chương 2 sống lại thành cặn bã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng từ khe cửa sổ len lỏi vào trong căn phòng, chiếu thẳng vào người nam nhân nọ, nam nhân tóc dài đen nhánh, rũ xuống bên hông, tôn lên làn da trắng nõn. Hắn mặt mày như họa, đôi mắt phượng dài sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, đôi mố mỏng mím chặt lại, hắn yên lặng ngồi một chổ, đẹp như trích tiên, phảng phất giống như bước ra từ bức tranh.

Kỳ Ngôn...không, bây giờ phải gọi là Sở Vĩnh Ninh. Hiện tại mặc hắn trắng bệch không chút huyết sắc, thần sắc hoảng loạn mà trao đổi với hệ thống.

【ký chủ chỉ cần nghiêm túc làm nhiệm vụ là được】

<< Nghiêm túc làm nhiệm ? Hoàn thành cốt truyện? Chẳng phải là đi tìm dường chết hay sao? Ta nói này, thế giới này có rất nhiều người sao ngươi không chọn, cứ một hai cứ chọn nhân vật phản diện kết cục thảm nhất là sao??? Ngươi biết chơi cùng kết cục của ta là thế nào không? Bị trói trên lăng trì cắt từng miếng thịt đấy, rút gân lột da gì đó cũng không thiếu!!!>> sở Vĩnh Ninh không nhịn được rít gào, ngừng một lúc hắn lại nói tiếp, giọng điệu có chút ủy khuất: << tốc xấu gì ta cũng là tác giả, vì sao không được chọn nhân vật như nam chính hy gì chứ>>.

( thân thể này thích hợp với ngươi nhất, cũng chính bởi vì ngươi là tác giả nên cần phải tới đây để sửa lại một số bug của bộ truyện, nhân tiện thay đổi kết cụ của phản diện, ký chủ yên tâm, sau khi hoàn thành niệm vụ, ký chủ sẽ được trở về )

<< Thật sao >>

( dĩ nhiên, bổn hệ thống trước đến nay đều không lừa người, để tránh không bị OOC ký chủ vui lòng giữ nguyên thiết lập nhân vật )

*OOC : là từ viết tắc của OUT of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài. Ngược lại với IC.

Sở Vĩnh Ninh thở dài một hơi, ngẩn người một lúc liền đứng dậy. Thiết lập phản diện này hắn viết chính là kiểu mặc người dạ thú a, bên ngoài có vẻ cao lãnh không màng thế sự, bên trong chíu là hiểm ác tột cùng. Chẳng sợ bây giờ nam chính mới trọng sinh chưa làm được gì, còn có thể cảm hóa được hắn?

Ha hả, trước khi nam chính trọng sinh trở về còn chưa có biết Sở Vĩnh Ninh sát hại cha hắn đâu, sau này Sở Mặc Nhiên trong lúc cũng cố thế lực và tìm chứng cứ Sở Vĩnh Ninh muốn chiếm lấy ngai vàng tì hắn vô tình biết được chính Sở Vĩnh Ninh giết phụ hoàng của mình, hận càng thêm hận, cuối cùng Sở Mạc Nhiên liền dứt khoát treo Sở Vĩnh Ninh trên lăng trì, rút gân, lột da.

Sở Vĩnh Ninh chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thì cả người đều lạnh, sợ hãi tột độ. Khi đấy hắn cũng chỉ là viết để câu view thôi, bây giờ chính mình trải nghiệm thì không có vui như vậy.

<<Vương gia, tới giờ vào cung rồi>> quản gia đứng ở bên ngoài giơ tay gõ cửa khẽ nói.

Thấy bên trong không có tiếng động, hắn thu tay lại, dừng một lúc lại lên tiếng:  <<vương gia?  Vương gia?>>

Hai cánh cửa mở ra, chỉ tấu người kia mặc y phục dài màu lam, cánh tay thon dài, trắng nõn hông

Sở Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn quản gia đang ngẩn người, môi mỏng khẽ nhếch lên,nói: << đi thôi>>

Có túi da đẹp chính là như vậy, giá trị mặt nghiền ép chúng sinh, chỉ cần một động tác nhấc tay thôi cũng rất là cao quý khiến nam nữ già trẻ không rời mắt được.   

Sở Vĩnh Ninh cũng biết hưởng thụ, phải nói nhân vật này cũng chỉ cách nam chính bảy tuổi, kịch bản lúc này nam chính cũng chỉ có mười hai tuổi đi?

Vừa bước vào trong đại điện, Sở Vĩnh Ninh phát hiện có bao nhiêu ánh mắt của mọi người đều dồn về phía mình, hắn hơi mỉm cười, sải chân bước tiếp về phía trên. Hai tay chắp lị trước ngực, đầu hơi cúi xuống, hô một tiếng << Hoàng Thượng>>

Nói xong cũng chẳng đợi Sở Mạc Nhiên nói gì, hắn lập tức đứng thẳng người, bước tới bên cạnh Sở Mạc Nhiên.

Chỉ là hắn không thấy, khoảng khắc lúc hắn Sở Vĩnh Ninh vừa bước vào, đồng tử của Sở Mạc Nhiên đều co rụt, con mắt hiện lên đầy sát khí, tay gắt gao nắm chặt lại, rất nhanh sau đó lại nở nụ cười, hồn nhiên mà quay sang nhìn Sở Vĩnh Ninh gọi một tiếng hoàng thúc.

Sở Mạc Nhiên lúc trước đã từng mơ một giấc mọng dài, thấy mình bị chính hoàng thúc khống chế, thấy hoàng thúc giết vợ con ép chết mình, giấc mơ kia quá chân thực, giống như chính hắn đã trải qua, tới mức khi mở mắt ra, hắn vẫn thấy cảm xúc căm hận và phẫn nộ đang ẩn chứa trong  người mình, ngực bị đè nén tới khó thở.

Lúc tỉnh lại, hắn nhận ra lúc này mình mới mười hai tuổi, hắn biết, biết tất cả đều là sự thật...Nhưng nếu ông trời đã cho hắn được sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình đi vào con đường ấy lần nữa, tuyết đối không. Kiếp trước ai nợ hắn cái gì, hắn phải đòi lại cho bằng được!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro