Chương 1: Hải Nhi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Hồng Tuấn trầm lặng, hắn nắm chặt miếng gỗ được khắc lên một bóng dáng là lướt, đang không ngừng phát ra kim quang.

"Hồng Tuấn, ngươi làm gì ở đây?"

Mã Hồng Tuấn chậm rãi đứng lên, bước chân hắn rũ rượt, nghe thấy tiếng của Đường Tam hắn liền vội vàng chạy đến nắm lấy hai vai huynh đệ điên cuồng lắc mạnh.

"Tiểu Tam—!" Giọng điệu hắn vô cùng gấp gáp, động tác lại khẩn trương: "Hương Nhi, nàng ấy—chuyển thế rồi!"

Đường Tam nghe vậy, trong đáy mắt xuất hiện tia kinh ngạc. Vạn năm đã qua, không biết hậu nhân phía dưới lo liệu mọi chuyện kĩ lưỡng hay chưa, cũng không biết những người quan trọng đã có thể nhắm mắt được hay chưa, so với tò mò hắn càng muốn chứng kiến từng sự việc hơn.

Mà chuyển thế, lại còn là của hắn biểu muội...

Quả thật là vừa vui vừa sợ mà.

.
.
.

Hải Nhi sáu tuổi thời điểm, Vũ Hồn xuất hiện.

"Quả không hổ là con gái ta." San Thiếu Cầm cười mỉm, véo nhẹ má của Hải Nhi. "Vũ Hồn ở đẳng cấp còn cao hơn ta."

"Hồn Lực nữa a." Khắc Liễm* gia gia cười mỉm, ánh mắt trìu mến nhìn Hải Nhi, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng. "Hải Nhi là tuy không phải là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nhưng con bé cũng có Hồn Lực, có thể đến trường—"

"Không cần đâu Khắc Liễm, Hải Nhi không cần đi học." San Thiếu Cầm ánh mắt nhu hoà nhìn khuôn mặt đột nhiên ngưng cười của Hải Nhi, nói rằng:

"Khắc Liễm, ngươi về đi."

Hải Nhi, để ta lo là được.

_____

Tối, Hải Nhi nằm cuộn mình lại trong chăn, suy nghĩ về chiếc vòng cổ mà mình nhặt được ở góc cây đại thụ.

Chiếc vòng cổ có một tấm gỗ được điêu khắc tinh xảo vô cùng, bên trên là một chàng trai. Có lẽ là do một gia gia nào đó chạm khắc, nếu không sẽ không thể nào tinh tế và rõ nét như thế này được.

Sau lưng chàng trai anh tuấn ấy là một con vật nào đó cũng lộng lẫy không kém đang quấn lấy thân ảnh của chủ nhân.

Chờ đã, chủ nhân?

Tại sao Hải Nhi lại biết con vật đó là của vị ca ca này nhỉ?

"Hải Nhi? Còn chưa ngủ?"

Tiếng của San Thiếu Cầm vang lên làm Hải Nhi sợ hãi, nàng nhắm chặt hai mắt lại, vờ như mình vẫn đang mê man ngủ.

"Vũ Hồn là Mộng San Chi Tiên, còn cao cấp hơn Mộng San Chi Hải của ta."

Ánh mắt của San Thiếu Cầm biến đổi.

Là say mê.

"Có lẽ là vì.."

Nàng ta vuốt ve mái tóc dài óng màu nâu của Hải Nhi, mỉm cười.

"Con là con gái ruột của chàng ấy."

Thân thể của Hải Nhi cử động. Có lẽ là vì nàng cảm nhận được ánh mắt ấy.

"Xoay đến đây, ta ôm nào bảo bối."

Thân thể nàng lập tức nghiêng qua, để San Thiếu Cầm ôm vào lòng. Vết thương trên lưng nhói lên từng hồi, vừa đau lại vừa vô cùng rát. Hải Nhi cắn răng, ngăn không cho bản thân kêu lên thành tiếng.

Thật may vì nàng có Vũ Hồn này.

Mẹ đã trân trọng nàng hơn.

————

Khắc Liễm là cái tên tôi tự nghĩ ra, có thể xem là con cháu của Kiệt Khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro