Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Sự kiện chụp ảnh chung hot hai ngày một đêm, đương sự một chút động tĩnh cũng không có, tất cả đều ngầm thừa nhận ảnh đế và tiểu minh tinh có quan hệ.

Ngày công chiếu phim mới, ảnh đế tham gia buổi chiếu đầu, lúc phim kết thúc, trong đám người nhìn thấy bác sĩ tâm lý đeo khẩu trang chuẩn bị ra về.

Đôi mắt bác sĩ tâm lý rất đẹp, ảnh đế cách xa cũng có thể nhận ra.

Ảnh đế bảo trợ lý đi trước.

" Tại sao anh không nói sớm, tôi có thể đưa anh vé hàng đầu."

Bác sĩ tâm lý cười nói: " Không cần, tôi ngồi hàng sau cũng thấy rõ, cậu diễn rất tốt."

Ảnh đế nói: " Bây giờ anh có rảnh không? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, tôi có chút vấn đề cần hỏi anh."

Bác sĩ tâm lý đồng ý.

Lúc này tiểu minh tinh gọi điện thoại, nói muốn ăn cơm cùng nhau.

Ảnh đế có chút khó xử.

Bác sĩ tâm lý thông cảm mà nói: " Vậy hẹn lần sau đi."

Ảnh đế nói: "Được, cơ mà tôi lần trước gọi cho anh nhưng không được, anh đổi số à?'

Bác sĩ tâm lý đáp lời: " Không có, mấy ngày trước tôi mất điện thoại."

7.

Tối hôm trước ảnh đế cùng tiểu minh tinh cùng ăn tối, ngày hôm sau đã lên hot search, chứng thực tình yêu.

Ảnh đế cũng tự mình xác định chuyện có lẽ không phải như vậy.

Lúc hắn và tiểu minh tinh cùng ở với nhau không hề có cảm giác gì, hắn cố ý vô tình nói mấy câu, bắt đầu hoài nghi thật giả lời nói của tiểu minh tinh.

Ảnh đế do dự một phen, vẫn là gọi điện cho bác sĩ tâm lý mời cơm.

" Cậu muốn ăn ở đâu?" Bác sĩ tâm lý hỏi.

Ảnh đế không chút do dự, buột miệng thốt ra: " Hồng Quán đi"

Đối phương đột nhiên im lặng.

" Làm sao vậy? Không thích sao, vậy đổi nhà hàng khác."

"Không, thích."

8.

Ảnh đế đi tới phòng khám đón bác sĩ tâm lý tan làm.

Bác sĩ tâm lý vừa lên xe liền nói: "Chúc mừng cậu nha."

Ảnh đế không rõ cho lắm.

Bác sĩ tâm lý quơ quơ điện thoại: " Chúc mừng cậu đã có bạn trai, hôm nay tôi lướt Weibo, đều thấy cả rồi." (T.T)

Ảnh đế cười cười.

Ảnh đế một đường theo hướng dẫn đi tới Hồng Quán, tới rồi mới phát hiện đây là tiệm bán tôm hùm đất.

Ảnh đế choáng váng, hắn cũng không biết vì sao mình chọn nhà hàng này, hắn thậm chí còn không nhớ mình đã từng đến chưa.

9.

Đại minh tinh đến nơi này ăn cơm cũng không quá thích hợp, bác sĩ tâm lý nhìn ra hắn do dự: " Nếu không tôi mua một phần mang về đi?"

Ảnh đế nói được.

Bác sĩ tâm lý xuống xe đi mua, ảnh đế dừng xe bên đường, ngồi trong xe chờ.

Bà chủ một bên đóng gói một bên cười cùng bác sĩ tâm lý, thoạt nhìn rất quen thuộc.

Chờ bác sĩ tâm lý lên xe, ảnh đế mới nhớ ra: " Nói là mời anh ăn cơm như thế nào lại thành anh mời khách rồi."

Bác sĩ tâm lý thỏa mãn mà ôm hộp thức ăn: " Không sao, ai mời chẳng được."

10.

Hai người cùng trở về nhà ảnh đế, bác sĩ tâm lý quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, mở ngăn tủ lấy bát đũa.

Ảnh đế đứng ở cửa phòng bếp, kinh ngạc nhìn y.

Bác sĩ tâm lý ngại ngùng, cười cười, giải thích: " Đoạn thời gian trị liệu cho cậu, cậu thường xuyên giữ tôi ở lại ăn cơm."

Ảnh đế hiểu rõ, gật đầu, hỏi: " Kí ức bị mất của tôi liệu có nhớ lại được không?"

Bác sĩ tâm lý cắn đầu đũa, suy nghĩ một lát, nói: " Hẳn là không thể, hơn nữa tốt nhất là không nên nhớ lại, nếu không sợ là kiếm củi ba năm đốt một giờ."

Ảnh đế có chút mất mát khó nén.

Bác sĩ tâm lý an ủi: " Có được tất có mất, cũng may vấn đề của cậu đã trị tận gốc, mất đi một ít kí ức có làm sao đâu?"

11.

Âm thanh của bác sĩ tâm lý rất ôn nhu, ảnh đế nghe cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Hắn quen bác sĩ tâm lý đã ba năm, thời điểm bắt đầu trị liệu, y gần như mỗi ngày đều đến cạnh hắn.

Ảnh đế rất thích nằm lẳng lặng nghe lời y nói, y nói chuyện rất êm tai, không nhanh không chậm.

Nhưng bởi vì thần kinh có chút yếu ớt, rất nhiều lần hắn bất tri bất giá mà ngủ đi, có đôi khi là mấy giờ, có đôi khi là mấy ngày.

Lúc tỉnh lại thấy y bên người, hắn có cảm giác rất an tâm.

12.

Cơm nước xong, bác sĩ tâm lý hỗ trợ hắn rửa bát.

Trước lúc đi, ảnh đế tiễn y đến cửa, hỏi: " Anh về sau có thể thường xuyên tới bồi tôi nói chuyện không?'

Bác sĩ tâm lý cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền, nói: " Có thể, nhưng sẽ thu phí theo giờ đấy nhé."

Ảnh đế cũng cười theo: " Được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy