Chương 7: Chu lão sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lam Ngân Thảo

Chương 7: Chu lão sư

Trong phòng học lúc này chỉ còn lại Đường Ngân, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông ba người cùng với Chu lão sư. Vẻ mặt của Chu Y dường như dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, quay sang ba người bọn họ vẫy vẫy. Ba người lập tức đi tới.

Chu Y nhìn bọn họ hài lòng gật đầu, nói:

"Không tệ, cũng có được mấy đứa trẻ có huyết tính. Nói đi, tại sao lại đánh nhau?"

Đường Ngân lập tức trả lời:

"Thưa lão sư, bọn em là bạn cùng phòng, nên luận bàn trao đổi kinh nghiệm một chút ạ."

Chu Y hơi nhướn mày, nở một nụ cười trông còn khó coi hơn là khóc.

"Vậy mà lại là bạn cùng phòng! Rất tốt! Đánh nhau rất tốt, nhưng ta không thích học sinh của mình đánh nhau. Nhớ rõ, lần sau muốn đánh phải đánh học viên Ban khác."

Nàng khẽ cười cười, nói:

"Nội quy của Sử Lai Khắc cũng không phải là nghiêm ngặt lắm, đấy cũng là vì muốn mỗi học viên có thể bộc lộ cá tính riêng của mình. Đối với những chuyện đánh nhau như thế này thì đa phần đều coi như không thấy."

Chu Y quay lưng lại với ba người, từ cửa sổ nhìn ra đám học viên đang chạy trên quảng trường, nhắc nhở:

"Tuy nhiên, vẫn có chút hạn chế, để ta nói rõ cho các trò luôn. Đệ tử cấp cao không thể chủ động khiêu khích hoặc công kích đệ tử cấp thấp, một khi bị phát hiện sẽ lập tức khai trừ. Nhưng đệ tử cấp thấp có thể khiêu chiến với đệ tử cấp cao, chỉ là phải có một lão sư ở bên cạnh quan sát để chứng tỏ các trò không bị người lớp trên bắt nạt. Còn cùng cấp thì thoải mái mà đánh chỉ cần không chết là được. Chiến đấu chính là phương pháp tốt nhất để gia tăng thực lực."

"Khi các trò lên năm hai có thể tới Đấu Hồn Khu so đấu. Nếu thắng sẽ được học viện thưởng tiền. Còn bây giờ thì các trò cũng xuống dưới chạy bộ."

Vương Đông nhăn nhó:

"Lão sư, ngài không phải bảo chúng ta có huyết tính sao?"

Chu Y tươi cười, hơi có chút ý xấu, nói:

"Nhưng ta đâu có nói các trò không phải chạy bộ đâu? Các trò dù sao cũng là người cùng một lớp, mọi chuyện đều phải đồng cam cộng khổ chứ. Ba đứa cũng giống đám nhóc kia, đều phải chạy một trăm vòng trong vòng một canh giờ. Ái chà! Nãy giờ nói vài câu không biết đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?"

Vương Đông còn định nói tiếp nữa những đã bị Đường Ngân cùng Hoắc Vũ Hạo một người cầm tay, một người bịt miệng kéo đi.

Vương Đông tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn mặc kệ hai người kéo đi, lẩm bẩm:

"Các ngươi kéo ta làm gì, Chu lão sư đúng là xấu tính mà!"

Hoắc Vũ Hạo lườm nguýt:

"Ngươi có thể nói lại nàng sao? Ngươi đánh thắng được nàng không? Nếu muốn tiếp tục ở trong học viên thì tốt nhất nên nghe lời nàng. Mau mau chạy nhanh đi, nếu không chạy đủ một trăm vòng thì chuyện bị khai trừ nhất định không phải là nói đùa đâu.

Vương Đông bĩu môi, nắm lấy tay Đường Ngân chạy trước, quay lại lè lưỡi với Hoắc Vũ Hạo.

"Đáng ghét! Vương Đông, ngươi cứ đợi đấy."

Bên cạnh dãy nhà dạy học tân sinh là quảng trường Sử Lai Khắc, nó không quá lớn, một vòng tương đương 3 trăm thước. Đối với người bình thường muốn chạy bộ một trăm vòng quanh đây không phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng đối với hồn sư thì khó nói lắm, nếu cố gắng, trong một canh giờ không phải là không thể.

Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Đường Ngân bắt đầu gia nhập vào phía sau đội ngũ. Lúc bọn họ xuất hiện cũng có không ít người cười sung sướng khi người khác gặp họa. Tất nhiên, bọn họ cũng chẳng để ý đến mấy người này, đã lỡ mất một khoảng thời gian thì phải cố gắng bù lại.

Đường Ngân với Vương Đông có thể nói là thể chất tốt nhất trong đám học viên này, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp số vòng bị thiếu. Sau khi bù lại đủ, hai người lại chạy chầm chậm, song hành cùng với Hoắc Vũ Hạo. Dù sao thì bọn họ đều biết thể chất của hắn không được tốt lắm.

Lúc này, Chu Y đã ra đến bên ngoài quảng trường, nàng đứng ở một chỗ quan sát các học viên. Ánh mắt của nàng thoáng chú ý tới ba thiếu niên kia sau đó lại khôi phục bình thường. Thời gian nhanh chóng trôi qua, tốc độ của các học viên cũng đã trở nên chậm chạp, có một số người phải vận dụng đến hồn lực. Chu Y đứng ngoài cũng không có ý kiến gì, nên càng lúc càng có nhiều người sử dụng hồn lục để khôi phục thân thể.

Thời gian qua được hơn một nửa, Chu Y mới chậm chạp lên tiếng:

"Tăng tốc lên, đích đến là chỗ ta đang đứng. "

Nàng vừa dứt lời, có mấy học viên đã tăng tốc chạy tới. Dần dần có càng nhiều học viên hoàn thành một trăm vòng chạy. Mà lúc này chỉ còn chưa đến 15 phút nữa là hết thời gian.

Trên đường chạy lúc này cũng chỉ còn lại ba người là Đường Ngân, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo. Chu Y nheo mắt nhìn về phía ba thiếu niên kia. Đường Ngân cùng Vương Đông đều không thở gấp một chút nào, mồ hôi cũng không ra, hiển nhiên một trăm vòng đối với bọn họ không là gì. Ngược lại, mặt mũi Hoắc Vũ Hạo đã đỏ bừng, mồ hôi đều chảy xuống cái trán, hơi thở gấp gáp, bước chân cũng chậm lại, hắn dường như đã sắp kiệt sức. Nếu cố gắng thì hắn miễn cưỡng có thể hoàn thành được, nhưng mà bị mất một khoảng thời gian nên hắn chỉ sợ không hoàn thành nổi.

"Tiểu Ngân, Vương Đông, hai người đi trước đi, ta không muốn kéo chân các ngươi." Hoắc Vũ Hạo nhìn sang hai thiếu niên bên cạnh, thở dài.

"Kéo cái gì mà kéo, nhìn ngươi như cái que củi thế này mà cũng đòi kéo được bản thiếu gia. Đánh giá cao mình quá hay gì. Hứ!" Vương Đông 'nạnh nùng' lườm một cái.

"Ngươi không nói được lời hay ý đẹp thì làm ơn im giùm cái." Hoắc Vũ Hạo giật giật khóe miệng, nghiến răng nói.

"Khụ... Ha ha ha..." Đường Ngân cấp tốc che lấy miệng mình để không phát ra tiếng cười quá lố. Nhưng mà thực sự là hắn không nhịn được. Hai cái tên này đúng là khắc nhau mà.

Chu Y nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa, lại nhìn 3 thiếu niên kia, môi hơi cong lên. Có vẻ như bọn học viên này cuối cùng cũng có mấy đứa nhỏ không làm nàng thất vọng.

Thời điểm Hoắc Vũ Hạo đạt đến cực hạn, lung lay sắp đổ xuống, có hai cánh tay vòng qua trước ngực hắn, bay lên. Đồng thời một lực lượng ôn hòa, giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy vào trong thân thể đang cạn kiệt của hắn.

Hoắc Vũ Hạo quay sang nhìn người đang mang theo hắn bay, lại tìm kiếm nơi lực lượng kia phát ra, ánh mắt của hắn dần trở nên kinh ngạc, tràn đầy xúc động, là Vương Đông cùng Tiểu Ngân.

Trong khoảnh khắc Hoắc Vũ Hạo sắp đổ xuống ấy, một màn kinh diễm đã xuất hiện trên quảng trường.

Trên lưng Vương Đông đột nhiên xuất hiện cánh bướm màu lam, đầu cánh màu  xanh đậm, dần về sau hai màu xanh thẳm, xanh nhạt đan xen lẫn lộn, bên ngoài nhìn vào, hai cánh bướm trông như hai bầu trời thu nhỏ, ẩn ẩn hào quang, có xanh, có trắng, trông như những đám mây đang bay trên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác bên trong ấy có một sức sống, thu hút tất cả ánh nhìn. Xét về hình dạng hay màu sắc, đều cực kỳ hoàn mỹ, một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lẽ thường nữa.

Càng khiến người khác không thể tưởng tượng được chính là Đường Ngân. Trong tay hắn xuất hiện hồn lực màu lam dần dần ngưng tụ lại thành từng hạt nhỏ chìm vào trong thân thể của Vương Đông cùng Hoắc Vũ Hạo, mà bản thân hắn dùng tự thân tốc độ đuổi theo hai người kia, nhanh đến mức gần như không nhìn rõ, chỉ biết mỗi nơi hắn đi qua đều sẽ xuất hiện vô số ảo ảnh của Lam Ngân Thảo, chúng chỉ tồn tại mấy giây lại biến mất, nhưng từng điểm ánh sáng màu lam lại vẫn luôn du đãng, ngấm vào đất, vào đám cỏ ven đường.

Quang ảnh hư ảo của đám Lam Ngân Thảo kia ở dưới ánh mặt trời càng thêm xinh đẹp, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy như bị hoa mắt. Chu Y khẽ chạm tay vào những điểm sáng màu lam kia, nó vỡ ra ngấm vào trong ngón tay nàng, mát mẻ, thoải mái giống như khi chạm vào một giọt nước. Chu Y cảm thấy thật kì diệu.

Sau đó, nàng mới giật mình nhìn ba thiếu niên kia:

"Quang Minh Thần Điệp? Võ Hồn Hồ Điệp đẹp nhất trên Đại lục? Tốt lắm! Nhưng Võ Hồn của đứa nhỏ Đường Ngân kia là gì, ta vậy mà không nhìn ra."

Lúc này ba người đã hoàn thành vòng cuối cùng, đồng thời đổ rạp xuống đất. Tốc độ phi hành của Vương Đông rất nhanh lại thêm lực lượng của Đường Ngân tăng phúc, trong 5 phút liền hoàn thành. Nhưng mà bọn hắn mới chỉ là mấy đứa trẻ, Vương Đông với Hoắc Vũ Hạo còn tốt chút, Đường Ngân vừa dừng lại đã bắt đầu loạng choạng, khuôn mặt hơi tái. Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông lập tức đỡ lấy hắn. Đường Ngân tiêu hao nhiều nhất trong cả ba người. Hắn vừa giúp bọn họ tăng phúc, vừa phải vận hồn lực đuổi theo, sắp kiệt sức đến nơi rồi.

"Cảm ơn các ngươi, Tiểu Ngân, Vương Đông, nếu không có các ngươi ta chỉ sợ đã.... "

"Cảm ơn làm gì đâu, chúng ta là bạn bè mà, phải giúp đỡ nhau chứ."

"Đúng, đúng, ngươi khách sáo vậy làm gì, dù sao lâu rồi mới có người thích hợp để bản thiếu gia 'nói chuyện'."

"Ha ha" Hoắc Vũ Hạo cười lạnh. Tiểu Ngân nói cảm động bao nhiêu thì nghe Vương Đông nói xong cảm xúc nó tụt xuống đáy luôn rồi.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Hoắc Vũ Hạo vẫn giơ ngón tay cái với hai tên đồng bọn của mình.

Vương Đông với Đường Ngân cũng ngơ ngác làm động tác tương tự, sau đó cả đám liền cười ồ lên. Đôi khi niềm vui chỉ đơn giản là một động tác nhỏ mà thôi!

Tất cả học viên đều hoàn thành trăm vòng trong một canh giờ, đứng rải rác xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc.

Chu Y vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, quay mặt nhìn các học viên, thản nhiên nói:

"Những người được ta đọc tên lập tức bước ra khỏi hàng: Trình Thành, Khâu Kiện Nhiêu, Đường Đao, Thượng Quan Thần Thiên, Lâm Trạch Vũ, Chư Cát Vân, Thái Long, Đường Lăng, Vân Tiểu Phiêu."

Chu Y đọc tổng cộng chín cái tên. Những học viên trong lớp còn chưa tự giới thiệu bản thân, thế mà Chu Y đã có thể biết được hết tên bọn họ.

Nàng lạnh lùng nhìn 9 học viên đứng trước mắt, giọng nói không chút cảm xúc nào vang lên:

"Chín người các trò có thể về ký túc xá thu dọn hành lý rời khỏi học viện. Từ giờ phút này, các trò không còn là học viên của Sử Lai Khắc học viện nữa."

"Cái gì?"

Chín tên học viên vừa bước ra, cả người còn hết sức mệt mỏi, đột nhiên nghe câu nói này nhất thời toàn thân chấn động, các học viên khác lại bàn tán xôn xao.

"Lão sư, tại sao lại thế?"

Người vừa đứng ra nói tên là Thái Long, là một thiếu niên cao lớn. Vừa rồi hắn là một trong những người hoàn thành một trăm vòng sớm nhất.

Chu Y cười lạnh, ánh mắt sắc bén:

"Sử Lai Khắc học viện không cần những học viên tham lam, xảo trá, đầu cơ trục lợi. Có thực lực mà bản tính lại không trung thực, có đào tạo thành tài thì sau này cũng về gây họa cho quốc gia. Thái Long, trò có dám nói vừa rồi trò hoàn thành đủ một trăm vòng không?"

Thái Long mạnh mẽ nói:

"Đương nhiên là đủ rồi."

Chu Y mỉm cười nói tiếp:

"Đủ à? Nếu ta nhớ không lầm, lúc đầu khi ta chưa xuống đây, trò chậm chậm chạy phía sau thua người khác hai vòng, khi tốp dẫn đầu chạy đến vòng thứ năm trò mới tăng tốc đuổi kịp, bởi vậy trò không phải chạy một trăm vòng mà chỉ có chín mươi bảy. Ta tin, có không ít người thấy rõ chuyện này.

"Em..."

Khuôn mặt Thái Long nhất thời đỏ bừng, hắn không ngờ lúc đầu Chu lão sư không có ở quảng trường mà có thể nhìn thấu mánh lới của hắn. Hắn lớn mật cãi tiếp:

"Cho dù em chạy thiếu vài vòng, ngài cũng không thể khai trừ em!"

Chu Y khinh thường hừ một tiếng:

"Lý do ta đã nói rõ rồi, trò, không xứng đáng làm học viên của Sử Lai Khắc học viện. Về thu học đồ đạc rồi cút đi!"

Chu Y lại nhìn về phía các học viên khác nói:

"Con người ta tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đã nói là làm. Chín người ta vừa gọi tên đều là những người từng gian lận trong quá trình chạy bộ ban nãy. Nếu các trò không phục cứ đến phòng giáo vụ tố cáo, nhưng hiện tại, các trò có thể đi rồi."

"Lão sư, em không phục. Vừa rồi tên kia cũng đâu có hoàn thành một trăm vòng, hắn còn phải nhờ người khác giúp đỡ nữa, vì sao không loại bỏ hắn?"

Một trong những người vừa bị loại bỏ, Lâm Trạch Vũ, phẫn nộ gào lên,vừa nói vừa chỉ tay về phía Hoắc Vũ Hạo.

Chu Y cười nói:

"Sao? Không phục à? Trò nói Hoắc Vũ Hạo sao? Nếu hắn không chạy đủ một trăm vòng ta cũng đã khai trừ rồi, lời ta đã nói sẽ không thay đổi. Nhưng mà hắn đã hoàn thành đủ một trăm vòng. Lúc đầu ta có nói là không được hỗ trợ lẫn nhau không? Vương Đông cùng Đường Ngân giúp hắn là do bọn họ tự nguyện, nếu có người giúp trò ta cũng không làm khó. Ta không quan tâm quá trình, ta chỉ cần kết quả, kết quả chính là Hoắc Vũ Hạo đã hoàn thành một trăm vòng, mà trò thì không. Nhanh cút đi, đừng chọc ta nổi điên ta phế luôn Võ Hồn của các trò bây giờ."

Dưới uy thế của Chu Y, chín tên học viên vừa bị khai trừ chỉ có cách lủi thủi bỏ đi, bọn hắn đương nhiên không về thu dọn hành lý mà đi đến phòng giáo vụ cáo trạng Chu Y. Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên khai giảng thôi! Bọn hắn làm sao phục được?

Vương Đông nhìn về phía chín người kia, cười khẩy:

"Một đám ngu ngốc! Rõ ràng là tự mình tìm đường chết lại còn muốn kéo người khác chết chung."

Đường Ngân cũng không nói gì, hắn nhìn kẻ vừa rồi chỉ Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt lạnh lẽo, chán ghét.

Hoắc Vũ Hạo thì lặng lẽ thở phào, ai mà biết lúc tên kia tố cáo hắn, tim hắn muốn văng ra ngoài luôn. Nếu như không có Tiểu Ngân và Vương Đông giúp đỡ, chỉ sợ trong mấy người bị đào thải có thêm một Hoắc Vũ Hạo. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đưa mắt cảm kích nhìn đồng bọn của mình.

Còn những học viên được lưu lại, vẻ mặt người nào cũng hoàn toàn biến đổi, nhìn thấy Chu Y nổi giận không dám lên tiếng. Chỉ cần một canh giờ, quyền uy, uy thế của Chu lão sư đã hoàn toàn được thiết lập trong lòng những học viên này.

"Tất cả quay về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đi, sau đó lập tức quay lại phòng học. Ta cho các trò mười lăm phút."

Nói xong, nàng lại xoay người bước về phòng học.

Lúc này không còn ai dám chần chờ, tất cả ba chân bốn cẳng chạy về ký túc xá.

Chu Y cho bọn họ mười lăm phút, nhưng thực tế, người đến sau cùng chỉ mất không đến mười phút, lúc này tất cả học viên đã tập trung đầy đủ trong phòng học. Nhìn chín chỗ trống còn thừa, sự sợ hãi trong ánh mắt bọn họ lại tái hiện.

Ai cũng từng nghe nói học viện Sử Lai Khắc muốn vào đã khó, muốn tốt nghiệp lại càng khó hơn, nhưng đến lúc này bọn họ mới thật sự hiểu ý nghĩa và cảm giác được nguy cơ mãnh liệt của nó, hiện giờ không còn ai dám có suy nghĩ không trung thực nào nữa.

------------------------

Hơn 3k lận đó. Chủ yếu là tui muốn viết xong cái màn chạy bộ kinh điển này, nên hơi dài😌.

Nhưng mà, tui iu Chu lão sư chít đi được. Chu lão sư uy zũ, đại tỷ của lòng iêm~~~(≧∇≦)/

Chương sau chắc cũng tầm này, hoặc ngắn hơn chút.

Oki, tui đi ngủ đây🥱.

Độc giả nhớ vote⭐ ủng hộ tác giả nhe!

Cảm ơn!!!

23:23

22-10-2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro