hồng quang mang từ trong cơ thể của mập mạp mạnh mẽ phóng xuất. tóc ngắn trên đầu bỗng dài ra. Hai cái hồn hoàn màu vàng từ dưới chân bay lên, hai cánh tay trắng noãn dài ra được bao phủ bởi lờp lông dày biến thành đồi cánh, khí lưu nóng rực xoay tròn xung quanh. Thân hình của mập mạp so với đám đệ tử của Thương Huy học viện thấp hơn không ít, nhưng sau khí phóng xuất ngọn lửa màu tím, cả người hắn khí thế trở nên khác hẳn. Phối hợp với Bạch Hổ vũ hồn của Đái Mộng Bạch khiến cho đối phương có cảm giác bị áp chế không thể chống cự.

Chỉ có vũ hồn của Đường Tam có vẻ bình thường, hai cái màu vàng hồn hoàn giống như của Đới Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn, mang theo dày đặc Lam Ngân Thảo từ dưới đất lặng lẽ mọc lên, bao bọc cơ thể hắn rồi từ từ lan ra xung quanh.

Cuối cùng là Mạc Thiên, 4 cái hồn hoàn chậm rãi hiện ra ba cái màu đen vạn năm hồn hoàn cùng một cái màu đỏ 10 vạn năm hồn hoàn, Tam Nhãn Ma Thụ từ sau lưng Mạc Thiên hiện ra.

Căn bản là không cần phải động thủ, từ lúc Đới Mộng Bạch xuất ra ba cái hồn hoàn, năm tên đệ tử của Thương Huy học viện đã thất kinh thần sắc. Ít hơn một cái hồn hoàn, thực lực chênh lệch đã quá rõ ràng, càng huống chi còn là thiên niên hồn hoàn,càng không phải là bọn hắn có khả năng kháng cự, sau khi nhìn thấy hồn hoàn của Mạc Thiên thì cơ hồ không dám cử động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro