Chương 2: Hạo Hạo đừng khóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống ở đây không bao lâu thì Huyền Ma cũng đã nắm bắt được tình hình đại khái của Hoắc Vũ Hạo.

Mẹ Hoắc Vũ Hạo vốn là người hầu thiếp thân của Công Tước, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, người hầu thiếp thân vốn vì hầu hạ chủ nhân mà tồn tại, một đêm cách đây mười năm, Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ xuất hiện trong bụng mẫu thân hắn.

Mười tháng hoài thai rồi chào đời.
Không cần biết mẹ Hoắc Vũ Hạo có thân phận gì, cuối cùng cậu vẫn là con trai của Công Tước, mặc dù thường ngày trong phủ không được đối xử tốt lắm nhưng cũng không phải quá tệ bạc. Mẹ cậu cũng không còn là người hầu như xưa nữa, mẫu bằng tử quý, cuối cùng bà cũng có một cái tiểu viện cho riêng mình.

Mọi chuyện tiếp diễn bình thường, nhưng ai mà ngờ, tai họa đến thật nhanh.

Công Tước đại biểu Tinh La đế quốc xuất binh đánh trận, mọi việc trong phủ toàn bộ do Công Tước phu nhân trông coi, Công Tước phu nhân có hai người con, một trai một gái, ả đối với bất cứ ai có nguy cơ ảnh hưởng đến tương lai của con mình đều nhất mực chèn ép, tuy thế nhưng trước khi Công Tước ra trận thì phủ Công Tước vẫn còn yên bình, nhưng sau đó Công Tước phủ đã trở thành thiên hạ của Công Tước phu nhân. Ả lại còn là người mà đương kim hoàng đế Tinh La đế quốc yêu thương nhất.

Mẹ Hoắc Vũ Hạo vì là thanh mai trúc mã của Công Tước, thường ngày cũng được Công Tước sủng ái khá nhiều nên ngay lập tức trở thành mục tiêu đầu tiên. Ả nói mẹ Hoắc Vũ Hạo mang bệnh truyền nhiễm nên hạ lệnh mang cả hai xuống phòng củi ở, hơn nữa còn cắt hết toàn bộ phụ cấp. Khi đó, Hoắc Vũ Hạo mới hai tuổi.

Cuộc sống cực khổ khiến sức khỏe mẫu thân Hoắc Vũ Hạo vốn không tốt dần dần không thể cầm cự nổi nữa, huống chi thỉnh thoảng người hầu của công tước phu nhân còn chèn ép đủ kiểu, rốt cục khi cậu tròn mười tuổi thì mẫu thân cậu bệnh nặng qua đời.

Hoắc Vũ Hạo đang thẫn thờ ngồi cạnh một mồ đất mới xây, cậu còn không thể cho mẹ một mộ phần tử tế.

Huyền Ma vươn người liếm sạch nước mắt trên mặt Hoắc Vũ Hạo, hắn không biết cách an ủi người khác.

"Hạo Hạo đừng khóc, Hạo Hạo đừng buồn"

Hoắc Vũ Hạo ôm lấy Huyền Ma, cậu hít mũi :"Anh không khóc, Tiểu Ma đừng lo"

"Hạo Hạo, đi ra ngoài được không? Rời khỏi phủ công tước"

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, cậu chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi phủ công tước, cúi đầu hôn nhẹ vào cái mũi hồng phấn của Tiểu Ma :"Ừm, đi ra ngoài, không ở đây nữa"

Huyền Ma nếu không có lớp lông dày che phủ thì hắn tin chắc rằng Hoắc Vũ Hạo sẽ thấy khuân mặt đỏ lừ của hắn, thằng nhóc ngốc nghếch.

Hoắc Vũ Hạo thu dọn đồ đạc đơn giản, cậu ôm Huyền Ma, nhìn căn nhà xa hoa ở phía xa, cậu mím môi quyết tiệt quay đầu đi.

Hoắc Vũ Hạo cứ đi về hướng bắc, cuối cùng cũng đến được đường lớn, trong cái túi nhỏ đeo trên vai ngoài một vài bộ quần áo còn có chút lương khô, một chút tiền mà mẫu thân cậu cực khổ dành dụm suốt mấy năm nay cộng thêm tiền Huyền Ma đi cướp và một thanh đoản đao nữa. Quan trọng nhất là có cả một cái bản đồ đại lục cơ bản.

Hoắc Vũ Hạo nhìn Huyền Ma đang nằm chình ình trên vai cậu, thực tế Huyền Ma không nặng chút nào, lại còn nhỏ xíu, chỉ to bằng hai bàn tay cậu.

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Hoắc Vũ Hạo hỏi Huyền Ma.

"Đi tìm hồn hoàn gì đó" Huyền Ma đề nghị, hắn thấy tên đại thiếu gia gì đó có mấy vòng sáng màu sắc rất đẹp.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Trên đại lộ thẳng tắp, Hoắc Vũ Hạo men theo ven đường bước thẳng về phía trước, cậu mặc dù tuổi nhỏ nhưng dù sao cũng là Hồn Sĩ, thể lực so với người trưởng thành bình thường còn tốt hơn nhiều.

Hoắc Vũ Hạo vừa đi vừa dõi mắt về phía xa, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong đôi mắt ấy trong nháy mắt trở nên trong suốt, mơ hồ thấy cả vầng sáng lưu chuyển.

Từ khi Vũ Hồn Linh Mâu của cậu thức tỉnh, Hoắc Vũ Hạo phát hiện thị lực của mình thay đổi rõ rệt, cậu có thể thấy được những thứ rất nhỏ, rất xa, tầm nhìn nháy mắt tăng lên gấp đôi người thường.

Huyền Ma ngáp dài, vươn móng chạm vào mặt Hoắc Vũ Hạo một cái rồi cúi đầu ngủ.

Hoắc Vũ Hạo phì cười, cậu vươn tay chạm chạm miệng nhỏ đang ngáy khò khò của Huyền Ma, thật mau ngủ.

Hoắc Vũ Hạo vừa đi vừa tu luyện, dọc đường khát thì tìm nước suối, đói thì ăn lương khô mang theo bên người. Hàng ngày trừ thời gian di chuyển, thời gian còn lại chính là đả tọa minh tưởng, với tuổi của cậu, mỗi ngày đi được ba trăm dặm có thể nói là một kỳ tích.

Trên người cậu có mười bảy kim hồn tệ, hai mươi ngân hồn tệ và chín đồng hồn tệ, đa số là Huyền Ma đem về.

Sau cuộc chiến giữa Đấu La Đại Lục và Nhật Nguyệt Đại Lục kết thúc, đại lục sau ngàn năm biến đổi đã thống nhất được đồng tiên chung, một kim hồn tệ tương đương mười ngân hồn hệ hoặc một trăm đồng hồn tệ.

Hoắc Vũ Hạo có thể khắc nghiệt với bản thân nhưng cậu không bao giờ để Huyền Ma chịu khổ một chút nào, thường ghé lại thị trấn để bổ sung thực phẩm. Huyền Ma sẽ không chịu ăn thịt nếu Hoắc Vũ Hạo không ăn thịt, không kịp mua bổ sung thực phẩm thì miếng lương khô bẻ đôi, mèo nhỏ của cậu là tốt nhất.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo ra khỏi nhà, cho dù có bản đồ chỉ dẫn thì cậu vẫn không thể tránh khỏi vài lần lạc đường. Thế nên cậu phải vừa đi vừa không ngừng hỏi thăm người đi đường mới tìm được đường đi chính xác.

Có lẽ cũng giống câu: Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.

Vài ngày sau, Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy đã học hỏi thêm được rất nhiều điều mới mẻ.

Cảm giác kiềm chế và trói buộc khi còn ở phủ Công Tước cũng vơi đi vài phần, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều. Trên đường đi, thấy được nhiều thứ mới lạ khiến cậu hưng phấn không thôi.

Cũng vì Hoắc Vũ Hạo còn nhỏ, thân thể khôi phục rất mau. Chẳng những chạy không biết mệt mỏi, mà ngược lại giống như con chim nhỏ sổ lồng. Lần đầu tiên tìm được niềm vui từ sau khi mẫu thân qua đời.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro